Chương 305: Hôn mê ba năm
hương ly
08/09/2021
"Quân Dao, là anh đây, em có đau hay không?"
Bị thương nặng như thể, chắc chắn là em cảm thấy rất đau nhỉ? Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em, anh sẽ không để em mãi ở trong tình trạng như thế này đâu.
Quân Dao, chờ anh, em hãy chờ anh thêm một thời gian nữa, em sẽ tỉnh lại.
"Quân Dao, em ngủ thì ngủ, chứ đừng ngủ mãi nhé! Chắc chắn là em sẽ tỉnh lại có đúng không?"
Trác Du Hiên một mực khẳng định là như vậy.
Cho dù bác sĩ có nói Thẩm Quân Dao sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, nhưng như vậy thì đã sao? Trong lòng của Trác Du Hiên vẫn ấp ủ hy sinh, chắc chắn Thẩm Quân Dao sẽ không làm sao hết.
Người con gái ấy sẽ không rời khỏi hẳn dê dàng như vậy đâu.
Kể từ đó trôi qua, Trác Du Hiên luôn túc trực ở bên cạnh Thẩm Quân Dao, ngoại trừ bác sĩ đến kiểm tra thường xuyên cho cô, hắn không để cho bất kì người nào lại gần người con gái ấy cả.
Ngay cả cha mẹ của Thẩm Quân Dao cũng chỉ được đến thăm cô trong thời gian mà Trác Du Hiên quy định, nếu không thì bọn họ sẽ không được gặp Thẩm Quân Dao nữa.
Thẩm Quân Dao vẫn hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh, hệt như lúc ban đầu, người con gái ấy gần như không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhưng Trác Du Hiên vẫn không bỏ cuộc, hắn ngày ngày bên cô, ngày ngày chăm sóc cho Thẩm Quân Dao.
Theo lời tư vấn của những chuyên gia nước ngoài, Trác Du Hiên ngày nào cũng ở bên cạnh trò chuyện với Thẩm Quân Dao.
Có khi hắn kế cho cô nghe những câu chuyện, hay là có khi hắn kể lại cho Thẩm Quân Dao những chuyện hôm đó hắn gặp phải.
Vui mừng tâm sự với người con gái ấy trong mấy tháng liền, bác sĩ nói làm như vậy sẽ kích thích não bộ của Thẩm Quân Dao, giúp cô sớm ngày khỏe lại.
Trác Du Hiên kiên trì ngày qua ngày ở bên cạnh trò chuyện với Thẩm Quân Dao, nhưng tình trạng của cô vẫn chỉ có như vậy, vẫn nằm im lìm ở trên giường bệnh.
Nhiều người bảo hắn điên, cứ lao đầu vào những thứ không bao giờ xảy ra, nhưng Trác Du Hiên chẳng hề quan tâm đến mấy lời nói đó của bọn họ.
Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc ba năm đã trôi qua Ba năm không ngờ lại trôi qua nhanh đến như vậy! Thẩm Quân Dao đã ngủ ở trên giường bệnh trong suốt ba năm nay, tình trạng của cô vẫn như lúc ban đầu, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Ba năm nay, Trác Du Hiên vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh của Thẩm Quân Dao, hắn kiên trì chăm sóc cho cô trong ba năm, không màng đến những lời đàm tiếu của đám người ngoài kia.
Trác Du Hiên cũng đã chuyển Thẩm Quân Dao về nhà để tiện chăm sóc cho cô, hắn không muốn để cô ở lại bệnh viện nữa.
Như vậy sẽ ảnh hưởng nhiều đến việc điều trị.
Không những vậy, Trác Du Hiên còn mời bao nhiêu là chuyên gia, bỏ bao nhiêu tiền để mua thuốc bổ não, nhằm giúp Thẩm Quân Dao nhanh chóng khỏe lại.
Nhưng dường như kết quả nhận lại hoàn toàn bằng không.
Thẩm Quân Dao vẫn chẳng có dấu hiệu khấm khá hơn là bao.
Ngày ngày vẫn có hộ lý ở bên cạnh thầy Trác Du Hiên chăm sóc cho người con gái ấy trong lúc Trác Du Hiên mệt mỏi đi nghỉ hay là có việc cần phải giải quyết.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Trác Du Hiên như vậy mà xót xa.
Ai ai cũng khuyên hắn hãy giải thoát cho Thẩm Quân Dao đi, đừng ép cô gái ấy cứ phải gắng gượng sống như vậy nữa.
Như thế chỉ làm khổ cho cả hai mà thôi.
Nhưng mà Trác Du Hiên đâu hề nghe, ai nói như vậy, ngay lập tức hản liền tỏ ra khó chịu, thậm chí còn đe doạ nếu kẻ nào dám nhắc đến chuyện này thì Trác Du Hiên sẽ chôn sống kẻ đó trước tiên.
Ai ai nhìn vào cảnh tượng này đều lắc đầu ngao ngán.
Trác Du Hiên lại cứ dày vò bản thân mình như thế, hắn không mệt hay sao? Hắn không mệt thì thôi, đừng làm cô gái đáng thương kia phải mệt cùng hắn nữa.
Thẩm Quân Dao ba năm rồi không tỉnh, có lẽ cả đời này cô cũng không thể tỉnh lại được nữa, vậy mà Trác Du Hiên vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật này hay sao? Ngày ngày ở bên cạnh trò chuyện tâm sự với Thẩm Quân Dao không biết mệt mỏi, trong suốt ba năm nay, Trác Du Hiên gần như đã thay đổi rất nhiều.
Trên đầu đã điểm bạc một vài sợi tóc, khuôn mặt đầy mệt mỏi, một vài nếp nhăn đã xuất hiện trên gương mặt của người đàn ông chưa đầy bốn mươi tuổi.
Nhìn người con gái ba năm như một ở trên giường kia, người đàn ông vô cùng xót xa.
"Thẩm Quân Dao, em đã ngủ ba năm rồi đấy, đừng ngủ nữa, em thật sự không mệt hay sao?"
"Giờ anh mới biết ngủ là sở thích của em đấy Quân Dao ạ!"
"Ngủ nhiều không mệt sao em, em dậy đi, mở mắt ra nhìn anh một lần có được khuôn? Anh nhớ em lắm, anh có rất nhiều điều muốn nói với em, em tỉnh lại đi.
Chỉ cần em tỉnh dậy thì muốn gì anh đều có thể cho em"
"Cuộc sống ba năm nay của anh rất cô đơn em biết không? Cuộc sống không có em chẳng còn ý nghĩa gì với anh hết, xin em hãy tỉnh lại đi, van câu em đừng ngủ nữa."
Trác Du Hiên ngồi bên giường bệnh của Thẩm Quân Dao bộc lộ hết ra những lời đó.
Những lời đó đều là những lời Trác Du Hiên giấu kín ở trong lòng bao nhiêu năm nay.
Hắn ngày một già đi, mà Thẩm Quân Dao vẫn xinh đẹp như thế, liệu khi cô tỉnh lại sẽ không còn nhận ra hắn hay không? Cuộc sống không có Thẩm Quân Dao chẳng còn có ý nghĩa gì cả.
Chán nản, vô vị, cô đơn, không một người bầu bạn bên cạnh, đó là cuộc sống của Trác Du Hiên trong suốt ba năm nay.
Hắn chỉ hy vọng Thẩm Quân Dao càng sớm tỉnh lại càng tốt, như vậy cuộc sống của hắn sẽ không còn cô đơn nữa.
Nhưng người con gái ấy bao giờ mới tỉnh lại? Hản đợi ba năm rồi, không sợ phải đợi thêm, nhưng thời hạn mười năm cuộc sống của Thẩm Quân Dao đã mất ba năm rồi, giờ chỉ còn một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi.
Trác Du Hiên chỉ muốn tận dụng mọi thời gian để ở bên cạnh vui vẻ để ở bên cạnh người con gái này mà thôi, vậy mà đã ba năm rồi, chẳng biết cô gái này sẽ gắng gượng được đến bao giờ nữa đây.
Trác Dương Phong đến đây lại bắt gặp cảnh này, anh mệt mỏi lắc đầu nhìn người anh trai cố chấp của mình đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Thẩm Quân Dao, chị dâu của anh kia.
Anh hai của anh quả thật rất ngang bướng, nói mãi vẫn không chịu nghe.
Chị dâu của anh ở trong tình trạng như thế kia chắc chắn sẽ không tỉnh lại được nữa đâu, vậy mà Trác Du Hiên vẫn chưa có ý định giải thoát cho cô gái đáng thương ấy.
Lúc trước thì đánh đập mảng chửi người ta, bây giờ hối hận, muốn ở bên cạnh của người con gái ấy nhưng lại hại con gái người ta thành ra như vậy.
"Anh hai, anh theo em ra đây, em có chuyện cần phải nói với anh"
Trác Dương Phong đi đến bên cạnh của Trác Du Hiên, anh khẽ vỗ lên vai của anh trai mình, từ từ bảo anh.
Trác Du Hiên vẫn đang ngây ngô nhìn Thẩm Quân Dao ở trên giường bệnh kia, thì nghe thấy Trác Dương Phong gọi, hắn mới ngẩng đầu lên.
Từ từ đặt đôi bàn tay của Thẩm Quân Dao xuống giường, Trác Du Hiên mới nhẹ nhàng khép cửa lại, lắng lặng đi theo Trác Dương Phong, em trai của mình ra phòng cách.
Nhìn bộ dạng sống không ra sống, chết không ra chết của anh trai mình, Trác Dương Phong nhướn mày.
Bị thương nặng như thể, chắc chắn là em cảm thấy rất đau nhỉ? Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em, anh sẽ không để em mãi ở trong tình trạng như thế này đâu.
Quân Dao, chờ anh, em hãy chờ anh thêm một thời gian nữa, em sẽ tỉnh lại.
"Quân Dao, em ngủ thì ngủ, chứ đừng ngủ mãi nhé! Chắc chắn là em sẽ tỉnh lại có đúng không?"
Trác Du Hiên một mực khẳng định là như vậy.
Cho dù bác sĩ có nói Thẩm Quân Dao sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, nhưng như vậy thì đã sao? Trong lòng của Trác Du Hiên vẫn ấp ủ hy sinh, chắc chắn Thẩm Quân Dao sẽ không làm sao hết.
Người con gái ấy sẽ không rời khỏi hẳn dê dàng như vậy đâu.
Kể từ đó trôi qua, Trác Du Hiên luôn túc trực ở bên cạnh Thẩm Quân Dao, ngoại trừ bác sĩ đến kiểm tra thường xuyên cho cô, hắn không để cho bất kì người nào lại gần người con gái ấy cả.
Ngay cả cha mẹ của Thẩm Quân Dao cũng chỉ được đến thăm cô trong thời gian mà Trác Du Hiên quy định, nếu không thì bọn họ sẽ không được gặp Thẩm Quân Dao nữa.
Thẩm Quân Dao vẫn hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh, hệt như lúc ban đầu, người con gái ấy gần như không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhưng Trác Du Hiên vẫn không bỏ cuộc, hắn ngày ngày bên cô, ngày ngày chăm sóc cho Thẩm Quân Dao.
Theo lời tư vấn của những chuyên gia nước ngoài, Trác Du Hiên ngày nào cũng ở bên cạnh trò chuyện với Thẩm Quân Dao.
Có khi hắn kế cho cô nghe những câu chuyện, hay là có khi hắn kể lại cho Thẩm Quân Dao những chuyện hôm đó hắn gặp phải.
Vui mừng tâm sự với người con gái ấy trong mấy tháng liền, bác sĩ nói làm như vậy sẽ kích thích não bộ của Thẩm Quân Dao, giúp cô sớm ngày khỏe lại.
Trác Du Hiên kiên trì ngày qua ngày ở bên cạnh trò chuyện với Thẩm Quân Dao, nhưng tình trạng của cô vẫn chỉ có như vậy, vẫn nằm im lìm ở trên giường bệnh.
Nhiều người bảo hắn điên, cứ lao đầu vào những thứ không bao giờ xảy ra, nhưng Trác Du Hiên chẳng hề quan tâm đến mấy lời nói đó của bọn họ.
Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc ba năm đã trôi qua Ba năm không ngờ lại trôi qua nhanh đến như vậy! Thẩm Quân Dao đã ngủ ở trên giường bệnh trong suốt ba năm nay, tình trạng của cô vẫn như lúc ban đầu, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Ba năm nay, Trác Du Hiên vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh của Thẩm Quân Dao, hắn kiên trì chăm sóc cho cô trong ba năm, không màng đến những lời đàm tiếu của đám người ngoài kia.
Trác Du Hiên cũng đã chuyển Thẩm Quân Dao về nhà để tiện chăm sóc cho cô, hắn không muốn để cô ở lại bệnh viện nữa.
Như vậy sẽ ảnh hưởng nhiều đến việc điều trị.
Không những vậy, Trác Du Hiên còn mời bao nhiêu là chuyên gia, bỏ bao nhiêu tiền để mua thuốc bổ não, nhằm giúp Thẩm Quân Dao nhanh chóng khỏe lại.
Nhưng dường như kết quả nhận lại hoàn toàn bằng không.
Thẩm Quân Dao vẫn chẳng có dấu hiệu khấm khá hơn là bao.
Ngày ngày vẫn có hộ lý ở bên cạnh thầy Trác Du Hiên chăm sóc cho người con gái ấy trong lúc Trác Du Hiên mệt mỏi đi nghỉ hay là có việc cần phải giải quyết.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Trác Du Hiên như vậy mà xót xa.
Ai ai cũng khuyên hắn hãy giải thoát cho Thẩm Quân Dao đi, đừng ép cô gái ấy cứ phải gắng gượng sống như vậy nữa.
Như thế chỉ làm khổ cho cả hai mà thôi.
Nhưng mà Trác Du Hiên đâu hề nghe, ai nói như vậy, ngay lập tức hản liền tỏ ra khó chịu, thậm chí còn đe doạ nếu kẻ nào dám nhắc đến chuyện này thì Trác Du Hiên sẽ chôn sống kẻ đó trước tiên.
Ai ai nhìn vào cảnh tượng này đều lắc đầu ngao ngán.
Trác Du Hiên lại cứ dày vò bản thân mình như thế, hắn không mệt hay sao? Hắn không mệt thì thôi, đừng làm cô gái đáng thương kia phải mệt cùng hắn nữa.
Thẩm Quân Dao ba năm rồi không tỉnh, có lẽ cả đời này cô cũng không thể tỉnh lại được nữa, vậy mà Trác Du Hiên vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật này hay sao? Ngày ngày ở bên cạnh trò chuyện tâm sự với Thẩm Quân Dao không biết mệt mỏi, trong suốt ba năm nay, Trác Du Hiên gần như đã thay đổi rất nhiều.
Trên đầu đã điểm bạc một vài sợi tóc, khuôn mặt đầy mệt mỏi, một vài nếp nhăn đã xuất hiện trên gương mặt của người đàn ông chưa đầy bốn mươi tuổi.
Nhìn người con gái ba năm như một ở trên giường kia, người đàn ông vô cùng xót xa.
"Thẩm Quân Dao, em đã ngủ ba năm rồi đấy, đừng ngủ nữa, em thật sự không mệt hay sao?"
"Giờ anh mới biết ngủ là sở thích của em đấy Quân Dao ạ!"
"Ngủ nhiều không mệt sao em, em dậy đi, mở mắt ra nhìn anh một lần có được khuôn? Anh nhớ em lắm, anh có rất nhiều điều muốn nói với em, em tỉnh lại đi.
Chỉ cần em tỉnh dậy thì muốn gì anh đều có thể cho em"
"Cuộc sống ba năm nay của anh rất cô đơn em biết không? Cuộc sống không có em chẳng còn ý nghĩa gì với anh hết, xin em hãy tỉnh lại đi, van câu em đừng ngủ nữa."
Trác Du Hiên ngồi bên giường bệnh của Thẩm Quân Dao bộc lộ hết ra những lời đó.
Những lời đó đều là những lời Trác Du Hiên giấu kín ở trong lòng bao nhiêu năm nay.
Hắn ngày một già đi, mà Thẩm Quân Dao vẫn xinh đẹp như thế, liệu khi cô tỉnh lại sẽ không còn nhận ra hắn hay không? Cuộc sống không có Thẩm Quân Dao chẳng còn có ý nghĩa gì cả.
Chán nản, vô vị, cô đơn, không một người bầu bạn bên cạnh, đó là cuộc sống của Trác Du Hiên trong suốt ba năm nay.
Hắn chỉ hy vọng Thẩm Quân Dao càng sớm tỉnh lại càng tốt, như vậy cuộc sống của hắn sẽ không còn cô đơn nữa.
Nhưng người con gái ấy bao giờ mới tỉnh lại? Hản đợi ba năm rồi, không sợ phải đợi thêm, nhưng thời hạn mười năm cuộc sống của Thẩm Quân Dao đã mất ba năm rồi, giờ chỉ còn một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi.
Trác Du Hiên chỉ muốn tận dụng mọi thời gian để ở bên cạnh vui vẻ để ở bên cạnh người con gái này mà thôi, vậy mà đã ba năm rồi, chẳng biết cô gái này sẽ gắng gượng được đến bao giờ nữa đây.
Trác Dương Phong đến đây lại bắt gặp cảnh này, anh mệt mỏi lắc đầu nhìn người anh trai cố chấp của mình đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Thẩm Quân Dao, chị dâu của anh kia.
Anh hai của anh quả thật rất ngang bướng, nói mãi vẫn không chịu nghe.
Chị dâu của anh ở trong tình trạng như thế kia chắc chắn sẽ không tỉnh lại được nữa đâu, vậy mà Trác Du Hiên vẫn chưa có ý định giải thoát cho cô gái đáng thương ấy.
Lúc trước thì đánh đập mảng chửi người ta, bây giờ hối hận, muốn ở bên cạnh của người con gái ấy nhưng lại hại con gái người ta thành ra như vậy.
"Anh hai, anh theo em ra đây, em có chuyện cần phải nói với anh"
Trác Dương Phong đi đến bên cạnh của Trác Du Hiên, anh khẽ vỗ lên vai của anh trai mình, từ từ bảo anh.
Trác Du Hiên vẫn đang ngây ngô nhìn Thẩm Quân Dao ở trên giường bệnh kia, thì nghe thấy Trác Dương Phong gọi, hắn mới ngẩng đầu lên.
Từ từ đặt đôi bàn tay của Thẩm Quân Dao xuống giường, Trác Du Hiên mới nhẹ nhàng khép cửa lại, lắng lặng đi theo Trác Dương Phong, em trai của mình ra phòng cách.
Nhìn bộ dạng sống không ra sống, chết không ra chết của anh trai mình, Trác Dương Phong nhướn mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.