Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
Chương 88
Lưu Lam Nhược Tĩnh
13/01/2019
Ngón tay cô nhẹ nhàng kéo tay Bách Lý Hàn Tôn.
Bách Lý Hàn Tôn khẽ vỗ vỗ tay cô như vuốt ve, tỏ vẻ họ nên đi.
“Thiếu chủ Bách Lý, tiểu thư Cố, tôi giới thiệu cho hai người người vừa mới nói, để tránh tiểu thư Cố cảm thấy tôi đang nói bậy.” Trương Dịch Dương nhìn Nhan Mộng Lam do thư ký Lương Mẫn Dạng của anh ta mời đến đứng cách đó không xa.
Dung nhan Nhan Mộng Lam mỹ lệ, con ngươi đen nhánh nhìn Trương Dịch Dương gần đó, đáy mắt cô lạnh như băng, phảng phất như bầu trời đầy tuyết, thuần khiết cao quý, váy dài duyên dáng, toàn thần tản ra khí thể nữ vương cao cao tại thượng, cằm nhỏ xinh lạnh lẽo.
Cô ưu nhã bước từng bước đi tới.
Khuôn mặt Lương Mẫn Dạng duy trì nụ cười nghề nghiệp xa cách, đi ba bước xoay người lại, đưa tay làm tư thế xin mời.
Ngọn đèn chiếu xuống, tựa như độ một tầng tuyết mỏng quanh người cô, cô giống như tượng đá trong suốt, vừa đẹp vừa lạnh lẽo.
Mấy vị khách khác phần đông là nhân vật lớn của thành phố D, đối với Nhan Mộng Lam, bọn họ tương đối quen thuộc, bọn họ thường thấy cô trong tin tức, không nghĩ tới ngoài đời lại đẹp như vậy.
Một số khách nam nhìn mà run sợ!
Khách nữ nhìn thấy thì có ghen tị, có hâm mộ, gia đình có năng lực có bối cảnh không nói, bộ dạng còn xinh đẹp như vậy.
Nhan Mộng Lam đi tới cạnh họ, cô nhìn thấy Cố Tuyết Y thì cười thản nhiên, lập tức khiến Trương Dịch Dương giật mình, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc, dưới ánh đèn lóe lên không thể định nghĩa, anh ta nhìn Cố Tuyết Y, lại nhìn Nhan Mộng Lam, “Hai người thực sự quen biết?”
Khóe miệng Nhan Mộng Lam mỉm cười, ánh mắt khi dán lên người Trương Dịch Dương thì lạnh tới cực điểm, giống như cô là một khối băng đông lại.
Cố Tuyết Y hờ hững nhìn họ, khóe miệng cười yếu ớt, “Không nghĩ tới tổng giám đốc Trương lại quen em họ tôi.” Nhưng khi cô nhìn Nhan Mộng Lam lại đầy tình cảm ấm áp, khóe miệng cười càng rõ nét hơn, “Mộng Lam, em cũng nên coi chừng, phải tinh mắt một chút, miệng tổng giám đốc Trương đào hoa như vậy, thường xuyên lừa gạt phụ nữ, chắc hẳn có không ít cô gái đã mắc mưu anh ta, em phải chú ý cẩn thận.”
Cô cũng không quên hai lần họ gặp mặt thì hai lần Trương Dịch Dương đều trêu chọc cô.
Nhan Mộng Lam cười cười, “Chị họ chị yên tâm, đàn ông như tổng giám đốc Trương không phải đối tượng lý tưởng của em, cho nên em sẽ không mắc mưu anh ta đâu.” Cô hiểu Tuyết Y, mặc dù tính tình lạnh lùng hơn trước kia một chút, nhưng ý chí trả thù người khác vẫn y như trước đây.
Còn cô, đương nhiên là giúp người trong nhà vô điều kiện rồi.
“Vậy thì được rồi, chị rất lo em sẽ mắc mưu anh ta.” Mặc dù cô đoán được vài phần bây giờ Nhan Mộng Lam là đối tượng hợp tác của Trương Dịch Dương, nhưng cô hi vọng Nhan Mộng Lam có thể duy trì khoảng cách nhất định với Trương Dịch Dương, miệng đào hoa bất cần đời như Trương Dịch Dương, trực giác cô cảm thấy không phải là đàn ông tốt đẹp gì.
Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn họ, bóng dáng cao ngất tản ra khí chất cao ngạo khinh người, phía sau anh có quản gia Phó và Vương Tiểu Vi sắp xếp.
Lương Mẫn Dạng cung kính đứng bên cạnh, khóe miệng không kiềm chế được hơi cong lên.
“Tiểu thư Cố thật hay nói đùa, nếu tôi thực sự lừa được không ít cô gái, vậy trước mắt tôi cũng chẳng độc thân rồi!” Gương mặt baby của Trương Dịch Dương cười nói, đáy mắt xẹt qua vẻ ảo não.
Lúc trước anh ta sao anh ta lại rảnh rỗi lại trêu chọc Cố Tuyết Y chứ! Bây giờ anh ta cảm thấy dường như mình tự bê đá đập lên chân mình, nhưng trước mặt thiếu chủ Bách Lý không thể chiếm lợi thế được.
“Có một số người dù đúng như vậy cũng không thừa nhận.” Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, giọng điệu thờ ơ châm chọc.
“Lời này em đồng ý với chị họ!” Nhan Mộng Lam nhàn nhạt nói phối hợp với cô.
Trương Dịch Dương nhìn hai người họ, ngũ quan có vài phần tương tự, tính cách thì một người lạnh lùng, một người lại biết tổn thương người khác. Trời ạ, trong lòng anh ta sợ hãi, nhưng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt.
Lúc này Lương Mẫn Dạng ghé vào tai anh ta nhắc nhở bữa tiệc chính thức bắt đầu, muốn anh ta lên sân khấu đọc diễn văn.
Nhan Mộng Lam nhìn bóng lưng Trương Dịch Dương rời đi, cô thu hồi tầm mắt, chậm rãi rơi lên người Bách Lý Hàn Tôn.
Trước kia khi cô ở trong phòng Tuyết Y, kết quả còn chưa tới hôm sau cô đã bị quản gia Phó mời qua ở một phòng khác cùng tầng, còn có người chuyên môn hầu hạ, cô và Bách Lý Hàn Tôn chạm mặt nhưng chưa bao giờ nói chuyện.
Cô nhìn Cố Tuyết Y, “Chị họ, chị xác định với anh ta rồi hả?” Cô từ chỗ Bùi Khê Minh trở về thì bận quá, chưa gặp Tuyết Y để nói chuyện Bùi Khê Minh được.
Bùi Khê Minh si tình, nhưng Bách Lý Hàn Tôn thoạt nhìn kiêu căng khinh người, cảm giác không dễ nịnh nọt chung đụng, lạnh lùng không nói thoạt nhìn còn rất bá đạo, nhưng lại khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Chắc họ chưa từng gặp nhau đâu!
Lưng Bách Lý Hàn Tôn cứng đờ, anh nhìn Nhan Mộng Lam, đôi mắt đen như mực như trời đông giá rét, lại vừa giống như đang cảnh cáo Nhan Mộng Lam, tay anh nắm chặt tay Cố Tuyết Y.
Đồng tử Cố Tuyết Y hờ hững, bình tĩnh vuốt tay anh, vừa giống đang an ủi anh lại vừa giống trả lời vấn đề trong lòng anh vẫn không cách nào xác định, nhưng trong lòng cô lại lộn xộn như rơm rạ.
Lời Mộng Lam có thể để cô đoán được nội dung câu chuyện khi nói chuyện với Khê Minh.
