Gả Tam Thúc

Chương 2

Hách Liên Phỉ Phỉ

07/11/2021

Lúc hoàng hôn, tuyết đã ngừng. Tiểu nha hoàn cầm chổi quét dọn sân. Dưới cửa sổ lăng hoa ở gian nhà phía tây, Chu Oanh nằm trên nệm gấm màu xanh biếc với hoa văn chữ Phúc của chiếc giường lò, đang tô các kiểu hoa.

Sống nhờ ở hầu phủ mấy năm nay, nữ công của Chu Oanh càng ngày càng tốt, sau khi dưỡng mẫu qua đời, quần áo và tất của dưỡng phụ Cố Trường Sâm hầu như đều là nàng dẫn dắt bọn nha hoàn làm. Sau đó dưỡng phụ cũng đi, nàng đã toàn tâm hầu hạ lão phu nhân.

Lúc Lạc Vân đi vào, một bức tranh chim nhạn xuyên mây đã được tô xong rồi. Lạc Vân nâng giá cắm nến trong tay, lải nhải khuyên nàng: “Cô nương cứ chịu đựng như thế thì mắt sẽ hỏng mất. Chuyện may vá có người chuyên làm xiêm y cho các chủ tử trong phủ rồi, nào cần cô nương phải tự mình ra tay chứ?”

Chu Oanh nhẹ nhàng cười, ôn hòa đặt vật trong tay xuống, đứng dậy xoa cổ tay ê ẩm rồi xoay người lại nhìn sắc trời: “Đã trễ thế này rồi cơ à? Ta hoàn toàn không phát giác ra đấy.”

Lạc Vân lắc đầu: “Trong lòng cô nương chỉ nghĩ đến lão thái thái, hầu gia, nhị phu nhân và tiểu thiếu gia, nào còn nhớ đến bản thân? Nhìn cái áo trên người này đi, mỏng đến mức bị gió lùa, còn ngồi ở trước cửa sổ hơn một canh giờ, nếu sau đó bị phong hàn thì phải làm sao?”

Nói rồi vành mắt không khỏi đỏ lên, “Cô nương tội gì giày vò mình như vậy? Ân tình của hầu phủ có lớn hơn đi chăng nữa thì những việc mà cô nương làm mấy năm nay cũng đã đền đáp ít nhiều rồi.”

Chu Oanh hé miệng cười, năm đó nàng được phủ An Bình Hầu nhận nuôi, bên cạnh chỉ dẫn theo một nha hoàn này, tình cảm của hai người không tầm thường nên Lạc Vân tất nhiên thiên vị nàng hơn. Hầu phủ cho nàng ân cứu mạng và công ơn nuôi dưỡng, làm vài bộ xiêm y, sắc vài chén thuốc sao có thể đền đáp được?

Nhưng nàng là một người vô cùng ôn hòa, lúc này chỉ cười và ôm vai Lạc Vân nói: “Vân cô nương, ngài dạy rất đúng, sau này tiểu nhân không dám nữa.”

Lạc Vân lau mắt, bị nàng chọc cho nở nụ cười: “Cô nương thật là, để người khác nói cái gì cho phải đây?”

Hai người đang nói thì một nha hoàn từ bên ngoài đi tới: “Bắc Minh bên cạnh hầu gia tới bảo hầu gia có chuyện tìm cô nương nói chuyện.”

Tim Chu Oanh chùng xuống, liếc nhìn Lạc Vân, gần như cho là mình nghe lầm. Mấy năm nay, số lần tam thúc nói chuyện với nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng chưa bao giờ chủ động đi tìm nàng. Chu Oanh chợt nghĩ đến chuyện hôm nay mình lỡ tay làm đổ chén thuốc ở trong phòng lão phu nhân. Chẳng lẽ, tam thúc cảm thấy nàng hầu hạ lão phu nhân không đủ tỉ mỉ, muốn gọi qua châm biếm vài câu?

Sắc mặt Chu Oanh trắng bệch, nghĩ đến việc mình phải gặp mặt Cố Trường Quân là không khỏi khẩn trương. Ngồi ngây người trước bàn trang điểm nhìn bản thân trong gương, trong đầu bất an cuồn cuộn.

Nàng rất sợ người của Cố gia cảm thấy nàng không tốt. Có lẽ là lòng tự trọng quá mạnh mẽ nên nàng không thể nghe được những lời như “Cố gia nuôi báo cô nàng”. Trước kia nàng theo trưởng bối dự tiệc rượu, thường nghe người ta châm chọc xuất thân của nàng. Năm ấy dưỡng mẫu có thai, dưỡng phụ phò tá từng kiến nghị đưa nàng ra miếu ngoài thành. Không có ai biết, mấy năm này nàng âm thầm dùng bao nhiêu sức lực để hợp lý hóa vị trí của mình tại Cố gia.

**

Chu Oanh thở dài một cái, nắm thật chặt áo choàng ở vai, đứng ở trước Bách Ảnh Đường, nàng cất tiếng: “Tam thúc!”

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng cành khô bị gió thổi động nơi đỉnh đầu. Bắc Minh thò đầu ra từ bên trong, vội lộ ra nụ cười: “Cô nương đến không đúng lúc rồi, tiểu nhân đang muốn báo cho cô nương biết đây, vừa rồi hầu gia có việc gấp nên ra ngoài rồi ạ. Tiểu nhân chậm một bước, phiền cô nương mất công đi một chuyến, thực là có lỗi.”

Chu Oanh nghe thấy lời này thì trong lòng thả lỏng một cách khó hiểu. Nghĩ đến khuôn mặt không nói cười tùy tiện kia của tam thúc, nàng quả thực rất căng thẳng.

“Không sao.” Chu Oanh mỉm cười: “Ta đã đem vài đôi giày làm cho tam thúc tới rồi, Bắc Minh tiểu ca nhận thay tam thúc nhé?”

Bắc Minh cung kính nhận bọc quần áo trong tay Lạc Vân, nghĩ một đằng nói một nẻo mà cười nói: “Cô nương có lòng, lát nữa hầu gia nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.”



Chu Oanh mím môi rồi dẫn Lạc Vân đi.

Nàng sẽ không tự vạch trần, mấy năm nay nàng làm giày, thêu xiêm y đưa tới Bách Ảnh Đường này như đá ném vào biển rộng, chưa từng nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, hình như Cố Trường Quân chưa từng dùng đến.

Ngày tiếp theo, Chu Oanh vẫn đến Cẩm Hoa Đường chăm bệnh. Thực ra căn bệnh này của Cố lão phu nhân đã nhiều năm rồi. Chồng bà chết trẻ ở trên chiến trường, bỏ lại bà một mẹ đơn độc nuôi ba đứa con. Cố Trường Sâm Cố Trường Quân đều là đích tử, Cố nhị gia Cố Trường Lâm và con gái út Cố Miểu là do vợ bé sinh. Sau khi Cố lão hầu gia mất, thiếp thị đó liền nhảy vào giếng đi theo. Cố lão phu nhân thiện, không khắt khe với con cái của bà ấy. Không ngờ ở hiền mà chẳng gặp lành, ba năm trước đây, Cố Trường Sâm cũng mất vì chuyện bất trắc. Trung niên để tang chồng, tuổi già mất con, Cố lão phu nhân chịu đả kích quá lớn, từ sau chuyện Cố Trường Sâm, bà triền miên trên giường bệnh, ngày càng sa sút.

Cũng may là ở nhà hầu phú quý này, dù thuốc khan hiếm đến mấy cũng dùng được, thầy thuốc xuất sắc nào cũng mời được nên bệnh tình của lão phu nhân đã ổn định lại, mặc dù không có tinh thần nhưng vẫn bình an đến ngày hôm nay.

Chu Oanh hầu hạ lão phu nhân dùng thuốc súc miệng, lại ngồi mép giường xoa bóp vai cho lão phu nhân. Bình thường lúc này, nhị thẩm Trần thị nên đến rồi, Chu Oanh có thể tranh thủ đi ăn cơm sáng. Chu Oanh liếc nhìn đồng hồ nước, bên ngoài truyền đến vài tiếng nói đùa.

Đại nha hoàn của Cẩm Hoa Đường là Xuân Hi vội vàng đi ra ngoài đón, lão phu nhân ngồi mép giường không nâng mắt lên mà trấn định nói: “Là thái thái của Địch gia.”

Chu Oanh lường trước có lẽ những người lớn có chuyện phải nên muốn lui xuống. Cố lão phu nhân khoát tay áo với nàng, thấp giọng nói: “Con lớn rồi, cũng phải học phép đối nhân xử thế, không cần lui, cứ ở bên cạnh ta.”

Chẳng biết tại sao, Chu Oanh luôn cảm thấy lời này của lão phu nhân có ý sâu xa.

Trần thị dìu Địch thái thái vào, vài vú già ăn mặc đẹp đi theo phía sau. Mỗi người hành lễ theo bối phận, Địch thái thái ngồi ở trên giường lò.

Chu Oanh nhận thấy một ánh mặt cực kỳ nhiệt liệt ở trên người mình. Nàng đang bị người khác lấy ánh mắt dò xét để quan sát từ trên xuống dưới. Chu Oanh tỏ vẻ xấu hổ cúi đầu đứng ở một bên, trong lòng bất ổn, cảm thấy gần đây chuyện nào cũng đều có chút khác thường.

Tiếng Địch thái thái cất cao: “Vị này chính là Oanh cô nương đúng không? Chậc chậc, không hổ là cháu gái của Cố lão thái quân, ngoại hình thực là thanh tú!”

Cố lão phu nhân không khiêm tốn, trái lại cười khanh khách nói: “Oanh nha đầu đi qua cho thím Địch của con nhìn cẩn thận một phen.”

Đồng thời cười nói: “Nha đầu này từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, mấy năm nay nếu không phải nó hầu hạ cẩn thận bên cạnh thì chỉ sợ ta không qua được cửa ải khó khăn này.”

Địch thái thái nói: “Nhìn ngài kìa, sao lại nói lời nhụt chí như thế? Ngài cát nhân thiên tướng, là người có phúc nhất đấy.” Tay bà ấy đã nắm lấy cổ tay Chu Oanh, quay mặt lại cẩn thận nhìn nàng, nụ cười nơi khóe miệng chưa từng hạ xuống, khen: “Sớm nghe nói đại tiểu thư Cố gia là một mỹ nhân, so với quý phi nương nương trong cung cũng không kém. Trước kia từng thấy loáng thoáng một lần trong yến hội, mấy năm này không ra ngoài, bây giờ được gặp quả nhiên là xinh đẹp.”

Cha mẹ nuôi lần lượt đã khuất núi, Chu Oanh giữ ba năm tang kỳ nên không ra ngoài. Nàng có mấy người bạn thân, thỉnh thoảng sẽ đến thăm nàng và nói chuyện với nàng. Đầu hạ năm nay, nàng mới lại theo Trần thị đi tham dự tiệc rượu.

Địch thái thái nói rồi bèn cởi chiếc vòng tay làm bằng Kê Huyết thạch ra khỏi cổ tay, Chu Oanh đỏ mặt lên, muốn khước từ thì Cố lão phu nhân lại cười nói: “Thím Địch yếu mến con thì cứ nhận đi.”

Chu Oanh chỉ đành phúc thân cảm tạ. Chiếc vòng tay đó còn mang theo mùi hương và nhiệt độ cơ thể trên người Địch thái thái, đeo vào cổ tay mảnh mai của nàng. Cố lão phu nhân mới nói: “Oanh nha đầu đi đi, từ tinh mơ đã bận rộn ở chỗ ta rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi. ”

Chu Oanh khom người lui xuống. Mành phía sau vừa hạ xuống đã mơ hồ nghe thấy tiếng nói đè thấp của Địch thái thái: “Ta thấy nha đầu kia quả thực xuất chúng… Nếu như lão thái quân và hầu gia đồng ý với ý của Diệp gia thì cuối năm vừa qua sẽ bắt đầu bàn bạc…”



Chu Oanh trở lại Thanh La Uyển, trong đầu thật lâu không thể bình tĩnh.

Nàng không phải người ngu, tất nhiên nghe hiểu được ý của Địch thái thái.

