Chương 54:
Tiếu Giai Nhân
11/03/2023
Nhóm phụ nhân mồm năm miệng mười mà nghị luận, Đặng thị đã sợ tới mức hoang mang lo sợ, đang cầm một chén trà hướng trong miệng nữ nhi rót. Đáng thương Thích Diệu Diệu nghẹn đến mức khó chịu nóng nảy, người không liên quan đều đau lòng.
Ngụy Nhiêu đột nhiên nhớ tới khi nàng đi theo sư phụ ở trong núi luyện võ, gặp được một vị lão nông mang theo tôn tử bảy tám tuổi đi vào núi nhặt củi, trong núi có táo dại, tiểu nam hài hái được một đống táo ôm ở trong ngực, vừa đi vừa ăn, không cẩn thận vướng ngã, táo chặn ở trong cổ họng, sư phụ lập tức tiến lên……
Nghĩ đến đây, Ngụy Nhiêu nhanh chóng rời bàn, bằng tốc độ mau nhất chạy đến bên người Đặng thị, không màng đám người Đặng thị khiếp sợ, Ngụy Nhiêu đoạt lấy Thích Diệu Diệu đã bị đứng chổng ngược đặt nàng cõng ngang trên vai, mặt hướng vào lưng mình. Ngụy Nhiêu lại từ phía sau ôm lấy Thích Diệu Diệu, một quyền ấn vào phía trên rốn Thích Diệu Diệu.
Đây là biện pháp sư phụ nói cho Ngụy Nhiêu, Ngụy Nhiêu vẫn luôn không có cơ hội dùng quá, cho nên vừa mới trong lúc nhất thời không có phản ứng lại.
Chung quanh tụ tập rất nhiều người, có người có ý đồ kéo Ngụy Nhiêu ra, Ngụy Nhiêu nghe không được thanh âm của các nàng, cũng không cho các nàng cơ hội thực hiện được, ôm Thích Diệu Diệu không ngừng lặp lại biện pháp sư phụ dạy nàng. Lúc này, Ngụy Nhiêu cũng không biết chính mình có thể cứu Thích Diệu Diệu hay không, nàng chỉ tin tưởng sư phụ, tin tưởng một màn chính mình gặp qua kia.
Không biết đi qua bao lâu, có lẽ thực mau, nhưng ở lúc Ngụy Nhiêu cảm thấy thập phần lâu, theo Ngụy Nhiêu lại một lần ra lực, sau một lúc lâu cũng chưa phát ra âm thanh, Thích Diệu Diệu đột nhiên phun ra một vật, đi theo là lớn tiếng mà khóc lên.
Sau lưng Ngụy Nhiêu ra một thân mồ hôi, bên tai tóc mai đều bị mồ hôi làm ướt, Thích Diệu Diệu vừa khóc, nàng buông lỏng lực, nữ oa oa trong lòng ngực đã bị Đặng thị đoạt đi.
Ngụy lão thái thái cũng chạy nhanh đem Ngụy Nhiêu kéo đến bên người.
“Hoàng Hậu tới!”
Ngụy lão thái thái ngẩng đầu, thấy được nghe tin Hoàng Hậu tới rồi, đám người Đoan Vương phi, mặt sau đi theo là ba người phụ tử Bình Tây hầu, một đám thần sắc ngưng trọng, nếu không phải cố kỵ tôn ti, ba người khả năng đã sớm xông tới.
“Cha!” Thích Diệu Diệu ghé vào trên vai Đặng thị khóc lớn, nhìn thấy phụ thân, khóc đến lớn hơn nữa.
“Chuyện như thế nào?” Huynh trưởng của Thích Trọng Khải, Thích Bá Uy rốt cuộc nhịn không được, đi nhanh chạy tới.
Đặng thị nức nở không ngừng, Bình Tây hầu phu nhân còn tính trấn định, giải thích trải qua.
Có cung nữ nhặt lên đồ vật Thích Diệu Diệu nhổ ra, thế nhưng là một viên anh đào lớn, cắn còn một nửa, dư lại một nửa vẫn lớn như ngón cái.
“Ngươi là như thế nào trông hài tử?” Thích Bá Uy sốt ruột vì ái nữ, trừng mắt quát lớn Đặng thị nói.
Đặng thị nghĩ mà sợ đến chân mềm ra, cúi đầu yên lặng khóc thút thít, không có phản bác cái gì. Nữ nhi đều đã năm tuổi, ngày thường ở trong nhà cũng tự mình ăn anh đào, đều không có xảy ra sự tình gì, ai biết hôm nay sẽ như vậy? Vừa mới nàng cùng bà mẫu thấp giọng nghị luận Ngụy Nhiêu hoá trang, trong chốc lát không lưu ý, thế nhưng xảy ra ngoài ý muốn.
