Gả Vai Ác

Chương 52: Thất Tịch

Bố Đinh Lưu Li

11/04/2024

Ngu Linh Tê giật mình nhìn về phía Ninh Ân, nói: “Ngươi nói cái gì?”

Ninh Ân nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên cười: “Lừa tiểu thư thôi. Chết rồi, thì sẽ không thể chọc tiểu thư cười nữa.”

Ngu Linh Tê biết, Ninh Ân không chỉ là đang nói giỡn.

Trên đời này, chỉ có việc hắn muốn làm hay không, không có việc hắn không dám làm.

“Muốn lừa ta cũng không thể.”

Nàng cầm lấy đài sen đã tước một nửa, nhíu mày nghiêm mặt nói: “Không có gì quan trọng hơn sống tốt. Câu nói này, sau này nghĩ cũng không thể nghĩ.”

Ninh Ân nhìn nàng nhăn mày lại, đáy mắt hắn nổi lên ánh sáng nhạt.

“Vâng.”

Hắn chuyển động chậm rãi bình thuốc nhỏ ở trong tay, nói: “Vậy tiểu thư, cũng đừng cho ta thêm cơ hội để nghĩ như vậy nữa.”

Ngu Linh Tê cũng không có cách nào kiềm chế được những suy nghĩ điên cuồng thường xuyên nảy ra ở trong hắn, hễ cứ nghe thấy một lần, thì nhất định phải ngăn cản một lần.

Nàng cẩn thận bóc hết hạt sen, đựng ở trong lá sen rồi đặt vào trong tay của hắn, rồi sau đó mở lòng bàn tay ra nói: “Cho ngươi hạt sen, đưa thuốc cho ta.”

Ninh Ân cụp mắt xuống, thờ ơ mà xoay bình thuốc nhỏ, sau đó đặt vào trong tay của nàng.

Khi rời tay, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay của nàng, dường như là vô tình chạm vào.

“Sớm muộn gì cũng có một lần.”

Ninh Thần nhếch mắt, nghiêm trang nói: “Nếu ta tự mình chăm sóc, hiệu quả của thuốc sẽ càng cao.”

Ngu Linh Tê không dám hếch mũi lên mặt, lắc bình thuốc nhỏ ở trong tay nói: “Cảm ơn, cũng không cần.”

Mùi thơm của lá sen phảng phất ở trên mặt hồ, hít một hơi thật sâu, vui vẻ thoải mái.

“Ninh Ân.” Ngu Linh Tê khẽ gọi.

Ninh Ân đưa mắt nhìn nàng.

“Ta đã muốn nói từ rất lâu rồi, còn hơn ngươi vì ai mà chết, ta càng hy vọng ngươi vì ai mà sống, cố gắng sống tốt.”

Đột nhiên Ngu Linh Tê có suy nghĩ: nghĩ muốn sự tối tăm trong mắt hắn được thắp lên những ngôi sao sáng, để cho ánh sáng được sáng bừng lên.

Nếu không thể làm cho tất cả mọi người đều thích ngươi, vậy hãy khiến tất cả mọi người đều sợ ngươi.

Ngu Linh Tê đi rồi, Ninh Ân nhai hạt sen ở trong miệng, cẩn thận thưởng thức những lời nhẹ nhàng ấy của nàng.

Nếm không thấy vị đắng của hạt sen, lại nếm thấy vài phần ngọt.

Tất cả mọi người đều nguyền rủa hắn chết, chỉ có Ngu Linh Tê dặn dò hắn sống tốt.

Nếu như vậy, sao dám phụ lòng sự kỳ vọng của tiểu thư chứ?

Hắn mỉm cười, đặt tay lên tay vịn rồi nhìn trời.

Không nỡ chết rồi.

Nếu có một ngày chim chóc chán cành cây là hắn, hắn không ngại chiếm lấy một khoảng trời rồi nuôi nhốt nàng ở trong đó.

……

Thuốc mỡ Ninh Ân đưa cho rất hiệu quả, dưỡng tám, chín ngày, vảy ở trên cánh tay bắt đầu tróc ra.

Miệng vết thương khép lại lành lặn, chắc là sẽ không để lại vết sẹo.

Đêm Thất Tịch, Quận chúa Thanh Bình làm người chủ trì, bao trọn cầu tranh chọc trời của lầu Vọng Tiên, mời tỷ muội của nhà họ Ngu và Tô Hoàn mới gả đến ngắm đèn lồng.

Hai nhà đã hẹn nhau từ nửa tháng trước rồi, nhưng cách ngày nhà họ Ngu bị ám sát chưa được mười ngày.

Ban đầu Ngu Linh Tê có hơi chần chừ, nhưng nghe nói lão thái quân của Đường công phủ bệnh nặng, Đường Bất Ly rất đau buồn, nàng có lòng thả đèn cầu phúc cho bà nội.

Là người bạn thân nhất của Đường Bất Ly, nếu nàng lỡ hẹn, có hơi không có tình người.

“Đứa trẻ kia không có cha mẹ, gia sản to như vậy đều dựa vào lão thái quân chống đỡ. Bây giờ người duy nhất có thể dựa vào cũng bị bệnh, đang lúc phải một thân một mình, nên ở cùng nàng.”

Nghe thấy lời cầu xin của Ngu Linh Tê, Ngu phu nhân thở dài nói: “Tân Di, con phải bảo vệ muội muội và A Hoàn thật tốt, đừng lơ là.”

Ngu Tân Di gật đầu, nói: “Nương cứ yên tâm.”

“Con cũng đưa mọi người đi.” Ngu Hoán Thần vội vàng từ trong quân đội đi ra, nói.

Vụ việc xảy ra ở trên cầu Vĩnh Ninh, cả đời này hắn cũng không muốn trải qua lần thứ hai.

Lần ra ngoài này có Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di canh giữ, lại đưa cả Thanh Tiêu, Thanh Lam và các cao thủ khác đi theo, Ngu phu nhân mới hơi yên tâm một chút, dặn dò mãi, bảo bọn họ về sớm chút.

Ngu Linh Tê gọi người đi mời Ninh Ân.

Ngày ấy dưỡng thương ở thanh lâu, nàng đã đồng ý với Ninh Ân, rằng sẽ đưa hắn đi thả đèn cầu nguyện, lúc này chính là cơ hội tốt.

Cuối giờ Dậu, đèn sáng lên.

Ngu Linh Tê thay một chiếc áo hè màu sen, váy áo màu đỏ quả hạnh, tay khoác lấy một tấm lụa quét qua thềm đá, nàng thấy Ninh Ân đang khoanh tay đi đến.

Hắn không có mặc quần áo luyện võ tối màu như thường ngày, mà thay vào đó là mặc bộ quần áo màu sáng, tóc đen được một dải lụa màu đồng buộc lại thành búi tóc ở trên đỉnh đầu, một nửa còn lại thì xõa tung ở bả vai, dáng vẻ tao nhã quý phái đi qua ánh đèn giống hệt với kiếp trước, đẹp đến nói không nên lời.

Mãi cho đến khi hắn đi đến trước mắt, Ngu Linh Tê mới phục hồi tinh thần, nàng hỏi: “Sao hôm nay lại mặc như vậy?”

“Tiểu thư không phải thích như vậy à?”

Ninh Ân dường như nhìn thấu được suy nghĩ của nàng, dùng giọng nói trầm thấp mà chỉ có mình nàng nghe được mà nói với nàng: “Mỗi lần ta mặc đồ trắng, tiểu thư đều nhìn không thể rời được mắt.”

Nàng thích công tử ôn hòa, hắn liền có thể đóng vai thành công tử ôn hòa.

“Ta làm gì có?”

Ngu Linh Tê phản bác một cách vô cùng yếu ớt, lại thêm một câu: “Ngươi mặc cái gì cũng đẹp, chỉ là rất ít khi thấy ngươi mặc quần áo sáng màu, thoạt nhìn có hơi mới lạ mà thôi.”

Kiếp trước Ninh Ân thích mặc đồ đỏ hoặc tím, cao quý lại lười biếng, vẻ đẹp xâm lược.

Nhưng khi hắn mặc áo dài màu trắng, sự điên loạn trong hắn cũng được thu lại, chỉ còn lại là vẻ đẹp tuấn tú lạnh lùng như một vị thần ở trên núi cao.

“Khụ khụ.” Ngu Hoán Thần ở đằng sau hắng giọng thật mạnh.

Ngu Linh Tê liền kìm nén những câu từ toàn là khen ngợi, cười chớp mắt, nhấc váy đi lên xe ngựa.

Một nửa bầu trời là màu son của ánh chiều tà vẫn chưa tắt, một nửa đã bao phủ bởi màu xanh thẫm của cảnh hoàng hôn, như là ranh giới giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối ở cõi trần, một biển đèn uốn lượn.

Trên đường tấp nập, người đi chơi rất nhiều.

Xe ngựa đi lại khó khăn, đều bị chặn ở cổng ngõ, nửa tiếng cũng không di chuyển được bao nhiêu.

Cứ tiếp tục như vậy không biết bị chặn đến bao giờ, mọi người đành xuống xe đi bộ, thi vệ đi theo không rời nửa bước.

Ngói tứ* đang biểu diễn chơi lửa, người đàn ông c.ởi trần phun ra ngọn lửa cao khoảng một mét, dẫn đến tất cả đều vỗ tay khen ngợi.



*Vào thời nhà Tống và nhà Nguyên, nó là một thuật ngữ chung để chỉ các địa điểm giải trí.

Thanh Tiêu ở đằng trước dẫn đường, Ngu Linh Tê và Ninh Ân đi cạnh nhau, Ngu Hoán Thần đi cùng Tô Hoàn, Ngu Tân Di đi cuối cùng.

Tô Hoàn xoa Băng Ngọc Kiếm Tuệ đã được lau sạch ở trong tay áo, trên mặt hiện lên một chút lo lắng ngọt ngào, một đôi mắt mèo dịu dàng luôn nhìn người đàn ông trẻ đẹp ở bên cạnh.

Tiếc là dường như trượng phu có tâm sự, mắt vẫn luôn không chớp, hắn cứ nhìn chằm chằm vào tên thị vệ tên là Vệ Thất ở đằng trước.

Nàng ấy mở miệng vài lần muốn tặng quà, nhưng vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp.

Ngu Linh Tê đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của huynh trưởng, không khỏi mím môi cười, giả vờ nhìn thẳng, trầm giọng xuống, nói: “Vệ Thất, huynh trưởng đang nhìn ngươi, thể hiện tốt chút.”

Lòng nàng hiểu rõ, muốn khiến người nhà chấp nhận thân phận của Ninh Ân, giấu hắn đi là không được.

Đơn giản thoải mái đưa Ninh Ân ra, để lộ ra mặt tốt nhất, xóa bỏ nghi ngờ của huynh trưởng.

Ninh Ân sao không đoán được suy nghĩ của nàng chứ, cũng là dáng vẻ mắt nhìn thẳng nói: “Tiểu thư, ta có lúc nào không thể hiện tốt không? Hả?”

Tiếng “Hả” kia âm cuối hơi cao, mang theo sự mê hoặc, giữa tiếng ồn ào của phố xá nghe càng êm tai hơn.

Ngu Linh Tê cong mắt cười, dừng bước chân lại.

Nàng nhìn tiệm nước đá đang đông người đến ở bên cạnh, nói với Ngu Hoán Thần đang âm thầm nhìn cả đoạn đường: “Huynh trưởng, muội có thể mua một bát nước lạnh không?”

Ngu Hoán Thần từ chối cho ý kiến, Ngu Linh Tê liền vui vẻ đi mua.

