Chương 33: Chắc chắn là nữ nhi ruột.
Bán Tụ Yêu Yêu
13/05/2020
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Bắt đầu vào đông, hôm nay lại lạnh hơn hôm trước.
Liên tục hai trận tuyết rơi, mặt đất bao phủ một tầng tuyết trắng thật dày, Từ Oản rất sợ lạnh, cả ngày ngu ngơ quấn mình thành một nắm, phụ thân nàng nói nàng giống nắm tuyết, mua thêm cho nàng mấy chiếc áo choàng lông thỏ, khoác trên người, lại càng trắng như ngọc.
Đông cung không có lạnh như vậy, vừa vào đông đã bắt đầu đốt Địa Long, suốt ngày không thấy bóng dáng Triệu Lan Chi, cố ý để Hoa Quế đến bồi nàng. Nghe Thục Nhàn cô cô và Lý Hiển nói linh tinh khi rãnh rỗi, nói là sau Xuân Tế, Thái tử sẽ được khôi phục vị trí. Trước đó, Thái tử sẽ thành thân với nữ nhi Chu gia, vì chuyện này mà Lý Hiển ầm ĩ hai ngày, bị đánh một trận nên rất đau lòng nhưng cũng yên tĩnh lại.
Người này đột nhiên bị đánh nên Từ Oản được nghỉ.
Trong viện đều là tuyết, sáng sớm thức dậy gã sai vặt chưa có thời gian để dọn dẹp, Hồng Châu cố ý lăn cầu tuyết, lấy y phục và trang sức cũ đến, làm một người tuyết nhỏ, chuyện này, Từ Vân cũng rất thích làm, thoáng một cái đã hai tháng chưa trở về, trong lòng cũng có chút nhớ Tiểu Biểu tỷ.
Trên xích đu mà Lý Hiển tặng nàng ở tầng năm Đình Lâu, Từ Oản đang ngồi đọc sách.
Bên ngoài gió bắc lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp vui vẻ, thời tiết thế này, thật sự không muốn ra khỏi nhà.
Hồng Châu vui đùa ầm ĩ một hồi trong sân, quay trở lại: "Tiểu thư, người thật sự không muốn xem người tuyết của ta ư? Ta còn cố ý mặc váy cho người tuyết, lát nữa sẽ làm thêm một người tuyết nam, để bọn nó thành một đôi!"
Từ Oản lật trang sách, bị nàng chọc cười: "Ngươi còn nhỏ tuổi, đã muốn thành đôi, ngươi muốn làm bà mối à?!"
Hồng Châu cười hì hì, kéo nàng, bảo nàng qua xem người tuyết.
Bị ầm ĩ đến không còn cách nào, Từ Oản xuống dưới.
Hoa Quế chuẩn bị lò sưỡi cho nàng ôm vào trong ngực, khoác thêm áo choàng lông, cẩn thận đội mũ lông thỏ lên, lúc này mới ra ngoài. Trong viện có hai gã sai vặt đang dọn tuyết, người tuyết của Hồng Châu ở cửa sổ, trong lòng tiểu nha đầu này rất đắc ý, dùng nhánh cây làm hai tay, mũi miệng đều được dán lên, từ cổ đi xuống dùng y phục cũ làm thành váy, thật sự có chút giống dáng vẻ nữ oa nhi.
Hồng Châu cực kỳ đắc ý: "Tiểu thư mau nhìn xem, người tuyết này có giống ta không?"
Từ Oản bị nàng chọc cười, đi hai vòng quanh người tuyết: "Đúng là có chút giống, ta sẽ để nó thành người của ngươi, vậy ngươi không cần làm một người tuyết nam nữa, ngươi cũng có một đôi, thế nào?"
Hồng Châu dậm chân: "Ai nha, tiểu thư người thật xấu!"
Từ Oản cười: "Không phải chính ngươi nói, muốn có đôi có cặp à?"
Hồng Châu nắm tuyết trên mặt đất thành hình tròn, tiếp tục làm cầu tuyết: "Không nói với người nữa, ta sẽ làm Hồng Phúc!"
Dưới chân toàn là tuyết, đạp lên liền phát ra âm thanh: "Trước giờ ta luôn không thích mùa đông, lạnh đến tận tim, bây giờ lại không thấy gì, cảm giác thật ấm áp, còn có tuyết, mặt đất đều là tuyết, đắp người tuyết cũng không tệ."
Đương nhiên Hồng Châu nghe không hiểu, vẫn đang hào hứng làm cầu tuyết.
Đang nhốn nháo, Đào Nhi vội trở lại từ bên ngoài, tiểu nha đầu chạy thẳng đến trước mặt nàng vén áo thi lễ: "Tiểu thư, Lý Tiểu thư muốn rời đi, tặng cái này cho người."
Nói xong đưa túi gấm cho nàng, Từ Oản vươn tay nhận lấy, nhìn một chút, thêu rất tinh xảo.
Kỳ thực có một khoảng thời gian Lý Thanh không đến, nói là bị phong hàn.
Đáy lòng Từ Oản thổn thức, cô nương người ta ngày ngày theo đuổi, lại không lấy được một nụ cười,chắc cũng chịu không nổi rồi, phụ thân nàng thật lòng dạ sắt đá, vừa gặp mặt đã không cho nàng đến nữa.
Chỉ có tổ mẫu vẫn thích người ta, nhưng cũng không phải loại ưa thích kia, chẳng qua là muốn nhi tử thú vợ.
Phụ thân nàng cũng rất kỳ lạ, tuổi còn trẻ, trong lòng một chút cũng không nghĩ đến chuyện thành thân, nhưng nàng cũng không thích Lý Tiểu thư, trong lòng có gì đó rất lạ, nàng cũng không nghĩ ra.
Bên cạnh ông thật sự không có nữ nhân nào, nếu nói đối ai đó khác thường. . . . . . Không hề, chỉ có tiểu cữu cữu.
Ông từng nói, mẫu thân nàng mất đã bảy tám năm, còn nói lần đầu họ gặp nhau là ở Đông cung, mấy ngày nay đi theo Lý Hiển, nàng cũng đã tìm hiểu, ngoại trừ hoàng thân quốc thích nội các đại thần có thể đến gặp Thái tử, nữ quyến hoàn toàn không có khả năng đến Đông cung.
Từ tuổi của nàng tính ra, khoảng chừng thời điểm bảy tám năm trước, phụ thân nàng còn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Mẫu thân nàng cũng vậy, thiếu nữ đoan chính đang ở tuổi xuân, sao có thể đến Đông cung mà không một ai nhớ đến.
Dường như Từ gia rất kiêng kị nhắc đến mẫu thân nàng, kiếp trước nàng còn cho rằng vì nữ nhi chưa lập gia đình đã sinh con nên mất hết danh dự không muốn nhắc đến nữa, bây giờ lại cảm thấy người biến mất rất thần bí, hơn nữa còn rất nhiều sơ hở.
Quá đủ để lừa gạt một đứa nhỏ, nhưng nàng không phải đứa nhỏ.
Phụ thân nàng rất kín miệng, hỏi thế nào cũng không nói ra, nghe Đào Nhi nói đến Lý Thanh, đáy lòng nảy ra một ý, đột nhiên muốn thử ông.
Từ Oản đeo túi gấm lên thắt lưng, đi ra ngoài.
Đào Nhi đi theo: "Tiểu thư, hay người khuyên nàng một chút, ta cảm thấy Lý Tiểu thư rất đáng thương."
Đi đến cửa chính, xe ngựa Lý gia đang dừng bên ngoài.
Lát sau, Lý Thanh dẫn nha hoàn đi ra, nha hoàn bên cạnh lão thái thái đi phía sau, nói lời khách sáo, Từ Oản đứng cạnh xe, vì sợ lạnh nên cứ đi tới đi lui.
Lý Thanh vừa ra khỏi cửa, liền thấy nàng.
Từ Oản quay đầu, khom người với nàng: "Ta có mấy câu muốn nói với tiểu thư, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
Lý Thanh vội để nàng lên xe, bọn nha hoàn đều đứng ở xa, nàng ấy mới đi lên.
Bên trong xe hơi lạnh, trong ngực Từ Oản ôm lò sưởi, cảm thấy không tệ.
Lý Thanh cũng khoác áo choàng, nhưng mà nhìn rất yếu ớt, tất nhiên là vì bị bệnh, dường như nàng cũng gầy đi.
Từ Oản quan sát nàng, không khỏi âm thầm thở dài: "Đa tạ tỷ tỷ tặng ta túi gấm, ta rất thích, mấy hôm nay tỷ không tới, ta tưởng tỷ tỷ sẽ không đến đây nữa."
Những lời này người khác sẽ không nói, nhưng giờ lại phát ra từ trong miệng một đứa trẻ, Lý Thanh cũng không để ý: "Ngươi thích là được rồi, ta đến đưa thuốc cho lão thái thái, mấy ngày trước bị bệnh, sợ sẽ lây bệnh nên đợi khỏe rồi mới đến."
Mỗi lần đến đều nói là đưa thuốc, nhưng cũng là tìm lí do thoái thác.
Từ Oản vỗ nhẹ túi gấm bên hông, suy nghĩ: "Ta thật sự không rõ, phụ thân còn có ta, tỷ tỷ vừa ý ông ấy ở chỗ nào, nếu là người khác, ai cũng sẽ để tâm!"
Tai Lý Thanh đỏ lên, cười bất đắc dĩ: "Thật ra, Triệu đại nhân đã từng cứu ta trên đường, có lẽ hắn đã quên, nhưng mà ta vẫn ghi nhớ trong lòng, có ngươi cũng không sao, dù là làm vợ kế ta cũng đồng ý."
Đây gọi là si tình, Từ Oản nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, rất thổn thức.
Nếu là nàng, người ta không thích nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không thích người ta, kéo túi gấm xuống, vuốt trong lòng bàn tay: "Ta biết không phải tỷ tỷ đẩy ta xuống nước, có lẽ phụ thân ta chưa nghĩ đến chuyện thành thân, như vậy đi, ta giúp tỷ hẹn ông ấy ra ngoài, để tỷ nói ra nỗi lòng của mình, đừng nói đến việc đưa thuốc, cứ nói thẳng với ông ấy, nếu ông ấy có chút tâm tư, về sau ta sẽ giúp tỷ vào cánh cửa này. Nếu thật sự ông ấy vô tâm, ta nghĩ tỷ tỷ cũng không nên phí tâm tư trên người ông ấy nữa, đáng tiếc cho chính mình."
Lời này không giống như lời đứa nhỏ tám tuổi sẽ nói, Lý Thanh ngẩn người.
Từ Oản giơ túi gấm trước mặt nàng: "Cái này ta sẽ giúp tỷ đưa cho phụ thân, ta sẽ dẫn ông ấy đi xem kịch, còn lại phải dựa vào tỷ."
Lý Thanh đỏ mặt: "A Man, ngươi có biết, thực ra ta rất thích ngươi . . . . . ."
Từ Oản nhìn nàng cười: "Ta biết, vì vậy ta sẽ cố gắng hết sức, tỷ tỷ yên tâm."
Hai người hẹn thời gian, lúc này mới từ biệt.
Từ Oản xuống xe, Đào Nhi đứng ở cửa chờ nàng, nha hoàn này cũng do lão thái thái đưa đến phòng nàng, cùng Xuân Hạnh đều có gương mặt nhỏ, thắt lưng tinh tế, có thể thấy được tổ mẫu này thật sự là mong muốn nhi tử đắm mình trong nữ nhân mỗi ngày.
Buổi tối Triệu Lan Chi trở về, Từ Oản ầm ĩ muốn đi xem kịch, ông nói sẽ cho người dẫn nàng đi, nàng lại không chịu, bĩu môi muốn ông đi cùng. Trước giờ nữ nhi chưa từng quá cầu xin ông chuyện gì, chịu không được dáng vẻ đáng thương của nàng liền đáp ứng.
Sáng sớm, Từ Oản xin nghỉ phép ở Đông cung, bảo người gọi nàng dậy sớm.
Từ Oản thức dậy, sau khi ăn xong, để Đào Nhi tranh thủ thời gian đi truyền tin. Mặc váy mới ra ngoài, vẫn ôm lò sưỡi trong ngực, khoác áo choàng quấn kín người, Hoa Quế lại đội mũ lông thỏ cho nàng, để lộ ra gương mặt tròn nhỏ nhắn.
Từ Oản nhìn gương: "Hai tháng này, sao ta lại cảm thấy hình như mình béo lên nhỉ?"
Phía sau Hoa Quế đang sửa lại mũ áo choàng, cũng không ngẩng đầu lên: "Tròn trịa một tí càng đáng yêu, vừa nhìn Tiểu tiểu thư liền biết là người có phúc!"
Hình như có thêm chút thịt, Từ Oản nhìn trái nhìn phải, rất phiền muộn: "Hi vọng mạng ta dài trăm tuổi, vậy mới có phúc."
Hoa Quế phi một tiếng: "Phi phi phi, đương nhiên sẽ sống lâu trăm tuổi, tuổi người còn nhỏ mà nói cái gì vậy!"
Dọn dẹp một lát, dẫn theo Hoa Quế ra ngoài.
Triệu Lan Chi đợi nàng trong viện, Từ Oản lén lút bỏ túi gấm vào tay áo, lên xe với ông.
Tuyết đọng trên đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, người đi đường cũng không ít, ông hỏi nàng muốn mua gì, bộ dáng nàng không yên lòng, nói không cần gì nữa, lặng lẽ đến gần nói chuyện với Hoa Quế.
Đến trước tửu lâu, Triệu Lan Chi xuống xe trước, Từ Oản nhanh chóng nhét túi gấm vào tay Hoa Quế: "Nhớ lời ta, lát nữa lên lầu, đưa cho phụ thân ta, theo tình hình mà làm."
Đương nhiên Hoa Quế gật đầu đáp ứng.
Xuống xe, Hỏa Kế đã đứng đón ở cửa, Triệu Lan Chi hỏi nhã gian trên lầu, đúng lúc vẫn còn một gian.
Từ Oản lên lầu xem chừng, gạt phụ thân vào nhã gian xong lập tức chạy ra.
Trên đường phố phồn hoa nhất kinh thành, Thiên Hương Lâu cũng như tên gọi của nó, rượu ngon, ca cơ cũng rất đẹp, khắp nơi đều đầy tà âm, nhưng với Từ Oản mà nói, thực sự không thú vị. Nhìn thấy Lý Thanh đã lên lầu, nàng chạy sang sương phòng bên cạnh, ôm chặt lò sưởi, dựa vào lan can nhìn xuống dưới.
Không ngờ nhìn thấy người quen, Nhị Hoàng tử Lý Thăng bước vào sau đó, bước chân hắn vội vàng, còn có hai người mặc quan phục đi bên cạnh.
Ban đầu nàng không nhận ra, vừa định nhìn kỹ, cảm thấy sau mũ áo choàng khẽ động, có người xách nàng lên.
Từ Oản á một tiếng, nghe tiếng cửa phòng mở ra, đã bị đặt xuống.
Nàng quay người lại, trên người thiếu niên mặc áo gấm, đang cởi áo choàng, tiện tay ném vào tay gã sai vặt, ánh mặt nhàn nhạt đảo qua người nàng, trong đôi mắt sâu của Cố Thanh Thành là bóng dáng của nàng.
"Dưỡng tốt như vậy, hai tháng không gặp đã tròn xoe?
Bắt đầu vào đông, hôm nay lại lạnh hơn hôm trước.
Liên tục hai trận tuyết rơi, mặt đất bao phủ một tầng tuyết trắng thật dày, Từ Oản rất sợ lạnh, cả ngày ngu ngơ quấn mình thành một nắm, phụ thân nàng nói nàng giống nắm tuyết, mua thêm cho nàng mấy chiếc áo choàng lông thỏ, khoác trên người, lại càng trắng như ngọc.
Đông cung không có lạnh như vậy, vừa vào đông đã bắt đầu đốt Địa Long, suốt ngày không thấy bóng dáng Triệu Lan Chi, cố ý để Hoa Quế đến bồi nàng. Nghe Thục Nhàn cô cô và Lý Hiển nói linh tinh khi rãnh rỗi, nói là sau Xuân Tế, Thái tử sẽ được khôi phục vị trí. Trước đó, Thái tử sẽ thành thân với nữ nhi Chu gia, vì chuyện này mà Lý Hiển ầm ĩ hai ngày, bị đánh một trận nên rất đau lòng nhưng cũng yên tĩnh lại.
Người này đột nhiên bị đánh nên Từ Oản được nghỉ.
Trong viện đều là tuyết, sáng sớm thức dậy gã sai vặt chưa có thời gian để dọn dẹp, Hồng Châu cố ý lăn cầu tuyết, lấy y phục và trang sức cũ đến, làm một người tuyết nhỏ, chuyện này, Từ Vân cũng rất thích làm, thoáng một cái đã hai tháng chưa trở về, trong lòng cũng có chút nhớ Tiểu Biểu tỷ.
Trên xích đu mà Lý Hiển tặng nàng ở tầng năm Đình Lâu, Từ Oản đang ngồi đọc sách.
Bên ngoài gió bắc lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp vui vẻ, thời tiết thế này, thật sự không muốn ra khỏi nhà.
Hồng Châu vui đùa ầm ĩ một hồi trong sân, quay trở lại: "Tiểu thư, người thật sự không muốn xem người tuyết của ta ư? Ta còn cố ý mặc váy cho người tuyết, lát nữa sẽ làm thêm một người tuyết nam, để bọn nó thành một đôi!"
Từ Oản lật trang sách, bị nàng chọc cười: "Ngươi còn nhỏ tuổi, đã muốn thành đôi, ngươi muốn làm bà mối à?!"
Hồng Châu cười hì hì, kéo nàng, bảo nàng qua xem người tuyết.
Bị ầm ĩ đến không còn cách nào, Từ Oản xuống dưới.
Hoa Quế chuẩn bị lò sưỡi cho nàng ôm vào trong ngực, khoác thêm áo choàng lông, cẩn thận đội mũ lông thỏ lên, lúc này mới ra ngoài. Trong viện có hai gã sai vặt đang dọn tuyết, người tuyết của Hồng Châu ở cửa sổ, trong lòng tiểu nha đầu này rất đắc ý, dùng nhánh cây làm hai tay, mũi miệng đều được dán lên, từ cổ đi xuống dùng y phục cũ làm thành váy, thật sự có chút giống dáng vẻ nữ oa nhi.
Hồng Châu cực kỳ đắc ý: "Tiểu thư mau nhìn xem, người tuyết này có giống ta không?"
Từ Oản bị nàng chọc cười, đi hai vòng quanh người tuyết: "Đúng là có chút giống, ta sẽ để nó thành người của ngươi, vậy ngươi không cần làm một người tuyết nam nữa, ngươi cũng có một đôi, thế nào?"
Hồng Châu dậm chân: "Ai nha, tiểu thư người thật xấu!"
Từ Oản cười: "Không phải chính ngươi nói, muốn có đôi có cặp à?"
Hồng Châu nắm tuyết trên mặt đất thành hình tròn, tiếp tục làm cầu tuyết: "Không nói với người nữa, ta sẽ làm Hồng Phúc!"
Dưới chân toàn là tuyết, đạp lên liền phát ra âm thanh: "Trước giờ ta luôn không thích mùa đông, lạnh đến tận tim, bây giờ lại không thấy gì, cảm giác thật ấm áp, còn có tuyết, mặt đất đều là tuyết, đắp người tuyết cũng không tệ."
Đương nhiên Hồng Châu nghe không hiểu, vẫn đang hào hứng làm cầu tuyết.
Đang nhốn nháo, Đào Nhi vội trở lại từ bên ngoài, tiểu nha đầu chạy thẳng đến trước mặt nàng vén áo thi lễ: "Tiểu thư, Lý Tiểu thư muốn rời đi, tặng cái này cho người."
Nói xong đưa túi gấm cho nàng, Từ Oản vươn tay nhận lấy, nhìn một chút, thêu rất tinh xảo.
Kỳ thực có một khoảng thời gian Lý Thanh không đến, nói là bị phong hàn.
Đáy lòng Từ Oản thổn thức, cô nương người ta ngày ngày theo đuổi, lại không lấy được một nụ cười,chắc cũng chịu không nổi rồi, phụ thân nàng thật lòng dạ sắt đá, vừa gặp mặt đã không cho nàng đến nữa.
Chỉ có tổ mẫu vẫn thích người ta, nhưng cũng không phải loại ưa thích kia, chẳng qua là muốn nhi tử thú vợ.
Phụ thân nàng cũng rất kỳ lạ, tuổi còn trẻ, trong lòng một chút cũng không nghĩ đến chuyện thành thân, nhưng nàng cũng không thích Lý Tiểu thư, trong lòng có gì đó rất lạ, nàng cũng không nghĩ ra.
Bên cạnh ông thật sự không có nữ nhân nào, nếu nói đối ai đó khác thường. . . . . . Không hề, chỉ có tiểu cữu cữu.
Ông từng nói, mẫu thân nàng mất đã bảy tám năm, còn nói lần đầu họ gặp nhau là ở Đông cung, mấy ngày nay đi theo Lý Hiển, nàng cũng đã tìm hiểu, ngoại trừ hoàng thân quốc thích nội các đại thần có thể đến gặp Thái tử, nữ quyến hoàn toàn không có khả năng đến Đông cung.
Từ tuổi của nàng tính ra, khoảng chừng thời điểm bảy tám năm trước, phụ thân nàng còn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Mẫu thân nàng cũng vậy, thiếu nữ đoan chính đang ở tuổi xuân, sao có thể đến Đông cung mà không một ai nhớ đến.
Dường như Từ gia rất kiêng kị nhắc đến mẫu thân nàng, kiếp trước nàng còn cho rằng vì nữ nhi chưa lập gia đình đã sinh con nên mất hết danh dự không muốn nhắc đến nữa, bây giờ lại cảm thấy người biến mất rất thần bí, hơn nữa còn rất nhiều sơ hở.
Quá đủ để lừa gạt một đứa nhỏ, nhưng nàng không phải đứa nhỏ.
Phụ thân nàng rất kín miệng, hỏi thế nào cũng không nói ra, nghe Đào Nhi nói đến Lý Thanh, đáy lòng nảy ra một ý, đột nhiên muốn thử ông.
Từ Oản đeo túi gấm lên thắt lưng, đi ra ngoài.
Đào Nhi đi theo: "Tiểu thư, hay người khuyên nàng một chút, ta cảm thấy Lý Tiểu thư rất đáng thương."
Đi đến cửa chính, xe ngựa Lý gia đang dừng bên ngoài.
Lát sau, Lý Thanh dẫn nha hoàn đi ra, nha hoàn bên cạnh lão thái thái đi phía sau, nói lời khách sáo, Từ Oản đứng cạnh xe, vì sợ lạnh nên cứ đi tới đi lui.
Lý Thanh vừa ra khỏi cửa, liền thấy nàng.
Từ Oản quay đầu, khom người với nàng: "Ta có mấy câu muốn nói với tiểu thư, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
Lý Thanh vội để nàng lên xe, bọn nha hoàn đều đứng ở xa, nàng ấy mới đi lên.
Bên trong xe hơi lạnh, trong ngực Từ Oản ôm lò sưởi, cảm thấy không tệ.
Lý Thanh cũng khoác áo choàng, nhưng mà nhìn rất yếu ớt, tất nhiên là vì bị bệnh, dường như nàng cũng gầy đi.
Từ Oản quan sát nàng, không khỏi âm thầm thở dài: "Đa tạ tỷ tỷ tặng ta túi gấm, ta rất thích, mấy hôm nay tỷ không tới, ta tưởng tỷ tỷ sẽ không đến đây nữa."
Những lời này người khác sẽ không nói, nhưng giờ lại phát ra từ trong miệng một đứa trẻ, Lý Thanh cũng không để ý: "Ngươi thích là được rồi, ta đến đưa thuốc cho lão thái thái, mấy ngày trước bị bệnh, sợ sẽ lây bệnh nên đợi khỏe rồi mới đến."
Mỗi lần đến đều nói là đưa thuốc, nhưng cũng là tìm lí do thoái thác.
Từ Oản vỗ nhẹ túi gấm bên hông, suy nghĩ: "Ta thật sự không rõ, phụ thân còn có ta, tỷ tỷ vừa ý ông ấy ở chỗ nào, nếu là người khác, ai cũng sẽ để tâm!"
Tai Lý Thanh đỏ lên, cười bất đắc dĩ: "Thật ra, Triệu đại nhân đã từng cứu ta trên đường, có lẽ hắn đã quên, nhưng mà ta vẫn ghi nhớ trong lòng, có ngươi cũng không sao, dù là làm vợ kế ta cũng đồng ý."
Đây gọi là si tình, Từ Oản nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, rất thổn thức.
Nếu là nàng, người ta không thích nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không thích người ta, kéo túi gấm xuống, vuốt trong lòng bàn tay: "Ta biết không phải tỷ tỷ đẩy ta xuống nước, có lẽ phụ thân ta chưa nghĩ đến chuyện thành thân, như vậy đi, ta giúp tỷ hẹn ông ấy ra ngoài, để tỷ nói ra nỗi lòng của mình, đừng nói đến việc đưa thuốc, cứ nói thẳng với ông ấy, nếu ông ấy có chút tâm tư, về sau ta sẽ giúp tỷ vào cánh cửa này. Nếu thật sự ông ấy vô tâm, ta nghĩ tỷ tỷ cũng không nên phí tâm tư trên người ông ấy nữa, đáng tiếc cho chính mình."
Lời này không giống như lời đứa nhỏ tám tuổi sẽ nói, Lý Thanh ngẩn người.
Từ Oản giơ túi gấm trước mặt nàng: "Cái này ta sẽ giúp tỷ đưa cho phụ thân, ta sẽ dẫn ông ấy đi xem kịch, còn lại phải dựa vào tỷ."
Lý Thanh đỏ mặt: "A Man, ngươi có biết, thực ra ta rất thích ngươi . . . . . ."
Từ Oản nhìn nàng cười: "Ta biết, vì vậy ta sẽ cố gắng hết sức, tỷ tỷ yên tâm."
Hai người hẹn thời gian, lúc này mới từ biệt.
Từ Oản xuống xe, Đào Nhi đứng ở cửa chờ nàng, nha hoàn này cũng do lão thái thái đưa đến phòng nàng, cùng Xuân Hạnh đều có gương mặt nhỏ, thắt lưng tinh tế, có thể thấy được tổ mẫu này thật sự là mong muốn nhi tử đắm mình trong nữ nhân mỗi ngày.
Buổi tối Triệu Lan Chi trở về, Từ Oản ầm ĩ muốn đi xem kịch, ông nói sẽ cho người dẫn nàng đi, nàng lại không chịu, bĩu môi muốn ông đi cùng. Trước giờ nữ nhi chưa từng quá cầu xin ông chuyện gì, chịu không được dáng vẻ đáng thương của nàng liền đáp ứng.
Sáng sớm, Từ Oản xin nghỉ phép ở Đông cung, bảo người gọi nàng dậy sớm.
Từ Oản thức dậy, sau khi ăn xong, để Đào Nhi tranh thủ thời gian đi truyền tin. Mặc váy mới ra ngoài, vẫn ôm lò sưỡi trong ngực, khoác áo choàng quấn kín người, Hoa Quế lại đội mũ lông thỏ cho nàng, để lộ ra gương mặt tròn nhỏ nhắn.
Từ Oản nhìn gương: "Hai tháng này, sao ta lại cảm thấy hình như mình béo lên nhỉ?"
Phía sau Hoa Quế đang sửa lại mũ áo choàng, cũng không ngẩng đầu lên: "Tròn trịa một tí càng đáng yêu, vừa nhìn Tiểu tiểu thư liền biết là người có phúc!"
Hình như có thêm chút thịt, Từ Oản nhìn trái nhìn phải, rất phiền muộn: "Hi vọng mạng ta dài trăm tuổi, vậy mới có phúc."
Hoa Quế phi một tiếng: "Phi phi phi, đương nhiên sẽ sống lâu trăm tuổi, tuổi người còn nhỏ mà nói cái gì vậy!"
Dọn dẹp một lát, dẫn theo Hoa Quế ra ngoài.
Triệu Lan Chi đợi nàng trong viện, Từ Oản lén lút bỏ túi gấm vào tay áo, lên xe với ông.
Tuyết đọng trên đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, người đi đường cũng không ít, ông hỏi nàng muốn mua gì, bộ dáng nàng không yên lòng, nói không cần gì nữa, lặng lẽ đến gần nói chuyện với Hoa Quế.
Đến trước tửu lâu, Triệu Lan Chi xuống xe trước, Từ Oản nhanh chóng nhét túi gấm vào tay Hoa Quế: "Nhớ lời ta, lát nữa lên lầu, đưa cho phụ thân ta, theo tình hình mà làm."
Đương nhiên Hoa Quế gật đầu đáp ứng.
Xuống xe, Hỏa Kế đã đứng đón ở cửa, Triệu Lan Chi hỏi nhã gian trên lầu, đúng lúc vẫn còn một gian.
Từ Oản lên lầu xem chừng, gạt phụ thân vào nhã gian xong lập tức chạy ra.
Trên đường phố phồn hoa nhất kinh thành, Thiên Hương Lâu cũng như tên gọi của nó, rượu ngon, ca cơ cũng rất đẹp, khắp nơi đều đầy tà âm, nhưng với Từ Oản mà nói, thực sự không thú vị. Nhìn thấy Lý Thanh đã lên lầu, nàng chạy sang sương phòng bên cạnh, ôm chặt lò sưởi, dựa vào lan can nhìn xuống dưới.
Không ngờ nhìn thấy người quen, Nhị Hoàng tử Lý Thăng bước vào sau đó, bước chân hắn vội vàng, còn có hai người mặc quan phục đi bên cạnh.
Ban đầu nàng không nhận ra, vừa định nhìn kỹ, cảm thấy sau mũ áo choàng khẽ động, có người xách nàng lên.
Từ Oản á một tiếng, nghe tiếng cửa phòng mở ra, đã bị đặt xuống.
Nàng quay người lại, trên người thiếu niên mặc áo gấm, đang cởi áo choàng, tiện tay ném vào tay gã sai vặt, ánh mặt nhàn nhạt đảo qua người nàng, trong đôi mắt sâu của Cố Thanh Thành là bóng dáng của nàng.
"Dưỡng tốt như vậy, hai tháng không gặp đã tròn xoe?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.