Chương 219: Năm năm tù giam
hương ly
23/06/2021
Sau khi âm thanh lạnh lẽo của Trác Du Hiên phát ra từ miệng, cánh cửa kia ngay lập tức được mở ra, cùng với đó là mấy người đàn ông ăn mặc nghiêm trang bước vào căn phòng này.Bọn họ giơ một tấm thẻ ra trước mặt Trác Du Hiên, hẳn ta cũng chỉ gật đầu.Thẩm lão gia kia ôm vợ mình, Thẩm phu nhân đang vô cùng kích động đứng sang một bên nhìn những người đàn ông mặc quân phục kia.
Đôi mắt của Trịnh Liên đã đỏ hoe lên vì đau lòng, nhưng trong lòng bà ta lại đang không ngừng cảm thấy hả hê vì cái đứa con khiến bà ta chướng mắt cũng sắp sửa biến mất khỏi cuộc sống của bà ta rôi.
"Xin hỏi, anh là người đã báo án có đúng không ạ?"
Một người trong số đó tiến lên phía trước, dáng đứng thẳng vô cùng nghiêm trang mà hỏi Trác Du Hiên.
Hình như những người này là cảnh sát thì phải, trên ngực của bọn họ cũng có biểu tượng này.Những người này ăn mặc lịch sự, trông có vẻ không giống mấy kẻ lừa đảo là mấy.Nhưng cách nói chuyện của đám người này vô cùng cẩn thận.
Có lẽ bọn họ cũng biết người đứng trước mặt bọn họ đây chính là Trác Du Hiên, một nhân vật có tiếng trên thương trường.Không những thể, người này còn rất có tâm ảnh hưởng trong giới chính trị, chẳng ai dám đắc tội với Trác Du Hiên hẳn cả.
Cơn đau trên người cũng đã giảm bớt.Thấy mãy người lạ mặt vào trong phòng bệnh của mình một cách rất tự nhiên, không có gì kiêng nể cả.
Đã thế còn mặc trang phục của cảnh sát nữa chứ.Thẩm Quân Dao cảm thấy nghỉ hoặc, tại sao những người đó lại đến đây, ngay tại nơi này? Cô chật vật ôm bụng đầy đau đớn ngồi dậy, đôi mắt còn rưng rưng hai hàng lệ nhìn về phía những người không có lương tâm kia.Trong lòng của Thẩm Quân Dao cô bỗng dấy lên một nỗi bất an, dường như có một điều gì đó đang chuẩn bị đến.Cô cảm nhận được, đó là tai hoạ, chứ không phải là điều gì tốt đẹp.
Đáp lại câu hỏi của vị cảnh sát kia, Trác Du Hiên gật đầu một cái rồi lạnh lùng trả lời, hắn khoanh tay trước ngực, toàn thân toát ra một khí thế lạnh lùng như mọi khi.Kể cả những tên cảnh sát kia cũng phải kiêng dè người đàn ông này. .
||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||
"Không sai, chính là tôi!"Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Chỉ là một câu trả lời ngắn gọn nhưng những người kia cũng đã đủ hiểu được rồi.Bọn họ ngó nghiêng xung quanh phòng bệnh, hình như là đang tìm kiếm gì đó nhưng không thấy đâu, một người đành phải tò mò quay sang hỏi Trác Du Hiên.
"Vậy thưa anh, người anh muốn kiện giờ đang ở đâu ạ?"
Cánh tay thẳng tắp của Trác Du Hiên chỉ thẳng về phía giường bệnh của Thẩm Quân Dao, nói chính xác hơn là hắn chỉ thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của cô.Ánh mắt hẳn còn chẳng màng đến sắc mặt tái nhợt đi vì hoảng sợ ấy, chỉ lạnh lùng thốt ra một câu.
"Là cô ta.Tôi muốn mấy người lập tức bắt giữ cô ta cho tôi.Tôi muốn kiện cô ta tội cố ý gây thương tích!"
Thẩm Quân Dao như chết lặng khi những âm thanh tàn nhẫn kia tắt hẳn từ miệng của Trác Du Hiên.Hắn ta vừa nói gì chứ? Kiện cô? Nhưng cô đã làm gì sai mà hắn lại kiện cô chứ? Đôi bàn tay run rẩy của người con gái siết mạnh drap giường trắng muốt ấy, che đi sự run rẩy của cả người mình.Toàn thân thể của Thẩm Quân Dao trở nên cứng ngắc nhìn những tên cảnh sát đang tiến lại gần chỗ mình kia, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Khóe môi của Trác Du Hiên hơi cong lên, ánh mắt lạnh lẽo của hẳn lúc này đặt hết trên người đang run lên kia của Thẩm Quân Dao.Lấy đi một cái chân của người phụ nữ đó, tưởng vậy mà kết thúc hay sao?
Hắn nào có chịu để yên chuyện này như vậy.Trác Du Hiên nhất định sẽ bắt kẻ hại chết con của hẳn phải trả một cái giá thật đất.Những tên cảnh sát kia tiến lại gần Thẩm Quân Dao, nhìn gương mặt đẫm lệ của người con gái ấy đã trắng bệch ra, một tên hỏi một tên ghi chép, chẳng một ai để ý đến sự lo sợ của người con gái ấy cả.
"Cô Thẩm, Trác thiếu kiện cô tội cố ý gây thương tích cho vợ và con của anh ấy, xin hỏi cô còn gì để nói hay không?"
Thẩm Quân Dao lập tức hoảng hốt, đôi đồng tử trong mắt cô co lại, cả người liên tục run lên.Thanh âm yếu ớt bật ra từ cổ họng đau rát ấy của người con gái, cô lập tức thanh minh cho bản thân mình.
"Tôi không có, tôi không có làm gì cả.Là chị ta tự mình ngã xuống cầu thang, không phải tôi làm"
Bộ dạng hiện giờ của Thẩm Quân Dao trồng cô cứ như phát điên lên vậy.Cô luôn miệng nói cô không làm, chỉ hy vọng có một người tin cô mà thôi.Mấy tên cảnh sát cứ tập trung ghi chép cái gì đó, chẳng để tâm đến mấy lời giải thích kia của Thẩm Quân Dao là mấy.Mặc cho người con gái ấy cứ luôn miệng nói.
"Mấy anh cảnh sát, mấy anh tin tôi đi, tôi thật sự không làm!"
Nhưng chẳng một ai quan tâm đến cả.Sau khi ghi chép đầy đủ xong, người dẫn đầu bọn họ, cũng chính là cảnh sát trưởng ra lệnh cho một người.
"Bắt lấy!"
Thực chất, bọn họ chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, chứ khi bọn họ đến đây đã xác định là sẽ đưa Thẩm Quân Dao về đồn rồi.Trác Du Hiên quyền lực mạnh như vậy, bọn họ nào dám chống lại chứ, chỉ cân hẳn muốn cho dù là người vô tội sẽ trở thành có tội chỉ với một cuộc điện thoại.
Thẩm Quân Dao sững sờ, đôi mắt cô đâm lệ mở to ra nhìn chiếc còng số tám kia gông vào tay của mình.Một lúc sau cô mới hoảng hốt la hét.
"Tại sao mấy người lại bắt tôi? Tôi đã phạm tội gì mà mấy người bắt tôi như vậy? Các người không bảng không chứng, có quyền gì mà đưa tôi đi chứ?"
Thẩm Quân Dao liên tục đập phá, cô đập tay mình lên thành giường, như muốn đập chiếc còng tay ở trên đôi tay đang run rẩy kia của mình đi.Bọn họ có quyền gì mà đưa cô đi? Cô đã phạm tội gì chứ? Hai tên cảnh sát lập tức chạy đến, ghì chặt lấy người của Thẩm Quân Dao, không cho cô làm loạn.Cảnh sát trưởng rút ra trong túi một tờ giấy, ông ta giơ ra trước mặt của Thẩm Quân Dao.
"Đây là lệnh bắt giữ.Cô Thẩm, cô đã bị bắt vì tội cố ý gây thương tích cho người khác.Cô có quyền giữ im lặng cho đến khi toà án xét xử.Cô có thể mời luật sư, còn bây giờ, mời cô theo chúng tôi về đồn"
"Không, buông tôi ra, mây người có quyền gì mà bắt tôi chứ?"
"Tôi đã gây ra tội gì mà mấy người bắt tôi?"
Mặc cho người con gái ấy gào thét, hết mực giải thích, nhưng cả người của Thẩm Quân Dao vẫn bị bọn họ lôi đi không một chút thương tiếc nào cả.Tiếng khóc của người con gái ấy nhỏ dần nhỏ dần rồi hoàn toàn biến mất.
Trác Du Hiên lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Dao bị mấy tên cảnh sát kia lôi đi, khóe môi hản ta hơi nhếch lên, đáng đời cô lắm, Thẩm Quân Dao!
Cuối cùng, với quyền lực ở trong tay của mình, Trác Du Hiên đã khiến Thẩm Quân Dao ngồi tù năm năm.
Cô bị phán quyết giam giữ năm năm trong khi người con gái đáng thương ấy chẳng hề làm gì hết.Cô ngồi tù, nhưng chẳng ai buồn bã cả, nhất là Thẩm Sơ Vũ, cô ta chính là người vui mừng nhất trong chuyện này.
