Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia
Chương 113: Lưu Hạ trở về
Mèo Mù Mắt Đen
08/04/2022
Mấy cô nữ sinh trên lầu thấy Lâm Sơ Nguyệt hứng trọn xô nước lau nhà bần thỉu bèn đắc ý trốn vào trong phòng, đúng lúc đó Lâm Nhất đuổi theo kịp cô, anh ta thấy như vậy bèn nói:
“Sơ Nguyệt, vào phòng của anh đi, anh có quần áo khô.”
“Không cần!” Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng hất tay anh ta ra khỏi người mình một lần nữa, cô nói:
“Lâm Nhất! Tôi không cần sự thương hại của anh!”
Tài xế của Tiêu gia đúng lúc đến nơi, Lâm Sơ Nguyệt bèn chạy nhanh tới ngồi vào trong xe. Ông ta thấy người cô ướt rượt như thế liền không hiểu có chuyện gì xảy ra, lo lắng hỏi cô:
“Thiếu phu nhân, cô sao vậy ạ?”
“Tôi không sao, chú Từ, chú mau cho xe chạy đi.”
Lâm Sơ Nguyệt lấy khăn giấy trong túi xách ra rồi thấm nước trên người mình đi. Trên đường về cô hỏi:
“Thế Tu anh ấy có ở nhà không vậy chú?”
“Thiếu gia vừa vào bệnh viện thăm lão thái thái rồi ạ.”
Cô thở phào một tiếng, may quá…cô không muốn anh nhìn thấy mình trong bộ dạng này chút nào. Tiêu Thế Tu mà biết được thì sẽ lại lo lắng cho mà xem, mới ngày đầu đi học đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, Lâm Sơ Nguyệt buồn bã.
Trở về nhà, cô liền đi tắm để gột rửa hết tất cả bẩn thỉu trên người. Điện thoại để bên ngoài bỗng nhiên rung lên nhưng Lâm Sơ Nguyệt không biết.
Tiêu Thế Tu gọi cho cô ba cuộc điện thoại không được đâm ra sinh lo lắng, lão thái thái nhìn anh sốt sắng như ngồi trên đống lửa, bà chậm rãi lên tiếng:
“Mới xa nhau chỉ có mấy tiếng mà đã không chịu nổi rồi hay sao?”
Tiêu Thế Tu cất điện thoại vào trong túi, đáp:
“Không phải.”
“Bà là bà của cháu mà cháu định qua mặt bà à? Bà nhìn mà còn không biết sao?”
“Bà nội… cháu không có ý đó.”
Anh giải thích trong khi đó lão thái thái đã giận:
“Đừng hòng tới đây để lấy lòng bà, bà vẫn không thay đổi ý định của mình đâu. Bà không chấp nhận Sơ Nguyệt là vợ của cháu!”
Tiêu Thế Tu thở dài, lúc này bà đang bị bệnh nên anh không muốn đôi co với bà. Mọi chuyện sau này cứ để cho thời gian trả lời vậy.
“Bà nội, giỏ hoa quả này là của ai mang đến vậy?”
Lúc sáng anh đến khi bà còn đang ngủ đã thấy nó ở đây. Lão thái thái lắc đầu, trả lời:
“Bà không biết, có lẽ là Nhất Minh mang đến.”
Tiêu Thế Tu có một dự cảm không tốt, anh cầm giỏ hoa quả lên xem xét thấy có một tấm thiệp nhỏ. Anh mở ra xem bên trong có ghi cái gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Mấy năm không gặp, nhớ anh quá…”
“Là ai gửi vậy?” Lão thái thái hỏi anh.
Tiêu Thế Tu bèn giấu tấm bưu thiếp ra sau lưng, lắc đầu đáp:
“Chắc là Nhất Minh mang đến.”
Đúng lúc đó y tá mang thuốc tới cho lão thái thái vì đã tới giờ uống thuốc rồi, Tiêu Thế Tu bèn nói có việc bận rồi ra về. Anh tới phòng của bảo vệ nhờ ông ta cho xem camera phòng bệnh của bà.
Khoảng chừng sáu giờ sáng có một cô gái mặc váy ngắn màu đen, đeo kính râm cầm một giỏ hoa quả đi vào trong phòng. Camera không quay được khuôn mặt của cô ta nên bảo vệ cũng không biết được cô ta là ai, Tiêu Thế Tu siết chặt mảnh giấy trong tay, ánh mắt lạnh băng tối sầm lại.
