Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 319: Đánh cuộc thêm một lần nữa
Tịch Mộng
26/01/2015
Ngoại trừ điện thoại
của mình là không ném, những thứ khác toàn bộ đều vứt đi, chỉ chừa lại
chìa khóa lấy từ trên người Hồng Thi Na, còn lại cũng đều bị vứt đi, sau khi ném xong, lại nhìn Hồng Thi Na bị treo ở giữa không trung, cười âm
hiểm hỏi: "Điện thoại trên người cô đâu?"
"Tôi, điện thoại di động của tôi ở trong túi xách, nó được đặt ở bên cạnh cửa." Hồng thơ Na cũng sớm đã dọa sợ đến mất bình tĩnh, đối phương hỏi cái gì, cô liền đáp cái đó, căn bản không thể nghĩ gì nhiều, giờ trong đầu chỉ nghĩ phải bảo vệ tánh mạng bản thân mình.
Hiện tại ngoại trừ muốn sống, cái gì cô cũng không màn đến, chỉ cần có thể giữ được cái mạng này, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ ... đi trêu chọc Phong Khải Trạch nữa, còn muốn tránh xa anh ta nữa, cũng sẽ không nghĩ cách đi tìm Tạ Thiên Ngưng trả thù, bởi vì càng trả thù kết quả cô nhận được càng không thể tưởng tượng nổi. Nếu như cô sớm nhận ra, nói không chừng cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay.
"Lấy cái túi của cô ta qua." Phong Khải Trạch nhìn hướng cửa, thật đúng là có một cái túi xách, vì vậy lệnh Hồng Thiên Phương cầm túi qua.
Hồng Thiên Phương do dự một lúc, mặc dù không biết có nên nghe theo làm không, nhưng cuối cùng vẫn đi tới, cầm túi xách trên đất lên, trực tiếp ném qua cho anh.
Phong Khải Trạch bắt được túi xách, mở ra kiểm tra một chút, phát hiện bên trong có điện thoại di động, còn có mỹ phẩm, đồ con gái thường mang gì đó, sau khi lật xem sơ qua, liền tiện tay ném túi xách xuống lầu dưới.
Cái gì anh cũng ném, mọi hành động của anh khiến người khác không thể hiểu nổi, muốn hỏi cũng không dám hỏi, đành phải lẳng lặng đứng im bất động.
Hồng Thiên Phương thật sự nhịn không được, cần phải nói gì đó, liền dứt khoát hỏi cho rõ, "Phong Khải Trạch, vì sao cậu ném tất cả điện thoại di động cùng chìa khóa của chúng tôi đi?"
"Tôi thích, đơn giản thế thôi." Phong Khải Trạch tiêu sái trả lời, liếc mắt nhìn Hồng Thi Na, sau đó quay đầu, tà mị nhìn Hồng Thiên Phương, lạnh lùng nói: "Hồng Thiên Phương, giờ đi vào chuyện chính."
"Chuyện chính, chuyện chính gì?"
"Ông thật mau quên, còn chưa chịu đồng ý sao?".
"Tôi, tôi thật sự không hiểu cậu muốn nói gì?"
"Được thôi, vậy tôi liền nhắc ông thêm một lần nữa, nói về chuyện chính là, đem toàn bộ tài sản của ông ra cứu người ở dưới người này."
"Này ——" Hồng Thiên Phương lại đang do dự, không thể trả lời ngay.
Hồng Thi Na nghe rõ ràng, bởi vì Hồng Thiên Phương do dự mà tức giận, nhưng giờ không thể tức giận, chỉ có thể dùng phương thức cầu xin để nhắc nhở ông, đồng thời cũng xem như đang cầu cứu, "Cha, cha nên đồng ý với anh ta đi, con xin cha mà."
"Câm miệng." Bây giờ trong lòng Hồng Thiên Phương khá rối, không muốn nghe nhất chính là tiếng cầu cứu Hồng Thi Na, vẫn còn vì chuyện của cô mà tức giận, nhưng bất kể có giận đến mấy vẫn muốn cứu con gái, lại muốn cứu cả con trai, trong hai phải chọn một, thật khiến ông khó lựa chọn.
"Cha, chẳng lẽ tiền bạc còn quan trọng hơn cả con sao?" Hồng Thi Na không chịu câm miệng, càng không ngừng muốn hỏi rõ ra, bắt đầu cảm thấy hận cha mình.
"Tiền này dùng để cứu anh hai con, trước cha đã cứu con hết một lần, giờ phải đi cứu nó, này rất công bằng, không phải sao?"
"Vẫn còn có cách khác để cứu anh hai mà, dù sao anh ấy đang ở chỗ Phong Gia Vinh, sẽ không nguy hiểm tánh mạng, giờ mạng sống của con như mành chỉ treo chuông, không cứu sẽ không còn mạng , đây mới là việc quan trọng a!"
"Anh hai con đã sống khổ sở hơn một tháng ở chỗ Phong Gia Vinh, chẳng lẽ con không lo lắng sao? Chỉ sợ trong lòng con đã sớm quên mất người anh hai chịu nhiều khổ sở, bằng không vì sao vừa rồi không có chút lo lắng nào?"
"Cha, con biết sai rồi, cứu con, tay con sắp bị kéo gảy rồi, cha,con xin cha hãy mau cứu con."
"Câm miệng."
". . . . . ."
Nghe hai cha con họ gây gổ, Phong Khải Trạch nhìn thấy mà có chút hả hê, tâm tình vừa tốt, lại cực sướng , định khiến cho bọn họ gây kịch liệt hơn một chút, "Hồng Thiên Phương, tôi cho ông thêm mười giây để suy tính, nghĩ kỹ cho tôi thêm đáp án, là lấy tiền cứu con gái, hãy để cô ta rơi từ trên lầu xuống mà chết. Đừng hoài nghi lòng dạ độc ác và lá gan của tôi, nếu như hôm nay ông không làm theo lời tôi, tôi nhất định cho con gái ông đi gặp Diêm Vương. Mới vừa rồi ông vẫn nói dùng tiền đi cứu Hồng Thừa Chí, không biết là thật hay là giả ? Mà bất kể là thật hay giả, bây giờ ông chỉ có hai sự lựa chọn, một ... là ... đem toàn bộ tài sản cho tôi, hai chính là để cho con gái ông chết, suy nghĩ thật kỹ, chọn cái nào tốt?"
"Phong Khải Trạch." Hồng Thiên Phương giận đến cắn răng nghiến lợi, hung tợn nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, lần thứ hai rơi vào tình cảnh khó khăn.
Ban đầu Phong Gia Vinh để ông chọn giữa con gái và con trai chỉ được cứu một đã làm ông thấy khó chịu, không nghĩ tới hôm nay Phong Khải Trạch lại muốn ông chọn như vậy. Đối với cha con họ, đều là con người nhưng lại cũng chính là ma quỷ.
"Dù giờ ông có giận thì làm gì được, thay vì lãng phí thời gian vào tức giận, chẳng bằng hãy nghĩ xem phải lựa chọn thế nào, thời gian tôi cho ông cũng không nhiều, mười phút, mà ông vì cơn giận của mình đã tốn gần một phút , chỉ còn lại 9 phút nữa thôi, suy nghĩ thật kỹ đi."
"Cậu ——"
"Cha, từ nhỏ đến lớn, cha luôn yêu thương con, chẳng lẽ cha bây giờ thật nhẫn tâm bỏ mặc con sao?" Hồng Thi Na muốn dùng chuyện còn bé tác động đến Hồng Thiên Phương, muốn ông đồng ý lấy tài sản cứu cô, nhưng trong lòng lại sinh ra một ý nghĩ khác. Lúc đầu cha đã không đồng ý lấy cầm tài sản tới cứu cô, chứng minh ở trong lòng của ông cô không quan trọng bằng số tiền kia, người cha như vậy, không đáng để cô kính trọng.
"Cha kêu con câm miệng, con không nghe thấy sao?" Hồng Thiên Phương không đưa ra lựa chọn, cũng không biết nên nói gì , đành rống to ra lệnh cô câm miệng, vừa thương con lại vừa tức giận khiến lòng ông vô cùng khó chịu.
Bất quá Hồng Thi Na cũng không chịu ngoan ngoãn câm miệng, nói tiếp, "Cha, đã lúc nào, cha còn có tâm tình tức giận, chẳng lẽ cha thật không để ý tới sống chết của con sao?"
"Thi Na, con cứ nghĩ cho mình, vậy có từng nghĩ đến anh trai con không? Lúc đầu cha chọn con, con có biết anh trai con đau khổ đến mức nào không, và những khổ sở, mà nó đã phải nếm trải biết trong những ngày nay, con có từng nghĩ đến không?"
"Con, con đương nhiên có nghĩ đến chứ."
"Hừ, nếu như con có nghĩ cho anh hai mình, mới vừa rồi tại sao cứ luôn muốn trả thù trước mà bỏ mặc việc chính? Đừng nói trong lòng cha không con không bằng số tiền tài kia, chẳng bằng nói ở trong lòng con, thù hận còn quan trọng hơn cả anh hai mình."
"Cha, con biết sai rồi, sau này con nhất định sẽ thay đổi, con sẽ đổi."
"Con không cảm thấy giờ nhận lỗi đã quá muộn sao?"
"Con biết đã muộn, nhưng con hứa với cha, nhất định sẽ dùng mọi cách cứu anh hai ra." Trong lòng Hồng Thi Na đã tràn đầy oán hận, hận cha mình lúc này còn không muốn cứu cô mà cứ lảm nhảm nóinhiều như vậy, nhưng cô không thể tức giận, càng không thể nói lẫy, bằng không nhất định sẽ chết.
"Trái lại con nói thử xem, con định làm gì cứu anh hai con hả?" Hồng Thiên Phương vẫn cứ ở đó nói lẫy, kì thực đã quyết định sẽ lấy tiền cứu con gái mình, dù sao hiện giờ cô đang gặp nguy hiểm, bất quá lại không muốn để tâm huyết cả đời của mình tan tành theo mây khói, nên vẫn chưa đưa ra lựa chọn.
Hồng Thi Na không biết ông nghĩ như vậy, bên tai chỉ toàn vang vọng những lời lẽ lạnh lùng kia, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được cách nào để cứu Hồng Thừa Chí, trầm mặc một hồi, vẫn không nghĩ ra được, không thể làm gì khác hơn lại cầu cứu, "Cha,con hứa với cha, chỉ cần cha cứu con, con nhất định sẽ cứu anh hai, mặc dù bây giờ con chưa nghĩ ra được cách gì để cứu anh hai, nhưng con tin mình có thể làm được, chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định có thể cứu anh hai ra mà ."
"Đủ rồi, chớ nói nữa."
"Cha."
"Câm miệng."
Phong Khải Trạch lại nghe thêm một đoạn cha con họ cải vả, nhìn lại đồng hồ phát hiện đã qua năm phút, vì vậy nhắc nhở: "Hồng Thiên Phương, ông chỉ còn lại có năm phút đồng hồ, đã lựa chọn xong chưa?"
Vừa nói vừa buông tay ra, để cho sợi dây trong tay rơi xuống một chút.
"A —— cứu mạng a!" Hồng Thi Na bị dọa sợ la lên thất thanh, thiếu chút nữa đã tè ra quần, cố hít từng ngụm từng ngụm, cả người đầy mồ hôi lạnh, bất quá lần này không cầu cứu Hồng Thiên Phương nữa, mà là chờ đáp án của ông.
Chuyện như vậy cũng cần do dự lâu đến thế sao, này chứng tỏ mình ở trong lòng cha không quan trọng đến như vậy, nếu như cuối cùng ông lựa chọn tài sản, cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho ông.
"Chờ một chút." Hồng Thiên Phương thấy Phong Khải Trạch lại muốn buông sợi dây ra, vội vàng kêu lại.
Phong Khải Trạch lạnh lùng cười, khinh miệt hỏi: "Thế nào, đã chọn xong chưa? À đúng rồi, thời gian còn chưa tới, vẫn còn 4 phút, ông cứ tiếp tục nghĩ, rốt cuộc là muốn tiền hay muốn con gái? Để tôi nhắc nhở ông chút, nếu như ông đem toàn bộ tài sản đưa cho tôi, như vậy thì Hồng Gia các người sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, ông đã biết Ôn Thiếu Hoa là ai rồi đó, hắn ta và con gái ông từng có một đêm khó quên nga, thảm cảnh xảy đến cả nhà Ôn Thiếu Hoa, cũng chính thảm cảnh sau này khi Hồng Gia các người chỉ còn hai bàn tay trắng, Ôn gia hiện tại trải qua thế nào, sau này các người cũng sẽ như thế, cho nên ông hãy cẩn thận lựa chọn.
