Chương 61: Gặp lại
Bố Đinh Lưu Li
11/04/2024
Ngu Linh Tê thuận miệng hỏi hai câu về tình hình của Ninh Ân, tự cảm thấy đã rất kiềm chế.
Không ngờ được ngay cả Đường Bất Ly cũng đã nhận ra, đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Ngu Linh Tê từ từ nuốt miếng lê xuống, chén thuốc làm tê liệt đầu lưỡi không thể phân biệt được là vị ngọt hay chua, nàng cười nhạt nói: “Trong triều đột nhiên có thêm một vị hoàng tử, ai mà không hiếu kỳ? Đừng nói đến một người mang đầy bệnh tật như ta.”
“Cũng phải. Nhưng có điều không biết vì sao, Hoàng thượng không thích Thất hoàng tử thất lạc mới tìm về được, lâu như vậy, ngay cả phong hào hắn cũng không có, cũng không có mấy người từng thấy bộ dáng của hắn.”
Đường Bất Ly cắt miếng lê nhét vào miệng mình, chống cằm nói: “Theo ta thì làm Thất hoàng tử còn chẳng bằng làm bình dân áo vải tự do nữa! Cần gì phải về cung tranh vũng nước đục đó?”
Ngu Linh Tê cụp mắt xuống.
Nàng biết tại sao Ninh Ân muốn quay về, nơi đó chôn vùi máu và hận thù của hắn.
Ngực lại bắt đầu ngột ngạt, cơn đau dày đặc kéo đến, Ngu Linh Tê vội vàng lấy viên mơ muối tiêu để trấn tĩnh.
Hai tháng qua đa số là nhàn nhã ngọt ngào, đã rất lâu nàng chưa thèm cay, nhất thời cổ họng bị sặc, hắng giọng chuyển chủ đề: “Đúng rồi A Ly, ngươi vừa nói ngươi đính hôn, đó là nhà nào?”
Nhắc đến vấn đề này, lông mi Đường Bất Ly cụp xuống dưới, lãnh đạm nói: “Là cháu của Trần Thái phó, Trần Giám.”
Nghe được tên Trần Giám, trong lòng Ngu Linh Tê lộp bộp.
Nàng nhớ rõ kiếp trước Đường Bất Ly cũng gả cho Trần Giám, người này bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, sau khi thành thân diện mạo lộ rõ vẻ dâm ô không thể nghi ngờ. Sau này có lần Trần Giám say rượu lỡ lời, sau lưng nhục mạ Nhiếp Chính vương Ninh Ân, bị rút lưỡi trước mặt mọi người.
Vận mệnh vòng đi vòng lại, liệu có phải sẽ quay về điểm xuất phát?
“A Ly đính hôn là việc mừng, ta vốn nên vui mừng.”
Ngu Linh Tê cẩn thận tìm từ, nhắc nhở nói: “Có điều nghe nói Trần Giám này đa tình ngạo mạn, mang tiếng xấu, cần phải suy nghĩ kỹ lại.”
“Thật không? Vậy tại sao tổ mẫu phái người đi thăm dò, đều nói Trần Giám là chính nhân quân tử thật thà nho nhã....”
Đường Bất Ly đoán Trần gia mua chuộc được bà mối, trong lòng bỗng dưng sinh nghi ngờ, càng thêm chống đối với hôn nhân này.
Chú ý đến Ngu Linh Tê vẫn còn đang bệnh, Đường Bất Ly không muốn làm phiền nàng về những chuyện này, vì vậy làm như không thèm để ý nói: “Không nói những điều này nữa, ngày hôm qua khi ta chép kinh văn cầu phúc cho tổ mẫu, thuận tiện liền chép cho ngươi một phần, đã tìm trụ trì chùa Kim Vân khai quang, khi ngủ đặt ở dưới gối đầu, có thể giải trừ tai họa và bệnh tật.”
Nói xong Đường Bất Ly lấy ra một cái túi, bên trong một xấp kinh văn viết tay thật dày.
Ngu Linh Tê biết Đường Bất Ly bình thường ghét nhất đọc sách viết chữ, mà nay lại vì nàng chép không ít kinh văn cầu phúc, phần tình nghĩa này làm nàng được an ủi không ít.
“Cảm ơn A Ly.”
Hai tay Ngu Linh Tê nhận lấy cái túi để dưới gối đầu, cười nói: “Cái tiểu lang quân chép sách của ngươi đâu?”
“Cái gì lang quân?”
Đường Bất Ly sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng lại nàng nói thư sinh gặp trong đêm Thất Tịch, bèn suy sụp nói: “Ồ, ngươi nói là Chu Uẩn Khanh à, nào có tiền nhàn rỗi chép sách cho hắn? Sau Thất Tịch liền đuổi đi rồi.”
“Ai cơ?”
Ngu Linh Tê hoài nghi mình nghe nhầm tên: “Ngươi nói hắn tên gì cơ?”
“Chu Uẩn Khanh, Uẩn trong chất chứa, chứa đựng, Khanh trong khách khanh*.”
*thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
Đường Bất Ly nghi ngờ nhìn biểu hiện của Ngu Linh Tê, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thì ra đúng là hắn!
Ngu Linh Tê ngạc nhiên một hồi lâu, đột nhiên vô cùng nghiêm túc cầm tay Đường Bất Ly: “A Ly, ngươi có thể tìm Chu Uẩn Khanh trở về không? Tìm được hắn, là điều tốt.”
Nàng mơ hồ nhớ rõ kiếp trước Trần Giám say rượu nhục mạ Nhiếp Chính vương, trước mặt mọi người bị rút lưỡi, chém đầu.
Phụ trách án này là một trong những thân tín dưới trướng Ninh Ân, Thám hoa lang, được mệnh danh là “Phán quan mặt lạnh”, vừa mới được thăng chức tại Đại Lý tự khanh - Chu Uẩn Khanh.
Kinh thành tổng cộng không thể nào có hai Chu Uẩn Khanh.
Đường Bất Ly vẻ mặt mờ mịt, để quả lê ăn dở xuống, vươn tay sờ nhiệt độ trên trán Ngu Linh Tê: “Không có việc gì chứ Tuế Tuế? Sao cứ nói chuyện kì kì quái quái?”
Sau khi Đường Bất Ly thì thà thì thầm rời đi, hạ nhân lại đến bẩm báo, nói Tiết phủ phái người đến tặng nhân sâm, tổ yến cùng những thứ khác.
Nghe thị nữ nói, Tiết Sầm cũng đã đến hai lần, mỗi lần đều ngồi thật lâu rồi rời đi với đôi mắt đỏ hoe.
Lúc ấy Ngu Linh Tê bệnh đến mức tinh thần không rõ, không biết thị nữ có nói phóng đại lên không?
Có điều, nàng nhớ lúc nửa tỉnh nửa mê, luôn có cảm giác có người đứng sau rèm nhìn nàng. Chẳng lẽ là bệnh quá nặng nên nhầm người thăm bệnh Tiết Sầm là Ninh Ân?
Ngu Linh Tê lần nữa ngã trở lại giường, chạm vào trâm ngọc trên đầu, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, hụt hẫng.
Cũng không biết tình hình gần đây phía Ninh Ân như thế nào.
Nàng nhắm mắt lại than nhẹ, đúng là điên rồi.
............
Đông cung.
Hạ nhân áp giải một cung nữ già lên, giữ bà ta khom lưng, bắt quỳ trên mặt đất.
Ninh Đàn nâng mí mắt say khướt, liếc nhìn bà ta đang run lẩy bẩy, cau mày hỏi: “Chính là bà điên này?”
Hạ nhân nói: “Ty chức đã xác nhận qua, người năm đó từng hầu hạ Hoàng Hậu nương nương, chỉ còn bà ta còn sống.”
Người chạy thoát khỏi cung hai mươi năm, trước đó vài ngày mới tìm ra tung tích.
Chuyện năm đó nếu không có ẩn tình, vì sao người hầu chạy trốn hết.
Vẻ mặt Ninh Đàn trầm xuống, vẫy tay cho hạ nhân lui.
Lần này điều tra, hắn mượn đội ngũ cấm quân, không làm cho Thôi Ám cùng Hoàng Hậu biết.
Ninh Đàn lảo đảo đứng dậy, dùng mũi chân đá bà già đang hoảng sợ, lớn tiếng nói: “Bà già kia, ngươi có biết cô là ai không? Cô là Thái tử Đông cung, có chuyện muốn hỏi ngươi đây......”
Vừa nghe đến mấy chữ “Thái tử Đông cung” bà ta nhảy dựng lên.
Đôi mắt đục ngầu của bà ta mở to, như nhìn thấy điều gì kinh hãi, không ngừng xua bàn tay gầy guộc, nói: “Nô tỳ cái gì cũng chưa nói! Nô tì cái gì cũng không biết! Đừng giết ta, đừng giết ta......”
Ninh Đàn suýt bị bà ta cào trúng, nhất thời không còn kiên nhẫn: “Nói mau! Năm đó xảy ra chuyện gì? Ai muốn giết ngươi?”
“Bỏ giữ con, bỏ mẹ giữ con....”
Mặc kệ ép hỏi như thế nào, bà ta chỉ mơ hồ nhắc đến câu này.
“Bỏ mẹ.... Giữ con?”
Ninh Đàn nhẩm những lời này, đột nhiên đạp bà ta xuống đất, kinh hoàng quát lên: “Người đồ yêu phụ, nói hươu nói vượn! Cô là thân nhi tử của Hoàng hậu! Cô là đích tử!”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
“Nương nương tha mạng, nương nương bớt giận....Thanh La đã chìm xuống giếng rồi, bọn họ đều đã chết rồi!”
Bà ta run rẩy giơ một ngón tay lên, “suỵt”, hèn mọn nói: “Không ai biết lai lịch của Nhị điện hạ, không ai biết. Nô tì sẽ không nói lung tung...”
Thái tử Ninh Đàn đứng hàng thứ hai, vị “Nhị điện hạ” này là ai, không cần nói cũng biết.
Hắn vừa sợ vừa giận, hung hăng bóp cổ bà ta, vặn vẹo hỏi: “Thanh La là ai? A? Ngươi mau nói chuyện!”
Bị bóp cổ bà ta hai mắt trợn trừng, đứt quãng nói: “Thanh La.... là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, sinh ra Nhị điện hạ… là mẹ ruột… Nương nương không thể sinh con, cho nên để Thanh La… Á!”
Bị kíc.h thích, bà ta co giật, ch.ảy nước dãi ngã trên mặt đất, không nói thêm câu nào.
Ninh Đàn như sấm giữa trời quang, tay chân lạnh lẽo ngã trên đất.
Trước kia tin đồn truyền đãi, hắn quyết tâm phải đi tìm hiểu. Bây giờ nghe được chân tướng từ chính miệng cung nữ này, chỉ còn lại khủng hoảng.
Nếu như hắn không phải là đích tử của Hoàng hậu, mà do một cung nữ hèn mọn sinh ra, là quân cờ để Hoàng hậu củng cố địa vị....
Vậy sự cầm cự âm thầm của Tiết gia, ngôi vị Thái tử của hắn, đều tan vỡ.
Bà ta bị mang xuống, Ninh Đàn hung hăng rót đầy rượu, sau đó ném bầu rượu xuống đất.
Giết bà ta sao?
Không, không thể giết.
Mẫu hậu nhìn như không tranh giành, kì thực tâm tư âm trầm, hắn phải tạo ra đường lui cho mình. Nếu tương lai mẫu hậu muốn phế hắn, bà ta nhất định là công cụ để đàm phán.
Hắn ta vặn vẹo cười, cảm thấy mình cực kì thông minh.
............
Đợi đến lúc Ngu Linh Tê có thể xuống giường hoạt động, nắng nóng đã trở nên mát mẻ, lá cây dưới mái hiên đã dần dần chuyển sang vàng.
Một vài bông sen khô đứng sừng sững, rốt cuộc cũng không có một người nào để ý mà giương tay cho cá ăn, khiến nó mắc câu.
Mùa thu hoàng thất săn bắn.
Rầm rộ dỡ trại mà đi, Ngu Linh Tê không tham dự.
Một là quả thực không đủ tinh lực, hai là nàng không biết phải đối mặt với Ninh Ân ra làm sao.
Mấy ngày gần đây, nàng luôn mơ thấy khi nàng phất tay rời đi, ánh mắt Ninh Ân tĩnh mịch như đêm đen, tầm mắt đi dao, mũi dao cứa vào tim nàng.
Nàng ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày, bắt đầu phân tích tình hình hiện giờ.
Từ khi Hoàng đế dăm ba câu tự chia rẽ binh quyền của cha mình, Ngu gia đã từng phải thận trọng gian nan.
Hoàng đế không tìm được nhược điểm Ngu gia cấu kết cùng Hoàng tử, dần dần trở nên không bình thường, bắt đầu lôi kéo dụ dỗ dùng chính sách trấn an cha con Ngu gia.
Bên phía Ninh Ân...
Quên đi, vẫn là nghĩ biện pháp tiếp tục kéo dài hôn kì.
Đang nhập thần suy nghĩ, không ngờ Ngu Hoán Thần cùng Ngu Tân Di lại trở về sớm trước một ngày.
“Huynh trưởng, tỷ tỷ.”
Nghe thấy tiếng vó ngựa, Ngu Linh Tê vội vàng ra ngoài đón, hỏi: “Không phải hai người đi cùng Hoàng thượng săn thú sao, sao bây giờ đã về?”
Nàng lo lắng trong lúc săn thú xảy ra vấn đề gì.
Tuy rằng “vết nhơ” của Ninh Ân không có tư cách đoạt trữ, nhưng sự xuất hiện của hắn, sẽ làm lộn xộn bố cục triều đình, làm đau mắt một số người.
Đầu óc Ngu Tân Di không nhanh nhạy bằng Ngu Hoán Thần, thẳng thắn nói: “Hoàng đế đột nhiên bị phong hàn, long thể bị bệnh nhẹ, đã sớm dỡ trại hồi cung.”
Ngu Linh Tê kêu một tiếng, nhưng lại nhẹ nhàng thở ra.
Ngu Hoán Thần thu biểu cảm của tiểu muội lại trong mắt, xoay người xuống ngựa nói: “Đúng rồi Tuế Tuế, sắp đến sinh thần của Hoàng hậu nương nương, vừa rồi nữ quan của cung Khôn Ninh tới truyền lời, tuyên muội vào cung chúc thọ.”
Quả nhiên, mày Ngu Linh Tê vừa giãn ra lại cau lại.
Ngu Hoán Thần không đành lòng.
Nhưng so sánh, hắn càng không muốn muội muội mình vì Ninh Ân bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm, hắn thở dài một tiếng: “Tỷ tỷ sẽ đi cùng muội, chuẩn bị tốt một chút, Tuế Tuế.”
Ngày chín tháng mười, sinh thần của Hoàng hậu nương nương, trong cung đại yến.
Khi mới tờ mờ sáng, Ngu Linh Tê đã rửa mặt chải đầu, thay bộ váy tay dài tinh tế, tao nhã.
Cách biến cố kiếp trước một khoảng thời gian, nếu nàng nhớ không nhầm, lúc này Ninh Ân giấu tài, ru rú trong nhà, cực ít khi xuất hiện trước triều thần.
Thọ yến của Hoàng hậu, Ninh Ân hắn sẽ không tham dự?
Nhớ rõ kiếp trước thúc thúc nịnh bợ đám quyền quý trong yến hội, không để Ninh Ân vào mắt.... Ngu Linh Tê nhất thời vừa mừng vừa lo.
Thọ yến của Hoàng hậu, mỗi trang sức của các vị phu nhân, quý nữ đều có cấp bậc, tránh cho cành mẹ đẻ cành con, Ngu Linh Tê nghĩ nghĩ vẫn lấy trâm Thụy Vân trên búi tóc xuống, để vào trong ngăn kéo.
Giờ Tỵ, cửa cung nhốn nháo đầy hương xe bảo mã.
Ngu Linh Tê theo tỷ tỷ xuống xe, liền thấy một thân ảnh đi tới, ngọc bội leng keng, hướng nàng trong trẻo kêu: “Nhị muội muội.”
Tiết Sầm chờ ở đây, Ngu Linh Tê cũng không kinh ngạc.
Dù sao hai nhà kết thân mọi người đều biết, là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cố ý tác hợp, tính chất khác nhau rất lớn, cho nên trong trường hợp này, vì ơn vua mênh mông cuồn cuộn, nàng cùng Tiết Sầm nên tới khấu tạ long ân.
Ngu Linh Tê lộ ra nụ cười khéo léo, đáp lễ lại: “Đợi lâu rồi.”
Cô gái trước mặt búi tóc phi tiên, lộ ra cổ trắng nõn thon dài, chiếc váy đỏ nhạt phiêu diêu trong gió, khiến ánh mặt trời đều ảm đạm thất sắc.
Trong mắt Tiết Sầm tràn đầy thỏa mãn cùng hài lòng, cho dù ánh mắt Ngu Linh Tê bình lặng như nước, không có điểm gợn sóng.
Hắn ta cười cười, ôn nhu nói: “Nhị muội muội mời, Ngu đại cô nương mời.”
Ngu Linh Tê cùng Tiết Sầm vừa vào, liền khiến ồn ào nho nhỏ.
Không biết Hoàng thượng an bài Lễ bộ như thế nào, rõ ràng Ngu gia và Tiết gia văn võ hai nhà cách xa nhau, bàn yến tiệc lại ở cùng một chỗ.
Được rồi.
Ngu Linh Tê lập tức nhíu mi, đành phải ngồi cạnh Tiết Sầm.
Mới vừa ngồi, liền nghe thấy một hồi huyên náo.
Có người khe khẽ nói: “Mau nhìn kìa, là Thất hoàng tử đến!”
Tay cầm chén trà của Ngu Linh Tê run lên, đổ ra hai giọt.
Tại sao hắn lại đến đây?
Chẳng lẽ là nàng nhớ sai?
Trong cơn mê mang, thái giám cao giọng hô: “Thất hoàng tử đến...”
Trên bức tường cung điện, xuất hiện một thân ảnh, tay cầm chiếc quạt giấy, bóng hình quen thuộc với áo bào tím mũ ngọc chậm rãi xuất hiện.
Trong phút chốc, trái tim Ngu Linh Tê dường như nghẹt thở, dường như thấy được kiếp trước.
Không ngờ được ngay cả Đường Bất Ly cũng đã nhận ra, đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Ngu Linh Tê từ từ nuốt miếng lê xuống, chén thuốc làm tê liệt đầu lưỡi không thể phân biệt được là vị ngọt hay chua, nàng cười nhạt nói: “Trong triều đột nhiên có thêm một vị hoàng tử, ai mà không hiếu kỳ? Đừng nói đến một người mang đầy bệnh tật như ta.”
“Cũng phải. Nhưng có điều không biết vì sao, Hoàng thượng không thích Thất hoàng tử thất lạc mới tìm về được, lâu như vậy, ngay cả phong hào hắn cũng không có, cũng không có mấy người từng thấy bộ dáng của hắn.”
Đường Bất Ly cắt miếng lê nhét vào miệng mình, chống cằm nói: “Theo ta thì làm Thất hoàng tử còn chẳng bằng làm bình dân áo vải tự do nữa! Cần gì phải về cung tranh vũng nước đục đó?”
Ngu Linh Tê cụp mắt xuống.
Nàng biết tại sao Ninh Ân muốn quay về, nơi đó chôn vùi máu và hận thù của hắn.
Ngực lại bắt đầu ngột ngạt, cơn đau dày đặc kéo đến, Ngu Linh Tê vội vàng lấy viên mơ muối tiêu để trấn tĩnh.
Hai tháng qua đa số là nhàn nhã ngọt ngào, đã rất lâu nàng chưa thèm cay, nhất thời cổ họng bị sặc, hắng giọng chuyển chủ đề: “Đúng rồi A Ly, ngươi vừa nói ngươi đính hôn, đó là nhà nào?”
Nhắc đến vấn đề này, lông mi Đường Bất Ly cụp xuống dưới, lãnh đạm nói: “Là cháu của Trần Thái phó, Trần Giám.”
Nghe được tên Trần Giám, trong lòng Ngu Linh Tê lộp bộp.
Nàng nhớ rõ kiếp trước Đường Bất Ly cũng gả cho Trần Giám, người này bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, sau khi thành thân diện mạo lộ rõ vẻ dâm ô không thể nghi ngờ. Sau này có lần Trần Giám say rượu lỡ lời, sau lưng nhục mạ Nhiếp Chính vương Ninh Ân, bị rút lưỡi trước mặt mọi người.
Vận mệnh vòng đi vòng lại, liệu có phải sẽ quay về điểm xuất phát?
“A Ly đính hôn là việc mừng, ta vốn nên vui mừng.”
Ngu Linh Tê cẩn thận tìm từ, nhắc nhở nói: “Có điều nghe nói Trần Giám này đa tình ngạo mạn, mang tiếng xấu, cần phải suy nghĩ kỹ lại.”
“Thật không? Vậy tại sao tổ mẫu phái người đi thăm dò, đều nói Trần Giám là chính nhân quân tử thật thà nho nhã....”
Đường Bất Ly đoán Trần gia mua chuộc được bà mối, trong lòng bỗng dưng sinh nghi ngờ, càng thêm chống đối với hôn nhân này.
Chú ý đến Ngu Linh Tê vẫn còn đang bệnh, Đường Bất Ly không muốn làm phiền nàng về những chuyện này, vì vậy làm như không thèm để ý nói: “Không nói những điều này nữa, ngày hôm qua khi ta chép kinh văn cầu phúc cho tổ mẫu, thuận tiện liền chép cho ngươi một phần, đã tìm trụ trì chùa Kim Vân khai quang, khi ngủ đặt ở dưới gối đầu, có thể giải trừ tai họa và bệnh tật.”
Nói xong Đường Bất Ly lấy ra một cái túi, bên trong một xấp kinh văn viết tay thật dày.
Ngu Linh Tê biết Đường Bất Ly bình thường ghét nhất đọc sách viết chữ, mà nay lại vì nàng chép không ít kinh văn cầu phúc, phần tình nghĩa này làm nàng được an ủi không ít.
“Cảm ơn A Ly.”
Hai tay Ngu Linh Tê nhận lấy cái túi để dưới gối đầu, cười nói: “Cái tiểu lang quân chép sách của ngươi đâu?”
“Cái gì lang quân?”
Đường Bất Ly sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng lại nàng nói thư sinh gặp trong đêm Thất Tịch, bèn suy sụp nói: “Ồ, ngươi nói là Chu Uẩn Khanh à, nào có tiền nhàn rỗi chép sách cho hắn? Sau Thất Tịch liền đuổi đi rồi.”
“Ai cơ?”
Ngu Linh Tê hoài nghi mình nghe nhầm tên: “Ngươi nói hắn tên gì cơ?”
“Chu Uẩn Khanh, Uẩn trong chất chứa, chứa đựng, Khanh trong khách khanh*.”
*thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
Đường Bất Ly nghi ngờ nhìn biểu hiện của Ngu Linh Tê, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thì ra đúng là hắn!
Ngu Linh Tê ngạc nhiên một hồi lâu, đột nhiên vô cùng nghiêm túc cầm tay Đường Bất Ly: “A Ly, ngươi có thể tìm Chu Uẩn Khanh trở về không? Tìm được hắn, là điều tốt.”
Nàng mơ hồ nhớ rõ kiếp trước Trần Giám say rượu nhục mạ Nhiếp Chính vương, trước mặt mọi người bị rút lưỡi, chém đầu.
Phụ trách án này là một trong những thân tín dưới trướng Ninh Ân, Thám hoa lang, được mệnh danh là “Phán quan mặt lạnh”, vừa mới được thăng chức tại Đại Lý tự khanh - Chu Uẩn Khanh.
Kinh thành tổng cộng không thể nào có hai Chu Uẩn Khanh.
Đường Bất Ly vẻ mặt mờ mịt, để quả lê ăn dở xuống, vươn tay sờ nhiệt độ trên trán Ngu Linh Tê: “Không có việc gì chứ Tuế Tuế? Sao cứ nói chuyện kì kì quái quái?”
Sau khi Đường Bất Ly thì thà thì thầm rời đi, hạ nhân lại đến bẩm báo, nói Tiết phủ phái người đến tặng nhân sâm, tổ yến cùng những thứ khác.
Nghe thị nữ nói, Tiết Sầm cũng đã đến hai lần, mỗi lần đều ngồi thật lâu rồi rời đi với đôi mắt đỏ hoe.
Lúc ấy Ngu Linh Tê bệnh đến mức tinh thần không rõ, không biết thị nữ có nói phóng đại lên không?
Có điều, nàng nhớ lúc nửa tỉnh nửa mê, luôn có cảm giác có người đứng sau rèm nhìn nàng. Chẳng lẽ là bệnh quá nặng nên nhầm người thăm bệnh Tiết Sầm là Ninh Ân?
Ngu Linh Tê lần nữa ngã trở lại giường, chạm vào trâm ngọc trên đầu, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, hụt hẫng.
Cũng không biết tình hình gần đây phía Ninh Ân như thế nào.
Nàng nhắm mắt lại than nhẹ, đúng là điên rồi.
............
Đông cung.
Hạ nhân áp giải một cung nữ già lên, giữ bà ta khom lưng, bắt quỳ trên mặt đất.
Ninh Đàn nâng mí mắt say khướt, liếc nhìn bà ta đang run lẩy bẩy, cau mày hỏi: “Chính là bà điên này?”
Hạ nhân nói: “Ty chức đã xác nhận qua, người năm đó từng hầu hạ Hoàng Hậu nương nương, chỉ còn bà ta còn sống.”
Người chạy thoát khỏi cung hai mươi năm, trước đó vài ngày mới tìm ra tung tích.
Chuyện năm đó nếu không có ẩn tình, vì sao người hầu chạy trốn hết.
Vẻ mặt Ninh Đàn trầm xuống, vẫy tay cho hạ nhân lui.
Lần này điều tra, hắn mượn đội ngũ cấm quân, không làm cho Thôi Ám cùng Hoàng Hậu biết.
Ninh Đàn lảo đảo đứng dậy, dùng mũi chân đá bà già đang hoảng sợ, lớn tiếng nói: “Bà già kia, ngươi có biết cô là ai không? Cô là Thái tử Đông cung, có chuyện muốn hỏi ngươi đây......”
Vừa nghe đến mấy chữ “Thái tử Đông cung” bà ta nhảy dựng lên.
Đôi mắt đục ngầu của bà ta mở to, như nhìn thấy điều gì kinh hãi, không ngừng xua bàn tay gầy guộc, nói: “Nô tỳ cái gì cũng chưa nói! Nô tì cái gì cũng không biết! Đừng giết ta, đừng giết ta......”
Ninh Đàn suýt bị bà ta cào trúng, nhất thời không còn kiên nhẫn: “Nói mau! Năm đó xảy ra chuyện gì? Ai muốn giết ngươi?”
“Bỏ giữ con, bỏ mẹ giữ con....”
Mặc kệ ép hỏi như thế nào, bà ta chỉ mơ hồ nhắc đến câu này.
“Bỏ mẹ.... Giữ con?”
Ninh Đàn nhẩm những lời này, đột nhiên đạp bà ta xuống đất, kinh hoàng quát lên: “Người đồ yêu phụ, nói hươu nói vượn! Cô là thân nhi tử của Hoàng hậu! Cô là đích tử!”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
“Nương nương tha mạng, nương nương bớt giận....Thanh La đã chìm xuống giếng rồi, bọn họ đều đã chết rồi!”
Bà ta run rẩy giơ một ngón tay lên, “suỵt”, hèn mọn nói: “Không ai biết lai lịch của Nhị điện hạ, không ai biết. Nô tì sẽ không nói lung tung...”
Thái tử Ninh Đàn đứng hàng thứ hai, vị “Nhị điện hạ” này là ai, không cần nói cũng biết.
Hắn vừa sợ vừa giận, hung hăng bóp cổ bà ta, vặn vẹo hỏi: “Thanh La là ai? A? Ngươi mau nói chuyện!”
Bị bóp cổ bà ta hai mắt trợn trừng, đứt quãng nói: “Thanh La.... là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, sinh ra Nhị điện hạ… là mẹ ruột… Nương nương không thể sinh con, cho nên để Thanh La… Á!”
Bị kíc.h thích, bà ta co giật, ch.ảy nước dãi ngã trên mặt đất, không nói thêm câu nào.
Ninh Đàn như sấm giữa trời quang, tay chân lạnh lẽo ngã trên đất.
Trước kia tin đồn truyền đãi, hắn quyết tâm phải đi tìm hiểu. Bây giờ nghe được chân tướng từ chính miệng cung nữ này, chỉ còn lại khủng hoảng.
Nếu như hắn không phải là đích tử của Hoàng hậu, mà do một cung nữ hèn mọn sinh ra, là quân cờ để Hoàng hậu củng cố địa vị....
Vậy sự cầm cự âm thầm của Tiết gia, ngôi vị Thái tử của hắn, đều tan vỡ.
Bà ta bị mang xuống, Ninh Đàn hung hăng rót đầy rượu, sau đó ném bầu rượu xuống đất.
Giết bà ta sao?
Không, không thể giết.
Mẫu hậu nhìn như không tranh giành, kì thực tâm tư âm trầm, hắn phải tạo ra đường lui cho mình. Nếu tương lai mẫu hậu muốn phế hắn, bà ta nhất định là công cụ để đàm phán.
Hắn ta vặn vẹo cười, cảm thấy mình cực kì thông minh.
............
Đợi đến lúc Ngu Linh Tê có thể xuống giường hoạt động, nắng nóng đã trở nên mát mẻ, lá cây dưới mái hiên đã dần dần chuyển sang vàng.
Một vài bông sen khô đứng sừng sững, rốt cuộc cũng không có một người nào để ý mà giương tay cho cá ăn, khiến nó mắc câu.
Mùa thu hoàng thất săn bắn.
Rầm rộ dỡ trại mà đi, Ngu Linh Tê không tham dự.
Một là quả thực không đủ tinh lực, hai là nàng không biết phải đối mặt với Ninh Ân ra làm sao.
Mấy ngày gần đây, nàng luôn mơ thấy khi nàng phất tay rời đi, ánh mắt Ninh Ân tĩnh mịch như đêm đen, tầm mắt đi dao, mũi dao cứa vào tim nàng.
Nàng ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày, bắt đầu phân tích tình hình hiện giờ.
Từ khi Hoàng đế dăm ba câu tự chia rẽ binh quyền của cha mình, Ngu gia đã từng phải thận trọng gian nan.
Hoàng đế không tìm được nhược điểm Ngu gia cấu kết cùng Hoàng tử, dần dần trở nên không bình thường, bắt đầu lôi kéo dụ dỗ dùng chính sách trấn an cha con Ngu gia.
Bên phía Ninh Ân...
Quên đi, vẫn là nghĩ biện pháp tiếp tục kéo dài hôn kì.
Đang nhập thần suy nghĩ, không ngờ Ngu Hoán Thần cùng Ngu Tân Di lại trở về sớm trước một ngày.
“Huynh trưởng, tỷ tỷ.”
Nghe thấy tiếng vó ngựa, Ngu Linh Tê vội vàng ra ngoài đón, hỏi: “Không phải hai người đi cùng Hoàng thượng săn thú sao, sao bây giờ đã về?”
Nàng lo lắng trong lúc săn thú xảy ra vấn đề gì.
Tuy rằng “vết nhơ” của Ninh Ân không có tư cách đoạt trữ, nhưng sự xuất hiện của hắn, sẽ làm lộn xộn bố cục triều đình, làm đau mắt một số người.
Đầu óc Ngu Tân Di không nhanh nhạy bằng Ngu Hoán Thần, thẳng thắn nói: “Hoàng đế đột nhiên bị phong hàn, long thể bị bệnh nhẹ, đã sớm dỡ trại hồi cung.”
Ngu Linh Tê kêu một tiếng, nhưng lại nhẹ nhàng thở ra.
Ngu Hoán Thần thu biểu cảm của tiểu muội lại trong mắt, xoay người xuống ngựa nói: “Đúng rồi Tuế Tuế, sắp đến sinh thần của Hoàng hậu nương nương, vừa rồi nữ quan của cung Khôn Ninh tới truyền lời, tuyên muội vào cung chúc thọ.”
Quả nhiên, mày Ngu Linh Tê vừa giãn ra lại cau lại.
Ngu Hoán Thần không đành lòng.
Nhưng so sánh, hắn càng không muốn muội muội mình vì Ninh Ân bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm, hắn thở dài một tiếng: “Tỷ tỷ sẽ đi cùng muội, chuẩn bị tốt một chút, Tuế Tuế.”
Ngày chín tháng mười, sinh thần của Hoàng hậu nương nương, trong cung đại yến.
Khi mới tờ mờ sáng, Ngu Linh Tê đã rửa mặt chải đầu, thay bộ váy tay dài tinh tế, tao nhã.
Cách biến cố kiếp trước một khoảng thời gian, nếu nàng nhớ không nhầm, lúc này Ninh Ân giấu tài, ru rú trong nhà, cực ít khi xuất hiện trước triều thần.
Thọ yến của Hoàng hậu, Ninh Ân hắn sẽ không tham dự?
Nhớ rõ kiếp trước thúc thúc nịnh bợ đám quyền quý trong yến hội, không để Ninh Ân vào mắt.... Ngu Linh Tê nhất thời vừa mừng vừa lo.
Thọ yến của Hoàng hậu, mỗi trang sức của các vị phu nhân, quý nữ đều có cấp bậc, tránh cho cành mẹ đẻ cành con, Ngu Linh Tê nghĩ nghĩ vẫn lấy trâm Thụy Vân trên búi tóc xuống, để vào trong ngăn kéo.
Giờ Tỵ, cửa cung nhốn nháo đầy hương xe bảo mã.
Ngu Linh Tê theo tỷ tỷ xuống xe, liền thấy một thân ảnh đi tới, ngọc bội leng keng, hướng nàng trong trẻo kêu: “Nhị muội muội.”
Tiết Sầm chờ ở đây, Ngu Linh Tê cũng không kinh ngạc.
Dù sao hai nhà kết thân mọi người đều biết, là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cố ý tác hợp, tính chất khác nhau rất lớn, cho nên trong trường hợp này, vì ơn vua mênh mông cuồn cuộn, nàng cùng Tiết Sầm nên tới khấu tạ long ân.
Ngu Linh Tê lộ ra nụ cười khéo léo, đáp lễ lại: “Đợi lâu rồi.”
Cô gái trước mặt búi tóc phi tiên, lộ ra cổ trắng nõn thon dài, chiếc váy đỏ nhạt phiêu diêu trong gió, khiến ánh mặt trời đều ảm đạm thất sắc.
Trong mắt Tiết Sầm tràn đầy thỏa mãn cùng hài lòng, cho dù ánh mắt Ngu Linh Tê bình lặng như nước, không có điểm gợn sóng.
Hắn ta cười cười, ôn nhu nói: “Nhị muội muội mời, Ngu đại cô nương mời.”
Ngu Linh Tê cùng Tiết Sầm vừa vào, liền khiến ồn ào nho nhỏ.
Không biết Hoàng thượng an bài Lễ bộ như thế nào, rõ ràng Ngu gia và Tiết gia văn võ hai nhà cách xa nhau, bàn yến tiệc lại ở cùng một chỗ.
Được rồi.
Ngu Linh Tê lập tức nhíu mi, đành phải ngồi cạnh Tiết Sầm.
Mới vừa ngồi, liền nghe thấy một hồi huyên náo.
Có người khe khẽ nói: “Mau nhìn kìa, là Thất hoàng tử đến!”
Tay cầm chén trà của Ngu Linh Tê run lên, đổ ra hai giọt.
Tại sao hắn lại đến đây?
Chẳng lẽ là nàng nhớ sai?
Trong cơn mê mang, thái giám cao giọng hô: “Thất hoàng tử đến...”
Trên bức tường cung điện, xuất hiện một thân ảnh, tay cầm chiếc quạt giấy, bóng hình quen thuộc với áo bào tím mũ ngọc chậm rãi xuất hiện.
Trong phút chốc, trái tim Ngu Linh Tê dường như nghẹt thở, dường như thấy được kiếp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.