Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
Chương 45: Giúp đỡ?
Lưu Lam Nhược Tĩnh
20/12/2018
Cố Tuyết Y cười cười, suy nghĩ bắt đầu bay xa.
Hôm qua hai người họ lên xe, Bách Lý Hàn Tôn liền phân phó quản gia Phó cảnh cáo các hãng truyền thông của những phóng viên kia, nếu như không muốn phải chịu vận mệnh thất bại bị thu mua thì báo ra ngày mai không thể có chút dấu vết nào của họ dính lên.
Khi đó cô bắt đầu suy nghĩ lý do Bách Lý Hàn Tôn làm như vậy, tối qua cả đêm cô không ngủ, mắt nhắm nhưng đầu lại toàn suy nghĩ về chuyện này.
Ngủ không ngon, bây giờ đầu óc hơi choáng váng.
Cô vuốt ve huyệt thái dương của mình.
Vương Tiểu Vi dọn xong bát đĩa, gọt táo bưng ra thì thấy Cố Tuyết Y đang xoa đầu, lập tức thả đĩa xuống đến bên cạnh cô xoa huyệt thái dương cho cô.
Đôi mắt Quan Hàn Di từ mặt báo chuyển sang trên mặt Cố Tuyết Y, kính viền đen hơi quê mùa, nhắm mắt hưởng thụ, sắc mặt trắng hơn ngày trước một chút, có thể do ngủ không ngon giấc, môi hồng cũng tái hơn ngày thường, không còn chút máu.
Dần dần trong mắt Quan Hàn Di u ám, ngũ quan diễm lệ trắng nõn lập tức cứng đờ, mơ hồ xuất hiện thần thái hâm mộ đố kỵ.
Tất cả sự chú ý của Vương Tiểu Vi đều đặt trên người Cố Tuyết Y, không để ý tay Quan Hàn Di đang lật báo căng cứng, tờ báo trên bàn bắt đầu nhăn nhúm.
Cố Tuyết Y cảm thấy đầu thoải mái hết choáng váng nên mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng nhìn Vương Tiểu Vi, cười với cô ấy.
Ngón tay Quan Hàn Di thả lỏng, mấy tờ báo trên bàn khôi phục thẳng lại, nhưng trên mặt vẫn có thể nhìn thấy dấu nếp nhăn, cô ta nhìn Cố Tuyết Y, cố nặn ra nụ cười hơi gắng gượng. “Tuyết Y, hôm nay tớ đến có một chuyện muốn nhờ cậu giúp, ba mẹ tớ gọi điện thoại nói tớ lớn rồi nên kết hôn đi, ba người chúng ta bằng tuổi, Nhã Mạn thì kết hôn rồi, cậu cũng đã có bạn trai, tớ thì ngay cả bóng dáng bạn trai cũng chẳng thấy, vì để họ yên tâm không lo lắng cho tớ, thế là tớ….. Thế là tớ nói nói dối nói tớ có bạn trai rồi, kết quả họ muốn sang đây thăm tớ, cậu nói bây giờ tớ nên làm gì đây?”
Lời vừa nói ra, lông mày Vương Tiểu Vi bên cạnh lập tức nhíu lại, như một ngọn núi nhỏ, kéo căng đến thấy cả đường nhăn, môi mím chặt, thoạt nhìn như đang giận lẫy, nhưng đôi mắt chứng minh rõ không phải đang giận lẫy mà là đang tức giận.
Cái cô Quan Hàn Di này vẫn không biết xấu hổ, cái cớ thối nát vậy mà cũng tìm ra được.
Ngũ quan xinh xắn của Cố Tuyết Y đột nhiên hơi cứng, lông mày rậm lặng lẽ nhíu chặt, trong mắt trong trẻo lạnh lùng không gợn sóng, cằm lạnh lẽo độc nhất vô nhị.
Rất lâu sau cô mới nhìn Quan Hàn Di, “Chuyện dối trá này vốn cậu không nên nói, bây giờ tớ cũng chẳng giúp được cậu gì cả….”
Sắc mặt Quan Hàn Di liền ngẩn ngơ, cơn mắt ngây ngốc nhìn báo trên bàn, trong mắt vẻ tối tăm và phức tạp không biết tên chợt lóe lên, ngón tay trên đùi xoắn chặt vào nhau, giống như muốn bẽ gãy nhau, tay cô ta bị xước rỉ máu ra mà cũng không phát hiện, vẫn cuộn chặt như cũ.
“….. Cậu bảo tớ đi đâu chuẩn bị một người đàn ông đây!” Cô ra vẻ thoải mái nói giỡn với, “Hàn Di, cậu cũng biết tớ không thích ra ngoài, quen được mấy người đàn ông đâu……”
“Không phải cậu quen thiếu chủ Bách Lý sao?” Quan Hàn Di đột nhiên quay đầu nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt đã tràn đầy dục vọng, “Anh ta quen nhiều người như vậy, cậu có thể nhờ anh ta giúp.”
Khuôn mặt tròn trịa của Vương Tiểu Vi cứng đờ, cô Quan Hàn Di này thực sự là tính toán tốt, lại dám kêu tiểu thư nhờ thiếu chủ giúp giới thiệu người, phải biết rằng chỗ thiếu chủ quen biết thì toàn là người có tiền, sao mấy người đó có thể để mắt tới Quan Hàn Di cô ta chứ! Thật sự là thích mơ mộng hão huyền quá mà!
Cố Tuyết Y giật mình, khuôn mặt trắng noãn không tự chủ lộ vẻ khó xử, đôi mắt lạnh nhạt thâm trầm tĩnh mịch như mặt biển nhìn Quan Hàn Di, “Không phải tớ không giúp cậu, mà là giữa tớ và anh ta…….” Câu nói kế tiếp lập tức biến mất, cô dứt khoát mím môi.
Nguyên nhân câu chuyện giữa cô và Bách Lý Hàn Tôn không muốn quá nhiều người biết, Hàn Di biết thì chẳng phải Nhã Mạn và mẹ nuôi cũng sẽ biết à?
“Tuyết Y, chuyện này chẳng qua chỉ là một câu nói của cậu, sao cậu không nói giúp tớ.” Đôi mắt Quan Hàn Di cầu xin nhìn cô.
“Trong lễ cưới tớ nhìn ra thiếu chủ Bách Lý rất cưng chiều cậu, chỉ cần cậu mở miệng nhất định anh ta sẽ giúp cậu, hơn nữa cấp dưới anh ta nhiều người như vậy, ra lệnh một tiếng thì rất nhiều người sẽ làm cho anh ta.” Trong lễ cưới của Nhã Mạn cô ta nhìn thấy không ít thương nhân muốn níu vào Bách Lý Hàn Tôn, hận không thể móc tim móc phổi cho Bách Lý Hàn Tôn xem, chỉ là cô ta ngồi cùng họ nên thiếu sự chú ý và hâm mộ.
“Tuyết Y!” Ánh mắt Quan Hàn Di đen láy nhìn cô, hai tay chuyển sang nắm tay Cố Tuyết Y, “Bây giờ bạn bè gặp nạn, cậu không giúp tớ thì ai sẽ giúp tớ đây! Hơn nữa bây giờ Nhã Mạn vừa mới cưới, sao tớ lại không biết xấu hổ tới quấy rầy cậu ấy chứ! Tuyết Y –“ Cô ta kéo dài âm cuối, giọng nũng nịu.
Thói quen mỉm cười của Vương Tiểu Vi chẳng biết rơi xuống tự lúc nào, trong mắt không hề che giấu ngọn lửa tức giận nhìn Quan Hàn Di, sau đó hai mắt nôn nóng chuyển qua nhìn Cố Tuyết Y.
Tiểu thư đừng đồng ý giúp cô ta nhé! Trong lòng điên cuồng hò hét, Quan Hàn Di cô ta là người xấu, cô ta căn bản là đang lợi dụng ngài, ngàn vạn lần đừng đáp ứng cô ta!
Cố Tuyết Y rũ mắt xuống, ngắm bàn tay bị tay Quan Hàn Di nắm chặt, đôi mi thanh tú nhíu lại, khuôn mặt trắng noãn có phần dần lạnh lẽo, phảng phất như mặt hồ dần đóng băng trong trời đông giá rét, vừa trắng vừa trong suốt, đột nhiên khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương.
Lúc cô nhẹ nhàng rút tay mình về cảm nhận được lực độ tay Quan Hàn Di, cô không chần chừ một giây cố ý dùng sức rút tay mình về, khuôn mặt tinh xảo nhìn Quan Hàn Di đã khôi phục dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường.
Cô thôi nhìn Quan Hàn Di, liếc nhìn mu bàn tay trắng trẻo đã đỏ lên, giống như máu tràn ra, đẹp tựa đóa hồng đỏ kinh người, lông mày cô nhíu chặt.
Quan Hàn Di theo tầm nhìn cô ngó qua, vừa thấy mu bàn tay cô đỏ lựng lập tức nói xin lỗi, nói cô ta không cố ý.
Vương Tiểu Vi tiến lên một bước, tay cầm tay Cố Tuyết Y lên xem xét, sắc mặt kinh hãi, hai tay không khỏi run rẩy, lập tức ngước mắt liếc Quan Hàn Di, giờ phút này cô mặc kệ kết quả đắc tội hay không đắc tội Quan Hàn Di gì đó, “Sao tiểu thư Quan có thể dùng lực mạnh như vậy cầm tay tiểu thư nhà tôi chứ? Cô xem đi, đỏ cả rồi nè, nếu để thiếu chủ nhà tôi thấy được sẽ truy hỏi, cô và tiểu thư nhà tôi quen biết đã mười năm, làn da ngài ấy dễ dàng ứ máu cũng không biết nhẹ tay một chút, ngày mai ngủ dậy nhất định sẽ…….”
“Được rồi Tiểu Vi, Hàn Di cậu ấy cũng chẳng phải cố ý, mấy hôm nữa sẽ tan hết, không sao.” Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn Vương Tiểu Vi đang lo lắng cho cô, môi hồng như cánh hoa, vừa mềm mại lại óng ánh, cô khẽ cười cắt lời Vương Tiểu Vi nói.
Hôm qua hai người họ lên xe, Bách Lý Hàn Tôn liền phân phó quản gia Phó cảnh cáo các hãng truyền thông của những phóng viên kia, nếu như không muốn phải chịu vận mệnh thất bại bị thu mua thì báo ra ngày mai không thể có chút dấu vết nào của họ dính lên.
Khi đó cô bắt đầu suy nghĩ lý do Bách Lý Hàn Tôn làm như vậy, tối qua cả đêm cô không ngủ, mắt nhắm nhưng đầu lại toàn suy nghĩ về chuyện này.
Ngủ không ngon, bây giờ đầu óc hơi choáng váng.
Cô vuốt ve huyệt thái dương của mình.
Vương Tiểu Vi dọn xong bát đĩa, gọt táo bưng ra thì thấy Cố Tuyết Y đang xoa đầu, lập tức thả đĩa xuống đến bên cạnh cô xoa huyệt thái dương cho cô.
Đôi mắt Quan Hàn Di từ mặt báo chuyển sang trên mặt Cố Tuyết Y, kính viền đen hơi quê mùa, nhắm mắt hưởng thụ, sắc mặt trắng hơn ngày trước một chút, có thể do ngủ không ngon giấc, môi hồng cũng tái hơn ngày thường, không còn chút máu.
Dần dần trong mắt Quan Hàn Di u ám, ngũ quan diễm lệ trắng nõn lập tức cứng đờ, mơ hồ xuất hiện thần thái hâm mộ đố kỵ.
Tất cả sự chú ý của Vương Tiểu Vi đều đặt trên người Cố Tuyết Y, không để ý tay Quan Hàn Di đang lật báo căng cứng, tờ báo trên bàn bắt đầu nhăn nhúm.
Cố Tuyết Y cảm thấy đầu thoải mái hết choáng váng nên mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng nhìn Vương Tiểu Vi, cười với cô ấy.
Ngón tay Quan Hàn Di thả lỏng, mấy tờ báo trên bàn khôi phục thẳng lại, nhưng trên mặt vẫn có thể nhìn thấy dấu nếp nhăn, cô ta nhìn Cố Tuyết Y, cố nặn ra nụ cười hơi gắng gượng. “Tuyết Y, hôm nay tớ đến có một chuyện muốn nhờ cậu giúp, ba mẹ tớ gọi điện thoại nói tớ lớn rồi nên kết hôn đi, ba người chúng ta bằng tuổi, Nhã Mạn thì kết hôn rồi, cậu cũng đã có bạn trai, tớ thì ngay cả bóng dáng bạn trai cũng chẳng thấy, vì để họ yên tâm không lo lắng cho tớ, thế là tớ….. Thế là tớ nói nói dối nói tớ có bạn trai rồi, kết quả họ muốn sang đây thăm tớ, cậu nói bây giờ tớ nên làm gì đây?”
Lời vừa nói ra, lông mày Vương Tiểu Vi bên cạnh lập tức nhíu lại, như một ngọn núi nhỏ, kéo căng đến thấy cả đường nhăn, môi mím chặt, thoạt nhìn như đang giận lẫy, nhưng đôi mắt chứng minh rõ không phải đang giận lẫy mà là đang tức giận.
Cái cô Quan Hàn Di này vẫn không biết xấu hổ, cái cớ thối nát vậy mà cũng tìm ra được.
Ngũ quan xinh xắn của Cố Tuyết Y đột nhiên hơi cứng, lông mày rậm lặng lẽ nhíu chặt, trong mắt trong trẻo lạnh lùng không gợn sóng, cằm lạnh lẽo độc nhất vô nhị.
Rất lâu sau cô mới nhìn Quan Hàn Di, “Chuyện dối trá này vốn cậu không nên nói, bây giờ tớ cũng chẳng giúp được cậu gì cả….”
Sắc mặt Quan Hàn Di liền ngẩn ngơ, cơn mắt ngây ngốc nhìn báo trên bàn, trong mắt vẻ tối tăm và phức tạp không biết tên chợt lóe lên, ngón tay trên đùi xoắn chặt vào nhau, giống như muốn bẽ gãy nhau, tay cô ta bị xước rỉ máu ra mà cũng không phát hiện, vẫn cuộn chặt như cũ.
“….. Cậu bảo tớ đi đâu chuẩn bị một người đàn ông đây!” Cô ra vẻ thoải mái nói giỡn với, “Hàn Di, cậu cũng biết tớ không thích ra ngoài, quen được mấy người đàn ông đâu……”
“Không phải cậu quen thiếu chủ Bách Lý sao?” Quan Hàn Di đột nhiên quay đầu nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt đã tràn đầy dục vọng, “Anh ta quen nhiều người như vậy, cậu có thể nhờ anh ta giúp.”
Khuôn mặt tròn trịa của Vương Tiểu Vi cứng đờ, cô Quan Hàn Di này thực sự là tính toán tốt, lại dám kêu tiểu thư nhờ thiếu chủ giúp giới thiệu người, phải biết rằng chỗ thiếu chủ quen biết thì toàn là người có tiền, sao mấy người đó có thể để mắt tới Quan Hàn Di cô ta chứ! Thật sự là thích mơ mộng hão huyền quá mà!
Cố Tuyết Y giật mình, khuôn mặt trắng noãn không tự chủ lộ vẻ khó xử, đôi mắt lạnh nhạt thâm trầm tĩnh mịch như mặt biển nhìn Quan Hàn Di, “Không phải tớ không giúp cậu, mà là giữa tớ và anh ta…….” Câu nói kế tiếp lập tức biến mất, cô dứt khoát mím môi.
Nguyên nhân câu chuyện giữa cô và Bách Lý Hàn Tôn không muốn quá nhiều người biết, Hàn Di biết thì chẳng phải Nhã Mạn và mẹ nuôi cũng sẽ biết à?
“Tuyết Y, chuyện này chẳng qua chỉ là một câu nói của cậu, sao cậu không nói giúp tớ.” Đôi mắt Quan Hàn Di cầu xin nhìn cô.
“Trong lễ cưới tớ nhìn ra thiếu chủ Bách Lý rất cưng chiều cậu, chỉ cần cậu mở miệng nhất định anh ta sẽ giúp cậu, hơn nữa cấp dưới anh ta nhiều người như vậy, ra lệnh một tiếng thì rất nhiều người sẽ làm cho anh ta.” Trong lễ cưới của Nhã Mạn cô ta nhìn thấy không ít thương nhân muốn níu vào Bách Lý Hàn Tôn, hận không thể móc tim móc phổi cho Bách Lý Hàn Tôn xem, chỉ là cô ta ngồi cùng họ nên thiếu sự chú ý và hâm mộ.
“Tuyết Y!” Ánh mắt Quan Hàn Di đen láy nhìn cô, hai tay chuyển sang nắm tay Cố Tuyết Y, “Bây giờ bạn bè gặp nạn, cậu không giúp tớ thì ai sẽ giúp tớ đây! Hơn nữa bây giờ Nhã Mạn vừa mới cưới, sao tớ lại không biết xấu hổ tới quấy rầy cậu ấy chứ! Tuyết Y –“ Cô ta kéo dài âm cuối, giọng nũng nịu.
Thói quen mỉm cười của Vương Tiểu Vi chẳng biết rơi xuống tự lúc nào, trong mắt không hề che giấu ngọn lửa tức giận nhìn Quan Hàn Di, sau đó hai mắt nôn nóng chuyển qua nhìn Cố Tuyết Y.
Tiểu thư đừng đồng ý giúp cô ta nhé! Trong lòng điên cuồng hò hét, Quan Hàn Di cô ta là người xấu, cô ta căn bản là đang lợi dụng ngài, ngàn vạn lần đừng đáp ứng cô ta!
Cố Tuyết Y rũ mắt xuống, ngắm bàn tay bị tay Quan Hàn Di nắm chặt, đôi mi thanh tú nhíu lại, khuôn mặt trắng noãn có phần dần lạnh lẽo, phảng phất như mặt hồ dần đóng băng trong trời đông giá rét, vừa trắng vừa trong suốt, đột nhiên khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương.
Lúc cô nhẹ nhàng rút tay mình về cảm nhận được lực độ tay Quan Hàn Di, cô không chần chừ một giây cố ý dùng sức rút tay mình về, khuôn mặt tinh xảo nhìn Quan Hàn Di đã khôi phục dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường.
Cô thôi nhìn Quan Hàn Di, liếc nhìn mu bàn tay trắng trẻo đã đỏ lên, giống như máu tràn ra, đẹp tựa đóa hồng đỏ kinh người, lông mày cô nhíu chặt.
Quan Hàn Di theo tầm nhìn cô ngó qua, vừa thấy mu bàn tay cô đỏ lựng lập tức nói xin lỗi, nói cô ta không cố ý.
Vương Tiểu Vi tiến lên một bước, tay cầm tay Cố Tuyết Y lên xem xét, sắc mặt kinh hãi, hai tay không khỏi run rẩy, lập tức ngước mắt liếc Quan Hàn Di, giờ phút này cô mặc kệ kết quả đắc tội hay không đắc tội Quan Hàn Di gì đó, “Sao tiểu thư Quan có thể dùng lực mạnh như vậy cầm tay tiểu thư nhà tôi chứ? Cô xem đi, đỏ cả rồi nè, nếu để thiếu chủ nhà tôi thấy được sẽ truy hỏi, cô và tiểu thư nhà tôi quen biết đã mười năm, làn da ngài ấy dễ dàng ứ máu cũng không biết nhẹ tay một chút, ngày mai ngủ dậy nhất định sẽ…….”
“Được rồi Tiểu Vi, Hàn Di cậu ấy cũng chẳng phải cố ý, mấy hôm nữa sẽ tan hết, không sao.” Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn Vương Tiểu Vi đang lo lắng cho cô, môi hồng như cánh hoa, vừa mềm mại lại óng ánh, cô khẽ cười cắt lời Vương Tiểu Vi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.