Chương 5: Linh Đồng Báo Oán
Bạch Ái Tinh
02/09/2023
Tối hôm đó, Lạc Trầm Ương được dùng bữa với cả nhà Cố gia với thân phận
Cố thiếu phu nhân. Cả bữa cơm không có ai trò chuyện, chỉ có tiếng đũa
bát chạm nhau tạo ra thanh âm. Tất cả trên dưới Cố gia đều không thu
nhận được chuyện Lạc Trầm Ương đội mồ sống dậy, quay về mà da thịt còn
nguyên, còn là một người sống.
Riêng Lạc Trầm Ương lại không để ý đến bọn họ. Suốt buổi ăn chỉ chăm chăm thưởng thức món ăn do đầu bếp chuyên nghiệp của Cố gia làm, ăn no đến căng cả bụng. Cậu phải công nhận đồ ăn ở đây rất ngon, trước kia cậu cũng không phải chịu khổ gì, đồ ăn đều là Cố Thần mua đồ về tự tay nấu cho cậu ăn. Tuy vậy nhưng đồ ăn ở Cố gia vẫn không bằng chính tay Cố Thần nhà cậu nấu. Lạc Trầm Ương cảm thấy tự hào.
Có ông chồng như thế, còn mong gì hơn nữa. Đều là do số cậu may mắn.
Về việc có thể ăn đồ ăn, Cố Thần đã dạy cậu cách niệm chú để có thể nếm được đồ ăn, cũng như ăn được. Cái này không cần quá lo lắng.
Lạc Trầm Ương ăn no rồi thì liền đứng lên trở về phòng trước. Cậu bước vào rồi đóng cửa phòng lại. Cố gia chỗ nào cũng đầy âm khí, ngoại trừ căn phòng này. Có lẽ cũng có âm khí nhưng do đây là phòng cậu, mà cậu đã bái thiên địa với Cố Thần - Diêm La Vương, dưới âm phủ cũng đã tổ chức hôn lễ một lần. Vì vậy thân phận của cậu chính là vương hậu. Không có tà ma nào dám xâm phạm vào, ngược lại còn có vài tà ma ác quỷ, ví dụ như hai linh đồng kia một mực cung kính với cậu.
Trong phòng xuất hiện một làn khói đen. Khi làn khói ấy biến mất, người bên trong cũng hiện rõ ra ngoài.
- Bảo bảo.
Cố Thần gọi một tiếng, Lạc Trầm Ương liền như người không xương, mềm nhũn nhào vào lòng hắn.
- Cố Thần. Có thời gian anh nấu cho em ăn đi. Em muốn ăn đồ anh nấu.
Đây không phải lần đầu tiên Lạc Trầm Ương mè nheo với hắn. Cố Thần sớm đã quen thuộc liền nhấc bổng cậu lên đi về phía giường, an vị cho cậu ngồi trên chân mình rồi mới nhẹ nhàng xoa cái bụng căng tròn của cậu. Lạc Trầm Ương ăn nhiều như thế, Cố Thần sợ cậu đau bụng.
- Muốn ăn?
- Ừm ừm.
- Được.
Lạc Trầm Ương chỉ chờ thế là vui vẻ. Bản thân ôm cổ Cố Thần hưởng thụ từng đợt xoa của hắn. Hồi nãy còn hơi tức bụng, bây giờ đã ổn rồi.
- Bảo bảo. Lần này anh xin được lệnh bài thông duyệt của Đại Đế. Sau khi xử lí xong chuyện nhà Cố gia có thể nán lại nhân gian chơi vài ngày rồi trở về. Nếu em thích, sau này muốn về khi nào cũng được.
Phong Đô Đại Đế cũng có vợ. Hắn lại là tướng đắc lực của Đại Đế, vì vậy lệnh bài này xem như tặng hắn luôn. Rất độ lượng!
Lạc Trầm Ương dựa vào cơ ngực rắn chắc của hắn, lắc đầu hai cái.
- Anh đi đâu em liền đi nơi đó. Nếu anh không muốn đến dương gian, vậy thì em cũng không muốn đi.
Cố Thần nhìn cái đầu nhỏ của tâm can trong lòng, thầm thở dài một tiếng.
Trầm Ương nhà hắn rất thích đi du ngoạn đây đó, đi chơi nhiều nơi. Chỉ là sau cái chết của hắn đã ảnh hưởng ít nhiều đến cậu. Mấy ngày ở dưới địa phủ, Lạc Trầm Ương chỉ đi theo hắn, một tấc cũng không rời. Giống như sợ hắn vào một lúc nào đó sẽ tiêu tan trước mặt cậu, vô cùng lo lắng.
Cố Thần ôm Lạc Trầm Ương, miết nhẹ má cậu.
- Ương Ương, anh sẽ không rời đi, sẽ không biến mất nữa. Không cần sợ.
Lạc Trầm Ương mỉm cười, cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Lúc trước Cố Thần chết cậu đến ngủ một giấc cũng khó khăn, bây giờ hắn ở đây rồi thì tất cả tự khắc sẽ tốt thôi.
Cố Thần hôn lên trán Lạc Trầm Ương, lại hôn môi cậu một cái. Hắn nhẹ nhàng nói với cậu.
- Ngoan. Muộn rồi, đi ngủ.
Lạc Trầm Ương cứ ăn no là buồn ngủ, Cố Thần biết rõ. Nhìn dáng vẻ ngáp ngủ chảy cả nước mắt của người trong lòng, tim hắn cũng tan mất rồi.
Lạc Trầm Ương mơ màng dụi mắt. Bàn tay vẫn nắm chặt góc áo của Cố Thần.
- Nhưng.. đêm nay..
Cố Thần không nhiều lời trực tiếp ôm cậu nằm xuống, đắp chăn.
- Chuyện của chúng thì để chúng lo. Ngủ.
Lạc Trầm Ương nghe vậy cũng không có ý kiến gì thêm nữa, chính mình dụi người vào Cố Thần làm ổ, chìm vào giấc ngủ.
Canh ba gần sáng.
Diệp Tịch đang ngủ thì mơ thấy ác mộng, giật mình tỉnh giấc. Cả người toàn là mồ hôi, giấc mơ kia cứ bám lấy bà ta mấy ngày nay, thật sự khó mà yên giấc được.
Bà ta mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn, hơi vò cái đầu rối của mình. Muốn xuống giường rửa mặt cho quên đi giấc mơ hồi nãy. Hai chân vừa đặt xuống sàn nhà đã nhận ra có cái gì đó không đúng.
Mềm quá, sàn nhà rõ ràng không trải thảm lông mà.
Bà ta định thần nhìn xuống xem chính mình đã đạp phải thứ gì. Ai mà ngờ được dưới chân bà ta, thứ bà ta đạp phải là lưng của một đứa trẻ. Nó quay cái đầu từ dưới đất hướng về phía bà ta, đôi mắt nó một màu trắng dã không có tròng đen. Nó há miệng ra, bên trong toàn là răng cưa sắc nhọn, cái lưỡi thè ra dài đến mức tuột ra khỏi miệng, đỏ lòm. Diệp Tịch vừa nhìn thấy cảnh này lập tức tỉnh ngủ, hét lên một tiếng thất thanh.
Cố Chính Viễn vì tiếng hét này mà bị đánh thức. Lão ta cằn nhằn, ấn đường nhíu lại càu nhàu một phen.
- Đêm hôm thế này, hét cái gì mà hét!
Nhưng mà sau đó, lão không thể cằn nhằn được nữa.
Bởi vì lão nhìn thấy, sau lưng Diệp Tịch là một đứa trẻ khác.
Nói cách khác thì là linh đồng hóa quỷ con.
- Lão.. lão gia.. cứu em..
Bà ta sợ đến mức mắt trợn trắng. Quỷ con dưới chân bà ta há cái miệng to ra, cắn một phát vào bắp chân bà ta rồi nương theo đó kéo bà ta đi. Diệp Tịch sợ hãi không ngừng la hét kêu cứu, Cố Chính Viễn lại không dám lại gần hai con quỷ nhỏ, bản thân càng lùi càng xa, cho đến khi lùi vào góc tường.
Con quỷ nhỏ bám sau vai bà ta cũng không vừa, nó cắn bả vai của Diệp Tịch chảy máu, mà cái chân kia của Diệp Tịch thì đã sắp đứt ra thành mấy khúc, máu bắn đầy lên mặt và thân hình nhỏ nhắn của hai con quỷ nhỏ. Huyết sắc lênh láng ở dưới sàn. Hai con quỷ nhỏ không dừng lại, cứ vậy cắn hết chỗ này thì cắn chỗ khác. Cố Chính Viễn nhìn Diệp Tịch dãy dụa trong vũng máu, hai tay ôm đầu, sợ hãi miệng lẩm bẩm.
- Đây là bà tự làm tự chịu! Đây là bà tự làm tự chịu! Tôi không biết gì hết.. tôi.. tôi không cứu được bà.. tôi không cứu được bà.. bà xuống đó rồi, đừng có trách tôi! Đừng có trách tôi!
Diệp Tịch bị gặm cắn khắp nơi. Đau đớn không tả xiết. Bà ta gào khóc trong thống khổ tột cùng, không ngừng cầu xin.
- Mẹ xin lỗi! Uyển nhi.. Tương nhi.. mẹ sai rồi.. mẹ sai rồi.. hai đứa tha cho mẹ đi mà.. hai đứa tha cho mẹ đi mà.. mẹ sai rồi mẹ thật sự biết sai rồi!..
Nhưng mà cho dù bà ta gào khóc thế nào, cầu xin thế nào thì hai đứa trẻ kia vẫn không dừng lại. Tựa như oán hận sâu đến mức không cách nào buông bỏ, không cách nào tha thứ. Từng miếng thịt trên người của Diệp Tịch rơi xuống, đều rơi vào miệng của hai đứa trẻ. Vụn thịt rơi xuống hòa trộn với vũng máu, cảnh tượng khiến người ta hết sức kinh hãi.
Chẳng hiểu sao đêm đó không ai nghe được tiếng động gì từ phòng của vợ chồng gia chủ. Cho đến sáng hôm sau khi người hầu bước vào gọi bọn họ, gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời. Cô hầu tự nhiên đẩy cửa vào trong. Đập vào mắt là thi thể không nguyên vẹn của Cố phu nhân. Cô hầu gái hét lên rồi ngã xuống, ly nước trong tay cũng vỡ tan tành dưới đất. Cô hét lên rồi ngất lịm đi. Có lẽ bởi cảnh tượng này quá mức kinh khủng rồi.
Người họ Cố nghe tiếng động vội vã chạy đến. Chỉ có Lạc Trầm Ương vừa được Cố Thần hộ tống đánh răng rửa mặt thức dậy đang còn mơ màng là khoan thai chậm rãi bước đến phòng "bố mẹ chồng" để xem tình hình.
Khi thấy thi thể của Diệp Tịch dưới sàn. Còn Cố Chính Viễn phát điên ngồi ở trong góc tường, cứ điên điên dại dại lầm bầm cái gì không rõ. Người thì ngất xỉu, người thì nôn mửa, người thì không nói nên lời. Tất cả những cảm xúc tồi tệ nhất đều bao trọn trong một buổi sáng.
Diệp Tịch chết không nhắm mắt. Tứ chi bị đứt, từng khối thịt trên tứ chi bị ăn gần như sạch sẽ, xương cũng đã gãy ra mấy vài cái. Trên ngực cũng bị cắn mất mấy miếng thịt. Trên má thấy lộ rõ cả một vùng xương, tóc bị kéo đứt gần hết. Máu chảy gần như ngập nửa căn phòng, thậm chí còn bắn lên tường không ít.
Lạc Trầm Ương lần đầu nhìn thấy thi thể, còn là thi thể thảm như thế này suýt nữa thì không qua nổi. May mà Cố Thần đứng ở phía sau che mắt cậu rồi ôm cậu vào lòng. Bọn họ đứng ở góc khuất người, vả lại bây giờ còn ai quan tâm đến nữa? Người khác lại không thể nhìn thấy Cố Thần.
- Anh ơi.
Lạc Trầm Ương gục đầu trên người hắn. Cố Thần ôm cậu, ôn nhu vuốt lưng xoa đầu cậu.
- Không sao đâu, có anh.
Đột nhiên hai tiểu quỷ xuất hiện trước mặt Cố Thần. Cả người đều sạch sẽ, không dính một vết máu. Có điều mắt thì vẫn chỉ có một màu trắng dã. Chúng cúi đầu làm động tác hành lễ với Cố Thần và Lạc Trầm Ương. Lạc Trầm Ương trấn tĩnh bản thân, xoay người đối mặt với hai tiểu quỷ.
- Đúng như lời hứa.
Lạc Trầm Ương xốc một vốc kẹo giấy trong túi ra rồi lặng lẽ đốt chúng. Hai tiểu quỷ vui mừng nhận được cả nắm kẹo, đồng thanh nói.
- Đa tạ vương hậu.
Lạc Trầm Ương xoa đầu bọn chúng rồi nói.
- Đi đi. Con đường tiếp theo rất gian nan, phải trả hết nợ mới đầu thai được. Ta chỉ có thể giúp hai đứa đến đây.
Hai tiểu quỷ gật đầu rồi cùng nhau biến mất.
Tự mình trả thù, cái giá phải trả rất đắt. Linh hồn phải bị đày đọa ở địa ngục, đến khi trả hết nợ mới được đầu thai.
Lạc Trầm Ương mệt mỏi tựa vào Cố Thần. Hắn đỡ cậu rồi dịch chuyển về phòng.
Riêng Lạc Trầm Ương lại không để ý đến bọn họ. Suốt buổi ăn chỉ chăm chăm thưởng thức món ăn do đầu bếp chuyên nghiệp của Cố gia làm, ăn no đến căng cả bụng. Cậu phải công nhận đồ ăn ở đây rất ngon, trước kia cậu cũng không phải chịu khổ gì, đồ ăn đều là Cố Thần mua đồ về tự tay nấu cho cậu ăn. Tuy vậy nhưng đồ ăn ở Cố gia vẫn không bằng chính tay Cố Thần nhà cậu nấu. Lạc Trầm Ương cảm thấy tự hào.
Có ông chồng như thế, còn mong gì hơn nữa. Đều là do số cậu may mắn.
Về việc có thể ăn đồ ăn, Cố Thần đã dạy cậu cách niệm chú để có thể nếm được đồ ăn, cũng như ăn được. Cái này không cần quá lo lắng.
Lạc Trầm Ương ăn no rồi thì liền đứng lên trở về phòng trước. Cậu bước vào rồi đóng cửa phòng lại. Cố gia chỗ nào cũng đầy âm khí, ngoại trừ căn phòng này. Có lẽ cũng có âm khí nhưng do đây là phòng cậu, mà cậu đã bái thiên địa với Cố Thần - Diêm La Vương, dưới âm phủ cũng đã tổ chức hôn lễ một lần. Vì vậy thân phận của cậu chính là vương hậu. Không có tà ma nào dám xâm phạm vào, ngược lại còn có vài tà ma ác quỷ, ví dụ như hai linh đồng kia một mực cung kính với cậu.
Trong phòng xuất hiện một làn khói đen. Khi làn khói ấy biến mất, người bên trong cũng hiện rõ ra ngoài.
- Bảo bảo.
Cố Thần gọi một tiếng, Lạc Trầm Ương liền như người không xương, mềm nhũn nhào vào lòng hắn.
- Cố Thần. Có thời gian anh nấu cho em ăn đi. Em muốn ăn đồ anh nấu.
Đây không phải lần đầu tiên Lạc Trầm Ương mè nheo với hắn. Cố Thần sớm đã quen thuộc liền nhấc bổng cậu lên đi về phía giường, an vị cho cậu ngồi trên chân mình rồi mới nhẹ nhàng xoa cái bụng căng tròn của cậu. Lạc Trầm Ương ăn nhiều như thế, Cố Thần sợ cậu đau bụng.
- Muốn ăn?
- Ừm ừm.
- Được.
Lạc Trầm Ương chỉ chờ thế là vui vẻ. Bản thân ôm cổ Cố Thần hưởng thụ từng đợt xoa của hắn. Hồi nãy còn hơi tức bụng, bây giờ đã ổn rồi.
- Bảo bảo. Lần này anh xin được lệnh bài thông duyệt của Đại Đế. Sau khi xử lí xong chuyện nhà Cố gia có thể nán lại nhân gian chơi vài ngày rồi trở về. Nếu em thích, sau này muốn về khi nào cũng được.
Phong Đô Đại Đế cũng có vợ. Hắn lại là tướng đắc lực của Đại Đế, vì vậy lệnh bài này xem như tặng hắn luôn. Rất độ lượng!
Lạc Trầm Ương dựa vào cơ ngực rắn chắc của hắn, lắc đầu hai cái.
- Anh đi đâu em liền đi nơi đó. Nếu anh không muốn đến dương gian, vậy thì em cũng không muốn đi.
Cố Thần nhìn cái đầu nhỏ của tâm can trong lòng, thầm thở dài một tiếng.
Trầm Ương nhà hắn rất thích đi du ngoạn đây đó, đi chơi nhiều nơi. Chỉ là sau cái chết của hắn đã ảnh hưởng ít nhiều đến cậu. Mấy ngày ở dưới địa phủ, Lạc Trầm Ương chỉ đi theo hắn, một tấc cũng không rời. Giống như sợ hắn vào một lúc nào đó sẽ tiêu tan trước mặt cậu, vô cùng lo lắng.
Cố Thần ôm Lạc Trầm Ương, miết nhẹ má cậu.
- Ương Ương, anh sẽ không rời đi, sẽ không biến mất nữa. Không cần sợ.
Lạc Trầm Ương mỉm cười, cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Lúc trước Cố Thần chết cậu đến ngủ một giấc cũng khó khăn, bây giờ hắn ở đây rồi thì tất cả tự khắc sẽ tốt thôi.
Cố Thần hôn lên trán Lạc Trầm Ương, lại hôn môi cậu một cái. Hắn nhẹ nhàng nói với cậu.
- Ngoan. Muộn rồi, đi ngủ.
Lạc Trầm Ương cứ ăn no là buồn ngủ, Cố Thần biết rõ. Nhìn dáng vẻ ngáp ngủ chảy cả nước mắt của người trong lòng, tim hắn cũng tan mất rồi.
Lạc Trầm Ương mơ màng dụi mắt. Bàn tay vẫn nắm chặt góc áo của Cố Thần.
- Nhưng.. đêm nay..
Cố Thần không nhiều lời trực tiếp ôm cậu nằm xuống, đắp chăn.
- Chuyện của chúng thì để chúng lo. Ngủ.
Lạc Trầm Ương nghe vậy cũng không có ý kiến gì thêm nữa, chính mình dụi người vào Cố Thần làm ổ, chìm vào giấc ngủ.
Canh ba gần sáng.
Diệp Tịch đang ngủ thì mơ thấy ác mộng, giật mình tỉnh giấc. Cả người toàn là mồ hôi, giấc mơ kia cứ bám lấy bà ta mấy ngày nay, thật sự khó mà yên giấc được.
Bà ta mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn, hơi vò cái đầu rối của mình. Muốn xuống giường rửa mặt cho quên đi giấc mơ hồi nãy. Hai chân vừa đặt xuống sàn nhà đã nhận ra có cái gì đó không đúng.
Mềm quá, sàn nhà rõ ràng không trải thảm lông mà.
Bà ta định thần nhìn xuống xem chính mình đã đạp phải thứ gì. Ai mà ngờ được dưới chân bà ta, thứ bà ta đạp phải là lưng của một đứa trẻ. Nó quay cái đầu từ dưới đất hướng về phía bà ta, đôi mắt nó một màu trắng dã không có tròng đen. Nó há miệng ra, bên trong toàn là răng cưa sắc nhọn, cái lưỡi thè ra dài đến mức tuột ra khỏi miệng, đỏ lòm. Diệp Tịch vừa nhìn thấy cảnh này lập tức tỉnh ngủ, hét lên một tiếng thất thanh.
Cố Chính Viễn vì tiếng hét này mà bị đánh thức. Lão ta cằn nhằn, ấn đường nhíu lại càu nhàu một phen.
- Đêm hôm thế này, hét cái gì mà hét!
Nhưng mà sau đó, lão không thể cằn nhằn được nữa.
Bởi vì lão nhìn thấy, sau lưng Diệp Tịch là một đứa trẻ khác.
Nói cách khác thì là linh đồng hóa quỷ con.
- Lão.. lão gia.. cứu em..
Bà ta sợ đến mức mắt trợn trắng. Quỷ con dưới chân bà ta há cái miệng to ra, cắn một phát vào bắp chân bà ta rồi nương theo đó kéo bà ta đi. Diệp Tịch sợ hãi không ngừng la hét kêu cứu, Cố Chính Viễn lại không dám lại gần hai con quỷ nhỏ, bản thân càng lùi càng xa, cho đến khi lùi vào góc tường.
Con quỷ nhỏ bám sau vai bà ta cũng không vừa, nó cắn bả vai của Diệp Tịch chảy máu, mà cái chân kia của Diệp Tịch thì đã sắp đứt ra thành mấy khúc, máu bắn đầy lên mặt và thân hình nhỏ nhắn của hai con quỷ nhỏ. Huyết sắc lênh láng ở dưới sàn. Hai con quỷ nhỏ không dừng lại, cứ vậy cắn hết chỗ này thì cắn chỗ khác. Cố Chính Viễn nhìn Diệp Tịch dãy dụa trong vũng máu, hai tay ôm đầu, sợ hãi miệng lẩm bẩm.
- Đây là bà tự làm tự chịu! Đây là bà tự làm tự chịu! Tôi không biết gì hết.. tôi.. tôi không cứu được bà.. tôi không cứu được bà.. bà xuống đó rồi, đừng có trách tôi! Đừng có trách tôi!
Diệp Tịch bị gặm cắn khắp nơi. Đau đớn không tả xiết. Bà ta gào khóc trong thống khổ tột cùng, không ngừng cầu xin.
- Mẹ xin lỗi! Uyển nhi.. Tương nhi.. mẹ sai rồi.. mẹ sai rồi.. hai đứa tha cho mẹ đi mà.. hai đứa tha cho mẹ đi mà.. mẹ sai rồi mẹ thật sự biết sai rồi!..
Nhưng mà cho dù bà ta gào khóc thế nào, cầu xin thế nào thì hai đứa trẻ kia vẫn không dừng lại. Tựa như oán hận sâu đến mức không cách nào buông bỏ, không cách nào tha thứ. Từng miếng thịt trên người của Diệp Tịch rơi xuống, đều rơi vào miệng của hai đứa trẻ. Vụn thịt rơi xuống hòa trộn với vũng máu, cảnh tượng khiến người ta hết sức kinh hãi.
Chẳng hiểu sao đêm đó không ai nghe được tiếng động gì từ phòng của vợ chồng gia chủ. Cho đến sáng hôm sau khi người hầu bước vào gọi bọn họ, gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời. Cô hầu tự nhiên đẩy cửa vào trong. Đập vào mắt là thi thể không nguyên vẹn của Cố phu nhân. Cô hầu gái hét lên rồi ngã xuống, ly nước trong tay cũng vỡ tan tành dưới đất. Cô hét lên rồi ngất lịm đi. Có lẽ bởi cảnh tượng này quá mức kinh khủng rồi.
Người họ Cố nghe tiếng động vội vã chạy đến. Chỉ có Lạc Trầm Ương vừa được Cố Thần hộ tống đánh răng rửa mặt thức dậy đang còn mơ màng là khoan thai chậm rãi bước đến phòng "bố mẹ chồng" để xem tình hình.
Khi thấy thi thể của Diệp Tịch dưới sàn. Còn Cố Chính Viễn phát điên ngồi ở trong góc tường, cứ điên điên dại dại lầm bầm cái gì không rõ. Người thì ngất xỉu, người thì nôn mửa, người thì không nói nên lời. Tất cả những cảm xúc tồi tệ nhất đều bao trọn trong một buổi sáng.
Diệp Tịch chết không nhắm mắt. Tứ chi bị đứt, từng khối thịt trên tứ chi bị ăn gần như sạch sẽ, xương cũng đã gãy ra mấy vài cái. Trên ngực cũng bị cắn mất mấy miếng thịt. Trên má thấy lộ rõ cả một vùng xương, tóc bị kéo đứt gần hết. Máu chảy gần như ngập nửa căn phòng, thậm chí còn bắn lên tường không ít.
Lạc Trầm Ương lần đầu nhìn thấy thi thể, còn là thi thể thảm như thế này suýt nữa thì không qua nổi. May mà Cố Thần đứng ở phía sau che mắt cậu rồi ôm cậu vào lòng. Bọn họ đứng ở góc khuất người, vả lại bây giờ còn ai quan tâm đến nữa? Người khác lại không thể nhìn thấy Cố Thần.
- Anh ơi.
Lạc Trầm Ương gục đầu trên người hắn. Cố Thần ôm cậu, ôn nhu vuốt lưng xoa đầu cậu.
- Không sao đâu, có anh.
Đột nhiên hai tiểu quỷ xuất hiện trước mặt Cố Thần. Cả người đều sạch sẽ, không dính một vết máu. Có điều mắt thì vẫn chỉ có một màu trắng dã. Chúng cúi đầu làm động tác hành lễ với Cố Thần và Lạc Trầm Ương. Lạc Trầm Ương trấn tĩnh bản thân, xoay người đối mặt với hai tiểu quỷ.
- Đúng như lời hứa.
Lạc Trầm Ương xốc một vốc kẹo giấy trong túi ra rồi lặng lẽ đốt chúng. Hai tiểu quỷ vui mừng nhận được cả nắm kẹo, đồng thanh nói.
- Đa tạ vương hậu.
Lạc Trầm Ương xoa đầu bọn chúng rồi nói.
- Đi đi. Con đường tiếp theo rất gian nan, phải trả hết nợ mới đầu thai được. Ta chỉ có thể giúp hai đứa đến đây.
Hai tiểu quỷ gật đầu rồi cùng nhau biến mất.
Tự mình trả thù, cái giá phải trả rất đắt. Linh hồn phải bị đày đọa ở địa ngục, đến khi trả hết nợ mới được đầu thai.
Lạc Trầm Ương mệt mỏi tựa vào Cố Thần. Hắn đỡ cậu rồi dịch chuyển về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.