Chương 313: Không hận tức là không yêu
hương ly
14/09/2021
"Quân Dao, em đừng nói như vậy.Hôn nhân này không phải là sai lâm, tất cả mọi chuyện đều do anh gây ra cả, hãy để anh sửa chữa sai lầm này có được không? Xin em, đừng rời xa anh, anh thật sự không muốn mất em đâu"
"Sửa chữa? Sửa chữa bằng cách nào? Giữa hai chúng ta còn tồn tại mạng sống của hai đứa trẻ, anh bảo tôi nên đối diện với kẻ đã chính tay giết chết con của mình như thế nào đây?"
Thẩm Quân Dao thật sự không có can đảm để ở cùng người đàn ông này thêm một phút giây nào nữa.
Hắn ta là người giết chết con của cô, không chỉ một đứa mà là hai đứa, hai sinh linh bé nhỏ tội nghiệp ấy của cô bị chính tay người đàn ông này hại chết, bảo cô ngày ngày đối diện với Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao thật sự không có can đảm để làm như vậy.
Bảo cô ăn chung một mâm cơm, ngủ chung một chiếc giường, ngày ngày nhìn mặt kẻ hại chết hai sinh linh tội nghiệp ở trong bụng cô vẫn còn sống thanh thản như vậy, Thẩm Quân Dao không cách nào làm được điều đó.
Không thể báo thù nhưng cũng không thể tha thứ, vậy thì giải thoát cho nhau chính là cách tốt nhất rồi! Nghe Thẩm Quân Dao nói ra những lời ấy, trái tim của Trác Du Hiên như bị hàng vạn cây kim xuyên xỏ qua đó, một cảm giác đau đớn đến khó tả.
Hồ hấp như hoàn toàn ngừng trệ, huyết mạch trong người không thể lưu thông được, suýt chút nữa Trác Du Hiên đã ngã xuống sàn nhà rồi.
"Vậy thì em hận anh đi, em cứ hận anh cũng được.Em hận anh hay ghét bỏ anh, anh đều không để tâm đến, nhưng xin em đừng rời xa anh được không.Cho anh một cơ hội, em nói cho anh biết cách nào để em tha thứ cho anh đi, chứ anh không thể mất em em biết không?"
Từng lời đau đớn nhói lòng được bật ra từ miệng của người đàn ông được mệnh danh là ông hoàng trẻ tuổi nhất của giới kinh doanh kia, Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Dao không cần phải yêu hắn, cô hận hắn cũng được, không muốn nhìn mặt hắn cũng được, chỉ cần người con gái ấy mãi ở bên cạnh hắn mà thôi.
Trác Du Hiên sẵn sàng không xuất hiện trước mặt Thẩm Quân Dao nếu như cô không cần, hoặc hắn chỉ cần đứng từ xa nhìn cô là được.
Chỉ cần Thẩm Quân Dao ở bên cạnh hắn, Trác Du Hiên sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện vì người con gái ấy.
Thẩm Quân Dao lắc đầu, cô mỉm cười nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt của mình, nhẹ nhàng nói ra những lời rất nhẹ, không mang theo một mối hận thù truyền kiếp hay là sự tức giận, lời nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại rất xa cách.
"Trác Du Hiên, tôi không hận anh, anh không cần phải để ý chuyện này.
Nếu sự tha thứ của tôi có thể đổi lấy sự giải thoát, tôi chấp nhận tha thứ cho anh.
Tôi tha thứ cho tất cả những gì anh đã gây ra cho tôi, tha thứ cho những tổn thương bao nhiêu năm qua mà anh đã ép tôi chịu đựng"
Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Hận thù làm gì để hành hạ bản thân.
Thẩm Quân Dao không hận Trác Du Hiên, cô cho rằng những gì mình trải qua đều do sự sắp đặt của ông trời, đều là do sự sắp đặt của số phận nghiệt ngã.
Hai bọn họ, đâu ai có quyền lựa chọn số phận của mình.
Cô thấu hiểu cho hẳn, vì lúc đó hẳn quá yêu Thấm Sơ Vũ nên mới làm người con gái ấy, nhưng nếu cô đã không còn tình cảm với hẳn, vậy thì Trác Du Hiên cứ một mực giữ Thẩm Quân Dao ở bên cạnh để làm gì? Lòng của hãn lúc này đau như dao cắt, hàng loạt những câu hỏi hiện lên ở trong đầu của người đàn ông này.
Trác Du Hiên hẳn nên làm thế nào đây? Hãn không muốn buông tay dễ dàng như thế, vì Trác Du Hiên cần Thẩm Quân Dao.
"Quân Dao, nếu em đã tha thứ cho anh thì em có thể thử mở lòng với anh một lần nữa có được hay không? Coi như là em thử ở bên cạnh anh một thời gian, nếu em vẫn không chấp nhận được anh thì anh sẽ ký vào đơn ly hôn có được không?"
Dù đã biết trước kết quả, nhưng Trác Du Hiên vẫn muốn tìm cách níu giữ, hản muốn níu giữ người con gái ấy ở bên cạnh mình.
Trác Du Hiên không nỡ xa Thẩm Quân Dao.
Trong ba năm người con gái ấy hôn mê không tỉnh, Trác Du Hiên đã khổ sở, bộ dạng của người đàn ông này đã tàn tạ đến mức độ nào, không một ai là không thấy được.
Nếu như Thẩm Quân Dao thật sự rời xa hẳn, vậy thì Trác Du Hiên sẽ phải sống sao đây? "Trác Dụ Hiên, tôi tha thứ cho anh không có nghĩa là tôi có thể ở bên cạnh anh.Tổn thương mà anh gây ra cho tôi thật sự quá lớn, trái tim của tôi nó gần như đã vỡ nát hết rôi.Tôi mệt lắm, không muốn tiếp tục nữa"
Tha thứ không có nghĩa là có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Tha thứ không có nghĩa là quên đi bao nhiêu tổn thương mà mình đã phải chịu.
Những tổn thương năm xưa quá sâu nặng, Thẩm Quân Dao thật sự không còn đủ can đảm để mà đối mặt tiếp nữa.
Buông tha cho cô, cũng chính là buông tha cho Trác Du Hiên.
Hai người buông tha cho nhau, như vậy mới không còn đau khổ nữa.
Trác Du Hiên hốc mắt càng ngày càng cay, hắn thật sự không thể nào nghe thêm được nữa.
Người đàn ông liên tục lắc đầu nhìn Thẩm Quân Dao, đừng nói nữa, hẳn không thể nghe tiếp được nữa.
Một người đàn ông mạnh mẽ như Trác Du Hiên cũng có ngày yếu đuối như hôm nay, hắn thật sự muốn khóc, rất muốn xả hết những mệt mỏi trong thời gian qua mà hắn đã chôn giấu ở trong lòng.
Người con gái ấy gương mặt vẫn còn nở một nụ cười sau những gì mà mình đã phải trải qua.
Cô cười mà không phải là khóc.
Cô cười nhưng lại khiến cho Trác Du Hiên đau đớn không ngừng.
Trác Du Hiên cảm thấy sắp không thở được nữa rồi, từng hơi thở của người đàn ông nặng nề, lông ngực phập phồng nhìn đôi mắt u buồn của Thẩm Quân Dao kia.
Chẳng lẽ không thể cứu vãn được nữa hay sao? "Quân Dao, giữa chúng ta thật sự không thể nữa sao? Em thật sự không thể cho anh một cơ hội, không để anh ở bên cạnh lo lắng cho em sao?"
"Trác thiếu gia, anh nói xem, nếu như một người đã làm tổn thương anh rất nhiều, thậm chí là còn giết con của anh, anh có đồng ý ở bên cạnh người ấy hay không?"
Trác Du Hiên nghẹn họng, hắn thật sự không biết phải trả lời câu hỏi này của Thẩm Quân Dao như thế nào cả.
Bỗng dưng Thẩm Quân Dao thấy thật buồn cười, nếu như Trác Du Hiên nói những lời này với cô sớm hơn một chút, thì có lẽ cô sẽ gật đầu đồng ý cho hẳn một cơ hội.
Nhưng chỉ tiếc rằng, hẳn đã nói quá muộn rồi.
"Quân Dao, không phải là em nói yêu anh hay sao? Tại sao không thể cho anh một cơ hội?"
"Sửa chữa? Sửa chữa bằng cách nào? Giữa hai chúng ta còn tồn tại mạng sống của hai đứa trẻ, anh bảo tôi nên đối diện với kẻ đã chính tay giết chết con của mình như thế nào đây?"
Thẩm Quân Dao thật sự không có can đảm để ở cùng người đàn ông này thêm một phút giây nào nữa.
Hắn ta là người giết chết con của cô, không chỉ một đứa mà là hai đứa, hai sinh linh bé nhỏ tội nghiệp ấy của cô bị chính tay người đàn ông này hại chết, bảo cô ngày ngày đối diện với Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao thật sự không có can đảm để làm như vậy.
Bảo cô ăn chung một mâm cơm, ngủ chung một chiếc giường, ngày ngày nhìn mặt kẻ hại chết hai sinh linh tội nghiệp ở trong bụng cô vẫn còn sống thanh thản như vậy, Thẩm Quân Dao không cách nào làm được điều đó.
Không thể báo thù nhưng cũng không thể tha thứ, vậy thì giải thoát cho nhau chính là cách tốt nhất rồi! Nghe Thẩm Quân Dao nói ra những lời ấy, trái tim của Trác Du Hiên như bị hàng vạn cây kim xuyên xỏ qua đó, một cảm giác đau đớn đến khó tả.
Hồ hấp như hoàn toàn ngừng trệ, huyết mạch trong người không thể lưu thông được, suýt chút nữa Trác Du Hiên đã ngã xuống sàn nhà rồi.
"Vậy thì em hận anh đi, em cứ hận anh cũng được.Em hận anh hay ghét bỏ anh, anh đều không để tâm đến, nhưng xin em đừng rời xa anh được không.Cho anh một cơ hội, em nói cho anh biết cách nào để em tha thứ cho anh đi, chứ anh không thể mất em em biết không?"
Từng lời đau đớn nhói lòng được bật ra từ miệng của người đàn ông được mệnh danh là ông hoàng trẻ tuổi nhất của giới kinh doanh kia, Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Dao không cần phải yêu hắn, cô hận hắn cũng được, không muốn nhìn mặt hắn cũng được, chỉ cần người con gái ấy mãi ở bên cạnh hắn mà thôi.
Trác Du Hiên sẵn sàng không xuất hiện trước mặt Thẩm Quân Dao nếu như cô không cần, hoặc hắn chỉ cần đứng từ xa nhìn cô là được.
Chỉ cần Thẩm Quân Dao ở bên cạnh hắn, Trác Du Hiên sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện vì người con gái ấy.
Thẩm Quân Dao lắc đầu, cô mỉm cười nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt của mình, nhẹ nhàng nói ra những lời rất nhẹ, không mang theo một mối hận thù truyền kiếp hay là sự tức giận, lời nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại rất xa cách.
"Trác Du Hiên, tôi không hận anh, anh không cần phải để ý chuyện này.
Nếu sự tha thứ của tôi có thể đổi lấy sự giải thoát, tôi chấp nhận tha thứ cho anh.
Tôi tha thứ cho tất cả những gì anh đã gây ra cho tôi, tha thứ cho những tổn thương bao nhiêu năm qua mà anh đã ép tôi chịu đựng"
Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Hận thù làm gì để hành hạ bản thân.
Thẩm Quân Dao không hận Trác Du Hiên, cô cho rằng những gì mình trải qua đều do sự sắp đặt của ông trời, đều là do sự sắp đặt của số phận nghiệt ngã.
Hai bọn họ, đâu ai có quyền lựa chọn số phận của mình.
Cô thấu hiểu cho hẳn, vì lúc đó hẳn quá yêu Thấm Sơ Vũ nên mới làm người con gái ấy, nhưng nếu cô đã không còn tình cảm với hẳn, vậy thì Trác Du Hiên cứ một mực giữ Thẩm Quân Dao ở bên cạnh để làm gì? Lòng của hãn lúc này đau như dao cắt, hàng loạt những câu hỏi hiện lên ở trong đầu của người đàn ông này.
Trác Du Hiên hẳn nên làm thế nào đây? Hãn không muốn buông tay dễ dàng như thế, vì Trác Du Hiên cần Thẩm Quân Dao.
"Quân Dao, nếu em đã tha thứ cho anh thì em có thể thử mở lòng với anh một lần nữa có được hay không? Coi như là em thử ở bên cạnh anh một thời gian, nếu em vẫn không chấp nhận được anh thì anh sẽ ký vào đơn ly hôn có được không?"
Dù đã biết trước kết quả, nhưng Trác Du Hiên vẫn muốn tìm cách níu giữ, hản muốn níu giữ người con gái ấy ở bên cạnh mình.
Trác Du Hiên không nỡ xa Thẩm Quân Dao.
Trong ba năm người con gái ấy hôn mê không tỉnh, Trác Du Hiên đã khổ sở, bộ dạng của người đàn ông này đã tàn tạ đến mức độ nào, không một ai là không thấy được.
Nếu như Thẩm Quân Dao thật sự rời xa hẳn, vậy thì Trác Du Hiên sẽ phải sống sao đây? "Trác Dụ Hiên, tôi tha thứ cho anh không có nghĩa là tôi có thể ở bên cạnh anh.Tổn thương mà anh gây ra cho tôi thật sự quá lớn, trái tim của tôi nó gần như đã vỡ nát hết rôi.Tôi mệt lắm, không muốn tiếp tục nữa"
Tha thứ không có nghĩa là có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Tha thứ không có nghĩa là quên đi bao nhiêu tổn thương mà mình đã phải chịu.
Những tổn thương năm xưa quá sâu nặng, Thẩm Quân Dao thật sự không còn đủ can đảm để mà đối mặt tiếp nữa.
Buông tha cho cô, cũng chính là buông tha cho Trác Du Hiên.
Hai người buông tha cho nhau, như vậy mới không còn đau khổ nữa.
Trác Du Hiên hốc mắt càng ngày càng cay, hắn thật sự không thể nào nghe thêm được nữa.
Người đàn ông liên tục lắc đầu nhìn Thẩm Quân Dao, đừng nói nữa, hẳn không thể nghe tiếp được nữa.
Một người đàn ông mạnh mẽ như Trác Du Hiên cũng có ngày yếu đuối như hôm nay, hắn thật sự muốn khóc, rất muốn xả hết những mệt mỏi trong thời gian qua mà hắn đã chôn giấu ở trong lòng.
Người con gái ấy gương mặt vẫn còn nở một nụ cười sau những gì mà mình đã phải trải qua.
Cô cười mà không phải là khóc.
Cô cười nhưng lại khiến cho Trác Du Hiên đau đớn không ngừng.
Trác Du Hiên cảm thấy sắp không thở được nữa rồi, từng hơi thở của người đàn ông nặng nề, lông ngực phập phồng nhìn đôi mắt u buồn của Thẩm Quân Dao kia.
Chẳng lẽ không thể cứu vãn được nữa hay sao? "Quân Dao, giữa chúng ta thật sự không thể nữa sao? Em thật sự không thể cho anh một cơ hội, không để anh ở bên cạnh lo lắng cho em sao?"
"Trác thiếu gia, anh nói xem, nếu như một người đã làm tổn thương anh rất nhiều, thậm chí là còn giết con của anh, anh có đồng ý ở bên cạnh người ấy hay không?"
Trác Du Hiên nghẹn họng, hắn thật sự không biết phải trả lời câu hỏi này của Thẩm Quân Dao như thế nào cả.
Bỗng dưng Thẩm Quân Dao thấy thật buồn cười, nếu như Trác Du Hiên nói những lời này với cô sớm hơn một chút, thì có lẽ cô sẽ gật đầu đồng ý cho hẳn một cơ hội.
Nhưng chỉ tiếc rằng, hẳn đã nói quá muộn rồi.
"Quân Dao, không phải là em nói yêu anh hay sao? Tại sao không thể cho anh một cơ hội?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.