Ấy vậy mà thời gian trôi qua cũng nhanh thật, thoáng chốc năm năm cũng đã trôi qua! Thời hạn năm năm tù của Thẩm Quân Dao cũng đã kết thúc rồi, nhưng liệu khi đặt chân ra khỏi cái ngục giam ấy, liệu Thẩm Quân Dao có còn tìm được hạnh phúc cho riêng mình không?
Và ngày đó, cuối cùng ngày đó cũng đã đến!
Đôi mắt của Trịnh Liên đã đỏ hoe lên vì đau lòng, nhưng trong lòng bà ta lại đang không ngừng cảm thấy hả hê vì cái đứa con khiến bà ta chướng mắt cũng sắp sửa biến mất khỏi cuộc sống của bà ta rôi.
"Xin hỏi, anh là người đã báo án có đúng không ạ?"
Một người trong số đó tiến lên phía trước, dáng đứng thẳng vô cùng nghiêm trang mà hỏi Trác Du Hiên.
Hình như những người này là cảnh sát thì phải, trên ngực của bọn họ cũng có biểu tượng này.Những người này ăn mặc lịch sự, trông có vẻ không giống mấy kẻ lừa đảo là mấy.Nhưng cách nói chuyện của đám người này vô cùng cẩn thận.
Có lẽ bọn họ cũng biết người đứng trước mặt bọn họ đây chính là Trác Du Hiên, một nhân vật có tiếng trên thương trường.Không những thể, người này còn rất có tâm ảnh hưởng trong giới chính trị, chẳng ai dám đắc tội với Trác Du Hiên hẳn cả.
Cơn đau trên người cũng đã giảm bớt.Thấy mãy người lạ mặt vào trong phòng bệnh của mình một cách rất tự nhiên, không có gì kiêng nể cả.
Đã thế còn mặc trang phục của cảnh sát nữa chứ.Thẩm Quân Dao cảm thấy nghỉ hoặc, tại sao những người đó lại đến đây, ngay tại nơi này? Cô chật vật ôm bụng đầy đau đớn ngồi dậy, đôi mắt còn rưng rưng hai hàng lệ nhìn về phía những người không có lương tâm kia.Trong lòng của Thẩm Quân Dao cô bỗng dấy lên một nỗi bất an, dường như có một điều gì đó đang chuẩn bị đến.Cô cảm nhận được, đó là tai hoạ, chứ không phải là điều gì tốt đẹp.
Đáp lại câu hỏi của vị cảnh sát kia, Trác Du Hiên gật đầu một cái rồi lạnh lùng trả lời, hắn khoanh tay trước ngực, toàn thân toát ra một khí thế lạnh lùng như mọi khi.Kể cả những tên cảnh sát kia cũng phải kiêng dè người đàn ông này. .
||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||
"Không sai, chính là tôi!"Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Chỉ là một câu trả lời ngắn gọn nhưng những người kia cũng đã đủ hiểu được rồi.Bọn họ ngó nghiêng xung quanh phòng bệnh, hình như là đang tìm kiếm gì đó nhưng không thấy đâu, một người đành phải tò mò quay sang hỏi Trác Du Hiên.
"Vậy thưa anh, người anh muốn kiện giờ đang ở đâu ạ?"
Cánh tay thẳng tắp của Trác Du Hiên chỉ thẳng về phía giường bệnh của Thẩm Quân Dao, nói chính xác hơn là hắn chỉ thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của cô.Ánh mắt hẳn còn chẳng màng đến sắc mặt tái nhợt đi vì hoảng sợ ấy, chỉ lạnh lùng thốt ra một câu.
"Là cô ta.Tôi muốn mấy người lập tức bắt giữ cô ta cho tôi.Tôi muốn kiện cô ta tội cố ý gây thương tích!"
Thẩm Quân Dao như chết lặng khi những âm thanh tàn nhẫn kia tắt hẳn từ miệng của Trác Du Hiên.Hắn ta vừa nói gì chứ? Kiện cô? Nhưng cô đã làm gì sai mà hắn lại kiện cô chứ? Đôi bàn tay run rẩy của người con gái siết mạnh drap giường trắng muốt ấy, che đi sự run rẩy của cả người mình.Toàn thân thể của Thẩm Quân Dao trở nên cứng ngắc nhìn những tên cảnh sát đang tiến lại gần chỗ mình kia, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Khóe môi của Trác Du Hiên hơi cong lên, ánh mắt lạnh lẽo của hẳn lúc này đặt hết trên người đang run lên kia của Thẩm Quân Dao.Lấy đi một cái chân của người phụ nữ đó, tưởng vậy mà kết thúc hay sao?
Hắn nào có chịu để yên chuyện này như vậy.Trác Du Hiên nhất định sẽ bắt kẻ hại chết con của hẳn phải trả một cái giá thật đất.Những tên cảnh sát kia tiến lại gần Thẩm Quân Dao, nhìn gương mặt đẫm lệ của người con gái ấy đã trắng bệch ra, một tên hỏi một tên ghi chép, chẳng một ai để ý đến sự lo sợ của người con gái ấy cả.
"Cô Thẩm, Trác thiếu kiện cô tội cố ý gây thương tích cho vợ và con của anh ấy, xin hỏi cô còn gì để nói hay không?"
Thẩm Quân Dao lập tức hoảng hốt, đôi đồng tử trong mắt cô co lại, cả người liên tục run lên.Thanh âm yếu ớt bật ra từ cổ họng đau rát ấy của người con gái, cô lập tức thanh minh cho bản thân mình.
"Tôi không có, tôi không có làm gì cả.Là chị ta tự mình ngã xuống cầu thang, không phải tôi làm"
Bộ dạng hiện giờ của Thẩm Quân Dao trồng cô cứ như phát điên lên vậy.Cô luôn miệng nói cô không làm, chỉ hy vọng có một người tin cô mà thôi.Mấy tên cảnh sát cứ tập trung ghi chép cái gì đó, chẳng để tâm đến mấy lời giải thích kia của Thẩm Quân Dao là mấy.Mặc cho người con gái ấy cứ luôn miệng nói.
"Mấy anh cảnh sát, mấy anh tin tôi đi, tôi thật sự không làm!"
Nhưng chẳng một ai quan tâm đến cả.Sau khi ghi chép đầy đủ xong, người dẫn đầu bọn họ, cũng chính là cảnh sát trưởng ra lệnh cho một người.
"Bắt lấy!"
Thực chất, bọn họ chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, chứ khi bọn họ đến đây đã xác định là sẽ đưa Thẩm Quân Dao về đồn rồi.Trác Du Hiên quyền lực mạnh như vậy, bọn họ nào dám chống lại chứ, chỉ cân hẳn muốn cho dù là người vô tội sẽ trở thành có tội chỉ với một cuộc điện thoại.
Thẩm Quân Dao sững sờ, đôi mắt cô đâm lệ mở to ra nhìn chiếc còng số tám kia gông vào tay của mình.Một lúc sau cô mới hoảng hốt la hét.
"Tại sao mấy người lại bắt tôi? Tôi đã phạm tội gì mà mấy người bắt tôi như vậy? Các người không bảng không chứng, có quyền gì mà đưa tôi đi chứ?"
Thẩm Quân Dao liên tục đập phá, cô đập tay mình lên thành giường, như muốn đập chiếc còng tay ở trên đôi tay đang run rẩy kia của mình đi.Bọn họ có quyền gì mà đưa cô đi? Cô đã phạm tội gì chứ? Hai tên cảnh sát lập tức chạy đến, ghì chặt lấy người của Thẩm Quân Dao, không cho cô làm loạn.Cảnh sát trưởng rút ra trong túi một tờ giấy, ông ta giơ ra trước mặt của Thẩm Quân Dao.
"Đây là lệnh bắt giữ.Cô Thẩm, cô đã bị bắt vì tội cố ý gây thương tích cho người khác.Cô có quyền giữ im lặng cho đến khi toà án xét xử.Cô có thể mời luật sư, còn bây giờ, mời cô theo chúng tôi về đồn"
"Không, buông tôi ra, mây người có quyền gì mà bắt tôi chứ?"
"Tôi đã gây ra tội gì mà mấy người bắt tôi?"
Mặc cho người con gái ấy gào thét, hết mực giải thích, nhưng cả người của Thẩm Quân Dao vẫn bị bọn họ lôi đi không một chút thương tiếc nào cả.Tiếng khóc của người con gái ấy nhỏ dần nhỏ dần rồi hoàn toàn biến mất.
Trác Du Hiên lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Dao bị mấy tên cảnh sát kia lôi đi, khóe môi hản ta hơi nhếch lên, đáng đời cô lắm, Thẩm Quân Dao!
Cuối cùng, với quyền lực ở trong tay của mình, Trác Du Hiên đã khiến Thẩm Quân Dao ngồi tù năm năm.
Cô bị phán quyết giam giữ năm năm trong khi người con gái đáng thương ấy chẳng hề làm gì hết.Cô ngồi tù, nhưng chẳng ai buồn bã cả, nhất là Thẩm Sơ Vũ, cô ta chính là người vui mừng nhất trong chuyện này.
Ấy vậy mà thời gian trôi qua cũng nhanh thật, thoáng chốc năm năm cũng đã trôi qua! Thời hạn năm năm tù của Thẩm Quân Dao cũng đã kết thúc rồi, nhưng liệu khi đặt chân ra khỏi cái ngục giam ấy, liệu Thẩm Quân Dao có còn tìm được hạnh phúc cho riêng mình không?
Và ngày đó, cuối cùng ngày đó cũng đã đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.