Chương 99: Phiên ngoại (3)
Bố Đinh Lưu Li
11/04/2024
Ngu Linh Tê ngồi bên cạnh Ninh Ân, nhìn thoáng qua tấu chương bị ném vào chậu than đốt đi, cười hỏi: “Tôn ngự sử sao lại chọc chàng tức giận vậy?”
Ngự Sử Đài đều là người của Ninh Ân, chỉ cần không làm chuyện gì quá khác người, bọn họ luôn coi Ninh Ân như Thiên lôi sai đâu đánh đó.
Ninh Ân mở cánh tay ra, ôm nàng vào trong lòng, chậm rãi xoa xoa, lạnh nhạt nói: “Một đám xương cốt già rồi, không đâm vào tường nam thì không biết phân lượng.”
Ninh Ân không nói tỉ mỉ, Ngu Linh Tê cũng đoán được.
Vừa rồi còn mơ hồ nghe được Tôn ngự sử nhắc tới một câu “Tiên đế giá hạc đã được gần một năm”, có liên quan đến tang kỳ, lại đề cập đến bản thân Ninh Ân, đơn giản là việc khai chi tán diệp cho hoàng gia.
Ninh Ân vui buồn thất thường, “không gần nữ sắc” nên các đại thần nhất định sẽ không ngu ngốc để hắn mở rộng hậu cung. Hơn nữa, vấn đề chọn phi tần phải được sự đồng ý của Hoàng hậu, Ngu Linh Tê không nghe được tin tức, vậy đương nhiên không liên quan gì đến việc chọn phi tần.
Chỉ có thể là, thúc giục Hoàng thượng sinh hài tử.
Nàng ở bên cạnh phân tích đạo lý rõ ràng, ánh mắt Ninh Ân càng ngày càng tối.
“Cười vui vẻ như vậy.”
Ninh Ân cong mắt lười biếng nhìn xuống: “Cũng có thể để cho cái miệng khác cười.”
Vừa nói, hắn vừa vòng một tay qua eo Ngu Linh Tê, ấn một cái, thân hình mảnh mai nằm úp sấp xuống, đôi mắt hạnh tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cây bút đỏ cùng tấu chương rơi xuống đất, phía sau bị bàn làm việc làm đau một chút.
Ngu Linh Tê phản ứng lại, vội vàng thấp giọng xin tha: “Thiếp sai rồi, thiếp sai rồi! Ninh Ân...”
Không lâu sau âm thanh dần vỡ vụn và nhỏ lại, mơ hồ khó phân biệt.
Thỉnh thoảng trong phòng có tiếng đồ vật rơi xuống, các cung nhân đang chờ bên ngoài đều rụt cổ lại.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, phải gần một tiếng sau cửa điện mới mở trở lại.
Hoàng hậu chậm rãi bước ra, có lẽ đã quỳ rất lâu, dáng đi có chút mất tự nhiên, khóe mắt vẫn còn hơi đỏ, nhìn thấy mà thương.
Cung nhân vội vàng bước tới đỡ tay.
Hoàng hậu đã chọc giận long nhan vì cầu xin cho ngôn quan, nhất định là bị bệ hạ trách móc nặng nề giận chó đánh mèo… Ai, thật đáng thương.
Tuyết rơi trước đêm giao thừa.
Tuyết bay suốt đêm, mái hiên của cung điện đều là một màu trắng xóa, trước mắt giống như chốn Quỳnh Dao tiên cảnh, vô cùng tráng lệ.
Có rất nhiều thảm họa tuyết rơi vào mùa đông hàng năm, hết tấu chương này đến tấu chương khác được đưa vào điện Phù Quang.
Cứu trợ thiên tai nói thì dễ nhưng làm tốt thực sự khó như lên trời.
Vì nơi xảy ra tai họa cao, Hoàng đế lại xa nên có vô số kẻ che giấu, báo cáo sai trái, quan chức địa phương và thương nhân cấu kết với nhau, tình trạng tham ô lương thực để lấy tiền cứ lặp đi lặp lại.
Ninh Ân mặc áo choàng đen ngồi trên chiếc ghế rồng, chờ văn võ bá quan đã tranh cãi xong, mới nhấc mí mắt nói: “Lấy hết gạo và ngũ cốc lâu năm ra khỏi kho, Ngu Hoán Thần sẽ chịu trách nhiệm hộ tống đến khu vực thiên tai, Hộ bộ cử người đi theo và phân phát từng người một.”
Một chữ hắn cũng lười nói thêm, giọng nói lạnh như tuyết ngoài kia: “Nếu có sai sót, đêm giao thừa các vị không cần phải treo đèn lồng, chỉ cần treo lên mấy cái đầu là được.”