Nàng mua mười bát nước đá, chia cho huynh tỷ và người hầu đều là nước vải và nước quả dương mai. Chỉ có hai bát chè nho, nàng giữ lại cho mình và Ninh Ân.

Nàng tặng cho tất cả mọi người nước đá, chỉ vì để cho Ninh Ân có thể ăn bát chè nho ngon miệng ngọt mát này một cách hợp lý.

Ngu Hoán Thần không nghi ngờ, chỉ nhíu mày cầm lấy bát của thê tử, xụ mặt nói: “Nàng thể hàn, ăn ít thôi.”

“Uống thêm một ngụm, chỉ một ngụm!”

Tô Hoàn lưu luyến vị ngọt của nước vải, duỗi một ngón tay ra nhẹ nhàng cầu xin: “Phu quân?”

Ngu thiếu tướng quân đối mặt với trăm nghìn quân địch cũng không thay đổi sắc mặt, lại thua bởi đôi mắt to như mắt mèo của thê tử.

“Vệ Thất, cho ngươi.”

Lợi dụng lúc huynh tỷ không để ý, Ngu Linh Tê đưa một bát trong đó cho Ninh Ân, bản thân bưng lên một bát khác, cái miệng nhỏ nhấm nháp một cách duyên dáng.

Trên quả nho lạnh màu tím nhạt, đổ thêm sữa bò trắng tinh thơm ngát và mật ong màu hổ phách, dưới sự nổi bật của ánh đèn đường dài, khí lạnh dần tản mát ra.

Ninh Ân dùng muỗng nhỏ múc một miếng, từ từ đưa vào trong miệng.

Cảm giác mát lạnh tràn ra khắp đầu lưỡi, rồi hòa tan thành hương trái cây chua nhẹ mà lại ngọt.

“Ăn ngon không?”

Ngu Linh Tê nhỏ giọng hỏi, những bông hoa kết cườm trên búi tóc nàng phản chiếu ra ánh sáng ấm áp.

Ninh Ân bỗng nhiên có một suy nghĩ, nếu có thể có pháp thuật, biến bóng người ồn ào náo động đầy đường đều biến mất, như vậy, hắn sẽ không chút do dự mà sử dụng.

Như vậy, hắn liền có thể thoải mái ôm người trước mắt vào trong lòng, nặn vào xương máu.

“Thiếu chút mùi vị.”

Ninh Ân mở đôi môi mỏng mà bình luận, trong mắt cũng tràn ra tình cảm ấm áp sâu lắng, hắn nói: “Ăn không ngon bằng tự tay tiểu thư cho ăn quả vải hay hạt sen.”

Ngu Linh Tê hơi giật mình, sau đó mặt nàng xanh lại, dùng mắt ra hiệu với hắn: Đừng có lòng tham không đáy.

Vì thế Ninh Ân vui vẻ mà cười to.

Hắn cùng nàng thưởng thức cùng một vị chua ngọt, đi dạo giữa dòng sông chảy ngược dòng.

Lầu ba của lầu Vọng Tiên có một chiếc cầu tranh nguy nga lộng lẫy, vắt ngang hai đầu phố, giống như là cầu ô thước xây ở giữa không trung, trở thành nơi ngắm đèn đẹp nhất của đêm Thất Tịch.

Đường Bất Ly đã chuẩn bị xong trái cây và rượu thịt, chờ ở phòng riêng.

Phía sau nàng, một người đàn ông xa lạ đang đứng cạnh.

Nhìn thấy Ngu Linh Tê và mọi người đi vào, nàng cố gắng nở nụ cười rạng rỡ như mọi khi, chào hỏi: “Tuế Tuế, Tân Di tỷ, mọi người vào đây ngồi.”

“A Ly.”

Ngu Linh Tê giữ chặt tay của Đường Bất Ly, lập tức nhìn người đàn ông im lặng ở sau người nàng, nàng hỏi: “Vị này là?”

