Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 174: Đã đến lúc

Tịch Mộng

31/03/2014

Editor: Mia

Lời nói gay gắt đối nhau chan chát khiến hôn lễ vốn đang căng thẳng càng thêm căng thẳng hơn. Cảm giác như dây cung sắp đứt lìa, chỉ cần có người hơi khảy nhẹ một chút, liền lập tức đứt lìa.

Tình hình đã quá căng thẳng, lại không ai chịu nói nửa câu, chỉ muốn tự hai nhà Phong Hồng đi giải quyết

Phong Khải Trạch phỉ báng Hồng Thi Na ngay trước đông đảo mọi người như thế. Khiến người nhà họ Hồng cảm thấy mất hết sĩ diện, họ không quan tâm quá nhiều, trực tiếp đòi lại công bằng.

Hồng Thiên Phương không thèm tranh cãi với Phong Khải Trạch, dứt khoát hỏi Phong Gia Vinh, "Phong Gia Vinh , chuyện ngày hôm nay, ông nên cho ý kiến đi, nếu không chúng ta khó có thể tiếp tục được."

Phong Gia Vinh không quan tâm câu hỏi của Hồng Thiên Phương, cũng không sợ ông ta. Nhưng ông lại rất khó chịu trước hành động của Phong Khải Trạch, để cứu vãn lại cục diện, không thể không độc ác, "Phong Khải Trạch, hôm nay nhất định con phải kết hôn với Thi Na. Nếu không đừng mong rời khỏi đây. Cho dù cha phải chặt đứt hai chân của con, cha cũng không để cho con rời đây nửa bước. Con vẫn cố gắng kháng cự nữa, không chỉ chân con, mà ngay cả chân của Thiên Ngưng cha cũng chặt.."

"Loại đàn bà ghê tởm, ai cưới ả mới là xui xẻo, có ném cho tôi cũng không cần. Hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không cưới cô ta, ông nên chấm dứt tư tưởng đó đi. Dù sao hiện giờ đã có sẵn hôn lễ, nếu bất cứ ai đồng ý ra mặt cưới cô ta, vậy bước ra đây, tôi sẽ thành toàn cho anh ta. Về phần chân của tôi, sợ là ông không có năng lực chặt nó huống chi là chặt chân người yêu của tôi." Phong Khải Trạch quét mắt nhìn toàn bộ người ở đây, thốt ra lời nói đâm chọt độc địa, toàn những câu nhức xương.

Hồng Thi Na vốn đang nhẫn nhịn, cô cứ nghĩ nhịn một chút thì còn có thể thay đổi tất cả. Nhưng bây giờ, cô chịu hết nổi, nóng giận quá mức, cô vung tay tính giáng vào mặt anh một cái tát, "Phong Khải Trạch, đồ khốn khiếp."

Phong Khải Trạch cũng không muốn chịu chút thua thiệt nhỏ này, bắt lại tay cô, gằn tay thắt chặt cổ tay của cô, lạnh lùng trừng cô: "Hồng Thi Na, hôm nay tôi sẽ không chịu thêm bất kì thua thiệt nhỏ nào. Vậy nên cô đừng mơ tưởng có thể tát được tôi, hừ."

"Anh thật quá đáng."

"Là cô vô liêm sỉ, không biết xấu hổ. Đối phó với loại người không biết liêm sỉ phải mạnh mẽ dứt khoát, không thể quá nhân nhượng cho bọn chúng thể diện. Nếu không bọn chúng ngày càng phách lối. Hồng Thi Na, chuyện hôm nay xảy ra, là do tự cô chuốc lấy, gieo gió thì gặt bão không thể trách ai được. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cưới cô, liền nhất định sẽ không cưới cô. Mặc kệ sau lưng cô có ai chống, đều không thể thay đổi quyết định của tôi, hừ." Phong Khải Trạch hất tay Hồng Thi Na ra, không muốn đụng chạm vào tay của cô nữa.

"A...." Hồng Thi Na bị hất ra, không giữ được thăng bằng, chân bước về sau hai bước, giẫm phải vạt áo, ngã xuống đất.

"Thi Na, em không sao chứ?." Hồng Thừa Chí vội đỡ cô dậy, sau đó mắng to, "Phong Khải Trạch, mày không phải là đàn ông, sao dám hành hung con gái yếu đuối như vậy?"

"Hồng Thừa Chí, anh không có tư cách nói những lời này. Nếu như tôi không phải là đàn ông, vậy ngay cả anh càng không đáng. Anh đã làm chuyện gì, trong lòng anh tự rõ, có cần tôi nói ra cho mọi người biết tại đây không, cho mọi người rõ anh là thứ bỏ đi?"

"Mày…"

Hồng Thừa Chí không phục, còn muốn tranh đến cùng, nhưng Phong Khải Trạch không cho anh cơ hội, đè ép khí thế của anh xuống, "Anh nghe cho rõ, đừng cho là dạo gần đây tôi không nói tới liền chứng tỏ tôi không truy cứu chuyện đó, nhà họ Hồng các người chuẩn bị chịu trả giá đi."

"Mày chẳng qua chỉ là ỷ vào thế lực của Phong thị đế quốc ở ngoài mà dương oai diễu võ, nếu không có Phong thị đế quốc làm hậu thuẫn, tao xem mày còn phách lối thế nào. Phong Khải Trạch, hôm nay nhất định mày phải lấy em gái tao, chỉ sợ sau này ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, còn nói cái gì muốn chúng tôi phải chịu trả giá thật lớn, đúng là nực cười."

Hồng Thừa Chí không tin những lời cảnh cáo của Phong Khải Trạch, khí thế chẳng những không có giảm, mà còn lớn lối hơn.

Phong Gia Vinh có chút bất mãn với chuyện này, lông mày chau chặt, nhưng ông cũng không có ý định giúp Phong Khải Trạch. Nếu như giúp anh, vậy hai nhà Phong Hồng không thể kết thân được rồi.

Hồng Thiên Phương tinh tế nhận thấy Phong Gia Vinh không có ý định can thiệp, vì thế không nhún nhường Phong Khải Trạch nữa. Ông anhg giọng, ra lệnh anh, "Phong Khải Trạch, nếu như hôm nay cậu không xin lỗi con gái tôi, đừng mong có thể rời khỏi chỗ này."



"Con gái ông nửa đêm đến nhà tôi la lối om sòm, còn tự cho mình là bà chủ. Tôi không có kiện cô ta tội tự tiện xâm phạm chỗ ở là tốt lắm rồi, ông còn muốn tôi xin lỗi cô ta ư? Nực cười! Có cần tôi gọi người làm trong nhà tới kể lại khi đó lúc Hồng Thi Na la lối om sòm như thế nào không, có muốn tôi phơi bày bộ mặt thật sự của cô ta trước đông đảo các vị quan khách ở đây không?" Phong Khải Trạch không chịu bất kể loại uy hiếp gì, đối phương càng không chịu thoả hiệp, anh liền kéo chuyện to ra.

Hồng Thi Na nhớ tới việc ấy, lúng túng cúi đầu, trong lòng rối rắm cực kỳ, không biết nên làm gì mới phải.

"Em gái tao là vợ chưa cưới của mày, đến nhà của mày là chuyện hiển nhiên, sao lại gọi là xâm phạm chỗ ở?

Hơn nữa, con bé đương nhiên là bà chủ. Dù mày không muốn cưới cũng phải cưới nó.." Hồng Thừa Chí thấy Phong Gia Vinh không mở miệng bênh vực Phong Khải Trạch như trước kia, cho nên anh càng thêm phách lối.

Hồng Thiên Phương kéo Hồng Thừa Chítrở về, ngăn anh nói thêm.

Mặc dù Phong Gia Vinh không có mở miệng, nhưng nếu như bọn họ nói quá nhiều, sẽ gây bất lợi cho họ.

Hồng Thừa Chí hiểu, không nói nữa, nhưng vẫn nhìn khiêu khích Phong Khải Trạch.

Phong Khải Trạch khinh thường, nhìn ba người nhà họ Hồng kia một chút, sau đó quay đầu lại, nhìn người kia, lạnh lùng hỏi, "Ông còn muốn nói gì ư, nếu như không có gì, vậy tôi đi đây."

Phong Gia Vinh nhìn thẳng mặt anh, ánh mắt tràn đầy tức giận, cảnh cáo: "Hôm nay nếu con không cưới Thi Na thì đừng mơ tưởng rời đi."

"Phong Gia Vinh, xem ra ông đúng là già rồi, não chậm tiêu thật, ông nhìn ra vấn đề nghiêm trọng ra sao ư? Được thôi, tôi sẽ nói rõ cho ông hiểu. Hôm nay, nếu tôi nghe theo lời ông cưới Hồng Thi Na, ông nghĩ tôi sẽ để cô ta sống vui vẻ sao? Cảm giác bị vứt bỏ rất thú vị, Hồng đại tiểu thư chưa từng cảm nhận nhỉ, vậy có phải rất muốn nếm thử đúng không? Đằng sau cuộc hôn nhân thương mại này chính lợi ích kinh tế của Phong thị đế quốc và tập đoàn Hồng thị. Ông muốn dùng mối quan hệ thông gia để kiềm chế tập đoàn Hồng thị. Tương tự, tập đoàn Hồng thị cũng có suy nghĩ như vậy, họ muốn kiềm chế Phong thị đế quốc. Ông cho rằng cuộc hôn nhân này có lợi không hại sao? Ông lầm rồi, dã tâm của Hồng Thiên Phương rất lớn, ông ta vẫn luôn nghĩ đến chuyện làm sao để thâu tóm Phong thị đế quốc. Ông có dám bảo đảm sau này dù bất cứ lĩnh vực nào cũng vẫn thắng được ông ta không? Nếu như không thắng được, sẽ trở thành kẻ thua cuộc, hơn nữa còn mất trắng tay."

Câu nói của Phong Khải Trạch khiến Hồng Thiên Phương sợ run người, mặt xanh như tàu lá, hấp tấp giải thích, "Gia Vinh, anh đừng nghe nó nói bậy. Tôi…tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng có suy nghĩ này."