Dứt lời, bấm canh giờ rồi bãi triều rời đi.
Để quần thần hai mặt nhìn nhau, rồi cái nồi nổ tung.
“Khu vực bị thiên tai xác chết đói khắp nơi, vậy mà bệ hạ thậm chí còn lấy gạo cũ nát vụn không ai cần đi cứu tế, có hơi mất nhân đức, sẽ làm người trong thiên hạ thất vọng buồn lòng bao nhiêu.”
“Bệ hạ của chúng ta, sát phạt và dùng binh là giỏi nhất, nhưng chỉ có chính sách dụ dỗ này... Haizz!”
Bên trong sự ầm ĩ này, chỉ có Ngu Hoán Thần, người được lệnh hộ tống lương thực cứu trợ thảm họa, sắc mặt vẫn bình thường.
Vì đã hộ tống lương thực cứu trợ thiên tai nên hắn mới hiểu tại sao Hoàng đế lại chọn gạo cũ để cứu trợ thiên tai. Mặc dù vị Hoàng đế trẻ tuổi này bất cần và hung bạo, nhưng phải thừa nhận rằng ánh mắt của hắn vĩnh viễn trên cả người bình thường.
Tin tức về việc Hoàng đế ban bố cứu trợ thiên tai nhanh chóng lan truyền đến cung Chiêu Vân.
Ngu Linh Tê quả thực có chút ngạc nhiên khi nghe nói Ninh Ân thực sự sử dụng gạo cũ có mùi vị rất tệ để cứu tế.
Nhưng ngay sau đó nàng đã nghĩ cẩn thận lý do trong đó, khóe miệng không khỏi nhếch lên một vòng cung tán thành.
“Nương nương, sao người vẫn còn cười được?” Ỷ vào việc không có ai trong điện, Hồ Đào cảm thấy đau lòng cho chủ tử của mình: “Từ khi tai họa truyền đến, người đã lo lắng đến mức không ngủ ngon mấy đêm, vì sợ rằng Hoàng thượng sẽ mất lòng dân. Nay triều đình dùng gạo cũ để cứu tế, chẳng phải là hành động mất lòng dân sao? Những nỗ lực mà người đã làm không phải sẽ trở nên uổng phí sao?”
Nghe vậy, Ngu Linh Tê mỉm cười và giải thích: “Ngươi không hiểu. Đối với những người trong khu vực thảm họa, có thể lấp đầy bụng đã là vô cùng may mắn, căn bản không có sức lực để chú ý đến thứ ăn vào là gạo cũ hay là gạo mới.”
“Chẳng lẽ bởi vì người dân trong khu vực thảm họa không quan tâm, cho nên lừa gạt họ như vậy sao?” Hồ Đào không hiểu.
Xưa nay tiểu thư luôn lương thiện, điều này không giống như tính cách của nàng nha!
“Không phải. Hoàng thượng dùng gạo cũ để cứu tế, không phải để đối phó với nạn dân, mà là các quan chức địa phương muốn kiếm tiền khi đất nước gặp khó khăn.”
Ngu Linh Tê ngồi trên giường chép kinh, váy vàng uốn lượn rủ xuống mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì gạo cũ vị rất kém, không đáng bao nhiêu tiền, vì vậy sẽ không bị tham quan bụng dạ khó lường đầu cơ trục lợi kiếm lời. Mà giá một phần gạo mới có thể đổi lấy năm phần gạo cũ, có thể cứu được rất nhiều rất nhiều người.”
Đây là một biện pháp một công đôi việc, nhìn có vẻ không có tình người, thực ra lòng người được đong đo cực kỳ chính xác.
Nhưng quay đầu lại làm người dân soạn mấy bài đồng dao tán dương, cũng không thể để Ninh Ân bị người khác hiểu lầm vô ích.
Hồ Đào bỗng nhiên tỉnh ngộ, líu lưỡi nói: “Không hổ là Hoàng thượng… Không đúng, không hổ là người nương nương nhìn trúng!”
Ngu Linh Tê thấy Hồ Đào cũng khen cả mình vào, không khỏi cười khẽ: “Từ khi ngươi đi theo vào cung đến nay, cái miệng này càng ngày càng biết ăn nói.”
Rõ ràng kiếp trước ở trong phủ Nhiếp Chính vương, Hồ Đào thành thật như một con chim nhỏ.
“Đó đều là do nương nương dạy dỗ tốt.”
Hồ Đào đặt cốc trà xuống, cầm khay cười hì hì.
Chạng vạng mây đen nặng nề, nội thị và cung nữ trong cung đang bận rộn quét tuyết.
Bởi vì lão Hoàng đế mới qua đời chưa được một năm, Ninh Ân cũng lười viện cớ với triều thần, năm nay không có yến tiệc trong cung, chỉ treo vài ngọn đèn mới coi như giao thừa.
Hắn mặc một chiếc áo choàng đen và đi về phía cung Chiêu Vân nơi Hoàng hậu ở, như một nét bút đậm rực rỡ trên con đường cung điện dài.
Hôm nay hắn đặc biệt đi đôi ủng da đó, bước trên tuyết đọng, phát ra tiếng kêu lạo xạo như bóp nát xương người. Những nội thị nghe thấy sởn tóc gáy, không dám phát ra tiếng động, nhưng chính hắn lại vô cùng thích thú.
Khi vừa đi qua cổng tròn của vườn hoa, đã nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc.
Một cung nữ nhỏ bé loạng choạng bước ra từ sau cánh cửa, đèn lồng trong tay lăn xuống dưới chân Ninh Ân rồi tắt.
Tiểu cung nữ lập tức cúi đầu quỳ lạy, hoảng sợ nói: “Nô tỳ Vân Hương vô tình va phải bệ hạ, xin bệ hạ tha tội!”
Trong cung này, không có mấy người dám tự mình giới thiệu trước mặt Tân đế.
Trên mặt Ninh Ân không lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận, liếc nhìn nàng ta bằng nửa con mắt, rất có dáng vẻ của thần tiên.
Mắt hắn quét qua mũi ủng, có một vệt dầu đèn không rõ ràng trên đó.
Hắn liếc nhìn cây mai trong góc, trên đó có bện một cái kết vui vẻ cát tường, treo một vài chiếc đèn nhỏ xinh, khá mới mẻ độc đáo.
“Ngươi làm?”
Một giọng nói dịu dàng chậm chạp phát ra từ trên đỉnh đầu, mang theo hơi lạnh băng giá.
“Đúng vậy.”
Nói xong, Vân Hương khẽ cắn môi, run rẩy ngước mắt lên, lộ ra khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ.
Nàng ta là thứ nữ trong nhà, vào cung theo lệnh của cha mình.
Nay Hoàng đế và Hoàng hậu vô cùng ân ái, hậu cung không có tác dụng, chặt đứt ý tưởng muốn đưa nữ nhi, muội muội vào cung làm thê thiếp của các quan đại thần. Cha nàng ta lại đi đường vòng cứu nước, nghĩ mọi biện pháp để biến nàng ta thành một cung nữ.
“Thật khéo tay.” Vân Hương chưa kịp vui mừng thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Bẻ gãy đi.”
Vân Hương cứng người, sắc mặt lập tức tái nhợt.
...
Ninh Ân đang đứng trước bậc thang, đột nhiên dừng lại, dưới ánh mắt kinh hãi cúi người xuống, duỗi tay ra cẩn thận lau đi lau lại vết dầu trên mũi ủng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Sự lạnh lùng giữa hai lông mày càng thêm mãnh liệt.
Trong cung Chiêu Vân, Ngu Linh Tê vẫn còn trang kinh cuối cùng vẫn chưa chép xong.
Nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện giữa bầu trời u ám, nàng ngước mắt lên cười nói: “Ngồi đi, trên bàn có trà ấm cho chàng đấy.”
Ngay khi Ninh Ân đi tới, Ngu Linh Tê nhận ra trên người hắn có hơi lạnh thấu xương.
Do dự một lúc, nàng dừng bút và nói: “Thiếp đã nghe nói về việc cứu trợ thiên tai, chàng đã xử lý rất tốt. Có rất nhiều Hoàng đế trong triều đại này, có rất nhiều người được gọi là quân chủ anh minh, nhưng không ai trong bọn họ bì kịp phương pháp của chàng.”
Ninh Ân từng nói rằng hắn là một người lạnh lùng, thiếu sự đồng cảm, ngay cả biển xác chết và máu trước mặt cũng không thể làm hắn kích động hay thương hại.
Nhưng Ngu Linh Tê biết, phương pháp đường tắt mà hắn tìm ra kia thực tế hơn nhiều so với “sự đồng cảm” vô ích.
Nghe vậy, Ninh Ân bật cười: “Mỗi ngày Tuế Tuế đều thay đổi cách khen người, không mệt sao?”
Đùa thì đùa, nhưng sự khắc nghiệt lạnh lùng trong mắt đã tiêu tan rất nhiều.
Ngu Linh Tê cũng cười: “Nói mấy câu thật lòng mà thôi, có gì mà mệt mỏi?”
Ninh Ân lấy bút lông trong tay nàng ra, nhéo eo của nàng: “Vậy thì làm chút việc mệt mỏi?”
Gần đây quỳ thủy của Ngu Linh Tê vừa hết, lại không thể ngủ ngon giấc do công việc cứu trợ thiên tai, cả hai đã không cùng phòng trong nửa tháng.
Chỗ nhạy cảm ở thắt lưng bị đè lại, thân thể Ngu Linh Tê mềm nhũn ra, vội vàng giữ tay hắn lại đổi chủ đề: “Đừng làm loạn, còn phải trở về phủ đón năm mới đấy.”
Nàng đã lên kế hoạch xong, năm nay sẽ cùng Ninh Ân đón năm mới tại phủ Tĩnh vương.
Có lẽ vì kiếp trước nàng khá luyến tiếc nơi này. Dù sao năm nay trong cung cũng không có yến tiệc, đơn giản cùng Ninh Ân trở về phủ cho yên tĩnh.
Hơn nữa, đây là năm mới đầu tiên trải qua với Ninh Ân kể từ khi trọng sinh.
Cuối cùng phủ Tĩnh vương cũng được thay đèn lồng mới, ánh sáng ấm áp cùng tuyết trắng hòa quyện vào nhau, dòng sông ánh sáng chảy dài, cuối cùng cũng có một chút hơi ấm gia đình.
Gian phòng ngoài trời sạch sẽ, ấm áp và thơm như mùa xuân.
Ngu Linh Tê và Ninh Ân ngồi cạnh nhau dưới cổng tròn chạm khắc, ngắm cảnh tuyết rơi đón giao thừa.
Bếp nhỏ bên cạnh ấm áp với rượu Đồ Tô thơm phức, trên bàn còn có trà bánh và bữa tối, mỹ nhân dưới ngọn đèn được quấn một chiếc áo choàng nhung lông thỏ bó sát, vươn tay đón tuyết bay từ trên trời xuống.
“Trước kia nghe nương nói, chỉ cần bắt được một bông tuyết hoàn hảo vào đêm giao thừa và thực hiện một điều ước trước khi nó tan ra, thì điều ước đó sẽ thành hiện thực trong năm tới.”
Nàng chưa kịp nói xong đã nhận được một bông tuyết tám cánh vô cùng xinh đẹp, lập tức vui vẻ đưa cho Ninh Ân xem: “Mau ước đi!”
Nhưng đã quá muộn, tuyết đã hoà tan trên đầu ngón tay.
Ngu Linh Tê đang cảm thấy hơi mất mát thì thấy Ninh Ân cúi người, dùng môi ngậm lấy giọt nước trên đầu ngón tay nàng.
Đôi mắt đen như mực của hắn nhướng lên, khóa chặt sự ngạc nhiên và nụ cười của Ngu Linh Tê.
Hắn không tin vào ma quỷ và thần thánh, điều ước của hắn đang ở ngay trước mắt.
Vừa đến giờ Tý, pháo hoa từ ngoài cổng phủ bay lên trời, cả bầu trời đêm như nở hoa rực rỡ.
Những đốm sáng của pháo hoa và tuyết rơi cùng nhau, không thể phân biệt nơi nào lộng lẫy hơn.
“Giờ Tý rồi.”
Ngu Linh Tê cười nhẹ: “Năm mới vui vẻ, Ninh Ân.”
Ngay khi pháo hoa nổ tung, một nửa bầu trời được phản chiếu lộng lẫy. Ánh sáng đó rơi vào trong mắt Ninh Ân, nhấp nháy không ngừng.
“Đã qua giờ Tý." Hắn nói với vẻ nghiêm túc, nghiêng người thì thầm với vẻ nghiêm túc: “Nên mừng tuổi rồi.”
Pháo hoa tắt.
Ngay sau đó lại sáng lên, tuyết trắng như bông, môi hai người áp chặt vào nhau tạo thành hai cái bóng dính chặt lấy nhau.
Căn phòng trống ấm áp và đầy sương mù, hồ nước gợn sóng.
Tuyết bất tri bất giác đã ngừng rơi, rượu bên ngoài đã lạnh. Mà ánh sáng ấm áp của những chiếc đèn lồng trong nhà sáng lên cho đến giờ Dần.
_______
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo sẽ có cốt truyện mang thai và nuôi con, viết xong gần một chương, tôi sẽ cho Ninh Cẩu Cẩu và Linh Tê một lời giải thích cuối cùng.
Tôi sẽ nói rõ trong phần tóm tắt chương rằng bạn có thể nhảy qua chương tiếp theo nếu bạn không muốn xem tiểu hài tử dễ thương sinh ra và lớn lên!
Vậy thì tôi sẽ viết góc nhìn của nam chính trước ~
Ngự Sử Đài đều là người của Ninh Ân, chỉ cần không làm chuyện gì quá khác người, bọn họ luôn coi Ninh Ân như Thiên lôi sai đâu đánh đó.
Ninh Ân mở cánh tay ra, ôm nàng vào trong lòng, chậm rãi xoa xoa, lạnh nhạt nói: “Một đám xương cốt già rồi, không đâm vào tường nam thì không biết phân lượng.”
Ninh Ân không nói tỉ mỉ, Ngu Linh Tê cũng đoán được.
Vừa rồi còn mơ hồ nghe được Tôn ngự sử nhắc tới một câu “Tiên đế giá hạc đã được gần một năm”, có liên quan đến tang kỳ, lại đề cập đến bản thân Ninh Ân, đơn giản là việc khai chi tán diệp cho hoàng gia.
Ninh Ân vui buồn thất thường, “không gần nữ sắc” nên các đại thần nhất định sẽ không ngu ngốc để hắn mở rộng hậu cung. Hơn nữa, vấn đề chọn phi tần phải được sự đồng ý của Hoàng hậu, Ngu Linh Tê không nghe được tin tức, vậy đương nhiên không liên quan gì đến việc chọn phi tần.
Chỉ có thể là, thúc giục Hoàng thượng sinh hài tử.
Nàng ở bên cạnh phân tích đạo lý rõ ràng, ánh mắt Ninh Ân càng ngày càng tối.
“Cười vui vẻ như vậy.”
Ninh Ân cong mắt lười biếng nhìn xuống: “Cũng có thể để cho cái miệng khác cười.”
Vừa nói, hắn vừa vòng một tay qua eo Ngu Linh Tê, ấn một cái, thân hình mảnh mai nằm úp sấp xuống, đôi mắt hạnh tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cây bút đỏ cùng tấu chương rơi xuống đất, phía sau bị bàn làm việc làm đau một chút.
Ngu Linh Tê phản ứng lại, vội vàng thấp giọng xin tha: “Thiếp sai rồi, thiếp sai rồi! Ninh Ân...”
Không lâu sau âm thanh dần vỡ vụn và nhỏ lại, mơ hồ khó phân biệt.
Thỉnh thoảng trong phòng có tiếng đồ vật rơi xuống, các cung nhân đang chờ bên ngoài đều rụt cổ lại.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, phải gần một tiếng sau cửa điện mới mở trở lại.
Hoàng hậu chậm rãi bước ra, có lẽ đã quỳ rất lâu, dáng đi có chút mất tự nhiên, khóe mắt vẫn còn hơi đỏ, nhìn thấy mà thương.
Cung nhân vội vàng bước tới đỡ tay.
Hoàng hậu đã chọc giận long nhan vì cầu xin cho ngôn quan, nhất định là bị bệ hạ trách móc nặng nề giận chó đánh mèo… Ai, thật đáng thương.
Tuyết rơi trước đêm giao thừa.
Tuyết bay suốt đêm, mái hiên của cung điện đều là một màu trắng xóa, trước mắt giống như chốn Quỳnh Dao tiên cảnh, vô cùng tráng lệ.
Có rất nhiều thảm họa tuyết rơi vào mùa đông hàng năm, hết tấu chương này đến tấu chương khác được đưa vào điện Phù Quang.
Cứu trợ thiên tai nói thì dễ nhưng làm tốt thực sự khó như lên trời.
Vì nơi xảy ra tai họa cao, Hoàng đế lại xa nên có vô số kẻ che giấu, báo cáo sai trái, quan chức địa phương và thương nhân cấu kết với nhau, tình trạng tham ô lương thực để lấy tiền cứ lặp đi lặp lại.
Ninh Ân mặc áo choàng đen ngồi trên chiếc ghế rồng, chờ văn võ bá quan đã tranh cãi xong, mới nhấc mí mắt nói: “Lấy hết gạo và ngũ cốc lâu năm ra khỏi kho, Ngu Hoán Thần sẽ chịu trách nhiệm hộ tống đến khu vực thiên tai, Hộ bộ cử người đi theo và phân phát từng người một.”
Một chữ hắn cũng lười nói thêm, giọng nói lạnh như tuyết ngoài kia: “Nếu có sai sót, đêm giao thừa các vị không cần phải treo đèn lồng, chỉ cần treo lên mấy cái đầu là được.”
Dứt lời, bấm canh giờ rồi bãi triều rời đi.
