Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Chương 24: Lửa giận phát trên người bên ngoài.

Lưu Lam Nhược Tĩnh

03/12/2018

“Tiểu thư Cố ăn mì ạ.” Quản gia Phó cung kính trả lời.

“Ném hết mấy thứ mì ăn liền đó cho tôi, sau này nếu tôi còn nhìn thấy mì ăn liền ở chỗ này thì……” Bách Lý Hàn Tôn nhìn Vương Tiểu Vi, trong mắt lạnh lẽo xa cách, “Cô hãy rời khỏi nhà Bách Lý là vừa.”

“Vâng, tôi nhất định sẽ không để tiểu thư ăn mì ăn liền nữa.” Vẻ mặt Vương Tiểu Vi có chút sợ hãi, vội vã khom lưng rũ mắt nói.

“Chuyện không liên quan đến Tiểu Vi, là tôi tự ăn mì.” Cố Tuyết Y lạnh nhạt liếc Vương Tiểu Vi, khẽ nói, “Lần tới tôi sẽ chú ý ăn ít đi.”

Ăn cơm cùng Bách Lý Hàn Tôn xong, Cố Tuyết Y kiếm cớ muốn viết tiểu thuyết quay vào thư phòng khóa trái cửa, ngăn cảnh tất cả bên ngoài phòng khách.

Trên chiếc xe Bentley RV màu đen.

Bách Lý Hàn Tôn hờ hững nhìn ngoài cửa sổ xe, quanh thân bao trùm khí chất kiêu căng và xa cách chớ tới gần.

Quản gia Phó ngồi đối diện anh nhìn Bách Lý Hàn Tôn, nếu ngày trước, thiếu chủ vừa lên xe sẽ mở laptop xét duyệt văn kiện.

Từ chỗ tiểu thư Cố đi xuống, thiếu chủ vẫn nghiêm mặt, ông biết vì thái độ của tiểu thư Cố nên thiếu chủ mới như thế.

Cũng đúng, trên thế giới này ngoại trừ tiểu thư Cố sẽ không thấy người thứ hai khiến thiếu chủ dụng tâm như vậy.

Chỉ là ông có chút bận tâm về sự phát triển của chuyện này, nếu chuyện này ngộ nhỡ không phải………

“Nói sơ qua hành trình buổi chiều đi.” Giọng Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng cắt ngang quản gia Phó đang thất thần.

“Vâng!” Quản gia Phó báo cáo nội dung buổi họp của từng công ty con cho Bách Lý Hàn Tôn một lần.

Sau khi báo cáo xong, quản gia Phó nom thấy Bách Lý Hàn Tôn vẫn duy trì tư thế cũ, trong lòng liền sáng tỏ, lời mình vừa nói…. Chắc chắn thiếu chủ không nghe lọt.

Quản gia Phó âm ầm thở dài, nhìn về phía Bách Lý Hàn Tôn, khuôn mặt trung niên cung kính mỉm cười, “Thiếu chủ! Tính tiểu thư Cố tương đối yên tĩnh, không thích quá nhiều người xuất hiện ở chỗ ngài ấy.”

Trong đầu ông vẫn nhớ mãi vẻ mặt Cố Tuyết Y lúc nói đây là nhà cô, đồng tử lạnh lẽo lợi hại, một thân lạnh lùng cao quý, rõ ràng như thiếu thủ thứ hai.



Bây giờ cẩn thận suy nghĩ một chút, Cố Tuyết Y không bình thường giống vẻ ngoài của cô.

Bách Lý Hàn Tôn không dấu vết giật mình, đồng tử đen như mực dời tầm mắt từ bên ngoài quay lại nhìn quản gia Phó.

Quản gia Phó hiểu anh, vì vậy nói tiếp, “Tiểu thư Cố hỏi Tiểu Vi có thể nấu ăn hay không, Tiểu Vi trả lời là không, tôi cảm thấy trong giọng nói của tiểu thư Cố có chút mất mát, hơn nữa đầu bếp làm đồ ăn vì tiểu thư Cố lại không ăn miếng nào, tôi nghĩ, ngoại trừ không thích quá nhiều người, còn có……..”

“Ông sắp xếp Tiểu Vi đi học nấu ăn đi, từ nay về sau nấu ăn cũng là chuyện của cô ta, ba vị đầu bếp hôm nay cho nghỉ hết.” Giọng Bách Lý Hàn Tôn lạnh lẽo cắt ngang lời quản gia Phó nói.

Bách Lý Hàn Tôn anh chưa bao giờ nuôi người vô dụng.

“Vâng!” Bách Lý Hàn Tôn lại dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, đồng tự ảm đạm lộ vẻ lạnh lẽo, im lặng.

Ánh mặt trời vàng rực, chiếc xe Bentley RV chạy trên đường khúc xạ tia sáng lóng lánh.

**************

Tập đoàn Lăng thị.

Trang thiết bị nguy nga hoa lệ, thủy tinh dưới ánh mặt trời chiếu rọi sáng rạng rỡ.

Thời gian gần đây tin tức luôn đưa tin tổng giám đốc Lăng thị và thiên kim tập đoàn Tiêu thị kết mối lương duyên, cho nên ở cửa chính có mấy phóng viên truyền thông canh chừng, công ty còn đặc biệt phái mấy tên bảo vệ to cao đứng trước cửa ngăn chặn phóng viên truyền thông đi vào bên trong hành lang.

