Chương 22: cô thiếu nợ hắn một tiếng cám ơn
Giáng Mỹ Nhân
02/10/2019
Vân Khai lập tức trợn to đôi mắt.
Tình huống gì thế này, như thế nào không mở cửa cho cô?
Dùng mật mã cô cho để vào nhà, chẳng lẽ chỉ tới nhìn cô chê cười.
Vân Khai lo lắng, hô một tiếng: "Ngươi đi đâu vậy? "
Hoắc Đình Châu quay đầu, nhìn vẻ mặt đáng thương hoảng sợ không nơi nương tựa nắm chặt nắm đấm đứng ở trên ban công của Vân Khai, nhàn nhạt nói hai chữ: "Chờ đợi. "
Chờ đợi?
Đợi cái gì a...!
Đợi chủ toà nhà tới mở cửa ra sao?, rõ ràng chính hắn đã vào trong phòng, còn gọi chủ toà nhà làm cái gì a..., trực tiếp mở cửa là được rồi.
Vân Khai thâm tâm phẫn nộ, kém chút không có phun ra một búng máu.
Đang lúc muốn hô to, lại nhìn thấy nam nhân đã rời đi lại quay lại, trong tay hắn còn cầm một cái thùng dụng cụ, trực tiếp nửa ngồi tại chốt cửa, cầm lấy công cụ nạy ra rỉ sắt trong chốt cửa.
Vân Khai lập tức sáng tỏ, chính mình đã hiểu lầm hắn.
Cô chậm rãi ngồi chồm hổm ở trước cửa, hỏi thăm: "Cái khoá sắt ở cửa thủy tinh kia cũng hư mất? "
Hoắc Đình Châu cũng không trả lời cô, chuyên tâm đấu tranh cùng khoá cửa.
Khoá cửa bị rỉ sắt, phải dùng công cụ cạy mở mới được.
Vân Khai cách màn cửa sổ bằng lụa mỏng, đầu khẽ lắc lư, quan sát khoá cửa trong chốc lát, lại nhìn nam nhân, ánh đèn rơi vào bên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, làm cho người kinh diễm, ngũ quan anh tuấn tinh xảo, đường cong trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, tựa như một bức hoạ "Câu Nhân Tâm Phách".
Lúc trùng sinh trở về buổi tối kia, là hắn cứu cô, mới giúp cho cô thoát khỏi ma trảo của người làm phim.
Ngoại trừ thiếu nợ hắn một tiếng xin lỗi, cô còn nợ hắn một tiếng cám ơn.
Vân Khai mím môi một lát, dấy lên dũng khí nói: "Cái kia.........Cám ơn ngài a.... "
Kẻ thiếu nợ cô cô sẽ đòi lại tất cả, người giúp cô đương nhiên cô cũng muốn cám ơn lại, cô nợ người đàn ông này một tiếng cám ơn.
Nam nhân không có lên tiếng cũng không có đáp lại, động tác trong tay cũng không ngừng.
Vân Khai vô tình cười cười, lại nói: "Khi trở lại, ta sẽ nói với chồng ta, cảm tạ ngài. "
Cho dù hắn nhìn không giống người xấu, cô cũng không thể tùy tiện tin tưởng người khác, nữ tử độc thân nhất định phải có tâm phòng bị, ngày mai cô phải đi mua thêm một đôi dép nam đặt ở ngoài cửa, để cho người khác biết trong nhà cô không phải chỉ có một cô gái, mà còn có một người đàn ông tồn tại.
Hoắc Đình Châu ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt có chút một lời khó nói hết.
Trên tay dùng sức một chút, liền cạy mở được chốt cửa.
Sau khi Vân Khai vào nhà, kiểm tra một chút khoá sắt của cửa thủy tinh màu đen bên trên, bởi vì trên ban công mưa gió bay vào, quanh năm suốt tháng đã bị gỉ chết ở bên trong.
Hoắc Đình Châu cũng giúp nàng, đem chốt cửa cạy mở mới rời đi.
Vân Khai theo sau tiễn hắn, lại lần nữa nói một tiếng: "Cám ơn. "
Lúc Hoắc Đình Châu kéo cửa ra, bên ngoài vừa vặn có người đưa tay muốn gõ cửa.
Lâm Trình trên mặt như gió xuân vui vẻ, nhìn thấy Hoắc Đình Châu từ bên trong đi ra , hắn kinh hãi, kinh ngạc mà nhìn Hoắc Đình Châu, lập tức kêu một tiếng: "Thất ca. "
Vân Khai nhìn Lâm Trình, phát hiện tên này rõ ràng khó được vẻ mặt nghiêm túc, thu lại biểu lộ bừa bãi lộn xộn trên mặt, mang theo một loại kính sợ nhìn Hoắc Đình Châu.
Hắn và Kỷ Hoài Dư, tựa hồ cũng gọi vị này là Thất gia.
Vị Thất gia này là cái gì? Thân phận rất là thần bí.
Hoắc Đình Châu quay người, đột nhiên hỏi, "Tên gọi? "
Nhờ người ta giúp một chút, tự báo tên tuổi cũng là nên làm đấy, Vân Khai mỉm cười, trả lời: "Ta họ Vân. "
Hoắc Đình Châu khuôn mặt tuấn tú hàn khí bốn phía: "Không hỏi ngươi họ là gì cái gì. "
Trong giọng nói lộ ra vẻ không vui, còn mang theo ý tứ hàm xúc, tựa hồ như nam nhân trời sinh khí tràng, chỉ cần mặt lạnh nhíu lông mày, có thể làm cho người ta sợ.
Tình huống gì thế này, như thế nào không mở cửa cho cô?
Dùng mật mã cô cho để vào nhà, chẳng lẽ chỉ tới nhìn cô chê cười.
Vân Khai lo lắng, hô một tiếng: "Ngươi đi đâu vậy? "
Hoắc Đình Châu quay đầu, nhìn vẻ mặt đáng thương hoảng sợ không nơi nương tựa nắm chặt nắm đấm đứng ở trên ban công của Vân Khai, nhàn nhạt nói hai chữ: "Chờ đợi. "
Chờ đợi?
Đợi cái gì a...!
Đợi chủ toà nhà tới mở cửa ra sao?, rõ ràng chính hắn đã vào trong phòng, còn gọi chủ toà nhà làm cái gì a..., trực tiếp mở cửa là được rồi.
Vân Khai thâm tâm phẫn nộ, kém chút không có phun ra một búng máu.
Đang lúc muốn hô to, lại nhìn thấy nam nhân đã rời đi lại quay lại, trong tay hắn còn cầm một cái thùng dụng cụ, trực tiếp nửa ngồi tại chốt cửa, cầm lấy công cụ nạy ra rỉ sắt trong chốt cửa.
Vân Khai lập tức sáng tỏ, chính mình đã hiểu lầm hắn.
Cô chậm rãi ngồi chồm hổm ở trước cửa, hỏi thăm: "Cái khoá sắt ở cửa thủy tinh kia cũng hư mất? "
Hoắc Đình Châu cũng không trả lời cô, chuyên tâm đấu tranh cùng khoá cửa.
Khoá cửa bị rỉ sắt, phải dùng công cụ cạy mở mới được.
Vân Khai cách màn cửa sổ bằng lụa mỏng, đầu khẽ lắc lư, quan sát khoá cửa trong chốc lát, lại nhìn nam nhân, ánh đèn rơi vào bên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, làm cho người kinh diễm, ngũ quan anh tuấn tinh xảo, đường cong trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, tựa như một bức hoạ "Câu Nhân Tâm Phách".
Lúc trùng sinh trở về buổi tối kia, là hắn cứu cô, mới giúp cho cô thoát khỏi ma trảo của người làm phim.
Ngoại trừ thiếu nợ hắn một tiếng xin lỗi, cô còn nợ hắn một tiếng cám ơn.
Vân Khai mím môi một lát, dấy lên dũng khí nói: "Cái kia.........Cám ơn ngài a.... "
Kẻ thiếu nợ cô cô sẽ đòi lại tất cả, người giúp cô đương nhiên cô cũng muốn cám ơn lại, cô nợ người đàn ông này một tiếng cám ơn.
Nam nhân không có lên tiếng cũng không có đáp lại, động tác trong tay cũng không ngừng.
Vân Khai vô tình cười cười, lại nói: "Khi trở lại, ta sẽ nói với chồng ta, cảm tạ ngài. "
Cho dù hắn nhìn không giống người xấu, cô cũng không thể tùy tiện tin tưởng người khác, nữ tử độc thân nhất định phải có tâm phòng bị, ngày mai cô phải đi mua thêm một đôi dép nam đặt ở ngoài cửa, để cho người khác biết trong nhà cô không phải chỉ có một cô gái, mà còn có một người đàn ông tồn tại.
Hoắc Đình Châu ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt có chút một lời khó nói hết.
Trên tay dùng sức một chút, liền cạy mở được chốt cửa.
Sau khi Vân Khai vào nhà, kiểm tra một chút khoá sắt của cửa thủy tinh màu đen bên trên, bởi vì trên ban công mưa gió bay vào, quanh năm suốt tháng đã bị gỉ chết ở bên trong.
Hoắc Đình Châu cũng giúp nàng, đem chốt cửa cạy mở mới rời đi.
Vân Khai theo sau tiễn hắn, lại lần nữa nói một tiếng: "Cám ơn. "
Lúc Hoắc Đình Châu kéo cửa ra, bên ngoài vừa vặn có người đưa tay muốn gõ cửa.
Lâm Trình trên mặt như gió xuân vui vẻ, nhìn thấy Hoắc Đình Châu từ bên trong đi ra , hắn kinh hãi, kinh ngạc mà nhìn Hoắc Đình Châu, lập tức kêu một tiếng: "Thất ca. "
Vân Khai nhìn Lâm Trình, phát hiện tên này rõ ràng khó được vẻ mặt nghiêm túc, thu lại biểu lộ bừa bãi lộn xộn trên mặt, mang theo một loại kính sợ nhìn Hoắc Đình Châu.
Hắn và Kỷ Hoài Dư, tựa hồ cũng gọi vị này là Thất gia.
Vị Thất gia này là cái gì? Thân phận rất là thần bí.
Hoắc Đình Châu quay người, đột nhiên hỏi, "Tên gọi? "
Nhờ người ta giúp một chút, tự báo tên tuổi cũng là nên làm đấy, Vân Khai mỉm cười, trả lời: "Ta họ Vân. "
Hoắc Đình Châu khuôn mặt tuấn tú hàn khí bốn phía: "Không hỏi ngươi họ là gì cái gì. "
Trong giọng nói lộ ra vẻ không vui, còn mang theo ý tứ hàm xúc, tựa hồ như nam nhân trời sinh khí tràng, chỉ cần mặt lạnh nhíu lông mày, có thể làm cho người ta sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.