Chương 6
Giáng Mỹ Nhân
12/09/2019
Vân Khai dựa lưng vào tường, bàn tay đặt lên ngực đè lại trái tim đang đập, càng không ngừng tự trấn an mình tỉnh táo một chút..
Cô cũng chưa thấy hình ảnh gì hung tàn cả , đối phương có lẽ sẽ không đến mức đuổi theo không tha a? !
Điện thoại Đinh đong Vang lên một tiếng, là tin nhắn của Liễu Ti Ti.
【 Liễu Ti Ti:Vân Khai, không có chú ý, tớ vừa mới phát hiện số phòng hư mất, 6 té xuống biến thành9, chúng tớ kỳ thật đang ở phòng 666. 】
Thật đúng là khéo léo! ! Vân Khai hoàn toàn không tin.
Cô vươn tay gọi một người phục vụ tới, nhỏ giọng dặn dò hai câu, liền trầm mặt hướng phòng 666 mà đi.
Cửa phòng cũng không có đóng, Vân Khai vừa đến cửa ra vào, chợt nghe thấy tiếng của Liễu Ti Ti tràn ngập áy náy: Milan, vừa nãy, chúng ta cố ý cho sai số phòng, sẽ không xảy ra chuyện gì a?
An Khả Tâm không cho là đúng nói: Có thể xảy ra chuyện gì, chỉ có cho sai số phòng, để cho cô ta nhiều đi vài bước mà thôi.
Milan gật đầu đồng ý: Cái loại nữ nhân như Vân Khai này, có thể tới chỗ như thế này ăn ké, cho dù chúng ta lại báo sai mấy lần số phòng, cô ta cũng sẽ hấp tấp mà chạy tới đây, đối với chúng ta vẻ mặt tươi cười, a dua nịnh nọt.
Những người khác trong phòng bao, toàn bộ cười nhạo mà phụ họa: Chính là như vậy chính là.........
Liễu Ti Ti chậm rãi rủ tầm mắt xuống, che dấu tia vui sướng nơi đáy mắt, lời nói ra mang vẻ ngưng trọng khó chịu: Nhưng Vân Khai cậu ấy là bạn tốt nhất của tớ.
An Khả Tâm ha ha cười cười: Bạn tốt nhất cái gì, Ti Ti cậu phải nhớ kỹ, cô ta và chúng ta không phải là người cùng một thế giới, nữ nhân như vậy, xách giày cho chúng ta cũng không xứng.
Cô xách giày cho bọn họ cũng không xứng? Thật sự là buồn cười! Vân Khai điềm tĩnh, đồng tử lướt qua một tia tàn khốc.
Kiếp trước ở trường học, mãi cho đến khi tốt nghiệp, tất cả mọi người đều cho rằng nàng là con gái nhà nghèo.
Đều là bởi vì Liễu Ti Ti tận lực nói dối.
Hơn nữa tướng mạo của cô trời sinh đẹp đẽ, lại thẳng thắn theo đuổi học trưởng Hứa Già Nam, liền bị coi là nữ nhân hám giàu muốn gả vào hào phú, ngược lại cảm thấy Liễu Ti Ti mới là phú nhị đại.
Bối cảnh gia đình Liễu Ti Ti rất bình thường, có thể bước vào【Nhã Gian】 cao cấp như vậy, vẫn là sử dụng thẻ hội viên của cô.
Nhà này nhà hàng, cô mới là khách quen.
Vân Khai dùng sức đẩy cửa ra, trong phòng lập tức trầm xuống, mọi người sắc mặt khác nhau mà chằm chằm vào nàng.
Liễu Ti Ti lập tức cười đứng lên, đi qua thân mật mà kéo cánh tay Vân Khai: Vân Khai, cậu rốt cuộc đã tới.
Cô ta mặc váy liền áo màu vàng nhạt, tóc đen dài thẳng, nhìn qua ôn nhu vô hại.
Lúc trước chính mình bị bộ dạng này của Liễu Ti Ti lừa gạt, mới có thể bị cô ta hãm hại lợi dụng, thân bại danh liệt.
Vân Khai ôn hoà cười cười, không báo trước mà đẩy tay Liễu Ti Ti : Được ngươi mời ăn bữa cơm, ta đương nhiên muốn tới.
Ánh mắt An Khả Tâm nhìn Vân Khai, càng thêm khinh miệt xem thường.
Cô ta châm chọc khiêu khích nói: Người nghèo chính là người nghèo, cho dù là mấy trăm năm nữa cũng chưa từng ăn thức ăn cao cấp như vậy.
Milan cũng đau lòng mà nhìn Liễu Ti Ti: Một số người hiếm khi được tới những nơi cao cấp như thế này, đương nhiên là phải ăn đủ , thương hại cậu túi tiền lớn phải chịu thiệt.
Đối mặt hai người một hát một xướng, Liễu Ti Ti cười cười, tỏ vẻ cũng không thèm để ý.
Cô ta cũng là thật sự không thèm để ý.
Hôm nay bữa cơm này cô ta căn bản sẽ không muốn thanh toán, gọi cho Vân Khai tới đây chính là muốn để cho cô tính tiền.
Vân Khai sau khi ngồi xuống, nhàn nhạt mà liếc đám người bọn họ, khóe môi cong lên giọng điệu mỉa mai: Một người không giàu có bao nhiêu, không phải là lỗ mũi của họ dương cao bấy nhiêu sao.
An Khả Tâm đang vênh váo hung hăng, lập tức tức giận mở to hai mắt nhìn Vân Khai, Ngươi châm chọc ta? !
Cô cũng chưa thấy hình ảnh gì hung tàn cả , đối phương có lẽ sẽ không đến mức đuổi theo không tha a? !
Điện thoại Đinh đong Vang lên một tiếng, là tin nhắn của Liễu Ti Ti.
【 Liễu Ti Ti:Vân Khai, không có chú ý, tớ vừa mới phát hiện số phòng hư mất, 6 té xuống biến thành9, chúng tớ kỳ thật đang ở phòng 666. 】
Thật đúng là khéo léo! ! Vân Khai hoàn toàn không tin.
Cô vươn tay gọi một người phục vụ tới, nhỏ giọng dặn dò hai câu, liền trầm mặt hướng phòng 666 mà đi.
Cửa phòng cũng không có đóng, Vân Khai vừa đến cửa ra vào, chợt nghe thấy tiếng của Liễu Ti Ti tràn ngập áy náy: Milan, vừa nãy, chúng ta cố ý cho sai số phòng, sẽ không xảy ra chuyện gì a?
An Khả Tâm không cho là đúng nói: Có thể xảy ra chuyện gì, chỉ có cho sai số phòng, để cho cô ta nhiều đi vài bước mà thôi.
Milan gật đầu đồng ý: Cái loại nữ nhân như Vân Khai này, có thể tới chỗ như thế này ăn ké, cho dù chúng ta lại báo sai mấy lần số phòng, cô ta cũng sẽ hấp tấp mà chạy tới đây, đối với chúng ta vẻ mặt tươi cười, a dua nịnh nọt.
Những người khác trong phòng bao, toàn bộ cười nhạo mà phụ họa: Chính là như vậy chính là.........
Liễu Ti Ti chậm rãi rủ tầm mắt xuống, che dấu tia vui sướng nơi đáy mắt, lời nói ra mang vẻ ngưng trọng khó chịu: Nhưng Vân Khai cậu ấy là bạn tốt nhất của tớ.
An Khả Tâm ha ha cười cười: Bạn tốt nhất cái gì, Ti Ti cậu phải nhớ kỹ, cô ta và chúng ta không phải là người cùng một thế giới, nữ nhân như vậy, xách giày cho chúng ta cũng không xứng.
Cô xách giày cho bọn họ cũng không xứng? Thật sự là buồn cười! Vân Khai điềm tĩnh, đồng tử lướt qua một tia tàn khốc.
Kiếp trước ở trường học, mãi cho đến khi tốt nghiệp, tất cả mọi người đều cho rằng nàng là con gái nhà nghèo.
Đều là bởi vì Liễu Ti Ti tận lực nói dối.
Hơn nữa tướng mạo của cô trời sinh đẹp đẽ, lại thẳng thắn theo đuổi học trưởng Hứa Già Nam, liền bị coi là nữ nhân hám giàu muốn gả vào hào phú, ngược lại cảm thấy Liễu Ti Ti mới là phú nhị đại.
Bối cảnh gia đình Liễu Ti Ti rất bình thường, có thể bước vào【Nhã Gian】 cao cấp như vậy, vẫn là sử dụng thẻ hội viên của cô.
Nhà này nhà hàng, cô mới là khách quen.
Vân Khai dùng sức đẩy cửa ra, trong phòng lập tức trầm xuống, mọi người sắc mặt khác nhau mà chằm chằm vào nàng.
Liễu Ti Ti lập tức cười đứng lên, đi qua thân mật mà kéo cánh tay Vân Khai: Vân Khai, cậu rốt cuộc đã tới.
Cô ta mặc váy liền áo màu vàng nhạt, tóc đen dài thẳng, nhìn qua ôn nhu vô hại.
Lúc trước chính mình bị bộ dạng này của Liễu Ti Ti lừa gạt, mới có thể bị cô ta hãm hại lợi dụng, thân bại danh liệt.
Vân Khai ôn hoà cười cười, không báo trước mà đẩy tay Liễu Ti Ti : Được ngươi mời ăn bữa cơm, ta đương nhiên muốn tới.
Ánh mắt An Khả Tâm nhìn Vân Khai, càng thêm khinh miệt xem thường.
Cô ta châm chọc khiêu khích nói: Người nghèo chính là người nghèo, cho dù là mấy trăm năm nữa cũng chưa từng ăn thức ăn cao cấp như vậy.
Milan cũng đau lòng mà nhìn Liễu Ti Ti: Một số người hiếm khi được tới những nơi cao cấp như thế này, đương nhiên là phải ăn đủ , thương hại cậu túi tiền lớn phải chịu thiệt.
Đối mặt hai người một hát một xướng, Liễu Ti Ti cười cười, tỏ vẻ cũng không thèm để ý.
Cô ta cũng là thật sự không thèm để ý.
Hôm nay bữa cơm này cô ta căn bản sẽ không muốn thanh toán, gọi cho Vân Khai tới đây chính là muốn để cho cô tính tiền.
Vân Khai sau khi ngồi xuống, nhàn nhạt mà liếc đám người bọn họ, khóe môi cong lên giọng điệu mỉa mai: Một người không giàu có bao nhiêu, không phải là lỗ mũi của họ dương cao bấy nhiêu sao.
An Khả Tâm đang vênh váo hung hăng, lập tức tức giận mở to hai mắt nhìn Vân Khai, Ngươi châm chọc ta? !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.