Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 55: Vô cùng hẹp hòi

Bán Tụ Yêu Yêu

17/06/2020

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Ráng chiều đỏ rực rọi vào trong xe.

Từ Oản đã nép sát vào cửa sổ, trong mắt đều là gương mặt quen thuộc của nam nhân.

Ánh mắt hắn sáng rực, lông mày khẽ nhếch lên, khoảng cách càng lúc càng gần, hắn liên tục hỏi nàng, gọi tên nàng: "A Man, ngươi nói ta nên đồng ý hay không đồng ý? Hả?"

Nhũ danh A Man này là do mẫu thân nàng đặt cho nàng, ngụ ý thân thể khỏe mạnh, không biết tại sao, từ miệng hắn gọi ra, lại khiến nàng nhớ đến một số chuyện khác, nghe mà tim gan đều run lên.

Bả vai muốn tránh hắn, nhưng người đã nép sát cửa sổ, vội đưa tay ra đẩy hắn: "Hoàng mệnh không thể trái, nếu không đáp ứng sẽ xảy ra chuyện lớn, huynh đừng hỏi ta, làm sao ta biết được chuyện của huynh."

Có lẽ là ráng chiều rọi vào, mặt Từ Oản đỏ bừng, tim thì đập dồn dập, gương mặt bị đốt nóng đến hoảng, Cố Thanh Thành rũ mắt, trên mặt khó nén thất vọng, thả bàn tay ngọc đang nắm ra, lúc này mới lùi về sau.

Thiếu nữ quay mặt đi, nằm bên cửa sổ, đưa lưng về phía hắn.

Cố Thanh Thành nhìn chằm chằm vai nàng: "Nếu vi huynh muốn không đồng ý, vậy phải làm thế nào?"

Như thật sự muốn thương lượng với nàng, Từ Oản không quay đầu lại, nhìn về phía phủ Hoàng tử đằng xa, dường như không chút để ý đến: "Cũng không phải không có biện pháp, định hôn sự trước khi Hoàng thượng tứ hôn là được rồi, huynh đã hai mươi mốt, cũng nên thành thân, có thê thất trong nhà, tự nhiên sẽ không còn ai bắt huynh thú thê nữa."

Nhìn bộ dạng nàng như vậy, thật sự giống như muốn phủi sạch dính dáng đến hắn, nhưng ở trước mặt nàng hắn vẫn mềm lòng: "Chuyện như hôn sự, tất nhiên đều là lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, phụ mẫu ta đều đã lên trời, chỉ có thể bàn bạc với phụ mẫu người, dù sao cũng thân thiết, không biết trong kinh có vị tiểu thư nào vừa vặn đến tuổi xuất giá?"

Đã không còn nhìn thấy phủ Hoàng tử, Từ Oản cảm thấy hắn đã lùi ra xa, lúc này mới ngồi thẳng lại, mắt nàng nhìn chằm chằm vào màn xe trước mặt, nghiêm túc suy nghĩ giúp hắn: "Ta cũng mới hồi kinh, cũng không biết người nào, thành thân tốt nhất đừng quá qua loa, huynh thích cô nương như thế nào, ta nhờ mẫu thân ta lưu ý giúp."

Cố Thanh Thành nhìn nàng, vai khẽ động, dọa nàng giật mình vội vàng nghiêng người tránh qua.

Rất rõ ràng, nàng không muốn có quá nhiều tiếp xúc với hắn, ánh mắt hắn đảo qua người nàng, rồi nhìn thẳng nàng: "Thích giống như ngươi vậy, có thể không?"

Từ Oản quay lại, thấy hắn nghiêm mặt, lại có chút hoảng: "Huynh nói gì?"

Hắn không giống như đang đùa giỡn, nghiêm túc nói: "Mẫu thân ngươi có ân cứu mạng với ta, không bằng,(d.đ+le!quy@don) lát nữa chờ mẫu thân ngươi trở lại, ta lập tức hỏi bà ấy có bằng lòng gả ngươi cho ta không, như vậy liền vẹn cả đôi đường."

Cái gì gọi là vẹn cả đôi đường, vì thoái thác hoàng mệnh, mà tùy tiện định nàng, lại còn ân cứu mạng?

Sắc mặt Từ Oản sầm xuống: "Ca ca tính toán thật tốt, nhưng chuyện này không phải trò đùa."

Lúc này gọi ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn đã lạnh xuống trong mắt như còn tóe lửa, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp, muốn đưa tay nắn một chút, lại sợ quá vội vàng sẽ để lộ dấu vết.

Hôn sự chỉ cần nói với Từ Hồi là được rồi, hắn cũng không quá để ý.

Không bao lâu đã đến Từ gia, không chờ hắn dặn dò cái gì, Từ Oản giống như chạy trốn, nhảy nhanh xuống xe ngựa, nàng đứng ở cổng, thi lễ với hắn, một chút ý định mời hắn vào cũng không có.

Cố Thanh Thành nhìn bóng dáng nàng biến mất ở cửa, dựa vào vách xe.

Cao Đẳng đuổi kịp, đứng cạnh xe: "Chủ tử, có phải trở về không?"

Một tay nam nhân vuốt Ngọc Như Ý bên hông, dường như không chút để ý: "Chờ một lát, không bao lâu nữa người sẽ trở lại, vẫn nên sớm định ra mới tốt, bằng không sẽ có biến."



Hắn bận rộn cả ngày, cũng rất mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút trong xe, nhân tiện chờ Từ Hồi.

Từ Oản cũng đang chờ ở trong sân.

Nàng hoàn toàn không có đi xa, lắc qua lắc lại ở trước cửa, theo như Cố Thanh Thành nói, mẫu thân nàng rất nhanh sẽ được Lý Thăng đưa về, nhưng làm sao cũng không thể tin tưởng được.

Hoa Quế cũng đứng đợi với nàng trước cửa, hai chủ tớ đều vô cùng nôn nóng, Từ Oản hạ quyết tâm trước khi trời tối mà mẫu thân nàng chưa về, nàng sẽ đi tìm phụ thân. Đứng chờ ở Tiền viện thật lâu, nhìn thấy trời tối, nàng đã đi qua đi lại không dưới mười lần, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng vó ngựa.

Mặc dù không dám tin, nhưng vẫn chạy vội đến cửa vụng trôm nhìn ra ngoài, quả nhiên là xe ngựa phủ Hoàng tử!

Huy hiệu quen thuộc trên xe lóe lên, xa phu dừng xe trước cửa, Lý Thăng xuống xe trước, theo sau, theo sau thật sự là mẫu thân nàng bình yên vô sự đi xuống.

Bước chân Từ Hồi rất chậm chạp, thời điểm xuống xe Lý Thăng còn đỡ nàng, dịu dàng nói: "Chậm chút, chậm chút, muội đang có thai, nhất định phải chú ý dưới chân một chút."

Từ Oản che miệng mình, sợ mình sẽ sợ hãi kêu lên.

Nếu không biết, còn tưởng đây là hoàng phi của Lý Thăng!

Không dám đường đột đi ra ngoài, nàng lập tức trốn sau cột nhà, mẫu thân nàng đi đến cửa, cũng không cho Lý Thăng đi vào, trên người Từ Hồi còn khoác thêm một kiện áo choàng mỏng, bước chân như cưỡi gió, cũng không quay đầu lại đi thẳng vào Từ gia.

Lý Thăng cũng thật sự lên xe, Từ Oản vô cùng vui mừng, định tiến lên gọi mẫu thân thì mẫu thân nàng đã dừng lại.(dien-dan+le>quy!d@n) Sau khi, xe ngựa phủ Hoàng tử lặng lẽ rời đi, Cố Thanh Thành cũng xuống xe đi đến.

Thì ra là nhìn thấy hắn, Hoa Quế đang muốn tiến lên, đã bị Từ Oản vội vàng kéo lại.

Hai người tránh ở một bên, nhìn thấy Cố Thanh Thành đã tiến lên thi lễ.

Từ Hồi đương nhiên mời hắn vào nói chuyện, đội thị vệ đều để lại bên ngoài, hai người sóng vai đi vào. Từ Oản nhìn bóng lưng bọn họ từ đằng sau, nhớ đến câu nói khó hiểu của Cố Thanh Thành khi ở trên xe, vẹn cả đôi đường, không khỏi đẩy Hoa Quế, bảo nàng trở về hậu viện trước, bản thân thì đi theo từ đằng xa.

Trong sân đã có nha hoàn ra nghênh đón, Từ Hồi đưa Cố Thanh Thành vào thư phòng.

Từ Oản thấy bọn họ vén rèm đi vào trong, vội vàng rón rén đi theo, lên thềm đá, nàng núp dưới cửa sổ, bám sát vào tường.

Đầu tiên là chào hỏi, Từ Oản vểnh tai nghe như vậy, Từ Vân dẫn nha hoàn từ hậu viện đi đến, cô nương này nhìn thấy bộ dáng này của nàng từ đằng xa, rất vui vẻ, vẫy tay với nàng.

Từ Oản vội vàng làm động tác đừng lên tiếng với nàng ấy, thật không hiểu bản thân tại sao nhiều lần muốn nghe lén, đang muốn đứng lên nghênh ngang đi vào, theo dõi thật tốt, biết là Cố Thanh Thành thật sự muốn nói chuyện đó. Nhưng không ngờ người trong phòng rất dứt khoát, vừa vào một lát đã nói rồi.

Mặt trời đã sắp lặn, bóng hắn ánh lên cửa sổ, Cố Thanh Thành vén áo bào quỳ xuống: "Khẩn cầu Tướng quân gả A Man cho ta, Thanh Thành nhất định trân trọng nàng suốt đời"

Vậy mà hắn, vậy mà hắn!

Từ Oản nhảy dựng lên!

Nàng bước nhanh đến cửa, vén rèm, vọt vào.

Cố Thanh Thành nghe tiếng bước chân, quay đầu nhìn nàng, thiếu nữ như cơn gió lao đến trước mặt Từ Hồi, vội vàng nói: "Mẫu thân! Không được, người không được đồng ý với hắn!"

Từ Hồi ngẩng mặt lên thấy là nàng, bật cười: "Hôn sự đều là lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, một cô nương như con, gấp gáp cái gì, nghe lời, đi, đi ra ngoài."



Từ Oản nghe giọng điệu của mẫu thân, chỉ sợ mẫu thân đồng ý, càng gấp gáp quỳ xuống: "Mẫu thân, hắn là vì đối phó với hoàng mệnh, sợ hoàng thượng tứ hôn cho hắn, vừa rồi trên xe hắn còn hỏi con, con không muốn, con không muốn!"

Vẻ mặt Từ Hồi không thay đổi, đi đến trước mặt Từ Oản khẽ vuốt bím tóc nàng: "Chớ nói bậy, con còn nhỏ, chưa hiểu được, mẫu thân tự biết chừng mực, đi, đi ra ngoài đi."

Từ Oản bị Từ Hồi kéo một cái, đứng lên.

Lắc tay áo nhưng mẫu thân nàng vẫn quyết không cho nàng ở trong phòng, đành phải lui ra ngoài.

Cũng không đi qua cửa sổ, đứng ở bên ngoài tấm rèm quang minh chánh đại nghe.

Hai người trong phòng cũng nghe được rõ ràng, biết Từ Oản vẫn không đi, vẫn đang đứng bên ngoài, Từ Hồi không để ý, xoay người ngồi lại trên ghế, bảo Cố Thanh Thành đứng lên nói chuyện.

Hắn đến để thỉnh cầu, tự nhiên không thể đứng dậy: "Xin Tướng quân thành toàn, Thanh Thành đối với A Man là chân tình."

Hắn chân tình chỗ nào, Từ Oản giậm chân ở cửa, nghịch mấy khối ngọc bên hông khiến chúng vang lên tiếng leng keng, đột nhiên nghe thấy giọng nói mẫu thân nàng, nắm chặt ngọc bội, vội dựa sát vào màn cửa.

