Chương 35: Dạ vũ
Bố Đinh Lưu Li
11/04/2024
Lương thực cứu trợ thiên tai đều biến thành vỏ trấu?
"Sao lại như vậy?"
Ngu Linh Tê vốn nghĩ rằng huynh trưởng chỉ bị thương hoặc gặp phải thổ phỉ, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy: "Trước khi khởi hành không kiểm tra hay sao?"
"Sao lại không kiểm tra cơ chứ? Ngu Hoán Thần không có ngốc, hắn đã kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần trước khi xuất phát, lương thực cứu trợ không có gì bất thường, tuy nhiên khi đến huyện Lạc Châu mới phát hiện ra lương thực đã bị người khác đánh tráo từ lúc nào không hay. Sau chuyện này, chắc chắn là có người vu oan hãm hại!"
Vừa dứt lời, Ngu Tân Di nhìn chằm chằm muội muội còn chưa trưởng thành của mình, nghiêm túc nói: "Tuế Tuế, nương còn chưa khỏi bệnh không thể chịu thêm đả kích. Chúng ta không được để nương biết chuyện này, chỉ chúng ta..."
"Muội biết phải làm gì, tỷ tỷ. Nếu thật sự có người muốn vu oan hãm hại, nhất định là người quyền cao chức trọng trong triều mới có thể làm ra thủ đoạn như vậy. Nếu võ tướng tham ô lương thực cứu trợ chính là tội lớn mưu phản, mà số lương thực nhiều như thế này, nhất định sẽ bị cách chức, tịch thu gia sản."
Ngu Linh Tê nắm chặt bàn tay, cố gắng giữ tinh thần hết sức bình tĩnh, nói: " Chúng ta không thể để tin tức rò rỉ ra ngoài, cũng không thể báo sự thật lên Hoàng thượng, nếu không những người có ý đồ xấu sẽ nhân cơ hội khiêu khích, nói bóng gió làm Hoàng thượng nổi giận đến lúc đó huynh trưởng sẽ bị khép vào tội danh tham ô lương thực cứu trợ."
"Đúng là như vậy."
Thấy đầu óc bình tĩnh của muội muội, Ngu Tân Di cảm thấy an tâm hơn một chút: "Hiện tại, tỷ phải quay trở lại hoàng cung làm nhiệm vụ, trở về tỷ sẽ bí mật liên lạc với muội sau, muội ở nhà với nương, đừng tự ý hành động một mình."
Ngu Linh Tê gật đầu: "Muội biết rồi."
Sau khi tiễn Ngu Tân Di đi, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã thấy Ngu phu nhân đẩy cửa bước vào, trong lòng lo lắng nói: "Tuế Tuế, vừa rồi tỷ tỷ của con vội vàng như vậy là có chuyện gì sao?"
Ngu Linh Tê hít một hơi thật sâu ổn định tinh thần, đứng dậy nở nụ cười nói: "Không có gì, tỷ tỷ đánh rơi đồ nên quay lại lấy."
Đôi mắt nàng trong suốt, giả vờ bình thường bước lên đỡ Ngu phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Trời sắp mưa, nương không được ra gió, mau quay về phòng nghỉ ngơi. Con xoa bóp vai cho người nhé?"
Ngu phu nhân nhướng mày, dịu dàng nói: "Được. Nếu tỷ tỷ con cẩn thận bằng một nửa của con, nương đã hài lòng lắm rồi."
Ngu Linh Tê mím môi cười, nhìn bầu trời u ám bên ngoài.
Mây đen kéo đầy trời, mưa gió sắp đến.
Dậu Chính, người hầu treo một cây đèn lồng cán dài, Ngu Linh Tê và nương cùng ngồi ăn cơm tối sau đó Ngu phu nhân đi nghỉ ngơi, cuối cùng ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Ngu Tân Di trở về phủ.
Ngay lập tức, Ngu Linh Tê đứng dậy và hỏi: "Sao rồi?"
Sắc mặt Ngu Tân Di còn nghiêm trọng hơn so với ban ngày, nàng ấy cởi áo choàng bị mưa làm ướt ra, lắc đầu.
Trái tim của Ngu Linh Tê như bị ngâm trong nước mưa, lạnh lẽo, chùng xuống.
"Cha đâu?" Nàng hỏi.
Đó là tất cả của Ngu Linh Tê, chỉ cần có cha ở đây, Ngu gia sẽ không suy sụp đến mức này.
Ngu Tân Di nói: "Cha bị bệnh, đang vội vàng quay về Lạc Châu để ổn định tình hình."
Ngu Linh Tê có một tia hy vọng: "Chỉ cần trước khi triều đình phát hiện, chúng ta bù vào số lương thực bị mất thì mọi chuyện sẽ ổn."
"Không kịp nữa rồi, Tuế Tuế."
Ngu Tân Di hít một hơi thật sâu, nói ra tình hình nghiêm trọng lúc này: "Triều đình đã phái sứ giả chạy suốt đêm đến bốn huyện của Lạc Châu với lý do ổn định lòng dân. Chậm nhất trưa ngày mai, nếu không thu gom được bốn nghìn năm trăm tấn lương thực thì cả cha và Ngu Hoán Thần đều sẽ mất mạng."
Ngu Linh Tê hít sâu một hơi.
Hoàng thượng cũng không biết lương thực cứu trợ xảy ra vấn đề, vì sao lại sốt ruột phái sứ giả đi như vậy?
Chẳng lẽ có người cố tình đổ thêm dầu vào lửa, dồn Ngu gia vào chỗ chết?
"Tỷ tỷ, sứ giả là vị đại nhân nào?" Ngu Linh Tê hỏi.
Ngu Tân Di vì nghe được tin sứ giả đã rời kinh thành, nên mới vội vàng quay về nhà, lập tức nói: "Là Hộ bộ thị lang Vương Lệnh Thanh."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Vương Lệnh Thanh...
Cái tên này nghe rất quen, dường như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Nhớ ra điều gì đó, Ngu Linh Tê đột nhiên nhướng mày, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, hắn ta là người của Thái tử."
Ngu Tân Di ngạc nhiên: "Tuế Tuế, sao muội biết?"
Xưa nay Vương Lệnh Thanh là cáo già luôn tỏ ra khéo léo, ngay cả Ngu Tân Di thường xuyên túc trực trong cung cũng không biết hắn ta thuộc phe nào, làm sao muội muội của nàng ở trong khuê phòng lại biết chắc chắn hắn ta là người dưới trướng Thái tử?
Ngu Linh Tê nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng lúc này nàng không còn quan tâm đến chuyện đó nữa.
Nàng nhớ kiếp trước khi vừa mới vào vương phủ không lâu, hắn ta đã dâng tặng mỹ nhân cho Ninh Ân.
Lúc đó Ninh Ân chống nạnh đi thẳng đến chỗ vị quan đang mặc áo bào đỏ quỳ rạp trên mặt đất, lạnh nhạt nói: "Vương Lệnh Thanh, ta không cần một nô tỳ hai họ."
Vị quan mặc áo bào đỏ lập tức quỳ rạp dưới chân Ninh Ân, nịnh nọt nói: "Thần trước kia có mắt không tròng, mới đi theo Thái... à không, cựu Thái tử. Hiện tại đã bỏ gian tà đi theo chính nghĩa, nguyện vì vương gia đầu rơi máu chảy có chết cũng không từ nan!"
"Ồ?" Ninh Ân liếc mắt một cái, sau đó nhíu mày, cúi đầu nở nụ cười.
Ngu Linh Tê nhớ rõ cái tên này đến thế là vì ngày đó Ninh Ân đã thành toàn cho câu "đầu rơi máu chảy" của hắn ta.
Hắn đã sai người mổ gan, móc não của Vương Lệnh Thanh băm nhỏ cho chó ăn.
"Chắc là, muội đã nghe được từ cha hoặc huynh trưởng nói..."
Ngu Linh Tê bịa đại một lý do và chuyển sang chủ đề khác: "Tỷ tỷ, hiện tại không phải lúc hỏi vấn đề này."
"Cũng đúng, muội nói rất đúng."
Ngu Tân Di phân tích: "Việc cha không gia nhập phe Đông cung, từ lâu đã trở thành cái gai trong mắt Thái tử, chưa kể đến việc sau đó từ chối hôn sự nên rất có khả năng hắn ta mượn chuyện này để chèn ép và thôn tính Ngu gia."
Mọi nghi ngờ đều đã được giải quyết rõ ràng.
Trước buổi trưa ngày mai, hoặc là chết, hoặc là đầu hàng.
Nghĩ đến đây, Ngu Tân Di nghiến răng, nắm chặt nắm đấm nói: "Bỉ ổi!"
"Tỷ tỷ, đừng vội, trước tiên phải giấu nương chuyện này."
Ngu Linh Tê suy nghĩ một lúc, dứt khoát nói: "Vẫn còn thời gian, muội đến Tiết phủ một chuyến."
Đẩy cửa bước ra, một trận gió lớn thổi những giọt mưa tạt vào mặt, trời đất tối sầm.
Trong con hẻm phía sau, cánh chim ưng lướt ngang qua bầu trời rồi biến mất trong những hạt mưa dày đặc.
Bên trong phòng, Ninh Ân cởi nón lá trúc ngồi xuống, mượn ánh sáng mờ ảo của đèn, đọc nhanh tờ mật thư đang cầm trên tay. Một vài dòng chữ nhỏ trên tờ giấy đã nói rõ được tình hình gần đây của kinh thành và bốn huyện của Lạc Châu.
Khóe môi của hắn nhếch lên một vòng cung giễu cợt, quả nhiên không ngoài dự đoán: Tên Ninh Đàn đầu heo này, vẫn không kiềm chế được mà ra tay với Ngu Hoán Thần.
Bốn nghìn năm trăm tấn lương thực được giấu đi đủ để nuôi một đội quân.
Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, bây giờ việc thích hợp nhất là ngồi thu hoạch cá.
Trong triều nước càng đục, càng dễ dàng cho hắn hành động, về vấn đề ai sẽ tham gia vào, bao nhiêu người sẽ chết...
Ninh Ân đưa tờ mật thư lên ngọn đèn dầu rồi châm lửa, nhìn ngọn lửa nhảy nhót trước mặt, hắn thờ ơ nghĩ: Hứ, ai thèm quan tâm chứ?
Ngoại trừ đôi mắt sáng như nước mùa thu kia, tất cả những người khác trong mắt hắn chỉ là con sâu, con kiến.
Có tiếng xe ngựa phát ra từ trước cổng.
Ninh Ân đứng dậy, nấp bên khe cửa nhìn về phía đình viện, vừa lúc nhìn thấy một nô tỳ đang cầm ô che mưa cho Ngu Linh Tê, sắc mặt nàng nghiêm trọng bước ra khỏi cửa.
Tiếng vó ngựa vang lên trong tiếng mưa tí tách, rồi tiếng bánh xe chuyển động, một lúc lâu sau đã không thấy bóng dáng xe ngựa của Ngu Linh Tê.
Sự ung dung và nhàn nhã trong mắt Ninh Ân đột nhiên nhạt dần, thay vào đó là ánh mắt mờ mịt và u ám.
Hắn không ngừng nhìn ra cửa, không thể giải thích được tại sao hắn lại không vui: "Muộn như vậy, nàng định đi gặp ai?"
Ngu Linh Tê đi gặp Tiết hữu tướng.
Ông nội Tiết Sầm là hữu tướng đứng đầu quan văn, giữ vị trí rất quan trọng trong triều, lúc này ông cụ là người mà nàng có thể nghĩ đến, là hi vọng cuối cùng của nàng.
Đêm nay là một đêm mưa dai dẳng, mưa từ lúc chạng vạng tối, trên đường rất ít người qua kẻ lại.
Chỉ trong vòng có mười lăm phút, xe ngựa của Ngu Linh Tê đã dừng trước cửa Tiết phủ.
Người ra mở cửa là quản gia của Tiết phủ, nghe được ý định của Ngu Linh Tê, liền nở nụ cười khó xử, nói: "Nhị cô nương đến thật không đúng lúc, hai vị đại nhân nhà ta đều ở trong cung còn chưa quay về phủ."
Tiết hữu tướng không có ở đây, hi vọng của Ngu Linh Tê vừa với nhen nhóm lên đã bị dập tắt.
Suy nghĩ một lúc, nàng lại nói: "Tiết nhị lang có nhà không?"
"Cái này... Nhị lang nhà ta cũng không có nhà."
Quản gia áy náy nói: "Nhị cô nương có việc quan trọng nếu không ngại có thể nói với ta, khi nào chủ nhân nhà ta về, ta sẽ bẩm báo lại."
Không kịp nữa rồi, nàng chỉ có thể tìm cách khác.
"Không cần, cảm ơn."
Ngu Linh Tê liền nói: "Đã quấy rầy", quay người lên xe ngựa, vội vàng trở về cùng Ngu Tân Di bàn bạc tìm đối sách.
Nàng không thể dương mắt ngồi nhìn cha và huynh trưởng rơi vào cuộc chiến tranh chấp giữa các phe phái trong triều được.
Không ngờ khi vừa về đến cửa đã nghe thị vệ nói lại Ngu Tân Di vừa mới đi ra ngoài.
Đột nhiên Ngu Linh Tê dự cảm có điều chẳng lành, nàng không quan tâm lau nước mưa trên mặt, nói: "Tỷ tỷ đi đâu?"
"Thuộc hạ cũng không biết."
Thị vệ nói: "Nhưng mà, Đại tiểu thư mặc quan bào Bách Kỵ ty đi ra ngoài."
Quan bào?
Muộn như vậy, tỷ tỷ không cần phải làm nhiệm vụ cũng không có khả năng vào cung gặp Hoàng thượng, vậy mặc quan bào làm gì?
Nghĩ đến sự tức giận và lo lắng của tỷ tỷ khi nói đến Thái tử, Ngu Linh Tê cảm thấy như bị đánh vào đầu: Tỷ tỷ không phải trực tiếp đi tìm Thái tử cầu xin chứ?
"Tỷ tỷ ra ngoài bao lâu rồi?" Nàng run rẩy hỏi.
Thị vệ trả lời: "Vừa mới đi, còn chưa hết một chén trà."
Quá bốc đồng!
Thái tử giăng bẫy, mục đích là buộc Ngu gia phải khuất phục, lúc này tỷ tỷ vào Đông cung chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Với tính cách và thủ đoạn của Thái tử làm sao có thể để tỷ tỷ an toàn trở về?
Không ai biết Thái tử sẽ làm ra những chuyện gì, càng nghĩ về điều đó trái tim Ngu Linh Tê càng lạnh giá.
Trọng sinh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi. Cha và huynh trưởng đã lâm vào tình cảnh này, nàng không thể để tỷ tỷ xảy ra chuyện gì nữa!
Bây giờ người duy nhất có thể ngăn cản Thái tử chỉ có hai người trong cung. Nhưng người thường không thể vào cung, vì vậy nàng phải nhờ người trong Hoàng thất giúp đỡ...
Ngu Linh Tê nhướng mày, ra lệnh cho người hầu mang kiếm của Ngu Tân Di ra.
Nàng cầm lấy kiếm đưa cho thị vệ, nghiêm nghị nói: "Ngươi cầm lấy kiếm đi đến phủ Quận vương Nam Dương, nói cho Tiểu quận vương biết Ngu Tân Di bị nhốt ở Đông cung, tính mạng đang gặp nguy hiểm, cầu xin hắn ta nể tình tỷ tỷ đã liều mạng cứu hắn ta, mau chóng vào cung cứu giúp! Đi đi!"
Thị vệ sợ hãi trước ánh mắt bình tĩnh của nàng, không dám chậm trễ, hai tay vội vàng cầm lấy kiếm, xoay người giục ngựa rời đi.
Nhưng nhất định Thái tử sẽ không để Ninh Tử Trạc vào Đông cung làm hỏng chuyện, nếu muốn cứu tỷ tỷ, Ninh Tử Trạc phải vào cung mời Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu.
Không kịp nữa.
Phải cố gắng giữ chân Thái tử, kéo dài thời gian cho tỷ tỷ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngu Linh Tê chùng xuống, dặn dò Hồ Đào: "Chuẩn bị ngựa đi Đông cung."
Mưa đêm như trút nước, xe ngựa lao nhanh vun vút trên đường Vĩnh Hưng.
Xe ngựa vì quá xóc nên cốc trà và đĩa hoa quả trên bàn đều lăn hết xuống sàn, Ngu Linh Tê bất động, vén váy ngồi thẳng người, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt cây trâm vàng sắc nhọn.
Nàng rất tỉnh táo, Thái tử là người thừa kế tương lai, nếu nàng đâm chết Thái tử chỉ khiến cho cả Ngu gia rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơn.
Vì vậy, cây trâm vàng này không phải dành cho Ninh Đàn, mà là dành cho chính nàng.
Ngu Linh Tê biết, Ninh Đàn hứng thú với nàng còn hơn là tỷ tỷ, đây là cơ hội duy nhất nàng có thể kéo dài thời gian để đổi lấy tỷ tỷ.
Nếu Ninh Tử Trạc không thể đến cứu binh, vậy nàng chỉ có thể...
"Ai đó?"
Phu xe đang điều khiển xe ngựa bỗng giật mình, vội vàng kéo chặt dây cương la lên.
Xe ngựa dừng lại đột ngột, Ngu Linh Tế theo quán tính ngã về phía trước, vội vàng bám lấy vách xe, đồ đạc trong xe lăn lộn xộn trên sàn xe.
Chân đèn trên bàn rơi xuống, xung quanh tối om, phải một lúc sau, Ngu Linh Tê mới bình tĩnh trở lại, chậm rãi thở ra một hơi thật dài.
"Xảy ra chuyện gì?" Nàng hỏi.
Ngoại trừ tiếng mưa rơi lộp độp thì bên ngoài xe không có thêm một tiếng động nào cả.
Ngu Linh Tê mò tìm cây trâm vàng rơi trên sàn xe, nắm chặt trước ngực tự vệ, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm vén rèm xe lên.
Vô cùng kinh ngạc.
Đèn lồng trước xe lập lòe, chỉ phát ra ánh sáng mờ mờ trong đêm mưa.
Những giọt mưa phát ra ánh sáng màu vàng dưới ánh sáng của đèn lồng, người phu xe ngất xỉu ngã lăn xuống đường, vị trí người phu xe vẫn ngồi xuất hiện một thanh niên mặc áo đen dáng vẻ vô cùng quen thuộc.
Ninh Ân một tay nắm lấy dây cương xe ngựa, quấn chặt vào cánh tay kéo mạnh, dùng sức kéo con ngựa đang phi nước đại ngừng lại!
"Vệ Thất."
Ngu Linh Tê kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Ninh Ân trong đêm mưa, trong lòng đột nhiên nổi lên tức giận: "Ngươi điên rồi!"
Một con ngựa đang chạy nhanh như vậy, nếu không cẩn thận sẽ bị giẫm cho thịt nát như bùn.
Sao hắn liều như vậy!
"Tiểu thư mới là người điên." Ninh Ân ném dây cương, xoay người.
Ngu Linh Tê mới phát hiện ra sắc mặt của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, nước mưa xẹt qua gương mặt trắng bệch của hắn, men theo chóp mũi chảy xuống quai hàm.
"Tiểu thư định đi đâu? Đông cung?"
Đôi mắt đen của hắn dường như bị dập tắt vì lạnh, lại giống như dung nham phun trào, hắn nở nụ cười chế nhạo: "Tiểu thư có biết hậu quả của việc đi đến đó không?"
Ngu Linh Tê nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt gợn sóng: "Ta biết."
Nhưng nàng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Ngu Linh Tê nắm chặt cây trâm vàng, nhẹ nhàng nói: "Vệ Thất, ta không sợ."
Nhưng hắn sợ.
Môi Ninh Ân mấp máy, tiếng mưa quá lớn nên Ngu Linh Tê không thể nghe rõ hắn nói gì.
"Cái gì?" Ngu Linh Tê hỏi.
"Ta nói..."
Cả người Ninh Ân bị màn đêm lạnh lẽo bao trùm, hắn nghiêng người nhìn, gằn từng chữ từng chữ nói: "Tiểu thư, lập tức, quay trở về cho ta!"
"Sao lại như vậy?"
Ngu Linh Tê vốn nghĩ rằng huynh trưởng chỉ bị thương hoặc gặp phải thổ phỉ, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy: "Trước khi khởi hành không kiểm tra hay sao?"
"Sao lại không kiểm tra cơ chứ? Ngu Hoán Thần không có ngốc, hắn đã kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần trước khi xuất phát, lương thực cứu trợ không có gì bất thường, tuy nhiên khi đến huyện Lạc Châu mới phát hiện ra lương thực đã bị người khác đánh tráo từ lúc nào không hay. Sau chuyện này, chắc chắn là có người vu oan hãm hại!"
Vừa dứt lời, Ngu Tân Di nhìn chằm chằm muội muội còn chưa trưởng thành của mình, nghiêm túc nói: "Tuế Tuế, nương còn chưa khỏi bệnh không thể chịu thêm đả kích. Chúng ta không được để nương biết chuyện này, chỉ chúng ta..."
"Muội biết phải làm gì, tỷ tỷ. Nếu thật sự có người muốn vu oan hãm hại, nhất định là người quyền cao chức trọng trong triều mới có thể làm ra thủ đoạn như vậy. Nếu võ tướng tham ô lương thực cứu trợ chính là tội lớn mưu phản, mà số lương thực nhiều như thế này, nhất định sẽ bị cách chức, tịch thu gia sản."
Ngu Linh Tê nắm chặt bàn tay, cố gắng giữ tinh thần hết sức bình tĩnh, nói: " Chúng ta không thể để tin tức rò rỉ ra ngoài, cũng không thể báo sự thật lên Hoàng thượng, nếu không những người có ý đồ xấu sẽ nhân cơ hội khiêu khích, nói bóng gió làm Hoàng thượng nổi giận đến lúc đó huynh trưởng sẽ bị khép vào tội danh tham ô lương thực cứu trợ."
"Đúng là như vậy."
Thấy đầu óc bình tĩnh của muội muội, Ngu Tân Di cảm thấy an tâm hơn một chút: "Hiện tại, tỷ phải quay trở lại hoàng cung làm nhiệm vụ, trở về tỷ sẽ bí mật liên lạc với muội sau, muội ở nhà với nương, đừng tự ý hành động một mình."
Ngu Linh Tê gật đầu: "Muội biết rồi."
Sau khi tiễn Ngu Tân Di đi, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã thấy Ngu phu nhân đẩy cửa bước vào, trong lòng lo lắng nói: "Tuế Tuế, vừa rồi tỷ tỷ của con vội vàng như vậy là có chuyện gì sao?"
Ngu Linh Tê hít một hơi thật sâu ổn định tinh thần, đứng dậy nở nụ cười nói: "Không có gì, tỷ tỷ đánh rơi đồ nên quay lại lấy."
Đôi mắt nàng trong suốt, giả vờ bình thường bước lên đỡ Ngu phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Trời sắp mưa, nương không được ra gió, mau quay về phòng nghỉ ngơi. Con xoa bóp vai cho người nhé?"
Ngu phu nhân nhướng mày, dịu dàng nói: "Được. Nếu tỷ tỷ con cẩn thận bằng một nửa của con, nương đã hài lòng lắm rồi."
Ngu Linh Tê mím môi cười, nhìn bầu trời u ám bên ngoài.
Mây đen kéo đầy trời, mưa gió sắp đến.
Dậu Chính, người hầu treo một cây đèn lồng cán dài, Ngu Linh Tê và nương cùng ngồi ăn cơm tối sau đó Ngu phu nhân đi nghỉ ngơi, cuối cùng ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Ngu Tân Di trở về phủ.
Ngay lập tức, Ngu Linh Tê đứng dậy và hỏi: "Sao rồi?"
Sắc mặt Ngu Tân Di còn nghiêm trọng hơn so với ban ngày, nàng ấy cởi áo choàng bị mưa làm ướt ra, lắc đầu.
Trái tim của Ngu Linh Tê như bị ngâm trong nước mưa, lạnh lẽo, chùng xuống.
"Cha đâu?" Nàng hỏi.
Đó là tất cả của Ngu Linh Tê, chỉ cần có cha ở đây, Ngu gia sẽ không suy sụp đến mức này.
Ngu Tân Di nói: "Cha bị bệnh, đang vội vàng quay về Lạc Châu để ổn định tình hình."
Ngu Linh Tê có một tia hy vọng: "Chỉ cần trước khi triều đình phát hiện, chúng ta bù vào số lương thực bị mất thì mọi chuyện sẽ ổn."
"Không kịp nữa rồi, Tuế Tuế."
Ngu Tân Di hít một hơi thật sâu, nói ra tình hình nghiêm trọng lúc này: "Triều đình đã phái sứ giả chạy suốt đêm đến bốn huyện của Lạc Châu với lý do ổn định lòng dân. Chậm nhất trưa ngày mai, nếu không thu gom được bốn nghìn năm trăm tấn lương thực thì cả cha và Ngu Hoán Thần đều sẽ mất mạng."
Ngu Linh Tê hít sâu một hơi.
Hoàng thượng cũng không biết lương thực cứu trợ xảy ra vấn đề, vì sao lại sốt ruột phái sứ giả đi như vậy?
Chẳng lẽ có người cố tình đổ thêm dầu vào lửa, dồn Ngu gia vào chỗ chết?
"Tỷ tỷ, sứ giả là vị đại nhân nào?" Ngu Linh Tê hỏi.
Ngu Tân Di vì nghe được tin sứ giả đã rời kinh thành, nên mới vội vàng quay về nhà, lập tức nói: "Là Hộ bộ thị lang Vương Lệnh Thanh."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Vương Lệnh Thanh...
Cái tên này nghe rất quen, dường như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Nhớ ra điều gì đó, Ngu Linh Tê đột nhiên nhướng mày, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, hắn ta là người của Thái tử."
Ngu Tân Di ngạc nhiên: "Tuế Tuế, sao muội biết?"
Xưa nay Vương Lệnh Thanh là cáo già luôn tỏ ra khéo léo, ngay cả Ngu Tân Di thường xuyên túc trực trong cung cũng không biết hắn ta thuộc phe nào, làm sao muội muội của nàng ở trong khuê phòng lại biết chắc chắn hắn ta là người dưới trướng Thái tử?
Ngu Linh Tê nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng lúc này nàng không còn quan tâm đến chuyện đó nữa.
Nàng nhớ kiếp trước khi vừa mới vào vương phủ không lâu, hắn ta đã dâng tặng mỹ nhân cho Ninh Ân.
Lúc đó Ninh Ân chống nạnh đi thẳng đến chỗ vị quan đang mặc áo bào đỏ quỳ rạp trên mặt đất, lạnh nhạt nói: "Vương Lệnh Thanh, ta không cần một nô tỳ hai họ."
Vị quan mặc áo bào đỏ lập tức quỳ rạp dưới chân Ninh Ân, nịnh nọt nói: "Thần trước kia có mắt không tròng, mới đi theo Thái... à không, cựu Thái tử. Hiện tại đã bỏ gian tà đi theo chính nghĩa, nguyện vì vương gia đầu rơi máu chảy có chết cũng không từ nan!"
"Ồ?" Ninh Ân liếc mắt một cái, sau đó nhíu mày, cúi đầu nở nụ cười.
Ngu Linh Tê nhớ rõ cái tên này đến thế là vì ngày đó Ninh Ân đã thành toàn cho câu "đầu rơi máu chảy" của hắn ta.
Hắn đã sai người mổ gan, móc não của Vương Lệnh Thanh băm nhỏ cho chó ăn.
"Chắc là, muội đã nghe được từ cha hoặc huynh trưởng nói..."
Ngu Linh Tê bịa đại một lý do và chuyển sang chủ đề khác: "Tỷ tỷ, hiện tại không phải lúc hỏi vấn đề này."
"Cũng đúng, muội nói rất đúng."
Ngu Tân Di phân tích: "Việc cha không gia nhập phe Đông cung, từ lâu đã trở thành cái gai trong mắt Thái tử, chưa kể đến việc sau đó từ chối hôn sự nên rất có khả năng hắn ta mượn chuyện này để chèn ép và thôn tính Ngu gia."
Mọi nghi ngờ đều đã được giải quyết rõ ràng.
Trước buổi trưa ngày mai, hoặc là chết, hoặc là đầu hàng.
Nghĩ đến đây, Ngu Tân Di nghiến răng, nắm chặt nắm đấm nói: "Bỉ ổi!"
"Tỷ tỷ, đừng vội, trước tiên phải giấu nương chuyện này."
Ngu Linh Tê suy nghĩ một lúc, dứt khoát nói: "Vẫn còn thời gian, muội đến Tiết phủ một chuyến."
Đẩy cửa bước ra, một trận gió lớn thổi những giọt mưa tạt vào mặt, trời đất tối sầm.
Trong con hẻm phía sau, cánh chim ưng lướt ngang qua bầu trời rồi biến mất trong những hạt mưa dày đặc.
Bên trong phòng, Ninh Ân cởi nón lá trúc ngồi xuống, mượn ánh sáng mờ ảo của đèn, đọc nhanh tờ mật thư đang cầm trên tay. Một vài dòng chữ nhỏ trên tờ giấy đã nói rõ được tình hình gần đây của kinh thành và bốn huyện của Lạc Châu.
Khóe môi của hắn nhếch lên một vòng cung giễu cợt, quả nhiên không ngoài dự đoán: Tên Ninh Đàn đầu heo này, vẫn không kiềm chế được mà ra tay với Ngu Hoán Thần.
Bốn nghìn năm trăm tấn lương thực được giấu đi đủ để nuôi một đội quân.
Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, bây giờ việc thích hợp nhất là ngồi thu hoạch cá.
Trong triều nước càng đục, càng dễ dàng cho hắn hành động, về vấn đề ai sẽ tham gia vào, bao nhiêu người sẽ chết...
Ninh Ân đưa tờ mật thư lên ngọn đèn dầu rồi châm lửa, nhìn ngọn lửa nhảy nhót trước mặt, hắn thờ ơ nghĩ: Hứ, ai thèm quan tâm chứ?
Ngoại trừ đôi mắt sáng như nước mùa thu kia, tất cả những người khác trong mắt hắn chỉ là con sâu, con kiến.
Có tiếng xe ngựa phát ra từ trước cổng.
Ninh Ân đứng dậy, nấp bên khe cửa nhìn về phía đình viện, vừa lúc nhìn thấy một nô tỳ đang cầm ô che mưa cho Ngu Linh Tê, sắc mặt nàng nghiêm trọng bước ra khỏi cửa.
Tiếng vó ngựa vang lên trong tiếng mưa tí tách, rồi tiếng bánh xe chuyển động, một lúc lâu sau đã không thấy bóng dáng xe ngựa của Ngu Linh Tê.
Sự ung dung và nhàn nhã trong mắt Ninh Ân đột nhiên nhạt dần, thay vào đó là ánh mắt mờ mịt và u ám.
Hắn không ngừng nhìn ra cửa, không thể giải thích được tại sao hắn lại không vui: "Muộn như vậy, nàng định đi gặp ai?"
Ngu Linh Tê đi gặp Tiết hữu tướng.
Ông nội Tiết Sầm là hữu tướng đứng đầu quan văn, giữ vị trí rất quan trọng trong triều, lúc này ông cụ là người mà nàng có thể nghĩ đến, là hi vọng cuối cùng của nàng.
Đêm nay là một đêm mưa dai dẳng, mưa từ lúc chạng vạng tối, trên đường rất ít người qua kẻ lại.
Chỉ trong vòng có mười lăm phút, xe ngựa của Ngu Linh Tê đã dừng trước cửa Tiết phủ.
Người ra mở cửa là quản gia của Tiết phủ, nghe được ý định của Ngu Linh Tê, liền nở nụ cười khó xử, nói: "Nhị cô nương đến thật không đúng lúc, hai vị đại nhân nhà ta đều ở trong cung còn chưa quay về phủ."
Tiết hữu tướng không có ở đây, hi vọng của Ngu Linh Tê vừa với nhen nhóm lên đã bị dập tắt.
Suy nghĩ một lúc, nàng lại nói: "Tiết nhị lang có nhà không?"
"Cái này... Nhị lang nhà ta cũng không có nhà."
Quản gia áy náy nói: "Nhị cô nương có việc quan trọng nếu không ngại có thể nói với ta, khi nào chủ nhân nhà ta về, ta sẽ bẩm báo lại."
Không kịp nữa rồi, nàng chỉ có thể tìm cách khác.
"Không cần, cảm ơn."
Ngu Linh Tê liền nói: "Đã quấy rầy", quay người lên xe ngựa, vội vàng trở về cùng Ngu Tân Di bàn bạc tìm đối sách.
Nàng không thể dương mắt ngồi nhìn cha và huynh trưởng rơi vào cuộc chiến tranh chấp giữa các phe phái trong triều được.
Không ngờ khi vừa về đến cửa đã nghe thị vệ nói lại Ngu Tân Di vừa mới đi ra ngoài.
Đột nhiên Ngu Linh Tê dự cảm có điều chẳng lành, nàng không quan tâm lau nước mưa trên mặt, nói: "Tỷ tỷ đi đâu?"
"Thuộc hạ cũng không biết."
Thị vệ nói: "Nhưng mà, Đại tiểu thư mặc quan bào Bách Kỵ ty đi ra ngoài."
Quan bào?
Muộn như vậy, tỷ tỷ không cần phải làm nhiệm vụ cũng không có khả năng vào cung gặp Hoàng thượng, vậy mặc quan bào làm gì?
Nghĩ đến sự tức giận và lo lắng của tỷ tỷ khi nói đến Thái tử, Ngu Linh Tê cảm thấy như bị đánh vào đầu: Tỷ tỷ không phải trực tiếp đi tìm Thái tử cầu xin chứ?
"Tỷ tỷ ra ngoài bao lâu rồi?" Nàng run rẩy hỏi.
Thị vệ trả lời: "Vừa mới đi, còn chưa hết một chén trà."
Quá bốc đồng!
Thái tử giăng bẫy, mục đích là buộc Ngu gia phải khuất phục, lúc này tỷ tỷ vào Đông cung chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Với tính cách và thủ đoạn của Thái tử làm sao có thể để tỷ tỷ an toàn trở về?
Không ai biết Thái tử sẽ làm ra những chuyện gì, càng nghĩ về điều đó trái tim Ngu Linh Tê càng lạnh giá.
Trọng sinh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi. Cha và huynh trưởng đã lâm vào tình cảnh này, nàng không thể để tỷ tỷ xảy ra chuyện gì nữa!
Bây giờ người duy nhất có thể ngăn cản Thái tử chỉ có hai người trong cung. Nhưng người thường không thể vào cung, vì vậy nàng phải nhờ người trong Hoàng thất giúp đỡ...
Ngu Linh Tê nhướng mày, ra lệnh cho người hầu mang kiếm của Ngu Tân Di ra.
Nàng cầm lấy kiếm đưa cho thị vệ, nghiêm nghị nói: "Ngươi cầm lấy kiếm đi đến phủ Quận vương Nam Dương, nói cho Tiểu quận vương biết Ngu Tân Di bị nhốt ở Đông cung, tính mạng đang gặp nguy hiểm, cầu xin hắn ta nể tình tỷ tỷ đã liều mạng cứu hắn ta, mau chóng vào cung cứu giúp! Đi đi!"
Thị vệ sợ hãi trước ánh mắt bình tĩnh của nàng, không dám chậm trễ, hai tay vội vàng cầm lấy kiếm, xoay người giục ngựa rời đi.
Nhưng nhất định Thái tử sẽ không để Ninh Tử Trạc vào Đông cung làm hỏng chuyện, nếu muốn cứu tỷ tỷ, Ninh Tử Trạc phải vào cung mời Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu.
Không kịp nữa.
Phải cố gắng giữ chân Thái tử, kéo dài thời gian cho tỷ tỷ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngu Linh Tê chùng xuống, dặn dò Hồ Đào: "Chuẩn bị ngựa đi Đông cung."
Mưa đêm như trút nước, xe ngựa lao nhanh vun vút trên đường Vĩnh Hưng.
Xe ngựa vì quá xóc nên cốc trà và đĩa hoa quả trên bàn đều lăn hết xuống sàn, Ngu Linh Tê bất động, vén váy ngồi thẳng người, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt cây trâm vàng sắc nhọn.
Nàng rất tỉnh táo, Thái tử là người thừa kế tương lai, nếu nàng đâm chết Thái tử chỉ khiến cho cả Ngu gia rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơn.
Vì vậy, cây trâm vàng này không phải dành cho Ninh Đàn, mà là dành cho chính nàng.
Ngu Linh Tê biết, Ninh Đàn hứng thú với nàng còn hơn là tỷ tỷ, đây là cơ hội duy nhất nàng có thể kéo dài thời gian để đổi lấy tỷ tỷ.
Nếu Ninh Tử Trạc không thể đến cứu binh, vậy nàng chỉ có thể...
"Ai đó?"
Phu xe đang điều khiển xe ngựa bỗng giật mình, vội vàng kéo chặt dây cương la lên.
Xe ngựa dừng lại đột ngột, Ngu Linh Tế theo quán tính ngã về phía trước, vội vàng bám lấy vách xe, đồ đạc trong xe lăn lộn xộn trên sàn xe.
Chân đèn trên bàn rơi xuống, xung quanh tối om, phải một lúc sau, Ngu Linh Tê mới bình tĩnh trở lại, chậm rãi thở ra một hơi thật dài.
"Xảy ra chuyện gì?" Nàng hỏi.
Ngoại trừ tiếng mưa rơi lộp độp thì bên ngoài xe không có thêm một tiếng động nào cả.
Ngu Linh Tê mò tìm cây trâm vàng rơi trên sàn xe, nắm chặt trước ngực tự vệ, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm vén rèm xe lên.
Vô cùng kinh ngạc.
Đèn lồng trước xe lập lòe, chỉ phát ra ánh sáng mờ mờ trong đêm mưa.
Những giọt mưa phát ra ánh sáng màu vàng dưới ánh sáng của đèn lồng, người phu xe ngất xỉu ngã lăn xuống đường, vị trí người phu xe vẫn ngồi xuất hiện một thanh niên mặc áo đen dáng vẻ vô cùng quen thuộc.
Ninh Ân một tay nắm lấy dây cương xe ngựa, quấn chặt vào cánh tay kéo mạnh, dùng sức kéo con ngựa đang phi nước đại ngừng lại!
"Vệ Thất."
Ngu Linh Tê kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Ninh Ân trong đêm mưa, trong lòng đột nhiên nổi lên tức giận: "Ngươi điên rồi!"
Một con ngựa đang chạy nhanh như vậy, nếu không cẩn thận sẽ bị giẫm cho thịt nát như bùn.
Sao hắn liều như vậy!
"Tiểu thư mới là người điên." Ninh Ân ném dây cương, xoay người.
Ngu Linh Tê mới phát hiện ra sắc mặt của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, nước mưa xẹt qua gương mặt trắng bệch của hắn, men theo chóp mũi chảy xuống quai hàm.
"Tiểu thư định đi đâu? Đông cung?"
Đôi mắt đen của hắn dường như bị dập tắt vì lạnh, lại giống như dung nham phun trào, hắn nở nụ cười chế nhạo: "Tiểu thư có biết hậu quả của việc đi đến đó không?"
Ngu Linh Tê nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt gợn sóng: "Ta biết."
Nhưng nàng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Ngu Linh Tê nắm chặt cây trâm vàng, nhẹ nhàng nói: "Vệ Thất, ta không sợ."
Nhưng hắn sợ.
Môi Ninh Ân mấp máy, tiếng mưa quá lớn nên Ngu Linh Tê không thể nghe rõ hắn nói gì.
"Cái gì?" Ngu Linh Tê hỏi.
"Ta nói..."
Cả người Ninh Ân bị màn đêm lạnh lẽo bao trùm, hắn nghiêng người nhìn, gằn từng chữ từng chữ nói: "Tiểu thư, lập tức, quay trở về cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.