Chương 93: Nở hoa
Bố Đinh Lưu Li
11/04/2024
Trước đây, Dục Giới Tiên Đô còn tồn tại, thường có những sở thích ân khách đặc biệt, cố ý cho hoa hương ăn ngũ thạch tán, làm cho cả người sốt cao, không nhịn được thích thú.
Cách nghĩ của Ninh Ân rất đơn giản, người khác đều cảm thấy những thứ đồ tốt đều muốn cho Ngu Linh Tê, cho dù là thân thể của hắn.
“Phu thê yêu nhau, đồng khí liên chi.”
Ngu Linh Tê thở dài một tiếng, quay đầu nhìn đuôi mắt ửng đỏ của Ninh Ân: "Chàng thân đang bị thương, trong lòng thiếp cũng sẽ cảm thấy khó chịu, cũng không có chút hứng thú hưởng lạc nào cả."
Sau đợt cứu tế lương thực năm ngoái, ở Ngu phủ nàng đã từng nói với Ninh Ân: Những người quan trọng đó sống trong tim nàng, mỗi lần giết một người đều giống như một nhát dao đâm vào tim nàng.
“Chàng là người quan trọng nhất trong lòng thiếp, Ninh Ân."
Nàng xoa xoa trán Ninh Ân: "Vậy nên, phải mau chóng khỏe lại."
Dường như Ninh Ân phải mất một thời gian dài mới hiểu được đạo lý này, tên nhóc điên ngang ngạnh phóng túng bỗng trở nên trầm mặc.
Hắn không nói gì, chỉ đặt cằm của mình vào hõm vai nàng, thu tay lại một cách rất chậm, ôm lấy vòng eo thon thả của nàng.
Tẩm điện im ắng, hai bóng đen khẽ âu yếm nhau.
Nước thuốc được nấu xong đưa đến đây vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Ngu Linh Tê bảo người hầu lui ra trước, tự mình khuấy bát thuốc: "Thuốc này cũng là để loại bỏ độc tố, có lẽ cũng có chút tác dụng."
"Không sao đâu."
Ninh Ân vươn tay cầm lấy bát thuốc của nàng không chút do dự, giọng nói có vẻ chậm rãi và trầm thấp vì bệnh tình: "Thuốc do Tuế Tuế kê thì cho dù là thuốc độc thì ta cũng sẽ vui vẻ uống.”
Cách thể hiện cảm xúc của Ninh Ân luôn có chút cực đoan và điên rồ, nhưng Ngu Linh Tê có thể hiểu được tâm ý của hắn.
“Một lời ân ái tốt đẹp lại phải nói đến đáng sợ như vậy ư."
Nàng lẩm bẩm một tiếng, im lặng nhìn Ninh Ân chăm chú, đoán rằng hắn lại định đề xuất một số cách "Cho uống thuốc" kỳ lạ, chẳng hạn như dùng miệng.
Nhưng không ngờ, Ninh Ân lần này lại an phận kỳ lạ, tự mình ngẩng đầu uông một hơi thuốc đắng cạn sạch.
Cho đến khi đặt chiếc bát rỗng lên bàn, Ngu Linh Tê mới tỉnh táo lại, đưa tay ra lau nước thuốc màu nâu nhạt dính trên môi mỏng của hắn.
"Đắng không? Thiếp lấy thêm cho chàng một miếng mứt hoa quả."
Cô cong mắt, biết rằng hắn lúc này sẽ không nỡ giày vò mình.
Ninh Ân đè tay nàng lại, kề sát vào một chút.
Sau đó dừng một chút, đôi môi nóng bỏng ấn nhẹ vào giữa lông mày nàng, khàn khàn nói: "Đủ ngọt rồi."
Trời đã sắp sáng, cơn sốt cao qua đi, sự mệt mỏi hiện lên trong đầu.
Ngu Linh Tê thu mình vào trong chăn bông, khóe miệng vẫn còn đang cong lên, ôm lấy Ninh Ân nói: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ ổn thôi."
Ninh Ân nghiêng người, cơ thể nóng bừng vì tán độc cũng không dễ chịu gì, hô hấp như bốc hỏa.
Nhưng hắn đã sớm thành thói quen, hắn nhìn chằm chằm vào hàng mi dài khép lại của nàng một lúc lâu mới lưu luyến không rời mà nhắm mắt lại, mặc kệ cơn đau rát khắp người, ôm nàng ngày càng chặt hơn.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ninh Ân thân thể cường tráng, nghỉ ngơi hai ba ngày liền không còn sốt nữa.
Nhưng ngược lại Ngu Linh Tê mới hạ sốt cao, lại bắt đầu khụ xuyến, cư như vậy lặp đi lặp lại mười ngày mới ngừng lại.
Ngu Linh Tê bị bệnh nằm trên giường mười ngày, Ninh Ân liền túc trực mười ngày, tất cả nhiệm vụ quan trọng đều do những người hầu thân tín của hắn giao đến trước mặt để hắn xử lý.
Vào đầu tháng ba, đúng lúc công bố yết bảng của cuộc thi Đình, Lễ bộ chủ trì mở tiệc Quỳnh Lâm ngự yến chiêu đãi tiến sĩ thi đậu.
Triều đình trải qua nhiều biến động nên chỗ trống vô số, mà lần này nhiều tân quý dũng mãnh vào triều đình, là cơ hội tốt để gây dựng cánh chim bên mình, cho nên yến hội như vậy, Ninh Ân nhất định phải vào triều để thẩm định để tìm người trấn giữ cửa ải.
Ngu Linh Tê cũng muốn đi yến tiệc thưởng hoa giải sầu, nhưng nàng bệnh nặng mới khỏi, dù có nói gì đi nữa thì Ninh Ân cũng không cho nàng đi ra ngoài để tránh nàng bị mệt nhọc.
Ngu Linh Tê biết trước đây Tam Hoàng tử trói người ngay dưới mí mắt của Ninh Ân, tuy ngoài miệng hắn không nói, nhưng chung quy trong lòng vẫn là để ý.
Khi không có Ninh Ân ở đây, nàng liền đến thư phòng đọc sách để tiêu khiển.
Trên án thư có đặt một danh sách, là danh sách sĩ tử vượt qua kỳ thi Đình của năm nay, có vẻ như Ninh Ân vẫn đang cân nhắc xem nên bồi dưỡng người nào.
Ngu Linh Tê ngồi ở sau án kỷ, cầm lấy cây bút chu sa ở bên cạnh, dựa vào trí nhớ chọn ra bảy tám cái tên, bao gồm cả thám hoa lang Chu Uẩn Khanh.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì nhóm người do Chu Uẩn Khanh đứng đầu sẽ trở thành trụ cột trung thành dưới trướng của Ninh Ân trong nay mai.
Vừa mới đặt bút xuống, liền nghe người hầu báo: "Nương nương, Ngu phu nhân và Ngu đại tiểu thư hẹn đã đến."
Gặp được mẫu thân cùng tỷ tỷ của mình, Ngu Linh Tê rất vui.
Người hầu nói nói họ “hẹn” mà đến, điều này hẳn đã được Ninh Ân dặn dò trước khi ra ngoài, sợ nàng một mình trong phủ sẽ cảm thấy nhàm chán, nên đặc biệt mời người thân đến làm bạn cùng với nàng.
Trong lòng không khỏi ấm áp, bước đi với động tác nhanh nhẹn thoải mái.
“Tuế Tuế, thân thể con đã tốt hơn chưa?"
Vừa gặp mặt, Ngu phu nhân không lo đến việc ngồi xuống, chỉ lo lắng nhìn con gái: "Nghe nói con bị bệnh, trong lòng nương thực sự rất khó chịu."
“Chỉ là chút phong hàn nho nhỏ, đã khoẻ lại rồi."
Ngu Linh Tê đỡ Ngu phu nhân ngồi xuống, lại hỏi nữ tướng hiên ngang trong bộ quân phục nói: "Tỷ, sao cha và huynh trưởng lại không đến?"
Ngu Tân Di nói: "Gần đây quân vụ bận rộn. Cha và Ngu Hoán Thần phải chạy hai bên của quân danh triều đình, bận rộn đến mức chân không chạm đất.”
Xuân Hạ năm trước quân vụ cũng không nhiều, Ngu Linh Tê nhạy cảm nói: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
“Người Yến quật khởi ở Bắc Cảnh, đúng vào lúc cần mở rộng lương thảo. Lợi dụng việc Đại Vệ vừa mất không có chủ, phe chủ chiến và chủt hoà ở trong triều đã đã ầm ý cả lên, xem Tĩnh Vương phát lệnh như thế nào, quân của Ngu gia đương nhiên phải chuẩn bị tốt cho việc tiền tuyến ứng chiến.”
Nói đến đây, Ngu Tân Di có chút kỳ quái: "Tuế Tuế ở phủ Tĩnh vương mà lại không biết chuyện này?"
Ngay lập tức nàng ấy gật đầu, tự mình nói: “Cũng đúng, mấy ngày nay muội đều đang bị bệnh."
Ngu Linh Tê biết trận chiến này.
Ở kiếp trước, Ninh Ân trở thành Nhiếp Chính vương, hỗ trợ Tiểu Hoàng tử một tuổi đăng cơ. Người Yến ức hiếp Vệ Triều có tiếng mà không có miếng, quốc chủ lại là một đứa trẻ cai sữa cho nên liên tiếp xâm chiếm. Ninh Ân mặc kệ hai phe chủ hoà phản đối cực lực ứng chiến.
Vào thời điểm đó, quân Ngu gia đã không còn tồn tại, trong triều thiếu thốn võ tướng, trận chiến này đánh suốt hai năm, cơ hồ hao tổn không ít tài lực và nhân lực.
Mặc dù trận chiến đã giành chiến thắng, nhưng nó cũng tạo thêm một tai tiếng mới cho Ninh Ân: Hiếu chiến hỉ sát, tàn bạo bất nhân.
Thiên tử tuổi còn nhỏ, người gánh trách nhiệm đương nhiên trở thành Ninh Ân, Ngu Linh Tê không muốn giẫm lên vết xe đổ...
Phải nghĩ ra biện pháp.
Thấy nữ nhi đang suy nghĩ miên man, Ngu phu nhân mỉm cười đổi chủ đề: "Tẩu tẩu của con làm bánh trứng cho cho con, mau nếm thử đi."
Lúc này Ngu Linh Tê mới nở nụ cười trở lại, lấy một miếng bánh bỏ vào trong miệng.
Mẫu thân cùng với tỷ tỷ dùng xong bữa trưa liền muốn về phủ.
Vừa ra đến trước cửa, Ngu Tân Di nhớ tới gì đó, quay đầu lại cười nói: "Đúng rồi Tuế Tuế, nếu muội không thấy khó xử thì giúp tỷ cầu tình với Tĩnh vương, bảo hắn đừng giày vò Ninh Tử Trạc nữa được không?”
Chuyện này lại liên quan gì đến Tiểu Quận vương Nam Dương vậy?
Ngu Linh Tê một mình dựa vào giường nhỏ trong thư phòng một lát, nghĩ không thông những lời tỷ tỷ nói từ đâu mà ra.
Nàng miên man ngủ say, chỉ cảm thấy lồ.ng ngực lạnh và hơi ngứa.
Nàng theo bản năng đưa tay ra định nắm lấy nó, nhưng lại bị một bàn tay to giữ lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại gần trong gang tấc.
Ngu Linh Tê giật mình, mi mắt mềm mại run rẩy, ngây người nói: "Chàng về lúc nào vậy, sao lại không có tiếng động gì?"
Dáng vẻ uể oải trong giấc ngủ xuân của nàng quyến rũ phi thường, dựa vào giường, dáng người tinh xảo vô song, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú như hoa đào.
“Vừa mới về được một khắc."
Trong tay Ninh Ân cầm một cây bút lông cừu màu tím, nhúng vào thuốc nhuộm màu đỏ trên bàn, nói: "Thấy hoa đào trong yến tiệc Quỳnh Lâm rất đẹp, liền bẻ một cành về vẽ cho Tuế Tuế xem."
Nghe hắn nói như vậy, Ngu Linh Tê mới phát hiện ra bên giường được châm lửa than một cách chu đáo, trong chiếc bình sứ trên bàn cắm một cành đào diễm lệ. Mà vạt áo của nàng cởi xuống một chút, một nửa bờ vai gầy tuyết trắng lộ ra.
Nàng chớp chớp mắt, định đứng dậy nói: "Chàng làm gì vậy..."
"Đừng cử động, chỉ còn lại chút xích huyết như vậy, quệt một cái là không còn nữa đâu.”
Ninh Ân đè thân hình của nàng xuống, nét vẽ vững vàng mà không loạn, lang thang trên làn da trắng trẻo và mềm mại của nàng.
“Xích huyết?” Cái tên này nghe quen quen.
Ninh Ân chăm chú vẽ, "ừm" nhẹ một tiếng.
"Thuốc nhuộm cho hình xăm ngực của ta."
Hắn cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy hiện lên một tia cười nhẹ: "Bổn vương đã nói rồi, không nỡ để Tuế Tuế bị châm đâm đau đớn, vẽ một đoá hoa thì cũng giống như vậy."
Vì vậy, hắn đã mang về bông hoa đẹp nhất từ yến hội mùa xuân, vẽ nó lên vai nàng.
Hắn nuông chiều Ngu Linh Tê theo cách riêng của mình, vậy tại sao Ngu Linh Tê không nuông chiều hắn?
Chẳng hạn lúc này nàng đang mắng "nhóc điên", lại ngoan ngoãn thả lỏng thân thể, ngáp dài xem hắn làm xằng làm bậy.
Tay Ninh  vô cùng khéo léo, một mảnh hoa đào lớn xẹt xuống dọc theo vai nàng, nở rộ sáng rực.
Ngu Linh Tê bảo Ninh Ân lấy gương ra, nhìn trái nhìn phải rồi khen: “Quả là rất đẹp. Buổi tối phải tắm rửa sạch sẽ, thật tiếc."
"Không sao."
Ninh Ân cầm khăn lụa lau tay, sau đó chậm rãi nói: “Có thể nở được hai lần trên người của Tuế Tuế cũng là may mắn lớn của nó."
“Hai lần?"
Ngu Linh Tê không nghĩ nhiều, chui vào trong chăn nói: "Mà này, chuyện tiểu quận vương Nam Dương là sao vậy? Hắn khiêu khích chàng sao?"
Ninh Ân không cần hỏi, cũng biết là Ngu Tân Di đến cầu tình nàng.
Hắn không trả lời trực tiếp mà thay vào đó hỏi ngược lại: "Tuế Tuế có muốn tránh xa chuyện của triều đình, đi trải qua những ngày nhàn rỗi như những cặp vợ chồng bình thường không?
Hắn đột nhiên đề cập đến vấn đề này, ngược lại hỏi vặn lại Ngu Linh Tê.
Nhiếp Chính vương kiếp trước không ai bì nổi, nhóc điên kiếp này không điên dại thì không sống nổi, thứ nhưng lại nảy sinh ý định thoái ẩn?
"Nếu có thể sống vui vẻ, đầu bạc đến già, đương nhiên là tốt..."
"Cho nên, bổn vương không có kiên nhẫn chờ đứa bé vẫn còn bú sữa kia lớn lên nữa."
Ninh Ân nhẹ giọng cắt nagng nàng: "Mà trong tông thất của Ninh gia, chỉ có Ninh Tử Trác miễn cưỡng có vài phần dáng người."
“Cái gì?"
Ngu Linh Tế đoán không ra: "Chàng muốn từ bỏ Tiểu Hoàng tử, bồi dưỡng tiểu quận vương Nam Dương sao?"
“Vốn là chuẩn bị cả hai tay, nhưng Ninh Tử Trạc lại dám ngang ngược chống đối bổn vương, nói rằng hắn không có ý định đoạt ngôi."
Ninh Ân dõng dạc nói: "Bổn vương xưa nay có thù tất báo, không cho phép người khác giậm chân nói "không", vậy nên để hắn chịu thiệt thòi một chút."
“Tiểu quận vương lại là người coi vương quyền như cặn bã như vậy sao?"
Ngu Linh Tê nhớ đến chàng thanh niên ngây thơ, ăn chơi trác đáng mà lần đầu tiên nàng gặp, lại nghĩ đến hắn lại có dũng khí giằng với Ninh Ân, không biết vì sao lại dâng lên sự kính nể đối với hắn.
"Làm sao có thể vĩ đại như chàng nghĩ? Chẳng qua chỉ là vì một nữ nhân mà thôi."
Nhìn ra tâm tư của Ngu Linh Tê, Ninh Ân cười nhạo một tiếng: "Hắn muốn cưới Ngu Tân Di làm vợ."
“Hả?” Ngu Linh Tê trợn to mắt.
Sau đó cẩn thận ngẫm lại, có mấy lần tỷ tỷ gặp nguy nan, Ninh Tử Trạc đều khẳng khái cứu giúp, tất cả những chuyện này dường như cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
“Nếu hắn làm Hoàng đế, cưới tỷ tỷ làm Hoàng hậu, vậy thì tỷ tỷ sẽ không thể rong ruổi trên sa trường nữa."
Ngu Linh Tê lẩm bẩm: “Hắn vì lý do này mới lấy hết can đảm phản bác chàng sao? Nếu vậy, ngược lại thiếp có chút khâm phục hắn."
Từ bỏ quyền thế vô biên và vạn dặm giang sơn, lấy hết dũng khí chỉ vì một người, không phải ai cũng có được.
Nhìn thấy nàng đang cảm khái vì nam nhân khác, ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại.
Hắn nhẹ nhàng vặn mặt Ngu Linh Tê, ánh mắt nhìn xuống tuần tra một vòng, đột nhiên nói: “Nhạt rồi."
“Sao……"
Ngu Linh Tê nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, ánh mắt dừng lại.
Phiến hoa đào đỏ tươi đã biến mất khi nhiệt độ giảm xuống.
Nàng ngửi thấy được mùi nguy hiểm, vội vàng siết chặt xiêm y lui về phía sau.
"Chờ đã, thiếp còn có chuyện muốn nói với chàng, chuyện người Yến ở Bắc Cảnh, chàng..."
Tuy nhiên, đã quá muộn, chủ đề đột ngột chuyển sang: "Chàng làm gì vậy?"
“Nở hoa.” Hắn cắn nhẹ với một nụ cười.
Ngày Xuân quyến luyến, sau tĩnh dưỡng mười ngày, mùa hoa nở rộ, nở rộ trên mặt da sạch sẽ “Bạch tuyên" của nàng.
Ngu Linh Tê cuối cùng cũng biết tại sao hoa đào này lại có thể nở hai lần.
Cách nghĩ của Ninh Ân rất đơn giản, người khác đều cảm thấy những thứ đồ tốt đều muốn cho Ngu Linh Tê, cho dù là thân thể của hắn.
“Phu thê yêu nhau, đồng khí liên chi.”
Ngu Linh Tê thở dài một tiếng, quay đầu nhìn đuôi mắt ửng đỏ của Ninh Ân: "Chàng thân đang bị thương, trong lòng thiếp cũng sẽ cảm thấy khó chịu, cũng không có chút hứng thú hưởng lạc nào cả."
Sau đợt cứu tế lương thực năm ngoái, ở Ngu phủ nàng đã từng nói với Ninh Ân: Những người quan trọng đó sống trong tim nàng, mỗi lần giết một người đều giống như một nhát dao đâm vào tim nàng.
“Chàng là người quan trọng nhất trong lòng thiếp, Ninh Ân."
Nàng xoa xoa trán Ninh Ân: "Vậy nên, phải mau chóng khỏe lại."
Dường như Ninh Ân phải mất một thời gian dài mới hiểu được đạo lý này, tên nhóc điên ngang ngạnh phóng túng bỗng trở nên trầm mặc.
Hắn không nói gì, chỉ đặt cằm của mình vào hõm vai nàng, thu tay lại một cách rất chậm, ôm lấy vòng eo thon thả của nàng.
Tẩm điện im ắng, hai bóng đen khẽ âu yếm nhau.
Nước thuốc được nấu xong đưa đến đây vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Ngu Linh Tê bảo người hầu lui ra trước, tự mình khuấy bát thuốc: "Thuốc này cũng là để loại bỏ độc tố, có lẽ cũng có chút tác dụng."
"Không sao đâu."
Ninh Ân vươn tay cầm lấy bát thuốc của nàng không chút do dự, giọng nói có vẻ chậm rãi và trầm thấp vì bệnh tình: "Thuốc do Tuế Tuế kê thì cho dù là thuốc độc thì ta cũng sẽ vui vẻ uống.”
Cách thể hiện cảm xúc của Ninh Ân luôn có chút cực đoan và điên rồ, nhưng Ngu Linh Tê có thể hiểu được tâm ý của hắn.
“Một lời ân ái tốt đẹp lại phải nói đến đáng sợ như vậy ư."
Nàng lẩm bẩm một tiếng, im lặng nhìn Ninh Ân chăm chú, đoán rằng hắn lại định đề xuất một số cách "Cho uống thuốc" kỳ lạ, chẳng hạn như dùng miệng.
Nhưng không ngờ, Ninh Ân lần này lại an phận kỳ lạ, tự mình ngẩng đầu uông một hơi thuốc đắng cạn sạch.
Cho đến khi đặt chiếc bát rỗng lên bàn, Ngu Linh Tê mới tỉnh táo lại, đưa tay ra lau nước thuốc màu nâu nhạt dính trên môi mỏng của hắn.
"Đắng không? Thiếp lấy thêm cho chàng một miếng mứt hoa quả."
Cô cong mắt, biết rằng hắn lúc này sẽ không nỡ giày vò mình.
Ninh Ân đè tay nàng lại, kề sát vào một chút.
Sau đó dừng một chút, đôi môi nóng bỏng ấn nhẹ vào giữa lông mày nàng, khàn khàn nói: "Đủ ngọt rồi."
Trời đã sắp sáng, cơn sốt cao qua đi, sự mệt mỏi hiện lên trong đầu.
Ngu Linh Tê thu mình vào trong chăn bông, khóe miệng vẫn còn đang cong lên, ôm lấy Ninh Ân nói: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ ổn thôi."
Ninh Ân nghiêng người, cơ thể nóng bừng vì tán độc cũng không dễ chịu gì, hô hấp như bốc hỏa.
Nhưng hắn đã sớm thành thói quen, hắn nhìn chằm chằm vào hàng mi dài khép lại của nàng một lúc lâu mới lưu luyến không rời mà nhắm mắt lại, mặc kệ cơn đau rát khắp người, ôm nàng ngày càng chặt hơn.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ninh Ân thân thể cường tráng, nghỉ ngơi hai ba ngày liền không còn sốt nữa.
Nhưng ngược lại Ngu Linh Tê mới hạ sốt cao, lại bắt đầu khụ xuyến, cư như vậy lặp đi lặp lại mười ngày mới ngừng lại.
Ngu Linh Tê bị bệnh nằm trên giường mười ngày, Ninh Ân liền túc trực mười ngày, tất cả nhiệm vụ quan trọng đều do những người hầu thân tín của hắn giao đến trước mặt để hắn xử lý.
Vào đầu tháng ba, đúng lúc công bố yết bảng của cuộc thi Đình, Lễ bộ chủ trì mở tiệc Quỳnh Lâm ngự yến chiêu đãi tiến sĩ thi đậu.
Triều đình trải qua nhiều biến động nên chỗ trống vô số, mà lần này nhiều tân quý dũng mãnh vào triều đình, là cơ hội tốt để gây dựng cánh chim bên mình, cho nên yến hội như vậy, Ninh Ân nhất định phải vào triều để thẩm định để tìm người trấn giữ cửa ải.
Ngu Linh Tê cũng muốn đi yến tiệc thưởng hoa giải sầu, nhưng nàng bệnh nặng mới khỏi, dù có nói gì đi nữa thì Ninh Ân cũng không cho nàng đi ra ngoài để tránh nàng bị mệt nhọc.
Ngu Linh Tê biết trước đây Tam Hoàng tử trói người ngay dưới mí mắt của Ninh Ân, tuy ngoài miệng hắn không nói, nhưng chung quy trong lòng vẫn là để ý.
Khi không có Ninh Ân ở đây, nàng liền đến thư phòng đọc sách để tiêu khiển.
Trên án thư có đặt một danh sách, là danh sách sĩ tử vượt qua kỳ thi Đình của năm nay, có vẻ như Ninh Ân vẫn đang cân nhắc xem nên bồi dưỡng người nào.
Ngu Linh Tê ngồi ở sau án kỷ, cầm lấy cây bút chu sa ở bên cạnh, dựa vào trí nhớ chọn ra bảy tám cái tên, bao gồm cả thám hoa lang Chu Uẩn Khanh.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì nhóm người do Chu Uẩn Khanh đứng đầu sẽ trở thành trụ cột trung thành dưới trướng của Ninh Ân trong nay mai.
Vừa mới đặt bút xuống, liền nghe người hầu báo: "Nương nương, Ngu phu nhân và Ngu đại tiểu thư hẹn đã đến."
Gặp được mẫu thân cùng tỷ tỷ của mình, Ngu Linh Tê rất vui.
Người hầu nói nói họ “hẹn” mà đến, điều này hẳn đã được Ninh Ân dặn dò trước khi ra ngoài, sợ nàng một mình trong phủ sẽ cảm thấy nhàm chán, nên đặc biệt mời người thân đến làm bạn cùng với nàng.
Trong lòng không khỏi ấm áp, bước đi với động tác nhanh nhẹn thoải mái.
“Tuế Tuế, thân thể con đã tốt hơn chưa?"
Vừa gặp mặt, Ngu phu nhân không lo đến việc ngồi xuống, chỉ lo lắng nhìn con gái: "Nghe nói con bị bệnh, trong lòng nương thực sự rất khó chịu."
“Chỉ là chút phong hàn nho nhỏ, đã khoẻ lại rồi."
Ngu Linh Tê đỡ Ngu phu nhân ngồi xuống, lại hỏi nữ tướng hiên ngang trong bộ quân phục nói: "Tỷ, sao cha và huynh trưởng lại không đến?"
Ngu Tân Di nói: "Gần đây quân vụ bận rộn. Cha và Ngu Hoán Thần phải chạy hai bên của quân danh triều đình, bận rộn đến mức chân không chạm đất.”
Xuân Hạ năm trước quân vụ cũng không nhiều, Ngu Linh Tê nhạy cảm nói: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
“Người Yến quật khởi ở Bắc Cảnh, đúng vào lúc cần mở rộng lương thảo. Lợi dụng việc Đại Vệ vừa mất không có chủ, phe chủ chiến và chủt hoà ở trong triều đã đã ầm ý cả lên, xem Tĩnh Vương phát lệnh như thế nào, quân của Ngu gia đương nhiên phải chuẩn bị tốt cho việc tiền tuyến ứng chiến.”
Nói đến đây, Ngu Tân Di có chút kỳ quái: "Tuế Tuế ở phủ Tĩnh vương mà lại không biết chuyện này?"
Ngay lập tức nàng ấy gật đầu, tự mình nói: “Cũng đúng, mấy ngày nay muội đều đang bị bệnh."
Ngu Linh Tê biết trận chiến này.
Ở kiếp trước, Ninh Ân trở thành Nhiếp Chính vương, hỗ trợ Tiểu Hoàng tử một tuổi đăng cơ. Người Yến ức hiếp Vệ Triều có tiếng mà không có miếng, quốc chủ lại là một đứa trẻ cai sữa cho nên liên tiếp xâm chiếm. Ninh Ân mặc kệ hai phe chủ hoà phản đối cực lực ứng chiến.
Vào thời điểm đó, quân Ngu gia đã không còn tồn tại, trong triều thiếu thốn võ tướng, trận chiến này đánh suốt hai năm, cơ hồ hao tổn không ít tài lực và nhân lực.
Mặc dù trận chiến đã giành chiến thắng, nhưng nó cũng tạo thêm một tai tiếng mới cho Ninh Ân: Hiếu chiến hỉ sát, tàn bạo bất nhân.
Thiên tử tuổi còn nhỏ, người gánh trách nhiệm đương nhiên trở thành Ninh Ân, Ngu Linh Tê không muốn giẫm lên vết xe đổ...
Phải nghĩ ra biện pháp.
Thấy nữ nhi đang suy nghĩ miên man, Ngu phu nhân mỉm cười đổi chủ đề: "Tẩu tẩu của con làm bánh trứng cho cho con, mau nếm thử đi."
Lúc này Ngu Linh Tê mới nở nụ cười trở lại, lấy một miếng bánh bỏ vào trong miệng.
Mẫu thân cùng với tỷ tỷ dùng xong bữa trưa liền muốn về phủ.
Vừa ra đến trước cửa, Ngu Tân Di nhớ tới gì đó, quay đầu lại cười nói: "Đúng rồi Tuế Tuế, nếu muội không thấy khó xử thì giúp tỷ cầu tình với Tĩnh vương, bảo hắn đừng giày vò Ninh Tử Trạc nữa được không?”
Chuyện này lại liên quan gì đến Tiểu Quận vương Nam Dương vậy?
Ngu Linh Tê một mình dựa vào giường nhỏ trong thư phòng một lát, nghĩ không thông những lời tỷ tỷ nói từ đâu mà ra.
Nàng miên man ngủ say, chỉ cảm thấy lồ.ng ngực lạnh và hơi ngứa.
Nàng theo bản năng đưa tay ra định nắm lấy nó, nhưng lại bị một bàn tay to giữ lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại gần trong gang tấc.
Ngu Linh Tê giật mình, mi mắt mềm mại run rẩy, ngây người nói: "Chàng về lúc nào vậy, sao lại không có tiếng động gì?"
Dáng vẻ uể oải trong giấc ngủ xuân của nàng quyến rũ phi thường, dựa vào giường, dáng người tinh xảo vô song, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú như hoa đào.
“Vừa mới về được một khắc."
Trong tay Ninh Ân cầm một cây bút lông cừu màu tím, nhúng vào thuốc nhuộm màu đỏ trên bàn, nói: "Thấy hoa đào trong yến tiệc Quỳnh Lâm rất đẹp, liền bẻ một cành về vẽ cho Tuế Tuế xem."
Nghe hắn nói như vậy, Ngu Linh Tê mới phát hiện ra bên giường được châm lửa than một cách chu đáo, trong chiếc bình sứ trên bàn cắm một cành đào diễm lệ. Mà vạt áo của nàng cởi xuống một chút, một nửa bờ vai gầy tuyết trắng lộ ra.
Nàng chớp chớp mắt, định đứng dậy nói: "Chàng làm gì vậy..."
"Đừng cử động, chỉ còn lại chút xích huyết như vậy, quệt một cái là không còn nữa đâu.”
Ninh Ân đè thân hình của nàng xuống, nét vẽ vững vàng mà không loạn, lang thang trên làn da trắng trẻo và mềm mại của nàng.
“Xích huyết?” Cái tên này nghe quen quen.
Ninh Ân chăm chú vẽ, "ừm" nhẹ một tiếng.
"Thuốc nhuộm cho hình xăm ngực của ta."
Hắn cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy hiện lên một tia cười nhẹ: "Bổn vương đã nói rồi, không nỡ để Tuế Tuế bị châm đâm đau đớn, vẽ một đoá hoa thì cũng giống như vậy."
Vì vậy, hắn đã mang về bông hoa đẹp nhất từ yến hội mùa xuân, vẽ nó lên vai nàng.
Hắn nuông chiều Ngu Linh Tê theo cách riêng của mình, vậy tại sao Ngu Linh Tê không nuông chiều hắn?
Chẳng hạn lúc này nàng đang mắng "nhóc điên", lại ngoan ngoãn thả lỏng thân thể, ngáp dài xem hắn làm xằng làm bậy.
Tay Ninh  vô cùng khéo léo, một mảnh hoa đào lớn xẹt xuống dọc theo vai nàng, nở rộ sáng rực.
Ngu Linh Tê bảo Ninh Ân lấy gương ra, nhìn trái nhìn phải rồi khen: “Quả là rất đẹp. Buổi tối phải tắm rửa sạch sẽ, thật tiếc."
"Không sao."
Ninh Ân cầm khăn lụa lau tay, sau đó chậm rãi nói: “Có thể nở được hai lần trên người của Tuế Tuế cũng là may mắn lớn của nó."
“Hai lần?"
Ngu Linh Tê không nghĩ nhiều, chui vào trong chăn nói: "Mà này, chuyện tiểu quận vương Nam Dương là sao vậy? Hắn khiêu khích chàng sao?"
Ninh Ân không cần hỏi, cũng biết là Ngu Tân Di đến cầu tình nàng.
Hắn không trả lời trực tiếp mà thay vào đó hỏi ngược lại: "Tuế Tuế có muốn tránh xa chuyện của triều đình, đi trải qua những ngày nhàn rỗi như những cặp vợ chồng bình thường không?
Hắn đột nhiên đề cập đến vấn đề này, ngược lại hỏi vặn lại Ngu Linh Tê.
Nhiếp Chính vương kiếp trước không ai bì nổi, nhóc điên kiếp này không điên dại thì không sống nổi, thứ nhưng lại nảy sinh ý định thoái ẩn?
"Nếu có thể sống vui vẻ, đầu bạc đến già, đương nhiên là tốt..."
"Cho nên, bổn vương không có kiên nhẫn chờ đứa bé vẫn còn bú sữa kia lớn lên nữa."
Ninh Ân nhẹ giọng cắt nagng nàng: "Mà trong tông thất của Ninh gia, chỉ có Ninh Tử Trác miễn cưỡng có vài phần dáng người."
“Cái gì?"
Ngu Linh Tế đoán không ra: "Chàng muốn từ bỏ Tiểu Hoàng tử, bồi dưỡng tiểu quận vương Nam Dương sao?"
“Vốn là chuẩn bị cả hai tay, nhưng Ninh Tử Trạc lại dám ngang ngược chống đối bổn vương, nói rằng hắn không có ý định đoạt ngôi."
Ninh Ân dõng dạc nói: "Bổn vương xưa nay có thù tất báo, không cho phép người khác giậm chân nói "không", vậy nên để hắn chịu thiệt thòi một chút."
“Tiểu quận vương lại là người coi vương quyền như cặn bã như vậy sao?"
Ngu Linh Tê nhớ đến chàng thanh niên ngây thơ, ăn chơi trác đáng mà lần đầu tiên nàng gặp, lại nghĩ đến hắn lại có dũng khí giằng với Ninh Ân, không biết vì sao lại dâng lên sự kính nể đối với hắn.
"Làm sao có thể vĩ đại như chàng nghĩ? Chẳng qua chỉ là vì một nữ nhân mà thôi."
Nhìn ra tâm tư của Ngu Linh Tê, Ninh Ân cười nhạo một tiếng: "Hắn muốn cưới Ngu Tân Di làm vợ."
“Hả?” Ngu Linh Tê trợn to mắt.
Sau đó cẩn thận ngẫm lại, có mấy lần tỷ tỷ gặp nguy nan, Ninh Tử Trạc đều khẳng khái cứu giúp, tất cả những chuyện này dường như cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
“Nếu hắn làm Hoàng đế, cưới tỷ tỷ làm Hoàng hậu, vậy thì tỷ tỷ sẽ không thể rong ruổi trên sa trường nữa."
Ngu Linh Tê lẩm bẩm: “Hắn vì lý do này mới lấy hết can đảm phản bác chàng sao? Nếu vậy, ngược lại thiếp có chút khâm phục hắn."
Từ bỏ quyền thế vô biên và vạn dặm giang sơn, lấy hết dũng khí chỉ vì một người, không phải ai cũng có được.
Nhìn thấy nàng đang cảm khái vì nam nhân khác, ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại.
Hắn nhẹ nhàng vặn mặt Ngu Linh Tê, ánh mắt nhìn xuống tuần tra một vòng, đột nhiên nói: “Nhạt rồi."
“Sao……"
Ngu Linh Tê nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, ánh mắt dừng lại.
Phiến hoa đào đỏ tươi đã biến mất khi nhiệt độ giảm xuống.
Nàng ngửi thấy được mùi nguy hiểm, vội vàng siết chặt xiêm y lui về phía sau.
"Chờ đã, thiếp còn có chuyện muốn nói với chàng, chuyện người Yến ở Bắc Cảnh, chàng..."
Tuy nhiên, đã quá muộn, chủ đề đột ngột chuyển sang: "Chàng làm gì vậy?"
“Nở hoa.” Hắn cắn nhẹ với một nụ cười.
Ngày Xuân quyến luyến, sau tĩnh dưỡng mười ngày, mùa hoa nở rộ, nở rộ trên mặt da sạch sẽ “Bạch tuyên" của nàng.
Ngu Linh Tê cuối cùng cũng biết tại sao hoa đào này lại có thể nở hai lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.