Giọng nói mẫu thân nàng có chút vui vẻ, ở bên ngoài cũng nghe được rất rõ ràng: "Thanh Thành, ngươi đang nói cái gì, ngươi và A Man đã trở thành huynh muội, cả đời cũng chỉ có thể là huynh muội, ngươi quên rồi à?"

Cố Thanh Thành bày tỏ: "Không kết nghĩa huynh muội, làm sao có thể tiếp xúc, từ thời Thái Tổ đến nay, cũng đã có rất nhiều thân nhân thành thân với nhau, tiểu bối như ta cũng là noi theo, chắc Tướng quân cũng từng nghe thấy."

Bên trong đột nhiên yên tĩnh lại, Từ Oản lắng tai nghe.

Giọng nói của mẫu thân nàng lại vang lên: "Tình cảm huynh muội chỉ là chuyện thứ nhất, thật ra thì với gia thế của Thanh Thành, chúng ta thuộc loại trèo cao, lời này tối qua ta cũng đã nói, hôm nay đừng nói ngươi đến thỉnh cầu thú A Man, dù là A Vân cũng không thể."

Cố Thanh Thành: "Tại sao?"

Từ Hồi vui vẻ nhàn nhạt, còn mang chút sảng khoái: "Vốn ý định kết thân chính là của tẩu tử ta, ta nói, ngươi so với tỷ muội các nàng lớn hơn rất nhiều, chất nữ và nữ nhi của ta vẫn còn nhỏ, cô nương Từ gia không trèo cao, cũng không cúi thấp, nghe người ta nói, nữ hơn ba (tuổi) mới là tốt nhất, ngươi lại hơn hơi nhiều rồi."

Lý do cự hôn này, so với lý do của hắn còn miễn cưỡng hơn nhiều, cũng mệt mẫu thân nàng nghĩ ra!

Từ Oản nhịn không được bật cười.

Từ Vân đi đến gần, nhìn quanh: "Cười gì vậy?"

Từ Oản vội vàng xuống thềm đá, kéo nàng rời đi: "Không có gì, không có gì..."

Biểu tỷ dĩ nhiên là đến hỏi cái túi thơm kia, chắc là sợ nàng phát hiện dòng chữ bí mật, nàng chỉ nói không tìm được, miễn cưỡng cho qua, đẩy người rời đi.

Từ Oản cũng không biết Cố Thanh Thành đi lúc nào, biết mẫu thân sẽ không gả nàng cho hắn, trong lòng rất thoải mái. Chờ đến tối, nàng nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn đến hỏi chuyện, vội vàng gọi Hồng Châu cầm đèn, đi đến Tiền viện, lão Hoàng cẩu bây giờ vẫn chưa nghỉ, sủa mấy tiếng rồi nghỉ một chút lại sủa, buổi tối lặng gió, chỉ nghe được tiếng chó sủa, bước chân lại càng nhanh hơn.

Mới qua khỏi hòn non bộ, vừa định tiến lên, liếc về chỗ treo đèn lồng đỏ, nhìn thấy dưới đèn lồng là hai bóng dáng quen thuộc, vội vàng kéo Hồng Châu dừng lại.(d-d+l?q@d) Từ Oản ngẩng mặt lên, trên thềm đá, mẫu thân nàng đang đứng dưới đèn, phụ thân nàng không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng dưới thềm, bộ dạng còn không nghiêm chỉnh, nắm lấy tay áo mẫu thân nàng lắc qua lắc lại.

Hồng Châu đang muốn nhìn kỹ, một tay Từ Oản đã che mắt nàng ấy lại, trong lòng không khỏi thở dài.

Phụ thân nàng là muốn lắc bao lâu, nhìn bộ dáng kia của ông ấy, nếu như có cái đuôi, đoán chừng đã sớm đung đưa.

Lùi về phía sau, kéo Hồng Châu rời đi, trong lòng không khỏi cảm thán, làm người thì phải như mẫu thân nàng, có mẫu thân thật tốt, bước chân càng nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Thế Thành Sủng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook