Chương 296: Nguyên nhân phát bệnh
hương ly
08/09/2021
Trịnh Liên lúc này luống cuống không biết phải làm như thế nào cả, bà ta chỉ biết giữ chặt lấy tay của con gái, không cho con bé làm hại bản thân mình, âm thanh phát ra từ miệng của bà ta vô cùng đau đớn.
"Con à, con làm sao thế?"
Đúng lúc đó, cánh cửa trước mặt lập tức bật tung ra.
"Bà đã làm gì Quân Dao vậy hả?"
Trác Du Hiên vội vàng lao tới, hắn ôm lấy cả người đang co giật dữ dội kia của Thẩm Quân Dao từ tay của Trịnh Liên, nhìn sắc mặt của Thẩm Quân Dao tái mét đi như thế này, đôi mắt của Trác Du Hiên hơi sa sâm lại nhìn Thẩm phu nhân ở trước mặt chân tay đang luống cuống kia.
Hắn cáu gắt hỏi người ở trước mặt, tay vẫn ôm chặt lấy cả người lạnh toát của Thẩm Quân Dao.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bà đã làm gì Quân Dao vậy hả? Lần nào để bà với vợ tôi ở một mình là y như rằng sẽ có chuyện"
Trác Du Hiên chỉ mới đi có một lúc, vậy mà khi trở lại Thẩm Quân Dao đã thành ra cái bộ dạng này rồi.
Khi vừa đặt chân vào cửa, nghe thấy có tiếng hét lớn phát ra từ căn phòng này, Trác Du Hiên mới vội vàng chạy lên đây, ai ngờ lại thấy được cái cảnh tượng như thế này cơ chứ.
Người đàn bà này lại làm ra trò gì mà khiến cho bệnh của Thẩm Quân Dao đột nhiên tái phát như vậy chứ? Trịnh Liên khuôn mặt co rúm lại, bà ta bây giờ đang rất sợ khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi của Thẩm Quân Dao, con gái của bà ta.
Thẩm phu nhân luống cuống kể lại mọi chuyện cho Trác Du Hiên nghe.
"Tôi cũng không biết con bé nó bị làm sao nữa.
Chỉ là hôm nay tôi có mua cho Quân Dao một cây đàn, vì trước đây con bé nó rất thích chơi đàn, tôi cũng chỉ muốn bù đắp cho con bé mà thôi.
Nhưng ai ngờ đột nhiên Quân Dao nó tự nhiên lại trở nên kích động như vậy, tôi không biết con bé nó bị làm sao cả"
Trác Du Hiên liếc nhìn cây đàn đã bị đập tan tành trên sàn nhà kia, có lẽ những lời Trịnh Liên nói là đúng.
Đúng là Thẩm Quân Dao vì cây đàn kia mà kích động như vậy thôi, còn Thẩm phu nhân này đã làm ra chuyện gì, Trác Du Hiên không thể đoán được.
Đúng là không nên cho người đàn bà này đến gần Thẩm Quân Dao mà, lần trước đã như vậy rồi, lần này lại tiếp diễn như vậy, Trác Du Hiên không biết để Trịnh Liên này đến gần Thẩm Quân Dao là có đúng hay không nữa..
Thẩm phu nhân còn nói mấy câu gì đó, thậm chí bà ta còn khóc cơ, nhưng lúc đấy Trác Du Hiên lại chẳng nghe được lời nào cả.
Hắn chỉ tập trung xem xem người con gái đang nằm gọn trong vòng tay của hắn có ổn không mà thôi.
"Quân Dao, em làm sao thế? Em mau nói gì đi, em đừng có dọa anh sợ được không.
Hay là để anh đưa em đi bệnh viện nha?"
Trác Du Hiên vốn định bế Thẩm Quân Dao dậy, nhưng cánh tay yếu ớt của người con gái ấy đã túm chặt lấy cánh tay áo của hản, tiếng nức nở rất nhỏ thốt ra từ miệng của cô gái ấy.
"Không....
Không muốn...
Có vẻ như cô gái này rất sợ đến bệnh viện.
Nhìn Thẩm Quân Dao sợ như vậy, nếu như Trác Du Hiên còn cố tình đưa cô đến bệnh viện thì e là trên đường đi Thẩm Quân Dao sẽ kích động đến ngất đi mất.
Không những thế tìm có thể ngừng đập như lần ở bệnh viện đó.
Trác Du Hiên vội vàng dỗ dành cô, để Thẩm Quân Dao tựa đầu vào ngực của mình, hắn đưa tay chạm vào tấm lưng mảnh khảnh của người con gái ấy.
"Qua rồi em, không phải sợ, chúng ta không đến bệnh viện nữa, bình tĩnh lại đi, cố gắng hít thở thật sâu vào, đừng kích động quá được không em."
mì thanh dồn dập phát ra từ miệng của Trác Du Hiên, hắn đang vô cùng sợ hãi, tiếng nói của người đàn ông gấp gáp, sợ hãi vì lo lắng cho người con gái ở trong lòng.
Từng hơi thở của cô gái dần trở nên ổn định, không còn yếu ớt như lúc hắn vừa mới chạm vào cô nữa.
Trịnh Liên nhìn con gái mình đã ổn hơn, bà ta vốn muốn tiến lại gần, muốn xem xem con bé nó có bị làm sao hay không, nhưng khi Thẩm Quân Dao thấy bà ta đang tiến về phía mình, tâm trạng đang dần ổn định của cô lập tức biến đổi, người con gái ấy đột nhiên hét loạn lên, như thể muốn xua đuổi mẹ của mình.
"Mau đi....
Đi....
Tránh xa tôi ra.....
Thẩm Quân Dao dùng sức rặn ra thành từng tiếng, từng hơi thở dồn đập đứt quãng của người con gái liên tục vang lên giữa căn phòng ấy.
Chân của Thẩm phu nhân gần như sững lại hoàn toàn, Thẩm Quân Dao là đang muốn đuổi bà ta đi, không muốn bà ta lại gần mình.
Gương mặt thoáng chốc cứng đờ lại, hóa ra ở trong lòng của đứa con gái kia đã không còn tồn tại một người mẹ như Trịnh Liên rồi.
Trác Du Hiên đường như đã hiểu ra vấn đề, Thẩm Quân Dao kích động như thế là vì Thẩm phu nhân kia.
Quả nhiên người đàn bà này chẳng có gì tốt lành cả, miệng thì luôn nói yêu thương con mình nhưng lại làm ra những chuyện như thế đấy.
Hắn lập tức trừng mắt muốn đuổi bà ta ra ngoài.
"Bà còn đứng ở đây làm gì nữa? Mau ra ngoài cho tôi!"
"Nhưng.....
Nhưng mà....!"
Thẩm phu nhân vốn muốn nói gì đó, nhưng Trác Du Hiên đã cắt lời bà ta ngay tức khắc, không cho bà ta có cơ hội đứng ở đây nữa.
"Không có nhưng nhị gì hết.
Thẩm phu nhân, tôi nói lần cuối cùng, bà mau ra ngoài cho tôi.
Nếu không tôi sẽ cho người lôi bà ra, đến lúc đó đừng nói tôi không nể tình bà.
Bà còn đứng đây chắc chắn Quân Dao sẽ càng thêm kích động, chả lẽ bà muốn nhìn cô ấy chết ở đây hay sao?"
Thẩm phu nhân rất muốn ở lại xem con gái của mình thế nào, nhưng bà ta lại sợ con bé nó lại vì xua đuổi mình mà trở nên kích động, đến lúc đó muốn cứu cũng không thể cứu được.
Cuối cùng Trịnh Liên cũng phải ra ngoài.
Đúng như dự đoán, sau khi Trịnh Liên đi được một lúc, tâm trạng của Thẩm Quân Dao lập tức trở lại bình thường sau khi Trác Du Hiên cho cô uống thuốc.
Đặt cô nằm trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên người của cô, không những thế, Trác Du Hiên còn cẩn thận dùng khăn ướt lau đi nước mắt trên khuôn mặt trắng bệch ấy của người con gái.
Nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Trác Du Hiên mới lo lắng hỏi.
"Bây giờ em đã thấy ổn hơn chưa? Có còn cảm thấy không khỏe ở chỗ nào hay không? Hay để anh gọi bác sĩ đến đây khám cho em nhé!"
Trác Du Hiên tuy rất muốn biết vì sao Thẩm Quân Dao lại tự nhiên phát bệnh như thế, nhưng hắn không dám hỏi trực tiếp.
Có lẽ nguyên nhân chính là do cây đàn đã vỡ nát ở trên sàn nhà kia, nhưng lý do Thẩm Quân Dao kích động là gì, đó mới là điều mà Trác Du Hiên muốn biết.
Hắn vì sợ Thẩm Quân Dao vừa ổn định tâm trạng lại mà đột nhiên hắn hỏi như thế sẽ làm cho cô gái ấy lại phát bệnh lên.
Cho nên, Trác Du Hiên chỉ dám mở miệng hỏi Thẩm Quân Dao bây giờ có không khỏe ở chỗ nào hay không mà thôi.
Mà đúng là mỗi khi hắn để Trịnh Liên và Thẩm Quân Dao ở một mình là y như rằng xảy ra chuyện.
Cho nên, về sau, Trác Du Hiên chỉ cho phép Thẩm phu nhân đến đây thăm Thẩm Quân Dao khi Trác Du Hiên hẳn có mặt ở nhà và bà ta chỉ được phép đứng nhìn từ xa mà thôi, còn tuyệt đối không được phép lại gân người con gái này.
Thẩm Quân Dao không trả lời lại hắn, thế nhưng một giọt nước mắt vô thức rơi ra từ hốc mắt đỏ hoe của cô.
Thẩm Quân Dao đang khóc hay sao? Đã bao lâu rồi cô chưa khóc như vậy? Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao rơi nước mắt, lòng hẳn đột nhiên đau thắt lại.
Nói thật, hắn rất sợ nhìn thấy cô khóc, rất sợ nhìn thấy cô buồn.
"Con à, con làm sao thế?"
Đúng lúc đó, cánh cửa trước mặt lập tức bật tung ra.
"Bà đã làm gì Quân Dao vậy hả?"
Trác Du Hiên vội vàng lao tới, hắn ôm lấy cả người đang co giật dữ dội kia của Thẩm Quân Dao từ tay của Trịnh Liên, nhìn sắc mặt của Thẩm Quân Dao tái mét đi như thế này, đôi mắt của Trác Du Hiên hơi sa sâm lại nhìn Thẩm phu nhân ở trước mặt chân tay đang luống cuống kia.
Hắn cáu gắt hỏi người ở trước mặt, tay vẫn ôm chặt lấy cả người lạnh toát của Thẩm Quân Dao.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bà đã làm gì Quân Dao vậy hả? Lần nào để bà với vợ tôi ở một mình là y như rằng sẽ có chuyện"
Trác Du Hiên chỉ mới đi có một lúc, vậy mà khi trở lại Thẩm Quân Dao đã thành ra cái bộ dạng này rồi.
Khi vừa đặt chân vào cửa, nghe thấy có tiếng hét lớn phát ra từ căn phòng này, Trác Du Hiên mới vội vàng chạy lên đây, ai ngờ lại thấy được cái cảnh tượng như thế này cơ chứ.
Người đàn bà này lại làm ra trò gì mà khiến cho bệnh của Thẩm Quân Dao đột nhiên tái phát như vậy chứ? Trịnh Liên khuôn mặt co rúm lại, bà ta bây giờ đang rất sợ khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi của Thẩm Quân Dao, con gái của bà ta.
Thẩm phu nhân luống cuống kể lại mọi chuyện cho Trác Du Hiên nghe.
"Tôi cũng không biết con bé nó bị làm sao nữa.
Chỉ là hôm nay tôi có mua cho Quân Dao một cây đàn, vì trước đây con bé nó rất thích chơi đàn, tôi cũng chỉ muốn bù đắp cho con bé mà thôi.
Nhưng ai ngờ đột nhiên Quân Dao nó tự nhiên lại trở nên kích động như vậy, tôi không biết con bé nó bị làm sao cả"
Trác Du Hiên liếc nhìn cây đàn đã bị đập tan tành trên sàn nhà kia, có lẽ những lời Trịnh Liên nói là đúng.
Đúng là Thẩm Quân Dao vì cây đàn kia mà kích động như vậy thôi, còn Thẩm phu nhân này đã làm ra chuyện gì, Trác Du Hiên không thể đoán được.
Đúng là không nên cho người đàn bà này đến gần Thẩm Quân Dao mà, lần trước đã như vậy rồi, lần này lại tiếp diễn như vậy, Trác Du Hiên không biết để Trịnh Liên này đến gần Thẩm Quân Dao là có đúng hay không nữa..
Thẩm phu nhân còn nói mấy câu gì đó, thậm chí bà ta còn khóc cơ, nhưng lúc đấy Trác Du Hiên lại chẳng nghe được lời nào cả.
Hắn chỉ tập trung xem xem người con gái đang nằm gọn trong vòng tay của hắn có ổn không mà thôi.
"Quân Dao, em làm sao thế? Em mau nói gì đi, em đừng có dọa anh sợ được không.
Hay là để anh đưa em đi bệnh viện nha?"
Trác Du Hiên vốn định bế Thẩm Quân Dao dậy, nhưng cánh tay yếu ớt của người con gái ấy đã túm chặt lấy cánh tay áo của hản, tiếng nức nở rất nhỏ thốt ra từ miệng của cô gái ấy.
"Không....
Không muốn...
Có vẻ như cô gái này rất sợ đến bệnh viện.
Nhìn Thẩm Quân Dao sợ như vậy, nếu như Trác Du Hiên còn cố tình đưa cô đến bệnh viện thì e là trên đường đi Thẩm Quân Dao sẽ kích động đến ngất đi mất.
Không những thế tìm có thể ngừng đập như lần ở bệnh viện đó.
Trác Du Hiên vội vàng dỗ dành cô, để Thẩm Quân Dao tựa đầu vào ngực của mình, hắn đưa tay chạm vào tấm lưng mảnh khảnh của người con gái ấy.
"Qua rồi em, không phải sợ, chúng ta không đến bệnh viện nữa, bình tĩnh lại đi, cố gắng hít thở thật sâu vào, đừng kích động quá được không em."
mì thanh dồn dập phát ra từ miệng của Trác Du Hiên, hắn đang vô cùng sợ hãi, tiếng nói của người đàn ông gấp gáp, sợ hãi vì lo lắng cho người con gái ở trong lòng.
Từng hơi thở của cô gái dần trở nên ổn định, không còn yếu ớt như lúc hắn vừa mới chạm vào cô nữa.
Trịnh Liên nhìn con gái mình đã ổn hơn, bà ta vốn muốn tiến lại gần, muốn xem xem con bé nó có bị làm sao hay không, nhưng khi Thẩm Quân Dao thấy bà ta đang tiến về phía mình, tâm trạng đang dần ổn định của cô lập tức biến đổi, người con gái ấy đột nhiên hét loạn lên, như thể muốn xua đuổi mẹ của mình.
"Mau đi....
Đi....
Tránh xa tôi ra.....
Thẩm Quân Dao dùng sức rặn ra thành từng tiếng, từng hơi thở dồn đập đứt quãng của người con gái liên tục vang lên giữa căn phòng ấy.
Chân của Thẩm phu nhân gần như sững lại hoàn toàn, Thẩm Quân Dao là đang muốn đuổi bà ta đi, không muốn bà ta lại gần mình.
Gương mặt thoáng chốc cứng đờ lại, hóa ra ở trong lòng của đứa con gái kia đã không còn tồn tại một người mẹ như Trịnh Liên rồi.
Trác Du Hiên đường như đã hiểu ra vấn đề, Thẩm Quân Dao kích động như thế là vì Thẩm phu nhân kia.
Quả nhiên người đàn bà này chẳng có gì tốt lành cả, miệng thì luôn nói yêu thương con mình nhưng lại làm ra những chuyện như thế đấy.
Hắn lập tức trừng mắt muốn đuổi bà ta ra ngoài.
"Bà còn đứng ở đây làm gì nữa? Mau ra ngoài cho tôi!"
"Nhưng.....
Nhưng mà....!"
Thẩm phu nhân vốn muốn nói gì đó, nhưng Trác Du Hiên đã cắt lời bà ta ngay tức khắc, không cho bà ta có cơ hội đứng ở đây nữa.
"Không có nhưng nhị gì hết.
Thẩm phu nhân, tôi nói lần cuối cùng, bà mau ra ngoài cho tôi.
Nếu không tôi sẽ cho người lôi bà ra, đến lúc đó đừng nói tôi không nể tình bà.
Bà còn đứng đây chắc chắn Quân Dao sẽ càng thêm kích động, chả lẽ bà muốn nhìn cô ấy chết ở đây hay sao?"
Thẩm phu nhân rất muốn ở lại xem con gái của mình thế nào, nhưng bà ta lại sợ con bé nó lại vì xua đuổi mình mà trở nên kích động, đến lúc đó muốn cứu cũng không thể cứu được.
Cuối cùng Trịnh Liên cũng phải ra ngoài.
Đúng như dự đoán, sau khi Trịnh Liên đi được một lúc, tâm trạng của Thẩm Quân Dao lập tức trở lại bình thường sau khi Trác Du Hiên cho cô uống thuốc.
Đặt cô nằm trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên người của cô, không những thế, Trác Du Hiên còn cẩn thận dùng khăn ướt lau đi nước mắt trên khuôn mặt trắng bệch ấy của người con gái.
Nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Trác Du Hiên mới lo lắng hỏi.
"Bây giờ em đã thấy ổn hơn chưa? Có còn cảm thấy không khỏe ở chỗ nào hay không? Hay để anh gọi bác sĩ đến đây khám cho em nhé!"
Trác Du Hiên tuy rất muốn biết vì sao Thẩm Quân Dao lại tự nhiên phát bệnh như thế, nhưng hắn không dám hỏi trực tiếp.
Có lẽ nguyên nhân chính là do cây đàn đã vỡ nát ở trên sàn nhà kia, nhưng lý do Thẩm Quân Dao kích động là gì, đó mới là điều mà Trác Du Hiên muốn biết.
Hắn vì sợ Thẩm Quân Dao vừa ổn định tâm trạng lại mà đột nhiên hắn hỏi như thế sẽ làm cho cô gái ấy lại phát bệnh lên.
Cho nên, Trác Du Hiên chỉ dám mở miệng hỏi Thẩm Quân Dao bây giờ có không khỏe ở chỗ nào hay không mà thôi.
Mà đúng là mỗi khi hắn để Trịnh Liên và Thẩm Quân Dao ở một mình là y như rằng xảy ra chuyện.
Cho nên, về sau, Trác Du Hiên chỉ cho phép Thẩm phu nhân đến đây thăm Thẩm Quân Dao khi Trác Du Hiên hẳn có mặt ở nhà và bà ta chỉ được phép đứng nhìn từ xa mà thôi, còn tuyệt đối không được phép lại gân người con gái này.
Thẩm Quân Dao không trả lời lại hắn, thế nhưng một giọt nước mắt vô thức rơi ra từ hốc mắt đỏ hoe của cô.
Thẩm Quân Dao đang khóc hay sao? Đã bao lâu rồi cô chưa khóc như vậy? Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao rơi nước mắt, lòng hẳn đột nhiên đau thắt lại.
Nói thật, hắn rất sợ nhìn thấy cô khóc, rất sợ nhìn thấy cô buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.