Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi!
Chương 48: Dũng cảm mà giành lấy
Bé Con Say Xỉn
30/07/2022
Ninh Khiết Quỳnh nắm chặt cọc tiền trong tay, nghiến răng kèn kẹt. Cô ta thở mạnh một hơi, bực dọc nói:
“Tôi và Hạo Khanh sắp kết hôn rồi, cô còn lảng vảng xung quanh anh ấy để làm gì? Mau rời khỏi thành phố này càng xa càng tốt, đừng để tôi phải dùng đến biện pháp mạnh.” Cô ta đưa ra lời đe dọa.
“Em không lảng vảng xung quanh anh ấy. Khiết Quỳnh à, chị yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Thẩm Hạo Khanh nữa.”
Khiết Băng lên tiếng khẳng định, nhưng Ninh Khiết Quỳnh sao có thể nghe lời cô nói? Cô ta biết Thẩm Hạo Khanh đã yêu cô gái nhỏ này, thì sớm muộn gì cũng đi tìm cô về.
Ninh Khiết Quỳnh phải ngăn cản hai người họ có cơ hội gặp mặt, như thế Khiết Băng mới sống một cách khổ sở. Cô ta dằn mạnh ly nước xuống bàn, giọng điệu ngoa ngoắt:
“Đừng cố đeo bám Thẩm Hạo Khanh nữa. Chẳng lẽ cô muốn suốt đời trốn chui chốn nhủi ở một xó, xem tôi và anh ấy sống hạnh phúc sao?”
“Vẫn còn mấy ngày cho cô suy nghĩ. Lựa chọn thế nào, cô liệu mà cân nhắc.”
Nói xong Ninh Khiết Quỳnh cũng không muốn ngồi lại cái nơi nóng nực, chật hẹp này nữa. Cô ta đứng dậy, rời đi ngay lập tức. Khiết Băng vẫn ngồi thừ ra đó, nhìn cọc tiền mà Ninh Khiết Quỳnh để trên bàn.
“Mình điên lên mất…”
Khiết Băng chỉ mong được yên ổn mà sao khó quá! Cô đã từ bỏ Thẩm Hạo Khanh rồi, vậy mà nhà họ Ninh vẫn ép cô làm theo ý muốn của bọn họ.
Ban đầu cô gả đến Thẩm gia, đều là vì giữ thể diện cho Ninh gia. Bây giờ cô hết giá trị lợi dụng, bọn họ bèn tìm cách đẩy cô ra xa cho khuất mắt.
Khiết Băng mệt mỏi nằm dài lên bàn, cơm tối còn chẳng thèm nấu. Bụng cô sôi lên sùng sục, chỉ là lười biếng đến độ không muốn bước chân vào xó bếp chật hẹp.
Huống hồ cô quên mua thức ăn nấu bữa tối mất rồi. Có khi phải ăn cơm chấm muối mất!
Ngay lúc Khiết Băng không biết phải làm gì bèn nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô còn tưởng là Ninh Khiết Quỳnh quay lại, hóa ra không phải…
Người đang đứng trước mặt cô là Sở Trạch! Anh đã tìm ra nơi này, chẳng lẽ Thẩm Hạo Khanh cũng biết?
“Không mời anh vào trong nhà sao?”
Khiết Băng cười gượng, mở rộng cánh cửa để Sở Trạch vào bên trong. Cô đổ ly nước của Ninh Khiết Quỳnh, rửa sạch rồi mang một ly nước mới mời anh.
Sở Trạch đang sẵn cơn khát, bèn uống một hơi hết nửa ly.
May mà Khiết Băng kịp giấu cọc tiền vào trong túi áo, trước khi anh kịp nhìn thấy. Dương Trạch quan sát căn phòng nhỏ, trong lòng dấy lên sự chua xót.
“Em sống ở đây suốt thời gian qua sao?”
Khiết Băng gật đầu, cười gượng gạo. Có sao đâu chứ? Miễn cô cảm thấy thoải mái là được.
Cái bụng nhỏ của cô vẫn réo lên không ngừng, liên tục biểu tình vì cái đói. Sở Trạch vừa nhìn đã biết, bèn đề nghị đưa Khiết Băng ra ngoài ăn tối.
“Nhưng em không còn tiền đâu.” Cô thành thật.
Sở Trạch bật cười, ai lại để một cô gái trả tiền chứ? Bữa cơm tối này anh sẽ mời, Khiết Băng nghe vậy liền đồng ý đi ăn cùng anh.
Cô đói lắm rồi, liêm sỉ gì tầm này?
Không hiểu vì sao đối với Sở Trạch, cô lại có cảm giác thân thiết hơn những người khác, dù cho ban đầu khi biết anh là bạn thân Thẩm Hạo Khanh, cô không ưa nổi.1
Phải chăng vì anh lương thiện, hay giúp đỡ người khác?
