Chương 42: Con diều
Bố Đinh Lưu Li
11/04/2024
Ninh Ân nhấp nhẹ viên thuốc giữa môi, như thể nó chứa một trái cây cần hái.
Lông mi chậm rãi nhếch lên nhìn về phía nàng, dụng ý này không cần nói cũng biết.
Ngày hôm qua uống thuốc đã tốt rồi, khi nàng bị thuốc đắng đến mức cau mày ho khan, Ninh Ân vẫn rất kiên nhẫn vỗ nhẹ vào lưng nàng giúp nàng thuận khí...
Hôm nay có chuyện gì vậy?
Ngu Linh Tê chớp mắt, duỗi tay với lấy viên thuốc hắn đang nhấm nháp giữa môi, nhưng Ninh Ân đã đưa tay lên nắm lấy cổ tay nàng.
Nàng lại dùng tay kia, còn chưa kịp chạm vào thì đã thấy Ninh Ân nhấm nháp viên thuốc trên môi, cắn chặt viên thuốc giữa hai hàm răng.
Thuốc này, càng lấy thì nó càng đi vào trong.
Cổ tay bị nắm chắc, ở khoảng cách gần như vậy, Ngu Linh Tê có thể thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu bản thân nhỏ bé của mình trong mắt Ninh Ân.
Lo lắng Ninh Ân thật sự sẽ nuốt viên thuốc, nàng chỉ mím môi nghiêng đầu cắn nhẹ vào môi hắn.
Ninh Ân vẫn giữ nguyên tư thế, một lát lại hạ mi xuống, thưởng thức dung mạo mềm mại của nàng lướt qua.
Bốn đôi môi áp vào nhau, đè nén.
Đầu lưỡi cuốn lấy, nàng “cướp” viên thuốc đến giữa môi mình.
Vừa định rút lui, Ninh Ân bất mãn mở to hai mắt, đưa tay giữ chặt gáy nàng.
Ngu Linh Tê không thể rút viên thuốc trong miệng ra, vị đắng dữ dội lan tràn trong miệng khiến nàng buồn nôn.
“Đắng?” Ninh Ân dùng ngón tay cái v.uốt ve lông mày nhíu chặt của nàng.
Ngu Linh Tê thành thật gật đầu, không phải đắng, mà là rất đắng.
Cũng không biết thuốc này làm bằng gì, cho vào miệng như bị tra tấn, hôm qua nàng phải uống cả bát nước mật ong rồi mới thành công rửa sạch vị thuốc trong miệng.
Vẻ mặt của Ninh Ân không phân biệt được là vui vẻ hay tức giận, lòng bàn tay dùng một chút lực, đè đầu nàng về phía trước, cúi đầu giúp nàng nuốt viên thuốc cho đến khi môi và lưỡi nàng tê dại đến mức không phân biệt được là đắng hay là ngọt.
Cửa sổ là tranh cuộn tốt nhất, đóng khung hình chồng lên nhau của hai người.
Khi đôi môi hé mở, ánh sáng rực rỡ và nóng bỏng lọt vào từ khe hở nơi chóp mũi chạm nhau, chiếu vào lớp bụi mịn bay lơ lửng trong không khí.
Ninh Ân khí định thần nhàn, nhưng Ngu Linh Tê lại thở hồng hộc, chống tay lên bàn cũng không ổn định hơi thở được.
Nàng luôn cảm thấy rằng chỉ cần Ninh Ân chịu để tâm, hắn có thể học mọi thứ rất nhanh, bao gồm cả kỹ thuật chiến đấu bằng miệng.
Chỉ là hắn đã quen làm việc theo ý mình, khinh thường loại công phu thấp kém ở phương diện này.
Đêm hôm trước uống thuốc Bắc không tỉnh táo lắm, không được lĩnh giáo cẩn thận, bây giờ Ngu Linh Tê xem như được mở mắt.
Nàng nằm trên bàn, trước mặt là chiếc lọ sứ nhỏ màu trắng ngọc, đựng thuốc giải độc cho ngày cuối cùng của nàng.
Ánh mắt Ngu Linh Tê chuyển động, thừa dịp Ninh Ân không để ý, liền thuận theo tình thế quét bình sứ trắng ngọc trên bàn vào trong tay áo, sau đó xoay người vặn ra.
Ninh Ân nhướng mày.
Ngu Linh Tê cầm lọ thuốc, đôi mắt hạnh có một tia ẩm ướt, hơi thở bất ổn: “Ngày mai ta sẽ tự uống thuốc, không làm phiền Vệ Thất.”
Nàng không thể chịu nổi nếu lần nào cũng bị cho uống thuốc như thế này.
Ninh Ân cũng không nóng nảy, chỉ giơ ngón tay sờ lên vết nước trên môi, cười như không cười nói: “Bàn tính nhỏ đầy trong lòng tiểu thư, cũng không nhìn xem trong lọ có thuốc hay không?”
Nụ cười trên môi Ngu Linh Tê ngừng lại, lắc lắc cái lọ.
Không có âm thanh nào cả, trống rỗng.
Nàng nhìn Ninh Ân, chỉ thấy hắn giơ tay lên đầu gối về ra một viên thuốc như đang làm ảo thuật.
Ninh Ân rất vô tội, chớp chớp mắt rất chậm: “Tiểu thư qua cầu rút ván, không thể không đề phòng.”
“Ngươi…”
Ngu Linh Tê mạnh mẽ nuốt xuống hai chữ “đê tiện”, đành phải đặt cái lọ rỗng trở lại chỗ cũ, thất vọng nằm trên bàn.
Ninh Ân cười cười, chậm rãi bỏ viên thuốc cuối cùng vào trong lọ rồi ôm vào lòng.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt đẹp đẽ không tỳ vết của hắn, mờ nhạt đến mức không phản chiếu nhiều nhiệt độ.
Đôi mắt hắn như giếng sâu tĩnh lặng, không đoán ra cảm xúc, không biết đang cân nhắc ý đồ xấu gì.
Ngu Linh Tê vén váy ngồi xuống và nhìn vẻ mặt của hắn hồi lâu.
Ninh Ân chống huyệt thái dương, đảo mắt, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đã có được thứ mình muốn rồi, lại còn ăn vạ ở đây làm gì?
Ngu Linh Tê hơi mở to hai mắt, đây là Ngu phủ, cả tòa phủ đệ này đều là nhà của nàng, tại sao có thể nói là “lại”?
“Câu này thật vô lý.”
Ngu Linh Tê nói: “Chẳng lẽ chỉ cho phép khi có lợi thì ta mới có thể tìm ngươi sao?”
Ninh Ân thờ ơ hỏi lại: “Nếu không thì sao?”
Ngu Linh Tê hừ một tiếng, quyết định không để ý đến hắn.
Căn phòng yên tĩnh một lúc, Ngu Linh Tê liế.m vị đắng còn sót lại trong miệng, không khỏi nghĩ đến hình bóng hắn ngồi một mình bên cửa sổ vừa rồi.
Mây ngoài cửa sổ bay chầm chậm, những cánh diều giấy trên bầu trời đã biến mất không biết vì đứt dây hay vì gió ngừng.
Ngu Linh Tê đảo mắt, không biết tại sao lại buột miệng thốt ra, nghiêng đầu lại hỏi: “Vệ Thất, đi thả diều không?”
...
Ninh Ân không đàng hoàng tha cho con diều.
Nhớ rõ khi còn nhỏ, ước chừng bảy tám tuổi, một con diều giấy bị hỏng từ bên ngoài bức tường trong cung bay vào và treo như giẻ lau trên cây táo cổ vẹo trong sân.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Như nhặt được bảo bối, hắn mặc bộ quần áo rườm rà, dùng hết sức trèo lên cây táo, nhặt con diều giấy xuống.
Hắn nhốt mình trong “căn phòng ngủ” tối tăm và chật chội đó sửa chữa nó bằng hồ dán qua một đêm.
Ngày thứ hai, hắn nhớ đó là một ngày đầy nắng và gió, hắn ôm con diều buồn cười kia lặng lẽ đi vào sân, kéo dây diều tùy ý chạy băng băng.
Hắn chạy quá nhanh, gió thổi vào mặt, áo choàng và tóc bay lên, con diều giấy loạng choạng bay lên, chưa kịp bay qua tường cung điện thì đã bị kéo xuống, giẫm khung diều xuống bùn đất lởm chởm.
Nữ nhân đó không cho phép hắn ra khỏi cung điện, không cho hắn chạy nhanh hơn những người khác, không cho phép hắn thể hiện tài năng hơn những người khác dù một chút... Cây roi lần lượt rơi vào tấm lưng non nớt của hắn, nhưng hắn lại mỉm cười, dáng vẻ kinh ngạc và điên cuồng trong đôi mắt đen láy của nữ nhân.