“Nhổ ra liền tốt, lần sau cẩn thận một chút.” Hoàng Hậu đồng dạng nghĩ mà sợ, che lại ngực nói, trong cung ba năm mới làm hội đua thuyền rồng, ngày tốt nếu có hài tử nhà huân quý xảy ra chuyện, không khác gì hướng đỉnh đầu Nguyên Gia Đế giội một chậu nước lạnh.
Mọi người đều ở quan tâm an ủi Đặng thị tổ tôn, Hoàng Hậu chờ mọi người bình tĩnh. Không biết vì sao, những phụ nhân khuê tú chính mắt thấy Ngụy Nhiêu cứu người, không có một ai nói câu gì, mãi cho đến khi Hoàng Hậu nương nương, Bình Tây hầu rời đi, Bình Tây hầu phu nhân mới hướng Ngụy Nhiêu biểu đạt lòng biết ơn, cũng đem một chiếc vòng tay trên cổ tay lấy xuống dưới, muốn đưa cho Ngụy Nhiêu làm tạ lễ.
Tuy là cảm tạ, thái độ Bình Tây hầu phu nhân phi thường xa cách, ý tứ đã cho tạ lễ, từ đây hai nhà không còn can hệ, cũng không có tiếp tục tính toán lui tới.
Các tiểu cô nương tuổi trẻ có lẽ nhìn không ra tới, nhưng phu nhân thái thái ở đây đều trong lòng hiểu rõ —— Bình Tây hầu phu nhân chướng mắt Ngụy Nhiêu.
Ngụy lão thái thái cười đứng ở trước mặt cháu gái, vẻ mặt ôn hoà mà đối với Bình Tây hầu phu nhân nói: “Tâm ý phu nhân chúng ta nhận, chỉ là Ngụy gia gia phong, thi ân không cầu báo, lễ này chúng ta trăm triệu không thể thu. Hơn nữa Nhiêu Nhiêu thiện tâm, đó là nhìn thấy hài tử bá tánh nhà bình thường phát sinh loại sự tình này cũng sẽ ra tay tương trợ, phu nhân thật sự không cần khách khí.”
Nói xong, Ngụy lão thái thái đem bàn tay giao cho Ngụy Nhiêu, tổ tôn hai người lui thân mà về tới ghế nhà mình.
Bình Tây hầu phu nhân nhìn xem vòng tay trong tay, nhấp nhấp môi, một lần nữa mang trở về cổ tay.
Yến hội kết thúc, các tân khách sắp sửa tan đi, một cái tiểu nha hoàn xuyên qua đám nữ quyến đang tán gẫu đi vào trước mặt Ngụy Nhiêu, đôi tay nâng một đóa hoa lụa hải đường nói: “Tứ cô nương, mới vừa rồi ngài đi hỗ trợ, hoa lụa rơi trên mặt đất, lão phu nhân nhà ta lệnh ta đưa tới cho ngài.”
Ngụy Nhiêu ngơ ngẩn, nàng cũng chưa phát giác hoa lụa thế nhưng sớm không còn trên đầu nữa.
Tiếp nhận hoa lụa, Ngụy Nhiêu thỉnh tiểu nha hoàn thay nàng hướng vị lão phu nhân hảo tâm kia nói lời cảm tạ.
Tiểu nha hoàn cười cười, xoay người đi rồi.
Ngụy Nhiêu tò mò mà nhìn theo nàng, liền thấy bước chân tiểu nha hoàn uyển chuyển nhẹ nhàng mà xuyên qua đám người, cuối cùng ngừng ở trước mặt một vị lão phu nhân hạc phát đồng nhan ( tóc bạc, nhưng trông trẻ hơn so với tuổi).
Ngụy Nhiêu kinh hãi, vị lão phu nhân hảo tâm này, thế nhưng là Anh quốc công phu nhân, tổ mẫu của Lục Trạc.
Tựa hồ phát hiện tầm mắt của Ngụy Nhiêu, Anh quốc công phu nhân xoay mặt qua, hướng nàng hơi hơi mỉm cười.
Ngụy Nhiêu bỗng nhiên trong lòng thấy ấm áp.
Kinh thành này, tự xưng là phu nhân thái thái danh môn, có kẻ là mắt chó xem người, nhưng cũng không phải mỗi người đều như thế.