Để quần thần hai mặt nhìn nhau, rồi cái nồi nổ tung.
“Khu vực bị thiên tai xác chết đói khắp nơi, vậy mà bệ hạ thậm chí còn lấy gạo cũ nát vụn không ai cần đi cứu tế, có hơi mất nhân đức, sẽ làm người trong thiên hạ thất vọng buồn lòng bao nhiêu.”
“Bệ hạ của chúng ta, sát phạt và dùng binh là giỏi nhất, nhưng chỉ có chính sách dụ dỗ này... Haizz!”
Bên trong sự ầm ĩ này, chỉ có Ngu Hoán Thần, người được lệnh hộ tống lương thực cứu trợ thảm họa, sắc mặt vẫn bình thường.
Vì đã hộ tống lương thực cứu trợ thiên tai nên hắn mới hiểu tại sao Hoàng đế lại chọn gạo cũ để cứu trợ thiên tai. Mặc dù vị Hoàng đế trẻ tuổi này bất cần và hung bạo, nhưng phải thừa nhận rằng ánh mắt của hắn vĩnh viễn trên cả người bình thường.
Tin tức về việc Hoàng đế ban bố cứu trợ thiên tai nhanh chóng lan truyền đến cung Chiêu Vân.
Ngu Linh Tê quả thực có chút ngạc nhiên khi nghe nói Ninh Ân thực sự sử dụng gạo cũ có mùi vị rất tệ để cứu tế.
Nhưng ngay sau đó nàng đã nghĩ cẩn thận lý do trong đó, khóe miệng không khỏi nhếch lên một vòng cung tán thành.
“Nương nương, sao người vẫn còn cười được?” Ỷ vào việc không có ai trong điện, Hồ Đào cảm thấy đau lòng cho chủ tử của mình: “Từ khi tai họa truyền đến, người đã lo lắng đến mức không ngủ ngon mấy đêm, vì sợ rằng Hoàng thượng sẽ mất lòng dân. Nay triều đình dùng gạo cũ để cứu tế, chẳng phải là hành động mất lòng dân sao? Những nỗ lực mà người đã làm không phải sẽ trở nên uổng phí sao?”
Nghe vậy, Ngu Linh Tê mỉm cười và giải thích: “Ngươi không hiểu. Đối với những người trong khu vực thảm họa, có thể lấp đầy bụng đã là vô cùng may mắn, căn bản không có sức lực để chú ý đến thứ ăn vào là gạo cũ hay là gạo mới.”
“Chẳng lẽ bởi vì người dân trong khu vực thảm họa không quan tâm, cho nên lừa gạt họ như vậy sao?” Hồ Đào không hiểu.
Xưa nay tiểu thư luôn lương thiện, điều này không giống như tính cách của nàng nha!
“Không phải. Hoàng thượng dùng gạo cũ để cứu tế, không phải để đối phó với nạn dân, mà là các quan chức địa phương muốn kiếm tiền khi đất nước gặp khó khăn.”
Ngu Linh Tê ngồi trên giường chép kinh, váy vàng uốn lượn rủ xuống mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì gạo cũ vị rất kém, không đáng bao nhiêu tiền, vì vậy sẽ không bị tham quan bụng dạ khó lường đầu cơ trục lợi kiếm lời. Mà giá một phần gạo mới có thể đổi lấy năm phần gạo cũ, có thể cứu được rất nhiều rất nhiều người.”
Đây là một biện pháp một công đôi việc, nhìn có vẻ không có tình người, thực ra lòng người được đong đo cực kỳ chính xác.
Nhưng quay đầu lại làm người dân soạn mấy bài đồng dao tán dương, cũng không thể để Ninh Ân bị người khác hiểu lầm vô ích.
Hồ Đào bỗng nhiên tỉnh ngộ, líu lưỡi nói: “Không hổ là Hoàng thượng… Không đúng, không hổ là người nương nương nhìn trúng!”
Ngu Linh Tê thấy Hồ Đào cũng khen cả mình vào, không khỏi cười khẽ: “Từ khi ngươi đi theo vào cung đến nay, cái miệng này càng ngày càng biết ăn nói.”
Rõ ràng kiếp trước ở trong phủ Nhiếp Chính vương, Hồ Đào thành thật như một con chim nhỏ.
“Đó đều là do nương nương dạy dỗ tốt.”
Hồ Đào đặt cốc trà xuống, cầm khay cười hì hì.
Chạng vạng mây đen nặng nề, nội thị và cung nữ trong cung đang bận rộn quét tuyết.
Bởi vì lão Hoàng đế mới qua đời chưa được một năm, Ninh Ân cũng lười viện cớ với triều thần, năm nay không có yến tiệc trong cung, chỉ treo vài ngọn đèn mới coi như giao thừa.
Hắn mặc một chiếc áo choàng đen và đi về phía cung Chiêu Vân nơi Hoàng hậu ở, như một nét bút đậm rực rỡ trên con đường cung điện dài.
Hôm nay hắn đặc biệt đi đôi ủng da đó, bước trên tuyết đọng, phát ra tiếng kêu lạo xạo như bóp nát xương người. Những nội thị nghe thấy sởn tóc gáy, không dám phát ra tiếng động, nhưng chính hắn lại vô cùng thích thú.
Khi vừa đi qua cổng tròn của vườn hoa, đã nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc.
Một cung nữ nhỏ bé loạng choạng bước ra từ sau cánh cửa, đèn lồng trong tay lăn xuống dưới chân Ninh Ân rồi tắt.
Tiểu cung nữ lập tức cúi đầu quỳ lạy, hoảng sợ nói: “Nô tỳ Vân Hương vô tình va phải bệ hạ, xin bệ hạ tha tội!”
Trong cung này, không có mấy người dám tự mình giới thiệu trước mặt Tân đế.
Trên mặt Ninh Ân không lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận, liếc nhìn nàng ta bằng nửa con mắt, rất có dáng vẻ của thần tiên.
Mắt hắn quét qua mũi ủng, có một vệt dầu đèn không rõ ràng trên đó.
Hắn liếc nhìn cây mai trong góc, trên đó có bện một cái kết vui vẻ cát tường, treo một vài chiếc đèn nhỏ xinh, khá mới mẻ độc đáo.
“Ngươi làm?”
Một giọng nói dịu dàng chậm chạp phát ra từ trên đỉnh đầu, mang theo hơi lạnh băng giá.
“Đúng vậy.”
Nói xong, Vân Hương khẽ cắn môi, run rẩy ngước mắt lên, lộ ra khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ.
Nàng ta là thứ nữ trong nhà, vào cung theo lệnh của cha mình.
Nay Hoàng đế và Hoàng hậu vô cùng ân ái, hậu cung không có tác dụng, chặt đứt ý tưởng muốn đưa nữ nhi, muội muội vào cung làm thê thiếp của các quan đại thần. Cha nàng ta lại đi đường vòng cứu nước, nghĩ mọi biện pháp để biến nàng ta thành một cung nữ.
“Thật khéo tay.” Vân Hương chưa kịp vui mừng thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Bẻ gãy đi.”
Vân Hương cứng người, sắc mặt lập tức tái nhợt.
...
Ninh Ân đang đứng trước bậc thang, đột nhiên dừng lại, dưới ánh mắt kinh hãi cúi người xuống, duỗi tay ra cẩn thận lau đi lau lại vết dầu trên mũi ủng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Sự lạnh lùng giữa hai lông mày càng thêm mãnh liệt.
Trong cung Chiêu Vân, Ngu Linh Tê vẫn còn trang kinh cuối cùng vẫn chưa chép xong.
Nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện giữa bầu trời u ám, nàng ngước mắt lên cười nói: “Ngồi đi, trên bàn có trà ấm cho chàng đấy.”
Ngay khi Ninh Ân đi tới, Ngu Linh Tê nhận ra trên người hắn có hơi lạnh thấu xương.
Do dự một lúc, nàng dừng bút và nói: “Thiếp đã nghe nói về việc cứu trợ thiên tai, chàng đã xử lý rất tốt. Có rất nhiều Hoàng đế trong triều đại này, có rất nhiều người được gọi là quân chủ anh minh, nhưng không ai trong bọn họ bì kịp phương pháp của chàng.”
Ninh Ân từng nói rằng hắn là một người lạnh lùng, thiếu sự đồng cảm, ngay cả biển xác chết và máu trước mặt cũng không thể làm hắn kích động hay thương hại.
Nhưng Ngu Linh Tê biết, phương pháp đường tắt mà hắn tìm ra kia thực tế hơn nhiều so với “sự đồng cảm” vô ích.
Nghe vậy, Ninh Ân bật cười: “Mỗi ngày Tuế Tuế đều thay đổi cách khen người, không mệt sao?”
Đùa thì đùa, nhưng sự khắc nghiệt lạnh lùng trong mắt đã tiêu tan rất nhiều.
Ngu Linh Tê cũng cười: “Nói mấy câu thật lòng mà thôi, có gì mà mệt mỏi?”
Ninh Ân lấy bút lông trong tay nàng ra, nhéo eo của nàng: “Vậy thì làm chút việc mệt mỏi?”