Nội dung câu chuyện đó như một ổ khóa nặng nề đè nén cô, mệt mỏi đến mức không thở nổi, nhưng lại tuôn ra cảm giác áy náy.
Cô và Khê Minh quả thực có đính hôn, trước kia khi cô rời đi cũng đã nói sẽ trở về, nhưng mười năm qua cô chưa hề quay lại, còn thích sự chấp nhất của Bách Lý Hàn Tôn.
Bởi vì cô tin người chấp nhất có lẽ sẽ không phản bội nhau.
Trên người Khê Minh cũng có, nhưng giữa họ đã bại bởi thời gian, bỏ lỡ nhau rồi.
“Lời này từ nay về sau chị không muốn nghe em nói.” Cố Tuyết Y nhìn cô, khóe miệng cười mất tự nhiên, nhưng cô rất hoàn mỹ che giấu nó, không để người khác nhìn ra.
Cô đã nhờ Mộng Lam chuyển lời cho Khê Minh, điều này chứng tỏ cô đã lựa chọn, và cô chọn Bách Lý Hàn Tôn, cô sẽ không buông tay.
Cô có cảm giác, nếu cô buông tay Bách Lý Hàn Tôn thì chẳng biết anh sẽ làm chuyện điên cuồng gì, hơn nữa đáy lòng cô âm thầm hò hét, không thể buông anh ra.
Nhan Mộng Lam bình tĩnh nhìn cô, ngũ quan mỹ lệ tuyệt sắc, trên người cô tràn ngập khí chất lạnh lùng, như bông tuyết yếu ớt. Đáy mắt cô vui sướng, khóe miệng cười khẽ, “Yên tâm! Lời này từ nay về sau em sẽ không nói nữa.” Cô chỉ hi vọng Tuyết Y có thể hạnh phúc, “Tuyết Y, đến lúc đó chị nhớ phải dẫn người cho ba mẹ em gặp nhé.”
“Chị sẽ.”
Một câu nói nhẹ nhàng lại khiến trong lòng Bách Lý Hàn Tôn vô cùng kích động và tin tưởng, khuôn mặt lạnh lùng tựa như tuyết tan ra, có tình cảm ấm áp. Đôi mắt anh lạnh lẽo nhìn Nhan Mộng Lam, “Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi sẽ không để cô ấy chịu bất cứ chút tổn thương nào.” Lời nói vừa dứt khoát vừa lạnh lùng tựa như liều thuốc an thần làm chút phản đối trong lòng Nhan Mộng Lam hoàn toàn biến mất. Cô nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Anh nhớ kỹ lời anh nói, mặc dù tôi biết thực lực tập đoàn Nhan thị chúng tôi không bằng gia tộc Bách Lý nhà anh, nhưng nếu anh làm tổn thương Tuyết Y, cho dù tôi liều mạng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”
Trương Dịch Dương đang đọc diễn văn trên sân khấu, giọng vang vọng trong buổi tiệc như vậy, nhưng lại bị họ hoàn toàn thờ ơ, vì họ đang trao đổi yêu thương.
Tiếng vỗ tay vang lên, âm nhạc êm dịu trình diễn, đám khách khứa nhẹ nhàng nhảy múa trên sàn nhảy.
Cố Tuyết Y yên lặng xem, đáy mắt hờ hững, bình tĩnh đứng thẳng, tựa như đám mây trắng trên bầu trời bất cứ lúc nào cũng có thể bay mất.
Nhan Mộng Lam lạnh lùng nhìn khách khứa, tâm tư cô không ở đây, có mấy vị khách nam mời cô nhảy, bị cô hờ hững từ chối.
Bách Lý Hàn Tôn thì lạnh lùng kiêu căng, khách nữ không dám tiến lại gần bắt chuyện, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía anh.
Quản gia Phó làm hết phận sự đứng sau lưng Bách Lý Hàn Tôn, tựa như thế giới xa hoa kia không quan hệ gì với anh.
Hai tay Vương Tiểu Vi đặt trước bụng, đôi mắt nâng lên, cô thấp thoáng thấy một hình bóng trong đám đông, cô vội tiến lên nói bên tai Cố Tuyết Y.
Cố Tuyết Y nhìn theo, cô thấy Tiêu Nhã Mạn chỗ quầy bar, còn Tiêu Nhã Mạn đang thấp giọng nói chuyện cùng Dương Kỳ Dục, sau lưng cách đó không xa là Lăng Hi Dạ, khóe miệng cô tươi cười.
Tâm tình tinh nghịch không kiềm chế được lập tức tuôn ra.
Cô hơi cúi đầu, “Mộng Lam, chị giới thiệu cho em biết, người mười năm nay vẫn luôn chăm sóc chị.”
Nhan Mộng Lam mỉm cười gật đầu.
Cố Tuyết Y lại nhỏ giọng nói với Bách Lý Hàn Tôn, anh nhìn cô, tựa như muốn sa vào trong mắt cô, lúc lâu sau anh mới gật đầu.
Bách Lý Hàn Tôn hơi nghiêng liếc nhìn Vương Tiểu Vi.
Vương Tiểu Vi cung kính hành lễ đi theo sau.
Bách Lý Hàn Tôn ưu nhã ngồi xuống sofa lộng lẫy cổ xưa, tựa như đó là long ỷ của hoàng đế, anh lạnh lùng nhìn đám người đang ngưỡng mộ anh.
Đèn đuốc sáng trưng vẩy xuống hội trường bữa tiệc, bầu không khí thối nát lập tức làn tràn.
Có một chiếc mặt nạ hình con báo, da thịt trắng như tuyết, mũi thẳng tắp, cánh môi hồng, váy moden cá tính, phía dưới là lụa mỏng, có thể mơ hồ thấy hai chân mỹ lệ của cô ta.
Lúc mọi người đang chú ý, cô ta bước đi về phía Bách Lý Hàn Tôn.
Quản gia Phó nhìn cô ta, đáy mắt ẩn chứa sự khác thường, ông không cản cô ta tới gần.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tổn rét lạnh, tựa như mặt hồ đóng băng trong trời đông, lạnh thấu xương, mày rậm anh chau lại, có một đường rất sâu, căm kiêu căng như quý tộc châu Âu, trên người anh tản ra hơi thở lạnh lẽo đủ để khiến người ta hít thở không thông.
Khi chỉ cách Bách Lý Hàn Tôn một bước ngắn, đôi mắt cô ta lóe lên kích động và đầy tình yêu, môi cong lên cười sáng chói, khẽ mấy máy phát ra tiếng, “Anh Bách Lý!” Giọng trong veo đặc biệt rõ ràng trong buổi tiệc.
Đám khách khứa trợn to mắt kinh ngạc nhìn họ.
“Anh Bách Lý, em rất nhớ anh!”
Dưới ánh đèn, bàn tay cô ta trắng nõn nâng lên tháo mặt nạ da báo ra, lộ ra khuôn mặt như một quả đào, quyến rũ và hồn nhiên kết hợp.
Sắc mặt Bách Lý Hàn Tôn vẫn lạnh lùng y như cũ, đôi mắt tĩnh mịch mát lạnh, cằm kiêu căng cứng đờ, ngón tay cuộn chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Xin chào quản gia Phó!” Cô ta mỉm cười nhìn quản gia Phó sau lưng Bách Lý Hàn Tôn.
Quản gia Phó cung kính hàng lễ, “Xin chào tiểu thư Mộ! Chào mừng ngài đến thành phố D.”
“Có phải anh Bách Lý không vui khi nhìn thấy em không?” Đôi mắt Mộ Tâm Nghiên ảm đạm.
Mặt Bách Lý Hàn Tôn không chút thay đổi.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, bầu không khí căng thẳng lạnh lẽo làn cả ra ngoài, cũng không ít cô gái nhìn có chút hả hê.
Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng đứng dậy, quản gia Phó tiến lên sửa sang lại tây trang cho anh.
Bách Lý Hàn Tôn khẽ vỗ vỗ tay cô như vuốt ve, tỏ vẻ họ nên đi.
“Thiếu chủ Bách Lý, tiểu thư Cố, tôi giới thiệu cho hai người người vừa mới nói, để tránh tiểu thư Cố cảm thấy tôi đang nói bậy.” Trương Dịch Dương nhìn Nhan Mộng Lam do thư ký Lương Mẫn Dạng của anh ta mời đến đứng cách đó không xa.
Dung nhan Nhan Mộng Lam mỹ lệ, con ngươi đen nhánh nhìn Trương Dịch Dương gần đó, đáy mắt cô lạnh như băng, phảng phất như bầu trời đầy tuyết, thuần khiết cao quý, váy dài duyên dáng, toàn thần tản ra khí thể nữ vương cao cao tại thượng, cằm nhỏ xinh lạnh lẽo.
Cô ưu nhã bước từng bước đi tới.
Khuôn mặt Lương Mẫn Dạng duy trì nụ cười nghề nghiệp xa cách, đi ba bước xoay người lại, đưa tay làm tư thế xin mời.
Ngọn đèn chiếu xuống, tựa như độ một tầng tuyết mỏng quanh người cô, cô giống như tượng đá trong suốt, vừa đẹp vừa lạnh lẽo.
Mấy vị khách khác phần đông là nhân vật lớn của thành phố D, đối với Nhan Mộng Lam, bọn họ tương đối quen thuộc, bọn họ thường thấy cô trong tin tức, không nghĩ tới ngoài đời lại đẹp như vậy.
Một số khách nam nhìn mà run sợ!
Khách nữ nhìn thấy thì có ghen tị, có hâm mộ, gia đình có năng lực có bối cảnh không nói, bộ dạng còn xinh đẹp như vậy.
Nhan Mộng Lam đi tới cạnh họ, cô nhìn thấy Cố Tuyết Y thì cười thản nhiên, lập tức khiến Trương Dịch Dương giật mình, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc, dưới ánh đèn lóe lên không thể định nghĩa, anh ta nhìn Cố Tuyết Y, lại nhìn Nhan Mộng Lam, “Hai người thực sự quen biết?”
Khóe miệng Nhan Mộng Lam mỉm cười, ánh mắt khi dán lên người Trương Dịch Dương thì lạnh tới cực điểm, giống như cô là một khối băng đông lại.
Cố Tuyết Y hờ hững nhìn họ, khóe miệng cười yếu ớt, “Không nghĩ tới tổng giám đốc Trương lại quen em họ tôi.” Nhưng khi cô nhìn Nhan Mộng Lam lại đầy tình cảm ấm áp, khóe miệng cười càng rõ nét hơn, “Mộng Lam, em cũng nên coi chừng, phải tinh mắt một chút, miệng tổng giám đốc Trương đào hoa như vậy, thường xuyên lừa gạt phụ nữ, chắc hẳn có không ít cô gái đã mắc mưu anh ta, em phải chú ý cẩn thận.”
Cô cũng không quên hai lần họ gặp mặt thì hai lần Trương Dịch Dương đều trêu chọc cô.
Nhan Mộng Lam cười cười, “Chị họ chị yên tâm, đàn ông như tổng giám đốc Trương không phải đối tượng lý tưởng của em, cho nên em sẽ không mắc mưu anh ta đâu.” Cô hiểu Tuyết Y, mặc dù tính tình lạnh lùng hơn trước kia một chút, nhưng ý chí trả thù người khác vẫn y như trước đây.
Còn cô, đương nhiên là giúp người trong nhà vô điều kiện rồi.
“Vậy thì được rồi, chị rất lo em sẽ mắc mưu anh ta.” Mặc dù cô đoán được vài phần bây giờ Nhan Mộng Lam là đối tượng hợp tác của Trương Dịch Dương, nhưng cô hi vọng Nhan Mộng Lam có thể duy trì khoảng cách nhất định với Trương Dịch Dương, miệng đào hoa bất cần đời như Trương Dịch Dương, trực giác cô cảm thấy không phải là đàn ông tốt đẹp gì.
Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn họ, bóng dáng cao ngất tản ra khí chất cao ngạo khinh người, phía sau anh có quản gia Phó và Vương Tiểu Vi sắp xếp.
Lương Mẫn Dạng cung kính đứng bên cạnh, khóe miệng không kiềm chế được hơi cong lên.
“Tiểu thư Cố thật hay nói đùa, nếu tôi thực sự lừa được không ít cô gái, vậy trước mắt tôi cũng chẳng độc thân rồi!” Gương mặt baby của Trương Dịch Dương cười nói, đáy mắt xẹt qua vẻ ảo não.
Lúc trước anh ta sao anh ta lại rảnh rỗi lại trêu chọc Cố Tuyết Y chứ! Bây giờ anh ta cảm thấy dường như mình tự bê đá đập lên chân mình, nhưng trước mặt thiếu chủ Bách Lý không thể chiếm lợi thế được.
“Có một số người dù đúng như vậy cũng không thừa nhận.” Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, giọng điệu thờ ơ châm chọc.
“Lời này em đồng ý với chị họ!” Nhan Mộng Lam nhàn nhạt nói phối hợp với cô.
Trương Dịch Dương nhìn hai người họ, ngũ quan có vài phần tương tự, tính cách thì một người lạnh lùng, một người lại biết tổn thương người khác. Trời ạ, trong lòng anh ta sợ hãi, nhưng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt.
Lúc này Lương Mẫn Dạng ghé vào tai anh ta nhắc nhở bữa tiệc chính thức bắt đầu, muốn anh ta lên sân khấu đọc diễn văn.
Nhan Mộng Lam nhìn bóng lưng Trương Dịch Dương rời đi, cô thu hồi tầm mắt, chậm rãi rơi lên người Bách Lý Hàn Tôn.
Trước kia khi cô ở trong phòng Tuyết Y, kết quả còn chưa tới hôm sau cô đã bị quản gia Phó mời qua ở một phòng khác cùng tầng, còn có người chuyên môn hầu hạ, cô và Bách Lý Hàn Tôn chạm mặt nhưng chưa bao giờ nói chuyện.
Cô nhìn Cố Tuyết Y, “Chị họ, chị xác định với anh ta rồi hả?” Cô từ chỗ Bùi Khê Minh trở về thì bận quá, chưa gặp Tuyết Y để nói chuyện Bùi Khê Minh được.
Bùi Khê Minh si tình, nhưng Bách Lý Hàn Tôn thoạt nhìn kiêu căng khinh người, cảm giác không dễ nịnh nọt chung đụng, lạnh lùng không nói thoạt nhìn còn rất bá đạo, nhưng lại khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Chắc họ chưa từng gặp nhau đâu!
Lưng Bách Lý Hàn Tôn cứng đờ, anh nhìn Nhan Mộng Lam, đôi mắt đen như mực như trời đông giá rét, lại vừa giống như đang cảnh cáo Nhan Mộng Lam, tay anh nắm chặt tay Cố Tuyết Y.
Đồng tử Cố Tuyết Y hờ hững, bình tĩnh vuốt tay anh, vừa giống đang an ủi anh lại vừa giống trả lời vấn đề trong lòng anh vẫn không cách nào xác định, nhưng trong lòng cô lại lộn xộn như rơm rạ.
Lời Mộng Lam có thể để cô đoán được nội dung câu chuyện khi nói chuyện với Khê Minh.
Nội dung câu chuyện đó như một ổ khóa nặng nề đè nén cô, mệt mỏi đến mức không thở nổi, nhưng lại tuôn ra cảm giác áy náy.
Cô và Khê Minh quả thực có đính hôn, trước kia khi cô rời đi cũng đã nói sẽ trở về, nhưng mười năm qua cô chưa hề quay lại, còn thích sự chấp nhất của Bách Lý Hàn Tôn.
Bởi vì cô tin người chấp nhất có lẽ sẽ không phản bội nhau.
Trên người Khê Minh cũng có, nhưng giữa họ đã bại bởi thời gian, bỏ lỡ nhau rồi.
“Lời này từ nay về sau chị không muốn nghe em nói.” Cố Tuyết Y nhìn cô, khóe miệng cười mất tự nhiên, nhưng cô rất hoàn mỹ che giấu nó, không để người khác nhìn ra.
Cô đã nhờ Mộng Lam chuyển lời cho Khê Minh, điều này chứng tỏ cô đã lựa chọn, và cô chọn Bách Lý Hàn Tôn, cô sẽ không buông tay.
Cô có cảm giác, nếu cô buông tay Bách Lý Hàn Tôn thì chẳng biết anh sẽ làm chuyện điên cuồng gì, hơn nữa đáy lòng cô âm thầm hò hét, không thể buông anh ra.
Nhan Mộng Lam bình tĩnh nhìn cô, ngũ quan mỹ lệ tuyệt sắc, trên người cô tràn ngập khí chất lạnh lùng, như bông tuyết yếu ớt. Đáy mắt cô vui sướng, khóe miệng cười khẽ, “Yên tâm! Lời này từ nay về sau em sẽ không nói nữa.” Cô chỉ hi vọng Tuyết Y có thể hạnh phúc, “Tuyết Y, đến lúc đó chị nhớ phải dẫn người cho ba mẹ em gặp nhé.”
“Chị sẽ.”
Một câu nói nhẹ nhàng lại khiến trong lòng Bách Lý Hàn Tôn vô cùng kích động và tin tưởng, khuôn mặt lạnh lùng tựa như tuyết tan ra, có tình cảm ấm áp. Đôi mắt anh lạnh lẽo nhìn Nhan Mộng Lam, “Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi sẽ không để cô ấy chịu bất cứ chút tổn thương nào.” Lời nói vừa dứt khoát vừa lạnh lùng tựa như liều thuốc an thần làm chút phản đối trong lòng Nhan Mộng Lam hoàn toàn biến mất. Cô nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Anh nhớ kỹ lời anh nói, mặc dù tôi biết thực lực tập đoàn Nhan thị chúng tôi không bằng gia tộc Bách Lý nhà anh, nhưng nếu anh làm tổn thương Tuyết Y, cho dù tôi liều mạng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”
Trương Dịch Dương đang đọc diễn văn trên sân khấu, giọng vang vọng trong buổi tiệc như vậy, nhưng lại bị họ hoàn toàn thờ ơ, vì họ đang trao đổi yêu thương.
Tiếng vỗ tay vang lên, âm nhạc êm dịu trình diễn, đám khách khứa nhẹ nhàng nhảy múa trên sàn nhảy.
Cố Tuyết Y yên lặng xem, đáy mắt hờ hững, bình tĩnh đứng thẳng, tựa như đám mây trắng trên bầu trời bất cứ lúc nào cũng có thể bay mất.
Nhan Mộng Lam lạnh lùng nhìn khách khứa, tâm tư cô không ở đây, có mấy vị khách nam mời cô nhảy, bị cô hờ hững từ chối.
Bách Lý Hàn Tôn thì lạnh lùng kiêu căng, khách nữ không dám tiến lại gần bắt chuyện, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía anh.
Quản gia Phó làm hết phận sự đứng sau lưng Bách Lý Hàn Tôn, tựa như thế giới xa hoa kia không quan hệ gì với anh.
Hai tay Vương Tiểu Vi đặt trước bụng, đôi mắt nâng lên, cô thấp thoáng thấy một hình bóng trong đám đông, cô vội tiến lên nói bên tai Cố Tuyết Y.
Cố Tuyết Y nhìn theo, cô thấy Tiêu Nhã Mạn chỗ quầy bar, còn Tiêu Nhã Mạn đang thấp giọng nói chuyện cùng Dương Kỳ Dục, sau lưng cách đó không xa là Lăng Hi Dạ, khóe miệng cô tươi cười.
Tâm tình tinh nghịch không kiềm chế được lập tức tuôn ra.
Cô hơi cúi đầu, “Mộng Lam, chị giới thiệu cho em biết, người mười năm nay vẫn luôn chăm sóc chị.”
Nhan Mộng Lam mỉm cười gật đầu.
Cố Tuyết Y lại nhỏ giọng nói với Bách Lý Hàn Tôn, anh nhìn cô, tựa như muốn sa vào trong mắt cô, lúc lâu sau anh mới gật đầu.
Bách Lý Hàn Tôn hơi nghiêng liếc nhìn Vương Tiểu Vi.
Vương Tiểu Vi cung kính hành lễ đi theo sau.
Bách Lý Hàn Tôn ưu nhã ngồi xuống sofa lộng lẫy cổ xưa, tựa như đó là long ỷ của hoàng đế, anh lạnh lùng nhìn đám người đang ngưỡng mộ anh.
Đèn đuốc sáng trưng vẩy xuống hội trường bữa tiệc, bầu không khí thối nát lập tức làn tràn.
Có một chiếc mặt nạ hình con báo, da thịt trắng như tuyết, mũi thẳng tắp, cánh môi hồng, váy moden cá tính, phía dưới là lụa mỏng, có thể mơ hồ thấy hai chân mỹ lệ của cô ta.
Lúc mọi người đang chú ý, cô ta bước đi về phía Bách Lý Hàn Tôn.
Quản gia Phó nhìn cô ta, đáy mắt ẩn chứa sự khác thường, ông không cản cô ta tới gần.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tổn rét lạnh, tựa như mặt hồ đóng băng trong trời đông, lạnh thấu xương, mày rậm anh chau lại, có một đường rất sâu, căm kiêu căng như quý tộc châu Âu, trên người anh tản ra hơi thở lạnh lẽo đủ để khiến người ta hít thở không thông.
Khi chỉ cách Bách Lý Hàn Tôn một bước ngắn, đôi mắt cô ta lóe lên kích động và đầy tình yêu, môi cong lên cười sáng chói, khẽ mấy máy phát ra tiếng, “Anh Bách Lý!” Giọng trong veo đặc biệt rõ ràng trong buổi tiệc.
Đám khách khứa trợn to mắt kinh ngạc nhìn họ.
“Anh Bách Lý, em rất nhớ anh!”
Dưới ánh đèn, bàn tay cô ta trắng nõn nâng lên tháo mặt nạ da báo ra, lộ ra khuôn mặt như một quả đào, quyến rũ và hồn nhiên kết hợp.
Sắc mặt Bách Lý Hàn Tôn vẫn lạnh lùng y như cũ, đôi mắt tĩnh mịch mát lạnh, cằm kiêu căng cứng đờ, ngón tay cuộn chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Xin chào quản gia Phó!” Cô ta mỉm cười nhìn quản gia Phó sau lưng Bách Lý Hàn Tôn.
Quản gia Phó cung kính hàng lễ, “Xin chào tiểu thư Mộ! Chào mừng ngài đến thành phố D.”
“Có phải anh Bách Lý không vui khi nhìn thấy em không?” Đôi mắt Mộ Tâm Nghiên ảm đạm.
Mặt Bách Lý Hàn Tôn không chút thay đổi.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, bầu không khí căng thẳng lạnh lẽo làn cả ra ngoài, cũng không ít cô gái nhìn có chút hả hê.
Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng đứng dậy, quản gia Phó tiến lên sửa sang lại tây trang cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.