Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 12:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
"Ngươi!" Mộ Cửu Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được mà nổi nóng. Đây là lần đầu tiên nàng gặp một người đàn ông có thái độ thô lỗ như vậy. Hắn tưởng bản thân bị bệnh thì có thể tùy tiện mà ra oai hay sao?
Mộ Cửu Nguyệt hậm hực ném chiếc khăn vào trong thau nước, xoay người bước ra ngoài, mặc kệ người trong phòng. Hắn muốn sống hay chết là chuyện của hắn, nhưng nàng không thể cùng hắn chết theo. Xem ra, nàng phải tính toán một con đường khác cho mình.
Đi ra phía sau, nơi cái hố xí cũ nát với bức tường đã sụp một nửa, nàng miễn cưỡng tìm được chút riêng tư. Khi kéo quần lên và cột dây lưng, Mộ Cửu Nguyệt bất giác khựng lại, trong đầu hiện lên một suy nghĩ.
Cái tên cẩu nam nhân kia, từ hôm qua đến giờ, vẫn luôn nằm yên trên giường, không hề nhúc nhích. Chẳng lẽ… hắn vẫn chưa một lần đi nhà xí? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhíu mày. Hắn sáng sớm đã cáu kỉnh, khó chịu như vậy, chẳng lẽ là do bị… "nghẹn"?
Ý nghĩ này khiến Mộ Cửu Nguyệt có chút buồn cười, nhưng đồng thời nàng cũng bối rối.
Kiếp trước, nàng còn là một cô gái trong sáng chưa từng trải qua chuyện gì, mặc dù thân xác này đã “khắc” đến ba bốn người đàn ông, nhưng nàng vẫn chưa từng đụng đến mấy chuyện thế này. Nghĩ đến việc phải giúp một gã đàn ông trưởng thành đi vệ sinh, nàng cảm thấy thật khó xử.
Nhưng rồi, nghĩ đến thực tế rằng sau này hai người vẫn còn phải chung sống với nhau một thời gian dài, nàng thở dài. Đây là chuyện sớm muộn không thể tránh được.
Sau khi chần chừ một lúc, Mộ Cửu Nguyệt quyết định quay lại phòng của La Thanh Vũ. Đứng trước cửa, nàng ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi, giọng điệu hơi quái dị:
“Ngươi… có phải đang muốn đi nhà xí không?”
“Oành!” Một tiếng nổ vang lên trong đầu La Thanh Vũ. Hắn đang nằm trên giường, khó chịu đến mức muốn bùng nổ, nhưng nghe thấy câu hỏi này từ miệng nàng, cả người hắn như bị sét đánh trúng.
Nữ nhân này… còn có phải là phụ nữ không vậy? Làm sao nàng có thể quang minh chính đại nói ra chuyện xấu hổ như thế?
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc hơn cả là… tối qua nàng không nhân cơ hội bỏ trốn?
Dù không trả lời, sắc mặt đỏ bừng của hắn và ánh mắt ngượng ngùng đã nói lên tất cả. Mộ Cửu Nguyệt nhìn biểu cảm của hắn, bật cười thích thú, từ từ bước vào phòng, giọng nàng kéo dài, cố ý châm chọc:
“Ôi, tướng công, có gì muốn thì cứ nói lớn tiếng chứ. Ta đâu phải con giun trong bụng ngươi, làm sao biết được ngươi nghĩ gì?”
Mặt La Thanh Vũ đỏ bừng như muốn phát nổ, hắn cố gắng siết chặt hai chân, dịch người ra mép giường, giọng nói gằn từng chữ: “Ngươi… muốn làm gì?”
Mộ Cửu Nguyệt mỉm cười, vẻ mặt như một con sói vừa nhìn thấy con mồi: “Tướng công à, ngươi bị thương nặng thế này, ta có thể làm gì được chứ? Tất nhiên là phải… hầu hạ ngươi đi nhà xí rồi!”
Ba chữ "đi nhà xí" được nàng cố ý kéo dài, giọng điệu như muốn trêu chọc khiến sắc mặt của La Thanh Vũ càng thêm đỏ bừng. Hắn nghiến răng, trừng mắt nhìn nàng, cứng rắn thốt ra một chữ: “Lăn!”
Nàng thật sự là từ chỗ nào chui ra vậy? Sao miệng lưỡi lại vô duyên đến mức khó nghe như thế? Nhưng trớ trêu thay, trái tim hắn lại đập loạn nhịp, toàn thân bối rối, nóng bừng từ trong ra ngoài.
“Tướng công à, ngươi bị thương nặng như vậy, làm sao có thể lăn? Ngoan nào, để ta ôm ngươi đi.”
Mộ Cửu Nguyệt vừa nói vừa nhếch môi cười hiểm, từ từ tiến lại gần. Nàng không ngờ một mỹ nam tử thời cổ đại như hắn lại dễ xấu hổ đến thế, thật sự rất thú vị!
Mộ Cửu Nguyệt bất giác cảm thấy rằng, ở thế giới xa lạ này, cuộc sống của nàng có lẽ sẽ không quá nhàm chán. Mỗi ngày nếu cảm thấy buồn chán, chỉ cần trêu đùa vị tướng công cố chấp và kiêu ngạo kia một chút, cũng đủ để trở thành niềm vui lớn trong đời.