Anh đi ra khỏi phòng bảo vệ, gọi tới số điện thoại ở trong mảnh giấy đó, điện thoại vừa đổ chuông đã có người nghe máy ngay lập tức, giọng nói y hệt như hai năm trước.
“Thế Tu à…”
“Hai năm không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?”
Tiêu Thế Tu không đáp, gân xanh nổi giần giật từng đợt trên trán.
Lưu Hạ thấy anh không nói gì, đôi môi tô son đỏ rực bĩu lại một cái không vui. Cô ta lên tiếng:
“Sao anh không nói gì vậy?”
“Giữa chúng ta còn có gì để nói sao? Tôi tưởng cô chết rồi?”
Nụ cười trên môi cô ta tắt lịm, Lưu Hạ trả lời:
“Đáng ghét anh biết em chưa chết mà, không phải em đã gọi điện cho anh một lần nói rằng em bị tai nạn huỷ dung nên phải đi phẫu thuật lại sao?”
“Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi? Cô nên nhớ cô là vợ của anh trai tôi chứ không phải là tôi! Cô có biết trong hai năm qua anh ta khổ sở thế nào khi cô ra đi không?”
Lưu Hạ lạnh mặt, đáp:
“Thế Tu, anh biết em thích anh chứ không phải là Tiêu Nhất Minh mà? Em kết hôn với anh ta chỉ vì muốn ở bên cạnh anh thôi! Thực chất là em không yêu anh ta.”
Những lời nói của cô ta khiến anh cảm thấy thật ghê tởm.
“Lưu Hạ, đáng tiếc cho cô quá, giờ tôi đã là kẻ tàn phế, còn bị huỷ dung trở thành một người xấu xí, cô thích tôi cũng vô dụng.”
Cô ta đã dường trước được anh sẽ nói những câu này, nhưng lần này Lưu Hạ trở về đâu phải là hai tay không có gì, cô ta đã tìm hiểu rồi, nhất là tìm hiểu kĩ càng về người phụ nữ ở bên cạnh anh.
“Thế Tu, anh nói dối ai cũng được nhưng sao qua mắt được em? Lần trước em vô tình gặp anh ở trung tâm thương mại cùng với một người phụ nữ. Nhìn anh đâu giống người bị khuyết tật, xấu xí?”
“Sơ Nguyệt, vào phòng của anh đi, anh có quần áo khô.”
“Không cần!” Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng hất tay anh ta ra khỏi người mình một lần nữa, cô nói:
“Lâm Nhất! Tôi không cần sự thương hại của anh!”
Tài xế của Tiêu gia đúng lúc đến nơi, Lâm Sơ Nguyệt bèn chạy nhanh tới ngồi vào trong xe. Ông ta thấy người cô ướt rượt như thế liền không hiểu có chuyện gì xảy ra, lo lắng hỏi cô:
“Thiếu phu nhân, cô sao vậy ạ?”
“Tôi không sao, chú Từ, chú mau cho xe chạy đi.”
Lâm Sơ Nguyệt lấy khăn giấy trong túi xách ra rồi thấm nước trên người mình đi. Trên đường về cô hỏi:
“Thế Tu anh ấy có ở nhà không vậy chú?”
“Thiếu gia vừa vào bệnh viện thăm lão thái thái rồi ạ.”
Cô thở phào một tiếng, may quá…cô không muốn anh nhìn thấy mình trong bộ dạng này chút nào. Tiêu Thế Tu mà biết được thì sẽ lại lo lắng cho mà xem, mới ngày đầu đi học đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, Lâm Sơ Nguyệt buồn bã.
Trở về nhà, cô liền đi tắm để gột rửa hết tất cả bẩn thỉu trên người. Điện thoại để bên ngoài bỗng nhiên rung lên nhưng Lâm Sơ Nguyệt không biết.
Tiêu Thế Tu gọi cho cô ba cuộc điện thoại không được đâm ra sinh lo lắng, lão thái thái nhìn anh sốt sắng như ngồi trên đống lửa, bà chậm rãi lên tiếng:
“Mới xa nhau chỉ có mấy tiếng mà đã không chịu nổi rồi hay sao?”
Tiêu Thế Tu cất điện thoại vào trong túi, đáp:
“Không phải.”
“Bà là bà của cháu mà cháu định qua mặt bà à? Bà nhìn mà còn không biết sao?”
“Bà nội… cháu không có ý đó.”
Anh giải thích trong khi đó lão thái thái đã giận:
“Đừng hòng tới đây để lấy lòng bà, bà vẫn không thay đổi ý định của mình đâu. Bà không chấp nhận Sơ Nguyệt là vợ của cháu!”
Tiêu Thế Tu thở dài, lúc này bà đang bị bệnh nên anh không muốn đôi co với bà. Mọi chuyện sau này cứ để cho thời gian trả lời vậy.
“Bà nội, giỏ hoa quả này là của ai mang đến vậy?”
Lúc sáng anh đến khi bà còn đang ngủ đã thấy nó ở đây. Lão thái thái lắc đầu, trả lời:
“Bà không biết, có lẽ là Nhất Minh mang đến.”
Tiêu Thế Tu có một dự cảm không tốt, anh cầm giỏ hoa quả lên xem xét thấy có một tấm thiệp nhỏ. Anh mở ra xem bên trong có ghi cái gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Mấy năm không gặp, nhớ anh quá…”
“Là ai gửi vậy?” Lão thái thái hỏi anh.
Tiêu Thế Tu bèn giấu tấm bưu thiếp ra sau lưng, lắc đầu đáp:
“Chắc là Nhất Minh mang đến.”
Đúng lúc đó y tá mang thuốc tới cho lão thái thái vì đã tới giờ uống thuốc rồi, Tiêu Thế Tu bèn nói có việc bận rồi ra về. Anh tới phòng của bảo vệ nhờ ông ta cho xem camera phòng bệnh của bà.
Khoảng chừng sáu giờ sáng có một cô gái mặc váy ngắn màu đen, đeo kính râm cầm một giỏ hoa quả đi vào trong phòng. Camera không quay được khuôn mặt của cô ta nên bảo vệ cũng không biết được cô ta là ai, Tiêu Thế Tu siết chặt mảnh giấy trong tay, ánh mắt lạnh băng tối sầm lại.
Anh đi ra khỏi phòng bảo vệ, gọi tới số điện thoại ở trong mảnh giấy đó, điện thoại vừa đổ chuông đã có người nghe máy ngay lập tức, giọng nói y hệt như hai năm trước.
“Thế Tu à…”
“Hai năm không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?”
Tiêu Thế Tu không đáp, gân xanh nổi giần giật từng đợt trên trán.
Lưu Hạ thấy anh không nói gì, đôi môi tô son đỏ rực bĩu lại một cái không vui. Cô ta lên tiếng:
“Sao anh không nói gì vậy?”
“Giữa chúng ta còn có gì để nói sao? Tôi tưởng cô chết rồi?”
Nụ cười trên môi cô ta tắt lịm, Lưu Hạ trả lời:
“Đáng ghét anh biết em chưa chết mà, không phải em đã gọi điện cho anh một lần nói rằng em bị tai nạn huỷ dung nên phải đi phẫu thuật lại sao?”
“Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi? Cô nên nhớ cô là vợ của anh trai tôi chứ không phải là tôi! Cô có biết trong hai năm qua anh ta khổ sở thế nào khi cô ra đi không?”
Lưu Hạ lạnh mặt, đáp:
“Thế Tu, anh biết em thích anh chứ không phải là Tiêu Nhất Minh mà? Em kết hôn với anh ta chỉ vì muốn ở bên cạnh anh thôi! Thực chất là em không yêu anh ta.”
Những lời nói của cô ta khiến anh cảm thấy thật ghê tởm.
“Lưu Hạ, đáng tiếc cho cô quá, giờ tôi đã là kẻ tàn phế, còn bị huỷ dung trở thành một người xấu xí, cô thích tôi cũng vô dụng.”
Cô ta đã dường trước được anh sẽ nói những câu này, nhưng lần này Lưu Hạ trở về đâu phải là hai tay không có gì, cô ta đã tìm hiểu rồi, nhất là tìm hiểu kĩ càng về người phụ nữ ở bên cạnh anh.
“Thế Tu, anh nói dối ai cũng được nhưng sao qua mắt được em? Lần trước em vô tình gặp anh ở trung tâm thương mại cùng với một người phụ nữ. Nhìn anh đâu giống người bị khuyết tật, xấu xí?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.