Gần đây quỳ thủy của Ngu Linh Tê vừa hết, lại không thể ngủ ngon giấc do công việc cứu trợ thiên tai, cả hai đã không cùng phòng trong nửa tháng.
Chỗ nhạy cảm ở thắt lưng bị đè lại, thân thể Ngu Linh Tê mềm nhũn ra, vội vàng giữ tay hắn lại đổi chủ đề: “Đừng làm loạn, còn phải trở về phủ đón năm mới đấy.”
Nàng đã lên kế hoạch xong, năm nay sẽ cùng Ninh Ân đón năm mới tại phủ Tĩnh vương.
Có lẽ vì kiếp trước nàng khá luyến tiếc nơi này. Dù sao năm nay trong cung cũng không có yến tiệc, đơn giản cùng Ninh Ân trở về phủ cho yên tĩnh.
Hơn nữa, đây là năm mới đầu tiên trải qua với Ninh Ân kể từ khi trọng sinh.
Cuối cùng phủ Tĩnh vương cũng được thay đèn lồng mới, ánh sáng ấm áp cùng tuyết trắng hòa quyện vào nhau, dòng sông ánh sáng chảy dài, cuối cùng cũng có một chút hơi ấm gia đình.
Gian phòng ngoài trời sạch sẽ, ấm áp và thơm như mùa xuân.
Ngu Linh Tê và Ninh Ân ngồi cạnh nhau dưới cổng tròn chạm khắc, ngắm cảnh tuyết rơi đón giao thừa.
Bếp nhỏ bên cạnh ấm áp với rượu Đồ Tô thơm phức, trên bàn còn có trà bánh và bữa tối, mỹ nhân dưới ngọn đèn được quấn một chiếc áo choàng nhung lông thỏ bó sát, vươn tay đón tuyết bay từ trên trời xuống.
“Trước kia nghe nương nói, chỉ cần bắt được một bông tuyết hoàn hảo vào đêm giao thừa và thực hiện một điều ước trước khi nó tan ra, thì điều ước đó sẽ thành hiện thực trong năm tới.”
Nàng chưa kịp nói xong đã nhận được một bông tuyết tám cánh vô cùng xinh đẹp, lập tức vui vẻ đưa cho Ninh Ân xem: “Mau ước đi!”
Nhưng đã quá muộn, tuyết đã hoà tan trên đầu ngón tay.
Ngu Linh Tê đang cảm thấy hơi mất mát thì thấy Ninh Ân cúi người, dùng môi ngậm lấy giọt nước trên đầu ngón tay nàng.
Đôi mắt đen như mực của hắn nhướng lên, khóa chặt sự ngạc nhiên và nụ cười của Ngu Linh Tê.
Hắn không tin vào ma quỷ và thần thánh, điều ước của hắn đang ở ngay trước mắt.
Vừa đến giờ Tý, pháo hoa từ ngoài cổng phủ bay lên trời, cả bầu trời đêm như nở hoa rực rỡ.
Những đốm sáng của pháo hoa và tuyết rơi cùng nhau, không thể phân biệt nơi nào lộng lẫy hơn.
“Giờ Tý rồi.”
Ngu Linh Tê cười nhẹ: “Năm mới vui vẻ, Ninh Ân.”
Ngay khi pháo hoa nổ tung, một nửa bầu trời được phản chiếu lộng lẫy. Ánh sáng đó rơi vào trong mắt Ninh Ân, nhấp nháy không ngừng.
“Đã qua giờ Tý." Hắn nói với vẻ nghiêm túc, nghiêng người thì thầm với vẻ nghiêm túc: “Nên mừng tuổi rồi.”
Pháo hoa tắt.
Ngay sau đó lại sáng lên, tuyết trắng như bông, môi hai người áp chặt vào nhau tạo thành hai cái bóng dính chặt lấy nhau.
Căn phòng trống ấm áp và đầy sương mù, hồ nước gợn sóng.
Tuyết bất tri bất giác đã ngừng rơi, rượu bên ngoài đã lạnh. Mà ánh sáng ấm áp của những chiếc đèn lồng trong nhà sáng lên cho đến giờ Dần.
_______
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo sẽ có cốt truyện mang thai và nuôi con, viết xong gần một chương, tôi sẽ cho Ninh Cẩu Cẩu và Linh Tê một lời giải thích cuối cùng.
Tôi sẽ nói rõ trong phần tóm tắt chương rằng bạn có thể nhảy qua chương tiếp theo nếu bạn không muốn xem tiểu hài tử dễ thương sinh ra và lớn lên!
Vậy thì tôi sẽ viết góc nhìn của nam chính trước ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.