Ngụy Nhiêu không cầu tất cả mọi người sẽ bởi vì chuyện hôm nay mà ca ngợi nàng như thế nào, nhưng chỉ cần có người nguyện ý tin tưởng nàng thiện tâm, tin tưởng nàng ra tay cứu người không còn sở cầu, Ngụy Nhiêu liền cảm thấy, nhân tình không lạnh lẽo như vậy.
Ngụy Nhiêu đột nhiên nhớ tới khi nàng đi theo sư phụ ở trong núi luyện võ, gặp được một vị lão nông mang theo tôn tử bảy tám tuổi đi vào núi nhặt củi, trong núi có táo dại, tiểu nam hài hái được một đống táo ôm ở trong ngực, vừa đi vừa ăn, không cẩn thận vướng ngã, táo chặn ở trong cổ họng, sư phụ lập tức tiến lên……
Nghĩ đến đây, Ngụy Nhiêu nhanh chóng rời bàn, bằng tốc độ mau nhất chạy đến bên người Đặng thị, không màng đám người Đặng thị khiếp sợ, Ngụy Nhiêu đoạt lấy Thích Diệu Diệu đã bị đứng chổng ngược đặt nàng cõng ngang trên vai, mặt hướng vào lưng mình. Ngụy Nhiêu lại từ phía sau ôm lấy Thích Diệu Diệu, một quyền ấn vào phía trên rốn Thích Diệu Diệu.
Đây là biện pháp sư phụ nói cho Ngụy Nhiêu, Ngụy Nhiêu vẫn luôn không có cơ hội dùng quá, cho nên vừa mới trong lúc nhất thời không có phản ứng lại.
Chung quanh tụ tập rất nhiều người, có người có ý đồ kéo Ngụy Nhiêu ra, Ngụy Nhiêu nghe không được thanh âm của các nàng, cũng không cho các nàng cơ hội thực hiện được, ôm Thích Diệu Diệu không ngừng lặp lại biện pháp sư phụ dạy nàng. Lúc này, Ngụy Nhiêu cũng không biết chính mình có thể cứu Thích Diệu Diệu hay không, nàng chỉ tin tưởng sư phụ, tin tưởng một màn chính mình gặp qua kia.
Không biết đi qua bao lâu, có lẽ thực mau, nhưng ở lúc Ngụy Nhiêu cảm thấy thập phần lâu, theo Ngụy Nhiêu lại một lần ra lực, sau một lúc lâu cũng chưa phát ra âm thanh, Thích Diệu Diệu đột nhiên phun ra một vật, đi theo là lớn tiếng mà khóc lên.
Sau lưng Ngụy Nhiêu ra một thân mồ hôi, bên tai tóc mai đều bị mồ hôi làm ướt, Thích Diệu Diệu vừa khóc, nàng buông lỏng lực, nữ oa oa trong lòng ngực đã bị Đặng thị đoạt đi.
Ngụy lão thái thái cũng chạy nhanh đem Ngụy Nhiêu kéo đến bên người.
“Hoàng Hậu tới!”
Ngụy lão thái thái ngẩng đầu, thấy được nghe tin Hoàng Hậu tới rồi, đám người Đoan Vương phi, mặt sau đi theo là ba người phụ tử Bình Tây hầu, một đám thần sắc ngưng trọng, nếu không phải cố kỵ tôn ti, ba người khả năng đã sớm xông tới.
“Cha!” Thích Diệu Diệu ghé vào trên vai Đặng thị khóc lớn, nhìn thấy phụ thân, khóc đến lớn hơn nữa.
“Chuyện như thế nào?” Huynh trưởng của Thích Trọng Khải, Thích Bá Uy rốt cuộc nhịn không được, đi nhanh chạy tới.
Đặng thị nức nở không ngừng, Bình Tây hầu phu nhân còn tính trấn định, giải thích trải qua.
Có cung nữ nhặt lên đồ vật Thích Diệu Diệu nhổ ra, thế nhưng là một viên anh đào lớn, cắn còn một nửa, dư lại một nửa vẫn lớn như ngón cái.
“Ngươi là như thế nào trông hài tử?” Thích Bá Uy sốt ruột vì ái nữ, trừng mắt quát lớn Đặng thị nói.
Đặng thị nghĩ mà sợ đến chân mềm ra, cúi đầu yên lặng khóc thút thít, không có phản bác cái gì. Nữ nhi đều đã năm tuổi, ngày thường ở trong nhà cũng tự mình ăn anh đào, đều không có xảy ra sự tình gì, ai biết hôm nay sẽ như vậy? Vừa mới nàng cùng bà mẫu thấp giọng nghị luận Ngụy Nhiêu hoá trang, trong chốc lát không lưu ý, thế nhưng xảy ra ngoài ý muốn.
“Nhổ ra liền tốt, lần sau cẩn thận một chút.” Hoàng Hậu đồng dạng nghĩ mà sợ, che lại ngực nói, trong cung ba năm mới làm hội đua thuyền rồng, ngày tốt nếu có hài tử nhà huân quý xảy ra chuyện, không khác gì hướng đỉnh đầu Nguyên Gia Đế giội một chậu nước lạnh.
Mọi người đều ở quan tâm an ủi Đặng thị tổ tôn, Hoàng Hậu chờ mọi người bình tĩnh. Không biết vì sao, những phụ nhân khuê tú chính mắt thấy Ngụy Nhiêu cứu người, không có một ai nói câu gì, mãi cho đến khi Hoàng Hậu nương nương, Bình Tây hầu rời đi, Bình Tây hầu phu nhân mới hướng Ngụy Nhiêu biểu đạt lòng biết ơn, cũng đem một chiếc vòng tay trên cổ tay lấy xuống dưới, muốn đưa cho Ngụy Nhiêu làm tạ lễ.
Tuy là cảm tạ, thái độ Bình Tây hầu phu nhân phi thường xa cách, ý tứ đã cho tạ lễ, từ đây hai nhà không còn can hệ, cũng không có tiếp tục tính toán lui tới.
Các tiểu cô nương tuổi trẻ có lẽ nhìn không ra tới, nhưng phu nhân thái thái ở đây đều trong lòng hiểu rõ —— Bình Tây hầu phu nhân chướng mắt Ngụy Nhiêu.
Ngụy lão thái thái cười đứng ở trước mặt cháu gái, vẻ mặt ôn hoà mà đối với Bình Tây hầu phu nhân nói: “Tâm ý phu nhân chúng ta nhận, chỉ là Ngụy gia gia phong, thi ân không cầu báo, lễ này chúng ta trăm triệu không thể thu. Hơn nữa Nhiêu Nhiêu thiện tâm, đó là nhìn thấy hài tử bá tánh nhà bình thường phát sinh loại sự tình này cũng sẽ ra tay tương trợ, phu nhân thật sự không cần khách khí.”
Nói xong, Ngụy lão thái thái đem bàn tay giao cho Ngụy Nhiêu, tổ tôn hai người lui thân mà về tới ghế nhà mình.
Bình Tây hầu phu nhân nhìn xem vòng tay trong tay, nhấp nhấp môi, một lần nữa mang trở về cổ tay.
Yến hội kết thúc, các tân khách sắp sửa tan đi, một cái tiểu nha hoàn xuyên qua đám nữ quyến đang tán gẫu đi vào trước mặt Ngụy Nhiêu, đôi tay nâng một đóa hoa lụa hải đường nói: “Tứ cô nương, mới vừa rồi ngài đi hỗ trợ, hoa lụa rơi trên mặt đất, lão phu nhân nhà ta lệnh ta đưa tới cho ngài.”
Ngụy Nhiêu ngơ ngẩn, nàng cũng chưa phát giác hoa lụa thế nhưng sớm không còn trên đầu nữa.
Tiếp nhận hoa lụa, Ngụy Nhiêu thỉnh tiểu nha hoàn thay nàng hướng vị lão phu nhân hảo tâm kia nói lời cảm tạ.
Tiểu nha hoàn cười cười, xoay người đi rồi.
Ngụy Nhiêu tò mò mà nhìn theo nàng, liền thấy bước chân tiểu nha hoàn uyển chuyển nhẹ nhàng mà xuyên qua đám người, cuối cùng ngừng ở trước mặt một vị lão phu nhân hạc phát đồng nhan ( tóc bạc, nhưng trông trẻ hơn so với tuổi).
Ngụy Nhiêu kinh hãi, vị lão phu nhân hảo tâm này, thế nhưng là Anh quốc công phu nhân, tổ mẫu của Lục Trạc.
Tựa hồ phát hiện tầm mắt của Ngụy Nhiêu, Anh quốc công phu nhân xoay mặt qua, hướng nàng hơi hơi mỉm cười.
Ngụy Nhiêu bỗng nhiên trong lòng thấy ấm áp.
Kinh thành này, tự xưng là phu nhân thái thái danh môn, có kẻ là mắt chó xem người, nhưng cũng không phải mỗi người đều như thế.
Ngụy Nhiêu không cầu tất cả mọi người sẽ bởi vì chuyện hôm nay mà ca ngợi nàng như thế nào, nhưng chỉ cần có người nguyện ý tin tưởng nàng thiện tâm, tin tưởng nàng ra tay cứu người không còn sở cầu, Ngụy Nhiêu liền cảm thấy, nhân tình không lạnh lẽo như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.