Khi Ninh Ân nhớ ra những điều này, Ngu Linh Tê đã chuẩn bị sẵn diều giấy.
Đó là một bức Thanh Loan được vẽ tinh xảo với một chiếc còi tre đơn giản trên đầu chim, khi có gió thổi sẽ phát ra âm thanh trong trẻo như tiếng chim phượng hoàng hót líu lo.
Có một khu vườn rộng bên cạnh nhà thủy tạ, đủ để thả diều giấy.
“Người ta đồn rằng con diều có thể mang tâm trạng xấu và vận rủi lên trời.”
Ngu Linh Tê đưa con diều giấy vào tay Ninh Ân, bảo hắn nâng nó lên cao hơn, như thể nhìn thấu bóng đen của hắn thật lâu, khẽ cười: “Thử xem?”
Ánh mắt Ninh Ân khẽ nhúc nhích.
Rõ ràng là không có hứng thú với loại chơi đùa nhàm chán này, nhưng hắn vẫn nâng con diều lên theo lời nàng. Gió nổi lên, Ngu Linh Tê mỉm cười bỏ chạy, con diều thoát khỏi lòng bàn tay Ninh Ân, lảo đảo bay ngược gió.
Bay qua bức tường và bay lên cho đến khi nó trở thành một cái bóng có kích thước bằng lòng bàn tay.
“Một lần đã thành công, có thể thấy được trời cao cũng đang giúp đỡ người, người sẽ rất vui vẻ.”
Khuôn mặt Ngu Linh Tê đỏ bừng vì chạy, lộ ra một chút xinh đẹp.
Nàng kéo dây diều căng, đưa ống chỉ cho Ninh Ân, ra hiệu cho hắn: “Cầm lấy.”
Ninh Ân nhận lấy theo bản năng, con diều thuận theo chiều gió mà bay lên, kéo cuộn dây.
“Mau giữ chặt, đừng để đứt dây!” Ngu Linh Tê nhắc nhở, vươn tay kéo dây cho hắn.
Ninh Ân do dự, cũng học theo dáng vẻ của nàng mà kéo sợi dây nhỏ.
Hai người đứng cạnh nhau, quần áo cọ vào nhau, Ngu Linh Tê liếc hắn một cái, buông tay ra cười hỏi: “Tâm trạng tốt hơn chưa?”
Hóa ra đây mới là mục đích của nàng.
Tiếng còi tre réo rắt, Ninh Ân liếc mắt nhìn cánh diều giấy bay trên bầu trời, khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch mạ một tầng ấm áp, vừa kéo dây diều, vừa nhàn nhạt nói: “Nếu tiểu thư có thể làm cho những kẻ ngáng đường biến mất, tâm trạng của ta có thể sẽ tốt hơn một chút.”
Ngu Linh Tê không biết tại sao, hỏi: “Ai đang cản đường ngươi?”
Ninh Ân không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía hai người đang đi chậm rãi trên cây cầu có mái che, ánh mắt vừa thâm thúy vừa lạnh lùng, cong môi cười một tiếng.
“Tiểu thư không cho phép ta giết người, vì vậy người cũng có thể tự mình tìm hiểu.”
Hắn ngừng thả diều, trả lại cuộn dây cho Ngu Linh Tê.
Dây diều không được kiểm soát, chao đảo sắp rơi xuống đất trong gió trong giây lát, cuối cùng “xoạch” một tiếng bị đứt.
Ngu Linh Tê không quan tâm con diều giấy đắt tiền rơi ở đâu, chỉ cầm ống dây bị đứt, nghĩ thầm: Hôm nay ai chọc giận Ninh Ân?
Hắn khó chơi hết sức thì không nói, còn luôn luôn lạnh lùng.
...
Dưới cây cầu có mái che, Ngu Hoán Thần và Tiết Sầm sánh vai nhau nhìn về hướng Ngu Linh Tê.
Thiếu nữ xinh đẹp quyền quý và chàng “thị vệ” anh tuấn mạnh mẽ, hòa hợp như một bức tranh.
Ngu Hoán Thần và Tiết Sầm có suy nghĩ riêng của mình, nhưng nỗi lo lắng giống nhau hiện rõ trong mắt.
“A Sầm, đi thôi.”
Ngu Hoán Thần lên tiếng trước để phá vỡ sự im lặng, gọi Tiết Sầm đang suy nghĩ miên man.
Lông mi chậm rãi nhếch lên nhìn về phía nàng, dụng ý này không cần nói cũng biết.
Ngày hôm qua uống thuốc đã tốt rồi, khi nàng bị thuốc đắng đến mức cau mày ho khan, Ninh Ân vẫn rất kiên nhẫn vỗ nhẹ vào lưng nàng giúp nàng thuận khí...
Hôm nay có chuyện gì vậy?
Ngu Linh Tê chớp mắt, duỗi tay với lấy viên thuốc hắn đang nhấm nháp giữa môi, nhưng Ninh Ân đã đưa tay lên nắm lấy cổ tay nàng.
Nàng lại dùng tay kia, còn chưa kịp chạm vào thì đã thấy Ninh Ân nhấm nháp viên thuốc trên môi, cắn chặt viên thuốc giữa hai hàm răng.
Thuốc này, càng lấy thì nó càng đi vào trong.
Cổ tay bị nắm chắc, ở khoảng cách gần như vậy, Ngu Linh Tê có thể thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu bản thân nhỏ bé của mình trong mắt Ninh Ân.
Lo lắng Ninh Ân thật sự sẽ nuốt viên thuốc, nàng chỉ mím môi nghiêng đầu cắn nhẹ vào môi hắn.
Ninh Ân vẫn giữ nguyên tư thế, một lát lại hạ mi xuống, thưởng thức dung mạo mềm mại của nàng lướt qua.
Bốn đôi môi áp vào nhau, đè nén.
Đầu lưỡi cuốn lấy, nàng “cướp” viên thuốc đến giữa môi mình.
Vừa định rút lui, Ninh Ân bất mãn mở to hai mắt, đưa tay giữ chặt gáy nàng.
Ngu Linh Tê không thể rút viên thuốc trong miệng ra, vị đắng dữ dội lan tràn trong miệng khiến nàng buồn nôn.
“Đắng?” Ninh Ân dùng ngón tay cái v.uốt ve lông mày nhíu chặt của nàng.
Ngu Linh Tê thành thật gật đầu, không phải đắng, mà là rất đắng.
Cũng không biết thuốc này làm bằng gì, cho vào miệng như bị tra tấn, hôm qua nàng phải uống cả bát nước mật ong rồi mới thành công rửa sạch vị thuốc trong miệng.
Vẻ mặt của Ninh Ân không phân biệt được là vui vẻ hay tức giận, lòng bàn tay dùng một chút lực, đè đầu nàng về phía trước, cúi đầu giúp nàng nuốt viên thuốc cho đến khi môi và lưỡi nàng tê dại đến mức không phân biệt được là đắng hay là ngọt.
Cửa sổ là tranh cuộn tốt nhất, đóng khung hình chồng lên nhau của hai người.
Khi đôi môi hé mở, ánh sáng rực rỡ và nóng bỏng lọt vào từ khe hở nơi chóp mũi chạm nhau, chiếu vào lớp bụi mịn bay lơ lửng trong không khí.
Ninh Ân khí định thần nhàn, nhưng Ngu Linh Tê lại thở hồng hộc, chống tay lên bàn cũng không ổn định hơi thở được.
Nàng luôn cảm thấy rằng chỉ cần Ninh Ân chịu để tâm, hắn có thể học mọi thứ rất nhanh, bao gồm cả kỹ thuật chiến đấu bằng miệng.
Chỉ là hắn đã quen làm việc theo ý mình, khinh thường loại công phu thấp kém ở phương diện này.
Đêm hôm trước uống thuốc Bắc không tỉnh táo lắm, không được lĩnh giáo cẩn thận, bây giờ Ngu Linh Tê xem như được mở mắt.
Nàng nằm trên bàn, trước mặt là chiếc lọ sứ nhỏ màu trắng ngọc, đựng thuốc giải độc cho ngày cuối cùng của nàng.
Ánh mắt Ngu Linh Tê chuyển động, thừa dịp Ninh Ân không để ý, liền thuận theo tình thế quét bình sứ trắng ngọc trên bàn vào trong tay áo, sau đó xoay người vặn ra.
Ninh Ân nhướng mày.
Ngu Linh Tê cầm lọ thuốc, đôi mắt hạnh có một tia ẩm ướt, hơi thở bất ổn: “Ngày mai ta sẽ tự uống thuốc, không làm phiền Vệ Thất.”
Nàng không thể chịu nổi nếu lần nào cũng bị cho uống thuốc như thế này.
Ninh Ân cũng không nóng nảy, chỉ giơ ngón tay sờ lên vết nước trên môi, cười như không cười nói: “Bàn tính nhỏ đầy trong lòng tiểu thư, cũng không nhìn xem trong lọ có thuốc hay không?”
Nụ cười trên môi Ngu Linh Tê ngừng lại, lắc lắc cái lọ.
Không có âm thanh nào cả, trống rỗng.
Nàng nhìn Ninh Ân, chỉ thấy hắn giơ tay lên đầu gối về ra một viên thuốc như đang làm ảo thuật.
Ninh Ân rất vô tội, chớp chớp mắt rất chậm: “Tiểu thư qua cầu rút ván, không thể không đề phòng.”
“Ngươi…”
Ngu Linh Tê mạnh mẽ nuốt xuống hai chữ “đê tiện”, đành phải đặt cái lọ rỗng trở lại chỗ cũ, thất vọng nằm trên bàn.
Ninh Ân cười cười, chậm rãi bỏ viên thuốc cuối cùng vào trong lọ rồi ôm vào lòng.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt đẹp đẽ không tỳ vết của hắn, mờ nhạt đến mức không phản chiếu nhiều nhiệt độ.
Đôi mắt hắn như giếng sâu tĩnh lặng, không đoán ra cảm xúc, không biết đang cân nhắc ý đồ xấu gì.
Ngu Linh Tê vén váy ngồi xuống và nhìn vẻ mặt của hắn hồi lâu.
Ninh Ân chống huyệt thái dương, đảo mắt, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đã có được thứ mình muốn rồi, lại còn ăn vạ ở đây làm gì?
Ngu Linh Tê hơi mở to hai mắt, đây là Ngu phủ, cả tòa phủ đệ này đều là nhà của nàng, tại sao có thể nói là “lại”?
“Câu này thật vô lý.”
Ngu Linh Tê nói: “Chẳng lẽ chỉ cho phép khi có lợi thì ta mới có thể tìm ngươi sao?”
Ninh Ân thờ ơ hỏi lại: “Nếu không thì sao?”
Ngu Linh Tê hừ một tiếng, quyết định không để ý đến hắn.
Căn phòng yên tĩnh một lúc, Ngu Linh Tê liế.m vị đắng còn sót lại trong miệng, không khỏi nghĩ đến hình bóng hắn ngồi một mình bên cửa sổ vừa rồi.
Mây ngoài cửa sổ bay chầm chậm, những cánh diều giấy trên bầu trời đã biến mất không biết vì đứt dây hay vì gió ngừng.
Ngu Linh Tê đảo mắt, không biết tại sao lại buột miệng thốt ra, nghiêng đầu lại hỏi: “Vệ Thất, đi thả diều không?”
...
Ninh Ân không đàng hoàng tha cho con diều.
Nhớ rõ khi còn nhỏ, ước chừng bảy tám tuổi, một con diều giấy bị hỏng từ bên ngoài bức tường trong cung bay vào và treo như giẻ lau trên cây táo cổ vẹo trong sân.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Như nhặt được bảo bối, hắn mặc bộ quần áo rườm rà, dùng hết sức trèo lên cây táo, nhặt con diều giấy xuống.
Hắn nhốt mình trong “căn phòng ngủ” tối tăm và chật chội đó sửa chữa nó bằng hồ dán qua một đêm.
Ngày thứ hai, hắn nhớ đó là một ngày đầy nắng và gió, hắn ôm con diều buồn cười kia lặng lẽ đi vào sân, kéo dây diều tùy ý chạy băng băng.
Hắn chạy quá nhanh, gió thổi vào mặt, áo choàng và tóc bay lên, con diều giấy loạng choạng bay lên, chưa kịp bay qua tường cung điện thì đã bị kéo xuống, giẫm khung diều xuống bùn đất lởm chởm.
Nữ nhân đó không cho phép hắn ra khỏi cung điện, không cho hắn chạy nhanh hơn những người khác, không cho phép hắn thể hiện tài năng hơn những người khác dù một chút... Cây roi lần lượt rơi vào tấm lưng non nớt của hắn, nhưng hắn lại mỉm cười, dáng vẻ kinh ngạc và điên cuồng trong đôi mắt đen láy của nữ nhân.
Khi Ninh Ân nhớ ra những điều này, Ngu Linh Tê đã chuẩn bị sẵn diều giấy.
Đó là một bức Thanh Loan được vẽ tinh xảo với một chiếc còi tre đơn giản trên đầu chim, khi có gió thổi sẽ phát ra âm thanh trong trẻo như tiếng chim phượng hoàng hót líu lo.
Có một khu vườn rộng bên cạnh nhà thủy tạ, đủ để thả diều giấy.
“Người ta đồn rằng con diều có thể mang tâm trạng xấu và vận rủi lên trời.”
Ngu Linh Tê đưa con diều giấy vào tay Ninh Ân, bảo hắn nâng nó lên cao hơn, như thể nhìn thấu bóng đen của hắn thật lâu, khẽ cười: “Thử xem?”
Ánh mắt Ninh Ân khẽ nhúc nhích.
Rõ ràng là không có hứng thú với loại chơi đùa nhàm chán này, nhưng hắn vẫn nâng con diều lên theo lời nàng. Gió nổi lên, Ngu Linh Tê mỉm cười bỏ chạy, con diều thoát khỏi lòng bàn tay Ninh Ân, lảo đảo bay ngược gió.
Bay qua bức tường và bay lên cho đến khi nó trở thành một cái bóng có kích thước bằng lòng bàn tay.
“Một lần đã thành công, có thể thấy được trời cao cũng đang giúp đỡ người, người sẽ rất vui vẻ.”
Khuôn mặt Ngu Linh Tê đỏ bừng vì chạy, lộ ra một chút xinh đẹp.
Nàng kéo dây diều căng, đưa ống chỉ cho Ninh Ân, ra hiệu cho hắn: “Cầm lấy.”
Ninh Ân nhận lấy theo bản năng, con diều thuận theo chiều gió mà bay lên, kéo cuộn dây.
“Mau giữ chặt, đừng để đứt dây!” Ngu Linh Tê nhắc nhở, vươn tay kéo dây cho hắn.
Ninh Ân do dự, cũng học theo dáng vẻ của nàng mà kéo sợi dây nhỏ.
Hai người đứng cạnh nhau, quần áo cọ vào nhau, Ngu Linh Tê liếc hắn một cái, buông tay ra cười hỏi: “Tâm trạng tốt hơn chưa?”
Hóa ra đây mới là mục đích của nàng.
Tiếng còi tre réo rắt, Ninh Ân liếc mắt nhìn cánh diều giấy bay trên bầu trời, khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch mạ một tầng ấm áp, vừa kéo dây diều, vừa nhàn nhạt nói: “Nếu tiểu thư có thể làm cho những kẻ ngáng đường biến mất, tâm trạng của ta có thể sẽ tốt hơn một chút.”
Ngu Linh Tê không biết tại sao, hỏi: “Ai đang cản đường ngươi?”
Ninh Ân không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía hai người đang đi chậm rãi trên cây cầu có mái che, ánh mắt vừa thâm thúy vừa lạnh lùng, cong môi cười một tiếng.
“Tiểu thư không cho phép ta giết người, vì vậy người cũng có thể tự mình tìm hiểu.”
Hắn ngừng thả diều, trả lại cuộn dây cho Ngu Linh Tê.
Dây diều không được kiểm soát, chao đảo sắp rơi xuống đất trong gió trong giây lát, cuối cùng “xoạch” một tiếng bị đứt.
Ngu Linh Tê không quan tâm con diều giấy đắt tiền rơi ở đâu, chỉ cầm ống dây bị đứt, nghĩ thầm: Hôm nay ai chọc giận Ninh Ân?
Hắn khó chơi hết sức thì không nói, còn luôn luôn lạnh lùng.
...
Dưới cây cầu có mái che, Ngu Hoán Thần và Tiết Sầm sánh vai nhau nhìn về hướng Ngu Linh Tê.
Thiếu nữ xinh đẹp quyền quý và chàng “thị vệ” anh tuấn mạnh mẽ, hòa hợp như một bức tranh.
Ngu Hoán Thần và Tiết Sầm có suy nghĩ riêng của mình, nhưng nỗi lo lắng giống nhau hiện rõ trong mắt.
“A Sầm, đi thôi.”
Ngu Hoán Thần lên tiếng trước để phá vỡ sự im lặng, gọi Tiết Sầm đang suy nghĩ miên man.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.