Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 24:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Nàng cẩn thận lấy những miếng vải đã giặt sạch từ sáng, nhẹ nhàng băng bó vết thương lại để thuốc không bị rơi ra ngoài khi hắn vô tình cử động.
Sau đó, nàng tìm một tấm vải sạch để lau mồ hôi cho hắn.
La Thanh Vũ tự mình cầm lấy tấm vải từ tay nàng. Mộ Cửu Nguyệt rõ ràng thấy được đôi tay hắn đang run rẩy.
Tuy nhiên, nàng không nói gì thêm, chỉ xoay người bước ra ngoài. Nàng còn đang háo hức muốn kiểm tra xem lò thuốc có cho nàng điều gì bất ngờ không.
Vào đến nhà bếp, khi định vén áo lên để xem xét, đột nhiên, trong tay nàng xuất hiện một bộ dụng cụ phẫu thuật.
Mộ Cửu Nguyệt đứng ngẩn người nhìn bộ dụng cụ đó, rồi không kiềm chế được, hét lên đầy kinh ngạc.
Quả nhiên, nàng nghĩ gì thì cái đó liền xuất hiện. Chẳng lẽ nàng thực sự có khả năng "cầu gì được nấy"?
“Ngươi làm sao vậy?” Giọng khàn khàn nhưng pha chút lo lắng của La Thanh Vũ từ trong phòng vọng ra.
Mộ Cửu Nguyệt vội vàng kìm nén sự hưng phấn, thu bộ dụng cụ phẫu thuật vào trong không gian. Sau đó, nàng bước ra cửa bếp, nhìn quanh xem tình hình.
Tiếng hét của nàng không chỉ khiến La Thanh Vũ giật mình, mà còn làm vợ chồng La Đại Dũng ở phòng bên cạnh cũng bị kinh động.
“Cửu Nguyệt, có chuyện gì thế?” Tống thị vội vã đi tới, nhìn thấy bóng dáng nàng thì nhanh chóng hỏi.
“Không có gì đâu, vừa rồi ta suýt bị bỏng thôi.” Mộ Cửu Nguyệt có chút xấu hổ, chẳng lẽ lại nói với họ rằng mình vừa mừng quá mức?
“Thật không sao chứ? Có bị bỏng nặng không?”
“Không sao mà, các ngươi cứ về đi, hai đứa nhỏ nhà các ngươi chắc đang đói rồi.”
Mộ Cửu Nguyệt vừa nói vừa nhìn thoáng qua phòng. Nàng không nghe nhầm đấy chứ? Gã nam nhân kia thực sự đang quan tâm đến nàng sao?
Thấy nàng không có vấn đề gì, vợ chồng Tống thị mới quay lại phòng.
Mộ Cửu Nguyệt cũng tiếp tục vào bếp làm việc, chẳng buồn để tâm đến La Thanh Vũ. Một kẻ ương ngạnh, lúc nào cũng âm dương quái khí như hắn, sao có thể thật lòng quan tâm nàng được?
Nhưng có được bộ dụng cụ phẫu thuật, tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ.
Dẫu vậy, hiện tại chưa phải lúc làm phẫu thuật cho La Thanh Vũ.
Ngay cả đại phu cũng nói là không thể chữa được, nếu nàng chỉ mới tới đây vài ngày đã chữa khỏi cho hắn, ai biết tin đồn sẽ lan ra thế nào? Hơn nữa, nàng hiện giờ vừa không có tiền, lại chẳng có nơi nào để đi, tốt nhất là cứ ở lại đây thêm một thời gian đã.
Trong lúc lên núi, Mộ Cửu Nguyệt cũng hái được khá nhiều rau dại và một số quả dại có vị giống muối.
Loại quả này tuy không chứa muối thật sự, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nó là một gia vị vô cùng quý giá.
Bữa tối vẫn chỉ là cháo rau dại, thêm mấy củ khoai dại luộc mà nàng hái được. Hiện tại, nàng chẳng có vốn liếng gì, có thể ăn no là đã may mắn lắm rồi.
Mộ Cửu Nguyệt bưng một bát lớn cháo rau dại và một đĩa khoai vào phòng La Thanh Vũ. Vừa thấy nàng bước vào, ánh mắt hắn liền nhìn chằm chằm qua.
Đặt đồ ăn xuống bàn, nàng nói: “Cháo vẫn còn hơi nóng, ngươi để nguội một chút rồi hãy ăn. Trước hết ăn vài củ khoai này đi, là tẩu tử giúp ta tìm được đấy. Thuốc đang sắc, lát nữa ta sẽ mang qua.”
Nói xong, nàng xoay người định bước ra ngoài, nhưng bỗng dừng lại, quay đầu hỏi:
“À, có thể cho ta mượn một bộ quần áo của ngươi không?”
Mộ Cửu Nguyệt có chút xấu hổ. Việc mượn quần áo từ một nam nhân xa lạ, dù thế nào cũng là chuyện nàng chưa từng làm, cả ở kiếp trước lẫn kiếp này. Nhưng quần áo trên người nàng đã cũ nát, bẩn thỉu, nếu không giặt sạch, nàng cảm thấy không tài nào mặc tiếp được.
La Thanh Vũ nhìn bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu trên người nàng, ánh mắt trở nên u ám: “Tự ngươi tìm đi!”
Mộ Cửu Nguyệt liếc hắn một cái, không thèm bận tâm đến sự thay đổi bất ngờ trong thái độ của hắn. Dù sao hắn cũng chỉ là một gã cố chấp, tính khí quái đản.
Sau đó, nàng tìm một tấm vải sạch để lau mồ hôi cho hắn.
La Thanh Vũ tự mình cầm lấy tấm vải từ tay nàng. Mộ Cửu Nguyệt rõ ràng thấy được đôi tay hắn đang run rẩy.
Tuy nhiên, nàng không nói gì thêm, chỉ xoay người bước ra ngoài. Nàng còn đang háo hức muốn kiểm tra xem lò thuốc có cho nàng điều gì bất ngờ không.
Vào đến nhà bếp, khi định vén áo lên để xem xét, đột nhiên, trong tay nàng xuất hiện một bộ dụng cụ phẫu thuật.
Mộ Cửu Nguyệt đứng ngẩn người nhìn bộ dụng cụ đó, rồi không kiềm chế được, hét lên đầy kinh ngạc.
Quả nhiên, nàng nghĩ gì thì cái đó liền xuất hiện. Chẳng lẽ nàng thực sự có khả năng "cầu gì được nấy"?
“Ngươi làm sao vậy?” Giọng khàn khàn nhưng pha chút lo lắng của La Thanh Vũ từ trong phòng vọng ra.
Mộ Cửu Nguyệt vội vàng kìm nén sự hưng phấn, thu bộ dụng cụ phẫu thuật vào trong không gian. Sau đó, nàng bước ra cửa bếp, nhìn quanh xem tình hình.
Tiếng hét của nàng không chỉ khiến La Thanh Vũ giật mình, mà còn làm vợ chồng La Đại Dũng ở phòng bên cạnh cũng bị kinh động.
“Cửu Nguyệt, có chuyện gì thế?” Tống thị vội vã đi tới, nhìn thấy bóng dáng nàng thì nhanh chóng hỏi.
“Không có gì đâu, vừa rồi ta suýt bị bỏng thôi.” Mộ Cửu Nguyệt có chút xấu hổ, chẳng lẽ lại nói với họ rằng mình vừa mừng quá mức?
“Thật không sao chứ? Có bị bỏng nặng không?”
“Không sao mà, các ngươi cứ về đi, hai đứa nhỏ nhà các ngươi chắc đang đói rồi.”
Mộ Cửu Nguyệt vừa nói vừa nhìn thoáng qua phòng. Nàng không nghe nhầm đấy chứ? Gã nam nhân kia thực sự đang quan tâm đến nàng sao?
Thấy nàng không có vấn đề gì, vợ chồng Tống thị mới quay lại phòng.
Mộ Cửu Nguyệt cũng tiếp tục vào bếp làm việc, chẳng buồn để tâm đến La Thanh Vũ. Một kẻ ương ngạnh, lúc nào cũng âm dương quái khí như hắn, sao có thể thật lòng quan tâm nàng được?
Nhưng có được bộ dụng cụ phẫu thuật, tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ.
Dẫu vậy, hiện tại chưa phải lúc làm phẫu thuật cho La Thanh Vũ.
Ngay cả đại phu cũng nói là không thể chữa được, nếu nàng chỉ mới tới đây vài ngày đã chữa khỏi cho hắn, ai biết tin đồn sẽ lan ra thế nào? Hơn nữa, nàng hiện giờ vừa không có tiền, lại chẳng có nơi nào để đi, tốt nhất là cứ ở lại đây thêm một thời gian đã.
Trong lúc lên núi, Mộ Cửu Nguyệt cũng hái được khá nhiều rau dại và một số quả dại có vị giống muối.
Loại quả này tuy không chứa muối thật sự, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nó là một gia vị vô cùng quý giá.
Bữa tối vẫn chỉ là cháo rau dại, thêm mấy củ khoai dại luộc mà nàng hái được. Hiện tại, nàng chẳng có vốn liếng gì, có thể ăn no là đã may mắn lắm rồi.
Mộ Cửu Nguyệt bưng một bát lớn cháo rau dại và một đĩa khoai vào phòng La Thanh Vũ. Vừa thấy nàng bước vào, ánh mắt hắn liền nhìn chằm chằm qua.
Đặt đồ ăn xuống bàn, nàng nói: “Cháo vẫn còn hơi nóng, ngươi để nguội một chút rồi hãy ăn. Trước hết ăn vài củ khoai này đi, là tẩu tử giúp ta tìm được đấy. Thuốc đang sắc, lát nữa ta sẽ mang qua.”
Nói xong, nàng xoay người định bước ra ngoài, nhưng bỗng dừng lại, quay đầu hỏi:
“À, có thể cho ta mượn một bộ quần áo của ngươi không?”
Mộ Cửu Nguyệt có chút xấu hổ. Việc mượn quần áo từ một nam nhân xa lạ, dù thế nào cũng là chuyện nàng chưa từng làm, cả ở kiếp trước lẫn kiếp này. Nhưng quần áo trên người nàng đã cũ nát, bẩn thỉu, nếu không giặt sạch, nàng cảm thấy không tài nào mặc tiếp được.
La Thanh Vũ nhìn bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu trên người nàng, ánh mắt trở nên u ám: “Tự ngươi tìm đi!”
Mộ Cửu Nguyệt liếc hắn một cái, không thèm bận tâm đến sự thay đổi bất ngờ trong thái độ của hắn. Dù sao hắn cũng chỉ là một gã cố chấp, tính khí quái đản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.