Chương 65: Cung biến
Bố Đinh Lưu Li
11/04/2024
Đông cung, nhà kho bị sập một nửa, khói đặc cuồn cuộn.
Chính điện, một tiếng sứ ngọc vỡ vụn chói tai truyền đến, Thái tử Ninh Đàn run rẩy quỳ trên mặt đất, trên trán lập tức có dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Hoàng hậu vừa mới nghe tin vội chạy tới, Hoàng đế liền cả giận nói: "Nhìn đứa con trai ngoan ngươi nuôi dạy đi!"
Hoàng hậu đáp lại một tiếng: "Bệ hạ bớt giận, long thể làm trọng."
Máu chảy tới trước mắt hắn ta, mà hắn ta không dám dùng tay áo lau đi, chỉ có thể quỳ gối vội vàng nói: “Nhi thần bị oan! Nhất định là có người hãm hại nhi thần! Xin phụ hoàng điều tra rõ ràng!"
"Một thằng nhãi còn dám nói dối!"
Cổ họng Hoàng đế phát ra tiếng ho khan, chỉ vào hắn ta nói: “Trong thọ yến của mẫu hậu ngươi, ngươi đã nói ra những lời ngạo mạn ở trước mặt bá quan và các mệnh phụ. Bình thường ở Đông cung thì không chịu tiến bộ, lại đi vui chơi yến tiệc với các cung tỳ nội thị, phong mấy người làm “Hoàng phi” “Tổng quản”... Chỉ với những cái này, trẫm đã có thể trừng trị ngươi tội phạm thượng tội chết!"
Ninh Đàn sợ tới mức co rụt lại, lời kêu khóc bất chợt bị nghẹn ở cổ họng.
Lúc trước phụ hoàng đi săn thu về, long thể bị bệnh nhẹ, Ninh Đàn phê giúp tấu chương hai ngày, nếm được mùi vị cao nhất của hoàng quyền nên có chút đắc chí. Hắn cho rằng thần không biết quỷ không hay, lại không ngờ phụ hoàng đã biết rất rõ ràng.
Thấy Thái tử hoang mang lo sợ, Hoàng đế liền biết những hành vi hoang đường kia đều là sự thật, càng tức giận hơn.
"Nhớ rõ, toàn bộ của ngươi đều là trẫm cho! Trẫm có thể lập ngươi, cũng có thể phế ngươi!"
Dứt lời, Hoàng đế phẩy tay áo bỏ đi.
"Phụ hoàng… Mẫu hậu, mẫu hậu!"
Ninh Đàn liều mạng giữ chặt phượng bào của Hoàng hậu, giống như ôm lấy phao gỗ cuối cùng.
Hai mắt Hoàng hậu trống rỗng, lập tức có cung nhân đi lên trước, tách từng ngón tay của Thái tử ra.
Khi phượng bào không chút lưu tình nào xẹt qua mắt mình, hai vai Ninh Đàn sụp xuống.
"Hữu tướng, Tiết hữu tướng!"
Ninh Đàn nhìn ông cụ chống gậy đứng ở ngoài cửa, nước mắt giàn giụa nói: "Cô là con trai trưởng duy nhất! Ngươi sẽ giúp ta đúng không?"
Tiết hữu tướng râu tóc bạc trắng khẽ động đậy, thở dài một hơi,được Tiết Tung đỡ lấy chậm rãi xoay người rời đi.
Gió bắc thổi đến, giọng nói mệt mỏi của Hoàng đế truyền đến:
"Lão Tiết, theo ý của ngươi, chuyện phế bỏ này…"
"Lập Trữ liên quan đến lễ pháp xã tắc, không thể nóng vội."
Tiết hữu tướng cứng rắn đáp: "Đợi Hoàng trưởng tôn sinh ra, bệ hạ lại định đoạt cũng không muộn."
"Nếu như thế, vậy thì đợi hai tháng nữa."
Hoàng đế thở dài: "Cuối năm còn bao việc phải lo, sắp tới đông chí rồi, trẫm mệt rồi…"
Điện phủ to như vậy, chỉ còn Ninh Đàn xụi lơ dưới đất, bóng người thấp thoáng ở trên tường giống như bóng ma.
Dần dần, tuyệt vọng tràn ra, liền sinh ra ý hận.
…
Cuối năm có rất nhiều yến tiệc.
Triều đại này thành lập vào đông chí trăm năm trước, cho nên ngày hôm đó gần như là chuyện lớn của đất nước, cũng không "thua kém gì" với tên gọi.
Năm nay đông chí cũng giống như bình thường, Hoàng đế lệnh cho Lễ bộ chủ trì cung yến long trọng, tế trời đãi khách, để khen ngợi văn võ bá quan vất vả trung thành một năm qua.
Vì được ban hôn, nên năm nay Ngu Linh Tê cũng đứng trong hàng ngũ.
Gió thổi rét lạnh, mây đen cuồn cuộn ở phía chân trời, như sắp có trận tuyết lớn.
Ngu Hoán Thần làm việc ở bên ngoài, Ngu Tân Di cũng dẫn Bách Kỵ ty trực ở nội cung. Trên xe ngựa, do Ngu Uyên tự đưa con gái đi dự tiệc.
Đường phố náo nhiệt, xe ngựa bước đi chậm rãi, Ngu Linh Tê khoác áo choàng đỏ au, cổ áo lông thỏ làm nổi bật lên gương mặt tinh tế có một không hai của nàng.
Xe ngựa bỗng nhiên chệch một cái, Ngu Linh Tê va vào vách xe, cánh tay có hơi đau.
"Làm sao vậy?" Ngu Uyên hỏi.
Thị vệ kiểm tra một hồi, rồi đáp lại:
"Bẩm đại tướng quân, là bánh xe bị vỡ rồi."
Xe hỏng trên đường, chính là điềm không may.
Ngu Linh Tê nhíu mày, trong lòng không khỏi bất an.
Nàng nhớ tới kí ức kiếp trước, cuối năm nay sẽ xảy ra biến cố lớn, mỗi một ngày đều như bước trên lớp băng mỏng.
Sắc mặt Ngu Uyên cũng nghiêm trọng lại, thấy bánh xe mãi không sửa xong, liền cầm áo choàng lên nói: "Không thể chậm trễ thời gian cung yến, cha vào cung trước, nếu không sửa bánh xe xong thì bảo Thanh Tiêu đưa con về. Chỗ Hoàng hậu và nhà họ Tiết, cha sẽ xin phép cho con."
