Chương 3: Trọng sinh
Bố Đinh Lưu Li
11/04/2024
Ngu Linh Tê vừa mở mắt đã trở lại năm Thiên Chiêu thứ mười ba.
Một khắc trước nàng còn đang lơ lửng ở trong mật thất phủ Nhiếp chính vương, tức giận đến phát điên lên.
Ngay sau đó liền chìm vào bóng tối, khóc lóc tỉnh lại thì đã ở trong khuê phòng phủ Tướng quân rồi.
Trong tấm gương đồng trên bàn trang điểm hiện lên gương mặt thanh tú yếu ớt của nàng, hai gò má mềm mại đến mức như thể véo ra nước, lộ ra dung nhan tươi đẹp mà chỉ thiếu nữ mới có.
Bấm vào lòng bàn tay, rất đau.
Quả thực nàng đã trở về năm mười lăm tuổi.
Sau một hồi đờ đẫn ngắn ngủi, trong lòng nàng dâng lên một cơn sung sướng tràn ngập.
Nàng hít sâu mấy hơi, chờ đến khi hai mắt của mình không còn đỏ nữa liền đứng dậy mở cửa, không thể chờ đợi mà chạy về phía khách sảnh.
Có hận Ninh Ân không ư? Dĩ nhiên là hận chứ.
Không mồ không mả, trong lòng nàng vẫn còn mang nỗi sợ trở thành cô hồn dã quỷ, hận không thể lập tức tự mình đi tìm Ninh Ân, cắn một miếng thịt từ trên người hắn xuống!
Dù sao cũng là người đã từng chết một lần, có oán báo oán, cũng không gì đáng sợ cả.
Đáng tiếc là bây giờ mình cũng không biết Ninh Ân đang ở nơi nào.
Ngay cả kiếp trước, Ninh Ân cũng che giấu quá khứ của mình rất kín, không ai biết hắn lưu vong ở đâu và sống kiểu gì trong suốt năm năm sau khi bị đuổi ra khỏi hoàng cung.
Những gì người ta nhớ chỉ có hình dáng hắn trở về từ núi thây biển máu, đi từng bước một, biến chốn thâm cung thành nơi báo thù của hắn.
Cho đến tận lúc này, Ngu Linh Tê mới nhận ra rằng mình biết quá ít về Ninh Ân.
Huống chi, trước mắt có chuyện còn quan trọng hơn việc đi tìm Ninh Ân tính sổ!
Nàng nhớ cha nương, nhớ cái gia đình còn chưa bị phá hủy này!
Phủ Đại tướng quân nguy nga giàu có và đông đúc, sắc thu dày đặc, là dáng vẻ quen thuộc nhất trong trí nhớ của nàng.
Hô hấp Ngu Linh Tê dồn dập, gương mặt ửng hồng, ước gì dưới chân có gió để có thể chạy thật nhanh vào trong vòng tay của cha nương.
Mới vừa chạy qua đình viện liền nghe thấy một giọng nữ dịu dàng quen thuộc vang lên từ trong khách sảnh: “Khi nào khởi hành?”
Một giọng nam mạnh mẽ, trầm thấp nói: "Mười ngày sau."
Là cha nương!
Ngu Linh Tê vui mừng khôn xiết trong lòng, nhấc làn váy chạy lên bậc thềm đá.
Người phụ nữ trong sảnh im lặng một lát rồi mới oán trách nói: “…Phu quân phải lãnh chỉ xuất chinh ngay lúc này sao? Đại nữ nhi không ở nhà, Tuế Tuế lại còn đang bệnh, một mình thiếp phải chống đỡ như thế nào đây?”
Nam nhân trấn an nói: “Thánh Thượng đã truyền khẩu dụ, sao có thể kháng chỉ không tuân theo? Cũng chỉ là một trận nho nhỏ mà thôi, phu nhân không cần lo lắng.”
Như bị một chậu nước lạnh dội lên trên đầu, Ngu Linh Tê đứng sững ngoài cửa.
Nàng suýt nữa đã quên, mùa thu năm Thiên Chiêu thứ mười ba, cha cùng huynh trưởng phụng mệnh Bắc Chinh, lại bị kẻ gian làm hại, nuốt hận mà chết trận.
Tính thời gian, những gì cha nương mới vừa thảo luận… Hơn phân nửa chính là nói về việc này.
Trái tim đang đập rộn ràng còn chưa tới kịp bay lên trên trời, đã bị gãy cánh rơi thẳng xuống vực sâu.
Trận Bắc Chinh này mới là ngọn nguồn của tất cả tai hoạ.
Nếu như cha và huynh không lên phía Bắc, Ngu gia chưa từng xuống dốc, nàng cũng sẽ không trở thành đứa trẻ mồ côi bị mọi người coi khinh, không hiểu vì sao đã chết ở trên giường của Ninh Ân…
“Tuế Tuế, con vừa mới ốm dậy, sao đã ra ngoài hóng gió rồi?” Phụ nhân (*) phát hiện nàng đang đứng ở ngoài cửa, vội vàng để công việc trong tay xuống rồi đứng dậy.
(*) Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng
Nhũ danh quen thuộc, khiến cho người nghe có cảm giác bình tĩnh lại.
Vì từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, uống bao nhiêu thuốc cũng không thể tốt lên, nương của nàng liền đi chùa Từ An xin cho nàng cầu hai chữ này, hy vọng nàng “Tuế Tuế thường an bình*”.
(*) Tuế Tuế thường an bình: từng tuổi lớn lên đều bình an
“Nương!” Cảm xúc của Ngu Linh Tê vỡ òa, ôm chặt lấy người phụ nhân dịu dàng yếu ớt.
Dường như tất cả đã trần ai lạc định*.
(*) Trần ai lạc định có nghĩa là tất cả bụi đã rơi xuống, tức là sự việc đã kết thúc, không thể thay đổi.
“Sao vậy, Tuế Tuế?” Ngu phu nhân xoa nhẹ lưng nàng, chỉ coi như nàng đang làm nũng.
“Là do… Nhớ người.” Ngu Linh Tê hơi lắc đầu, bao nhiêu chuyện ở kiếp trước sắp tới bên miệng rồi, nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng.
Tất cả đều đã qua, nàng không đành lòng làm nương thương tâm.
Ngu Linh Tê lại nhìn về phía nam nhân cao lớn đang đi về phía mình, hốc mắt nóng lên: “Cha.”
Cha vẫn là dáng vẻ như trong trí nhớ, khuôn mặt thô kệch, hai bên tóc mai đã có sợi bạc, mặt trước áo quan thêu hình sư tử uy phong lẫm lẫm.
Mà phía sau ông, trưởng tử Ngu Hoán Thần đang mặc quân phục bó tay màu thiên thanh, mày kiếm mắt sáng, khoanh tay nhìn muội muội cười: “Bị bệnh một trận, sao lại thành kẻ ngốc rồi?”
Đây là hai trụ cột của Ngu gia, là cảng tránh gió của Ngu Linh Tê.
Tầm mắt Ngu Linh Tê dừng ở trên ngón trỏ của cha, nhìn cái nhẫn đầu thú tượng trưng cho vinh nhục của gia tộc đang rực rỡ lấp lánh dưới ánh nến kia.
Kiếp trước mẫu thân giao chiếc nhẫn này cho nàng, dặn dò nàng nhất định phải nỗ lực sống sót, nhưng nàng lại không làm được…
Đời này, nàng nhất định phải bù đắp tất cả các thiếu sót!
Ngu Linh Tê lấy hết can đảm, nhẹ giọng nói: “Cha, huynh trưởng, hai người có thể không lên phía Bắc không?”
Trong mắt hổ của Ngu tướng quân hàm chứa nhu tình, dỗ nàng: “Không được đâu, nữ nhi ngoan.”
Ngu Hoán Thần ngồi bên cửa sổ chà lau bội kiếm, cất cao giọng nói: “Thánh Thượng giao nhiệm vụ là tín nhiệm đối với Ngu gia, há có thể nói không đi liền không đi?”
Ngu Linh Tê bước về phía trước một bước, khó nén được vội vàng: “Nếu chuyến này có bẫy thì sao? Trong triều võ tướng không ít, nhưng Hoàng Thượng cố tình chọn cha cùng huynh, một trận hỗn loạn nho nhỏ, cần phải dùng đến hai viên đại tướng phụ tử Ngu gia cùng đi sao?”
Ngu tướng quân lại cười.
Ông giơ bàn tay to thô ráp lên, sờ búi tóc của nữ nhi: “Nữ nhi ngoan tuổi còn nhỏ vẫn chưa hiểu. Quốc thái mới có thể dân an, cha là võ tướng, sao có thể làm loại người tham sống sợ chết kia?”
Câu trả lời nằm trong dự kiến, trái tim Ngu Linh Tê chùng xuống, hốc mắt ẩm ướt đỏ ửng.
Cha huynh cả đời sát phạt, không tin quỷ thần, không sợ bọn đạo chích. Cho dù là mình có nói chuyện trọng sinh ra thì cha và huynh trưởng cũng sẽ vẫn lựa chọn ra Bắc xuất chinh như cũ.
Họ chính là người như vậy, trung can nghĩa đảm, coi quân mệnh lớn như trời.
Huống chi, kiếp trước Ngu Linh Tê còn chưa tới kịp tra ra phản đồ bên cạnh cha là ai thì đã đi đời nhà ma rồi.
Nàng không lấy được lý nào có thể khiến cho cha huynh tin phục.
Hít sâu một hơi, Ngu Linh Tê bấm ngón tay, lúc ngẩng đầu đã đổi thành tươi cười: “Nữ nhi đã biết. Vậy thì cha huynh phải bảo trọng.”
Ngu tướng quân yêu thương nói: “Về nghỉ ngơi đi, chăm sóc thân thể cho thật tốt, chờ cha chiến thắng trở về.”
Ngu Linh Tê yêu kiều nói: “Vâng” rồi phúc lễ cáo lui.
Trong một khắc bước ra khỏi khách sảnh kia, ý cười trong mắt nàng tiêu tán, hóa thành ưu sầu.
Vào đêm, ngọn đèn dầu mờ ảo.
Ngu Linh Tê khoác áo ngồi ở trên giường, mãi vẫn chưa ngủ.
Hình ảnh bi thảm kiếp trước nâng quan tài vào kinh thành giống như vẫn còn ở trước mắt, nàng không có thể trơ mắt mặc cho cha huynh lãnh chỉ xuất chinh được.
Chính mình cơ thể yếu đuối, không có thân thủ lợi hại như huynh trưởng và tỷ tỷ, không thể lên chiến trường hộ giá hộ tống cho cha.
Việc duy nhất mà nàng có thể làm chính là ngăn cản cha huynh đi vào bẫy rập của kẻ gian.
Nên làm gì bây giờ?
Có biện pháp nào có thể khiến cho cha và huynh trưởng thuận lý thành chương từ chối xuất chinh ra Bắc, mà cũng sẽ không cho Hoàng đế trách tội?
Ngu Linh Tê chỉ hận chính mình không giỏi mưu kế, nếu là Ninh Ân, hắn chắc chắn có trăm ngàn loại thủ đoạn…
Phủi phui cái mồm! Sao lại nghĩ tới kẻ điên kia chứ?
Nàng vỗ vỗ gương mặt, Ngu Linh Tê ơi là Ngu Linh Tê, kết cục của kiếp trước là gì đã quên rồi sao?
“Tiểu thư, đêm đã khuya, người đi rửa mặt ngủ sớm chút đi.”
Hồ Đào đi vào bày đồ ăn đêm, còn ân cần bày sẵn một đĩa lá sen nhỏ với bột ớt cay thơm.
Nhìn thấy gia vị quen thuộc, Ngu Linh Tê cảm động một trận.
Thân thể nàng mảnh mai lại có một sở thích lạ: Rất thích chua cay, bất kể là ăn cái gì đều thích chấm thêm một tầng bột ớt thật dày nữa.
Đời trước khi mới vừa vào phủ Nhiếp chính vương, Ninh Ân sai nàng pha trà, nàng theo thói quen thả một nắm bột ớt vào…
Có thể nghĩ đến hậu quả, Ninh Ân cay đến khóe mắt phiếm hồng, cười âm trầm, ném cả trà và nàng là người pha trà ra ngoài điện.
Từ đây, trong vương phủ không bao giờ thấy dấu vết của bột ớt nữa, mỗi ngày canh suông rau nhạt, Ngu Linh Tê ăn mà nghẹn khuất vô cùng.
Nhưng hiện tại, kẻ điên kia không quản được nàng.
Ngu Linh Tê thu hồi suy nghĩ đang thả bay, thêm nửa đĩa ớt bột vào cháo gà, sau đó uống một hơi cạn sạch, đặt chén sứ xanh biếc lên trên bàn dài.
Sau vị cay, cảm giác ấm áp đã lâu không thấy lan tỏa khắp cơ thể.
Hừ, thật là sảng khoái!
Ngu Linh Tê cảm giác dòng suy nghĩ hỗn loạn càng thêm rõ ràng, lại đổ nửa đĩa bột ớt còn dư lại vào luôn.
Vừa muốn uống, lại thấy Hồ Đào đè tay nàng lại, khuyên nhủ: “Tiểu thư ăn cay ít thôi, lát nữa còn phải uống thuốc đó.”
Lúc này Ngu Linh Tê mới nhớ tới, năm mình mười lăm tuổi chính là cái ấm sắc thuốc, cả ngày trừ uống thuốc thì không được đi đâu, đành phải hậm hực từ bỏ.
Trong đầu hiện lên một tia sáng, bỗng nhiên Ngu Linh Tê thẳng người.
Thuốc…
Đúng rồi, sao nàng lại không nghĩ đến chứ? Còn có biện pháp này mà.
Nhớ tới kiếp trước khi mới vừa vào vương phủ, Ninh Ân có đoạn thời gian đặc biệt thích điều chế “thuốc độc”.
Hắn ở trong thiên điện mân mê mấy thứ xà trùng độc thảo (*) ấy, Ngu Linh Tê liền nơm nớp lo sợ ở bên cạnh châm trà, đến cả phương thuốc cũng không giấu nàng.
(*) Xà trùng độc thảo: rắn rết, côn trùng, cỏ độc
Trong đó có một bộ phương thuốc độc tính rất kỳ quái, người sau khi uống vào sẽ có triệu chứng mắc phong hàn, cả người vô lực, ngay cả hô hấp cũng mỏng manh, mấy ngày cũng không thể xuống giường được.
Nhưng lại không gây nguy hiểm cho tính mạng ——
Ngu Linh Tê chắc chắn như thế là bởi vì Ninh Ân đã cho nàng thử loại độc này.
Nàng vẫn còn nhớ lúc đó, sau khi mình bị ép uống hết chén thuốc kia, sức lực trong cơ thể bị rút ra từng chút một, nàng chắc chắn mình không sống nổi, đỏ mắt đáng thương bò lên trên giường, nằm ngửa chờ chết.
Cũng không biết là phương thuốc không nghiên cứu chế tạo thành công hay là sao, nàng ngủ mê man bảy tám ngày, tỉnh lại liền thấy Ninh Ân ung dung nhìn nàng, chống huyệt thái dương cười: “Đừng nhìn nữa, vẫn còn sống.”
Ngu Linh Tê không những không chết, ngược lại nhờ họa được phúc, sau khi ngủ mấy ngày liền thần thanh khí sảng, cả một năm cũng không tái phát bệnh cũ nữa.
Nếu cha huynh uống loại thuốc này vào, nhất định có thể che giấu, cáo bệnh khước từ việc xuất chinh ra Bắc!
Như thể chiếu ra một tia sáng từ bầu trời, Ngu Linh Tê kích động không thôi.
Nàng gấp không chờ nổi mà khoác áo xuống giường, phân phó thị tỳ: “Hồ Đào, chuẩn bị giấy mực! Mau lên!”
Ngu Linh Tê may mắn có bản lĩnh xem qua là nhớ, không đến khoảng thời gian một chén trà nhỏ, nàng đã viết phương thuốc có hơn hai mươi vị thuốc kia ra giấy.
Cha là một người ngay thẳng, ngày thường khinh thường gian dối nhất, nếu ông biết vị thuốc này là để trốn tránh chức trách bình loạn, nhất định sẽ không chịu uống.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ngu Linh Tê không rêu rao, chỉ chọn hai người hầu đáng tin cậy đi ra ngoài mua đồ.
Làm đi làm lại mất hai ngày, dược liệu cơ bản đã chuẩn bị xong, chỉ còn một thứ là “Cửu U hương” không biết là thứ gì, hạ nhân chạy khắp cả kinh thành cũng không hỏi được.
Trong khuê phòng, ánh mặt trời chậm rãi chiếu lên giá để tranh cổ, rồi mất hút ở cạnh cửa sổ.
Các chưởng quầy đều nói chưa từng thấy Cửu U hương, chẳng lẽ là mình nhớ lầm sao?
“Không thể nhớ lầm nha.”
Ngu Linh Tê kiểm tra đối chiếu phương thuốc thật tỉ mỉ, tiện tay cầm lấy một miếng điểm tâm chấm lên bột ớt, đưa vào trong miệng.
Cửu U hương là thuốc dẫn, Ninh Ân đã viết nó đứng đầu danh sách các loại dược liệu, nàng có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Nếu kiếp trước Ninh Ân có thể tìm thấy vị thuốc này thì nàng nhất định cũng có thể tìm thấy.
Nhưng mà, phải đi đâu mới tìm thấy chứ?
Đang suy nghĩ, chợt nghe hạ nhân tới bẩm báo: “Tiểu thư, Quận chúa Thanh Bình Đường công phủ tới.”
Ngu Linh Tê sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ ra Quận chúa Thanh Bình là ai.
Còn chưa kịp đứng dậy đã thấy một thiếu nữ mặc đồ đỏ đi từ trong viện vào, tiếng gọi giòn giã: “Tuế Tuế, nghe nói ngươi lại bị bệnh, bây giờ đã khỏi rồi hả?”
Nhìn thấy thân hình hiên ngang oai hùng này, những ký ức xa xăm tranh nhau hiện lên trong tâm trí cùng với hình ảnh thiếu nữ ở trước mắt chồng lên nhau.
Tôn nữ độc đinh Đường công phủ Đường Bất Ly, rõ ràng là một thiếu nữ sáng sủa lại có cái tên của nam hài, là bạn thân thời kỳ khuê các của Ngu Linh Tê.
Đời trước sau khi Ngu gia xuống dốc, Ngu Linh Tê sống nhờ ở phủ đệ của dượng, cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, Đường Bất Ly còn viết thư trấn an nàng.
Nhưng sau khi Đường lão phu nhân đi về cõi tiên, Đường Bất Ly không cha không nương cũng trở thành bé gái mồ côi, rất nhanh gả làm vợ người ta. Cho đến khi Ngu Linh Tê chết, cũng chưa gặp mặt nàng lần nào nữa.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Đường Bất Ly vốn có tính cách tự nhiên nên cầm đơn thuốc Ngu Linh Tê đặt trên bàn lên, nhìn xem rồi nói: “Cửu U hương? Ngươi khoanh vị thuốc này làm gì?”
Có ký ức của kiếp trước, Ngu Linh Tê tin tưởng nàng, tựa lên trên bàn thở dài: “Ta cần dùng gấp vị thuốc này để cứu người, nhưng các hiệu thuốc lớn trong kinh thành đều nói vị thuốc này đã biến mất từ lâu, dù trả giá cao cũng không có người bán, tìm rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy.”
“Hiếm như vậy sao?”
Không biết nghĩ đến cái gì, Đường Bất Ly chớp mắt, chống lên trên bàn nói: “Có một chỗ có lẽ có, nhưng mà…”
Ngu Linh Tê sáng mắt lên: “Nhưng mà cái gì?”
Đường Bất Ly vuốt cằm, đánh giá dáng người kiều mỹ yểu điệu của Ngu Linh Tê từ trên xuống dưới, thần thần bí bí nói: “Nhưng mà chỗ đó, không dành cho kiểu cô nương yêu kiều như ngươi.”
Ngu Linh Tê có hứng thú: “Chỗ nào?”
Đường Bất Ly cười khẽ một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay, ghé vào bên tai Ngu Linh Tê nói: “Dục Giới Tiên Đô, hữu cầu tất ứng*.”
(*) Hữu cầu tất ứng: có nhu cầu sẽ có người cung ứng
Nghe thấy cái tên này, Ngu Linh Tê sững người.
Dưới lòng đất kinh thành Lạc Dương có một tòa tiêu kim quật* đèn đuốc ngày đêm không tắt.
(*) Tiêu kim quật: là nơi tiêu nhiều tiền, vd như sòng bạc, nhà chứa…
Đó là nơi mà ánh mặt trời chiếu không đến, mạng người rẻ mạt như con kiến, đầy rẫy những màn ca vũ hoa lệ, những trận chém giết tràn đầy máu tanh, cùng với giao dịch chợ đen mờ ám.
Ngay cả trong những năm Ngu Linh Tê được yêu chiều vô cùng, người nhà nàng cũng không cho phép nàng tới gần Dục Giới Tiên Đô.
Bởi vì những người sống ở nơi đó, đều không phải là người bình thường.
Một khắc trước nàng còn đang lơ lửng ở trong mật thất phủ Nhiếp chính vương, tức giận đến phát điên lên.
Ngay sau đó liền chìm vào bóng tối, khóc lóc tỉnh lại thì đã ở trong khuê phòng phủ Tướng quân rồi.
Trong tấm gương đồng trên bàn trang điểm hiện lên gương mặt thanh tú yếu ớt của nàng, hai gò má mềm mại đến mức như thể véo ra nước, lộ ra dung nhan tươi đẹp mà chỉ thiếu nữ mới có.
Bấm vào lòng bàn tay, rất đau.
Quả thực nàng đã trở về năm mười lăm tuổi.
Sau một hồi đờ đẫn ngắn ngủi, trong lòng nàng dâng lên một cơn sung sướng tràn ngập.
Nàng hít sâu mấy hơi, chờ đến khi hai mắt của mình không còn đỏ nữa liền đứng dậy mở cửa, không thể chờ đợi mà chạy về phía khách sảnh.
Có hận Ninh Ân không ư? Dĩ nhiên là hận chứ.
Không mồ không mả, trong lòng nàng vẫn còn mang nỗi sợ trở thành cô hồn dã quỷ, hận không thể lập tức tự mình đi tìm Ninh Ân, cắn một miếng thịt từ trên người hắn xuống!
Dù sao cũng là người đã từng chết một lần, có oán báo oán, cũng không gì đáng sợ cả.
Đáng tiếc là bây giờ mình cũng không biết Ninh Ân đang ở nơi nào.
Ngay cả kiếp trước, Ninh Ân cũng che giấu quá khứ của mình rất kín, không ai biết hắn lưu vong ở đâu và sống kiểu gì trong suốt năm năm sau khi bị đuổi ra khỏi hoàng cung.
Những gì người ta nhớ chỉ có hình dáng hắn trở về từ núi thây biển máu, đi từng bước một, biến chốn thâm cung thành nơi báo thù của hắn.
Cho đến tận lúc này, Ngu Linh Tê mới nhận ra rằng mình biết quá ít về Ninh Ân.
Huống chi, trước mắt có chuyện còn quan trọng hơn việc đi tìm Ninh Ân tính sổ!
Nàng nhớ cha nương, nhớ cái gia đình còn chưa bị phá hủy này!
Phủ Đại tướng quân nguy nga giàu có và đông đúc, sắc thu dày đặc, là dáng vẻ quen thuộc nhất trong trí nhớ của nàng.
Hô hấp Ngu Linh Tê dồn dập, gương mặt ửng hồng, ước gì dưới chân có gió để có thể chạy thật nhanh vào trong vòng tay của cha nương.
Mới vừa chạy qua đình viện liền nghe thấy một giọng nữ dịu dàng quen thuộc vang lên từ trong khách sảnh: “Khi nào khởi hành?”
Một giọng nam mạnh mẽ, trầm thấp nói: "Mười ngày sau."
Là cha nương!
Ngu Linh Tê vui mừng khôn xiết trong lòng, nhấc làn váy chạy lên bậc thềm đá.
Người phụ nữ trong sảnh im lặng một lát rồi mới oán trách nói: “…Phu quân phải lãnh chỉ xuất chinh ngay lúc này sao? Đại nữ nhi không ở nhà, Tuế Tuế lại còn đang bệnh, một mình thiếp phải chống đỡ như thế nào đây?”
Nam nhân trấn an nói: “Thánh Thượng đã truyền khẩu dụ, sao có thể kháng chỉ không tuân theo? Cũng chỉ là một trận nho nhỏ mà thôi, phu nhân không cần lo lắng.”
Như bị một chậu nước lạnh dội lên trên đầu, Ngu Linh Tê đứng sững ngoài cửa.
Nàng suýt nữa đã quên, mùa thu năm Thiên Chiêu thứ mười ba, cha cùng huynh trưởng phụng mệnh Bắc Chinh, lại bị kẻ gian làm hại, nuốt hận mà chết trận.
Tính thời gian, những gì cha nương mới vừa thảo luận… Hơn phân nửa chính là nói về việc này.
Trái tim đang đập rộn ràng còn chưa tới kịp bay lên trên trời, đã bị gãy cánh rơi thẳng xuống vực sâu.
Trận Bắc Chinh này mới là ngọn nguồn của tất cả tai hoạ.
Nếu như cha và huynh không lên phía Bắc, Ngu gia chưa từng xuống dốc, nàng cũng sẽ không trở thành đứa trẻ mồ côi bị mọi người coi khinh, không hiểu vì sao đã chết ở trên giường của Ninh Ân…
“Tuế Tuế, con vừa mới ốm dậy, sao đã ra ngoài hóng gió rồi?” Phụ nhân (*) phát hiện nàng đang đứng ở ngoài cửa, vội vàng để công việc trong tay xuống rồi đứng dậy.
(*) Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng
Nhũ danh quen thuộc, khiến cho người nghe có cảm giác bình tĩnh lại.
Vì từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, uống bao nhiêu thuốc cũng không thể tốt lên, nương của nàng liền đi chùa Từ An xin cho nàng cầu hai chữ này, hy vọng nàng “Tuế Tuế thường an bình*”.
(*) Tuế Tuế thường an bình: từng tuổi lớn lên đều bình an
“Nương!” Cảm xúc của Ngu Linh Tê vỡ òa, ôm chặt lấy người phụ nhân dịu dàng yếu ớt.
Dường như tất cả đã trần ai lạc định*.
(*) Trần ai lạc định có nghĩa là tất cả bụi đã rơi xuống, tức là sự việc đã kết thúc, không thể thay đổi.
“Sao vậy, Tuế Tuế?” Ngu phu nhân xoa nhẹ lưng nàng, chỉ coi như nàng đang làm nũng.
“Là do… Nhớ người.” Ngu Linh Tê hơi lắc đầu, bao nhiêu chuyện ở kiếp trước sắp tới bên miệng rồi, nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng.
Tất cả đều đã qua, nàng không đành lòng làm nương thương tâm.
Ngu Linh Tê lại nhìn về phía nam nhân cao lớn đang đi về phía mình, hốc mắt nóng lên: “Cha.”
Cha vẫn là dáng vẻ như trong trí nhớ, khuôn mặt thô kệch, hai bên tóc mai đã có sợi bạc, mặt trước áo quan thêu hình sư tử uy phong lẫm lẫm.
Mà phía sau ông, trưởng tử Ngu Hoán Thần đang mặc quân phục bó tay màu thiên thanh, mày kiếm mắt sáng, khoanh tay nhìn muội muội cười: “Bị bệnh một trận, sao lại thành kẻ ngốc rồi?”
Đây là hai trụ cột của Ngu gia, là cảng tránh gió của Ngu Linh Tê.
Tầm mắt Ngu Linh Tê dừng ở trên ngón trỏ của cha, nhìn cái nhẫn đầu thú tượng trưng cho vinh nhục của gia tộc đang rực rỡ lấp lánh dưới ánh nến kia.
Kiếp trước mẫu thân giao chiếc nhẫn này cho nàng, dặn dò nàng nhất định phải nỗ lực sống sót, nhưng nàng lại không làm được…
Đời này, nàng nhất định phải bù đắp tất cả các thiếu sót!
Ngu Linh Tê lấy hết can đảm, nhẹ giọng nói: “Cha, huynh trưởng, hai người có thể không lên phía Bắc không?”
Trong mắt hổ của Ngu tướng quân hàm chứa nhu tình, dỗ nàng: “Không được đâu, nữ nhi ngoan.”
Ngu Hoán Thần ngồi bên cửa sổ chà lau bội kiếm, cất cao giọng nói: “Thánh Thượng giao nhiệm vụ là tín nhiệm đối với Ngu gia, há có thể nói không đi liền không đi?”
Ngu Linh Tê bước về phía trước một bước, khó nén được vội vàng: “Nếu chuyến này có bẫy thì sao? Trong triều võ tướng không ít, nhưng Hoàng Thượng cố tình chọn cha cùng huynh, một trận hỗn loạn nho nhỏ, cần phải dùng đến hai viên đại tướng phụ tử Ngu gia cùng đi sao?”
Ngu tướng quân lại cười.
Ông giơ bàn tay to thô ráp lên, sờ búi tóc của nữ nhi: “Nữ nhi ngoan tuổi còn nhỏ vẫn chưa hiểu. Quốc thái mới có thể dân an, cha là võ tướng, sao có thể làm loại người tham sống sợ chết kia?”
Câu trả lời nằm trong dự kiến, trái tim Ngu Linh Tê chùng xuống, hốc mắt ẩm ướt đỏ ửng.
Cha huynh cả đời sát phạt, không tin quỷ thần, không sợ bọn đạo chích. Cho dù là mình có nói chuyện trọng sinh ra thì cha và huynh trưởng cũng sẽ vẫn lựa chọn ra Bắc xuất chinh như cũ.
Họ chính là người như vậy, trung can nghĩa đảm, coi quân mệnh lớn như trời.
Huống chi, kiếp trước Ngu Linh Tê còn chưa tới kịp tra ra phản đồ bên cạnh cha là ai thì đã đi đời nhà ma rồi.
Nàng không lấy được lý nào có thể khiến cho cha huynh tin phục.
Hít sâu một hơi, Ngu Linh Tê bấm ngón tay, lúc ngẩng đầu đã đổi thành tươi cười: “Nữ nhi đã biết. Vậy thì cha huynh phải bảo trọng.”
Ngu tướng quân yêu thương nói: “Về nghỉ ngơi đi, chăm sóc thân thể cho thật tốt, chờ cha chiến thắng trở về.”
Ngu Linh Tê yêu kiều nói: “Vâng” rồi phúc lễ cáo lui.
Trong một khắc bước ra khỏi khách sảnh kia, ý cười trong mắt nàng tiêu tán, hóa thành ưu sầu.
Vào đêm, ngọn đèn dầu mờ ảo.
Ngu Linh Tê khoác áo ngồi ở trên giường, mãi vẫn chưa ngủ.
Hình ảnh bi thảm kiếp trước nâng quan tài vào kinh thành giống như vẫn còn ở trước mắt, nàng không có thể trơ mắt mặc cho cha huynh lãnh chỉ xuất chinh được.
Chính mình cơ thể yếu đuối, không có thân thủ lợi hại như huynh trưởng và tỷ tỷ, không thể lên chiến trường hộ giá hộ tống cho cha.
Việc duy nhất mà nàng có thể làm chính là ngăn cản cha huynh đi vào bẫy rập của kẻ gian.
Nên làm gì bây giờ?
Có biện pháp nào có thể khiến cho cha và huynh trưởng thuận lý thành chương từ chối xuất chinh ra Bắc, mà cũng sẽ không cho Hoàng đế trách tội?
Ngu Linh Tê chỉ hận chính mình không giỏi mưu kế, nếu là Ninh Ân, hắn chắc chắn có trăm ngàn loại thủ đoạn…
Phủi phui cái mồm! Sao lại nghĩ tới kẻ điên kia chứ?
Nàng vỗ vỗ gương mặt, Ngu Linh Tê ơi là Ngu Linh Tê, kết cục của kiếp trước là gì đã quên rồi sao?
“Tiểu thư, đêm đã khuya, người đi rửa mặt ngủ sớm chút đi.”
Hồ Đào đi vào bày đồ ăn đêm, còn ân cần bày sẵn một đĩa lá sen nhỏ với bột ớt cay thơm.
Nhìn thấy gia vị quen thuộc, Ngu Linh Tê cảm động một trận.
Thân thể nàng mảnh mai lại có một sở thích lạ: Rất thích chua cay, bất kể là ăn cái gì đều thích chấm thêm một tầng bột ớt thật dày nữa.
Đời trước khi mới vừa vào phủ Nhiếp chính vương, Ninh Ân sai nàng pha trà, nàng theo thói quen thả một nắm bột ớt vào…
Có thể nghĩ đến hậu quả, Ninh Ân cay đến khóe mắt phiếm hồng, cười âm trầm, ném cả trà và nàng là người pha trà ra ngoài điện.
Từ đây, trong vương phủ không bao giờ thấy dấu vết của bột ớt nữa, mỗi ngày canh suông rau nhạt, Ngu Linh Tê ăn mà nghẹn khuất vô cùng.
Nhưng hiện tại, kẻ điên kia không quản được nàng.
Ngu Linh Tê thu hồi suy nghĩ đang thả bay, thêm nửa đĩa ớt bột vào cháo gà, sau đó uống một hơi cạn sạch, đặt chén sứ xanh biếc lên trên bàn dài.
Sau vị cay, cảm giác ấm áp đã lâu không thấy lan tỏa khắp cơ thể.
Hừ, thật là sảng khoái!
Ngu Linh Tê cảm giác dòng suy nghĩ hỗn loạn càng thêm rõ ràng, lại đổ nửa đĩa bột ớt còn dư lại vào luôn.
Vừa muốn uống, lại thấy Hồ Đào đè tay nàng lại, khuyên nhủ: “Tiểu thư ăn cay ít thôi, lát nữa còn phải uống thuốc đó.”
Lúc này Ngu Linh Tê mới nhớ tới, năm mình mười lăm tuổi chính là cái ấm sắc thuốc, cả ngày trừ uống thuốc thì không được đi đâu, đành phải hậm hực từ bỏ.
Trong đầu hiện lên một tia sáng, bỗng nhiên Ngu Linh Tê thẳng người.
Thuốc…
Đúng rồi, sao nàng lại không nghĩ đến chứ? Còn có biện pháp này mà.
Nhớ tới kiếp trước khi mới vừa vào vương phủ, Ninh Ân có đoạn thời gian đặc biệt thích điều chế “thuốc độc”.
Hắn ở trong thiên điện mân mê mấy thứ xà trùng độc thảo (*) ấy, Ngu Linh Tê liền nơm nớp lo sợ ở bên cạnh châm trà, đến cả phương thuốc cũng không giấu nàng.
(*) Xà trùng độc thảo: rắn rết, côn trùng, cỏ độc
Trong đó có một bộ phương thuốc độc tính rất kỳ quái, người sau khi uống vào sẽ có triệu chứng mắc phong hàn, cả người vô lực, ngay cả hô hấp cũng mỏng manh, mấy ngày cũng không thể xuống giường được.
Nhưng lại không gây nguy hiểm cho tính mạng ——
Ngu Linh Tê chắc chắn như thế là bởi vì Ninh Ân đã cho nàng thử loại độc này.
Nàng vẫn còn nhớ lúc đó, sau khi mình bị ép uống hết chén thuốc kia, sức lực trong cơ thể bị rút ra từng chút một, nàng chắc chắn mình không sống nổi, đỏ mắt đáng thương bò lên trên giường, nằm ngửa chờ chết.
Cũng không biết là phương thuốc không nghiên cứu chế tạo thành công hay là sao, nàng ngủ mê man bảy tám ngày, tỉnh lại liền thấy Ninh Ân ung dung nhìn nàng, chống huyệt thái dương cười: “Đừng nhìn nữa, vẫn còn sống.”
Ngu Linh Tê không những không chết, ngược lại nhờ họa được phúc, sau khi ngủ mấy ngày liền thần thanh khí sảng, cả một năm cũng không tái phát bệnh cũ nữa.
Nếu cha huynh uống loại thuốc này vào, nhất định có thể che giấu, cáo bệnh khước từ việc xuất chinh ra Bắc!
Như thể chiếu ra một tia sáng từ bầu trời, Ngu Linh Tê kích động không thôi.
Nàng gấp không chờ nổi mà khoác áo xuống giường, phân phó thị tỳ: “Hồ Đào, chuẩn bị giấy mực! Mau lên!”
Ngu Linh Tê may mắn có bản lĩnh xem qua là nhớ, không đến khoảng thời gian một chén trà nhỏ, nàng đã viết phương thuốc có hơn hai mươi vị thuốc kia ra giấy.
Cha là một người ngay thẳng, ngày thường khinh thường gian dối nhất, nếu ông biết vị thuốc này là để trốn tránh chức trách bình loạn, nhất định sẽ không chịu uống.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ngu Linh Tê không rêu rao, chỉ chọn hai người hầu đáng tin cậy đi ra ngoài mua đồ.
Làm đi làm lại mất hai ngày, dược liệu cơ bản đã chuẩn bị xong, chỉ còn một thứ là “Cửu U hương” không biết là thứ gì, hạ nhân chạy khắp cả kinh thành cũng không hỏi được.
Trong khuê phòng, ánh mặt trời chậm rãi chiếu lên giá để tranh cổ, rồi mất hút ở cạnh cửa sổ.
Các chưởng quầy đều nói chưa từng thấy Cửu U hương, chẳng lẽ là mình nhớ lầm sao?
“Không thể nhớ lầm nha.”
Ngu Linh Tê kiểm tra đối chiếu phương thuốc thật tỉ mỉ, tiện tay cầm lấy một miếng điểm tâm chấm lên bột ớt, đưa vào trong miệng.
Cửu U hương là thuốc dẫn, Ninh Ân đã viết nó đứng đầu danh sách các loại dược liệu, nàng có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Nếu kiếp trước Ninh Ân có thể tìm thấy vị thuốc này thì nàng nhất định cũng có thể tìm thấy.
Nhưng mà, phải đi đâu mới tìm thấy chứ?
Đang suy nghĩ, chợt nghe hạ nhân tới bẩm báo: “Tiểu thư, Quận chúa Thanh Bình Đường công phủ tới.”
Ngu Linh Tê sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ ra Quận chúa Thanh Bình là ai.
Còn chưa kịp đứng dậy đã thấy một thiếu nữ mặc đồ đỏ đi từ trong viện vào, tiếng gọi giòn giã: “Tuế Tuế, nghe nói ngươi lại bị bệnh, bây giờ đã khỏi rồi hả?”
Nhìn thấy thân hình hiên ngang oai hùng này, những ký ức xa xăm tranh nhau hiện lên trong tâm trí cùng với hình ảnh thiếu nữ ở trước mắt chồng lên nhau.
Tôn nữ độc đinh Đường công phủ Đường Bất Ly, rõ ràng là một thiếu nữ sáng sủa lại có cái tên của nam hài, là bạn thân thời kỳ khuê các của Ngu Linh Tê.
Đời trước sau khi Ngu gia xuống dốc, Ngu Linh Tê sống nhờ ở phủ đệ của dượng, cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, Đường Bất Ly còn viết thư trấn an nàng.
Nhưng sau khi Đường lão phu nhân đi về cõi tiên, Đường Bất Ly không cha không nương cũng trở thành bé gái mồ côi, rất nhanh gả làm vợ người ta. Cho đến khi Ngu Linh Tê chết, cũng chưa gặp mặt nàng lần nào nữa.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Đường Bất Ly vốn có tính cách tự nhiên nên cầm đơn thuốc Ngu Linh Tê đặt trên bàn lên, nhìn xem rồi nói: “Cửu U hương? Ngươi khoanh vị thuốc này làm gì?”
Có ký ức của kiếp trước, Ngu Linh Tê tin tưởng nàng, tựa lên trên bàn thở dài: “Ta cần dùng gấp vị thuốc này để cứu người, nhưng các hiệu thuốc lớn trong kinh thành đều nói vị thuốc này đã biến mất từ lâu, dù trả giá cao cũng không có người bán, tìm rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy.”
“Hiếm như vậy sao?”
Không biết nghĩ đến cái gì, Đường Bất Ly chớp mắt, chống lên trên bàn nói: “Có một chỗ có lẽ có, nhưng mà…”
Ngu Linh Tê sáng mắt lên: “Nhưng mà cái gì?”
Đường Bất Ly vuốt cằm, đánh giá dáng người kiều mỹ yểu điệu của Ngu Linh Tê từ trên xuống dưới, thần thần bí bí nói: “Nhưng mà chỗ đó, không dành cho kiểu cô nương yêu kiều như ngươi.”
Ngu Linh Tê có hứng thú: “Chỗ nào?”
Đường Bất Ly cười khẽ một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay, ghé vào bên tai Ngu Linh Tê nói: “Dục Giới Tiên Đô, hữu cầu tất ứng*.”
(*) Hữu cầu tất ứng: có nhu cầu sẽ có người cung ứng
Nghe thấy cái tên này, Ngu Linh Tê sững người.
Dưới lòng đất kinh thành Lạc Dương có một tòa tiêu kim quật* đèn đuốc ngày đêm không tắt.
(*) Tiêu kim quật: là nơi tiêu nhiều tiền, vd như sòng bạc, nhà chứa…
Đó là nơi mà ánh mặt trời chiếu không đến, mạng người rẻ mạt như con kiến, đầy rẫy những màn ca vũ hoa lệ, những trận chém giết tràn đầy máu tanh, cùng với giao dịch chợ đen mờ ám.
Ngay cả trong những năm Ngu Linh Tê được yêu chiều vô cùng, người nhà nàng cũng không cho phép nàng tới gần Dục Giới Tiên Đô.
Bởi vì những người sống ở nơi đó, đều không phải là người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.