“À, hắn à! Trước kia tổ mẫu luôn phạt ta chép sách, ta thật sự ham chơi lười làm, một lần tình cờ ở hiệu sách gặp được người này, thấy hắn đẹp lại có chút tài năng, liền bỏ chút tiền giúp đỡ, nhờ hắn chép sách thay ta.”

Đường Bất Ly giải thích, thanh âm trầm xuống: “Nhưng bây giờ tổ mẫu bệnh rồi, ta cũng không có tiền nhàn rỗi nuôi hắn, qua đêm nay liền đưa hắn đi, tìm đường ra khác.”

Đằng sau, người đàn ông tuấn tú ấy có lẽ cũng không biết bản thân đã bị tặng đi, còn đang im lặng pha trà, vô cùng thành thật nghe theo.

Đường Bất Ly sụt sịt: “Nếu tổ mẫu có thể khỏe lại, ta chép một trăm quyển sách cũng được.”

Ngu Linh Tê nhớ tới kiếp trước, sau khi Đường công phủ suy tàn, kết quả của việc Đường Bất Ly vội vàng gả cho người khác, lo lắng ở trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Lão thái quân trường thọ, nhất định sẽ khỏe thôi.”

“Mượn lời nói tốt của Tuế Tuế.”

Đường Bất Ly cười ra tiếng, xốc lại tinh thần nói: “Không nói những cái này nữa, chúng ta đi thả đèn đi!”

Ninh Ân còn đang ngồi ở hành lang, dựa vào lan can nhìn đoàn người như dòng nước chảy ở dưới lầu, bàn tay bưng bát chè nho mới ăn được một nửa.

Xương ngón tay hắn thon và dài, một bàn tay cũng dễ dàng bưng được bát sứ trắng lạnh.

Ngu Linh Tê sợ bỏ quên hắn, vừa định ôm đèn giấy đi đến, liền nghe Ngu Hoán Thần “Ồ” một tiếng, cười nói: “Đó có phải là A Sầm không?”

Ngu Linh Tê dừng lại bước chân, nhìn theo tầm mắt của huynh trưởng.

Chỉ thấy đoàn người đông nghịt ở dưới cầu tranh, hai công tử mặc áo gấm cưỡi ngựa đang bị chặn ở bên đường, di chuyển không được.

Áo trắng đai ngọc, trên mặt không hề có một chút sốt ruột nào, đúng là Tiết Sầm; mà thiếu niên môi hồng răng trắng mặc áo gấm ở bên cạnh hắn, là Quận vương Nam Dương, Ninh Tử Trạc, người đã lâu rồi không gặp.

Ngu Tân Di bỗng nhiên nổi lên ý xấu, cầm lấy một tờ giấy nặn thành hình tròn, ném xuống dưới cầu tranh.

Vừa hay đập vào trong ngực của Ninh Tử Trạc.

Ninh Tử Trạc hoảng sợ, thở hồng hộc ngẩng đầu lên, liền thấy Ngu Tân Di ở trên cầu, mày đang cau lại dần thả lỏng, nâng cánh tay lên, vẫy chiếc quạt ở trong tay, nói to: “Ngu tư sử!”

Tiết Sầm ngẩng đầu theo, tự nhiên cũng thấy được Ngu Linh Tê đang ôm đèn giấy ở trên cầu tranh, đôi mắt không khỏi sáng lên.

Ninh Ân dựa vào lan can nhìn thấy Tiết Sầm, con ngươi hơi trầm xuống, nhếch miệng cười nhạo một tiếng.

“Tỷ đi xuống một chuyến.”

Ngu Tân Di đặt bút cầu nguyện vào trong tay của Ngu Linh Tê, chỉ trong chớp mắt, nàng ấy đi xuống lầu chào hỏi Ninh Tử Trạc.

Sau một lúc, Tiết Sầm từ dưới lầu đi lên, nói với Ngu Linh Tê: “Nhị muội muội.”

“Sầm ca ca.” Ngu Linh Tê không nghĩ đến hắn sẽ đi lên, chào lại.

Dưới hành lang.

Ninh Ân nhìn thấy hai người chào hỏi với nhau, mặt không đổi sắc mà cầm viên đá đang chảy ở đáy bát, cho vào trong miệng.



Gai mắt. Hắn giễu cợt.

Ngu Linh Tê nói chuyện với Tiết Sầm được một lúc, liền đi lên cầu tranh, nàng đốt đèn cầu nguyện giúp Đường Bất Ly.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ánh đèn lưu luyến đầy đường càng chói mắt hơn.

Gai mắt quá.

Ninh Ân chậm rãi cắn cục đá cho đến khi vang lên tiếng răng rắc.

Hắn nheo mắt lại, cúi đầu nhìn bộ quần áo trắng tinh của mình rồi cau mày lại.

Nếu bộ quần áo này nhuốm máu, sợ là sẽ làm mất đi sự vui vẻ của Ngu Linh Tê.

Lại cho cục đá vào trong miệng, Ninh Ân bình tĩnh gõ ngón tay.

Hắn không giết Tiết Sầm, trên đời này có phương pháp là cắt bỏ tâm tư.

Chỉ là không biết tình cảm từ nhỏ đến lớn này, trước quyền lợi của nhà họ Tiết, có thể coi là cái gì đây?

……

Ngu Linh Tê từ trên lầu đi xuống dưới, tìm thấy Ninh Ân đang ở hành lang.

Tư thế ngồi của hắn vẫn như lúc đầu, con ngươi ẩn dấu dưới bóng mờ của màn trúc, bát đá trong tay đã trống không.

“Vệ Thất!”

Ngu Linh Tê chạy chậm đến, thở phì phò, nàng nói nhỏ: “Ngươi đoán ta vừa mới đi đâu?”

Ninh Ân liếc nàng một cái, độ ấm trong con ngươi dần nhạt đi.

Dựa vào lan can chạm khắc một lúc lâu, hắn cười như không cười nói: “Ta không có hứng thú với việc ‘tiểu thư cùng người đàn ông khác đi đâu thì thầm’.”

Ngu Linh Tê giật mình, bật cười nói: “Ngươi nghĩ cái gì thế?”

Ninh Ân chậm rãi nói: “Đang suy nghĩ một số việc có thể làm bản thân vui vẻ nhưng lại khiến tiểu thư không vui.”

Ngu Linh Tê bật cười.

Nàng cong mắt nói: “Ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi đi đến nơi này.”

Ninh Ân vẫn nhìn nàng như cũ, dường như muốn xuyên qua nơi sâu thẳm trong linh hồn nàng.

“Nhanh lên! Đừng để huynh trưởng phát hiện.”

Ngu Linh Tê lại nhẹ nhàng thúc giục, ngọn đèn dầu chiếu vào đôi mắt xinh đẹp mà rực rỡ của nàng.

Lúc này Ninh Ân mới đứng dậy, đi theo nàng nhấc váy đi từng bước nhỏ, bước lên bậc thềm.

Mái nhà của lầu Vọng Tiên là một cái gác lửng bốn phía đều thông gió, thường được các thư sinh, tài tử trèo lên để ngắm nơi xa.

Bởi vậy khi gió lớn đêm lạnh, trong lầu không có bất cứ người nào khác, chỉ có một chiếc đèn làm bạn.

“Đây là nơi ta mới tìm thấy, tầm nhìn rất tốt.”

Ngu Linh Tê cười, chìa tay đẩy khung cửa sổ ra, thoáng chốc bầu trời ban đêm như than, bầu trời đầy sao, cảnh đêm với ngọn đèn dầu uốn lượn khắp kinh thành đều được thu vào tầm mắt.

Ánh sáng ấy đạp vào trong mắt của Ninh Ân, khiến hắn không tập trung.

Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ, quan sát cùng Ngu Linh Tê, những sợi vải cọ vào nhau trong tiếng gió, xoa dịu trái tim đầy sự khó chịu.

“Tiểu thư vừa rồi biến mất lâu như vậy, chính là vì tìm chỗ này?” Ninh Ân nhướng mày.

“Không thì sao?”

Ngu Linh Tê nói: “Ta phải đi hết cả năm lầu, mới tìm thấy nơi không có người ở như vậy.”

“Vì sao?” Ninh Ân nhìn chằm chằm nàng hỏi.

“Cái gì ‘vì sao’?”

Ngu Linh Tê chìa tay ra vén sợi tóc mai bị gió thổi tung ra sau tai, cười nhẹ, nàng nói: “Không phải ta từng đồng ý sẽ đưa ngươi đến thả đèn cầu nguyện sao? Dưới lầu nhiều người nhìn như thế, không tiện.”

Khi nói chuyện, nàng lấy ra bút mực và đèn giấy mà nàng đã chuẩn bị từ trước, để ở song cửa.

Nàng viết, viết ở trên đèn giấy một câu đẹp: Mọi chuyện đều như ý.

Rồi sau đó đưa bút cho Ninh Ân, dựa vào cửa sổ chống cằm, nàng nói: “Ngươi cũng viết, có lẽ sẽ thực hiện được thì sao?”

Ninh Ân không tin thần cũng không tin quỷ, những thứ ấu trĩ đó ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi mà thôi.

Nhưng hắn nhận lấy cây bút có mang theo nhiệt độ cơ thể của Ngu Linh Tê, ở một chỗ trống khác của đèn, viết thoăn thoắt.

Ngu Linh Tê nhìn thấy sườn mặt đẹp của hắn qua ánh đèn, chỉ thấy như đã qua mấy đời.

Đời trước, nàng muốn cùng Ninh Ân xem cảnh hoa đăng, đáng tiếc không thể thực hiện được.

May mắn hôm nay nàng cuối cùng cũng bù đắp thiếu sót này rồi.

Cụp mắt xuống, dừng ở hàng chữ ướt át mà Ninh Ân vừa mới viết xong.

Không thể không sửng sốt.

Lời hắn viết không phải lời cay độc nào, chỉ là một câu nghiêm túc: Tuế Tuế thường an ninh.

*Tuế Tuế luôn an bình. (Tuế Tuế còn có nghĩa là ngày ngày.)

Một câu quá đỗi bình thường, nhưng bởi vì bao gồm cả tên mụ của nàng và họ của hắn mà có vẻ không bình thường.

Thấy nàng sững sờ, Ninh Ân đặt bút xuống nói: “Tiểu thư đối với chữ của ta, hài lòng chứ.”

Ngu Linh Tê bình tĩnh lại, gật đầu khen: “Chữ như người, tất nhiên là hài lòng.”

Hai đời, chữ của Ninh Ân đều rất đẹp.

Ninh Ân cười nhạt nói: “Cái miệng này của tiểu thư, rốt cuộc là khen ta, hay là đang khen chữ?”

“Vệ Thất ngươi xem, trên đời này luôn có thứ thể khiến ta vui vẻ, cũng có thể khiến ngươi vui, không phải sao?”

Ngu Linh Tê đốt đèn, nụ cười liền nhuộm cùng ánh sáng.

Gác lửng gió lớn, nàng suýt nữa đỡ không được đèn giấy.

Ninh Ân giơ tay ra đỡ lấy hai bên, ổn định giúp nàng đèn trời sắp bị nghiêng.

Bàn tay xếp lên nhau, bóng ma bao phủ, cả người Ngu Linh Tê đều bị Ninh Ân ôm vào trong lòng, cảm nhận tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn phất qua tai…

Đầu ngón tay bất giác run lên, đèn trời tuột khỏi tay, lung lay bay lên bầu trời đêm.

Người ở đằng sau thuận thế đặt tay lên bệ cửa sổ, vẫn dùng tư thế vòng quanh đó dán vào, không hề có ý định buông tay ra.

“Còn có chuyện càng vui hơn.” Hắn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Vai Ác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook