Chương 148
Tg Dương Tố
16/05/2022
Phất âu (tam) – Kết thúc
Phù Lam gật đầu với mèo đen hai cái, mèo đen xoay cổ, trong nháy mắt thân hình khuếch đại hơn gấp nghìn lần. Phù Lam cưỡi lên lưng mèo đen, vẫy tay với những đứa trẻ trên triền núi và phi về phía biển hoa. Gió mang theo bụi hoa rơi xuống mặt, khiến đầu tóc y trắng như hoa tuyết. Lúc Phù Lam đáp xuống đất, Thích Ẩn đang ngồi xếp bằng bên cạnh đao vàng, cúi đầu che miệng ho khan. Máu tươi chảy ồ ạt ra từ kẽ ngón tay hắn, Băng Diễm đạt đến cực hạn, không thể trút bỏ nữa, toàn thân hắn bị một lớp băng sương bao phủ. Dường như hắn nghe thấy tiếng động, hắn xoay đầu sang, trông thấy Phù Lam và mèo đen, bèn cố nặn ra một nụ cười: "Ca, Miêu gia, hai người đến rồi."
Phù Lam chạy tới ôm chầm lấy cổ hắn, mèo đen thu nhỏ cơ thể lại rồi chui vào lòng hắn, liếm láp cánh tay bị đông cứng của hắn. Thích Ẩn ôm chặt Phù Lam, nhẹ nhàng nói: "Ta phải đi rồi."
Nỗi bi thương vô tận lan tràn khắp con tim, tựa như đống tro tàn chôn sâu dưới đáy lòng. Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt Phù Lam chảy xuống rơi lã chã. Y không nói gì cả, chậm rãi thả tay ra, đỡ Thích Ẩn giúp hắn chống đao vàng vất vả đứng lên, sau đó khập khiễng đi về phía Bạch Lộc. Ánh mắt Thích Linh Xu vô cùng đau đớn, không đành lòng nhìn tiếp. Vân Tri không nhịn được bèn nói: "Hắc Tử, không ấy thương lượng lại với Lộc gia được không... Lộc gia, ngươi suy xét lại chút đi..."
Thích Ẩn khoát tay, ý bảo Vân Tri ngừng nói chuyện. Hắn đi đến trước mặt Bạch Lộc, Thích Ẩn thở hắt ra một hơi, đao vàng lại phân thành mười hai thanh đao nhỏ, Thích Ẩn rút một thanh ra, hướng lưỡi đao về phía ngực mình. Chỉ cần đao vàng đâm vào tim thần, Bạch Lộc có thể được như ý nguyện.
"Nhãi con, ngươi sẽ không trách ta chứ." Bạch Lộc nói.
"Trách ngươi làm gì?" Thích Ẩn vừa ho vừa cười, "Chẳng qua chết chung với ngươi thì cứ khó chịu thế nào ấy."
"Thật lòng mà nói thì ở với ngươi mấy ngày, ta đã xem ngươi như con trai ruột mình rồi." Bạch Lộc bay lên, bàn tay hư ảo vỗ vỗ vai hắn, "Con trai ngoan."
"Thật không khéo," Thích Ẩn nói, "Ở với ngươi mấy ngày, ta đã xem ngươi như cháu trai ruột của mình rồi."
Bạch Lộc: "..."
Thích Ẩn cúi đầu nhìn Phù Lam đứng bên cạnh mình, sau đó nhìn mèo đen, cả Vân Tri và Thích Linh Xu, bọn họ đứng đó, trên mặt là biểu cảm bi thương khó nén. Hắn cười cười, đoạn ngẩng đầu lên, ánh mặt trời rực rỡ buông xuống khuôn mặt, cảnh tượng vừa mơ hồ vừa mê ly. Thù nên báo đã báo xong rồi, chấp niệm nên giải trừ cũng đã giải trừ rồi. Hắn đã không còn tiếc nuối, có thể yên tâm ra đi.
Đao vàng ấn xuống, hắn đột nhiên dùng lực, sắp sửa đâm vào ngực mình. Bỗng nhiên, bụi hoa đang bay khắp trời bỗng ngừng lại, gió ngừng thổi, ánh mặt trời dừng lại trên đầu vai hắn lấp lánh tựa sóng biển. Thích Ẩn chần chừ buông đao vàng xuống, trước mắt và xung quanh hắn có vô số đôi mắt sáng rực lặng lẽ mở ra, những tia sáng bất tận hội tụ bên trong đôi Mắt Trời hư không này. Sau lưng Bạch Lộc, một đôi mắt vàng khổng lồ hiện ra, thời khắc nó hoàn toàn mở ra, dường như Thích Ẩn nghe thấy tiếng chuông trống trầm hùng vang vọng trên trời cao.
Phục Hy?
Không... Hắn chợt nhận ra, là Nữ Oa.
"Thích Ẩn."
Thần linh cất lời, là giọng nữ ôn hòa và trang nghiêm, nghe rất quen thuộc, như thể đã từng nghe qua đâu đó.
"Hoành Sơn, trại Đại Vương, lúc con vào nhầm kẽ hở thời không của Bạch Vu trong ảo cảnh lưu ly," Nữ Oa nhắc hắn, "Chúng ta đã từng gặp nhau ở đó."
Thích Ẩn từ từ nhớ lại, lúc trước trong ảo cảnh lưu ly quả thực có một vị thần từng nói chuyện với hắn.
Bạch Lộc ôm tay áo cười khẩy: "Các ngươi đến đây làm gì? Để một thằng nhóc thay các ngươi xông pha chiến đấu, ta còn tưởng rằng các ngươi đã sớm hồn phi phách tán rồi chứ."
"Khương Ương vô lễ..."
"Vẫn như năm xưa..."
Chư thần liên tục thì thầm, âm thanh rủ rỉ tựa như một chiếc nồi nước nhỏ đang sôi ùng ục. Nữ Oa thở dài: "Khương Ương, đại thần vu của ngươi săn giết thần linh, thần lực ta suy kiệt, ngoại trừ né tránh thì không còn cách nào khác. Nếu so với sinh linh phàm thế, chúng ta đây là những lão già gần đất xa trời, chẳng bao lâu nữa sẽ quay về với đất trời. Chúng ta chỉ đủ sức dẫn đường, bảo hộ, dõi theo đứa nhỏ này bình an lớn lên, đi đến trước mặt ngươi."
Phù Lam nắm chặt vạt áo Thích Ẩn, nhẹ nhàng hỏi: "Các ngươi có thể cứu Tiểu Ẩn không?"
Nữ Oa nói: "Thích Ẩn, chúng ta cho con lựa chọn."
"Lựa chọn?" Thích Ẩn thấp giọng lặp lại.
"Con có thể chọn đâm đao vàng vào tim mình, sau đó đi về biển sao Vong Xuyên vào vòng luân hồi, tựa như hàng nghìn hàng vạn sinh linh đồng bào của con." Nữ oa chậm rãi nói, "Nhưng chúng ta có thể cho con sự lựa chọn thứ hai. Chúng ta giúp con tách hồn phách của Bạch Lộc ra, luyện lại hồn phách của con, giúp con trở nên hoàn hảo để cất chứa tim thần Bạch Lộc. Đến lúc đó, con sẽ trở thành một vị thần mới, được thụ hưởng sự trường sinh bất lão, dung mạo bất biến và quyền lực vô thượng."
"..." Thích Ẩn được cho mà sợ, "Các người chẳng còn sống bao lâu nữa, chẳng phải ta đây trở thành vị thần duy nhất trên đời này sao?"
"Không sai," Nữ Oa chậm rãi nói, "Con sẽ là vị thần duy nhất trên bầu trời trong thiên hạ này."
Mẹ nó gì đây, mơ mộng hão huyền trở thành sự thật à? Thích Ẩn cảm thấy không chân thật chút nào, khi còn bé quả thực hắn thường hay vịn vào cửa sổ mà mơ mộng nghĩ rằng một ngày nào đó hắn bị phát hiện ra thân phận mình là thái tử của Phục Hy lão gia đầu thai chuyển thế, một buổi sáng thức dậy lập tức đạp đất thăng thiên, từ đó về sau không cần học bài không cần làm thơ, vô lo vô nghĩ sung sướng biết bao. Ngẫm lại thật vui, cuộc sống không làm mà vẫn có ăn ai mà không thích cho được? Nhưng cũng chỉ là ngẫm lại thôi, hắn dựa vào nồi hơi ngẩn người, khi nồi nước sôi ùng ục hắn sẽ bừng tỉnh, sau đó cẩn thật bưng canh dưỡng nhan đưa cho dì. Nhưng không ngờ rằng bây giờ nó lại trở thành sự thật.
Phù Lam mở to mắt nhìn hắn, Vân Tri ló đầu qua thấp giọng nói: "Bánh từ trên trời rơi xuống, đừng có lụm bậy đó!"
Thích Linh Xu kéo Vân Tri trở về, thấp giọng nói: "Chớ có lên tiếng."
Phải đồng ý sao? Nghe qua thì không có gì là không tốt cả. Thích Ẩn cụp mi, sờ sờ đầu dưa của Phù Lam. Gió và hoa đều lặng thinh, thế giới yên tĩnh, hắn cười cười: "Đa tạ ý tốt của đại thần, ta nghĩ vẫn nên thôi đi."
"Vì sao?" Nữ Oa nói, "Con trai à, đây là sự bồi thường của chúng ta dành cho con."
"Thiên hạ này có một Vu Úc Ly là quá đủ rồi." Thích Ẩn nói, "Sống quá lâu cũng giống như nhai kẹo không nhả vậy, càng nhai càng mất vị. Đó không phải là vĩnh hằng, mà là sự dày vò. Nếu có cơ hội, ta chỉ muốn ở bên cạnh ca ta, cùng nhau bị bệnh, cùng nhau qua đời." Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Phù Lam, nhớ ngày đó trên Nguyệt Luân Thiên, Phù Lam đích thân chặt đứt gốc rễ của hoa thần, bụi hoa tiêu tán đầy trời, bé trai nhỏ nhắn đứng giữa lặng im không nói lời nào. Một khắc kia hắn bỗng dưng hiểu ra rằng sống không phải để bước đi một mình, mà là để đồng hành. Dù là cực khổ hay vui sướng, nó chỉ thực sự có ý nghĩa khi được trải nghiệm cùng với những người thân yêu của mình.
Ánh mắt Thích Ẩn vừa dịu dàng vừa ấm áp, hắn gằn từng chữ: "Ta muốn một cuộc sống có hồi kết."
Đến gần điểm cuối của cuộc đời, vô vàn cay đắng trên người hắn đã lắng xuống, tựa như rượu nguyên chất cay nồng. Phù Lam ôm chặt lấy hắn, không có can dự vào lựa chọn của hắn, cũng chưa từng nói lời nào. Bé trai nho nhỏ chỉ im lặng ôm hắn.
Thời gian tĩnh lặng, bọn họ nghe thấy tiếng thở dài yếu ớt của thần linh.
Nữ Oa nói: "Như con mong muốn."
Những đôi mắt thần xung quanh dần dần biến mất, làn khói phát sáng tựa như một vì sao nhẹ nhàng bay ra ngoài. Ánh sáng và bóng tối chung quanh bị những tia sáng làm méo mó, hòa vào nhau tạo thành một dải sáng rực rỡ. Cảnh tượng trước mắt quá kỳ lạ, bọn Vân Tri xem mà ngây người. Bạch Lộc im lặng nhìn lên những đôi Mắt Trời đang biến mất kia, trong con ngươi màu bạc đượm chút buồn bã. Giữa đất trời có khoảng lặng trang nghiêm, Thích Ẩn cúi đầu, trong ngực hắn như có thứ gì đó khẽ nhúc nhích, tựa như một sợi chỉ mỏng manh âm thầm đứt đoạn, hắn nghi ngờ ấn lên ngực mình, nhưng lại không cảm nhận được dấu vết kì lạ gì.
Cách những vị thần này biến mất có hơi kỳ lạ, trước kia đều là nhắm mắt lại rồi rời đi, song hiện tại vầng sáng của bọn họ tan biến từng người một, như thể tan thành tro bụi.
"Thích Ẩn, liên hệ giữa con và Khương Ương đã cắt đứt." Nữ Oa ôn hòa nói, "Từ nay về sau, trái tim này thuộc về con. Con sẽ không phải chịu đau đớn của phản phệ, trái tim này sẽ theo con già đi, sinh bệnh rồi qua đời. Cho đến khi con đi đến điểm cuối của cuộc đời mình, dấu vết cuối cùng của thần linh trên thế giới này cũng sẽ không còn nữa."
Thích Ẩn cúi đầu, kinh ngạc phát hiện vết thương khắp người hắn đang dần lành lại, lục phủ ngũ tạng cũng không còn đau đớn nữa. Những vị thần già cỗi kia đang dùng linh lực còn sót lại của mình để giúp hắn chữa thương và phản phệ, sau đó an tường chết đi. Thích Ẩn có hơi kinh ngạc, hỏi: "Nhưng không phải vừa nãy người đã nói..."
"Đó chỉ là khảo nghiệm, nhãi con." Bạch Lộc đứng ở phía trước nói, "Dùng đầu ngón chân ngươi nghĩ thử xem, chư thiên thần ẩn là vận mệnh của thiên địa, sao bọn họ có thể để ngươi trở thành tân thần được? Nếu ngươi khát vọng trường sinh, bọn họ sẽ thu hồi trái tim này lại, cho ngươi an phận đi đầu thai."
Nữ Oa nói: "Ta xin lỗi, con à, thời đại của thần linh đã kết thúc, chúng ta không thể để sức mạnh của thần còn sót lại trên thế gian này. Con không được khát cầu trường sinh, không cầu bất tử, chúng ta mới có thể trao trái tim này cho con."
Đám thần linh ăn no rửng mỡ không có chuyện làm này, hắn đã vậy rồi mà còn chơi xỏ hắn nữa! Thích Ẩn tức giận trong lòng, nhưng lại không nén được sự vui mừng. Hắn không muốn tính toán, cũng chẳng còn sức oán giận, hắn trả giá tất cả, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền mới tìm ca ca hắn về được, mới có thể đoàn tụ với Phù Lam. Hắn không kìm được mà rơi lệ, từ nay về sau, hắn vẫn còn cơ hội ở bên cạnh ca ca hắn, chờ huynh ấy lớn lên, cùng nhau nuôi gà con, vịt con, trải qua cuộc sống bình yên có gia đình. Hắn ngồi xổm xuống ôm lấy Phù Lam, Phù Lam cũng ôm chặt lấy hắn. Trong khoảng thời gian vô tận, bọn họ ôm chặt lấy nhau.
"Tiểu Ẩn, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời đúng không?"
"Ừ!" Thích Ẩn rơi lệ nở nụ cười, "Cả đời!"
Mèo đen nhào vào lòng bọn họ, hít hít cái mũi khóc thút thít.
"Tiểu sư thúc, ngươi đã đoán được có phải không, sao không nhắc ta gì hết vậy? Vân Tri nhìn bọn họ ôm nhau khóc trong vui sướng.
Thích Linh Xu hờ hững nhìn hắn, sau đó hỏi: "Chuyện ở đây đã kết thúc, sau này định đi đâu?"
"Ta hả..." Vân Tri gối hai tay ra sau đầu, "Ra biển xem thử có tìm được Phượng Hoàn không. Còn ngươi?"
"Định cư Nhược Thủy, trói buộc ma khí, rèn luyện tâm cảnh."
"Ngươi đi hướng tây, ta đi hướng nam, vậy chúng ta chia tay tại đây." Vân Tri đạp lên kiếm Hữu Hối.
"Khi nào trở về?"
"Nếu tìm được Phượng Hoàn, có thể ta sẽ trở về vào một ngày nào đó." Vân Tri vuốt cằm suy tư, chợt nhếch mày cười, khóe mắt đuôi mày bừng sáng, "Nhưng ta nhất định sẽ gửi thư về, tiểu sư thúc ơi, phải nhớ ta đó nha!"
Thích Linh Xu nhìn hắn thật sâu, "Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu."
Vân Tri ôm quyền cười nói: "Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu."
*Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu – 青山不改, 绿水长流: núi xanh còn đó, nước xanh chảy mãi. Nghĩa bóng: Câu chào tạm biệt này được người xưa sử dụng với ý nghĩa sâu sắc, bởi thế gian rộng lớn như vậy, để gặp lại nhau thêm một lần nữa là điều không dễ dàng. Lời tạm biệt này cũng xem như là lời vĩnh biệt vậy.
Dứt lời, kiếm Hữu Hối hóa thành một luồng sáng rực rỡ bay về phía bầu trời như một ngôi sao. Thích Linh Xu ngoái đầu lại nhìn bọn Thích Ẩn, bọn họ vẫn còn đang ôm nhau, vui mừng như một đám ngốc. Khóe môi y khẽ nhếch lên, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ đây cũng có chút ấm áp vui vẻ. Y xoay người lại, hóa thành một luồng ma khí đen kịt bay về phía tây.
Phù Lam chui ra khỏi lòng Thích Ẩn, hỏi Nữ Oa: "Ngươi còn thừa lực không?"
"Con muốn cầu nguyện với ta sao? Con trai." Nữ Oa hỏi.
"Ừm." Phù Lam gật đầu, nói: "Ngươi có thể giúp Tiểu Ẩn có khả năng sinh con được không?"
Tất cả mọi người đều ngây ra, Thích Ẩn hoảng sợ, vội che miệng Phù Lam lại: "Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị! Nữ Oa nương nương, ngài đừng cho là thật nhé!"
"Quả thực ta có thể đảo lộn âm dương, chẳng qua đối với nguyện vọng này của con thì ta có một cách tốt hơn." Nữ Oa nói.
Bóng dáng đầu người mình rắn từ trong bóng tối hiện ra, vị thần cổ xưa lặng lẽ giáng xuống từ hư không. Bà là huynh muội với Phục Hy, nét mặt có vài phần tương tự. Bà nâng tay lên, hàng mi đôi mày vàng rực khẽ rũ xuống, một giọt máu chảy ra từ giữa mày của Thích Ẩn và Phù Lam rồi nhập vào lòng bàn tay bà. Một nắm đất vàng chậm rãi trồi lên khỏi mặt đất, dần dần ngưng tụ thành hình dáng của một đứa bé, máu tươi nhập vào giữa mày nó, máu thịt từ từ hình thành khắp thân thể, cuối cùng là da thịt sáng bóng. Phù Lam mở to hai mắt nhìn chằm chằm nó.
Nữ Oa hỏi: "Muốn bé trai hay bé gái?"
"Nhà ta toàn đàn ông, thiếu một bé gái, vậy thì một khuê nữ đi!" Thích Ẩn nhìn Phù Lam và mèo đen rồi nói.
Mọi người đều đồng ý, Phù Lam bổ sung: "Lông mày giống A Phù, đôi mắt giống Tiểu Ẩn, mũi giống ta, miệng giống Miêu."
Mèo đen nói: "Miệng mà giống lão phu thì mai mốt không gả khuê nữ đi được đâu."
"Đôi mắt giống ca ta, mũi giống ta, miệng cũng giống ca ta." Cuối cùng Thích Ẩn quyết định.
Bé con dần dần thành hình, Nữ Oa rút một tấm vải đỏ ra bọc lấy bé con rồi đặt vào lòng Thích Ẩn. Thích Ẩn cẩn thận đón lấy, trong tã lót là một em bé mềm mại, tựa như một chiếc bánh trôi trắng muốt, khiến người ta nhìn mà vui vẻ. Thích Ẩn ôm qua cho Phù Lam mà mèo đen xem, hai người một mèo châu đầu vào nhìn, sợ đánh thức nó nên bất giác quên cả hít thở.
"Ca, chúng ta có con rồi." Thích Ẩn nhỏ giọng nói.
"Ừm!" Phù Lam gật đầu thật mạnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo ý cười.
"Nhãi ranh, ta phải lên đường rồi." Bạch Lộc nói.
Thích Ẩn sửng sốt một chút, đoạn ngẩng đầu lên. Thiếu niên áo trắng kia đang ôm tay áo đứng bên cạnh Nữ Oa, dưới ánh mặt trời rực rỡ, khuôn mặt của cậu gần như trong suốt.
Tuy tính tình tên nhóc này dở dở ương ương, nhưng đến lúc chia ly thì trong lòng vẫn có hơi luyến tiếc. Thích Ẩn hỏi: "Chúng ta còn cơ hội gặp lại không?"
"Thần không có chuyển thế, sau khi chết hồn phách về với đất trời mà. Nếu ngươi thực sự nhớ tiểu gia, sau này nếu có làn gió nhẹ khi trời hạn gặp mưa, thì đó là tiểu gia hạ phàm đấy." Cậu vươn nắm đấm, nở một nụ cười nhẹ, "Được rồi, ta đưa Tiểu Nguyệt Nha đi đầu thai xong sẽ đi. Nhãi con, phải sống cho tốt đó, đừng có lãng phí trái tim của tiểu gia."
Thích Ẩn chạm nắm đấm với cậu: "Yên tâm, lão Bạch, ta nhất định sẽ sống thật tốt."
Cánh cửa vô hình mở ra trước mắt, Nữ Oa hóa thành một luồng sáng vàng rồi chui vào hư không. Bạch Lộc xoay người vẫy vẫy tay, sao đó nhảy một cái, biến thành một con linh lộc trắng tinh đạp gió trời xa xôi rồi dần dần biến mất. Trong nháy mắt, Thích Ẩn như nhìn thấy vô số quỷ hồn theo hai vị thần kia bay về phía vòm trời biển sao Vong Xuyên. Trên lưng linh lộc có một bóng dáng lờ mờ của trẻ con, nó đôi mắt to tròn đen láy và ánh mắt thuần khiết. Người, yêu ma, chư thần trên trời, tất cả những sinh linh đã chết đều theo bọn họ đi về một nơi xa mà chúng không biết đến.
Phù Lam vươn tay nắm lấy bàn tay Thích Ẩn. Một người có nhiệt độ cơ thể lạnh băng, may mà người còn lại ấm áp tựa mùa xuân.
Thích Ẩn nói: "Ca, chúng ta về nhà đi."
Hoàn chính văn
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tui viết cuốn này mất thời gian hơn nửa năm. Vốn định chỉ viết ngắn ngắn thôi, ai ngờ dài quá. Cảm ơn những người bạn đã đồng hành với tui cho đến thời điểm này, cảm ơn mọi người! Tui là một người không tự tin mấy, mỗi ngày nhìn rating thê thảm của mình cứ luôn cảm thấy mình viết tệ quá (tuy là thật sự rất tệ), nhưng có mọi người cổ vũ tui nên tui có thể tin tưởng bản thân mình hơn một chút, cố gắng viết cho xong (khóc). Bé ngốc và Tiểu Ẩn đều không phải là những nhân vật hoàn mỹ, đặc biệt là Tiểu Ẩn, thật ra trên người cậu ấy có rất nhiều điểm giống tui (ví dụ vừa nghèo vừa tự ti nè ha ha ha), hi vọng bọn họ có thể mang đến cho mọi người một xíu ấm áp và vui vẻ, vậy thì bộ truyện này của tui mới có ý nghĩa! Cảm ơn mọi người đã luôn cổ vũ tui, iu mọi người!
Đón xem phiên ngoại ở wordpress Liên Hoa Ổ nha các bạn!
Phù Lam gật đầu với mèo đen hai cái, mèo đen xoay cổ, trong nháy mắt thân hình khuếch đại hơn gấp nghìn lần. Phù Lam cưỡi lên lưng mèo đen, vẫy tay với những đứa trẻ trên triền núi và phi về phía biển hoa. Gió mang theo bụi hoa rơi xuống mặt, khiến đầu tóc y trắng như hoa tuyết. Lúc Phù Lam đáp xuống đất, Thích Ẩn đang ngồi xếp bằng bên cạnh đao vàng, cúi đầu che miệng ho khan. Máu tươi chảy ồ ạt ra từ kẽ ngón tay hắn, Băng Diễm đạt đến cực hạn, không thể trút bỏ nữa, toàn thân hắn bị một lớp băng sương bao phủ. Dường như hắn nghe thấy tiếng động, hắn xoay đầu sang, trông thấy Phù Lam và mèo đen, bèn cố nặn ra một nụ cười: "Ca, Miêu gia, hai người đến rồi."
Phù Lam chạy tới ôm chầm lấy cổ hắn, mèo đen thu nhỏ cơ thể lại rồi chui vào lòng hắn, liếm láp cánh tay bị đông cứng của hắn. Thích Ẩn ôm chặt Phù Lam, nhẹ nhàng nói: "Ta phải đi rồi."
Nỗi bi thương vô tận lan tràn khắp con tim, tựa như đống tro tàn chôn sâu dưới đáy lòng. Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt Phù Lam chảy xuống rơi lã chã. Y không nói gì cả, chậm rãi thả tay ra, đỡ Thích Ẩn giúp hắn chống đao vàng vất vả đứng lên, sau đó khập khiễng đi về phía Bạch Lộc. Ánh mắt Thích Linh Xu vô cùng đau đớn, không đành lòng nhìn tiếp. Vân Tri không nhịn được bèn nói: "Hắc Tử, không ấy thương lượng lại với Lộc gia được không... Lộc gia, ngươi suy xét lại chút đi..."
Thích Ẩn khoát tay, ý bảo Vân Tri ngừng nói chuyện. Hắn đi đến trước mặt Bạch Lộc, Thích Ẩn thở hắt ra một hơi, đao vàng lại phân thành mười hai thanh đao nhỏ, Thích Ẩn rút một thanh ra, hướng lưỡi đao về phía ngực mình. Chỉ cần đao vàng đâm vào tim thần, Bạch Lộc có thể được như ý nguyện.
"Nhãi con, ngươi sẽ không trách ta chứ." Bạch Lộc nói.
"Trách ngươi làm gì?" Thích Ẩn vừa ho vừa cười, "Chẳng qua chết chung với ngươi thì cứ khó chịu thế nào ấy."
"Thật lòng mà nói thì ở với ngươi mấy ngày, ta đã xem ngươi như con trai ruột mình rồi." Bạch Lộc bay lên, bàn tay hư ảo vỗ vỗ vai hắn, "Con trai ngoan."
"Thật không khéo," Thích Ẩn nói, "Ở với ngươi mấy ngày, ta đã xem ngươi như cháu trai ruột của mình rồi."
Bạch Lộc: "..."
Thích Ẩn cúi đầu nhìn Phù Lam đứng bên cạnh mình, sau đó nhìn mèo đen, cả Vân Tri và Thích Linh Xu, bọn họ đứng đó, trên mặt là biểu cảm bi thương khó nén. Hắn cười cười, đoạn ngẩng đầu lên, ánh mặt trời rực rỡ buông xuống khuôn mặt, cảnh tượng vừa mơ hồ vừa mê ly. Thù nên báo đã báo xong rồi, chấp niệm nên giải trừ cũng đã giải trừ rồi. Hắn đã không còn tiếc nuối, có thể yên tâm ra đi.
Đao vàng ấn xuống, hắn đột nhiên dùng lực, sắp sửa đâm vào ngực mình. Bỗng nhiên, bụi hoa đang bay khắp trời bỗng ngừng lại, gió ngừng thổi, ánh mặt trời dừng lại trên đầu vai hắn lấp lánh tựa sóng biển. Thích Ẩn chần chừ buông đao vàng xuống, trước mắt và xung quanh hắn có vô số đôi mắt sáng rực lặng lẽ mở ra, những tia sáng bất tận hội tụ bên trong đôi Mắt Trời hư không này. Sau lưng Bạch Lộc, một đôi mắt vàng khổng lồ hiện ra, thời khắc nó hoàn toàn mở ra, dường như Thích Ẩn nghe thấy tiếng chuông trống trầm hùng vang vọng trên trời cao.
Phục Hy?
Không... Hắn chợt nhận ra, là Nữ Oa.
"Thích Ẩn."
Thần linh cất lời, là giọng nữ ôn hòa và trang nghiêm, nghe rất quen thuộc, như thể đã từng nghe qua đâu đó.
"Hoành Sơn, trại Đại Vương, lúc con vào nhầm kẽ hở thời không của Bạch Vu trong ảo cảnh lưu ly," Nữ Oa nhắc hắn, "Chúng ta đã từng gặp nhau ở đó."
Thích Ẩn từ từ nhớ lại, lúc trước trong ảo cảnh lưu ly quả thực có một vị thần từng nói chuyện với hắn.
Bạch Lộc ôm tay áo cười khẩy: "Các ngươi đến đây làm gì? Để một thằng nhóc thay các ngươi xông pha chiến đấu, ta còn tưởng rằng các ngươi đã sớm hồn phi phách tán rồi chứ."
"Khương Ương vô lễ..."
"Vẫn như năm xưa..."
Chư thần liên tục thì thầm, âm thanh rủ rỉ tựa như một chiếc nồi nước nhỏ đang sôi ùng ục. Nữ Oa thở dài: "Khương Ương, đại thần vu của ngươi săn giết thần linh, thần lực ta suy kiệt, ngoại trừ né tránh thì không còn cách nào khác. Nếu so với sinh linh phàm thế, chúng ta đây là những lão già gần đất xa trời, chẳng bao lâu nữa sẽ quay về với đất trời. Chúng ta chỉ đủ sức dẫn đường, bảo hộ, dõi theo đứa nhỏ này bình an lớn lên, đi đến trước mặt ngươi."
Phù Lam nắm chặt vạt áo Thích Ẩn, nhẹ nhàng hỏi: "Các ngươi có thể cứu Tiểu Ẩn không?"
Nữ Oa nói: "Thích Ẩn, chúng ta cho con lựa chọn."
"Lựa chọn?" Thích Ẩn thấp giọng lặp lại.
"Con có thể chọn đâm đao vàng vào tim mình, sau đó đi về biển sao Vong Xuyên vào vòng luân hồi, tựa như hàng nghìn hàng vạn sinh linh đồng bào của con." Nữ oa chậm rãi nói, "Nhưng chúng ta có thể cho con sự lựa chọn thứ hai. Chúng ta giúp con tách hồn phách của Bạch Lộc ra, luyện lại hồn phách của con, giúp con trở nên hoàn hảo để cất chứa tim thần Bạch Lộc. Đến lúc đó, con sẽ trở thành một vị thần mới, được thụ hưởng sự trường sinh bất lão, dung mạo bất biến và quyền lực vô thượng."
"..." Thích Ẩn được cho mà sợ, "Các người chẳng còn sống bao lâu nữa, chẳng phải ta đây trở thành vị thần duy nhất trên đời này sao?"
"Không sai," Nữ Oa chậm rãi nói, "Con sẽ là vị thần duy nhất trên bầu trời trong thiên hạ này."
Mẹ nó gì đây, mơ mộng hão huyền trở thành sự thật à? Thích Ẩn cảm thấy không chân thật chút nào, khi còn bé quả thực hắn thường hay vịn vào cửa sổ mà mơ mộng nghĩ rằng một ngày nào đó hắn bị phát hiện ra thân phận mình là thái tử của Phục Hy lão gia đầu thai chuyển thế, một buổi sáng thức dậy lập tức đạp đất thăng thiên, từ đó về sau không cần học bài không cần làm thơ, vô lo vô nghĩ sung sướng biết bao. Ngẫm lại thật vui, cuộc sống không làm mà vẫn có ăn ai mà không thích cho được? Nhưng cũng chỉ là ngẫm lại thôi, hắn dựa vào nồi hơi ngẩn người, khi nồi nước sôi ùng ục hắn sẽ bừng tỉnh, sau đó cẩn thật bưng canh dưỡng nhan đưa cho dì. Nhưng không ngờ rằng bây giờ nó lại trở thành sự thật.
Phù Lam mở to mắt nhìn hắn, Vân Tri ló đầu qua thấp giọng nói: "Bánh từ trên trời rơi xuống, đừng có lụm bậy đó!"
Thích Linh Xu kéo Vân Tri trở về, thấp giọng nói: "Chớ có lên tiếng."
Phải đồng ý sao? Nghe qua thì không có gì là không tốt cả. Thích Ẩn cụp mi, sờ sờ đầu dưa của Phù Lam. Gió và hoa đều lặng thinh, thế giới yên tĩnh, hắn cười cười: "Đa tạ ý tốt của đại thần, ta nghĩ vẫn nên thôi đi."
"Vì sao?" Nữ Oa nói, "Con trai à, đây là sự bồi thường của chúng ta dành cho con."
"Thiên hạ này có một Vu Úc Ly là quá đủ rồi." Thích Ẩn nói, "Sống quá lâu cũng giống như nhai kẹo không nhả vậy, càng nhai càng mất vị. Đó không phải là vĩnh hằng, mà là sự dày vò. Nếu có cơ hội, ta chỉ muốn ở bên cạnh ca ta, cùng nhau bị bệnh, cùng nhau qua đời." Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Phù Lam, nhớ ngày đó trên Nguyệt Luân Thiên, Phù Lam đích thân chặt đứt gốc rễ của hoa thần, bụi hoa tiêu tán đầy trời, bé trai nhỏ nhắn đứng giữa lặng im không nói lời nào. Một khắc kia hắn bỗng dưng hiểu ra rằng sống không phải để bước đi một mình, mà là để đồng hành. Dù là cực khổ hay vui sướng, nó chỉ thực sự có ý nghĩa khi được trải nghiệm cùng với những người thân yêu của mình.
Ánh mắt Thích Ẩn vừa dịu dàng vừa ấm áp, hắn gằn từng chữ: "Ta muốn một cuộc sống có hồi kết."
Đến gần điểm cuối của cuộc đời, vô vàn cay đắng trên người hắn đã lắng xuống, tựa như rượu nguyên chất cay nồng. Phù Lam ôm chặt lấy hắn, không có can dự vào lựa chọn của hắn, cũng chưa từng nói lời nào. Bé trai nho nhỏ chỉ im lặng ôm hắn.
Thời gian tĩnh lặng, bọn họ nghe thấy tiếng thở dài yếu ớt của thần linh.
Nữ Oa nói: "Như con mong muốn."
Những đôi mắt thần xung quanh dần dần biến mất, làn khói phát sáng tựa như một vì sao nhẹ nhàng bay ra ngoài. Ánh sáng và bóng tối chung quanh bị những tia sáng làm méo mó, hòa vào nhau tạo thành một dải sáng rực rỡ. Cảnh tượng trước mắt quá kỳ lạ, bọn Vân Tri xem mà ngây người. Bạch Lộc im lặng nhìn lên những đôi Mắt Trời đang biến mất kia, trong con ngươi màu bạc đượm chút buồn bã. Giữa đất trời có khoảng lặng trang nghiêm, Thích Ẩn cúi đầu, trong ngực hắn như có thứ gì đó khẽ nhúc nhích, tựa như một sợi chỉ mỏng manh âm thầm đứt đoạn, hắn nghi ngờ ấn lên ngực mình, nhưng lại không cảm nhận được dấu vết kì lạ gì.
Cách những vị thần này biến mất có hơi kỳ lạ, trước kia đều là nhắm mắt lại rồi rời đi, song hiện tại vầng sáng của bọn họ tan biến từng người một, như thể tan thành tro bụi.
"Thích Ẩn, liên hệ giữa con và Khương Ương đã cắt đứt." Nữ Oa ôn hòa nói, "Từ nay về sau, trái tim này thuộc về con. Con sẽ không phải chịu đau đớn của phản phệ, trái tim này sẽ theo con già đi, sinh bệnh rồi qua đời. Cho đến khi con đi đến điểm cuối của cuộc đời mình, dấu vết cuối cùng của thần linh trên thế giới này cũng sẽ không còn nữa."
Thích Ẩn cúi đầu, kinh ngạc phát hiện vết thương khắp người hắn đang dần lành lại, lục phủ ngũ tạng cũng không còn đau đớn nữa. Những vị thần già cỗi kia đang dùng linh lực còn sót lại của mình để giúp hắn chữa thương và phản phệ, sau đó an tường chết đi. Thích Ẩn có hơi kinh ngạc, hỏi: "Nhưng không phải vừa nãy người đã nói..."
"Đó chỉ là khảo nghiệm, nhãi con." Bạch Lộc đứng ở phía trước nói, "Dùng đầu ngón chân ngươi nghĩ thử xem, chư thiên thần ẩn là vận mệnh của thiên địa, sao bọn họ có thể để ngươi trở thành tân thần được? Nếu ngươi khát vọng trường sinh, bọn họ sẽ thu hồi trái tim này lại, cho ngươi an phận đi đầu thai."
Nữ Oa nói: "Ta xin lỗi, con à, thời đại của thần linh đã kết thúc, chúng ta không thể để sức mạnh của thần còn sót lại trên thế gian này. Con không được khát cầu trường sinh, không cầu bất tử, chúng ta mới có thể trao trái tim này cho con."
Đám thần linh ăn no rửng mỡ không có chuyện làm này, hắn đã vậy rồi mà còn chơi xỏ hắn nữa! Thích Ẩn tức giận trong lòng, nhưng lại không nén được sự vui mừng. Hắn không muốn tính toán, cũng chẳng còn sức oán giận, hắn trả giá tất cả, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền mới tìm ca ca hắn về được, mới có thể đoàn tụ với Phù Lam. Hắn không kìm được mà rơi lệ, từ nay về sau, hắn vẫn còn cơ hội ở bên cạnh ca ca hắn, chờ huynh ấy lớn lên, cùng nhau nuôi gà con, vịt con, trải qua cuộc sống bình yên có gia đình. Hắn ngồi xổm xuống ôm lấy Phù Lam, Phù Lam cũng ôm chặt lấy hắn. Trong khoảng thời gian vô tận, bọn họ ôm chặt lấy nhau.
"Tiểu Ẩn, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời đúng không?"
"Ừ!" Thích Ẩn rơi lệ nở nụ cười, "Cả đời!"
Mèo đen nhào vào lòng bọn họ, hít hít cái mũi khóc thút thít.
"Tiểu sư thúc, ngươi đã đoán được có phải không, sao không nhắc ta gì hết vậy? Vân Tri nhìn bọn họ ôm nhau khóc trong vui sướng.
Thích Linh Xu hờ hững nhìn hắn, sau đó hỏi: "Chuyện ở đây đã kết thúc, sau này định đi đâu?"
"Ta hả..." Vân Tri gối hai tay ra sau đầu, "Ra biển xem thử có tìm được Phượng Hoàn không. Còn ngươi?"
"Định cư Nhược Thủy, trói buộc ma khí, rèn luyện tâm cảnh."
"Ngươi đi hướng tây, ta đi hướng nam, vậy chúng ta chia tay tại đây." Vân Tri đạp lên kiếm Hữu Hối.
"Khi nào trở về?"
"Nếu tìm được Phượng Hoàn, có thể ta sẽ trở về vào một ngày nào đó." Vân Tri vuốt cằm suy tư, chợt nhếch mày cười, khóe mắt đuôi mày bừng sáng, "Nhưng ta nhất định sẽ gửi thư về, tiểu sư thúc ơi, phải nhớ ta đó nha!"
Thích Linh Xu nhìn hắn thật sâu, "Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu."
Vân Tri ôm quyền cười nói: "Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu."
*Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu – 青山不改, 绿水长流: núi xanh còn đó, nước xanh chảy mãi. Nghĩa bóng: Câu chào tạm biệt này được người xưa sử dụng với ý nghĩa sâu sắc, bởi thế gian rộng lớn như vậy, để gặp lại nhau thêm một lần nữa là điều không dễ dàng. Lời tạm biệt này cũng xem như là lời vĩnh biệt vậy.
Dứt lời, kiếm Hữu Hối hóa thành một luồng sáng rực rỡ bay về phía bầu trời như một ngôi sao. Thích Linh Xu ngoái đầu lại nhìn bọn Thích Ẩn, bọn họ vẫn còn đang ôm nhau, vui mừng như một đám ngốc. Khóe môi y khẽ nhếch lên, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ đây cũng có chút ấm áp vui vẻ. Y xoay người lại, hóa thành một luồng ma khí đen kịt bay về phía tây.
Phù Lam chui ra khỏi lòng Thích Ẩn, hỏi Nữ Oa: "Ngươi còn thừa lực không?"
"Con muốn cầu nguyện với ta sao? Con trai." Nữ Oa hỏi.
"Ừm." Phù Lam gật đầu, nói: "Ngươi có thể giúp Tiểu Ẩn có khả năng sinh con được không?"
Tất cả mọi người đều ngây ra, Thích Ẩn hoảng sợ, vội che miệng Phù Lam lại: "Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị! Nữ Oa nương nương, ngài đừng cho là thật nhé!"
"Quả thực ta có thể đảo lộn âm dương, chẳng qua đối với nguyện vọng này của con thì ta có một cách tốt hơn." Nữ Oa nói.
Bóng dáng đầu người mình rắn từ trong bóng tối hiện ra, vị thần cổ xưa lặng lẽ giáng xuống từ hư không. Bà là huynh muội với Phục Hy, nét mặt có vài phần tương tự. Bà nâng tay lên, hàng mi đôi mày vàng rực khẽ rũ xuống, một giọt máu chảy ra từ giữa mày của Thích Ẩn và Phù Lam rồi nhập vào lòng bàn tay bà. Một nắm đất vàng chậm rãi trồi lên khỏi mặt đất, dần dần ngưng tụ thành hình dáng của một đứa bé, máu tươi nhập vào giữa mày nó, máu thịt từ từ hình thành khắp thân thể, cuối cùng là da thịt sáng bóng. Phù Lam mở to hai mắt nhìn chằm chằm nó.
Nữ Oa hỏi: "Muốn bé trai hay bé gái?"
"Nhà ta toàn đàn ông, thiếu một bé gái, vậy thì một khuê nữ đi!" Thích Ẩn nhìn Phù Lam và mèo đen rồi nói.
Mọi người đều đồng ý, Phù Lam bổ sung: "Lông mày giống A Phù, đôi mắt giống Tiểu Ẩn, mũi giống ta, miệng giống Miêu."
Mèo đen nói: "Miệng mà giống lão phu thì mai mốt không gả khuê nữ đi được đâu."
"Đôi mắt giống ca ta, mũi giống ta, miệng cũng giống ca ta." Cuối cùng Thích Ẩn quyết định.
Bé con dần dần thành hình, Nữ Oa rút một tấm vải đỏ ra bọc lấy bé con rồi đặt vào lòng Thích Ẩn. Thích Ẩn cẩn thận đón lấy, trong tã lót là một em bé mềm mại, tựa như một chiếc bánh trôi trắng muốt, khiến người ta nhìn mà vui vẻ. Thích Ẩn ôm qua cho Phù Lam mà mèo đen xem, hai người một mèo châu đầu vào nhìn, sợ đánh thức nó nên bất giác quên cả hít thở.
"Ca, chúng ta có con rồi." Thích Ẩn nhỏ giọng nói.
"Ừm!" Phù Lam gật đầu thật mạnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo ý cười.
"Nhãi ranh, ta phải lên đường rồi." Bạch Lộc nói.
Thích Ẩn sửng sốt một chút, đoạn ngẩng đầu lên. Thiếu niên áo trắng kia đang ôm tay áo đứng bên cạnh Nữ Oa, dưới ánh mặt trời rực rỡ, khuôn mặt của cậu gần như trong suốt.
Tuy tính tình tên nhóc này dở dở ương ương, nhưng đến lúc chia ly thì trong lòng vẫn có hơi luyến tiếc. Thích Ẩn hỏi: "Chúng ta còn cơ hội gặp lại không?"
"Thần không có chuyển thế, sau khi chết hồn phách về với đất trời mà. Nếu ngươi thực sự nhớ tiểu gia, sau này nếu có làn gió nhẹ khi trời hạn gặp mưa, thì đó là tiểu gia hạ phàm đấy." Cậu vươn nắm đấm, nở một nụ cười nhẹ, "Được rồi, ta đưa Tiểu Nguyệt Nha đi đầu thai xong sẽ đi. Nhãi con, phải sống cho tốt đó, đừng có lãng phí trái tim của tiểu gia."
Thích Ẩn chạm nắm đấm với cậu: "Yên tâm, lão Bạch, ta nhất định sẽ sống thật tốt."
Cánh cửa vô hình mở ra trước mắt, Nữ Oa hóa thành một luồng sáng vàng rồi chui vào hư không. Bạch Lộc xoay người vẫy vẫy tay, sao đó nhảy một cái, biến thành một con linh lộc trắng tinh đạp gió trời xa xôi rồi dần dần biến mất. Trong nháy mắt, Thích Ẩn như nhìn thấy vô số quỷ hồn theo hai vị thần kia bay về phía vòm trời biển sao Vong Xuyên. Trên lưng linh lộc có một bóng dáng lờ mờ của trẻ con, nó đôi mắt to tròn đen láy và ánh mắt thuần khiết. Người, yêu ma, chư thần trên trời, tất cả những sinh linh đã chết đều theo bọn họ đi về một nơi xa mà chúng không biết đến.
Phù Lam vươn tay nắm lấy bàn tay Thích Ẩn. Một người có nhiệt độ cơ thể lạnh băng, may mà người còn lại ấm áp tựa mùa xuân.
Thích Ẩn nói: "Ca, chúng ta về nhà đi."
Hoàn chính văn
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tui viết cuốn này mất thời gian hơn nửa năm. Vốn định chỉ viết ngắn ngắn thôi, ai ngờ dài quá. Cảm ơn những người bạn đã đồng hành với tui cho đến thời điểm này, cảm ơn mọi người! Tui là một người không tự tin mấy, mỗi ngày nhìn rating thê thảm của mình cứ luôn cảm thấy mình viết tệ quá (tuy là thật sự rất tệ), nhưng có mọi người cổ vũ tui nên tui có thể tin tưởng bản thân mình hơn một chút, cố gắng viết cho xong (khóc). Bé ngốc và Tiểu Ẩn đều không phải là những nhân vật hoàn mỹ, đặc biệt là Tiểu Ẩn, thật ra trên người cậu ấy có rất nhiều điểm giống tui (ví dụ vừa nghèo vừa tự ti nè ha ha ha), hi vọng bọn họ có thể mang đến cho mọi người một xíu ấm áp và vui vẻ, vậy thì bộ truyện này của tui mới có ý nghĩa! Cảm ơn mọi người đã luôn cổ vũ tui, iu mọi người!
Đón xem phiên ngoại ở wordpress Liên Hoa Ổ nha các bạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.