Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 42:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Chờ ông rời đi, Mộ Cửu Nguyệt mới lén lút ra bờ sông.
Dựa vào dãy núi, tháng sáu ở đây buổi tối gió sông mát mẻ, dễ chịu vô cùng.
Ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ sông, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Bất giác, những ký ức về người thân kiếp trước lại ùa về.
Sau khi nàng chết, gia gia hẳn là người đau lòng nhất? Ba mẹ nàng chắc cũng đã biết tin nàng qua đời rồi. Họ có hối hận vì đã để nàng sống ở nông thôn hay không?
Tiếng sột soạt khe khẽ bất chợt kéo nàng ra khỏi mạch suy nghĩ miên man. Mộ Cửu Nguyệt lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Dưới ánh sáng mờ ảo, giữa những bụi cỏ dại mọc đầy xung quanh, nàng chỉ nhìn thấy cỏ lá khẽ lay động.
Nghe tiếng sột soạt ấy, hai mắt nàng bỗng sáng lên.
**Rắn!**
Nhưng ngay sau đó, niềm phấn khích vụt tắt. Ở cái vùng quê này, những con rắn nhỏ bé ấy, có gì ăn được đâu?
Nếu là trên núi sâu, có lẽ còn có thể bắt được vài con rắn lớn, thêm một chút để hầm canh xà thì thật tuyệt.
Nếu may mắn bắt được thêm vài con gà rừng nữa, hẳn sẽ càng ngon lành. Nàng thầm nghĩ đến viễn cảnh mỹ vị ấy mà không khỏi nuốt nước bọt.
Nghĩ đến đó, nước miếng nàng suýt chảy xuống. Trong lòng âm thầm quyết định, ngày mai phải chặt ít trúc mang về, bện một cái lồng sắt bắt rắn cho ra trò.
Nếu còn nghĩ ra cách dụ bắt gà rừng, thì không chừng còn bồi bổ được chút sức khỏe.
Không rõ là do hơi thở của nàng quá mạnh hay vì lý do gì, con rắn vốn đang bơi về phía nàng lại đột ngột quay đầu, trườn nhanh vào giữa dòng sông rồi biến mất.
“Xem như ngươi biết điều,” Mộ Cửu Nguyệt lầm bầm một câu. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và giặt xong quần áo, nàng trở về căn nhà tranh rách nát của mình.
Chỉ đến khi nàng nằm xuống nghỉ ngơi, nam nhân ở phòng bên – người luôn căng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài – mới chịu khép mắt lại.
Đêm nay, Mộ Cửu Nguyệt không vội ngủ ngay, mà đi vào không gian của mình.
Đối với không gian thần bí này, nàng vẫn còn rất nhiều tò mò.
Bên trong là một mảnh đất rộng chừng mười mấy mẫu. Không khí mát mẻ, độ ẩm dễ chịu, nhìn qua cũng rất thích hợp để gieo trồng. Nhưng tiếc thay, nó lại trống trải hoang vu khiến nàng không khỏi cảm thấy uổng phí.
Nàng nghĩ, phải nhanh chóng tìm cách gieo trồng gì đó để mảnh đất này bớt trống vắng.
Nhưng nên trồng gì bây giờ?
Lúa cần có ruộng nước, mà nơi này chỉ có một cái hồ nhỏ. Có lẽ không phù hợp để trồng lúa nước. Vậy thì chỉ còn cách trồng lúa mì, đậu phộng, đậu nành, hoặc những loại cây tương tự.
Đậu phộng và đậu nành có thể ép lấy dầu ăn, đậu nành còn có thể làm giá đỗ, tương đậu, đậu phụ, rất tiện lợi.
Ở đây lại chưa có nước tương. Nếu trồng thêm đậu đen, nàng còn có thể làm chao, nước tương... Dấm ăn cũng có thể tự làm được, chỉ cần có gạo, kê hoặc cao lương là đủ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay đi chợ nàng vẫn chưa thấy bất kỳ hạt giống nào như thế.
Khu vực nàng đang ở dường như nằm ở vùng trung bộ. Nông dân nơi đây chỉ trồng một vụ lúa nước, sau đó cày đất lên để trồng lúa mì. Hoàn toàn khác với quê hương nàng trước kia, nơi trồng hai mùa lúa nước mỗi năm.
Từ cuộc nói chuyện hôm nay với Tống Mai Hương, nàng cũng hiểu sơ qua một chút về tình hình. Nơi này không có nhiều loại rau để ăn. Những loại phổ biến nhất chỉ là đậu đũa, củ cải, cải trắng, rau hẹ và rau dương xỉ. Các loại khác thì vô cùng hiếm hoi.
Đậu phộng và đậu nành đúng là có trồng, nhưng rất ít. Nghe nói chúng không có giá trị cao, mọi người chỉ trồng trên những mảnh đất hoang nhỏ, thu hoạch được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Trên thị trấn, một cân đậu phộng hoặc đậu nành chỉ bán được một văn tiền.
Dựa vào dãy núi, tháng sáu ở đây buổi tối gió sông mát mẻ, dễ chịu vô cùng.
Ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ sông, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Bất giác, những ký ức về người thân kiếp trước lại ùa về.
Sau khi nàng chết, gia gia hẳn là người đau lòng nhất? Ba mẹ nàng chắc cũng đã biết tin nàng qua đời rồi. Họ có hối hận vì đã để nàng sống ở nông thôn hay không?
Tiếng sột soạt khe khẽ bất chợt kéo nàng ra khỏi mạch suy nghĩ miên man. Mộ Cửu Nguyệt lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Dưới ánh sáng mờ ảo, giữa những bụi cỏ dại mọc đầy xung quanh, nàng chỉ nhìn thấy cỏ lá khẽ lay động.
Nghe tiếng sột soạt ấy, hai mắt nàng bỗng sáng lên.
**Rắn!**
Nhưng ngay sau đó, niềm phấn khích vụt tắt. Ở cái vùng quê này, những con rắn nhỏ bé ấy, có gì ăn được đâu?
Nếu là trên núi sâu, có lẽ còn có thể bắt được vài con rắn lớn, thêm một chút để hầm canh xà thì thật tuyệt.
Nếu may mắn bắt được thêm vài con gà rừng nữa, hẳn sẽ càng ngon lành. Nàng thầm nghĩ đến viễn cảnh mỹ vị ấy mà không khỏi nuốt nước bọt.
Nghĩ đến đó, nước miếng nàng suýt chảy xuống. Trong lòng âm thầm quyết định, ngày mai phải chặt ít trúc mang về, bện một cái lồng sắt bắt rắn cho ra trò.
Nếu còn nghĩ ra cách dụ bắt gà rừng, thì không chừng còn bồi bổ được chút sức khỏe.
Không rõ là do hơi thở của nàng quá mạnh hay vì lý do gì, con rắn vốn đang bơi về phía nàng lại đột ngột quay đầu, trườn nhanh vào giữa dòng sông rồi biến mất.
“Xem như ngươi biết điều,” Mộ Cửu Nguyệt lầm bầm một câu. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và giặt xong quần áo, nàng trở về căn nhà tranh rách nát của mình.
Chỉ đến khi nàng nằm xuống nghỉ ngơi, nam nhân ở phòng bên – người luôn căng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài – mới chịu khép mắt lại.
Đêm nay, Mộ Cửu Nguyệt không vội ngủ ngay, mà đi vào không gian của mình.
Đối với không gian thần bí này, nàng vẫn còn rất nhiều tò mò.
Bên trong là một mảnh đất rộng chừng mười mấy mẫu. Không khí mát mẻ, độ ẩm dễ chịu, nhìn qua cũng rất thích hợp để gieo trồng. Nhưng tiếc thay, nó lại trống trải hoang vu khiến nàng không khỏi cảm thấy uổng phí.
Nàng nghĩ, phải nhanh chóng tìm cách gieo trồng gì đó để mảnh đất này bớt trống vắng.
Nhưng nên trồng gì bây giờ?
Lúa cần có ruộng nước, mà nơi này chỉ có một cái hồ nhỏ. Có lẽ không phù hợp để trồng lúa nước. Vậy thì chỉ còn cách trồng lúa mì, đậu phộng, đậu nành, hoặc những loại cây tương tự.
Đậu phộng và đậu nành có thể ép lấy dầu ăn, đậu nành còn có thể làm giá đỗ, tương đậu, đậu phụ, rất tiện lợi.
Ở đây lại chưa có nước tương. Nếu trồng thêm đậu đen, nàng còn có thể làm chao, nước tương... Dấm ăn cũng có thể tự làm được, chỉ cần có gạo, kê hoặc cao lương là đủ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay đi chợ nàng vẫn chưa thấy bất kỳ hạt giống nào như thế.
Khu vực nàng đang ở dường như nằm ở vùng trung bộ. Nông dân nơi đây chỉ trồng một vụ lúa nước, sau đó cày đất lên để trồng lúa mì. Hoàn toàn khác với quê hương nàng trước kia, nơi trồng hai mùa lúa nước mỗi năm.
Từ cuộc nói chuyện hôm nay với Tống Mai Hương, nàng cũng hiểu sơ qua một chút về tình hình. Nơi này không có nhiều loại rau để ăn. Những loại phổ biến nhất chỉ là đậu đũa, củ cải, cải trắng, rau hẹ và rau dương xỉ. Các loại khác thì vô cùng hiếm hoi.
Đậu phộng và đậu nành đúng là có trồng, nhưng rất ít. Nghe nói chúng không có giá trị cao, mọi người chỉ trồng trên những mảnh đất hoang nhỏ, thu hoạch được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Trên thị trấn, một cân đậu phộng hoặc đậu nành chỉ bán được một văn tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.