Chương 309: Không nhận mẹ ruột
hương ly
11/09/2021
"Trác Du Hiên, con gái tôi tỉnh rồi sao?"
Cả Trác Du Hiên lần Thẩm Quân Dao đều giật mình bởi tiếng hét của Thẩm phu nhân kia.
Bốn mắt nhìn về phía bà ta một cách kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó hai người họ đã thu về bộ dạng như ban đầu.
Trịnh Liên có lẽ đã nhận được tin của Trác Dương Phong, sau khi thông báo con gái của bà ta đã tỉnh thì Thẩm phu nhân đã ngay lập tức xông đến đây.
Lời nói vừa mới dứt, Thẩm phu nhân đã nhìn thấy con gái của mình đang ngồi ở trên giường, hai mắt lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
Trịnh Liên lúc này vô cùng vui mừng, con gái của bà ta sau bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng đã tỉnh lại rôi.
Quả nhiên ông trời đã không phụ lòng người, con gái của bà ta đã phải chịu nhiều đau khổ như thế, nhất định sau này sẽ có được hạnh phúc.
Vội vàng lao đến, Thẩm phu nhân gượng cười nhìn con gái của mình, lúc này bà ta luống cuống không biết mình phải nói gì cả.
Có lẽ Trịnh Liên cũng đã biết được việc Thẩm Quân Dao đã hồi phục rồi, căn bệnh tâm thần phân liệt kia của con gái bà ta cũng đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng cũng chính vì như thế mới khiến bà ta lo lắng.
"Quân Dao, là mẹ đây! Con có nhận ra mẹ không? Nghe nói con đã tỉnh, cho nên mẹ mới tới đây thăm con! Con bây giờ có ổn không Dao Dao?"
Trịnh Liên đang rất sợ đứa con gái này của bà ta không muốn nhận mình hoặc không nhận ra mình là ai.
Nhớ lại, đồng nghĩa là những tội lỗi của bà ta gây ra cho con gái của mình đầu hoàn toàn in đậm trong ký ức của Thấm Quân Dao.
Lỡ như con bé không muốn nhận ra bà ta thì sao đây? Hồi hộp, lo lắng, sợ hãi tất cả đều ở trong lòng của Trịnh Liên.
Tay chân bà ta luống cuống không thể đứng yên, miệng liên tục mấp máy nhưng lại không biết phải nói gì cả.
Hồi hộp chờ đợi câu trả lời đứa con gái của mình, Trịnh Liên không biết phải miêu tả cảm xúc của mình lúc này thế nào nữa.
Thẩm Quân Dao ngước mặt nhìn người mẹ vô cùng tàn nhẫn này của mình, ánh mắt lạnh lùng vô hồn giương mắt nhìn chäm chằm người đàn bà này, một lát sau cô mới lạnh nhạt lên tiếng.
"Thăm tôi? Thẩm phu nhân, bà muốn thăm tôi hay là muốn tiên? Nói đi, bà cần bao nhiêu, tôi sẽ cho bà!"
Tâm trí của Thẩm Quân Dao vốn đã ám ảnh một điều, đó chính là Trịnh Liên tìm đến cô chỉ là vì muốn tiên mà thôi.
Những lần trước là như vậy, có lẽ lần này cũng như thế.
Thẩm Quân Dao không có cách nào quên đi được những gì mà Thẩm phu nhân này đã gây ra cho mình, nỗi đau ấy đã in đậm sâu trong tâm trí của Thẩm Quân Dao rồi.
Lời nói lạnh nhạt của Thẩm Quân Dao khiến Trịnh Liên đứng bên đó không khỏi ngỡ ngàng.
Con gái bà ta không hề gọi bà ta một tiếng mẹ như trước đây nữa, mà là ba từ "Thẩm phu nhân"
hoàn toàn xa cách như vậy.
Trịnh Liên làm sao mà không đau lòng được chứ? Con bé vẫn còn giận bà ta hay sao? Thẩm phu nhân vội vàng giải thích, bà ta xua xua tay, chân tay cuống cuồng lên.
"Không.
Quân Dao, con đừng nghĩ mẹ như vậy.
Mẹ chỉ đến thăm con thôi, không hề có ý gì khác cả.
Mẹ không cần tiền, con có thể đừng xa cách với mẹ như thế có được không?"
Thẩm Quân Dao bật cười, cô nhìn bà ta, ánh nhìn đầy mỉa mai và khinh thường.
Thăm cô sao? Còn lâu Thẩm Quân Dao mới tin điều đó.
Với lại, lân nào đến xin tiền bà ta không nịnh nọt thì chửi mắng, Thấm Quân Dao đã quá quen thuộc với người đàn bà này rồi.
"Thẩm phu nhân, hình như chúng ta không thân thiết đến như vậy đâu.
Tôi không phải con gái bà, cho nên bà không cần phải mẹ mẹ con con với tôi làm gì đâu.
Trực tiếp đi vào vấn đề đi.
Với lại, mẹ của Thẩm Quân Dao tôi là Trầm Khanh An, không phải bà, cho nên mong bà hãy cẩn thận một chút"
Không sai! Trong lòng của Thẩm Quân Dao luôn nhận định rằng, mẹ ruột của cô chính là người mà năm xưa bị Trịnh Liên hại, Trâm Khanh An chứ không phải là Thẩm phu nhân cao quý như bà ta.
Hơn nữa, cô còn chưa quên những gì bà ta đã làm với cô, với mẹ của cô đâu.
Giờ bà ta ở đây tỏ ra thân thiết như vậy, chắc chắn là có ý định gì đó.
Thẩm phu nhân ngỡ ngàng đến kinh ngạc, bà ta vừa nghe thấy gì vậy? Thẩm Quân Dao, con gái của bà ta nay lại không muốn nhận người mẹ ruột này, chẳng lẽ đứa trẻ ấy lại hận bà ta đến như vậy sao? Trong lòng của Thẩm Quân Dao, hóa ra Trịnh Liên chỉ là một người phụ nữ tâm cơ, độc địa, không biết quan tâm người khác như vậy..
Trịnh Liên vội vã nắm lấy tay của Thẩm Quân Dao, những ngón tay của bà ta run run, miệng vội vàng giải thích.
"Con à, mẹ là mẹ của con mà, con đừng như vậy có được không? Mẹ biết mẹ đã làm rất nhiều điều có lỗi với con, nhưng mẹ biết sai rồi.
Xin con, xin con hãy cho mẹ một cơ hội, để mẹ bù đắp những sai lầm.
Mẹ câu xin con đó."
"Thẩm phu nhân, tôi đã nói tôi không phải con của bà rồi.
Tôi không phải là Thẩm Sơ Vũ, cho nên mấy người không cần phải tỏ ra như vậy.
Tôi nhắc lại, tôi là Thẩm Quân Dao chứ không phải là Thẩm Sơ Vũ, cho nên mấy người tránh nhận nhầm đi"
Thẩm Quân Dao nhanh chóng rụt tay lại, cô cực kỳ không thích Trịnh Liên cứ động chân động tay vào người của mình.
Những đòn đánh, những trận đánh đập khi xưa Thẩm phu nhân đã gây ra cho cô quá mức kinh khủng, cho nên cô không muốn bọn họ chạm vào người mình một chút nào cả.
Hơn nữa, Trịnh Liên luôn miệng bảo cô chính là con gái ruột của bà ta, không phải Thẩm phu nhân này nhận nhầm cô với Thẩm Sơ Vũ đấy chứ? Bao nhiêu sự việc trải qua, Thẩm Quân Dao làm sao có thể tin được những lời của người đàn bà này nói ra.
Nếu bà ta cần tiền, Thấm Quân Dao sẽ cho bà ta, chỉ cần Trịnh Liên không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa.
Trước sự ngỡ ngàng đầy đau đớn của người "mẹ ruột"
kia, Thẩm Quân Dao liếc mắt nhìn gương mặt đã co rúm lại của Trịnh Liên, ngang nhiên nói ra mấy câu.
"Thẩm phu nhân, bà cần bao nhiêu tiền, chiều tôi sẽ đi lấy nếu đó ở trong khả năng của tôi.
Tôi có tích cóp được một số tiền nhỏ, chiều tôi sẽ đưa tất cho bà, chỉ xin bà đừng làm phiên đến tôi nữa"
"Mẹ không..........!"
Trịnh Liên nghẹn ứ họng lại, trong mắt của đứa con gái này, bà ta đến đây gặp cô chỉ là vì muốn xin tiền thôi hay sao? Thẩm Quân Dao khổ cực một đời, con bé mới tích cóp được một khoản tiền, làm sao mà Thẩm phu nhân lấy được chứ.
Nhưng đứa con gái này lại không muốn gặp bà ta đến như vậy ư? Trác Du Hiên đứng một bên chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, cánh tay hắn bất giác siết chặt lại.
Trước đây, Thẩm phu nhân này từng đến đòi Thẩm Quân Dao đưa tiền cho bà ta hay sao? Nhìn Thẩm Quân Dao phản ứng như vậy, hắn khẳng định bà ta không chỉ một mà là rất nhiều lân đến đòi tiền Thấm Quân Dao.
Bà ta là muốn bóc lột sức lao động của người khác à? Có lẽ chính vì vậy cho nên Thẩm Quân Dao mới tỏ thái độ rõ rệt với bà ta như thể, thậm chí là còn không muốn gặp lại là đằng khác.
"Quân Dao, mẹ thật sự không muốn đến đây lấy tiền mà!"
Trịnh Liên hết lời giải thích, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Cả Trác Du Hiên lần Thẩm Quân Dao đều giật mình bởi tiếng hét của Thẩm phu nhân kia.
Bốn mắt nhìn về phía bà ta một cách kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó hai người họ đã thu về bộ dạng như ban đầu.
Trịnh Liên có lẽ đã nhận được tin của Trác Dương Phong, sau khi thông báo con gái của bà ta đã tỉnh thì Thẩm phu nhân đã ngay lập tức xông đến đây.
Lời nói vừa mới dứt, Thẩm phu nhân đã nhìn thấy con gái của mình đang ngồi ở trên giường, hai mắt lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
Trịnh Liên lúc này vô cùng vui mừng, con gái của bà ta sau bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng đã tỉnh lại rôi.
Quả nhiên ông trời đã không phụ lòng người, con gái của bà ta đã phải chịu nhiều đau khổ như thế, nhất định sau này sẽ có được hạnh phúc.
Vội vàng lao đến, Thẩm phu nhân gượng cười nhìn con gái của mình, lúc này bà ta luống cuống không biết mình phải nói gì cả.
Có lẽ Trịnh Liên cũng đã biết được việc Thẩm Quân Dao đã hồi phục rồi, căn bệnh tâm thần phân liệt kia của con gái bà ta cũng đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng cũng chính vì như thế mới khiến bà ta lo lắng.
"Quân Dao, là mẹ đây! Con có nhận ra mẹ không? Nghe nói con đã tỉnh, cho nên mẹ mới tới đây thăm con! Con bây giờ có ổn không Dao Dao?"
Trịnh Liên đang rất sợ đứa con gái này của bà ta không muốn nhận mình hoặc không nhận ra mình là ai.
Nhớ lại, đồng nghĩa là những tội lỗi của bà ta gây ra cho con gái của mình đầu hoàn toàn in đậm trong ký ức của Thấm Quân Dao.
Lỡ như con bé không muốn nhận ra bà ta thì sao đây? Hồi hộp, lo lắng, sợ hãi tất cả đều ở trong lòng của Trịnh Liên.
Tay chân bà ta luống cuống không thể đứng yên, miệng liên tục mấp máy nhưng lại không biết phải nói gì cả.
Hồi hộp chờ đợi câu trả lời đứa con gái của mình, Trịnh Liên không biết phải miêu tả cảm xúc của mình lúc này thế nào nữa.
Thẩm Quân Dao ngước mặt nhìn người mẹ vô cùng tàn nhẫn này của mình, ánh mắt lạnh lùng vô hồn giương mắt nhìn chäm chằm người đàn bà này, một lát sau cô mới lạnh nhạt lên tiếng.
"Thăm tôi? Thẩm phu nhân, bà muốn thăm tôi hay là muốn tiên? Nói đi, bà cần bao nhiêu, tôi sẽ cho bà!"
Tâm trí của Thẩm Quân Dao vốn đã ám ảnh một điều, đó chính là Trịnh Liên tìm đến cô chỉ là vì muốn tiên mà thôi.
Những lần trước là như vậy, có lẽ lần này cũng như thế.
Thẩm Quân Dao không có cách nào quên đi được những gì mà Thẩm phu nhân này đã gây ra cho mình, nỗi đau ấy đã in đậm sâu trong tâm trí của Thẩm Quân Dao rồi.
Lời nói lạnh nhạt của Thẩm Quân Dao khiến Trịnh Liên đứng bên đó không khỏi ngỡ ngàng.
Con gái bà ta không hề gọi bà ta một tiếng mẹ như trước đây nữa, mà là ba từ "Thẩm phu nhân"
hoàn toàn xa cách như vậy.
Trịnh Liên làm sao mà không đau lòng được chứ? Con bé vẫn còn giận bà ta hay sao? Thẩm phu nhân vội vàng giải thích, bà ta xua xua tay, chân tay cuống cuồng lên.
"Không.
Quân Dao, con đừng nghĩ mẹ như vậy.
Mẹ chỉ đến thăm con thôi, không hề có ý gì khác cả.
Mẹ không cần tiền, con có thể đừng xa cách với mẹ như thế có được không?"
Thẩm Quân Dao bật cười, cô nhìn bà ta, ánh nhìn đầy mỉa mai và khinh thường.
Thăm cô sao? Còn lâu Thẩm Quân Dao mới tin điều đó.
Với lại, lân nào đến xin tiền bà ta không nịnh nọt thì chửi mắng, Thấm Quân Dao đã quá quen thuộc với người đàn bà này rồi.
"Thẩm phu nhân, hình như chúng ta không thân thiết đến như vậy đâu.
Tôi không phải con gái bà, cho nên bà không cần phải mẹ mẹ con con với tôi làm gì đâu.
Trực tiếp đi vào vấn đề đi.
Với lại, mẹ của Thẩm Quân Dao tôi là Trầm Khanh An, không phải bà, cho nên mong bà hãy cẩn thận một chút"
Không sai! Trong lòng của Thẩm Quân Dao luôn nhận định rằng, mẹ ruột của cô chính là người mà năm xưa bị Trịnh Liên hại, Trâm Khanh An chứ không phải là Thẩm phu nhân cao quý như bà ta.
Hơn nữa, cô còn chưa quên những gì bà ta đã làm với cô, với mẹ của cô đâu.
Giờ bà ta ở đây tỏ ra thân thiết như vậy, chắc chắn là có ý định gì đó.
Thẩm phu nhân ngỡ ngàng đến kinh ngạc, bà ta vừa nghe thấy gì vậy? Thẩm Quân Dao, con gái của bà ta nay lại không muốn nhận người mẹ ruột này, chẳng lẽ đứa trẻ ấy lại hận bà ta đến như vậy sao? Trong lòng của Thẩm Quân Dao, hóa ra Trịnh Liên chỉ là một người phụ nữ tâm cơ, độc địa, không biết quan tâm người khác như vậy..
Trịnh Liên vội vã nắm lấy tay của Thẩm Quân Dao, những ngón tay của bà ta run run, miệng vội vàng giải thích.
"Con à, mẹ là mẹ của con mà, con đừng như vậy có được không? Mẹ biết mẹ đã làm rất nhiều điều có lỗi với con, nhưng mẹ biết sai rồi.
Xin con, xin con hãy cho mẹ một cơ hội, để mẹ bù đắp những sai lầm.
Mẹ câu xin con đó."
"Thẩm phu nhân, tôi đã nói tôi không phải con của bà rồi.
Tôi không phải là Thẩm Sơ Vũ, cho nên mấy người không cần phải tỏ ra như vậy.
Tôi nhắc lại, tôi là Thẩm Quân Dao chứ không phải là Thẩm Sơ Vũ, cho nên mấy người tránh nhận nhầm đi"
Thẩm Quân Dao nhanh chóng rụt tay lại, cô cực kỳ không thích Trịnh Liên cứ động chân động tay vào người của mình.
Những đòn đánh, những trận đánh đập khi xưa Thẩm phu nhân đã gây ra cho cô quá mức kinh khủng, cho nên cô không muốn bọn họ chạm vào người mình một chút nào cả.
Hơn nữa, Trịnh Liên luôn miệng bảo cô chính là con gái ruột của bà ta, không phải Thẩm phu nhân này nhận nhầm cô với Thẩm Sơ Vũ đấy chứ? Bao nhiêu sự việc trải qua, Thẩm Quân Dao làm sao có thể tin được những lời của người đàn bà này nói ra.
Nếu bà ta cần tiền, Thấm Quân Dao sẽ cho bà ta, chỉ cần Trịnh Liên không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa.
Trước sự ngỡ ngàng đầy đau đớn của người "mẹ ruột"
kia, Thẩm Quân Dao liếc mắt nhìn gương mặt đã co rúm lại của Trịnh Liên, ngang nhiên nói ra mấy câu.
"Thẩm phu nhân, bà cần bao nhiêu tiền, chiều tôi sẽ đi lấy nếu đó ở trong khả năng của tôi.
Tôi có tích cóp được một số tiền nhỏ, chiều tôi sẽ đưa tất cho bà, chỉ xin bà đừng làm phiên đến tôi nữa"
"Mẹ không..........!"
Trịnh Liên nghẹn ứ họng lại, trong mắt của đứa con gái này, bà ta đến đây gặp cô chỉ là vì muốn xin tiền thôi hay sao? Thẩm Quân Dao khổ cực một đời, con bé mới tích cóp được một khoản tiền, làm sao mà Thẩm phu nhân lấy được chứ.
Nhưng đứa con gái này lại không muốn gặp bà ta đến như vậy ư? Trác Du Hiên đứng một bên chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, cánh tay hắn bất giác siết chặt lại.
Trước đây, Thẩm phu nhân này từng đến đòi Thẩm Quân Dao đưa tiền cho bà ta hay sao? Nhìn Thẩm Quân Dao phản ứng như vậy, hắn khẳng định bà ta không chỉ một mà là rất nhiều lân đến đòi tiền Thấm Quân Dao.
Bà ta là muốn bóc lột sức lao động của người khác à? Có lẽ chính vì vậy cho nên Thẩm Quân Dao mới tỏ thái độ rõ rệt với bà ta như thể, thậm chí là còn không muốn gặp lại là đằng khác.
"Quân Dao, mẹ thật sự không muốn đến đây lấy tiền mà!"
Trịnh Liên hết lời giải thích, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.