Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 6:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
Cha của người đàn ông này sau đó định bắt nguyên chủ sinh con để nối dõi tông đường, nhưng nàng kiên quyết phản kháng. Trong lúc giằng co, nàng vô tình đẩy ông ta ngã xuống, kết quả là ông ta cũng mất mạng.
Người phụ nữ trong gia đình ấy nổi điên, vừa khóc vừa đánh đập nguyên chủ thậm tệ, miệng không ngừng chửi rủa nàng là ngôi sao chổi, ai gần nàng đều không có kết cục tốt. Cuối cùng, họ lại đem nàng bán đi.
Cái danh “ngôi sao chổi” từ đó mà lan truyền khắp nơi. Có người không tin vào chuyện mê tín dị đoan, mua nàng về thử, nhưng kết quả vẫn y như cũ. Sau khi nàng bước vào cửa, nam nhân trong gia đình đều lần lượt gặp chuyện không hay.
Từ đó về sau, không ai dám mua nàng nữa. Cho đến hôm nay, nàng bị bán vào nhà lão La gia, bắt đầu một vòng đời đầy trắc trở khác.
La gia rõ ràng biết thanh danh của nàng khét tiếng như thế nào, vậy mà vẫn mua nàng về để gả cho La Thanh Vũ, ý đồ thực sự khiến người ta phẫn nộ.
Đang miên man suy nghĩ, Mộ Cửu Nguyệt chợt bị một bóng đen cao lớn chắn ngang đường.
“Ngươi định đi đâu? Xách theo lương thực là muốn chạy trốn sao?”
Nàng ngẩng đầu, trước mặt là một thanh niên cao lớn, làn da ngăm đen, ánh mắt đầy hung hãn nhìn chằm chằm như thể nàng sắp bỏ trốn thật.
Mộ Cửu Nguyệt quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trên đường dẫn ra ngoài thôn, xách theo hai túi lương to đùng. Đám thôn dân xung quanh cũng đang nhìn nàng với ánh mắt vừa tò mò vừa quái dị.
Nàng nhướng mày, không hề khách khí mà gằn giọng đáp lại: “Ngươi nghĩ đầu ngươi toàn nước hồ à? Đã từng thấy ai chạy trốn mà ban ngày ban mặt, xách theo hai túi lương lớn thế này chưa?”
La Đại Dũng nhìn nàng thật sâu, không nói thêm một lời, chỉ vươn tay giật phăng hai túi lương từ tay nàng, rồi giọng trầm khàn vang lên: “Đi theo ta.”
La Hố thôn nằm giữa vùng núi non trùng điệp, bốn bề vây quanh bởi rừng núi. Con sông lớn từ trong núi chảy ra, len lỏi qua thôn, sau đó uốn mình lao về phía xa.
Nhà cũ của La gia nằm ở phía tây, sát chân núi.
Khi Mộ Cửu Nguyệt nhìn thấy ngôi nhà cũ, khóe miệng nàng không khỏi co giật.
Ngôi nhà không hề nhỏ, gồm ba gian phòng và một sân rộng. Ở vùng núi hẻo lánh như thế này, có được một căn nhà thế này cũng không tệ. Nhưng chỉ cần một chữ để miêu tả — “phá”.
Từ bên ngoài nhìn vào, hơn nửa bức tường đất đã đổ sụp, sân trong thì cỏ dại mọc um tùm.
Ba gian phòng phía đông, hai gian đã đổ nát, tường xiêu vẹo chỉ còn trơ một nửa.
Mộ Cửu Nguyệt chưa bước vào nhưng cũng đủ cảm nhận được những gian phòng còn lại chẳng khá khẩm gì, thậm chí ngay cả mái tranh cũng không đủ che mưa nắng.
Góc tường đầy đá vụn, rêu xanh phủ kín, khung cảnh hoang tàn, đổ nát khiến người ta chẳng biết nên hình dung thế nào cho đủ.
Sau khi đi vào từng gian một, nàng phát hiện gian phòng sát nhà chính phía tây vẫn còn tạm ổn, miễn cưỡng có thể ở được.
Trong phòng đặt một tấm ván gỗ, trên đó trải một lớp cỏ tranh, bên trên lại lót thêm một mảnh vải bố cũ nát. Nhìn qua cũng đoán được, đây là giường.
Dựa vào tường là một cái bàn gỗ cũ kỹ với bốn chân đã long lẻo, cùng hai chiếc ghế gỗ ọp ẹp chẳng khá hơn là bao.
Hiển nhiên, người La gia đã chuẩn bị tất cả từ trước cho vụ phân gia này.
Mộ Cửu Nguyệt nhìn quanh một lượt, không khỏi hoài nghi: chẳng lẽ La Thanh Vũ không phải là con ruột của La gia?
Bằng không, làm gì có bậc cha mẹ nào lại đối xử với con mình như thế này?
Đây đâu phải phân gia! Rõ ràng là muốn đuổi hắn đến nơi này để mặc kệ sống chết.
À không, không chỉ có vậy. Còn có nàng nữa — đưa nàng đến đây chẳng qua là muốn lấy mạng của hắn.
Người phụ nữ trong gia đình ấy nổi điên, vừa khóc vừa đánh đập nguyên chủ thậm tệ, miệng không ngừng chửi rủa nàng là ngôi sao chổi, ai gần nàng đều không có kết cục tốt. Cuối cùng, họ lại đem nàng bán đi.
Cái danh “ngôi sao chổi” từ đó mà lan truyền khắp nơi. Có người không tin vào chuyện mê tín dị đoan, mua nàng về thử, nhưng kết quả vẫn y như cũ. Sau khi nàng bước vào cửa, nam nhân trong gia đình đều lần lượt gặp chuyện không hay.
Từ đó về sau, không ai dám mua nàng nữa. Cho đến hôm nay, nàng bị bán vào nhà lão La gia, bắt đầu một vòng đời đầy trắc trở khác.
La gia rõ ràng biết thanh danh của nàng khét tiếng như thế nào, vậy mà vẫn mua nàng về để gả cho La Thanh Vũ, ý đồ thực sự khiến người ta phẫn nộ.
Đang miên man suy nghĩ, Mộ Cửu Nguyệt chợt bị một bóng đen cao lớn chắn ngang đường.
“Ngươi định đi đâu? Xách theo lương thực là muốn chạy trốn sao?”
Nàng ngẩng đầu, trước mặt là một thanh niên cao lớn, làn da ngăm đen, ánh mắt đầy hung hãn nhìn chằm chằm như thể nàng sắp bỏ trốn thật.
Mộ Cửu Nguyệt quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trên đường dẫn ra ngoài thôn, xách theo hai túi lương to đùng. Đám thôn dân xung quanh cũng đang nhìn nàng với ánh mắt vừa tò mò vừa quái dị.
Nàng nhướng mày, không hề khách khí mà gằn giọng đáp lại: “Ngươi nghĩ đầu ngươi toàn nước hồ à? Đã từng thấy ai chạy trốn mà ban ngày ban mặt, xách theo hai túi lương lớn thế này chưa?”
La Đại Dũng nhìn nàng thật sâu, không nói thêm một lời, chỉ vươn tay giật phăng hai túi lương từ tay nàng, rồi giọng trầm khàn vang lên: “Đi theo ta.”
La Hố thôn nằm giữa vùng núi non trùng điệp, bốn bề vây quanh bởi rừng núi. Con sông lớn từ trong núi chảy ra, len lỏi qua thôn, sau đó uốn mình lao về phía xa.
Nhà cũ của La gia nằm ở phía tây, sát chân núi.
Khi Mộ Cửu Nguyệt nhìn thấy ngôi nhà cũ, khóe miệng nàng không khỏi co giật.
Ngôi nhà không hề nhỏ, gồm ba gian phòng và một sân rộng. Ở vùng núi hẻo lánh như thế này, có được một căn nhà thế này cũng không tệ. Nhưng chỉ cần một chữ để miêu tả — “phá”.
Từ bên ngoài nhìn vào, hơn nửa bức tường đất đã đổ sụp, sân trong thì cỏ dại mọc um tùm.
Ba gian phòng phía đông, hai gian đã đổ nát, tường xiêu vẹo chỉ còn trơ một nửa.
Mộ Cửu Nguyệt chưa bước vào nhưng cũng đủ cảm nhận được những gian phòng còn lại chẳng khá khẩm gì, thậm chí ngay cả mái tranh cũng không đủ che mưa nắng.
Góc tường đầy đá vụn, rêu xanh phủ kín, khung cảnh hoang tàn, đổ nát khiến người ta chẳng biết nên hình dung thế nào cho đủ.
Sau khi đi vào từng gian một, nàng phát hiện gian phòng sát nhà chính phía tây vẫn còn tạm ổn, miễn cưỡng có thể ở được.
Trong phòng đặt một tấm ván gỗ, trên đó trải một lớp cỏ tranh, bên trên lại lót thêm một mảnh vải bố cũ nát. Nhìn qua cũng đoán được, đây là giường.
Dựa vào tường là một cái bàn gỗ cũ kỹ với bốn chân đã long lẻo, cùng hai chiếc ghế gỗ ọp ẹp chẳng khá hơn là bao.
Hiển nhiên, người La gia đã chuẩn bị tất cả từ trước cho vụ phân gia này.
Mộ Cửu Nguyệt nhìn quanh một lượt, không khỏi hoài nghi: chẳng lẽ La Thanh Vũ không phải là con ruột của La gia?
Bằng không, làm gì có bậc cha mẹ nào lại đối xử với con mình như thế này?
Đây đâu phải phân gia! Rõ ràng là muốn đuổi hắn đến nơi này để mặc kệ sống chết.
À không, không chỉ có vậy. Còn có nàng nữa — đưa nàng đến đây chẳng qua là muốn lấy mạng của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.