"Tôi ——" Nghe những lời này Hồng Thiên Phương càng thêm do dự, không muốn mình có kết quả giống như Ôn Minh, nhưng cũng không muốn nhìn con gái của mình rơi từ trên lầu xuống mà chết, huống chi sau khi chỉ còn hai bàn tay trắng, ông sẽ không còn cách để cứu con trai.
Làm sao bây giờ?
"Mặc dù sau này các người chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cuộc sống sẽ rất thê thảm, bất quá cả nhà các người vẫn còn được sống bên nhau, tứ chi đều bình thường, nên không sợ chết đói, chỉ là sau này phải chịu đựng ánh mắt xoi mói khinh thường của những người khác, e là cuộc sống sau này sẽ không còn tôn nghiêm nữa, mà có tôn nghiêm hay không cũng không sau, ít ra vẫn còn mạng, có đúng không?"
"Đừng nói nữa." Hồng Thiên Phương không chịu đựng nổi những lời Phong Khải Trạch nói, ôm đầu, thống khổ hô to.
"Được, tôi không nói, bây giờ vẫn còn dư lại ba phút đồng hồ, sau ba phút, cho tôi đáp án đi."
Ba phút —— Hồng Thi Na bị treo ở dưới nên nghe được rất rõ ràng, cố ngẩng đầu lên nhìn, chờ đáp án sau ba phút kia, hi vọng cha đồng ý giao tiền ra cứu cô, nhưng lại lo sợ ông lựa chọn tiền tài, nên nhắc nhở ông một câu, "Cha, tiền mất còn có thể kiếm lại , nhưng mạng mất rồi thì không."
Hồng Thiên Phương làm như không nghe thấy những lời này, không trả lời cô, bàn tay dần hạ xuống, nghiêm nghị nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, trong lòng đột nhiên lại thoáng hiện một ý niệm: đánh cuộc thêm một lần nữa. Phong Khải Trạch mặc dù lòng dạ độc ác, nhưng nơi này có nhiều người thế, có thể làm nhân chứng, nếu như hắn ta thật sự buông sợi dây kia ra chính là cố ý giết người, sẽ bắt hắn trả cái giá đắc, thay vì thỏa hiệp với hai bàn tay trắng, chẳng bằng đánh cuộc thêm một lần nữa.
"Phong Khải Trạch, tôi muốn giữ lại tài sản, chuyện tiếp theo cậu muốn làm gì thì cứ làm đi."
"Tôi, điện thoại di động của tôi ở trong túi xách, nó được đặt ở bên cạnh cửa." Hồng thơ Na cũng sớm đã dọa sợ đến mất bình tĩnh, đối phương hỏi cái gì, cô liền đáp cái đó, căn bản không thể nghĩ gì nhiều, giờ trong đầu chỉ nghĩ phải bảo vệ tánh mạng bản thân mình.
Hiện tại ngoại trừ muốn sống, cái gì cô cũng không màn đến, chỉ cần có thể giữ được cái mạng này, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ ... đi trêu chọc Phong Khải Trạch nữa, còn muốn tránh xa anh ta nữa, cũng sẽ không nghĩ cách đi tìm Tạ Thiên Ngưng trả thù, bởi vì càng trả thù kết quả cô nhận được càng không thể tưởng tượng nổi. Nếu như cô sớm nhận ra, nói không chừng cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay.
"Lấy cái túi của cô ta qua." Phong Khải Trạch nhìn hướng cửa, thật đúng là có một cái túi xách, vì vậy lệnh Hồng Thiên Phương cầm túi qua.
Hồng Thiên Phương do dự một lúc, mặc dù không biết có nên nghe theo làm không, nhưng cuối cùng vẫn đi tới, cầm túi xách trên đất lên, trực tiếp ném qua cho anh.
Phong Khải Trạch bắt được túi xách, mở ra kiểm tra một chút, phát hiện bên trong có điện thoại di động, còn có mỹ phẩm, đồ con gái thường mang gì đó, sau khi lật xem sơ qua, liền tiện tay ném túi xách xuống lầu dưới.
Cái gì anh cũng ném, mọi hành động của anh khiến người khác không thể hiểu nổi, muốn hỏi cũng không dám hỏi, đành phải lẳng lặng đứng im bất động.
Hồng Thiên Phương thật sự nhịn không được, cần phải nói gì đó, liền dứt khoát hỏi cho rõ, "Phong Khải Trạch, vì sao cậu ném tất cả điện thoại di động cùng chìa khóa của chúng tôi đi?"
"Tôi thích, đơn giản thế thôi." Phong Khải Trạch tiêu sái trả lời, liếc mắt nhìn Hồng Thi Na, sau đó quay đầu, tà mị nhìn Hồng Thiên Phương, lạnh lùng nói: "Hồng Thiên Phương, giờ đi vào chuyện chính."
"Chuyện chính, chuyện chính gì?"
"Ông thật mau quên, còn chưa chịu đồng ý sao?".
"Tôi, tôi thật sự không hiểu cậu muốn nói gì?"
"Được thôi, vậy tôi liền nhắc ông thêm một lần nữa, nói về chuyện chính là, đem toàn bộ tài sản của ông ra cứu người ở dưới người này."
"Này ——" Hồng Thiên Phương lại đang do dự, không thể trả lời ngay.
Hồng Thi Na nghe rõ ràng, bởi vì Hồng Thiên Phương do dự mà tức giận, nhưng giờ không thể tức giận, chỉ có thể dùng phương thức cầu xin để nhắc nhở ông, đồng thời cũng xem như đang cầu cứu, "Cha, cha nên đồng ý với anh ta đi, con xin cha mà."
"Câm miệng." Bây giờ trong lòng Hồng Thiên Phương khá rối, không muốn nghe nhất chính là tiếng cầu cứu Hồng Thi Na, vẫn còn vì chuyện của cô mà tức giận, nhưng bất kể có giận đến mấy vẫn muốn cứu con gái, lại muốn cứu cả con trai, trong hai phải chọn một, thật khiến ông khó lựa chọn.
"Cha, chẳng lẽ tiền bạc còn quan trọng hơn cả con sao?" Hồng Thi Na không chịu câm miệng, càng không ngừng muốn hỏi rõ ra, bắt đầu cảm thấy hận cha mình.
"Tiền này dùng để cứu anh hai con, trước cha đã cứu con hết một lần, giờ phải đi cứu nó, này rất công bằng, không phải sao?"
"Vẫn còn có cách khác để cứu anh hai mà, dù sao anh ấy đang ở chỗ Phong Gia Vinh, sẽ không nguy hiểm tánh mạng, giờ mạng sống của con như mành chỉ treo chuông, không cứu sẽ không còn mạng , đây mới là việc quan trọng a!"
"Anh hai con đã sống khổ sở hơn một tháng ở chỗ Phong Gia Vinh, chẳng lẽ con không lo lắng sao? Chỉ sợ trong lòng con đã sớm quên mất người anh hai chịu nhiều khổ sở, bằng không vì sao vừa rồi không có chút lo lắng nào?"
"Cha, con biết sai rồi, cứu con, tay con sắp bị kéo gảy rồi, cha,con xin cha hãy mau cứu con."
"Câm miệng."
". . . . . ."
Nghe hai cha con họ gây gổ, Phong Khải Trạch nhìn thấy mà có chút hả hê, tâm tình vừa tốt, lại cực sướng , định khiến cho bọn họ gây kịch liệt hơn một chút, "Hồng Thiên Phương, tôi cho ông thêm mười giây để suy tính, nghĩ kỹ cho tôi thêm đáp án, là lấy tiền cứu con gái, hãy để cô ta rơi từ trên lầu xuống mà chết. Đừng hoài nghi lòng dạ độc ác và lá gan của tôi, nếu như hôm nay ông không làm theo lời tôi, tôi nhất định cho con gái ông đi gặp Diêm Vương. Mới vừa rồi ông vẫn nói dùng tiền đi cứu Hồng Thừa Chí, không biết là thật hay là giả ? Mà bất kể là thật hay giả, bây giờ ông chỉ có hai sự lựa chọn, một ... là ... đem toàn bộ tài sản cho tôi, hai chính là để cho con gái ông chết, suy nghĩ thật kỹ, chọn cái nào tốt?"
"Phong Khải Trạch." Hồng Thiên Phương giận đến cắn răng nghiến lợi, hung tợn nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, lần thứ hai rơi vào tình cảnh khó khăn.
Ban đầu Phong Gia Vinh để ông chọn giữa con gái và con trai chỉ được cứu một đã làm ông thấy khó chịu, không nghĩ tới hôm nay Phong Khải Trạch lại muốn ông chọn như vậy. Đối với cha con họ, đều là con người nhưng lại cũng chính là ma quỷ.
"Dù giờ ông có giận thì làm gì được, thay vì lãng phí thời gian vào tức giận, chẳng bằng hãy nghĩ xem phải lựa chọn thế nào, thời gian tôi cho ông cũng không nhiều, mười phút, mà ông vì cơn giận của mình đã tốn gần một phút , chỉ còn lại 9 phút nữa thôi, suy nghĩ thật kỹ đi."
"Cậu ——"
"Cha, từ nhỏ đến lớn, cha luôn yêu thương con, chẳng lẽ cha bây giờ thật nhẫn tâm bỏ mặc con sao?" Hồng Thi Na muốn dùng chuyện còn bé tác động đến Hồng Thiên Phương, muốn ông đồng ý lấy tài sản cứu cô, nhưng trong lòng lại sinh ra một ý nghĩ khác. Lúc đầu cha đã không đồng ý lấy cầm tài sản tới cứu cô, chứng minh ở trong lòng của ông cô không quan trọng bằng số tiền kia, người cha như vậy, không đáng để cô kính trọng.
"Cha kêu con câm miệng, con không nghe thấy sao?" Hồng Thiên Phương không đưa ra lựa chọn, cũng không biết nên nói gì , đành rống to ra lệnh cô câm miệng, vừa thương con lại vừa tức giận khiến lòng ông vô cùng khó chịu.
Bất quá Hồng Thi Na cũng không chịu ngoan ngoãn câm miệng, nói tiếp, "Cha, đã lúc nào, cha còn có tâm tình tức giận, chẳng lẽ cha thật không để ý tới sống chết của con sao?"
"Thi Na, con cứ nghĩ cho mình, vậy có từng nghĩ đến anh trai con không? Lúc đầu cha chọn con, con có biết anh trai con đau khổ đến mức nào không, và những khổ sở, mà nó đã phải nếm trải biết trong những ngày nay, con có từng nghĩ đến không?"
"Con, con đương nhiên có nghĩ đến chứ."
"Hừ, nếu như con có nghĩ cho anh hai mình, mới vừa rồi tại sao cứ luôn muốn trả thù trước mà bỏ mặc việc chính? Đừng nói trong lòng cha không con không bằng số tiền tài kia, chẳng bằng nói ở trong lòng con, thù hận còn quan trọng hơn cả anh hai mình."
"Cha, con biết sai rồi, sau này con nhất định sẽ thay đổi, con sẽ đổi."
"Con không cảm thấy giờ nhận lỗi đã quá muộn sao?"
"Con biết đã muộn, nhưng con hứa với cha, nhất định sẽ dùng mọi cách cứu anh hai ra." Trong lòng Hồng Thi Na đã tràn đầy oán hận, hận cha mình lúc này còn không muốn cứu cô mà cứ lảm nhảm nóinhiều như vậy, nhưng cô không thể tức giận, càng không thể nói lẫy, bằng không nhất định sẽ chết.
"Trái lại con nói thử xem, con định làm gì cứu anh hai con hả?" Hồng Thiên Phương vẫn cứ ở đó nói lẫy, kì thực đã quyết định sẽ lấy tiền cứu con gái mình, dù sao hiện giờ cô đang gặp nguy hiểm, bất quá lại không muốn để tâm huyết cả đời của mình tan tành theo mây khói, nên vẫn chưa đưa ra lựa chọn.
Hồng Thi Na không biết ông nghĩ như vậy, bên tai chỉ toàn vang vọng những lời lẽ lạnh lùng kia, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được cách nào để cứu Hồng Thừa Chí, trầm mặc một hồi, vẫn không nghĩ ra được, không thể làm gì khác hơn lại cầu cứu, "Cha,con hứa với cha, chỉ cần cha cứu con, con nhất định sẽ cứu anh hai, mặc dù bây giờ con chưa nghĩ ra được cách gì để cứu anh hai, nhưng con tin mình có thể làm được, chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định có thể cứu anh hai ra mà ."
"Đủ rồi, chớ nói nữa."
"Cha."
"Câm miệng."
Phong Khải Trạch lại nghe thêm một đoạn cha con họ cải vả, nhìn lại đồng hồ phát hiện đã qua năm phút, vì vậy nhắc nhở: "Hồng Thiên Phương, ông chỉ còn lại có năm phút đồng hồ, đã lựa chọn xong chưa?"
Vừa nói vừa buông tay ra, để cho sợi dây trong tay rơi xuống một chút.
"A —— cứu mạng a!" Hồng Thi Na bị dọa sợ la lên thất thanh, thiếu chút nữa đã tè ra quần, cố hít từng ngụm từng ngụm, cả người đầy mồ hôi lạnh, bất quá lần này không cầu cứu Hồng Thiên Phương nữa, mà là chờ đáp án của ông.
Chuyện như vậy cũng cần do dự lâu đến thế sao, này chứng tỏ mình ở trong lòng cha không quan trọng đến như vậy, nếu như cuối cùng ông lựa chọn tài sản, cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho ông.
"Chờ một chút." Hồng Thiên Phương thấy Phong Khải Trạch lại muốn buông sợi dây ra, vội vàng kêu lại.
Phong Khải Trạch lạnh lùng cười, khinh miệt hỏi: "Thế nào, đã chọn xong chưa? À đúng rồi, thời gian còn chưa tới, vẫn còn 4 phút, ông cứ tiếp tục nghĩ, rốt cuộc là muốn tiền hay muốn con gái? Để tôi nhắc nhở ông chút, nếu như ông đem toàn bộ tài sản đưa cho tôi, như vậy thì Hồng Gia các người sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, ông đã biết Ôn Thiếu Hoa là ai rồi đó, hắn ta và con gái ông từng có một đêm khó quên nga, thảm cảnh xảy đến cả nhà Ôn Thiếu Hoa, cũng chính thảm cảnh sau này khi Hồng Gia các người chỉ còn hai bàn tay trắng, Ôn gia hiện tại trải qua thế nào, sau này các người cũng sẽ như thế, cho nên ông hãy cẩn thận lựa chọn.
"Tôi ——" Nghe những lời này Hồng Thiên Phương càng thêm do dự, không muốn mình có kết quả giống như Ôn Minh, nhưng cũng không muốn nhìn con gái của mình rơi từ trên lầu xuống mà chết, huống chi sau khi chỉ còn hai bàn tay trắng, ông sẽ không còn cách để cứu con trai.
Làm sao bây giờ?
"Mặc dù sau này các người chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cuộc sống sẽ rất thê thảm, bất quá cả nhà các người vẫn còn được sống bên nhau, tứ chi đều bình thường, nên không sợ chết đói, chỉ là sau này phải chịu đựng ánh mắt xoi mói khinh thường của những người khác, e là cuộc sống sau này sẽ không còn tôn nghiêm nữa, mà có tôn nghiêm hay không cũng không sau, ít ra vẫn còn mạng, có đúng không?"
"Đừng nói nữa." Hồng Thiên Phương không chịu đựng nổi những lời Phong Khải Trạch nói, ôm đầu, thống khổ hô to.
"Được, tôi không nói, bây giờ vẫn còn dư lại ba phút đồng hồ, sau ba phút, cho tôi đáp án đi."
Ba phút —— Hồng Thi Na bị treo ở dưới nên nghe được rất rõ ràng, cố ngẩng đầu lên nhìn, chờ đáp án sau ba phút kia, hi vọng cha đồng ý giao tiền ra cứu cô, nhưng lại lo sợ ông lựa chọn tiền tài, nên nhắc nhở ông một câu, "Cha, tiền mất còn có thể kiếm lại , nhưng mạng mất rồi thì không."
Hồng Thiên Phương làm như không nghe thấy những lời này, không trả lời cô, bàn tay dần hạ xuống, nghiêm nghị nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, trong lòng đột nhiên lại thoáng hiện một ý niệm: đánh cuộc thêm một lần nữa. Phong Khải Trạch mặc dù lòng dạ độc ác, nhưng nơi này có nhiều người thế, có thể làm nhân chứng, nếu như hắn ta thật sự buông sợi dây kia ra chính là cố ý giết người, sẽ bắt hắn trả cái giá đắc, thay vì thỏa hiệp với hai bàn tay trắng, chẳng bằng đánh cuộc thêm một lần nữa.
"Phong Khải Trạch, tôi muốn giữ lại tài sản, chuyện tiếp theo cậu muốn làm gì thì cứ làm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.