". . . . . ."

Phong Gia Vinh không đáp lại, chỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn từng người một, không tin bất cứ ai.

Từ đầu đến cuối ông chỉ tin bản thân mình.

Hồng Thừa Chí cũng lo lắng, chỉ sợ chuyện này sẽ gây bất lợi với tập đoàn Hồng thị, vì vậy quay sang mắng to, "Phong Khải Trạch, mày đang nói vớ vẩn gì thế?."

"Tôi không có nói vớ vẩn, cha con hai người tự rõ trong lòng. Đằng sau cuộc hôn nhân này là cái gì, hai người quá hiểu rõ. Tôi không muốn trở thành con cờ để các người tranh giành lợi ích, càng không để cho bất cứ ai phá hoại hạnh phúc của tôi. Cho nên, hôm nay tôi sẽ không thể nào cưới Hồng thị, cũng không muốn cưới cô ta. Cho nên tôi không cưới cô ta, không hẳn bởi vì đây là cuộc hôn nhân thương mại, mà còn vì tôi rất ghét cô ta, cực kỳ ghét cô ta. Nhìn cô ta là tôi không thể ăn không ngon, nuốt không trôi, mất hết vị giác." Phong Khải Trạch nói xong rất sung sướng, nhất là thấy tất cả người nhà họ Hồng đều xanh mặt. Anh thấy thoải mái hơn, ước gì nói nhiều một chút, để bọn họ lo lắng đến độ hồn vía cũng thoát ra.

Chẳng qua chỉ nói mấy câu đã khiến họ sợ đến vậy, nếu anh mà cho họ thấy một số dẫn chứng thực tế, chẳng phải càng khiến họ thảm hại hơn sao?

"Mày…"

"Phong Khải Trạch, đồ khốn khiếp " Hồng Thừa Chí giận dữ, vung tay đánh một quyền sang.



Phong Khải Trạch nhanh nhẹn hơn, nghiêng người tránh được một quyền. Sau đó vung tay đáp trả anh lại một quyền, đấm mạnh vào bụng của anh, sau đó giơ chân đá anh ngã lăn xuống đất.

"A!" Hồng Thừa Chí bị đá xuống, ngã lăn trên đất, không bò dậy nổi.

"Thừa Chí."

"Anh trai"

Hồng Thiên Phương và Hồng Thi Na vội vàng tới đỡ anh dậy, bị người ta vừa đánh vừa mắng, họ đều rất tức tối, nhưng bây giờ không thể làm gì, chỉ đành trông đợi phản ứng của Phong Gia Vinh.

Phong Gia Vinh cũng rất giận, phất tay gọi mười người đàn ông mặc đồ âu đen tới.

Mười người lập tức đi lên, bao vây Phong Khải Trạch, cơ hồ sắp động thủ đánh.

Đường Phi cảm thấy tình thế có chút nghiêm trọng, không muốn Phong Khải Trạch bị đánh, vì vậy anh ra cầu tình, "Phong tiên sinh, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cậu chủ, thật sự là có một số người rất quá đáng."

"Đường Phi, cậu câm miệng cho tôi. Cậu còn dám nói thêm một câu, ngay cả cậu tôi cũng xử luôn."

". . . . . ." Lời cảnh cáo đáng sợ, Đường Phi không dám nhiều lời, đành lùi ra sau.

Phong Khải Trạch thoải mái nhún nhún vai, cười cười, khiêu khích: "Phong Gia Vinh, ông nhất định phải làm thế sao?"

"Cha cho con cơ hội nhận lỗi cuối cùng, chỉ cần con đồng ý nhận sai, tiếp tục cử hành hôn lễ với Thi Na. Cha sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện."

"Vậy tôi cũng sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng, chỉ cầ ông hủy hôn lễ này, không can tiếp bất cứ chuyện gì của tôi nữa, tôi cũng sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện."

"Ăn nói thật lớn, cha muốn xem con có bao nhiêu khả năng, để cha dạy dỗ con một chút."

Phong Gia Vinh không quan tâm đến tình cha con, ra lệnh đánh người.

Phong Khải Trạch cũng không cho ông một chút thể diện, nhìn điện thoại trong túi, mở miệng nói: "Đã đến lúc."

Đã đến lúc —— câu nói này thật khó hiểu.

Phong Gia Vinh cũng khó hiểu, nghi ngờ hỏi: "Con đang làm cái gì?"

Mới vừa hỏi xong, trên màn ảnh tivi đang phát ảnh cưới, lập tức xuất hiện bảng thống kê cồ phần của Phong thị đế quốc. Từ trên cao nhìn xuống, dọc theo số thư tự, đứng vị trí thứ nhất là liên minh Hắc Phong, 55% cổ phần Phong thị đế quốc, là cổ đông lớn nhất của Phong thị đế quốc.

Bảng thống kê cổ phần này đã nói rõ liên minh Hắc Phong có thể quyết định tất cả mọi chuyện của Phong thị đế quốc, quyền lực đã hơn hẳn Phong Gia Vinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook