Chương 57: Thiếu niên nhanh nhẹn.
Bán Tụ Yêu Yêu
24/06/2020
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Mặt trời lên cao, Đông cung vẫn rất trang nghiêm, đội thị vệ tuần tra mới đi qua, Cố Thanh Thành đi ra từ hành lang, Từ Oản theo sát phía sau hắn, cảm giác bây giờ rất khác so với lần đầu tiên đến đây, nhiều hơn là sự chờ đợi, lại ít đi sự hoang mang, càng nhiều mục tiêu để hướng đến. Trong lòng nàng có một bộ dạng, chính là bộ dạng mà nàng muốn trở thành trong tương lai.
Đến trước Điện, Cố Thanh Thành đứng lại, quay đầu nhìn nàng, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới: "Cái kia, tháo ra đi."
Đang nói, tay hắn đã vươn tới muốn tháo khuyên tai của nàng.
Từ Oản nghiêng người tránh, dù không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời đưa tay tháo ra, Vệ Hành cười hì hì đuổi tới, thấy động tác của nàng, ngạc nhiên: "Sao lại tháo ra, nhìn rất đẹp mà?"
Cả hai đều không ai để ý đến hắn, tháo xong khuyên tai, Từ Oản nghiêm mặt, nhìn Cố Thanh Thành: "Bây giờ thì được rồi chứ?"
Hắn lấy chiếc khăn từ trong ngực ra: "Ta sẽ giữ nó giúp ngươi."
Nàng đặt hai chiếc khuyên tai lên khăn, rất nhu thuận.
Vệ Hành đi tới, nhìn hai người bọn họ, ôm cánh tay: "Hai người các ngươi..."
Đã sớm có người vào thông báo, Từ Oản ngẩng mặt nhìn hắn: "Chúng ta làm sao?"
Thân hình Cố Thanh Thành cao lớn đứng ở phía trước, Vệ Hành đứng bên cạnh Từ Oản, đưa tay chỉ vào Cố Thanh Thành rồi dựng ngón trỏ lên, còn nháy mắt, rất mập mờ.
Từ Oản bỗng nhiên đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn: "Nói bậy bạ gì vậy, hắn là ca ca của ta."
Vệ Hành cúi đầu, cố ý đùa với nàng: "Ca ca càng tốt, nếu là ca ca thì càng dễ xử lí."
Nói xong lại tiến đến choàng vai Cố Thanh Thành, đứng sóng vai với hắn: "Sau này ngươi cũng làm ca ca ta nhé."
Cố Thanh Thành ngước mặt: "Cút ~ "
Đang nói chuyện, một tiểu cung nữ đi ra đón bọn họ, ba người tiến lên, cùng nhau vào Đại Điện, mấy năm nay bộ dạng Thái tử cũng vẫn như vậy, thân thiện lễ độ, nói đến Từ Oản, còn nói trước đây Lý Hiển vẫn rất hay nhắc đến nàng, không khéo là bây giờ hắn đã đi săn thú, không có ở Đông cung, thưởng vài thứ cho Từ Oản, bảo Từ Oản mấy ngày nữa hãy đến.
Từ Oản khó tránh mất mát, lưu lại khối ngọc bội Lý Hiển tặng nàng trước kia, ngồi một lát ở Đông cung, rồi theo Cố Thanh Thành ra về.
Vệ Hành có chuyện nên ở lại, ra khỏi Đông cung, Từ Oản buồn bã lên xe, Cố Thanh Thành theo sau.
Tường Đông cung cao như vậy, ngồi trong xe cũng không thấy được trời Đông cung, có lẽ không gặp được Lý Hiển, nên trong lòng có chút chán nản, xe ngựa dần dần đi xa, nàng ôm lấy đầu gối, cả người đều xụi lơ.
Cố Thanh Thành ngồi cạnh nhìn nàng: "Sao thế?"
Từ Oản thở dài: "Tại sao lại đúng là hôm nay cơ chứ, hôm nay không gặp được, sợ là không biết phải đợi đến bao giờ, ta thật có thể đi lại ở Đông cung ư?"
Hắn nhướng mày: "Bây giờ Hiển Nhi đối với nữ nhân không có nhiều quan tâm, ngươi đường đột vào cung, tất nhiên Thái tử Điện hạ sẽ nghi ngờ động cơ của ngươi, bây giờ không phải thời điểm tốt để vào cung."
Nếu không phải thời điểm tốt, vậy đưa nàng đến để làm gì?
Từ Oản lắc đầu một cái, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Một đường không nói chuyện, Cố Thanh Thành đưa nàng về Từ gia, cũng không có tin tức gì từ Đông cung, Từ Oản nói với mẫu thân nàng, Từ Hồi cũng không quá để ý, chuyện này liền để qua một bên.
Hai ngày nay Từ gia lại náo nhiệt hẳn lên, vì sắp đến sinh thần của Từ Vân, tranh thủ lúc Từ hồi còn ở nhà, nói muốn tổ chức lớn, mượn cơ hội này để cả nhà lại có chút không khí vui vẻ, Từ gia đúng là có chút vui vẻ lên, chỉ trừ viện của Trần Di nương là mây đen dày đặc, vì bà ta đã đến hỏi Từ Cẩn Du, cuối cùng phát hiện ra hôn sự của Từ Xúc và Trịnh Hà đã thất bại.
Mẹ con hai người suốt ngày lau nước mắt nháo ầm ĩ, khiến Đại cữu cữu cũng không đến viện bà ta nữa, lúc này mới yên tĩnh trở lại. Lúc đầu cũng chẳng có chuyện đính hôn nào, chỉ là Trịnh gia trong lúc nhất thời tức giận mới gật đầu đồng ý, bây giờ mới phát hiện ra, Từ Vân cũng rất chán nản.
Đến ngày sinh thần, Từ Vân đã thức dậy từ sớm, bảo Cầm Thư đến gọi Từ Oản, Từ Oản rửa mặt xong thì ôm Tiểu Bạch sang tìm nàng ấy. Trong hậu viện nha hoàn đi qua đi lại không ngớt, Vương Phu nhân cố tình tổ chức lớn, cho người truyền ra ngoài chút tiếng tốt, để sau này nữ nhi có thể chọn được một nữ tế tốt, nhưng Từ Vân lại vẫn luôn cúi mặt, không chút vui mừng nào, thật khiến người ta lo lắng.
Tiền viện đã dựng vũ đài, tất nhiên Từ Oản muốn đến dỗ nàng ấy, vừa đến phòng Từ Vân, đã vội vàng gọi: "Hầu biểu tỷ, sinh thần của tỷ, sao nhìn tỷ lại không vui như vậy?"
Từ Vân đoạt mèo con trong ngực Từ Oản, ôm lấy: "Không có vui mừng nên cười cũng không nổi."
Từ Oản đụng vai nàng ấy, ngồi ở bên cạnh, lên tiếng: "Chưa nghe nói à? Trịnh gia đã nói rõ là không có định Từ Xúc rồi mà, hôn sự này không đâu vào đâu cả, chuyện này không đáng để vui vẻ ư?"
Từ Vân dựa sát Từ Oản, cũng bảo Cầm Thư và Hồng Liễu ra ngoài: "Biểu ca nói là cữu cữu và cữu mẫu thuận miệng đồng ý thôi, nhưng muội nghĩ xem, cái gì hắn cũng nghe phụ mẫu, không dám vì ta nói một câu, sao ta có thể không đau lòng được đây, thật lòng cũng được mà giả vờ cũng không sao, ta tổn thương chính là vì chuyện này, không phải vì chuyện gì khác."
Từ Oản ngơ ngác, nói cũng đúng.
Nhưng mà, tâm ý Trịnh Hà đối với biểu tỷ cũng không tồi, mọi việc đều đã được định sẵn, chỉ cần biểu tỷ có thể trải qua thoải mái, thì cũng không cần tìm cách thay đổi.
Đưa tay nắm vai nàng ấy: "Biểu tỷ, chúng ta ra Tiền viện xem một chút đi, vừa đi vừa nói."
Từ Vân trợn mắt nhìn nàng: "Sao lại ân cần như vậy, không phải có bẫy gì đó chứ?"
Có thể có bẫy gì, Từ Oản cười, vội vàng kéo người đứng lên, bọn tỷ muội vì chuyện đính hôn mà bất hòa cũng không phải một ngày hai ngày, không có gọi thêm ai, hai tỷ muội đi qua hành lang đến Tiền viện.
Vũ đài đã dựng xong, Từ Oản kéo tay biểu tỷ, nhớ lại chuyện khi còn bé: "Biểu tỷ, tỷ còn nhớ không? Khi còn bé tỷ thích nhất là đi xem kịch, lại còn thích kéo ta trèo tường nữa."
Từ Vân cũng cười, xoa mặt Tiểu Bạch đang ôm trong ngực: "Nhớ chứ, lúc đó chẳng có buồn phiền gì, suốt ngày chỉ biết chạy loạn khắp sân."
Bọn nha hoàn theo sát ở đằng sau, Từ Oản đột nhiên đứng lại.
Từ Vân bị nàng kéo tay, ngẩng đầu nhìn lên, Trịnh Hà không biết đã vào cửa từ lúc nào, trong tay đang ôm một hộp gấm, sai vặt đi theo sau lưng, bộ dạng như vừa mới đến.
Từ Oản đụng cánh tay biểu tỷ: "Có câu ‘Đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh người đang nở nụ cười tươi’, đừng vậy, dù gì cũng là biểu ca của tỷ, có thế nào thì cũng phải đến chào hỏi mới được."
Từ Vân gật đầu, thật sự trả mèo con lại trong ngực Từ Oản, vén áo thi lễ như thường lệ với hắn, xem như đã chào hỏi, rồi kéo Từ Oản đi nhanh qua người hắn.
Từ Oản cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể nhìn Trịnh Hà thở dài.
Thiếu niên khẽ gật đầu, dường như không quá để ý, dẫn theo sai vặt đi tìm Vương Phu nhân tặng lễ vật.
Vũ đài cao hơn năm trước nhiều, Từ Oản ôm Tiểu Bạch ở phía dưới nhìn lên, thấy Từ Vân muốn đi lên hóng gió, nàng vội vàng gọi lại, vài sai vặt vẫn đang đang buộc chặt gì đó phía dưới, chỉ sợ có nguy hiểm.
Từ Vân bực mình, đấm ngực: "A Man, có biết mẫu thân ta lên miếu cầu nhân duyên, quẻ bói đã nói gì không?"
Tất nhiên Từ Oản không biết, đi quanh vũ đài với Từ Vân: "Nói gì?"
Từ Vân thở dài, lại gần một chút: "Nói mệnh trung của ta có một chữ sát, ngăn cản nhân duyên của ta, nếu chưa loại bỏ chữ sát này, nhân duyên sẽ không được như ý, muội nói xem chuyện như số mệnh, có thể thay đổi được không?"
Từ Oản bị nàng ấy chọc cười, kéo tay nàng ấy: “Người ta nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, khi làm bất cứ chuyện gì đều phải cố hết sức, nếu số mệnh không thể thay đổi, thì có lẽ chuyện tốt đang chờ ta ở phía sau."
Nói thì nói vậy, nhưng nhớ lại kết cục của nàng ở đời trước, lại có chút thổn thức.
Mặt trời lên cao, Từ Vân đưa tay che mắt: "Thật ra từ sau khi muội đi, ta ở nhà cũng không muốn chạy nhảy, mỗi ngày mẫu thân ta đều luôn dạy bảo, là thiếu nữ thì phải như thế này phải như thế kia, chỉ là ta, thật sự rất nhớ muội."
Từ Oản đụng nàng, chóp mũi chua xót: "Ta cũng rất nhớ tỷ, biểu tỷ đối với ta là tốt nhất."
Tỷ muội hai người đứng dưới vũ đài, mắt Từ Vân đã đỏ hoe: "Thoáng một cái đã trưởng thành, nhưng càng ngày lại càng cảm thấy cuộc sống nhàm chán, không thoải mái như khi còn nhỏ, tối qua ta còn nói không muốn tìm phu quân, mẫu thân ta vô cùng tức giận còn đánh ta, ta thật sự không muốn tìm, giống như, sẽ chẳng bao giờ tìm được người vừa ý!"
Từng là một biểu tỷ thích cười, bây giờ chỉ còn thấy phiền muộn.
Người trưởng thành, có lẽ chính là như vậy, Từ Oản vội vàng an ủi nàng.
Từ Vân cũng chỉ là đau lòng: "Qua sinh thần này, ta sẽ tròn mười năm, không biết mẫu thân ta sẽ gả ta cho ai, cả đời cứ như vậy trôi qua, còn không bằng chết..."
Đang sinh thần vui vẻ, nói chuyện chết sống gì ở đây, Từ Oản phi một tiếng, vội vàng kéo nàng: "Sao vậy?"
Từ Vân thở dài, miễn cưỡng cười cười, không nói.
Tối qua phụ mẫu nàng vì chuyện hôn sự của nàng mà cãi nhau, nàng nghe thấy, đi vào nói không muốn tìm phu quân, cả đời không gả đi mới tốt, mẫu thân nàng vô cùng giận dữ, từ xưa đến nay lần đầu tiên đánh nàng.
Tuy chỉ bị đánh một cái, nhưng lại khiến nàng khóc cả đêm.
Nha hoàn đến, Từ Oản đưa mèo con cho Hoa Quế, vừa định tiếp tục dỗ Từ Vân, Hồng Vận từ bên ngoài chạy vào, nói là mời Từ Oản ra ngoài, trước cửa có người tìm nàng.
Cũng không biết là người nào đến Từ gia tìm nàng, nhìn bộ dạng cả người đầy mồ hôi của Hồng Vận, lại muốn hỏi kỹ, nhưng Hồng Vận chỉ nhất định mời nàng ra ngoài chứ không nói gì nữa.
Lại càng không hiểu chuyện gì.
Quay đầu nhìn Từ Vân, dặn Cầm Thư và Hồng Liễu trông nom nàng ấy, vội vàng chạy đi.
Người ở cổng đã được tách ra, Từ Oản nâng váy đi ra cổng, bỗng chốc dừng lại. Trước cổng Từ gia, một đội thị vệ đang đứng ở hai bên, thiếu niên ở giữa khoanh tay đứng yên, đang đưa lưng về phía nàng.
Trên người hắn mặc áo gấm, nghe tiếng bước chân thì xoay người lại.
Bộ dáng Lý Hiển y hệt như trong bức tranh, mỉm cười nhợt nhạt: "A Man, ta đến thăm ngươi, xem thử ngươi đã trở thành bộ dạng như thế nào?"
Nàng cũng cười, trong mắt đều là thiếu niên: "Tiểu Điện hạ, ngươi trưởng thành rồi!"
Vừa định tiến lên, nụ cười trên môi Từ Oản còn chưa biến mất, trong viện chợt vang lên một tiếng động lớn rồi tiếng ồn ào nổi lên, cũng không biết là ai hét lên một tiếng, tiếng gọi nha hoàn, tiếng khóc xen lẫn vào nhau truyền ra ngoài.
Chợt quay đầu lại, đài cao đã sụp mất một góc.
Trong lòng nàng hoảng sợ, xoay người chạy trở về, mặc kệ làn váy vướng vào chân, trong lòng nàng mơ hồ lo lắng, loại cảm giác lo lắng giống như mấy năm trước, tựa như thời điểm có người hô lên, nói biểu tỷ bị té ngã.
Chuyện như số mệnh, thật sự rất huyền diệu.
Cũng là ngày sinh thần, cũng là đài cao này, trái tim cũng vẫn như muốn nhảy ra ngoài, Cầm Thư và Hồng Liễu dường như vô cùng sốt ruột, hai sai vặt đang dùng trụ để chống đỡ đài cao, tiếng khóc mơ hồ truyền ra ở dưới đài.
Từ Oản chen vào, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không khỏi kêu thành tiếng: "Biểu tỷ!"
Mặt trời lên cao, Đông cung vẫn rất trang nghiêm, đội thị vệ tuần tra mới đi qua, Cố Thanh Thành đi ra từ hành lang, Từ Oản theo sát phía sau hắn, cảm giác bây giờ rất khác so với lần đầu tiên đến đây, nhiều hơn là sự chờ đợi, lại ít đi sự hoang mang, càng nhiều mục tiêu để hướng đến. Trong lòng nàng có một bộ dạng, chính là bộ dạng mà nàng muốn trở thành trong tương lai.
Đến trước Điện, Cố Thanh Thành đứng lại, quay đầu nhìn nàng, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới: "Cái kia, tháo ra đi."
Đang nói, tay hắn đã vươn tới muốn tháo khuyên tai của nàng.
Từ Oản nghiêng người tránh, dù không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời đưa tay tháo ra, Vệ Hành cười hì hì đuổi tới, thấy động tác của nàng, ngạc nhiên: "Sao lại tháo ra, nhìn rất đẹp mà?"
Cả hai đều không ai để ý đến hắn, tháo xong khuyên tai, Từ Oản nghiêm mặt, nhìn Cố Thanh Thành: "Bây giờ thì được rồi chứ?"
Hắn lấy chiếc khăn từ trong ngực ra: "Ta sẽ giữ nó giúp ngươi."
Nàng đặt hai chiếc khuyên tai lên khăn, rất nhu thuận.
Vệ Hành đi tới, nhìn hai người bọn họ, ôm cánh tay: "Hai người các ngươi..."
Đã sớm có người vào thông báo, Từ Oản ngẩng mặt nhìn hắn: "Chúng ta làm sao?"
Thân hình Cố Thanh Thành cao lớn đứng ở phía trước, Vệ Hành đứng bên cạnh Từ Oản, đưa tay chỉ vào Cố Thanh Thành rồi dựng ngón trỏ lên, còn nháy mắt, rất mập mờ.
Từ Oản bỗng nhiên đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn: "Nói bậy bạ gì vậy, hắn là ca ca của ta."
Vệ Hành cúi đầu, cố ý đùa với nàng: "Ca ca càng tốt, nếu là ca ca thì càng dễ xử lí."
Nói xong lại tiến đến choàng vai Cố Thanh Thành, đứng sóng vai với hắn: "Sau này ngươi cũng làm ca ca ta nhé."
Cố Thanh Thành ngước mặt: "Cút ~ "
Đang nói chuyện, một tiểu cung nữ đi ra đón bọn họ, ba người tiến lên, cùng nhau vào Đại Điện, mấy năm nay bộ dạng Thái tử cũng vẫn như vậy, thân thiện lễ độ, nói đến Từ Oản, còn nói trước đây Lý Hiển vẫn rất hay nhắc đến nàng, không khéo là bây giờ hắn đã đi săn thú, không có ở Đông cung, thưởng vài thứ cho Từ Oản, bảo Từ Oản mấy ngày nữa hãy đến.
Từ Oản khó tránh mất mát, lưu lại khối ngọc bội Lý Hiển tặng nàng trước kia, ngồi một lát ở Đông cung, rồi theo Cố Thanh Thành ra về.
Vệ Hành có chuyện nên ở lại, ra khỏi Đông cung, Từ Oản buồn bã lên xe, Cố Thanh Thành theo sau.
Tường Đông cung cao như vậy, ngồi trong xe cũng không thấy được trời Đông cung, có lẽ không gặp được Lý Hiển, nên trong lòng có chút chán nản, xe ngựa dần dần đi xa, nàng ôm lấy đầu gối, cả người đều xụi lơ.
Cố Thanh Thành ngồi cạnh nhìn nàng: "Sao thế?"
Từ Oản thở dài: "Tại sao lại đúng là hôm nay cơ chứ, hôm nay không gặp được, sợ là không biết phải đợi đến bao giờ, ta thật có thể đi lại ở Đông cung ư?"
Hắn nhướng mày: "Bây giờ Hiển Nhi đối với nữ nhân không có nhiều quan tâm, ngươi đường đột vào cung, tất nhiên Thái tử Điện hạ sẽ nghi ngờ động cơ của ngươi, bây giờ không phải thời điểm tốt để vào cung."
Nếu không phải thời điểm tốt, vậy đưa nàng đến để làm gì?
Từ Oản lắc đầu một cái, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Một đường không nói chuyện, Cố Thanh Thành đưa nàng về Từ gia, cũng không có tin tức gì từ Đông cung, Từ Oản nói với mẫu thân nàng, Từ Hồi cũng không quá để ý, chuyện này liền để qua một bên.
Hai ngày nay Từ gia lại náo nhiệt hẳn lên, vì sắp đến sinh thần của Từ Vân, tranh thủ lúc Từ hồi còn ở nhà, nói muốn tổ chức lớn, mượn cơ hội này để cả nhà lại có chút không khí vui vẻ, Từ gia đúng là có chút vui vẻ lên, chỉ trừ viện của Trần Di nương là mây đen dày đặc, vì bà ta đã đến hỏi Từ Cẩn Du, cuối cùng phát hiện ra hôn sự của Từ Xúc và Trịnh Hà đã thất bại.
Mẹ con hai người suốt ngày lau nước mắt nháo ầm ĩ, khiến Đại cữu cữu cũng không đến viện bà ta nữa, lúc này mới yên tĩnh trở lại. Lúc đầu cũng chẳng có chuyện đính hôn nào, chỉ là Trịnh gia trong lúc nhất thời tức giận mới gật đầu đồng ý, bây giờ mới phát hiện ra, Từ Vân cũng rất chán nản.
Đến ngày sinh thần, Từ Vân đã thức dậy từ sớm, bảo Cầm Thư đến gọi Từ Oản, Từ Oản rửa mặt xong thì ôm Tiểu Bạch sang tìm nàng ấy. Trong hậu viện nha hoàn đi qua đi lại không ngớt, Vương Phu nhân cố tình tổ chức lớn, cho người truyền ra ngoài chút tiếng tốt, để sau này nữ nhi có thể chọn được một nữ tế tốt, nhưng Từ Vân lại vẫn luôn cúi mặt, không chút vui mừng nào, thật khiến người ta lo lắng.
Tiền viện đã dựng vũ đài, tất nhiên Từ Oản muốn đến dỗ nàng ấy, vừa đến phòng Từ Vân, đã vội vàng gọi: "Hầu biểu tỷ, sinh thần của tỷ, sao nhìn tỷ lại không vui như vậy?"
Từ Vân đoạt mèo con trong ngực Từ Oản, ôm lấy: "Không có vui mừng nên cười cũng không nổi."
Từ Oản đụng vai nàng ấy, ngồi ở bên cạnh, lên tiếng: "Chưa nghe nói à? Trịnh gia đã nói rõ là không có định Từ Xúc rồi mà, hôn sự này không đâu vào đâu cả, chuyện này không đáng để vui vẻ ư?"
Từ Vân dựa sát Từ Oản, cũng bảo Cầm Thư và Hồng Liễu ra ngoài: "Biểu ca nói là cữu cữu và cữu mẫu thuận miệng đồng ý thôi, nhưng muội nghĩ xem, cái gì hắn cũng nghe phụ mẫu, không dám vì ta nói một câu, sao ta có thể không đau lòng được đây, thật lòng cũng được mà giả vờ cũng không sao, ta tổn thương chính là vì chuyện này, không phải vì chuyện gì khác."
Từ Oản ngơ ngác, nói cũng đúng.
Nhưng mà, tâm ý Trịnh Hà đối với biểu tỷ cũng không tồi, mọi việc đều đã được định sẵn, chỉ cần biểu tỷ có thể trải qua thoải mái, thì cũng không cần tìm cách thay đổi.
Đưa tay nắm vai nàng ấy: "Biểu tỷ, chúng ta ra Tiền viện xem một chút đi, vừa đi vừa nói."
Từ Vân trợn mắt nhìn nàng: "Sao lại ân cần như vậy, không phải có bẫy gì đó chứ?"
Có thể có bẫy gì, Từ Oản cười, vội vàng kéo người đứng lên, bọn tỷ muội vì chuyện đính hôn mà bất hòa cũng không phải một ngày hai ngày, không có gọi thêm ai, hai tỷ muội đi qua hành lang đến Tiền viện.
Vũ đài đã dựng xong, Từ Oản kéo tay biểu tỷ, nhớ lại chuyện khi còn bé: "Biểu tỷ, tỷ còn nhớ không? Khi còn bé tỷ thích nhất là đi xem kịch, lại còn thích kéo ta trèo tường nữa."
Từ Vân cũng cười, xoa mặt Tiểu Bạch đang ôm trong ngực: "Nhớ chứ, lúc đó chẳng có buồn phiền gì, suốt ngày chỉ biết chạy loạn khắp sân."
Bọn nha hoàn theo sát ở đằng sau, Từ Oản đột nhiên đứng lại.
Từ Vân bị nàng kéo tay, ngẩng đầu nhìn lên, Trịnh Hà không biết đã vào cửa từ lúc nào, trong tay đang ôm một hộp gấm, sai vặt đi theo sau lưng, bộ dạng như vừa mới đến.
Từ Oản đụng cánh tay biểu tỷ: "Có câu ‘Đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh người đang nở nụ cười tươi’, đừng vậy, dù gì cũng là biểu ca của tỷ, có thế nào thì cũng phải đến chào hỏi mới được."
Từ Vân gật đầu, thật sự trả mèo con lại trong ngực Từ Oản, vén áo thi lễ như thường lệ với hắn, xem như đã chào hỏi, rồi kéo Từ Oản đi nhanh qua người hắn.
Từ Oản cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể nhìn Trịnh Hà thở dài.
Thiếu niên khẽ gật đầu, dường như không quá để ý, dẫn theo sai vặt đi tìm Vương Phu nhân tặng lễ vật.
Vũ đài cao hơn năm trước nhiều, Từ Oản ôm Tiểu Bạch ở phía dưới nhìn lên, thấy Từ Vân muốn đi lên hóng gió, nàng vội vàng gọi lại, vài sai vặt vẫn đang đang buộc chặt gì đó phía dưới, chỉ sợ có nguy hiểm.
Từ Vân bực mình, đấm ngực: "A Man, có biết mẫu thân ta lên miếu cầu nhân duyên, quẻ bói đã nói gì không?"
Tất nhiên Từ Oản không biết, đi quanh vũ đài với Từ Vân: "Nói gì?"
Từ Vân thở dài, lại gần một chút: "Nói mệnh trung của ta có một chữ sát, ngăn cản nhân duyên của ta, nếu chưa loại bỏ chữ sát này, nhân duyên sẽ không được như ý, muội nói xem chuyện như số mệnh, có thể thay đổi được không?"
Từ Oản bị nàng ấy chọc cười, kéo tay nàng ấy: “Người ta nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, khi làm bất cứ chuyện gì đều phải cố hết sức, nếu số mệnh không thể thay đổi, thì có lẽ chuyện tốt đang chờ ta ở phía sau."
Nói thì nói vậy, nhưng nhớ lại kết cục của nàng ở đời trước, lại có chút thổn thức.
Mặt trời lên cao, Từ Vân đưa tay che mắt: "Thật ra từ sau khi muội đi, ta ở nhà cũng không muốn chạy nhảy, mỗi ngày mẫu thân ta đều luôn dạy bảo, là thiếu nữ thì phải như thế này phải như thế kia, chỉ là ta, thật sự rất nhớ muội."
Từ Oản đụng nàng, chóp mũi chua xót: "Ta cũng rất nhớ tỷ, biểu tỷ đối với ta là tốt nhất."
Tỷ muội hai người đứng dưới vũ đài, mắt Từ Vân đã đỏ hoe: "Thoáng một cái đã trưởng thành, nhưng càng ngày lại càng cảm thấy cuộc sống nhàm chán, không thoải mái như khi còn nhỏ, tối qua ta còn nói không muốn tìm phu quân, mẫu thân ta vô cùng tức giận còn đánh ta, ta thật sự không muốn tìm, giống như, sẽ chẳng bao giờ tìm được người vừa ý!"
Từng là một biểu tỷ thích cười, bây giờ chỉ còn thấy phiền muộn.
Người trưởng thành, có lẽ chính là như vậy, Từ Oản vội vàng an ủi nàng.
Từ Vân cũng chỉ là đau lòng: "Qua sinh thần này, ta sẽ tròn mười năm, không biết mẫu thân ta sẽ gả ta cho ai, cả đời cứ như vậy trôi qua, còn không bằng chết..."
Đang sinh thần vui vẻ, nói chuyện chết sống gì ở đây, Từ Oản phi một tiếng, vội vàng kéo nàng: "Sao vậy?"
Từ Vân thở dài, miễn cưỡng cười cười, không nói.
Tối qua phụ mẫu nàng vì chuyện hôn sự của nàng mà cãi nhau, nàng nghe thấy, đi vào nói không muốn tìm phu quân, cả đời không gả đi mới tốt, mẫu thân nàng vô cùng giận dữ, từ xưa đến nay lần đầu tiên đánh nàng.
Tuy chỉ bị đánh một cái, nhưng lại khiến nàng khóc cả đêm.
Nha hoàn đến, Từ Oản đưa mèo con cho Hoa Quế, vừa định tiếp tục dỗ Từ Vân, Hồng Vận từ bên ngoài chạy vào, nói là mời Từ Oản ra ngoài, trước cửa có người tìm nàng.
Cũng không biết là người nào đến Từ gia tìm nàng, nhìn bộ dạng cả người đầy mồ hôi của Hồng Vận, lại muốn hỏi kỹ, nhưng Hồng Vận chỉ nhất định mời nàng ra ngoài chứ không nói gì nữa.
Lại càng không hiểu chuyện gì.
Quay đầu nhìn Từ Vân, dặn Cầm Thư và Hồng Liễu trông nom nàng ấy, vội vàng chạy đi.
Người ở cổng đã được tách ra, Từ Oản nâng váy đi ra cổng, bỗng chốc dừng lại. Trước cổng Từ gia, một đội thị vệ đang đứng ở hai bên, thiếu niên ở giữa khoanh tay đứng yên, đang đưa lưng về phía nàng.
Trên người hắn mặc áo gấm, nghe tiếng bước chân thì xoay người lại.
Bộ dáng Lý Hiển y hệt như trong bức tranh, mỉm cười nhợt nhạt: "A Man, ta đến thăm ngươi, xem thử ngươi đã trở thành bộ dạng như thế nào?"
Nàng cũng cười, trong mắt đều là thiếu niên: "Tiểu Điện hạ, ngươi trưởng thành rồi!"
Vừa định tiến lên, nụ cười trên môi Từ Oản còn chưa biến mất, trong viện chợt vang lên một tiếng động lớn rồi tiếng ồn ào nổi lên, cũng không biết là ai hét lên một tiếng, tiếng gọi nha hoàn, tiếng khóc xen lẫn vào nhau truyền ra ngoài.
Chợt quay đầu lại, đài cao đã sụp mất một góc.
Trong lòng nàng hoảng sợ, xoay người chạy trở về, mặc kệ làn váy vướng vào chân, trong lòng nàng mơ hồ lo lắng, loại cảm giác lo lắng giống như mấy năm trước, tựa như thời điểm có người hô lên, nói biểu tỷ bị té ngã.
Chuyện như số mệnh, thật sự rất huyền diệu.
Cũng là ngày sinh thần, cũng là đài cao này, trái tim cũng vẫn như muốn nhảy ra ngoài, Cầm Thư và Hồng Liễu dường như vô cùng sốt ruột, hai sai vặt đang dùng trụ để chống đỡ đài cao, tiếng khóc mơ hồ truyền ra ở dưới đài.
Từ Oản chen vào, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không khỏi kêu thành tiếng: "Biểu tỷ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.