Địch thái thái tới để làm mai cho nàng, nói là công tử Diệp gia…

Chu Oanh không nói được trong lòng mình có cảm nhận gì. Một mặt có chút ngượng ngùng, hoàn toàn không ngờ bây giờ đến lượt mình làm mai. Mặt khác lại vô cùng bất an, nếu nàng xuất giá, thể nào Cố gia cũng phải bỏ tiền bỏ sức ra tính toán cho nàng, rốt cuộc đến bao giờ thì phần ân tình này mới trả được hết? Mà Cố Trường Quân sẽ tìm cho nàng người chồng thế nào? Tương lai nàng sẽ sống cuộc sống thế nào?

**

Cố Trường Quân thỉnh an xong thì đi ra khỏi Cẩm Hoa Đường, nhíu chặt chân mày không giãn ra.

Trong thư phòng, vài phụ tá đắc lực ngồi quanh bên cạnh bàn. Trước mặt Cố Trường Quân bày một bức vẽ chưa xong, trên bàn vẽ có một chiếc bút chấm đầy mực bị ném, mực nước nhỏ từng giọt xuống bàn vẽ bằng gỗ lim dát sợi vàng nhưng không ai để ý tới.

“… Mặc dù nhà họ Diệp kém nhưng vẫn có gốc rễ. Bây giờ Ninh vương đang muốn thu phục những thế lực kia, nếu hầu gia mở điểm này trước thì Ninh vương hành sự càng dễ dàng hơn.”

“Ta cho rằng không phải vậy…. Bây giờ nhà họ Diệp không lớn bằng lúc trước, tự xưng là thế gia đại tộc, luôn không coi hầu gia ra gì, bây giờ gia thế suy tàn, đã mất vinh quan trước kia từ lâu mà vẫn còn vọng tưởng trèo lên hầu gia với mối hôn sự này. Nếu như đồng ý thì ai nấy đều sẽ cho rằng hầu gia dễ quen thân, chẳng phải người người đều muốn trèo cao ư?”

“Việc này là bên ngoài, người ta sẽ chỉ nói Diệp gia nhớ đến tình xưa. Dù sao Diệp cửu gia và đại gia có quan hệ thầy trò, hắn lấy thân phận con vợ cả cầu hôn con gái nuôi của đại gia, nếu hôn sự thành thì đó chính là một đoạn giai thoại. Còn về lập trường của hầu gia thì kẻ nào sẽ để ý chứ?”

Nghe chín người mười ý nói lên quan điểm, từ đầu đến cuối Cố Trường Quân vẫn không hé răng.

Chậu than lửa cháy rất mạnh, trong lòng Cố Trường Quân hơi rối rắm, không khỏi thấy khô nóng bèn đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ đẩy cửa sổ ra. Bên ngoài một trận tuyết lớn đang bay xuống không tiếng động, trong viện trắng như bạc, ngay cả dấu chân lưu lại trên đường của bọn họ lúc đi vào vừa nãy đều bị che kín. Trận tuyết này của năm nay rơi đã quá lâu rồi.

Những phụ tá này lại bắt đầu tranh luận, Cố Trường Quân phất phất tay đuổi hết người đi.

Không muốn mối hôn sự này hoàn thành, không phải là cảm thấy Diệp công tử không xứng với Chu Oanh. Chỉ là ở giữa có quá nhiều quan hệ lợi hại. Người như hắn làm chuyện gì đều phải cân nhắc được mất, từ trước đến nay hắn không chịu làm chuyện mua bán lỗ vốn.

Xoay người lại đã cầm bút, thấy trên bàn có giọt mực đen, hắn mở miệng muốn gọi Bắc Minh vào dọn lại nghe được một tiếng nói mềm mại ở bên ngoài, “Bắc Minh ca, tam thúc về chưa?”

Cố Trường Quân ngây ra theo bản năng.

Sau đó mới nhớ ra mình là tam thúc của ai.

Hắn hầu như không mấy khi nghe thấy tiếng của cô nương này, gặp mặt chỉ cúi đầu gọi hắn một tiếng. Thì ra tiếng nói của nàng là như vậy.

Mềm mại, ngọt ngào dịu dàng giống như tuyết đoàn tử (món ăn làm từ đậu phụ, bột gạo nếp, bột hạnh nhân giống quả cầu tuyết) ăn trong tiệc đêm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Tam Thúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook