Gả Vào Phủ Thái Tử

Chương 12

Hứa Cửu Vọng Xuyên

17/09/2024

“Ai ya, hai vị công tử trông khôi ngô biết bao, cư nhiên lại là thố nhi gia!”

 

*Thố nhi gia: ý là đồng tính luyến ái.

 

“Đúng, đúng, nhất là cái tên cao kia, thực sự là không nghĩ tới, người không thể chỉ xem tướng mạo a!”

 

Thái tử ngoài mặt đang cười, vừa trở về hắn liền bóp eo ta nói: “Huh? Ta thích nam nhân?”

 

y da, ta nói cái tên này, hắn không có khiếu hài hước tí nào.

 

Ta đùa giỡn với hắn, hắn liền giãy nảy động tay động chân.

 

Nhưng ta cảm thấy hiện tại rất hạnh phúc.

 

Hắn cùng ta cưỡi ngựa, đưa ta đi săn, ngắm trăng, hỏi ta: “Ánh trăng ngày hôm nay, có đẹp như ngày hôm đó không?”

 

Ta nói: “Ồ, có mùi bùn.”

 

Hắn: “...”

 

Hôm đó, bọn ta ngồi ở vùng ngoại ô ngắm sao, tóc của hắn bị hất tung, để lộ vầng trán dễ nhìn của hắn, ta nghiêng mặt, hỏi hắn: “Tại sao lại là ta?”

 

“Tại sao người ngươi thích lại là ta?”

 

Hắn cười cười, nhéo khuôn mặt của ta: “Bí mật.”

 

Ta hiểu rõ gật đầu: “Quả nhiên là bởi vì mỹ mạo của ta.”

 

“Lần đầu tiên ta gặp nàng.” Hắn nói: “Nàng còn không tính là xinh đẹp, rất xấu xí, răng cửa còn bị thiếu một cái.”

 

Cả đời này ta chỉ có một khoảng thời gian là thiếu răng cửa, chính là năm ta năm tuổi, nhưng khi ta năm tuổi rõ ràng còn chưa từng thấy qua loại sinh vật nào giống như thái tử.

 

Ta lắc lắc tay thái tử, nhất định phải nói ra chuyện cũ, tỉ như nơi ta cứu hắn một mạng lúc nhỏ, lại tỉ như ta và hắn lúc nhỏ là hảo bằng hữu gì, có cùng hắn hứa hẹn sau này thành thân gì hay không, vì vậy nên mới khiến hắn nhiều năm như vậy đều nhớ mãi không quên, vân vân.

 

“Nàng nghĩ nhiều rồi.” Hắn đỡ trán nói: “Ta thực sự ấn tượng nàng, là nàng lúc mười lăm tuổi.”

 

Mười lăm tuổi?

 



Lại có chuyện gì khi ta mười lăm tuổi?

 

Lần này ta càng không thể yên tĩnh, nhất định muốn hắn nói ra bằng được, hắn bị ta nháo đến không chịu nổi, đành phải mỉm cười sờ sờ tóc ta, nói:

 

“Ta có một kinh hỉ.”

 

“Qua hai ngày, sẽ nói cho nàng biết.”

 

44

Ta tỉnh dậy từ trong mộng.

 

Dạo gần đây, ta ngủ rất sâu, tất cả đều tại Lý Vân Chu, khoảng thời gian trước buổi tối luôn giày vò ta.

 

Tối qua sau khi trở về từ vùng ngoại ô, hắn ôm lấy ta, ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, còn dặn hắn rằng từ giờ hắn không được động vào ta.

 

Buổi sáng, trước khi ra khỏi cửa, hắn hôn lên trán ta, nhẹ giọng nói:

 

“Chờ ta, hôm nay ta đi ra ngoài, trở về mang cho nàng một thứ.”

 

“Nàng cứ ngủ đi.”

Nhưng giấc ngủ này của ta còn chưa kịp vững vàng, mơ mơ màng màng đã bị Xuân Nương đá.nh thức: “Lương đệ, trong phủ hôm nay có một nữ nhân mới!”

 

“Nữ nhân gì?” Ta ngái ngủ: “Lại có trù tử mới nữa à?”

 

“Không phải trù tử.” Xuân Nương hận thiết bất thành cương: “Là nữ nhân!”

 

“Một nữ nhân rất xinh đẹp!”

 

“Nghe nói là thái tử cho nàng ta vào phủ, còn để cho nàng ta trực tiếp đi tìm thái tử phi.”

 

“Người nói xem, đây không phải rõ ràng là muốn thái tử phi cho ta nàng danh phận sao!?”

 

Không đợi ta tỉnh hẳn, cung điện của ta đã bị một đám nữ nhân đồng loạt vây quanh.

 

Thừa huy, phụng nghi, chiêu huấn đều rất kích động, vây quanh ta nói xấu nữ nhân kia. Nói người ta xấu xí (xem ra nhất định rất đẹp), nói người ta phong tao (xem ra thật sự rất đẹp), còn nói người ta bại hoại lễ nghi, không có liêm sỉ (xem ra nhất định là xinh đẹp đến phát nổ!!!).

 

Thừa huy nói: “Quả thực là không ra gì! Trông quy quy củ củ, làm sao có thể nghĩ đến việc câu dẫn nam nhân!”

 



Trong lòng ta nói, đại tỷ, ngươi thoạt nhìn cũng quy củ.

 

Ngươi còn cùng đại ca lần trước của ngươi ở trong bụi cây lén lút b.ắ.n pháo, ngươi có nghiêm túc không vậy?

 

Nhưng bề ngoài ta rất bình tĩnh, ta nói: “Thái tử thích là được rồi.”

 

Kỳ thật trong lòng ta đang nhỏ máu. Hay cho thái tử ngươi, còn nói muốn chuẩn bị kinh hỉ cho ta, quả thật rất kinh hãi, ngày hôm qua còn thề non hẹn biển, hôm nay ngươi liền cưới một tiểu nương tử cho ta.

 

Sớm biết như vậy, đêm đó trong miệng ta không nên ngậm bùn, ta nên ngậm cức! Ngậm cức!! Sau đó cho hắn ăn.

 

Nhưng trong lòng ta lại không tin, Lý Vân Chu sẽ làm loại chuyện này.

 

Vì vậy, ta đuổi họ đi, ngồi trong sương phòng, gác chân lên bàn thở phì phì, quyết định cho hắn một cơ hội để giải thích.

 

Ta ngồi từ ban ngày đến ban đêm.

 

Ta đã không thể chờ đợi hắn được nữa.

 

45

Thái tử đã mấy ngày không hồi phủ.

 

Cả hoàng cung đều phát điên rồi, khắp nơi tìm thái tử ở đâu, hoàng hậu đến nhiều lần, hết lần này đến lần khác hỏi ta:

 

“Con thật sự không biết thái tử đi đâu?”

 

Ta thực sự không biết.

 

Thái tử một nước mất tích, làm cho thiên hạ gần như hỗn loạn. Nương gia của thái tử phi cũng điên rồi, quân binh tuần tra bên ngoài thành như một con thoi.

 

*Nương gia: Nhà mẹ đẻ.

 

Có người nói, phảng phất nhìn thấy ngày đó thái tử ở trên đường gặp được Cửu vương, sau khi cùng Cửu vương bắt chuyện một phen thì vào một tửu lâu.

 

Nhưng rất nhanh lại có người nói, đã nhìn thấy thái tử đi ra tửu lâu.

 

Quân binh tuần tra tới Cửu vương phủ, lục soát sạch sẽ.

 

Nhưng không tìm thấy gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Vào Phủ Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook