Chương 14: Ngươi mới là người thiện lương nhất
Giáng Mỹ Nhân
12/09/2019
Diêu Diễm Nhi bước đến chỗ các cô, Chửi bới cái gì, đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Ti Ti dốc sức liều mạng lắc đầu tỏ vẻ người vô tội, nước mắt lã chã - chực khóc mà giải thích: Vân Khai, cậu tin tưởng tớ, tớ không có chửi bới cậu, là bọn họ đổ oan cho tớ, bọn họ ghen ghét chúng ta tình cảm tốt, cho nên mới cố ý nói như vậy......Đương nhiên cũng là tại tớ không tốt, là tớ nói sai, mới có thể để cho bọn họ có thành kiến với cậu, cậu......
Ngươi đừng nói nữa...... Vân Khai phất tay, quay người tỏ vẻ không muốn nghe.
Vân Khai, cậu nghe tớ giải thích, tớ thật sự chưa từng có lòng hại cậu, tớ một mực coi cậu là chị em tốt, cho dù muốn mạng của tớ, tớ cũng sẽ không thương tổn cậu...... Liễu Ti Ti rầu rĩ nói, gấp đến độ nước mắt đều chảy ra.
Nhìn Vân Khai vẫn là thờ ơ, Liễu Ti Ti lôi kéo tay Vân Khai, trực tiếp vả mặt mình: Cậu mắng tớ a, cậu đánh tớ a, chỉ cần cậu có thể nguôi giận, chỉ cần cậu có thể tha thứ cho tớ, cho dù đánh chết tớ mắng chết tớ cũng được.........
Hèn mọn tuyệt vọng mà khóc lên.
Nếu không phải biết rõ về sau xảy ra đủ loại chuyện, Vân Khai thật sự sẽ tin tưởng cô ta. Nhưng là hiện tại......Vân Khai mặt không biểu tình, tâm lặng nước, trong lòng không dậy nổi một tia gợn sóng.
Bên cạnh Diêu Diễm Nhi tiến lên giảng hoà: Vân Khai, Ti Ti cũng đã nói xin lỗi, cậu hãy tha thứ cho cô ấy a
Vân Khai lành lạnh mà nhìn Diêu Diễm Nhi, lơ đãng nói: Ngươi quản thực rộng!
Diêu Diễm Nhi nghe vậy, mở to hai mắt nhìn, Cậu ấy khẩn cầu hèn mọn với ngươi như vậy rồi, ngươi vì cái gì không thể tha thứ cậu ấy? Hơn nữa cậu ấy nói tất cả là hiểu lầm, cũng đã biết rõ sai rồi, cô vì cái gì không thể thiện lương một chút, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Vân Khai trong nội tâm giễu cợt liên tục.
Kiếp trước, Diêu Diễm Nhi đã từng như vậy chỉ trích cô, 'ngươi có hai cái thận a..., ngươi tặng một cái thận thì làm sao, cứu người một mạng hơn xây bảy toà tháp..., Cô sao lại không thể thiện lương một chút?'
Bởi vì ngươi yếu ngươi đáng thương, ta nhất định phải nhường cho ngươi, ngươi bị bệnh ngươi muốn thận, ta phải vô điều kiện tặng cho ngươi, loại tư duy hình thức này, thật sự là hủy hoại Tam Quan!
Cô thật sự rất chán ghét có ít người, đứng ở điểm cao đạo đức, tùy ý chỉ trích người khác, phê phán người khác.
Không phải người trong cuộc, vĩnh viễn không biết có bao nhiêu đau khổ!
Vân Khai cười nhạt một tiếng: Đúng vậy, ngươi nói có đạo lý, Ti Ti nếu như cậu biết rõ sai rồi, ta đây liền tha thứ cho cậu rồi.
Liễu Ti Ti có chút không dám tin, lập tức trên mặt lộ ra sáng lạn mỉm cười, nhưng trong nội tâm cực kỳ đắc ý.
Đã biết rõ đem Diêu Diễm Nhi tới là rất đúng, nếu có người ở thời điểm này, Vân Khai không có khả năng lại tiếp tục sinh khí, cuối cùng vẫn là phải ngoan nghe lời cô ta nói, để cô ta đùa nghịch xoay quanh.
Trên mặt cô ta giả vờ vui mừng, kích động ôm lấy Vân Khai: Tớ biết chúng ta là bạn tốt, cậu sẽ không thật sự giận tớ.
Diêu Diễm Nhi đứng ở bên cạnh, vẻ mặt vui mừng: Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều là bạn tốt, mọi chuyện cũng đều không sao, Tay vỗ vỗ bả vai Vân Khai: Ta biết ngay Vân Khai cậu rất thiện lương.
Vân Khai nhìn Diêu Diễm Nhi, mắt phượng cụp xuống, thu lại đáy mắt lạnh như băng cùng đùa cợt, ngậm lấy hàm ý trả lời: Không, ngươi mới là người thiện lương nhất!
Cô thật muốn biết, khi Liễu Ti Ti giở trò trên người cô, cô ta sẽ làm gì Diêu Diễm Nhi.
Diêu Diễm Nhi có thiện lương hay không, sẽ không có chuyện gì phát sinh qua?
Sau khi học xong, ba người đi đến căn tin trường học, Vân Khai đột nhiên nói ra một câu: Hình như ngày mốt chính là ngày thử kính.
Diêu Diễm Nhi nhẹ hỏi: Là đạo sư đề cử việc thử kính kia ư?
Liễu Ti Ti dốc sức liều mạng lắc đầu tỏ vẻ người vô tội, nước mắt lã chã - chực khóc mà giải thích: Vân Khai, cậu tin tưởng tớ, tớ không có chửi bới cậu, là bọn họ đổ oan cho tớ, bọn họ ghen ghét chúng ta tình cảm tốt, cho nên mới cố ý nói như vậy......Đương nhiên cũng là tại tớ không tốt, là tớ nói sai, mới có thể để cho bọn họ có thành kiến với cậu, cậu......
Ngươi đừng nói nữa...... Vân Khai phất tay, quay người tỏ vẻ không muốn nghe.
Vân Khai, cậu nghe tớ giải thích, tớ thật sự chưa từng có lòng hại cậu, tớ một mực coi cậu là chị em tốt, cho dù muốn mạng của tớ, tớ cũng sẽ không thương tổn cậu...... Liễu Ti Ti rầu rĩ nói, gấp đến độ nước mắt đều chảy ra.
Nhìn Vân Khai vẫn là thờ ơ, Liễu Ti Ti lôi kéo tay Vân Khai, trực tiếp vả mặt mình: Cậu mắng tớ a, cậu đánh tớ a, chỉ cần cậu có thể nguôi giận, chỉ cần cậu có thể tha thứ cho tớ, cho dù đánh chết tớ mắng chết tớ cũng được.........
Hèn mọn tuyệt vọng mà khóc lên.
Nếu không phải biết rõ về sau xảy ra đủ loại chuyện, Vân Khai thật sự sẽ tin tưởng cô ta. Nhưng là hiện tại......Vân Khai mặt không biểu tình, tâm lặng nước, trong lòng không dậy nổi một tia gợn sóng.
Bên cạnh Diêu Diễm Nhi tiến lên giảng hoà: Vân Khai, Ti Ti cũng đã nói xin lỗi, cậu hãy tha thứ cho cô ấy a
Vân Khai lành lạnh mà nhìn Diêu Diễm Nhi, lơ đãng nói: Ngươi quản thực rộng!
Diêu Diễm Nhi nghe vậy, mở to hai mắt nhìn, Cậu ấy khẩn cầu hèn mọn với ngươi như vậy rồi, ngươi vì cái gì không thể tha thứ cậu ấy? Hơn nữa cậu ấy nói tất cả là hiểu lầm, cũng đã biết rõ sai rồi, cô vì cái gì không thể thiện lương một chút, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Vân Khai trong nội tâm giễu cợt liên tục.
Kiếp trước, Diêu Diễm Nhi đã từng như vậy chỉ trích cô, 'ngươi có hai cái thận a..., ngươi tặng một cái thận thì làm sao, cứu người một mạng hơn xây bảy toà tháp..., Cô sao lại không thể thiện lương một chút?'
Bởi vì ngươi yếu ngươi đáng thương, ta nhất định phải nhường cho ngươi, ngươi bị bệnh ngươi muốn thận, ta phải vô điều kiện tặng cho ngươi, loại tư duy hình thức này, thật sự là hủy hoại Tam Quan!
Cô thật sự rất chán ghét có ít người, đứng ở điểm cao đạo đức, tùy ý chỉ trích người khác, phê phán người khác.
Không phải người trong cuộc, vĩnh viễn không biết có bao nhiêu đau khổ!
Vân Khai cười nhạt một tiếng: Đúng vậy, ngươi nói có đạo lý, Ti Ti nếu như cậu biết rõ sai rồi, ta đây liền tha thứ cho cậu rồi.
Liễu Ti Ti có chút không dám tin, lập tức trên mặt lộ ra sáng lạn mỉm cười, nhưng trong nội tâm cực kỳ đắc ý.
Đã biết rõ đem Diêu Diễm Nhi tới là rất đúng, nếu có người ở thời điểm này, Vân Khai không có khả năng lại tiếp tục sinh khí, cuối cùng vẫn là phải ngoan nghe lời cô ta nói, để cô ta đùa nghịch xoay quanh.
Trên mặt cô ta giả vờ vui mừng, kích động ôm lấy Vân Khai: Tớ biết chúng ta là bạn tốt, cậu sẽ không thật sự giận tớ.
Diêu Diễm Nhi đứng ở bên cạnh, vẻ mặt vui mừng: Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều là bạn tốt, mọi chuyện cũng đều không sao, Tay vỗ vỗ bả vai Vân Khai: Ta biết ngay Vân Khai cậu rất thiện lương.
Vân Khai nhìn Diêu Diễm Nhi, mắt phượng cụp xuống, thu lại đáy mắt lạnh như băng cùng đùa cợt, ngậm lấy hàm ý trả lời: Không, ngươi mới là người thiện lương nhất!
Cô thật muốn biết, khi Liễu Ti Ti giở trò trên người cô, cô ta sẽ làm gì Diêu Diễm Nhi.
Diêu Diễm Nhi có thiện lương hay không, sẽ không có chuyện gì phát sinh qua?
Sau khi học xong, ba người đi đến căn tin trường học, Vân Khai đột nhiên nói ra một câu: Hình như ngày mốt chính là ngày thử kính.
Diêu Diễm Nhi nhẹ hỏi: Là đạo sư đề cử việc thử kính kia ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.