Sở Trạch cũng không chần chừ mà lái xe đưa Khiết Băng đến nhà hàng gần đó nhất. Anh để cô gọi món theo ý thích, còn dặn cô cứ ăn uống thoải mái, không cần sợ tốn kém.
Thức ăn được mang lên, tuy Khiết Băng rất đói nhưng vẫn không quên vấn đề chính. Cô biết Sở Trạch tìm đến tận đây là có chuyện muốn nói với mình, liền hỏi:
“Sở Trạch, anh tìm em có việc gì không?”
“Khiết Băng à… ba ngày nữa là đến ngày kết hôn của Thẩm Hạo Khanh và Ninh Khiết Quỳnh rồi.”
Cô ngậm ngùi không nói gì, đến cả Sở Trạch cũng tìm cô để nói chuyện này. Bọn họ không nghĩ đến cảm nhận của cô sao?
“Em biết rồi.” Cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đang bất ổn đến nổi không sao nuốt trôi miếng thịt trong miệng.
Sở Trạch cũng không biết mở lời với cô như thế nào. Vốn dĩ Thẩm Hạo Khanh đã tìm ra chỗ ở của Khiết Băng, nhưng hắn cao ngạo không chịu cúi đầu đến thuyết phục cô quay trở về bên hắn. Thế nên Thẩm Hạo Khanh chọn cách nhờ sự giúp đỡ của Sở Trạch.
Nếu chỉ là chuyện của riêng Thẩm Hạo Khanh, có lẽ lần này Sở Trạch đã không phí sức như vậy. Nhưng vì anh nghĩ cho Khiết Băng, nên mới đồng ý giúp hắn.
“Khiết Băng, em nên nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ với Thẩm Hạo Khanh đi. Nếu em yêu cậu ta, vậy hãy dũng cảm mà giành lấy.” Sở Trạch đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Là do Khiết Băng mang tư tưởng bản thân là người thứ ba chen ngang hạnh phúc của hai người kia, nên mới quyết định lùi bước. Sở Trạch nói cho cô người Ninh Khiết Quỳnh yêu là Cao Minh Viễn, không phải Thẩm Hạo Khanh. Anh cổ vũ Khiết Băng nên làm theo trái tim mình mách bảo.
Anh chỉ nói ngắn gọn bao nhiêu đó, còn lại đều phải do Khiết Băng lựa chọn. Ăn tối xong, Sở Trạch đặt tấm thiệp tham dự hôn lễ xuống bàn, chép miệng nói:
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Quyết định là ở em. Khiết Băng, em hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng để sau này phải hối hận muộn màng.”
“Tôi và Hạo Khanh sắp kết hôn rồi, cô còn lảng vảng xung quanh anh ấy để làm gì? Mau rời khỏi thành phố này càng xa càng tốt, đừng để tôi phải dùng đến biện pháp mạnh.” Cô ta đưa ra lời đe dọa.
“Em không lảng vảng xung quanh anh ấy. Khiết Quỳnh à, chị yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Thẩm Hạo Khanh nữa.”
Khiết Băng lên tiếng khẳng định, nhưng Ninh Khiết Quỳnh sao có thể nghe lời cô nói? Cô ta biết Thẩm Hạo Khanh đã yêu cô gái nhỏ này, thì sớm muộn gì cũng đi tìm cô về.
Ninh Khiết Quỳnh phải ngăn cản hai người họ có cơ hội gặp mặt, như thế Khiết Băng mới sống một cách khổ sở. Cô ta dằn mạnh ly nước xuống bàn, giọng điệu ngoa ngoắt:
“Đừng cố đeo bám Thẩm Hạo Khanh nữa. Chẳng lẽ cô muốn suốt đời trốn chui chốn nhủi ở một xó, xem tôi và anh ấy sống hạnh phúc sao?”
“Vẫn còn mấy ngày cho cô suy nghĩ. Lựa chọn thế nào, cô liệu mà cân nhắc.”
Nói xong Ninh Khiết Quỳnh cũng không muốn ngồi lại cái nơi nóng nực, chật hẹp này nữa. Cô ta đứng dậy, rời đi ngay lập tức. Khiết Băng vẫn ngồi thừ ra đó, nhìn cọc tiền mà Ninh Khiết Quỳnh để trên bàn.
“Mình điên lên mất…”
Khiết Băng chỉ mong được yên ổn mà sao khó quá! Cô đã từ bỏ Thẩm Hạo Khanh rồi, vậy mà nhà họ Ninh vẫn ép cô làm theo ý muốn của bọn họ.
Ban đầu cô gả đến Thẩm gia, đều là vì giữ thể diện cho Ninh gia. Bây giờ cô hết giá trị lợi dụng, bọn họ bèn tìm cách đẩy cô ra xa cho khuất mắt.
Khiết Băng mệt mỏi nằm dài lên bàn, cơm tối còn chẳng thèm nấu. Bụng cô sôi lên sùng sục, chỉ là lười biếng đến độ không muốn bước chân vào xó bếp chật hẹp.
Huống hồ cô quên mua thức ăn nấu bữa tối mất rồi. Có khi phải ăn cơm chấm muối mất!
Ngay lúc Khiết Băng không biết phải làm gì bèn nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô còn tưởng là Ninh Khiết Quỳnh quay lại, hóa ra không phải…
Người đang đứng trước mặt cô là Sở Trạch! Anh đã tìm ra nơi này, chẳng lẽ Thẩm Hạo Khanh cũng biết?
“Không mời anh vào trong nhà sao?”
Khiết Băng cười gượng, mở rộng cánh cửa để Sở Trạch vào bên trong. Cô đổ ly nước của Ninh Khiết Quỳnh, rửa sạch rồi mang một ly nước mới mời anh.
Sở Trạch đang sẵn cơn khát, bèn uống một hơi hết nửa ly.
May mà Khiết Băng kịp giấu cọc tiền vào trong túi áo, trước khi anh kịp nhìn thấy. Dương Trạch quan sát căn phòng nhỏ, trong lòng dấy lên sự chua xót.
“Em sống ở đây suốt thời gian qua sao?”
Khiết Băng gật đầu, cười gượng gạo. Có sao đâu chứ? Miễn cô cảm thấy thoải mái là được.
Cái bụng nhỏ của cô vẫn réo lên không ngừng, liên tục biểu tình vì cái đói. Sở Trạch vừa nhìn đã biết, bèn đề nghị đưa Khiết Băng ra ngoài ăn tối.
“Nhưng em không còn tiền đâu.” Cô thành thật.
Sở Trạch bật cười, ai lại để một cô gái trả tiền chứ? Bữa cơm tối này anh sẽ mời, Khiết Băng nghe vậy liền đồng ý đi ăn cùng anh.
Cô đói lắm rồi, liêm sỉ gì tầm này?
Không hiểu vì sao đối với Sở Trạch, cô lại có cảm giác thân thiết hơn những người khác, dù cho ban đầu khi biết anh là bạn thân Thẩm Hạo Khanh, cô không ưa nổi.1
Phải chăng vì anh lương thiện, hay giúp đỡ người khác?
Sở Trạch cũng không chần chừ mà lái xe đưa Khiết Băng đến nhà hàng gần đó nhất. Anh để cô gọi món theo ý thích, còn dặn cô cứ ăn uống thoải mái, không cần sợ tốn kém.
Thức ăn được mang lên, tuy Khiết Băng rất đói nhưng vẫn không quên vấn đề chính. Cô biết Sở Trạch tìm đến tận đây là có chuyện muốn nói với mình, liền hỏi:
“Sở Trạch, anh tìm em có việc gì không?”
“Khiết Băng à… ba ngày nữa là đến ngày kết hôn của Thẩm Hạo Khanh và Ninh Khiết Quỳnh rồi.”
Cô ngậm ngùi không nói gì, đến cả Sở Trạch cũng tìm cô để nói chuyện này. Bọn họ không nghĩ đến cảm nhận của cô sao?
“Em biết rồi.” Cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đang bất ổn đến nổi không sao nuốt trôi miếng thịt trong miệng.
Sở Trạch cũng không biết mở lời với cô như thế nào. Vốn dĩ Thẩm Hạo Khanh đã tìm ra chỗ ở của Khiết Băng, nhưng hắn cao ngạo không chịu cúi đầu đến thuyết phục cô quay trở về bên hắn. Thế nên Thẩm Hạo Khanh chọn cách nhờ sự giúp đỡ của Sở Trạch.
Nếu chỉ là chuyện của riêng Thẩm Hạo Khanh, có lẽ lần này Sở Trạch đã không phí sức như vậy. Nhưng vì anh nghĩ cho Khiết Băng, nên mới đồng ý giúp hắn.
“Khiết Băng, em nên nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ với Thẩm Hạo Khanh đi. Nếu em yêu cậu ta, vậy hãy dũng cảm mà giành lấy.” Sở Trạch đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Là do Khiết Băng mang tư tưởng bản thân là người thứ ba chen ngang hạnh phúc của hai người kia, nên mới quyết định lùi bước. Sở Trạch nói cho cô người Ninh Khiết Quỳnh yêu là Cao Minh Viễn, không phải Thẩm Hạo Khanh. Anh cổ vũ Khiết Băng nên làm theo trái tim mình mách bảo.
Anh chỉ nói ngắn gọn bao nhiêu đó, còn lại đều phải do Khiết Băng lựa chọn. Ăn tối xong, Sở Trạch đặt tấm thiệp tham dự hôn lễ xuống bàn, chép miệng nói:
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Quyết định là ở em. Khiết Băng, em hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng để sau này phải hối hận muộn màng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.