Chương 114: Cô đơn lẻ bóng
hương ly
22/06/2021
Du Hiên à, anh biết không, cô ta không phải chị của em, Thẩm Sơ Vũ.
Chị của em đã cao chạy xa bay cùng với người đàn ông mà chị ấy yêu rồi.
Em xin anh, đừng có chấp mê bất ngộ nữa có được không? Tiếng lòng đau đớn của Thẩm Quân Giao âm thầm vang lên trong tâm trí của cô, nhưng lại không thể nói ra thành tiếng.
Chấp mê bất ngộ! Chẳng phải Thẩm Quân Giao cũng chấp mê bất ngộ hay sao? Hai bọn họ đều giống hệt như nhau, đều chấp mê bất ngộ, đều ước ao đến cái thứ tình cảm mà bản thân của mình không bao giờ đạt được.
Giữa hai người, vẫn chỉ là sự im lặng cho đến khi lời nói của Quách Tịnh Kỳ phát ra từ căn phòng kia mới phá tan đi bầu không khí im lặng, ngập tràn sự tức giận nhưng cũng đầy đau đớn ấy.
"Du Hiên, anh đâu rồi? Mau đến đây với em đi!"
Tiếng nói nũng nịu của người phụ nữ kia khiến cho thái độ của Trác Du Hiên gần như thay đổi hoàn toàn.
Hản ta cũng chỉ quay sang cảnh cáo Thẩm Quân Giao một vài câu.
"Hôm nay coi như cô may mắn.
Nếu như tiểu Kỳ không cân tôi, tôi chäc chắn sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng đến như thế này đâu"
Trác Du Hiên trừng mắt với Thẩm Quân Giao một cái, hận không thể nào dạy cho người con gái đáng thương ấy một bài học nhớ đời.
Trước khi bỏ đi, Trác Du Hiên còn đá mấy cái lên người của Thẩm Quân Giao coi như là trừng phạt.
Từng cú đá đạp lên thân thể đang không ngừng run rẩy ấy của Thẩm Quân Giao, vô tình để lại những vết thâm tím bầm dập trên cơ thể của người con gái đáng thương ấy.
Thẩm Quân Giao bất lực nằm trên sàn nhà lạnh lẽo kia, đau đớn nhìn người đàn ông cao cao tại thượng nhưng hẳn ta lại đang cực kỳ căm ghét cô.
Trác Du Hiên sau khi mảng chửi Thẩm Quân Giao một hồi, hẳn ta cũng lạnh lùng xoay lưng bỏ đi.
Hẳn trở về với người phụ nữ kia, bỏ mặc Thẩm Quân Giao đang đau đớn và cô đơn lẻ bóng một mình ở trong bóng tối sâu thẳm như muốn nuốt trọn cả con người ta xuống vực sâu.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Thẩm Quân Giao lặng lẽ nhìn bóng lưng của người đàn ông ngày một xa dần, cho tới khi Trác Du Hiên hoàn toàn biến mất.
Tiếng "cạch"
vang lên, sự im ng cùng với bóng tối lạnh lẽo kia làm cho cái âm thanh ấy lớn hơn.
Thẩm Quân Giao đau đớn ngồi dậy, cả người của cô co quắp lại một chỗ.
Cô vùi mặt vào hai đầu gối của mình, hai bả vai của người con gái đang không ngừng run lên.
Nhiệt độ trong không khí ngày càng giảm xuống, người ta có thế cảm nhận được một cái giá lạnh ở trong khoảng không gian im lặng ấy.
Cả người của Thẩm Quân Giao run lên bần bật vì lạnh.
Thỉnh thoảng, một cơn ho dữ dội lại ập đến, khiến cổ họng của Thẩm Quân Giao ngày càng đau rát.
Những âm thanh khụ khụ khụ từ miệng của người con gái hoà với những âm thanh nức nở đau đớn nghe thật là đau lòng.
Hai mắt của Thẩm Quân Giao đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều.
Hai hốc mắt của cô cay xè, đôi mắt đau đớn ấy đỏ hoe chảy ra những giọt nước mắt, chúng lăn dài trên má cô, khiến một mảnh quần áo trên người của cô ướt nhẹp đi.
Lạnh quá Đau quá Lạnh, vì nhiệt độ ngày càng giảm.
Hay là lạnh vì cõi lòng đau đớn kia? Nỗi đau bị xé rách ngày một lớn dần, những nỗi đau ấy ngày càng lan rộng khắp người của Thẩm Quân Giao, cô sắp đau đến mức không có cách nào để chịu nổi nữa rồi.
Tại sao Trác Du Hiên lại không thấu hiểu cho cô dù chỉ một chút? Cô yêu người đàn ông này như vậy, nếu hắn không yêu cô, cũng không thể hành hạ cô đến mức sống dở chết dở như thế này được.
Ông trời ơi, bây giờ tôi phải làm sao đây? Phải thế nào mới có thể không còn đau khổ nữa? Những tiếng nức nở đầy đau thương của người con gái cứ vang lên giữa không gian im lặng của màn đêm vô tận kia, màn đêm ấy bao phủ lấy cả thành phố rộng lớn này, bao phủ lên cả cơ thể lạnh lẽo của những con người đang thức, chưa hề chìm vào trong giấc ngủ vì cơn đau đớn đến xé lòng.
Từng hơi thở dồn dập của Thẩm Quân Giao vang lên một cách nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một sự gấp gáp.
Hai cánh tay nổi lên những vết bầm tím do người đàn ông mà cô yêu nhất kia để lại ôm lấy cả cơ thể nhỏ bé đàn run rẩy ấy của Thẩm Quân Giao vừa giảm đi cái giá lạnh vừa che đi được sự bất an.
Đôi mắt tột cùng đau thương của Thẩm Quân Giao lặng lẽ nhìn về một khoảng không nào đó giữa cái lạnh lẽo của màn đêm kia.
Nước mắt vẫn không thể ngừng chảy, chúng cứ thế rơi xuống đất tạo nên những tiếng tách tách tách.
Trái tim của cô đau đớn quặn thắt, đau như bị ai đó bóp nghẹt lại.
Đau đến mức hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Trên trán của người con gái lãm tấm những giọt mồ hôi, gương mặt của Thẩm Quân Giao trở nên ướt đẫm.
Càng ngày, Thẩm Quân Giao càng cảm thấy lạnh hơn.
Cơn ho cứ dai dẳng ập đến như không hề báo trước.
Cô bị cảm rồi! Nhưng có ai để ý đến điều đó hay không? Làm gì có ai để ý đến những vết thương xé lòng mà Thẩm Quân Giao đã phải chịu đựng cơ chứ.
Càng ngày, cô càng cảm thấy cơ thể mình đau nhức, chân tay rã rời ra như bị người ta giật ra vậy.
Cơn đau dữ dội cứ liên tiếp ập đến, khiến trái tim nhỏ bé của người con gái đáng thương ấy ngày một trở nên thổn thức, ngày một trở nên rỉ máu bởi những vết thương ngày một trở nên sâu hơn.
Không biết từ khi nào, mặt trời đã lên cao, chiếu những tia nắng ấm áp xuống cả thành phố sau một đêm bị bóng tối bao phủ kia.
Một đêm không ngủ, hai khoé mắt của Thẩm Quân Giao trở nên thâm quầng chẳng khác gì một con gấu trúc.
Gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Giao bỗng trở nên ửng đỏ, có lẽ là vì sốt rồi.
Hơn nữa, càng ngày, cả người của Thẩm Quân Giao càng run lên.
Bị cảm, nhưng có lẽ là cô chưa uống thuốc nên tình trạng mới trở nên nghiêm trọng như vậy.
Mệt mỏi, đau đớn là thế nhưng Thẩm Quân Giao vẫn phải gồng mình đứng dậy vào bếp nấu bữa sáng cho hai con người vẫn còn đang ngủ say trong chính căn phòng của hai vợ chồng cô kia.
Thẩm Quân Giao bỗng nhiên bật cười, một nụ cười chua xót.
Cô đường đường là vợ của Trác Du Hiên vậy mà vẫn phải dậy nấu bữa sáng cho tình nhân của hản chứ.
Nhiệt độ hôm nay bỗng nhiên lạnh một cách bất thường.
Kể cả những tia nắng ấm áp từ mặt trời cũng không thể xua tan đi cái giá lạnh ấy.
Ngoài trời, những đám mây màu đen bắt đầu giăng kín trên bầu trời màu xanh kia, mặt trời gân như bị che lấp hoàn toàn.
Mãi cho tới gần tám giờ, Trác Du Hiên cùng với Quách Tịnh Kỳ mới thức dậy, bọn họ hạnh phúc nắm tay nhau cùng đi xuống nhà mà không hề quan tâm đến cảm nhận của một người đang tất bật chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ kia.
Quách Tịnh Kỳ dựa vào người của Trác Du Hiên, cô ta trong lòng của người đàn ông liên tục ngọ nguậy.
"Du Hiên, hôm nay anh không đi làm à?"
Trác Du Hiên nhìn cô ta, hắn cười rôi dịu dàng xoa đầu của Quách Tịnh Kỳ.
"Hôm nay anh không đi làm, anh hôm nay ở nhà với bảo bối của anh đấy: Quách Tịnh Kỳ đánh "yêu"
lên người của Trác Du Hiên, cô ta õng eo nhìn hắn, mặt hơi nhăn nhó.
"Anh đúng là tên đáng ghét.
Miệng anh bôi mật à mà có thể nói ra mấy lời này?"
Chị của em đã cao chạy xa bay cùng với người đàn ông mà chị ấy yêu rồi.
Em xin anh, đừng có chấp mê bất ngộ nữa có được không? Tiếng lòng đau đớn của Thẩm Quân Giao âm thầm vang lên trong tâm trí của cô, nhưng lại không thể nói ra thành tiếng.
Chấp mê bất ngộ! Chẳng phải Thẩm Quân Giao cũng chấp mê bất ngộ hay sao? Hai bọn họ đều giống hệt như nhau, đều chấp mê bất ngộ, đều ước ao đến cái thứ tình cảm mà bản thân của mình không bao giờ đạt được.
Giữa hai người, vẫn chỉ là sự im lặng cho đến khi lời nói của Quách Tịnh Kỳ phát ra từ căn phòng kia mới phá tan đi bầu không khí im lặng, ngập tràn sự tức giận nhưng cũng đầy đau đớn ấy.
"Du Hiên, anh đâu rồi? Mau đến đây với em đi!"
Tiếng nói nũng nịu của người phụ nữ kia khiến cho thái độ của Trác Du Hiên gần như thay đổi hoàn toàn.
Hản ta cũng chỉ quay sang cảnh cáo Thẩm Quân Giao một vài câu.
"Hôm nay coi như cô may mắn.
Nếu như tiểu Kỳ không cân tôi, tôi chäc chắn sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng đến như thế này đâu"
Trác Du Hiên trừng mắt với Thẩm Quân Giao một cái, hận không thể nào dạy cho người con gái đáng thương ấy một bài học nhớ đời.
Trước khi bỏ đi, Trác Du Hiên còn đá mấy cái lên người của Thẩm Quân Giao coi như là trừng phạt.
Từng cú đá đạp lên thân thể đang không ngừng run rẩy ấy của Thẩm Quân Giao, vô tình để lại những vết thâm tím bầm dập trên cơ thể của người con gái đáng thương ấy.
Thẩm Quân Giao bất lực nằm trên sàn nhà lạnh lẽo kia, đau đớn nhìn người đàn ông cao cao tại thượng nhưng hẳn ta lại đang cực kỳ căm ghét cô.
Trác Du Hiên sau khi mảng chửi Thẩm Quân Giao một hồi, hẳn ta cũng lạnh lùng xoay lưng bỏ đi.
Hẳn trở về với người phụ nữ kia, bỏ mặc Thẩm Quân Giao đang đau đớn và cô đơn lẻ bóng một mình ở trong bóng tối sâu thẳm như muốn nuốt trọn cả con người ta xuống vực sâu.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Thẩm Quân Giao lặng lẽ nhìn bóng lưng của người đàn ông ngày một xa dần, cho tới khi Trác Du Hiên hoàn toàn biến mất.
Tiếng "cạch"
vang lên, sự im ng cùng với bóng tối lạnh lẽo kia làm cho cái âm thanh ấy lớn hơn.
Thẩm Quân Giao đau đớn ngồi dậy, cả người của cô co quắp lại một chỗ.
Cô vùi mặt vào hai đầu gối của mình, hai bả vai của người con gái đang không ngừng run lên.
Nhiệt độ trong không khí ngày càng giảm xuống, người ta có thế cảm nhận được một cái giá lạnh ở trong khoảng không gian im lặng ấy.
Cả người của Thẩm Quân Giao run lên bần bật vì lạnh.
Thỉnh thoảng, một cơn ho dữ dội lại ập đến, khiến cổ họng của Thẩm Quân Giao ngày càng đau rát.
Những âm thanh khụ khụ khụ từ miệng của người con gái hoà với những âm thanh nức nở đau đớn nghe thật là đau lòng.
Hai mắt của Thẩm Quân Giao đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều.
Hai hốc mắt của cô cay xè, đôi mắt đau đớn ấy đỏ hoe chảy ra những giọt nước mắt, chúng lăn dài trên má cô, khiến một mảnh quần áo trên người của cô ướt nhẹp đi.
Lạnh quá Đau quá Lạnh, vì nhiệt độ ngày càng giảm.
Hay là lạnh vì cõi lòng đau đớn kia? Nỗi đau bị xé rách ngày một lớn dần, những nỗi đau ấy ngày càng lan rộng khắp người của Thẩm Quân Giao, cô sắp đau đến mức không có cách nào để chịu nổi nữa rồi.
Tại sao Trác Du Hiên lại không thấu hiểu cho cô dù chỉ một chút? Cô yêu người đàn ông này như vậy, nếu hắn không yêu cô, cũng không thể hành hạ cô đến mức sống dở chết dở như thế này được.
Ông trời ơi, bây giờ tôi phải làm sao đây? Phải thế nào mới có thể không còn đau khổ nữa? Những tiếng nức nở đầy đau thương của người con gái cứ vang lên giữa không gian im lặng của màn đêm vô tận kia, màn đêm ấy bao phủ lấy cả thành phố rộng lớn này, bao phủ lên cả cơ thể lạnh lẽo của những con người đang thức, chưa hề chìm vào trong giấc ngủ vì cơn đau đớn đến xé lòng.
Từng hơi thở dồn dập của Thẩm Quân Giao vang lên một cách nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một sự gấp gáp.
Hai cánh tay nổi lên những vết bầm tím do người đàn ông mà cô yêu nhất kia để lại ôm lấy cả cơ thể nhỏ bé đàn run rẩy ấy của Thẩm Quân Giao vừa giảm đi cái giá lạnh vừa che đi được sự bất an.
Đôi mắt tột cùng đau thương của Thẩm Quân Giao lặng lẽ nhìn về một khoảng không nào đó giữa cái lạnh lẽo của màn đêm kia.
Nước mắt vẫn không thể ngừng chảy, chúng cứ thế rơi xuống đất tạo nên những tiếng tách tách tách.
Trái tim của cô đau đớn quặn thắt, đau như bị ai đó bóp nghẹt lại.
Đau đến mức hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Trên trán của người con gái lãm tấm những giọt mồ hôi, gương mặt của Thẩm Quân Giao trở nên ướt đẫm.
Càng ngày, Thẩm Quân Giao càng cảm thấy lạnh hơn.
Cơn ho cứ dai dẳng ập đến như không hề báo trước.
Cô bị cảm rồi! Nhưng có ai để ý đến điều đó hay không? Làm gì có ai để ý đến những vết thương xé lòng mà Thẩm Quân Giao đã phải chịu đựng cơ chứ.
Càng ngày, cô càng cảm thấy cơ thể mình đau nhức, chân tay rã rời ra như bị người ta giật ra vậy.
Cơn đau dữ dội cứ liên tiếp ập đến, khiến trái tim nhỏ bé của người con gái đáng thương ấy ngày một trở nên thổn thức, ngày một trở nên rỉ máu bởi những vết thương ngày một trở nên sâu hơn.
Không biết từ khi nào, mặt trời đã lên cao, chiếu những tia nắng ấm áp xuống cả thành phố sau một đêm bị bóng tối bao phủ kia.
Một đêm không ngủ, hai khoé mắt của Thẩm Quân Giao trở nên thâm quầng chẳng khác gì một con gấu trúc.
Gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Giao bỗng trở nên ửng đỏ, có lẽ là vì sốt rồi.
Hơn nữa, càng ngày, cả người của Thẩm Quân Giao càng run lên.
Bị cảm, nhưng có lẽ là cô chưa uống thuốc nên tình trạng mới trở nên nghiêm trọng như vậy.
Mệt mỏi, đau đớn là thế nhưng Thẩm Quân Giao vẫn phải gồng mình đứng dậy vào bếp nấu bữa sáng cho hai con người vẫn còn đang ngủ say trong chính căn phòng của hai vợ chồng cô kia.
Thẩm Quân Giao bỗng nhiên bật cười, một nụ cười chua xót.
Cô đường đường là vợ của Trác Du Hiên vậy mà vẫn phải dậy nấu bữa sáng cho tình nhân của hản chứ.
Nhiệt độ hôm nay bỗng nhiên lạnh một cách bất thường.
Kể cả những tia nắng ấm áp từ mặt trời cũng không thể xua tan đi cái giá lạnh ấy.
Ngoài trời, những đám mây màu đen bắt đầu giăng kín trên bầu trời màu xanh kia, mặt trời gân như bị che lấp hoàn toàn.
Mãi cho tới gần tám giờ, Trác Du Hiên cùng với Quách Tịnh Kỳ mới thức dậy, bọn họ hạnh phúc nắm tay nhau cùng đi xuống nhà mà không hề quan tâm đến cảm nhận của một người đang tất bật chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ kia.
Quách Tịnh Kỳ dựa vào người của Trác Du Hiên, cô ta trong lòng của người đàn ông liên tục ngọ nguậy.
"Du Hiên, hôm nay anh không đi làm à?"
Trác Du Hiên nhìn cô ta, hắn cười rôi dịu dàng xoa đầu của Quách Tịnh Kỳ.
"Hôm nay anh không đi làm, anh hôm nay ở nhà với bảo bối của anh đấy: Quách Tịnh Kỳ đánh "yêu"
lên người của Trác Du Hiên, cô ta õng eo nhìn hắn, mặt hơi nhăn nhó.
"Anh đúng là tên đáng ghét.
Miệng anh bôi mật à mà có thể nói ra mấy lời này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.