Một chiếc Lamborghini chạy tiến vào bãi đỗ xe của tập đoàn Lăng thị.

Tiêu Nhã Mạn xách túi xách và hộp cơm tình yêu tự tay cô làm đi thẳng vào phía thang máy.

Vào thang máy trực tiếp ấn tầng 30 cao nhất, vừa ra khỏi thang máy, thư ký Lý Uyển Ngọc mỉm cười tiến lên nghênh đón.

Vừa rồi chị ta nhận được điện thoại của lão phu nhân Lý Xuân Nhu, nói là phu nhân tổng giám đốc tương lai đến thăm tổng giám đốc, bảo chị ta tiếp đón.

“Tôi muốn hỏi tổng giám đốc các cô có ở đây không? Anh ấy đã đi ra ngoài ăn cơm trưa chưa?” Tiêu Nhã Mạn có chút ngượng ngùng nhìn Lý Uyển Ngọc, hộp cơm tình yêu trong tay giấu phía sau lưng.

Lý Uyển Ngọc một thân trang phục nghề nghiệp, ngũ quan cân đối, hơn ba mươi tuổi đã là mẹ của mấy đứa trẻ, hơi khom lưng mỉm cười, làm tư thế xin mời, “Tổng giám đốc chưa đi ra ngoài, tiểu thư Tiêu xin mời bên này!”



“Ừ!” Trên mặt Tiêu Nhã Mạn cười vô cùng ngọt ngào, mang theo đồ đi phía sau.

Lý Uyển Ngọc vừa dẫn đường vừa âm thầm quan sát Tiêu Nhã Mạn, khuôn mặt hơi có nếp nhăn thỉnh thoảng lộ ra nụ cười hài lòng, điều này khiến Tiêu Nhã Mạn nhìn thấy thì có chút kỳ quái, thỉnh thoảng nhìn quần áo của mình xem có phải bị bẩn không.

Đi vào cửa phòng làm việc, Lý Uyển Ngọc gõ cửa, bên trong vang lên tiếng mời vào, chị ta mới mở cửa phòng làm việc ra.

“Tổng giám đốc! Tiểu thư Tiêu tới tìm ngài!” Lý Uyển Ngọc cúi đầu giới thiệu Tiêu Nhã Mạn với Lăng Hi Dạ.

Lăng Hi Dạ đang xem văn kiện lộ vẻ giật mình, sau đó khép văn kiện lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhã Mạn, ngũ quan ôn hòa, đường cong rõ nét, con mắt thâm thúy tĩnh mịch.

Cười khẽ, “Em đã đến rồi! Ngồi đi!”

Lúc này Tiêu Nhã Mạn tim đập rộn lên, trên mặt hơi hồng, con mắt không dám nhìn thẳng vào anh ta, bàn tay đổ mồ hôi, có chút run rẩy kéo ghế, bối rối ngồi xuống.

Cô và Lăng Hi Dạ đã gặp mặt 5 lần, nhưng lần nào nhìn thấy anh cô cũng không kiềm chế được tim đập mạnh như chú nai con đi lạc.

Lý Uyển Ngọc cười cười, tiến lên trước một bước đặt cặp lồng cơm trên bàn phía trước mặt Lăng Hi Dạ giúp Tiêu Nhã Mạn, để lại một câu rót trà rồi rời khỏi đó.

“Sao em tới cũng không nói với tôi một tiếng?” Lăng Hi Dạ chuyển tầm mắt lên trên văn kiện, dịu giọng nói.

Từ trong giọng nói của anh Tiêu Nhã Mạn cảm thấy anh không mấy thích mình đến tìm anh.

Con mắt rũ xuống, hiện lên vẻ ảm đạm, ngước mắt lên đã hàm chứa vui vẻ, giọng trong veo như chuông bạc, “Em gọi di động cho anh nhưng không ai nhận, vì vậy em liền gọi cho bác gái, bác nói em trực tiếp đi tới cũng được.”

Tay Lăng Hi Dạ lật văn kiện lập tức cứng ngắc, thần thái ôn hòa lộ vẻ lạnh nhạt, nhưng trong nháy mắt biến mất không dấu vết, “Tôi không nhận điện thoại của em điều này chứng tỏ tôi đang có việc quan trọng, tôi không gọi lại em cũng chứng tỏ tôi đang bận, lần sau em muốn đến chỗ tôi thì trực tiếp điện thoại cho tôi! Em không nên quấy rầy mẹ tôi, hơn nữa đây chuyện giữa hai người chúng ta, tôi không muốn mẹ tôi nhúng tay vào.”

Mẹ anh ta đã nhúng tay vào hôn nhân của anh ta, chẳng lẽ từ giờ về sau cuộc sống anh ta đều không thể kiểm soát sao?

“Dạ! Em biết rồi!” Tiêu Nhã Mạn chớp mi mắt, trong lòng âm thầm thở dài, nghĩ cũng đúng, sau này không nên để bác gái bận tâm nữa.

“Đúng rồi! Anh ăn cơm chưa? Em có mang hộp cơm cho anh!” Nói xong Tiêu Nhã Mạn tự mở cặp lồng cơm, bày thức ăn đầy đủ dinh dưỡng ra, “Mặc dù em không nấu không ngon như khách sạn sáu sao, nhưng cũng có hương vị riêng, anh thử xem!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook