Chương 40: Đút thuốc
Bố Đinh Lưu Li
11/04/2024
Đêm đã khuya, Hồ Đào và nhũ mẫu Dạ Dản đang ngủ ngon lành trong phòng bên cạnh, ngáy khò khò.
Ngu Linh Tê thậm chí còn quên xỏ giày, đôi tất trơn màu trắng mảnh mai giẫm lên hành lang bằng gỗ mà không phát ra tiếng động.
Liều thuốc an thần nặng như vậy hoàn toàn không thể ngăn chặn được độc tính. Nàng vừa chóng mặt vừa khô nóng, cả người như bước trên mây, loạng choạng không biết phương hướng, chỉ biết mò mẫm đi về phía trước theo bản năng.
Con đường mà ngày thường có thể đi với nửa tách trà dường như không có điểm cuối.
Chân nàng mềm nhũn ra, Ngu Linh Tê đỡ cánh cổng tròn ngã xuống đất, thủy triều đen kịt từ tứ phía kéo nàng xuống như một cơn lốc.
Nàng ghét cảm giác đó, nhưng cơ thể nàng không thể kiểm soát được.
Xa xa có thể nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề của thị vệ tuần tra ban đêm, thấp thoáng đèn lồng của tuần tra đêm, đang tiến lại đây.
Ngu Linh Tê hoàn toàn không còn sức để đứng dậy, chiếc váy ngủ trắng của nàng vô cùng nổi bật trong màn đêm.
Nàng tự véo lòng bàn tay mình, thậm chí còn tự sa ngã mà nghĩ: Ai cũng được, chỉ cần họ có thể giúp nàng thoát ra khỏi biển khổ...
Trong tầm nhìn mơ hồ và méo mó, một đôi ủng da rất quen thuộc hiện ra.
Ngu Linh Tê sững sờ một lúc, nhìn theo vạt áo tối tăm hướng lên trên, nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.
Ánh trăng vô cùng nhợt nhạt, phủ lên người hắn như một lớp sương giá.
Đối mặt với ánh mắt tan rã của nàng, Ninh Ân khẽ “chậc” một tiếng, ngồi xổm xuống một lúc mới nói: “Tiểu thư đang kìm nén cái gì?”
Giọng hắn nặng nề, có vẻ không vui.
Thị vệ tuần tra đã sắp đi đến chỗ hành lang gấp khúc, như thể sẽ chiếu đèn lại đây bất cứ lúc nào, nhìn thấy sự bối rối vì trúng độc của nàng.
Ngu Linh Tê cắn môi, dùng sức lực cuối cùng để kéo chặt vạt áo Ninh Ân.
Ninh Ân ung dung không nhúc nhích, cho đến khi bước chân của đội tuần tra đến góc tường ngăn cách, vạt áo tối màu bị nắm chặt tạo thành nếp nhăn, hắn mới có động tác
Duỗi tay ra ôm lấy Ngu Linh Tê vào lòng, trốn vào không gian chật chội trong góc phía sau núi giả.
Bóng đen bao phủ, hương vị khô mát trên người Ninh Ân chắc chắn là một cám dỗ chết người, khiến nàng nhớ đến hai lần nghiện trước đó.
Nàng không chịu khống chế mà phát ra một âm thanh “A” rất nhẹ, sau đó bị che miệng ép vào trong ngực.
Giọng nói hạ thấp của Ninh Ân từ trên đỉnh đầu vang lên khiến lồ.ng ngực hắn rung động: “Im lặng.”
Vải dính vào vải, Ngu Linh Tê mơ màng hồ đồ phát hỏa, cắn chặt môi dưới.
Gần như cùng lúc, thị vệ cầm theo đèn lồng chiếu về phía cánh cổng tròn, ánh trăng yên tĩnh, con đường bằng sỏi đá bị chiếu đến trắng xóa.
“Quái lạ, vừa rồi rõ ràng nghe thấy động tĩnh.” Giọng nói cách đó chưa đến mười bước.
“Có lẽ là con mèo.” Một người khác nói.
Thị vệ đứng một lúc rồi bỏ đi.
Thân thể của Ngu Linh Tê chịu đựng đến cực điểm, lập tức liền yếu ớt mềm nhũn, bị Ninh Ân kịp thời bắt lấy.
Vòng eo thon thả như không có xương có thể ôm hết bằng một tay, Ninh Ân siết chặt cánh tay, nhìn vào mắt nàng, nhỏ giọng nói: “Phòng ngủ không an toàn lắm, thiệt thòi cho tiểu thư phải đến chỗ của ta?”
Ngu Linh Tê nóng đến mức không tỉnh táo, cái miệng nhỏ hô hấp dồn dập, hắn nói cái gì cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Một chiếc áo choàng lớn màu quạ phủ xuống, bao phủ toàn thân Ngu Linh Tê.
Ngay lập tức, cả người nhẹ nhàng rơi xuống, nào được một cánh tay mạnh mẽ nhấc lên. Lòng bàn tay ấm áp áp vào chân nàng, nàng vô thức rụt người vào trong ngực của Ninh Ân.
Vào phòng, Ninh Ân cong mũi chân khép cửa lại.
Tiếng tia chớp rơi xuống khiến vai Ngu Linh Tê run lên.
“Ta đã quen ngủ trên giường cứng, xin tiểu thư chấp nhận tạm dùng một chút.”
Bước chân hắn vững vàng, đặt thiếu nữ chỉ mặc một chiếc áo đơn trong tay mình trên chiếc giường duy nhất, sau đó đứng dậy lấy nước, lau lòng bàn tay bẩn thỉu đã dựa vào tường suốt quãng đường đi của nàng.
Khăn ướt lau từ những ngón tay mỏng manh trước, sau đó đến lòng bàn tay, rồi kéo dài dọc theo mu bàn tay đến cánh tay nóng bỏng bất thường.
Khu vực được lau mát trải qua một thời gian ngắn mát mẻ, sau đó nổi lên một luồng nhiệt nóng như thiêu đốt.
“Vệ… Vệ Thất?”
Giọng nói khàn khàn dồn dập, không có chút sức lực.
“Ừm.”
Ninh Ân nhẹ nhàng đáp lại, không nhanh không chậm.
Trước mắt Ngu Linh Tê đầy kỳ quái, không phân biệt được đó là mơ hay thực, chỉ nắm tay Ninh Ân theo bản năng, xương tay của nam nhân thon dài, với những đường gân đẹp hơi nhô ra, được sinh ra để kiểm soát mọi thứ.
Nàng chen năm ngón tay vào giữa ngón tay hắn, đan vào năm ngón tay hắn, lộ ra nụ cười nhàn nhạt mê mang như hoa đào.
Ninh Ân lau tay chậm hơn một chút, hơi nhướng mày.
Hắn biết rằng độc phát tác lần thứ ba sẽ tạo ra ảo giác, giống như một giấc mơ, cho đến khi ý thức của con người bị tiêu hao hoàn toàn và rơi xuống vực sâu cực lạc.
“Lần trước tiểu thư nói tay nghề của ta quá kém, nên ta đọc sách học hỏi một chút.”
Ninh Ân vừa nói vừa ném chiếc khăn bông vào trong chậu đồng, đôi mắt thâm trầm lóe lên ý cười: “Tiểu thư có muốn kiểm tra bài tập không?”
Hắn biết Ngu Linh Tê không thể chịu được nữa, nhưng hắn vẫn ác liệt ngồi ngay ngắn, đợi nàng chủ động mở miệng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Quả nhiên, Ngu Linh Tê khó chịu mà sát lại gần một chút, chống vào bờ vai của hắn thò đến, h.ôn lên chóp mũi hắn một cách quen thuộc, sau đó đi xuống đặt lên đôi môi mỏng lãnh đạm của hắn một nụ hôn nhẹ như lông chim.
Ninh Ân chống khuỷu tay tùy tiện đặt hai bàn tay ướt đẫm lên bàn ở đầu giường để phơi khô, đôi mắt hơi nhếch lên hơi nheo lại.
Cho đến khi nàng ấm ức không hài lòng, hắn mới ngẩng đầu lên thuận theo mà mở miệng.
Khi trên môi cảm thấy đau xót, Ngu Linh Tê cau mày, nàng chưa kịp kêu ra tiếng thì tất cả đã bị chặn lại trong bụng.
“Tiểu thư da mặt mỏng, nói nhỏ một chút.”
Giọng hắn khàn khàn và trầm ấm, duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi màu đỏ hồng trên môi cô, giống như một vệt son tươi mới.
Động tác quen thuộc khiến toàn thân Ngu Linh Tê run lên, cả người dường như đột nhiên bị kéo ra khỏi giấc mộng đẹp đẽ và ướt át.
“Da mặt mỏng như vậy, còn bò cái gì...”
Giống như nghe thấy bên một tiếng cười nhạt quen thuộc bên tai, ánh nến mờ ảo cũng điểm xuyết chỗ đó biến thành một ngọn đèn hoa đăng rơi xuống đất.
Lồ.ng ngực nàng phập phồng, lùi về phía sau một chút, tầm mắt mê man không chớp mắt mà dừng ở trên người Ninh Ân.
Ninh Ân khá bất mãn với sự phân tâm của nàng, bàn tay đang đặt ở bên hông cuối cùng cũng chuyển động, nâng nên giữ chặt gáy của nàng, nghiêng đầu đ.è xuống.
Ngu Linh Tê vẫn mở to mắt, lông mi run rẩy.
Trên quần áo của Ninh Ân, nàng nhìn thấy rất nhiều bông hoa văng tung tóe, những bông hoa có màu đỏ đen, nhỏ giọt ướt đẫm.
Khuôn mặt tái nhợt như quỷ của Ninh Ân phủ lên người thanh niên trước mặt, Ngu Linh Tê nắm chặt lấy tấm đệm, đồng tử tan rã ra bắt đầu rung động kịch liệt.
Ninh Ân nhận thấy sự kỳ lạ của nàng, hơi dừng lại.
Đôi mắt u ám của hắn như có dòng chảy ngầm, nhìn hàm răng Ngu Linh Tê đang run rẩy, khàn giọng hỏi: “Tiểu thư không muốn sống nữa, còn muốn chịu đựng sao?”
“Xin lỗi…”
Ngu Linh Tê cảm thấy ghê tởm, nhưng nàng không thể kiểm soát được bản thân mà sáp lại.
Đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, còn có mê hoặc, đặt đôi môi đang run rẩy lên đôi môi nhợt nhạt của Ninh Ân.
Ninh Ân nhìn xuống con ngươi đang run rẩy của nàng, nhưng không nhúc nhích.
Hắn biết lần thứ ba độc dược mạnh nhất sẽ khiến người nhìn thấy ảo giác, càng ngày càng chìm sâu. Nhưng hầu hết mọi người đều có thể nhìn thấy những thứ cực kỳ đẹp đẽ, hiếm khi lại như Ngu Linh Tê...
“Tiểu thư nhìn thấy cái gì, hửm?”
Vạt áo của Ninh Ân đã buông lỏng, nâng ngón tay nhéo cằm Ngu Linh Tê, không cho nàng cử động, buộc nàng phải nhìn vào mặt hắn.
Đôi mắt Ngu Linh Tê chảy ra nước mắt, mang theo một màu đỏ tuyệt đẹp khiến người khác đau lòng, chỉ lẩm bẩm hai chữ “xin lỗi” liên tục.
Ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại, hỏi: “Không muốn?”
Máu tươi rỉ ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng của Ngu Linh Tê, run rẩy đưa tay lên cổ hắn, như muốn tóm lấy cây gỗ cuối cùng, lại như sợ sẽ kéo cây gỗ vô tội này xuống vực sâu.
Ban đầu Ninh Ân nghĩ đó là sự cứng đầu của Ngu Linh Tê, nhưng ngay sau đó phát hiện ra rằng không phải.
Hai lần đầu tiên, trong mắt Ngu Linh Tê đều là sự cố chấp giãy giụa, nhưng lần này, trong mắt nàng chỉ có sợ hãi và đau đớn.
“Ta không định... Làm hại ngươi...”
Ninh Ân cúi người, chỉ nghe thấy một câu mơ hồ như vậy.
Hắn sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên cười nhạo: Nói gì vậy?
Với thân hình nhơ nhớp này, ngay cả bản thân hắn cũng không ngại đâm thêm vài nhát dao nữa, nàng phải sợ cái gì?
“Thật khó chịu...” Ngu Linh Tê vừa khóc vừa cọ xát lại, cả cổ cũng nóng đến đỏ lên, tràn đầy mùi thơm ấm áp.
Ninh Ân do dự, chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của nàng như trấn an tạm thời.
Nhưng nó không thể xoa dịu nỗi đau của nàng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, mặc dù giải độc thành công, cơn đau cũng nhiều hơn niềm vui.
Im lặng kéo dài, hơi thở chồng lên nhau.
Ninh Ân mở ngăn kéo ở tủ đầu giường thấp, lấy ra một cái lọ bằng ngọc trắng mà Chiết Kích đưa cho.
“Mở miệng ra.” Giọng hắn khàn khàn, lãnh đạm.
Ngu Linh Tê làm sao có thể nghe thấy những gì hắn nói, chỉ vừa khóc vừa không quan tâm mà tìm kiếm sự an ủi ở trên người hắn.
Ninh Ân hừ nhẹ một tiếng, kìm nén cơn đau khô nóng, đẩy cái miệng đang cắn xé của nàng ra khỏi cổ, bóp má nàng rồi đút thuốc vào.
Cơn đau khó tả bùng nổ trên đầu lưỡi.
Ngu Linh Tê không rảnh quan tâm đến sự khó chịu của cơ thể mình, “Ô” một tiếng bổ nhào đến mép giường.
“Không được nôn.”
Ninh Ân nắm lấy đôi vai mượt mà và gầy yếu của nàng, ấn nàng lại trên giường: “Không muốn chết thì nuốt xuống đi.”
Ngu Linh Tê không nghe lời mà vặn vẹo, ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại, chỉ đơn giản đè chặt cổ tay đang ngọ nguậy của nàng, cúi người bịt chặt môi nàng, dùng đầu lưỡi đẩy viên thuốc vừa phun ra khỏi miệng trở lại.
Ngu Linh Tê ô ô hai tiếng, liều mạng đạp hai chân, nhưng dưới sự áp chế tuyệt đối của người thanh niên không khác gì kiến càng rung cây, không thể nhúc nhích chút nào.
Dần dần, âm thanh phản kháng “ô ô” biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở mỏng manh.
Ninh Ân cẩn thận “đút” thuốc sạch sẽ, mở đôi mắt màu đen ra rồi từ từ rút lui khỏi môi nàng.
“Đắng.” Ngu Linh Tê mím môi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Ninh Ân liế.m đôi môi phiếm hồng, cười khẽ: “Đắng ở đâu?”
Rõ ràng, nó rất ngọt ngào.
Ánh trăng di chuyển về phía tây, bóng cây bên ngoài cửa sổ lắc lư.
Chưa kịp cắt nến thì ánh lửa đã tắt dần.
Hô hấp của Ngu Linh Tê nóng bỏng, yên lặng chưa đầy một tách trà nhỏ, sau khi lấy lại được chút sức lực, lại cúi vào trong lồ.ng ngực của Ninh Ân, nhẹ nhàng cọ xát.
Thuốc giải của Cực Lạc hương đã thất truyền, thuốc này là hắn bảo Chiết Kích cầm Cực Lạc hương cân nhắc bào chế tạo ra, thời gian quá gấp, tác dụng của thuốc không có hiệu quả tức thì, sau khi uống sẽ vẫn còn sót lại chất độc, nhưng không còn đau đớn như muốn chết nữa.
Chính vì hắn sợ kinh nghiệm không đủ có thể mắc phải sai lầm nên đã chuẩn bị đồ cũ.
Dù gì hiện giờ hắn cảm thấy có chút mới lạ đối với Ngu Linh Tê, cũng không muốn nàng đổ bệnh hay chết vì điều đó.
Không ngờ nàng lại khóc dữ dội như vậy, nói cái gì mà không muốn hại hắn, từng cử động đều đâm sâu vào trái tim hắn...
Ninh Ân hiếm khi làm ăn mua bán lỗ vốn, trong lòng cảm thấy không vui.
Hắn lúc có lúc không mà nghịch mái tóc của nàng, lạnh lùng liếc nhìn cái đầu đang cọ vào ngực mình, bất động thanh sắc nói: “Tiểu thư đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Ăn thuốc của hắn, còn muốn hắn giải quyết hậu quả, làm sao có chuyện tốt như vậy?
Ngu Linh Tê tự chơi một mình một lúc, thấy hắn không để ý tới, bối rối ngước mắt lên.
Đuôi mắt đỏ rực, yếu ớt lại xinh đẹp, cánh tay xương thịt cân đối như băng tuyết ngưng tụ thành, tơ lụa phác họa ra vòng eo thon thả.
Bàn tay chơi với mái tóc của Ninh Ân chậm lại, do dự một lúc giữa việc hất nàng ra và đòi lợi tức...
Cuối cùng hắn cụp mắt xuống, giận chó đánh mèo mà há mồm cắn đầu ngón tay non mịn của nàng, dùng răng nanh tinh tế nghiền nát.
Ngọn nến trên bàn cháy hết, sáp nến đọng lại thành một vũng dày trên chân đèn.
Môi Ninh Ân cũng bị nhuộm một chút đỏ ửng, ngồi ở mép giường, nửa khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, chậm rãi lau sạch vết nước trên ngón tay trên váy nàng.
Sau khi phát độc, Ngu Linh Tê vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ, mê man mở mắt ra, liếc thấy nam nhân đang mặc quần áo ngồi bên giường.
Suy nghĩ của nàng hỗn loạn, tưởng rằng mình còn đang ở trong mộng, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Vương gia…”
Giọng nói quá nhỏ, Ninh Ân cũng không để ý tới, thuận miệng hỏi: “Gọi là gì?”
Hàng mi cong vút của Ngu Linh Tê từ từ khép lại, hơi thở gấp gáp dần dần nhẹ nhàng.
Một lúc lâu sau, mơ hồ nói mớ: “Ninh Ân.”
Tay đang lau của Ninh Ân đột nhiên dừng lại, hắn từ từ ngước mắt lên.
Ngu Linh Tê thậm chí còn quên xỏ giày, đôi tất trơn màu trắng mảnh mai giẫm lên hành lang bằng gỗ mà không phát ra tiếng động.
Liều thuốc an thần nặng như vậy hoàn toàn không thể ngăn chặn được độc tính. Nàng vừa chóng mặt vừa khô nóng, cả người như bước trên mây, loạng choạng không biết phương hướng, chỉ biết mò mẫm đi về phía trước theo bản năng.
Con đường mà ngày thường có thể đi với nửa tách trà dường như không có điểm cuối.
Chân nàng mềm nhũn ra, Ngu Linh Tê đỡ cánh cổng tròn ngã xuống đất, thủy triều đen kịt từ tứ phía kéo nàng xuống như một cơn lốc.
Nàng ghét cảm giác đó, nhưng cơ thể nàng không thể kiểm soát được.
Xa xa có thể nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề của thị vệ tuần tra ban đêm, thấp thoáng đèn lồng của tuần tra đêm, đang tiến lại đây.
Ngu Linh Tê hoàn toàn không còn sức để đứng dậy, chiếc váy ngủ trắng của nàng vô cùng nổi bật trong màn đêm.
Nàng tự véo lòng bàn tay mình, thậm chí còn tự sa ngã mà nghĩ: Ai cũng được, chỉ cần họ có thể giúp nàng thoát ra khỏi biển khổ...
Trong tầm nhìn mơ hồ và méo mó, một đôi ủng da rất quen thuộc hiện ra.
Ngu Linh Tê sững sờ một lúc, nhìn theo vạt áo tối tăm hướng lên trên, nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.
Ánh trăng vô cùng nhợt nhạt, phủ lên người hắn như một lớp sương giá.
Đối mặt với ánh mắt tan rã của nàng, Ninh Ân khẽ “chậc” một tiếng, ngồi xổm xuống một lúc mới nói: “Tiểu thư đang kìm nén cái gì?”
Giọng hắn nặng nề, có vẻ không vui.
Thị vệ tuần tra đã sắp đi đến chỗ hành lang gấp khúc, như thể sẽ chiếu đèn lại đây bất cứ lúc nào, nhìn thấy sự bối rối vì trúng độc của nàng.
Ngu Linh Tê cắn môi, dùng sức lực cuối cùng để kéo chặt vạt áo Ninh Ân.
Ninh Ân ung dung không nhúc nhích, cho đến khi bước chân của đội tuần tra đến góc tường ngăn cách, vạt áo tối màu bị nắm chặt tạo thành nếp nhăn, hắn mới có động tác
Duỗi tay ra ôm lấy Ngu Linh Tê vào lòng, trốn vào không gian chật chội trong góc phía sau núi giả.
Bóng đen bao phủ, hương vị khô mát trên người Ninh Ân chắc chắn là một cám dỗ chết người, khiến nàng nhớ đến hai lần nghiện trước đó.
Nàng không chịu khống chế mà phát ra một âm thanh “A” rất nhẹ, sau đó bị che miệng ép vào trong ngực.
Giọng nói hạ thấp của Ninh Ân từ trên đỉnh đầu vang lên khiến lồ.ng ngực hắn rung động: “Im lặng.”
Vải dính vào vải, Ngu Linh Tê mơ màng hồ đồ phát hỏa, cắn chặt môi dưới.
Gần như cùng lúc, thị vệ cầm theo đèn lồng chiếu về phía cánh cổng tròn, ánh trăng yên tĩnh, con đường bằng sỏi đá bị chiếu đến trắng xóa.
“Quái lạ, vừa rồi rõ ràng nghe thấy động tĩnh.” Giọng nói cách đó chưa đến mười bước.
“Có lẽ là con mèo.” Một người khác nói.
Thị vệ đứng một lúc rồi bỏ đi.
Thân thể của Ngu Linh Tê chịu đựng đến cực điểm, lập tức liền yếu ớt mềm nhũn, bị Ninh Ân kịp thời bắt lấy.
Vòng eo thon thả như không có xương có thể ôm hết bằng một tay, Ninh Ân siết chặt cánh tay, nhìn vào mắt nàng, nhỏ giọng nói: “Phòng ngủ không an toàn lắm, thiệt thòi cho tiểu thư phải đến chỗ của ta?”
Ngu Linh Tê nóng đến mức không tỉnh táo, cái miệng nhỏ hô hấp dồn dập, hắn nói cái gì cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Một chiếc áo choàng lớn màu quạ phủ xuống, bao phủ toàn thân Ngu Linh Tê.
Ngay lập tức, cả người nhẹ nhàng rơi xuống, nào được một cánh tay mạnh mẽ nhấc lên. Lòng bàn tay ấm áp áp vào chân nàng, nàng vô thức rụt người vào trong ngực của Ninh Ân.
Vào phòng, Ninh Ân cong mũi chân khép cửa lại.
Tiếng tia chớp rơi xuống khiến vai Ngu Linh Tê run lên.
“Ta đã quen ngủ trên giường cứng, xin tiểu thư chấp nhận tạm dùng một chút.”
Bước chân hắn vững vàng, đặt thiếu nữ chỉ mặc một chiếc áo đơn trong tay mình trên chiếc giường duy nhất, sau đó đứng dậy lấy nước, lau lòng bàn tay bẩn thỉu đã dựa vào tường suốt quãng đường đi của nàng.
Khăn ướt lau từ những ngón tay mỏng manh trước, sau đó đến lòng bàn tay, rồi kéo dài dọc theo mu bàn tay đến cánh tay nóng bỏng bất thường.
Khu vực được lau mát trải qua một thời gian ngắn mát mẻ, sau đó nổi lên một luồng nhiệt nóng như thiêu đốt.
“Vệ… Vệ Thất?”
Giọng nói khàn khàn dồn dập, không có chút sức lực.
“Ừm.”
Ninh Ân nhẹ nhàng đáp lại, không nhanh không chậm.
Trước mắt Ngu Linh Tê đầy kỳ quái, không phân biệt được đó là mơ hay thực, chỉ nắm tay Ninh Ân theo bản năng, xương tay của nam nhân thon dài, với những đường gân đẹp hơi nhô ra, được sinh ra để kiểm soát mọi thứ.
Nàng chen năm ngón tay vào giữa ngón tay hắn, đan vào năm ngón tay hắn, lộ ra nụ cười nhàn nhạt mê mang như hoa đào.
Ninh Ân lau tay chậm hơn một chút, hơi nhướng mày.
Hắn biết rằng độc phát tác lần thứ ba sẽ tạo ra ảo giác, giống như một giấc mơ, cho đến khi ý thức của con người bị tiêu hao hoàn toàn và rơi xuống vực sâu cực lạc.
“Lần trước tiểu thư nói tay nghề của ta quá kém, nên ta đọc sách học hỏi một chút.”
Ninh Ân vừa nói vừa ném chiếc khăn bông vào trong chậu đồng, đôi mắt thâm trầm lóe lên ý cười: “Tiểu thư có muốn kiểm tra bài tập không?”
Hắn biết Ngu Linh Tê không thể chịu được nữa, nhưng hắn vẫn ác liệt ngồi ngay ngắn, đợi nàng chủ động mở miệng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Quả nhiên, Ngu Linh Tê khó chịu mà sát lại gần một chút, chống vào bờ vai của hắn thò đến, h.ôn lên chóp mũi hắn một cách quen thuộc, sau đó đi xuống đặt lên đôi môi mỏng lãnh đạm của hắn một nụ hôn nhẹ như lông chim.
Ninh Ân chống khuỷu tay tùy tiện đặt hai bàn tay ướt đẫm lên bàn ở đầu giường để phơi khô, đôi mắt hơi nhếch lên hơi nheo lại.
Cho đến khi nàng ấm ức không hài lòng, hắn mới ngẩng đầu lên thuận theo mà mở miệng.
Khi trên môi cảm thấy đau xót, Ngu Linh Tê cau mày, nàng chưa kịp kêu ra tiếng thì tất cả đã bị chặn lại trong bụng.
“Tiểu thư da mặt mỏng, nói nhỏ một chút.”
Giọng hắn khàn khàn và trầm ấm, duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi màu đỏ hồng trên môi cô, giống như một vệt son tươi mới.
Động tác quen thuộc khiến toàn thân Ngu Linh Tê run lên, cả người dường như đột nhiên bị kéo ra khỏi giấc mộng đẹp đẽ và ướt át.
“Da mặt mỏng như vậy, còn bò cái gì...”
Giống như nghe thấy bên một tiếng cười nhạt quen thuộc bên tai, ánh nến mờ ảo cũng điểm xuyết chỗ đó biến thành một ngọn đèn hoa đăng rơi xuống đất.
Lồ.ng ngực nàng phập phồng, lùi về phía sau một chút, tầm mắt mê man không chớp mắt mà dừng ở trên người Ninh Ân.
Ninh Ân khá bất mãn với sự phân tâm của nàng, bàn tay đang đặt ở bên hông cuối cùng cũng chuyển động, nâng nên giữ chặt gáy của nàng, nghiêng đầu đ.è xuống.
Ngu Linh Tê vẫn mở to mắt, lông mi run rẩy.
Trên quần áo của Ninh Ân, nàng nhìn thấy rất nhiều bông hoa văng tung tóe, những bông hoa có màu đỏ đen, nhỏ giọt ướt đẫm.
Khuôn mặt tái nhợt như quỷ của Ninh Ân phủ lên người thanh niên trước mặt, Ngu Linh Tê nắm chặt lấy tấm đệm, đồng tử tan rã ra bắt đầu rung động kịch liệt.
Ninh Ân nhận thấy sự kỳ lạ của nàng, hơi dừng lại.
Đôi mắt u ám của hắn như có dòng chảy ngầm, nhìn hàm răng Ngu Linh Tê đang run rẩy, khàn giọng hỏi: “Tiểu thư không muốn sống nữa, còn muốn chịu đựng sao?”
“Xin lỗi…”
Ngu Linh Tê cảm thấy ghê tởm, nhưng nàng không thể kiểm soát được bản thân mà sáp lại.
Đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, còn có mê hoặc, đặt đôi môi đang run rẩy lên đôi môi nhợt nhạt của Ninh Ân.
Ninh Ân nhìn xuống con ngươi đang run rẩy của nàng, nhưng không nhúc nhích.
Hắn biết lần thứ ba độc dược mạnh nhất sẽ khiến người nhìn thấy ảo giác, càng ngày càng chìm sâu. Nhưng hầu hết mọi người đều có thể nhìn thấy những thứ cực kỳ đẹp đẽ, hiếm khi lại như Ngu Linh Tê...
“Tiểu thư nhìn thấy cái gì, hửm?”
Vạt áo của Ninh Ân đã buông lỏng, nâng ngón tay nhéo cằm Ngu Linh Tê, không cho nàng cử động, buộc nàng phải nhìn vào mặt hắn.
Đôi mắt Ngu Linh Tê chảy ra nước mắt, mang theo một màu đỏ tuyệt đẹp khiến người khác đau lòng, chỉ lẩm bẩm hai chữ “xin lỗi” liên tục.
Ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại, hỏi: “Không muốn?”
Máu tươi rỉ ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng của Ngu Linh Tê, run rẩy đưa tay lên cổ hắn, như muốn tóm lấy cây gỗ cuối cùng, lại như sợ sẽ kéo cây gỗ vô tội này xuống vực sâu.
Ban đầu Ninh Ân nghĩ đó là sự cứng đầu của Ngu Linh Tê, nhưng ngay sau đó phát hiện ra rằng không phải.
Hai lần đầu tiên, trong mắt Ngu Linh Tê đều là sự cố chấp giãy giụa, nhưng lần này, trong mắt nàng chỉ có sợ hãi và đau đớn.
“Ta không định... Làm hại ngươi...”
Ninh Ân cúi người, chỉ nghe thấy một câu mơ hồ như vậy.
Hắn sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên cười nhạo: Nói gì vậy?
Với thân hình nhơ nhớp này, ngay cả bản thân hắn cũng không ngại đâm thêm vài nhát dao nữa, nàng phải sợ cái gì?
“Thật khó chịu...” Ngu Linh Tê vừa khóc vừa cọ xát lại, cả cổ cũng nóng đến đỏ lên, tràn đầy mùi thơm ấm áp.
Ninh Ân do dự, chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của nàng như trấn an tạm thời.
Nhưng nó không thể xoa dịu nỗi đau của nàng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, mặc dù giải độc thành công, cơn đau cũng nhiều hơn niềm vui.
Im lặng kéo dài, hơi thở chồng lên nhau.
Ninh Ân mở ngăn kéo ở tủ đầu giường thấp, lấy ra một cái lọ bằng ngọc trắng mà Chiết Kích đưa cho.
“Mở miệng ra.” Giọng hắn khàn khàn, lãnh đạm.
Ngu Linh Tê làm sao có thể nghe thấy những gì hắn nói, chỉ vừa khóc vừa không quan tâm mà tìm kiếm sự an ủi ở trên người hắn.
Ninh Ân hừ nhẹ một tiếng, kìm nén cơn đau khô nóng, đẩy cái miệng đang cắn xé của nàng ra khỏi cổ, bóp má nàng rồi đút thuốc vào.
Cơn đau khó tả bùng nổ trên đầu lưỡi.
Ngu Linh Tê không rảnh quan tâm đến sự khó chịu của cơ thể mình, “Ô” một tiếng bổ nhào đến mép giường.
“Không được nôn.”
Ninh Ân nắm lấy đôi vai mượt mà và gầy yếu của nàng, ấn nàng lại trên giường: “Không muốn chết thì nuốt xuống đi.”
Ngu Linh Tê không nghe lời mà vặn vẹo, ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại, chỉ đơn giản đè chặt cổ tay đang ngọ nguậy của nàng, cúi người bịt chặt môi nàng, dùng đầu lưỡi đẩy viên thuốc vừa phun ra khỏi miệng trở lại.
Ngu Linh Tê ô ô hai tiếng, liều mạng đạp hai chân, nhưng dưới sự áp chế tuyệt đối của người thanh niên không khác gì kiến càng rung cây, không thể nhúc nhích chút nào.
Dần dần, âm thanh phản kháng “ô ô” biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở mỏng manh.
Ninh Ân cẩn thận “đút” thuốc sạch sẽ, mở đôi mắt màu đen ra rồi từ từ rút lui khỏi môi nàng.
“Đắng.” Ngu Linh Tê mím môi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Ninh Ân liế.m đôi môi phiếm hồng, cười khẽ: “Đắng ở đâu?”
Rõ ràng, nó rất ngọt ngào.
Ánh trăng di chuyển về phía tây, bóng cây bên ngoài cửa sổ lắc lư.
Chưa kịp cắt nến thì ánh lửa đã tắt dần.
Hô hấp của Ngu Linh Tê nóng bỏng, yên lặng chưa đầy một tách trà nhỏ, sau khi lấy lại được chút sức lực, lại cúi vào trong lồ.ng ngực của Ninh Ân, nhẹ nhàng cọ xát.
Thuốc giải của Cực Lạc hương đã thất truyền, thuốc này là hắn bảo Chiết Kích cầm Cực Lạc hương cân nhắc bào chế tạo ra, thời gian quá gấp, tác dụng của thuốc không có hiệu quả tức thì, sau khi uống sẽ vẫn còn sót lại chất độc, nhưng không còn đau đớn như muốn chết nữa.
Chính vì hắn sợ kinh nghiệm không đủ có thể mắc phải sai lầm nên đã chuẩn bị đồ cũ.
Dù gì hiện giờ hắn cảm thấy có chút mới lạ đối với Ngu Linh Tê, cũng không muốn nàng đổ bệnh hay chết vì điều đó.
Không ngờ nàng lại khóc dữ dội như vậy, nói cái gì mà không muốn hại hắn, từng cử động đều đâm sâu vào trái tim hắn...
Ninh Ân hiếm khi làm ăn mua bán lỗ vốn, trong lòng cảm thấy không vui.
Hắn lúc có lúc không mà nghịch mái tóc của nàng, lạnh lùng liếc nhìn cái đầu đang cọ vào ngực mình, bất động thanh sắc nói: “Tiểu thư đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Ăn thuốc của hắn, còn muốn hắn giải quyết hậu quả, làm sao có chuyện tốt như vậy?
Ngu Linh Tê tự chơi một mình một lúc, thấy hắn không để ý tới, bối rối ngước mắt lên.
Đuôi mắt đỏ rực, yếu ớt lại xinh đẹp, cánh tay xương thịt cân đối như băng tuyết ngưng tụ thành, tơ lụa phác họa ra vòng eo thon thả.
Bàn tay chơi với mái tóc của Ninh Ân chậm lại, do dự một lúc giữa việc hất nàng ra và đòi lợi tức...
Cuối cùng hắn cụp mắt xuống, giận chó đánh mèo mà há mồm cắn đầu ngón tay non mịn của nàng, dùng răng nanh tinh tế nghiền nát.
Ngọn nến trên bàn cháy hết, sáp nến đọng lại thành một vũng dày trên chân đèn.
Môi Ninh Ân cũng bị nhuộm một chút đỏ ửng, ngồi ở mép giường, nửa khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, chậm rãi lau sạch vết nước trên ngón tay trên váy nàng.
Sau khi phát độc, Ngu Linh Tê vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ, mê man mở mắt ra, liếc thấy nam nhân đang mặc quần áo ngồi bên giường.
Suy nghĩ của nàng hỗn loạn, tưởng rằng mình còn đang ở trong mộng, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Vương gia…”
Giọng nói quá nhỏ, Ninh Ân cũng không để ý tới, thuận miệng hỏi: “Gọi là gì?”
Hàng mi cong vút của Ngu Linh Tê từ từ khép lại, hơi thở gấp gáp dần dần nhẹ nhàng.
Một lúc lâu sau, mơ hồ nói mớ: “Ninh Ân.”
Tay đang lau của Ninh Ân đột nhiên dừng lại, hắn từ từ ngước mắt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.