Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 36:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Thấy ba người kia đã rời đi, Tống Mai Hương nhanh chóng chạy đến chỗ Mộ Cửu Nguyệt, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: “Cửu Nguyệt, ngươi không sao chứ?”
Mộ Cửu Nguyệt mỉm cười: “Không có việc gì đâu, ngươi xem ta có giống người bị làm sao không?”
Tống Mai Hương quan sát kỹ một hồi, thấy nàng thực sự không có vấn đề gì, trong lòng càng thêm tò mò. Đi cùng Mộ Cửu Nguyệt được một đoạn, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, hỏi: “Hắn làm sao lại buông tha cho ngươi?”
Mộ Cửu Nguyệt khẽ cười, đáp lại với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Tẩu tử, chẳng lẽ ngươi quên ta có tiếng là gì rồi sao?”
Tống Mai Hương khựng lại, ánh mắt đầy phức tạp nhìn nàng. Giờ đây, nàng đã hiểu vì sao chàng thanh niên kia lại sợ hãi mà bỏ qua Mộ Cửu Nguyệt. Trong lòng nàng vừa xót xa cho hoàn cảnh của Mộ Cửu Nguyệt, vừa không khỏi khâm phục sự khôn khéo của nàng.
“Được rồi, tẩu tử, chúng ta đi mua một cái cuốc và một con dao lớn thôi.” Mộ Cửu Nguyệt cười nhẹ, không hề để tâm đến những lời đồn đại về mình. Với nàng, những thứ đó chẳng liên quan, vì đó là tai tiếng của nguyên chủ, không phải của nàng.
Nàng tin chắc rằng, dù thân xác này từng “khắc” bao nhiêu người, thì kể từ khi nàng xuyên không đến đây, mọi thứ đã khác.
Tống Mai Hương gật đầu, không nói thêm gì nữa, dẫn nàng đi đến cửa hàng của thợ rèn.
Ở thời đại này, sắt thép là thứ cực kỳ quý giá. Một cái cuốc thôi cũng đã tốn đến hai trăm văn, còn giá của một thanh đại đao cũng chẳng rẻ hơn bao nhiêu. Chảo sắt lại càng đắt đỏ hơn, phải hơn hai trăm văn mới mua được. Thế nhưng, những thứ này đều là vật dụng hàng ngày không thể thiếu.
Ở vùng nông thôn, những gia đình nghèo khó thường không có khả năng mua chảo sắt mà thay vào đó dùng bình gốm để nấu nướng. Một cái bình gốm chỉ tốn vài chục văn, tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Mộ Cửu Nguyệt không muốn bạc đãi bản thân trong chuyện ăn uống, nên nàng cắn răng mua một cái chảo sắt, một cái cuốc, một thanh đại đao và một con dao phay, tổng cộng hết hơn chín trăm văn.
Tống Mai Hương đứng bên cạnh nhìn Mộ Cửu Nguyệt tiêu tiền, trong lòng như đang rỉ máu. Mới mua mấy thứ như vậy mà đã tốn hơn một lượng bạc, gần như là số tiền hai, ba tháng tích cóp của cả nhà. Nhưng nàng không có quyền lên tiếng.
Mộ Cửu Nguyệt không cần nghe cũng đoán được Tống Mai Hương đang nghĩ gì. Kỳ thực, chính nàng cũng xót tiền, nhưng những thứ này đều là vật cần thiết. Hơn nữa, nàng tự tin rằng, sau khi rời khỏi đây, nàng hoàn toàn có thể kiếm lại số tiền này.
Nàng còn mua thêm một chiếc bình gốm. Đến lúc cần, bình gốm có thể dùng để nấu cháo, còn chảo sắt thì để xào nấu các món khác. Sau khi sắm gần đủ mọi thứ cần thiết, Mộ Cửu Nguyệt ghé vào tiệm tạp hóa để mua muối.
Muối ở đây bị phân phối hạn chế, không được mua quá nhiều. Hơn nữa, muối lại là muối thô, giá cả thì đắt đỏ. Dẫu vậy, nàng vẫn mua đủ phần cho mình. Sau đó, nàng dạo quanh tiệm tạp hóa, tìm thêm vài món gia vị khác. Tuy nhiên, những thứ như ớt khô, hoa tiêu hay nước tương đều không có, thịt vụn thì giá lại cao chót vót.
Mộ Cửu Nguyệt thầm cảm thấy may mắn vì bản thân không quá thích ăn nước tương. Nhưng nhìn những điều kiện hạn chế ở đây, trong đầu nàng đã bắt đầu lóe lên một vài ý tưởng kinh doanh. Chỉ tiếc là hiện tại, nàng không có khả năng thực hiện ngay. Nhưng không sao, chuyện gì cũng cần có thời gian, cứ đi từng bước một là được.
Nàng nhớ mình còn muốn mua một chiếc bồn gỗ để tắm. Tuy nhiên, vì đang đi cùng Tống Mai Hương, nên không thể đem bồn gỗ giấu vào không gian riêng được. Hai người phụ nữ đã mua không ít đồ, Tống Mai Hương còn cõng theo một đứa trẻ và phải mang thêm một túi đồ lớn, nên chẳng thể xách thêm gì nữa.
Mộ Cửu Nguyệt mỉm cười: “Không có việc gì đâu, ngươi xem ta có giống người bị làm sao không?”
Tống Mai Hương quan sát kỹ một hồi, thấy nàng thực sự không có vấn đề gì, trong lòng càng thêm tò mò. Đi cùng Mộ Cửu Nguyệt được một đoạn, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, hỏi: “Hắn làm sao lại buông tha cho ngươi?”
Mộ Cửu Nguyệt khẽ cười, đáp lại với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Tẩu tử, chẳng lẽ ngươi quên ta có tiếng là gì rồi sao?”
Tống Mai Hương khựng lại, ánh mắt đầy phức tạp nhìn nàng. Giờ đây, nàng đã hiểu vì sao chàng thanh niên kia lại sợ hãi mà bỏ qua Mộ Cửu Nguyệt. Trong lòng nàng vừa xót xa cho hoàn cảnh của Mộ Cửu Nguyệt, vừa không khỏi khâm phục sự khôn khéo của nàng.
“Được rồi, tẩu tử, chúng ta đi mua một cái cuốc và một con dao lớn thôi.” Mộ Cửu Nguyệt cười nhẹ, không hề để tâm đến những lời đồn đại về mình. Với nàng, những thứ đó chẳng liên quan, vì đó là tai tiếng của nguyên chủ, không phải của nàng.
Nàng tin chắc rằng, dù thân xác này từng “khắc” bao nhiêu người, thì kể từ khi nàng xuyên không đến đây, mọi thứ đã khác.
Tống Mai Hương gật đầu, không nói thêm gì nữa, dẫn nàng đi đến cửa hàng của thợ rèn.
Ở thời đại này, sắt thép là thứ cực kỳ quý giá. Một cái cuốc thôi cũng đã tốn đến hai trăm văn, còn giá của một thanh đại đao cũng chẳng rẻ hơn bao nhiêu. Chảo sắt lại càng đắt đỏ hơn, phải hơn hai trăm văn mới mua được. Thế nhưng, những thứ này đều là vật dụng hàng ngày không thể thiếu.
Ở vùng nông thôn, những gia đình nghèo khó thường không có khả năng mua chảo sắt mà thay vào đó dùng bình gốm để nấu nướng. Một cái bình gốm chỉ tốn vài chục văn, tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Mộ Cửu Nguyệt không muốn bạc đãi bản thân trong chuyện ăn uống, nên nàng cắn răng mua một cái chảo sắt, một cái cuốc, một thanh đại đao và một con dao phay, tổng cộng hết hơn chín trăm văn.
Tống Mai Hương đứng bên cạnh nhìn Mộ Cửu Nguyệt tiêu tiền, trong lòng như đang rỉ máu. Mới mua mấy thứ như vậy mà đã tốn hơn một lượng bạc, gần như là số tiền hai, ba tháng tích cóp của cả nhà. Nhưng nàng không có quyền lên tiếng.
Mộ Cửu Nguyệt không cần nghe cũng đoán được Tống Mai Hương đang nghĩ gì. Kỳ thực, chính nàng cũng xót tiền, nhưng những thứ này đều là vật cần thiết. Hơn nữa, nàng tự tin rằng, sau khi rời khỏi đây, nàng hoàn toàn có thể kiếm lại số tiền này.
Nàng còn mua thêm một chiếc bình gốm. Đến lúc cần, bình gốm có thể dùng để nấu cháo, còn chảo sắt thì để xào nấu các món khác. Sau khi sắm gần đủ mọi thứ cần thiết, Mộ Cửu Nguyệt ghé vào tiệm tạp hóa để mua muối.
Muối ở đây bị phân phối hạn chế, không được mua quá nhiều. Hơn nữa, muối lại là muối thô, giá cả thì đắt đỏ. Dẫu vậy, nàng vẫn mua đủ phần cho mình. Sau đó, nàng dạo quanh tiệm tạp hóa, tìm thêm vài món gia vị khác. Tuy nhiên, những thứ như ớt khô, hoa tiêu hay nước tương đều không có, thịt vụn thì giá lại cao chót vót.
Mộ Cửu Nguyệt thầm cảm thấy may mắn vì bản thân không quá thích ăn nước tương. Nhưng nhìn những điều kiện hạn chế ở đây, trong đầu nàng đã bắt đầu lóe lên một vài ý tưởng kinh doanh. Chỉ tiếc là hiện tại, nàng không có khả năng thực hiện ngay. Nhưng không sao, chuyện gì cũng cần có thời gian, cứ đi từng bước một là được.
Nàng nhớ mình còn muốn mua một chiếc bồn gỗ để tắm. Tuy nhiên, vì đang đi cùng Tống Mai Hương, nên không thể đem bồn gỗ giấu vào không gian riêng được. Hai người phụ nữ đã mua không ít đồ, Tống Mai Hương còn cõng theo một đứa trẻ và phải mang thêm một túi đồ lớn, nên chẳng thể xách thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.