Mộ Cửu Nguyệt hậm hực ném chiếc khăn vào trong thau nước, xoay người bước ra ngoài, mặc kệ người trong phòng. Hắn muốn sống hay chết là chuyện của hắn, nhưng nàng không thể cùng hắn chết theo. Xem ra, nàng phải tính toán một con đường khác cho mình.
Đi ra phía sau, nơi cái hố xí cũ nát với bức tường đã sụp một nửa, nàng miễn cưỡng tìm được chút riêng tư. Khi kéo quần lên và cột dây lưng, Mộ Cửu Nguyệt bất giác khựng lại, trong đầu hiện lên một suy nghĩ.
Cái tên cẩu nam nhân kia, từ hôm qua đến giờ, vẫn luôn nằm yên trên giường, không hề nhúc nhích. Chẳng lẽ… hắn vẫn chưa một lần đi nhà xí? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhíu mày. Hắn sáng sớm đã cáu kỉnh, khó chịu như vậy, chẳng lẽ là do bị… "nghẹn"?
Ý nghĩ này khiến Mộ Cửu Nguyệt có chút buồn cười, nhưng đồng thời nàng cũng bối rối.
Kiếp trước, nàng còn là một cô gái trong sáng chưa từng trải qua chuyện gì, mặc dù thân xác này đã “khắc” đến ba bốn người đàn ông, nhưng nàng vẫn chưa từng đụng đến mấy chuyện thế này. Nghĩ đến việc phải giúp một gã đàn ông trưởng thành đi vệ sinh, nàng cảm thấy thật khó xử.
Nhưng rồi, nghĩ đến thực tế rằng sau này hai người vẫn còn phải chung sống với nhau một thời gian dài, nàng thở dài. Đây là chuyện sớm muộn không thể tránh được.
Sau khi chần chừ một lúc, Mộ Cửu Nguyệt quyết định quay lại phòng của La Thanh Vũ. Đứng trước cửa, nàng ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi, giọng điệu hơi quái dị:
“Ngươi… có phải đang muốn đi nhà xí không?”
“Oành!” Một tiếng nổ vang lên trong đầu La Thanh Vũ. Hắn đang nằm trên giường, khó chịu đến mức muốn bùng nổ, nhưng nghe thấy câu hỏi này từ miệng nàng, cả người hắn như bị sét đánh trúng.
Nữ nhân này… còn có phải là phụ nữ không vậy? Làm sao nàng có thể quang minh chính đại nói ra chuyện xấu hổ như thế?
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc hơn cả là… tối qua nàng không nhân cơ hội bỏ trốn?
Dù không trả lời, sắc mặt đỏ bừng của hắn và ánh mắt ngượng ngùng đã nói lên tất cả. Mộ Cửu Nguyệt nhìn biểu cảm của hắn, bật cười thích thú, từ từ bước vào phòng, giọng nàng kéo dài, cố ý châm chọc:
“Ôi, tướng công, có gì muốn thì cứ nói lớn tiếng chứ. Ta đâu phải con giun trong bụng ngươi, làm sao biết được ngươi nghĩ gì?”
Mặt La Thanh Vũ đỏ bừng như muốn phát nổ, hắn cố gắng siết chặt hai chân, dịch người ra mép giường, giọng nói gằn từng chữ: “Ngươi… muốn làm gì?”
Mộ Cửu Nguyệt mỉm cười, vẻ mặt như một con sói vừa nhìn thấy con mồi: “Tướng công à, ngươi bị thương nặng thế này, ta có thể làm gì được chứ? Tất nhiên là phải… hầu hạ ngươi đi nhà xí rồi!”
Ba chữ "đi nhà xí" được nàng cố ý kéo dài, giọng điệu như muốn trêu chọc khiến sắc mặt của La Thanh Vũ càng thêm đỏ bừng. Hắn nghiến răng, trừng mắt nhìn nàng, cứng rắn thốt ra một chữ: “Lăn!”
Nàng thật sự là từ chỗ nào chui ra vậy? Sao miệng lưỡi lại vô duyên đến mức khó nghe như thế? Nhưng trớ trêu thay, trái tim hắn lại đập loạn nhịp, toàn thân bối rối, nóng bừng từ trong ra ngoài.
“Tướng công à, ngươi bị thương nặng như vậy, làm sao có thể lăn? Ngoan nào, để ta ôm ngươi đi.”
Mộ Cửu Nguyệt vừa nói vừa nhếch môi cười hiểm, từ từ tiến lại gần. Nàng không ngờ một mỹ nam tử thời cổ đại như hắn lại dễ xấu hổ đến thế, thật sự rất thú vị!
Mộ Cửu Nguyệt bất giác cảm thấy rằng, ở thế giới xa lạ này, cuộc sống của nàng có lẽ sẽ không quá nhàm chán. Mỗi ngày nếu cảm thấy buồn chán, chỉ cần trêu đùa vị tướng công cố chấp và kiêu ngạo kia một chút, cũng đủ để trở thành niềm vui lớn trong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.