Ngu Linh Tê nghĩ nghĩ, nhắc nhở: "Sợ là sắp có biến cố, cha nhớ cẩn thận."
"Cha biết rồi."
Ngu Uyên rời khỏi xe lên ngựa, áo choàng bay phần phật đi tới cửa cung.
Tiếng sửa xe kêu leng keng, một mình Ngu Linh Tê ngồi ở trong xe một lát.
Lúc trước nàng đã nhờ Đường Bất Ly đưa thiệp mời và đèn lồng, nhưng chưa nhận được chút hồi âm nào, cũng không biết Ninh Ân có nhìn ra ám chỉ của nàng không.
Theo như thời gian ở kiếp trước, chuyện Ninh Ân tắm máu ở điện Kim Loan, giết huynh giết cha cũng vào cuối năm, cách thời gian hiện tại còn chưa đến một tháng.
Đáng tiếc, nàng không đợi được đến lúc đó rồi.
Bảy ngày sau, là ngày thành hôn của nàng.
Nếu may mắn, sau khi bụi bặm rơi đầy xong, có thể vì năng lựa của nhà họ Ngu mà cho nàng một tờ hòa ly.
Có lẽ đây cũng là cái giá cho việc thay đổi vận mệnh, vậy tất cả mọi chuyện đều có thể như ý.
Đang suy nghĩ, chợt thấy xe ngựa lại loảng xoảng nghiêng đi một cái.
Yên lặng chừng một giây, bên ngoài liền truyền đến người hầu cẩn thận thông báo: "Tiểu thư, bánh xe bên kia cũng bị hỏng rồi."
"..."
Hôm nay Ngu Linh Tê mặc đồ không tiện để cưỡi ngựa, mà bây giờ cũng không kịp tìm kiệu khác.
Huống chi nàng cũng chẳng muốn vào cung lá mặt lá trái, nhân tiện nói: "Về phủ đi."
Trong cung.
Đế vương tế trời, đọc một bài tế dài xong xuôi, văn võ bá quan và các mệnh phụ quỹ nữ, các thế tử vương tôn chia thành hai bên, rồi ngồi xuống điện Tử Anh ăn uống vui vẻ.
Ngu Uyên nhìn xung quanh, người nhà họ Tiết cũng không tới.
Nghe nói Tiết hữu tướng nổi giận vì chuyện Tiết Sầm ăn chơi kỹ viện, nên xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, không tham dự.
Lại nghĩ tới động tĩnh gần đây, Ngu Uyên yên lặng suy nghĩ.
Trước cửa điện, Ngu Tân Di mặc đồ của Bách Kỵ ty, lưng đeo cung tên, bảo vệ an toàn cho phi tần trong cung.
Nhìn thấy Ngu Uyên sải bước ngồi vào vị trí, nàng ấy nhìn ra phía sau, hỏi: "Phụ thân, Tuế Tuế đâu?"
"Xe ngựa bị hỏng, có lẽ không kịp tới yến tiệc rồi."
Ngu Uyên nói hai câu giải thích rất rõ ràng, lại báo lại: "Hôm nay cấm quân trực ở cửa cung có hơi lạ mắt, con phải thấy để mắt đến, không thể qua loa được."
"Con gái đã biết." Ngu Tân Di đáp Ngu Uyên vừa đi, liền nghe thấy tiếng lanh lảnh của một thiếu niên truyền đến: "Ngu tư sử!"
Ngu Tân Di vừa nghe thấy giọng nói này không nhịn được mà trợn tròn mắt, vừa xoay người nhìn tới, chính là Tiểu quận vương Nam Dương Ninh Tử Trạc.
"Tiểu quận vương."
Ngu Tân Di đành phải ôm quyền hành lễ, thiếu niên này thích nhất là đi trêu ghẹo người khác, cung yến náo nhiệt như vậy tất nhiên sẽ xuất hiện.
Ninh Tử Trạc mặc áo choàng Quận vương màu bạch kim, đuôi ngựa buộc cao, mỉm cười chạy tới nói: "Ngu tư sử, bổn vương vừa nếm được một miếng bánh gạo nếp, mùi vị rất được, ngươi cũng nếm thử xem!"
Vừa dứt lời liền lấy miếng bánh ngọt lấy từ yến tiệc nhét vào trong tay Ngu Tân Di ở ngay trước mặt mọi người, rất cao giọng mà cũng rất tự nhiên.
Ngu Tân Di cảm thấy, phía sau tiểu tử này chỉ thiếu một cái đuôi dựng thẳng đong đưa nữa.
Đám Bách Kỵ ty ở phía sau nhìn không chớp mắt, muốn cười lại không dám, kiềm chế đến đỏ mặt tía tai.
"Mọi người không cần câu nệ, cứ thoải mái ăn uống!"
Hoàng đế nâng chén, quần thần đứng dậy đáp lễ, yến tiệc chính thức bắt đầu, trong lúc đó tiếng ca múa du dương, chuông đồng ngân vang, cực kì xa hoa.
Bỗng nhiên có một người từ bên ngoài cửa điện đi tới.
Thái tử Ninh Đàn mặc bộ đồ đơn giản, bước đi khập khiễng, hoàn toàn không hợp với quần áo hoa lệ đủ kiểu của bá quan và các mệnh phụ.
Tiếng đàn sáo chuông đồng im bặt, bá quan đang chúc nhau cũng dần dần im lặng, sắc mặt Hoàng đế nháy mắt đen xuống như đáy nồi.
Tuy chuyện giấu long bào đã được đ.è xuống, nhưng trong thiên hạ không có tường nào không bị gió lùa, huống chi Ninh Đàn lại dại dột khoe khoang như vậy, mọi người cũng có thể đoán được một chút.
"Ngươi không ở Đông cung tu thân tự xem xét lại, tới chỗ này làm gì?" Hoàng đế không vui hỏi.
"Nhi thần hổ thẹn với phụ hoàng, mẫu hậu dạy bảo, đêm ngủ không yên, nhân ngày đông chí đại điển này, cố ý tới dập đầu tạ tội với phụ hoàng và người trong thiên hạ."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ninh Đàn đi chân không dẫm lên nền gạch, cả người rét lạnh run rẩy, vẻ mặt đau khổ nói: "Xin phụ hoàng cho nhi thần một cơ hội! Nếu như bá quan vẫn cảm thấy tài đức của nhi thần không không xứng với vị trí này, nhi thần… Chấp nhận nhường vị trí Thái tử cho người có hiền đức!"
Ngu Tân Di khẽ xuỳ một tiếng.
Nàng ấy nhìn Thái tử quỳ trên đất, nước mắt giàn giụa, thầm nghĩ: Hắn ta đang hát vở tuồng gì vậy?
Ngu Uyên ở chỗ ngồi cũng nghiêm mặt lại, nhìn về phía xa xa.
Sắc mặt Hoàng đế dịu đi một chút, nói:
"Biết sai có thể thay đổi, tội không đáng chết. Có cái gì cần nói, ngươi cứ nói đi."
Ninh Đàn lấy một chén rượu từ chỗ cung nữ, đứng dậy nói: "Năm Thiên Chiêu thứ bảy, phụ hoàng lập cô làm Thái tử. Làm Thái tử sáu năm, chưa được học hỏi gì, chưa có một lần chạm vào tấu chương, chưa từng giải quyết một lần chính vụ nào…"
Lời nói này, thật sự không phải từ miệng một Thái tử háo sắc ngu ngốc có thể nói ra.
Ngu Tân Di nhíu mày, nàng ấy cảm giác có gì không đúng lắm.
Quả nhiên, ngay sau đó, Ninh Đàn dơ tay xoay người, đầu ngón tay chỉ thẳng vào vị trí Thiên tử đang ngồi, gương mặt đau khổ vặn vẹo lộ ra áp lực: "... Đó là bởi vì, phụ hoàng của cô… Đương kim Thiên Tử, đề phòng con trai của mình như đề phòng cướp! Ông không cần một Thái tử, mà là một tượng gỗ, một tượng gỗ nói gì nghe nấy!"
Thái tử điên rồi, dám trước sỉ nhục Hoàng đế ở ngay mặt mọi người như thế!
Mọi người ngồi ở đây mặt đều biến sắc.
"Vì sao người không nghe nhi thần giải thích? Vì sao?"
Sắc mặt Ninh Đàn đỏ bừng, nắm chặt cái chén gào thét: "Vì sao chứ!"
Sắc mặt Hoàng đế vừa dịu đi lại căng thẳng, gân xanh trên trán nổi lên nói: "Thái tử, ngươi điên rồi!"
"Đúng, đúng vậy! Đó cũng là do người ép thành! Người không cho nhi thần tranh giành hoàng quyền, lại không muốn nhi thần vô dụng háo sắc, vị trí Thái tử này, nói cho liền cho nói lấy lại liền lấy lại, làm con trai của người thật sự quá khó, quá khó rồi!"
Ninh Đàn nở nụ cười, hít một tiếng:
"Ở trong mắt người, con không phải Thái tử. Con chỉ là một con chó khi người vui vẻ thì bố thí cho ít, khi mất hứng thì đá văng đi!"
Rắc một tiếng đồ ngọc bị vỡ tan, Ninh Đàn đập vỡ ly rượu ở trong tay.
Gần đây Vương Lệ Thanh dẫn đầu gây khó dễ với Hoàng đế, tiếp đó là Lý Mạo Vân Huy tướng quân và Lưu Phong Binh bộ thị lang dẫn đầu vệ binh thiết giáp tiến vào!
Dưới lợi ích, không có có chuyện trung thành hết lòng.
Đối với người lòng tham không đáy, giúp đỡ Thái tử kế vị rồi được "phong Vương Phong Hầu", đủ để sai khiến bọn họ làm một việc rồi.
Ly ngọc vỡ tan bắn tung tóe, ánh lên ánh sáng rét lạnh khắp cả điện.
Phủ Thất Hoàng tử.
Trên mặt đất có sáu bảy thi thể nằm ở đó, có cả thái giám, lẫn cung nữ, tất cả đều là mật thám Đông cung hoặc trong cung sắp xếp đưa vào.
Lúc này đã nằm vặn vẹo trong vũng máu ở trên đất, bị gi.ết chết sạch sẽ.
Chủ tử của bọn họ sẽ không sống qua hôm nay, đám chuột này tất nhiên không thể giữ lại.
Ninh Ân căn dặn: "Dọn sạch sẽ vào."
Thi thể bị kéo đi, mấy chậu nước hắt tới, chỉ trong mấy giây, bậc thềm đã sáng loáng như mới.
Người hầu nhận được mật thư, vội bước nhanh xuyên đình mát, bẩm báo: "Điện hạ, Đông cung đã hành động, đám Trầm Phong đã chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta có…"
Ninh Ân ngồi trên ghế lông thú ở bên cạnh, cẩn thận lau sạch bàn tay.
Cho đến khi đốt ngón tay trắng bệch bị lau đến mức đỏ lên, thổi bay đi mùi máu tươi trên người, mới dựa vào án thư cạnh cửa sổ, thưởng thức đá ngọc tinh xảo màu đen trong tay, khẽ vuốt mỗi một tấc một.
"Thu lưới không thể nóng vội, chờ đi." Ninh Ân đáp.
Hắn vừa mới đứng vững gót chân ở trong cung, dưới trướng ngoại trừ Trầm Phong giả chết trà trộn vào trong cấm quân và Lý Cửu, thì người có thể sử dụng được rất hữu hạn.
Huống chi nếu quay lại báo thù, tất nhiên phải đợi quân thần phản bội từ bên trong trước, cha con tương tàn, đợi thảm sát thê thảm chết gần hết rồi hẵng thu hoạch.
"Điện hạ, vẫn còn một chuyện."
"Nói."
"Thuộc hạ làm theo kế hoạch làm xe ngựa Ngu phủ hỏng ở giữa đường, cũng cho người cản trên đường, nhưng vẫn không thể ngăn cản được Ngu đại tướng quân…"
Người hầu khom người, hầu kết lên xuống, thấp giọng nói: "Một mình ông ấy thúc ngựa, tiến vào cung."
Ngón tay vuốt vuốt miếng ngọc dừng lại một lúc.
Ninh Ân liếc nhìn, gương mặt tuấn mỹ trắng xanh phản chiếu ánh sáng, nói lại: "A, tiến cung rồi?"
Rõ ràng giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng người hầu kia lại thấy ớn lạnh cả lưng, vội vàng quỳ xuống nói: "Thuộc hạ thất trách! Có cần tương kế tựu kế uy hiếp Ngu tướng quân, để ông ấy trong ứng ngoại hợp..."
"Không cần."
Ngu Uyên là võ tướng ngang ngạch, tuy bị Hoàng đế nghi ngờ, cũng ngầm cho mình chút lợi ích, nhưng cũng không có nghĩa là ông sẽ đồng ý với ý nghĩ tắm máu điên cuồng của mình.
Trừ phi…
Ninh Ân nhìn miếng ngọc xinh đẹp trong lòng bàn tay, lòng ngón tay miết qua liền thấy rõ ràng.
…
Ngu Linh Tê ngồi ở trong phòng khách, mí mắt nhảy dựng, cảm thấy không yên lòng.
"Tuế Tuế?"
Ngu phu nhân gọi mấy tiếng, Ngu Linh Tê mới khôi phục lại tinh thần, cười cười nói: "Nương, có chuyện gì?"
Tô Hoàn có chút lo lắng, giữ chặt tay nàng nói: “Nương hỏi muội, danh sách đồ cưới có cần thay đổi chỗ nào không?"
Ngu Linh Tê nhìn lướt qua kia danh sách đồ cưới màu đỏ bên trong thiếp vàng, cúi lông mi xuống: "Đều nghe theo nương hết."
Sao Ngu phu nhân không nhìn ra suy nghĩ của con gái được?
Con gái và Tiết Nhị lang vô tư, nhưng tới cùng cũng chỉ là tình cảm huynh muội, không phải tình yêu nam nữ, lại bị một ý chỉ tứ hôn trói chặt với nhau.
Nghe phu quân nói, Tuế Tuế đã có cơ hội thoát khỏi. Nhưng vì lấy đại cục làm trọng, cũng vì an toàn của mọi người trong nhà, nàng vẫn lựa chọn ngoan ngoãn về nhà như cũ.
Người làm mẹ như bà, sao lại không đau lòng chứ?
Thở dài một tiếng, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Hoàn toàn khác với lúc cha về phủ, tiếng vó ngựa này vừa hỗn loạn vừa vội vàng, bước chân rất hỗn loạn.
Ngu Hoán Thần đã thay áo giáp và mũ ra, vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa đi vào, hơi lạnh ùa vào theo.
"Tuế Tuế, muội và nương còn cả A Hoàn ở lại trong nhà, cho dù có động tĩnh gì cũng không được ra ngoài."
Giọng nói của hắn chưa từng trầm khàn như vậy, hoàn toàn không sang sảng như ngày thường.
Ngu Linh Tê trấn an nương và tẩu tẩu xong, mới đuổi theo, liền thấy mấy tướng lĩnh tâm phúc dưới trướng nhà họ Ngu đã chờ xuất phát, như đang bàn bạc gì đó.
"... Quân đội của Hoàng thượng chia ra làm ba, hiện tại chúng ta muốn điều quân cần vương, còn cần nghe lệnh của Hộ bộ và chỉ lệnh của thái giám, cái này sao kịp được!"
Trong đó một người tức giận nở nụ cười, giận dữ nói: "Nếu như một mình điều binh, lại muốn chụp lên đầu chúng ta tội danh phản nghịch! Thật sự giống như Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài cũng không thấy được lòng người."
"Cha và Ngu Tân Di vẫn bị bao vây ở trong cung, không thể không lo."
Ngu Hoán Thần quyết định rất nhanh: "Mọi người đi điều động tất cả cấm quân có thể điều động được trước, nghe lệnh Huyền Vũ môn. Cho dù không thể tùy tiện hành động, cũng phải ngăn được được đám phản nghịch…"
Ngay lập tức, Ngu Hoán Thần quay đầu nhìn thấy muội muội đang đứng trong đình, không khỏi ngẩn ra.
"Tuế Tuế."
Ngu Hoán Thần phất tay ý bảo cấp dưới làm theo sắp xếp, còn hắn lại cất kiếm đi tới chỗ muội muội.
Ngu Linh Tê nhìn áo giáp vảy bạc trên người huynh trưởng, nhíu mày hỏi: "Trong cung xảy ra chuyện gì rồi?"
Ngu Hoán Thần nhìn đôi mắt thông suốt của muội muội, nhớ tới lúc trước nàng từng dự đoán nói cuối năm nay sẽ có đại loạn, lại là nói lời nói thật: "Thái tử thừa dịp cung yến đông chí để tạo phản, bắt mệnh phụ của các đại thần với hơn ba trăm người nữa ở trong điện Tử Anh, uy hiếp Thiên tử thoái vị."
Trong đầu Ngu Linh Tê trống rỗng, tất cả trí nhớ còn thiếu đều lần lượt hiện lên vào thời khắc này.
Cuối cùng nàng đã biết, kiếp trước lúc nàng bệnh nặng nằm giường đã bỏ lỡ cái gì…
Là một hồi cung biến, một hồi này đủ để Ninh Ân trai cò tranh nhau, làm ngư ông đắc lợi, tắm máu triều đình.
Thái tử và Hoàng đế tự giết lẫn nhau, sẽ có một người thua, mà người đang giữ hơi tàn, lại giống như cá trong chậu, không thể ngăn cản được bước đi của Ninh Ân…
Nhưng kiếp trước trong lúc hỗn loạn đó, không có huynh trưởng và cha ở đó, đây là biến cố duy nhất trong kế hoạch báo thù của Ninh Ân.
Một biến cố cực kì nguy hiểm.
"Huynh trưởng, huynh có thể tin muội một lần nữa không." Ngu Linh Tê nghiêm túc nói.
"Đương nhiên!" Ngu Hoán Thần gật đầu.
Từ hung thủ phía sau chuyện thức ăn đến thân phận thật sự của Vệ Thất, từ việc nhà họ Tiết hai mặt đến cả lúc nàng nói cuối năm sẽ có đại loạn, mọi dự liệu muội muội nói đều biến thành sự thật, Ngu Hoán Thần không có lý do gì không tin nàng.
"Mặc kệ trận cung biến này xảy ra chuyện gì, mong huynh trưởng cứu cha và tỷ tỷ ra, cũng bảo vệ Thất Hoàng tử thật tốt."
Ngu Linh Tê hít sâu một hơi, hành đại lễ với huynh trưởng: "Xin huynh trưởng giúp hắn!"
Kiếp trước, Ninh Ân giết sạch mọi người, dùng cách gần như tự hủy để đứng trên vị trí cao nhất, nhưng cũng đón nhận lời chửi rủa ác độc và phản phệ mạnh nhất.
Nếu có thể, đời này nàng muốn để Ninh Ân có được thiên hạ có được quyền thế, lại còn được mọi người kính trọng.
Để hắn đi ngược lại với kiếp trước.
Từ một kẻ điên, biến thành anh hùng danh chính ngôn thuận.
Chính điện, một tiếng sứ ngọc vỡ vụn chói tai truyền đến, Thái tử Ninh Đàn run rẩy quỳ trên mặt đất, trên trán lập tức có dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Hoàng hậu vừa mới nghe tin vội chạy tới, Hoàng đế liền cả giận nói: "Nhìn đứa con trai ngoan ngươi nuôi dạy đi!"
Hoàng hậu đáp lại một tiếng: "Bệ hạ bớt giận, long thể làm trọng."
Máu chảy tới trước mắt hắn ta, mà hắn ta không dám dùng tay áo lau đi, chỉ có thể quỳ gối vội vàng nói: “Nhi thần bị oan! Nhất định là có người hãm hại nhi thần! Xin phụ hoàng điều tra rõ ràng!"
"Một thằng nhãi còn dám nói dối!"
Cổ họng Hoàng đế phát ra tiếng ho khan, chỉ vào hắn ta nói: “Trong thọ yến của mẫu hậu ngươi, ngươi đã nói ra những lời ngạo mạn ở trước mặt bá quan và các mệnh phụ. Bình thường ở Đông cung thì không chịu tiến bộ, lại đi vui chơi yến tiệc với các cung tỳ nội thị, phong mấy người làm “Hoàng phi” “Tổng quản”... Chỉ với những cái này, trẫm đã có thể trừng trị ngươi tội phạm thượng tội chết!"
Ninh Đàn sợ tới mức co rụt lại, lời kêu khóc bất chợt bị nghẹn ở cổ họng.
Lúc trước phụ hoàng đi săn thu về, long thể bị bệnh nhẹ, Ninh Đàn phê giúp tấu chương hai ngày, nếm được mùi vị cao nhất của hoàng quyền nên có chút đắc chí. Hắn cho rằng thần không biết quỷ không hay, lại không ngờ phụ hoàng đã biết rất rõ ràng.
Thấy Thái tử hoang mang lo sợ, Hoàng đế liền biết những hành vi hoang đường kia đều là sự thật, càng tức giận hơn.
"Nhớ rõ, toàn bộ của ngươi đều là trẫm cho! Trẫm có thể lập ngươi, cũng có thể phế ngươi!"
Dứt lời, Hoàng đế phẩy tay áo bỏ đi.
"Phụ hoàng… Mẫu hậu, mẫu hậu!"
Ninh Đàn liều mạng giữ chặt phượng bào của Hoàng hậu, giống như ôm lấy phao gỗ cuối cùng.
Hai mắt Hoàng hậu trống rỗng, lập tức có cung nhân đi lên trước, tách từng ngón tay của Thái tử ra.
Khi phượng bào không chút lưu tình nào xẹt qua mắt mình, hai vai Ninh Đàn sụp xuống.
"Hữu tướng, Tiết hữu tướng!"
Ninh Đàn nhìn ông cụ chống gậy đứng ở ngoài cửa, nước mắt giàn giụa nói: "Cô là con trai trưởng duy nhất! Ngươi sẽ giúp ta đúng không?"
Tiết hữu tướng râu tóc bạc trắng khẽ động đậy, thở dài một hơi,được Tiết Tung đỡ lấy chậm rãi xoay người rời đi.
Gió bắc thổi đến, giọng nói mệt mỏi của Hoàng đế truyền đến:
"Lão Tiết, theo ý của ngươi, chuyện phế bỏ này…"
"Lập Trữ liên quan đến lễ pháp xã tắc, không thể nóng vội."
Tiết hữu tướng cứng rắn đáp: "Đợi Hoàng trưởng tôn sinh ra, bệ hạ lại định đoạt cũng không muộn."
"Nếu như thế, vậy thì đợi hai tháng nữa."
Hoàng đế thở dài: "Cuối năm còn bao việc phải lo, sắp tới đông chí rồi, trẫm mệt rồi…"
Điện phủ to như vậy, chỉ còn Ninh Đàn xụi lơ dưới đất, bóng người thấp thoáng ở trên tường giống như bóng ma.
Dần dần, tuyệt vọng tràn ra, liền sinh ra ý hận.
…
Cuối năm có rất nhiều yến tiệc.
Triều đại này thành lập vào đông chí trăm năm trước, cho nên ngày hôm đó gần như là chuyện lớn của đất nước, cũng không "thua kém gì" với tên gọi.
Năm nay đông chí cũng giống như bình thường, Hoàng đế lệnh cho Lễ bộ chủ trì cung yến long trọng, tế trời đãi khách, để khen ngợi văn võ bá quan vất vả trung thành một năm qua.
Vì được ban hôn, nên năm nay Ngu Linh Tê cũng đứng trong hàng ngũ.
Gió thổi rét lạnh, mây đen cuồn cuộn ở phía chân trời, như sắp có trận tuyết lớn.
Ngu Hoán Thần làm việc ở bên ngoài, Ngu Tân Di cũng dẫn Bách Kỵ ty trực ở nội cung. Trên xe ngựa, do Ngu Uyên tự đưa con gái đi dự tiệc.
Đường phố náo nhiệt, xe ngựa bước đi chậm rãi, Ngu Linh Tê khoác áo choàng đỏ au, cổ áo lông thỏ làm nổi bật lên gương mặt tinh tế có một không hai của nàng.
Xe ngựa bỗng nhiên chệch một cái, Ngu Linh Tê va vào vách xe, cánh tay có hơi đau.
"Làm sao vậy?" Ngu Uyên hỏi.
Thị vệ kiểm tra một hồi, rồi đáp lại:
"Bẩm đại tướng quân, là bánh xe bị vỡ rồi."
Xe hỏng trên đường, chính là điềm không may.
Ngu Linh Tê nhíu mày, trong lòng không khỏi bất an.
Nàng nhớ tới kí ức kiếp trước, cuối năm nay sẽ xảy ra biến cố lớn, mỗi một ngày đều như bước trên lớp băng mỏng.
Sắc mặt Ngu Uyên cũng nghiêm trọng lại, thấy bánh xe mãi không sửa xong, liền cầm áo choàng lên nói: "Không thể chậm trễ thời gian cung yến, cha vào cung trước, nếu không sửa bánh xe xong thì bảo Thanh Tiêu đưa con về. Chỗ Hoàng hậu và nhà họ Tiết, cha sẽ xin phép cho con."
Ngu Linh Tê nghĩ nghĩ, nhắc nhở: "Sợ là sắp có biến cố, cha nhớ cẩn thận."
"Cha biết rồi."
Ngu Uyên rời khỏi xe lên ngựa, áo choàng bay phần phật đi tới cửa cung.
Tiếng sửa xe kêu leng keng, một mình Ngu Linh Tê ngồi ở trong xe một lát.
Lúc trước nàng đã nhờ Đường Bất Ly đưa thiệp mời và đèn lồng, nhưng chưa nhận được chút hồi âm nào, cũng không biết Ninh Ân có nhìn ra ám chỉ của nàng không.
Theo như thời gian ở kiếp trước, chuyện Ninh Ân tắm máu ở điện Kim Loan, giết huynh giết cha cũng vào cuối năm, cách thời gian hiện tại còn chưa đến một tháng.
Đáng tiếc, nàng không đợi được đến lúc đó rồi.
Bảy ngày sau, là ngày thành hôn của nàng.
Nếu may mắn, sau khi bụi bặm rơi đầy xong, có thể vì năng lựa của nhà họ Ngu mà cho nàng một tờ hòa ly.
Có lẽ đây cũng là cái giá cho việc thay đổi vận mệnh, vậy tất cả mọi chuyện đều có thể như ý.
Đang suy nghĩ, chợt thấy xe ngựa lại loảng xoảng nghiêng đi một cái.
Yên lặng chừng một giây, bên ngoài liền truyền đến người hầu cẩn thận thông báo: "Tiểu thư, bánh xe bên kia cũng bị hỏng rồi."
"..."
Hôm nay Ngu Linh Tê mặc đồ không tiện để cưỡi ngựa, mà bây giờ cũng không kịp tìm kiệu khác.
Huống chi nàng cũng chẳng muốn vào cung lá mặt lá trái, nhân tiện nói: "Về phủ đi."
Trong cung.
Đế vương tế trời, đọc một bài tế dài xong xuôi, văn võ bá quan và các mệnh phụ quỹ nữ, các thế tử vương tôn chia thành hai bên, rồi ngồi xuống điện Tử Anh ăn uống vui vẻ.
Ngu Uyên nhìn xung quanh, người nhà họ Tiết cũng không tới.
Nghe nói Tiết hữu tướng nổi giận vì chuyện Tiết Sầm ăn chơi kỹ viện, nên xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, không tham dự.
Lại nghĩ tới động tĩnh gần đây, Ngu Uyên yên lặng suy nghĩ.
Trước cửa điện, Ngu Tân Di mặc đồ của Bách Kỵ ty, lưng đeo cung tên, bảo vệ an toàn cho phi tần trong cung.
Nhìn thấy Ngu Uyên sải bước ngồi vào vị trí, nàng ấy nhìn ra phía sau, hỏi: "Phụ thân, Tuế Tuế đâu?"
"Xe ngựa bị hỏng, có lẽ không kịp tới yến tiệc rồi."
Ngu Uyên nói hai câu giải thích rất rõ ràng, lại báo lại: "Hôm nay cấm quân trực ở cửa cung có hơi lạ mắt, con phải thấy để mắt đến, không thể qua loa được."
"Con gái đã biết." Ngu Tân Di đáp Ngu Uyên vừa đi, liền nghe thấy tiếng lanh lảnh của một thiếu niên truyền đến: "Ngu tư sử!"
Ngu Tân Di vừa nghe thấy giọng nói này không nhịn được mà trợn tròn mắt, vừa xoay người nhìn tới, chính là Tiểu quận vương Nam Dương Ninh Tử Trạc.
"Tiểu quận vương."
Ngu Tân Di đành phải ôm quyền hành lễ, thiếu niên này thích nhất là đi trêu ghẹo người khác, cung yến náo nhiệt như vậy tất nhiên sẽ xuất hiện.
Ninh Tử Trạc mặc áo choàng Quận vương màu bạch kim, đuôi ngựa buộc cao, mỉm cười chạy tới nói: "Ngu tư sử, bổn vương vừa nếm được một miếng bánh gạo nếp, mùi vị rất được, ngươi cũng nếm thử xem!"
Vừa dứt lời liền lấy miếng bánh ngọt lấy từ yến tiệc nhét vào trong tay Ngu Tân Di ở ngay trước mặt mọi người, rất cao giọng mà cũng rất tự nhiên.
Ngu Tân Di cảm thấy, phía sau tiểu tử này chỉ thiếu một cái đuôi dựng thẳng đong đưa nữa.
Đám Bách Kỵ ty ở phía sau nhìn không chớp mắt, muốn cười lại không dám, kiềm chế đến đỏ mặt tía tai.
"Mọi người không cần câu nệ, cứ thoải mái ăn uống!"
Hoàng đế nâng chén, quần thần đứng dậy đáp lễ, yến tiệc chính thức bắt đầu, trong lúc đó tiếng ca múa du dương, chuông đồng ngân vang, cực kì xa hoa.
Bỗng nhiên có một người từ bên ngoài cửa điện đi tới.
Thái tử Ninh Đàn mặc bộ đồ đơn giản, bước đi khập khiễng, hoàn toàn không hợp với quần áo hoa lệ đủ kiểu của bá quan và các mệnh phụ.
Tiếng đàn sáo chuông đồng im bặt, bá quan đang chúc nhau cũng dần dần im lặng, sắc mặt Hoàng đế nháy mắt đen xuống như đáy nồi.
Tuy chuyện giấu long bào đã được đ.è xuống, nhưng trong thiên hạ không có tường nào không bị gió lùa, huống chi Ninh Đàn lại dại dột khoe khoang như vậy, mọi người cũng có thể đoán được một chút.
"Ngươi không ở Đông cung tu thân tự xem xét lại, tới chỗ này làm gì?" Hoàng đế không vui hỏi.
"Nhi thần hổ thẹn với phụ hoàng, mẫu hậu dạy bảo, đêm ngủ không yên, nhân ngày đông chí đại điển này, cố ý tới dập đầu tạ tội với phụ hoàng và người trong thiên hạ."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ninh Đàn đi chân không dẫm lên nền gạch, cả người rét lạnh run rẩy, vẻ mặt đau khổ nói: "Xin phụ hoàng cho nhi thần một cơ hội! Nếu như bá quan vẫn cảm thấy tài đức của nhi thần không không xứng với vị trí này, nhi thần… Chấp nhận nhường vị trí Thái tử cho người có hiền đức!"
Ngu Tân Di khẽ xuỳ một tiếng.
Nàng ấy nhìn Thái tử quỳ trên đất, nước mắt giàn giụa, thầm nghĩ: Hắn ta đang hát vở tuồng gì vậy?
Ngu Uyên ở chỗ ngồi cũng nghiêm mặt lại, nhìn về phía xa xa.
Sắc mặt Hoàng đế dịu đi một chút, nói:
"Biết sai có thể thay đổi, tội không đáng chết. Có cái gì cần nói, ngươi cứ nói đi."
Ninh Đàn lấy một chén rượu từ chỗ cung nữ, đứng dậy nói: "Năm Thiên Chiêu thứ bảy, phụ hoàng lập cô làm Thái tử. Làm Thái tử sáu năm, chưa được học hỏi gì, chưa có một lần chạm vào tấu chương, chưa từng giải quyết một lần chính vụ nào…"
Lời nói này, thật sự không phải từ miệng một Thái tử háo sắc ngu ngốc có thể nói ra.
Ngu Tân Di nhíu mày, nàng ấy cảm giác có gì không đúng lắm.
Quả nhiên, ngay sau đó, Ninh Đàn dơ tay xoay người, đầu ngón tay chỉ thẳng vào vị trí Thiên tử đang ngồi, gương mặt đau khổ vặn vẹo lộ ra áp lực: "... Đó là bởi vì, phụ hoàng của cô… Đương kim Thiên Tử, đề phòng con trai của mình như đề phòng cướp! Ông không cần một Thái tử, mà là một tượng gỗ, một tượng gỗ nói gì nghe nấy!"
Thái tử điên rồi, dám trước sỉ nhục Hoàng đế ở ngay mặt mọi người như thế!
Mọi người ngồi ở đây mặt đều biến sắc.
"Vì sao người không nghe nhi thần giải thích? Vì sao?"
Sắc mặt Ninh Đàn đỏ bừng, nắm chặt cái chén gào thét: "Vì sao chứ!"
Sắc mặt Hoàng đế vừa dịu đi lại căng thẳng, gân xanh trên trán nổi lên nói: "Thái tử, ngươi điên rồi!"
"Đúng, đúng vậy! Đó cũng là do người ép thành! Người không cho nhi thần tranh giành hoàng quyền, lại không muốn nhi thần vô dụng háo sắc, vị trí Thái tử này, nói cho liền cho nói lấy lại liền lấy lại, làm con trai của người thật sự quá khó, quá khó rồi!"
Ninh Đàn nở nụ cười, hít một tiếng:
"Ở trong mắt người, con không phải Thái tử. Con chỉ là một con chó khi người vui vẻ thì bố thí cho ít, khi mất hứng thì đá văng đi!"
Rắc một tiếng đồ ngọc bị vỡ tan, Ninh Đàn đập vỡ ly rượu ở trong tay.
Gần đây Vương Lệ Thanh dẫn đầu gây khó dễ với Hoàng đế, tiếp đó là Lý Mạo Vân Huy tướng quân và Lưu Phong Binh bộ thị lang dẫn đầu vệ binh thiết giáp tiến vào!
Dưới lợi ích, không có có chuyện trung thành hết lòng.
Đối với người lòng tham không đáy, giúp đỡ Thái tử kế vị rồi được "phong Vương Phong Hầu", đủ để sai khiến bọn họ làm một việc rồi.
Ly ngọc vỡ tan bắn tung tóe, ánh lên ánh sáng rét lạnh khắp cả điện.
Phủ Thất Hoàng tử.
Trên mặt đất có sáu bảy thi thể nằm ở đó, có cả thái giám, lẫn cung nữ, tất cả đều là mật thám Đông cung hoặc trong cung sắp xếp đưa vào.
Lúc này đã nằm vặn vẹo trong vũng máu ở trên đất, bị gi.ết chết sạch sẽ.
Chủ tử của bọn họ sẽ không sống qua hôm nay, đám chuột này tất nhiên không thể giữ lại.
Ninh Ân căn dặn: "Dọn sạch sẽ vào."
Thi thể bị kéo đi, mấy chậu nước hắt tới, chỉ trong mấy giây, bậc thềm đã sáng loáng như mới.
Người hầu nhận được mật thư, vội bước nhanh xuyên đình mát, bẩm báo: "Điện hạ, Đông cung đã hành động, đám Trầm Phong đã chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta có…"
Ninh Ân ngồi trên ghế lông thú ở bên cạnh, cẩn thận lau sạch bàn tay.
Cho đến khi đốt ngón tay trắng bệch bị lau đến mức đỏ lên, thổi bay đi mùi máu tươi trên người, mới dựa vào án thư cạnh cửa sổ, thưởng thức đá ngọc tinh xảo màu đen trong tay, khẽ vuốt mỗi một tấc một.
"Thu lưới không thể nóng vội, chờ đi." Ninh Ân đáp.
Hắn vừa mới đứng vững gót chân ở trong cung, dưới trướng ngoại trừ Trầm Phong giả chết trà trộn vào trong cấm quân và Lý Cửu, thì người có thể sử dụng được rất hữu hạn.
Huống chi nếu quay lại báo thù, tất nhiên phải đợi quân thần phản bội từ bên trong trước, cha con tương tàn, đợi thảm sát thê thảm chết gần hết rồi hẵng thu hoạch.
"Điện hạ, vẫn còn một chuyện."
"Nói."
"Thuộc hạ làm theo kế hoạch làm xe ngựa Ngu phủ hỏng ở giữa đường, cũng cho người cản trên đường, nhưng vẫn không thể ngăn cản được Ngu đại tướng quân…"
Người hầu khom người, hầu kết lên xuống, thấp giọng nói: "Một mình ông ấy thúc ngựa, tiến vào cung."
Ngón tay vuốt vuốt miếng ngọc dừng lại một lúc.
Ninh Ân liếc nhìn, gương mặt tuấn mỹ trắng xanh phản chiếu ánh sáng, nói lại: "A, tiến cung rồi?"
Rõ ràng giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng người hầu kia lại thấy ớn lạnh cả lưng, vội vàng quỳ xuống nói: "Thuộc hạ thất trách! Có cần tương kế tựu kế uy hiếp Ngu tướng quân, để ông ấy trong ứng ngoại hợp..."
"Không cần."
Ngu Uyên là võ tướng ngang ngạch, tuy bị Hoàng đế nghi ngờ, cũng ngầm cho mình chút lợi ích, nhưng cũng không có nghĩa là ông sẽ đồng ý với ý nghĩ tắm máu điên cuồng của mình.
Trừ phi…
Ninh Ân nhìn miếng ngọc xinh đẹp trong lòng bàn tay, lòng ngón tay miết qua liền thấy rõ ràng.
…
Ngu Linh Tê ngồi ở trong phòng khách, mí mắt nhảy dựng, cảm thấy không yên lòng.
"Tuế Tuế?"
Ngu phu nhân gọi mấy tiếng, Ngu Linh Tê mới khôi phục lại tinh thần, cười cười nói: "Nương, có chuyện gì?"
Tô Hoàn có chút lo lắng, giữ chặt tay nàng nói: “Nương hỏi muội, danh sách đồ cưới có cần thay đổi chỗ nào không?"
Ngu Linh Tê nhìn lướt qua kia danh sách đồ cưới màu đỏ bên trong thiếp vàng, cúi lông mi xuống: "Đều nghe theo nương hết."
Sao Ngu phu nhân không nhìn ra suy nghĩ của con gái được?
Con gái và Tiết Nhị lang vô tư, nhưng tới cùng cũng chỉ là tình cảm huynh muội, không phải tình yêu nam nữ, lại bị một ý chỉ tứ hôn trói chặt với nhau.
Nghe phu quân nói, Tuế Tuế đã có cơ hội thoát khỏi. Nhưng vì lấy đại cục làm trọng, cũng vì an toàn của mọi người trong nhà, nàng vẫn lựa chọn ngoan ngoãn về nhà như cũ.
Người làm mẹ như bà, sao lại không đau lòng chứ?
Thở dài một tiếng, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Hoàn toàn khác với lúc cha về phủ, tiếng vó ngựa này vừa hỗn loạn vừa vội vàng, bước chân rất hỗn loạn.
Ngu Hoán Thần đã thay áo giáp và mũ ra, vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa đi vào, hơi lạnh ùa vào theo.
"Tuế Tuế, muội và nương còn cả A Hoàn ở lại trong nhà, cho dù có động tĩnh gì cũng không được ra ngoài."
Giọng nói của hắn chưa từng trầm khàn như vậy, hoàn toàn không sang sảng như ngày thường.
Ngu Linh Tê trấn an nương và tẩu tẩu xong, mới đuổi theo, liền thấy mấy tướng lĩnh tâm phúc dưới trướng nhà họ Ngu đã chờ xuất phát, như đang bàn bạc gì đó.
"... Quân đội của Hoàng thượng chia ra làm ba, hiện tại chúng ta muốn điều quân cần vương, còn cần nghe lệnh của Hộ bộ và chỉ lệnh của thái giám, cái này sao kịp được!"
Trong đó một người tức giận nở nụ cười, giận dữ nói: "Nếu như một mình điều binh, lại muốn chụp lên đầu chúng ta tội danh phản nghịch! Thật sự giống như Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài cũng không thấy được lòng người."
"Cha và Ngu Tân Di vẫn bị bao vây ở trong cung, không thể không lo."
Ngu Hoán Thần quyết định rất nhanh: "Mọi người đi điều động tất cả cấm quân có thể điều động được trước, nghe lệnh Huyền Vũ môn. Cho dù không thể tùy tiện hành động, cũng phải ngăn được được đám phản nghịch…"
Ngay lập tức, Ngu Hoán Thần quay đầu nhìn thấy muội muội đang đứng trong đình, không khỏi ngẩn ra.
"Tuế Tuế."
Ngu Hoán Thần phất tay ý bảo cấp dưới làm theo sắp xếp, còn hắn lại cất kiếm đi tới chỗ muội muội.
Ngu Linh Tê nhìn áo giáp vảy bạc trên người huynh trưởng, nhíu mày hỏi: "Trong cung xảy ra chuyện gì rồi?"
Ngu Hoán Thần nhìn đôi mắt thông suốt của muội muội, nhớ tới lúc trước nàng từng dự đoán nói cuối năm nay sẽ có đại loạn, lại là nói lời nói thật: "Thái tử thừa dịp cung yến đông chí để tạo phản, bắt mệnh phụ của các đại thần với hơn ba trăm người nữa ở trong điện Tử Anh, uy hiếp Thiên tử thoái vị."
Trong đầu Ngu Linh Tê trống rỗng, tất cả trí nhớ còn thiếu đều lần lượt hiện lên vào thời khắc này.
Cuối cùng nàng đã biết, kiếp trước lúc nàng bệnh nặng nằm giường đã bỏ lỡ cái gì…
Là một hồi cung biến, một hồi này đủ để Ninh Ân trai cò tranh nhau, làm ngư ông đắc lợi, tắm máu triều đình.
Thái tử và Hoàng đế tự giết lẫn nhau, sẽ có một người thua, mà người đang giữ hơi tàn, lại giống như cá trong chậu, không thể ngăn cản được bước đi của Ninh Ân…
Nhưng kiếp trước trong lúc hỗn loạn đó, không có huynh trưởng và cha ở đó, đây là biến cố duy nhất trong kế hoạch báo thù của Ninh Ân.
Một biến cố cực kì nguy hiểm.
"Huynh trưởng, huynh có thể tin muội một lần nữa không." Ngu Linh Tê nghiêm túc nói.
"Đương nhiên!" Ngu Hoán Thần gật đầu.
Từ hung thủ phía sau chuyện thức ăn đến thân phận thật sự của Vệ Thất, từ việc nhà họ Tiết hai mặt đến cả lúc nàng nói cuối năm sẽ có đại loạn, mọi dự liệu muội muội nói đều biến thành sự thật, Ngu Hoán Thần không có lý do gì không tin nàng.
"Mặc kệ trận cung biến này xảy ra chuyện gì, mong huynh trưởng cứu cha và tỷ tỷ ra, cũng bảo vệ Thất Hoàng tử thật tốt."
Ngu Linh Tê hít sâu một hơi, hành đại lễ với huynh trưởng: "Xin huynh trưởng giúp hắn!"
Kiếp trước, Ninh Ân giết sạch mọi người, dùng cách gần như tự hủy để đứng trên vị trí cao nhất, nhưng cũng đón nhận lời chửi rủa ác độc và phản phệ mạnh nhất.
Nếu có thể, đời này nàng muốn để Ninh Ân có được thiên hạ có được quyền thế, lại còn được mọi người kính trọng.
Để hắn đi ngược lại với kiếp trước.
Từ một kẻ điên, biến thành anh hùng danh chính ngôn thuận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.