Chương 119: Cút ra ngoài quỳ cho tôi
hương ly
22/06/2021
"Con khốn này, mày cười cái gì? Tại sao mày dám nhìn tao bằng ánh mắt giễu cợt như vậy? Hả? Nói đi, mày có ý gì hả?"
Thẩm Quân Giao vẫn cười như vậy, cô nhìn cô ta đầy giễu cợt, không thèm trả lời lại cô ta.
Cô muốn xem xem Quách Tịnh Kỳ này có thể ảo tưởng như vậy được bao lâu? Thẩm Quân Giao không trả lời, cô ta xông đến bóp chặt cổ cô.
"Nói mau, mau trả lời tao.
Nếu không, tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc dám chống lệnh tao."
"Tôi đây cũng muốn biết được hậu quả đó là gì đấy: Thẩm Quân Giao khó thở nhưng cô vẫn kiên trì nhìn cô ta.
Quách Tịnh Kỳ thấy thế lại càng tức giận, cô ta đột nhiên bỗng nhấc cả người của Thẩm Quân Giao lên.
Sau đó, Quách Tịnh Kỳ cầm lấy một chiếc đĩa, đập nó vỡ vụn ra lăn lóc xuống sàn.
Rồi bỗng dưng cô ta ngồi xuống dưới nhưng mảnh vỡ kia bắt đầu khóc lóc dữ dội.
"Cô à, tôi chỉ muốn giúp đỡ cô thôi mà, tôi xin cô, đừng đánh tôi nữa, tôi sai rồi, tôi xin cô"
Đột nhiên, thái độ của Quách Tịnh Kỳ bỗng dưng thay đổi hoàn toàn cứ như xoay chong chóng vậy.
Tự dưng cô ta lăn đùng xuống sàn nhà, rồi bỗng nhiên khóc lóc ỉ ôi, nước mắt nước mũi thì tèm lem trên mặt vậy.
Thái độ lúc này của cô ta khác một trời một vực so với vừa nãy, làm người ta còn tưởng rằng đó là hai Quách Tịnh Kỳ khác nhau nữa chứ.
Gô ta làm ra vẻ uỷ khuất, khóc lóc dữ dội như Thẩm Quân Giao vừa mới làm gì cô ta không bảng vậy.
Quách Tịnh Kỳ ngày càng khóc lớn, Thẩm Quân Giao lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Thẩm Quân mệt mỏi, cô cố gảng nheo mắt lại nhìn người phụ nữ này, ánh mắt khó hiểu cực độ.
Thẩm Quân Giao tự hỏi rằng, người phụ nữ này bị cái gì vậy chứ? Chẳng phải vừa nãy cô ta còn đang rất tức giận muốn xông lên đánh cho cô một trận hay sao? Giờ đây cô ta đột nhiên lại như vậy, rốt cuộc là muốn giở trò gì? Thẩm Quân Giao còn đang muốn hỏi xem cô ta muốn làm trò gì thì một âm thanh lạnh lẽo vang lên ngay phía sau làm cho cô giật bắn mình và vô cùng sợ hãi.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
"Thẩm Quân Giao, cô làm gì bảo bối của tôi vậy hả?"
Trác Du Hiên lao nhanh vào trong bếp, vội vàng đỡ lấy Quách Tịnh Kỳ đang khóc lóc dữ dội, bày ra cái bộ mặt đáng thương kia.
Hắn xót xa nâng cánh tay đang bị thương của người phụ nữ kia lên rồi khẽ hỏi cô ta có bị đau hay không? Quả nhiên Quách Tịnh Kỳ cũng không phải là dạng vừa, cô ta đã ước tính được đúng thời điểm mà Trác Du Hiên trở về mà bày ra màn kịch này, không những thế, cô ta còn khiến cho Thẩm Quân Giao không hề hay biết gì hết.
Người phụ nữ này quả thật nham hiểm, nhưng cô ta che giấu quá kĩ rồi.
Trác Du Hiên về nhà, hẳn ta không thấy Quách Tịnh Kỳ đâu, lại nghe thấy tiếng khóc lóc của người phụ nữ này trong bếp, vì vậy, hắn đoán rằng đã xảy ra chuyện gì đó.
Chính vì vậy, Trác Du Hiên mới lao nhanh như bay vào trong bếp, nên mới thấy được cảnh tượng này.
Thẩm Quân Giao sợ hãi nhìn Trác Du Hiên, đến lúc này cô mới hiểu Quách Tịnh Kỳ kia là muốn bày ra trò gì? Hóa ra cô ta muốn dùng cách này để trừng phạt cô.
Thẩm Quân Giao vì quá sợ hãi, cô lên tiếng giải thích, cánh tay giơ ra định chạm vào người của Trác Du Hiên.
Nhưng chưa kịp làm như vậy, Thẩm Quân Giao đã nhận ngay một cái tát đau rát hết bên má của Trác Du Hiên.
Hắn chưa nói gì đã tức giận giáng cho Thẩm Quân Giao một cái tát, khiến cho gò má của cô bỗng đỏ rát.
"Thẩm Quân Giao, cái con khốn này, sao cô dám đẩy ngã tiểu Kỳ như vậy hả?"
Hai tay của Thẩm Quân Giao ôm chặt bên má sưng đỏ ấy của mình, trong lòng đau đến mức không một từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Trác Du Hiên lại một lần nữa vì người phụ nữ này mà đánh cô.
Nhưng cô đã làm gì sai? Không! Cô chẳng hề làm gì cô ta cải Chẳng qua là Quách Tịnh Kỳ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, cho nên mới bày ra trò này thôi! Thẩm Quân Giao ngước đôi mắt đau đớn của mình lên nhìn bộ dạng tức giận của Trác Du Hiên, cô đang định nói gì đó thì người phụ nữ kia đã dúi đầu vào ngực hắn khóc lóc, kể lể.
"Du Hiên, anh đừng đánh cô ấy, là lỗi của em, anh đừng trách cô ấy mà.
Chỉ tại em thấy cô ấy vất vả quá nên muốn giúp, ai ngờ cô ấy không vừa mắt em mà thôi...
Huhu....
Huhu..."
Quách Tịnh Kỳ vừa mếu máo vừa khóc nức nở với Trác Du Hiên.
Cô ta nói cứ như là muốn xin tội thay cho Thẩm Quân Giao, nhưng thực chất cô ta chính là đang kể tội của cô mà thôi.
Quách Tịnh Kỳ bây giờ với kẻ vừa nãy hoàn toàn không thể khiến ai ngờ rằng đó là một cả.
Nghe Quách Tịnh Kỳ nói xong, Trác Du Hiên ngay lập tức quay sang trừng mắt nhìn Thẩm Quân Giao, hắn tức giận nhìn cô.
"Nói, có phải như vậy hay không? Là cô dám đẩy ngã tiểu Kỳ?"
Trác Du Hiên chính là đang đau lòng cho cô tình nhân nhỏ kia của mình.
Nhưng hẳn không đau lòng vì cô ta mà là đau lòng vì gương mặt xinh đẹp giống hệt với Thẩm Sơ Vũ kia.
Quách Tịnh Kỳ có gương mặt giống với Thẩm Sơ Vũ, cho nên Trác Du Hiên mới đối xử tốt với cô ta như thể, nếu không thì còn lâu.
Thẩm Quân Giao liên tục lắc đầu, cô bò đến chỗ Trác Du Hiên đang đứng, túm lấy ống quần của hắn ta.
Cổ họng cô dường như bị một thứ gì đó chặn lại, một ngọn lửa vô hình dường như đang bốc cháy âm ỉ trong cổ họng của cô.
Cô khó khăn giải thích với Trác Du Hiên.
"Không có...
Em thật sự không hề làm vậy...
Là cô ta tự làm mình ngã...
Em không hề đẩy ngã cô ta..."
Thẩm Quân Giao đau đớn giải thích, nhưng thứ cô nhận được chỉ là một cú đạp rất mạnh lên bụng của cô đến từ Trác Du Hiên, làm cho cả người của Thẩm Quân Giao ngã lăn quay ra đó.
Trác Du Hiên đầy giận giữ, hắn quát lớn khiến cho Quách Tịnh Kỳ đứng ở bên cạnh cũng sợ hãi.
"Thứ tiện nhân này, đến giờ mà cô vẫn còn xảo biện được à? Cô làm tiểu Kỳ của tôi bị thương mà giờ cô lại dám đổ mọi tội lỗi lên đầu cô ấy hay sao?"
Thẩm Quân Giao bị nạt đến mếu máo, đôi mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào cũng không hay, cổ họng thì nghẹn ứ phát không ra tiếng.
Thẩm Quân Giao chỉ biết giương mắt nhìn Trác Du Hiên một cách bất lực.
Cô phải giải thích như thế nào thì Trác Du Hiên mới chịu tin cô không hề làm gì tiểu Kỳ của hắn đây? Thấy Trác Du Hiên tức giận, Quách Tịnh Kỳ ở bên cạnh liên tục sụt sịt, cô ta khẽ lay lay cánh tay của người đàn ông, giọng điệu vô cùng uất ức.
"Thôi bỏ đi anh, dù sao cô ấy cũng không cổ ý làm như vậy mà, anh bỏ qua cho cô ấy đi.
Dù sao lần này cũng là lỗi của em"
Quách Tịnh Kỳ làm ra vẻ vô cùng ấm ức, cô ta cúi mặt xuống liên tục khóc lóc.
Trác Du Hiên nhìn cô ta, hắn vô cùng đau lòng, Trác Du Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, khẽ an ủi.
"Em không cần phải cầu xin cho cô ta đâu, cô ta dám làm em bị thương, anh nhất định phải phạt cô ta thật nặng để cho cô ta nhớ rằng không có lần sau."
Nói xong, Trác Du Hiên quay sang quát Thẩm Quân Giao một tiếng.
"Cô, mau cút ra ngoài sân quỳ cho tôi.
Quy một ngày một đêm, không cho phép đứng dậy, cũng không được phép ăn gì cả.
Thẩm Quân Giao vẫn cười như vậy, cô nhìn cô ta đầy giễu cợt, không thèm trả lời lại cô ta.
Cô muốn xem xem Quách Tịnh Kỳ này có thể ảo tưởng như vậy được bao lâu? Thẩm Quân Giao không trả lời, cô ta xông đến bóp chặt cổ cô.
"Nói mau, mau trả lời tao.
Nếu không, tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc dám chống lệnh tao."
"Tôi đây cũng muốn biết được hậu quả đó là gì đấy: Thẩm Quân Giao khó thở nhưng cô vẫn kiên trì nhìn cô ta.
Quách Tịnh Kỳ thấy thế lại càng tức giận, cô ta đột nhiên bỗng nhấc cả người của Thẩm Quân Giao lên.
Sau đó, Quách Tịnh Kỳ cầm lấy một chiếc đĩa, đập nó vỡ vụn ra lăn lóc xuống sàn.
Rồi bỗng dưng cô ta ngồi xuống dưới nhưng mảnh vỡ kia bắt đầu khóc lóc dữ dội.
"Cô à, tôi chỉ muốn giúp đỡ cô thôi mà, tôi xin cô, đừng đánh tôi nữa, tôi sai rồi, tôi xin cô"
Đột nhiên, thái độ của Quách Tịnh Kỳ bỗng dưng thay đổi hoàn toàn cứ như xoay chong chóng vậy.
Tự dưng cô ta lăn đùng xuống sàn nhà, rồi bỗng nhiên khóc lóc ỉ ôi, nước mắt nước mũi thì tèm lem trên mặt vậy.
Thái độ lúc này của cô ta khác một trời một vực so với vừa nãy, làm người ta còn tưởng rằng đó là hai Quách Tịnh Kỳ khác nhau nữa chứ.
Gô ta làm ra vẻ uỷ khuất, khóc lóc dữ dội như Thẩm Quân Giao vừa mới làm gì cô ta không bảng vậy.
Quách Tịnh Kỳ ngày càng khóc lớn, Thẩm Quân Giao lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Thẩm Quân mệt mỏi, cô cố gảng nheo mắt lại nhìn người phụ nữ này, ánh mắt khó hiểu cực độ.
Thẩm Quân Giao tự hỏi rằng, người phụ nữ này bị cái gì vậy chứ? Chẳng phải vừa nãy cô ta còn đang rất tức giận muốn xông lên đánh cho cô một trận hay sao? Giờ đây cô ta đột nhiên lại như vậy, rốt cuộc là muốn giở trò gì? Thẩm Quân Giao còn đang muốn hỏi xem cô ta muốn làm trò gì thì một âm thanh lạnh lẽo vang lên ngay phía sau làm cho cô giật bắn mình và vô cùng sợ hãi.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
"Thẩm Quân Giao, cô làm gì bảo bối của tôi vậy hả?"
Trác Du Hiên lao nhanh vào trong bếp, vội vàng đỡ lấy Quách Tịnh Kỳ đang khóc lóc dữ dội, bày ra cái bộ mặt đáng thương kia.
Hắn xót xa nâng cánh tay đang bị thương của người phụ nữ kia lên rồi khẽ hỏi cô ta có bị đau hay không? Quả nhiên Quách Tịnh Kỳ cũng không phải là dạng vừa, cô ta đã ước tính được đúng thời điểm mà Trác Du Hiên trở về mà bày ra màn kịch này, không những thế, cô ta còn khiến cho Thẩm Quân Giao không hề hay biết gì hết.
Người phụ nữ này quả thật nham hiểm, nhưng cô ta che giấu quá kĩ rồi.
Trác Du Hiên về nhà, hẳn ta không thấy Quách Tịnh Kỳ đâu, lại nghe thấy tiếng khóc lóc của người phụ nữ này trong bếp, vì vậy, hắn đoán rằng đã xảy ra chuyện gì đó.
Chính vì vậy, Trác Du Hiên mới lao nhanh như bay vào trong bếp, nên mới thấy được cảnh tượng này.
Thẩm Quân Giao sợ hãi nhìn Trác Du Hiên, đến lúc này cô mới hiểu Quách Tịnh Kỳ kia là muốn bày ra trò gì? Hóa ra cô ta muốn dùng cách này để trừng phạt cô.
Thẩm Quân Giao vì quá sợ hãi, cô lên tiếng giải thích, cánh tay giơ ra định chạm vào người của Trác Du Hiên.
Nhưng chưa kịp làm như vậy, Thẩm Quân Giao đã nhận ngay một cái tát đau rát hết bên má của Trác Du Hiên.
Hắn chưa nói gì đã tức giận giáng cho Thẩm Quân Giao một cái tát, khiến cho gò má của cô bỗng đỏ rát.
"Thẩm Quân Giao, cái con khốn này, sao cô dám đẩy ngã tiểu Kỳ như vậy hả?"
Hai tay của Thẩm Quân Giao ôm chặt bên má sưng đỏ ấy của mình, trong lòng đau đến mức không một từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Trác Du Hiên lại một lần nữa vì người phụ nữ này mà đánh cô.
Nhưng cô đã làm gì sai? Không! Cô chẳng hề làm gì cô ta cải Chẳng qua là Quách Tịnh Kỳ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, cho nên mới bày ra trò này thôi! Thẩm Quân Giao ngước đôi mắt đau đớn của mình lên nhìn bộ dạng tức giận của Trác Du Hiên, cô đang định nói gì đó thì người phụ nữ kia đã dúi đầu vào ngực hắn khóc lóc, kể lể.
"Du Hiên, anh đừng đánh cô ấy, là lỗi của em, anh đừng trách cô ấy mà.
Chỉ tại em thấy cô ấy vất vả quá nên muốn giúp, ai ngờ cô ấy không vừa mắt em mà thôi...
Huhu....
Huhu..."
Quách Tịnh Kỳ vừa mếu máo vừa khóc nức nở với Trác Du Hiên.
Cô ta nói cứ như là muốn xin tội thay cho Thẩm Quân Giao, nhưng thực chất cô ta chính là đang kể tội của cô mà thôi.
Quách Tịnh Kỳ bây giờ với kẻ vừa nãy hoàn toàn không thể khiến ai ngờ rằng đó là một cả.
Nghe Quách Tịnh Kỳ nói xong, Trác Du Hiên ngay lập tức quay sang trừng mắt nhìn Thẩm Quân Giao, hắn tức giận nhìn cô.
"Nói, có phải như vậy hay không? Là cô dám đẩy ngã tiểu Kỳ?"
Trác Du Hiên chính là đang đau lòng cho cô tình nhân nhỏ kia của mình.
Nhưng hẳn không đau lòng vì cô ta mà là đau lòng vì gương mặt xinh đẹp giống hệt với Thẩm Sơ Vũ kia.
Quách Tịnh Kỳ có gương mặt giống với Thẩm Sơ Vũ, cho nên Trác Du Hiên mới đối xử tốt với cô ta như thể, nếu không thì còn lâu.
Thẩm Quân Giao liên tục lắc đầu, cô bò đến chỗ Trác Du Hiên đang đứng, túm lấy ống quần của hắn ta.
Cổ họng cô dường như bị một thứ gì đó chặn lại, một ngọn lửa vô hình dường như đang bốc cháy âm ỉ trong cổ họng của cô.
Cô khó khăn giải thích với Trác Du Hiên.
"Không có...
Em thật sự không hề làm vậy...
Là cô ta tự làm mình ngã...
Em không hề đẩy ngã cô ta..."
Thẩm Quân Giao đau đớn giải thích, nhưng thứ cô nhận được chỉ là một cú đạp rất mạnh lên bụng của cô đến từ Trác Du Hiên, làm cho cả người của Thẩm Quân Giao ngã lăn quay ra đó.
Trác Du Hiên đầy giận giữ, hắn quát lớn khiến cho Quách Tịnh Kỳ đứng ở bên cạnh cũng sợ hãi.
"Thứ tiện nhân này, đến giờ mà cô vẫn còn xảo biện được à? Cô làm tiểu Kỳ của tôi bị thương mà giờ cô lại dám đổ mọi tội lỗi lên đầu cô ấy hay sao?"
Thẩm Quân Giao bị nạt đến mếu máo, đôi mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào cũng không hay, cổ họng thì nghẹn ứ phát không ra tiếng.
Thẩm Quân Giao chỉ biết giương mắt nhìn Trác Du Hiên một cách bất lực.
Cô phải giải thích như thế nào thì Trác Du Hiên mới chịu tin cô không hề làm gì tiểu Kỳ của hắn đây? Thấy Trác Du Hiên tức giận, Quách Tịnh Kỳ ở bên cạnh liên tục sụt sịt, cô ta khẽ lay lay cánh tay của người đàn ông, giọng điệu vô cùng uất ức.
"Thôi bỏ đi anh, dù sao cô ấy cũng không cổ ý làm như vậy mà, anh bỏ qua cho cô ấy đi.
Dù sao lần này cũng là lỗi của em"
Quách Tịnh Kỳ làm ra vẻ vô cùng ấm ức, cô ta cúi mặt xuống liên tục khóc lóc.
Trác Du Hiên nhìn cô ta, hắn vô cùng đau lòng, Trác Du Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, khẽ an ủi.
"Em không cần phải cầu xin cho cô ta đâu, cô ta dám làm em bị thương, anh nhất định phải phạt cô ta thật nặng để cho cô ta nhớ rằng không có lần sau."
Nói xong, Trác Du Hiên quay sang quát Thẩm Quân Giao một tiếng.
"Cô, mau cút ra ngoài sân quỳ cho tôi.
Quy một ngày một đêm, không cho phép đứng dậy, cũng không được phép ăn gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.