Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 88: Đều không phải loại tốt đẹp gì
Tịch Mộng
31/03/2014
Tạ Thiên Ngưng mang theo hành lý ra cửa, vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Hồng Thi Na ở bên ngoài, không khỏi có chút lúng túng, trong lòng lại nhói đau.
Cô còn chưa đi sao?
Hay là chuẩn bị đi?
Nếu như chuẩn bị đi, vậy thì chứng minh lúc Phong Khải Trạch gọi điện thoại cho cô vẫn đang ở bên cạnh người phụ nữ này.
Quả nhiên là tên đàn ông thối, đã ăn trong bát lại còn muốn ăn trong nồi, loại đàn ông ghê tởm này không đáng lưu luyến.
Tạ Thiên Ngưng không chào Hồng Thi Na, trực tiếp mang theo hành lý của mình rời đi.
Hồng Thi Na cũng không chào hỏi cô, lộ ra một nụ cười hả hê với cô, sau đó nhìn theo bóng lưng từ từ khuất xa của cô, khinh thường cười một tiếng.
Xem ra biện pháp của cô quả nhiên hữu dụng, khiến người phụ nữ này tức giận bỏ đi, vậy sau này sẽ không còn ai quấn lấy Phong Khải Trạch rồi, như vậy không phải cơ hội của cô càng nhiều hơn sao?
Đúng là nên như vậy, bởi chỉ có như vậy, cô mới có thể chiến thắng.
Hồng Thi Na cô là Phượng Hoàng tỏa ánh sáng lấp lánh, một con Ma Tước nhỏ bé mà cũng dám muốn so với cô sao?
Tạ Thiên Ngưng kéo hành lý, từ từ đi xuống lầu định ra ngoài gọi taxi, trong lòng không ngừng tự nói với mình là hãy quên tất cả đi.
Nhưng chưa đi xuống hết cầu thang, trên đường lại thấy một người cô cực kỳ không muốn gặp, bèn cúi đầu không muốn để đối phương nhìn thấy cô, từ từ đi xuống.
Hồng Thừa Chí nhận được điện thoại của Hồng Thi Na, vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng mới đi được nửa cầu thang, liền nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc đang kéo hành lý từ trên đi xuống, thu hút sự chú ý của hắn.
Người phụ nữ này, dù cho hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
"Tiểu thư, có cần giúp một tay không?" Hắn giả vờ tốt bụng, mượn đề tài nói chuyện với cô.
"Không cần, cám ơn!" Tạ Thiên Ngưng trực tiếp cự tuyệt, sau đó đi nhanh xuống cầu thang, muốn tránh xa người này.
Trời ạ, cô cũng quá xui xẻo rồi, toàn là gặp phải người cô không muốn gặp chút nào.
"Thế nào, có dũng khí gạt một bữa cơm của tôi, lại không có dũng khí đối mặt với tôi hay sao?" Hồng Thừa Chí chặn đường, không để cô đi xuống.
Bởi vì cầu thang tương đối hẹp, cho nên muốn chặn lối đi là đều rất dễ dàng.
Tạ Thiên Ngưng không xuống được, buộc lòng phải dừng bước lại, ngẩng đầu lên cười nhạt, sau đó hòa nhã nói: "Tiên sinh, anh cũng đâu có quan tâm đến chút tiền nhỏ kia mà."
"Đúng là không quan tâm."
"Nếu không quan tâm cần gì phải so đo nhiều, coi như mời tôi ăn bữa cơm thôi."
"Vấn đề là vì sao tôi phải mời cô ăn cơm, cô phải cho tôi một lý do đầy đủ."
"A ——"
Đàn ông kiểu gì thế này?
Đàn ông có tiền quả nhiên là rất hẹp hòi, lúc đó mời cô ăn cơm, giờ lại có thể nuốt lời với cô, hẹp hòi.
"Con người của tôi không tùy tiện mời người khác ăn cơm, nếu như cô không thể cho tôi một lý do, như vậy vẫn nên trả lại số tiền nho nhỏ kia đi."
"Lý do rất đơn giản, chính là anh tiêu tiền mua cảnh sắc mà mình thích ăn. Là anh tự nói tôi sẽ làm ảnh hưởng đến việc anh muốn ăn, sau đó bỏ tiền ra để dọn sạch hết mà. Thế nào, có gan nói khoác mà không biết ngượng, nói người khác ảnh hưởng đến việc ăn uống của anh, vậy mà lại không có khả năng lấy tiền giải quyết hay sao? Nếu như anh không có đủ điều kiện kinh tế, thì sau này cũng đừng ra vẻ làm người có tiền mà ăn nói khoác lác.”
Đàn ông, đều thối nát như nhau.
Tại sao cô lại không gặp được một người đàn ông thật sự cơ chứ?
Trước là kẻ bắt cá hai tay, trên kia là kẻ gạt người, nơi này thì là kẻ làm ra vẻ, đều không phải là loại tốt đẹp gì.
"Cô nói chuyện thật sự rất khó nghe! Tôi chính là đại thiếu gia tập đoàn Hồng Thị, cô nói xem tôi có điều kiện kinh tế hay không?" Hồng Thừa Chí vươn tay, muốn nâng cằm Tạ Thiên Ngưng lên.
Nhưng cô không để yên vậy, quay đầu, cảnh cáo nói: "Tiên sinh, coi như anh có tiền, cũng không thể khi dễ người như vậy chứ?"
"Tôi bỗng nhiên phát hiện, con gái quê mùa cũng rất thú vị."
"Sắc lang, tránh ra." Thấy người đàn ông trước mắt lộ ra vẻ say đắm, thái độ của Tạ Thiên Ngưng quay ngoắc 180¬o, vốn muốn dùng thái độ hòa nhã giải quyết mọi chuyện, nhưng giờ hòa nhã không được, bởi vì cô đã nổi trận lôi đình.
Cô không muốn trêu chọc những nhân vật lớn có quyền thế, nhưng cũng không có nghĩa cô có thể chịu đựng những người này tùy ý khi dễ vũ nhục mình.
Lần trước là thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Hồng thị, bây giờ là đại thiếu gia tập đoàn Hồng thị, xem ra bát tự của cô với tập đoàn Hồng thị không hợp lắm, cần phải tránh xa.
"Tôi không muốn thì cô làm sao đây?" Hồng Thừa Chí không ngừng lại gần hơn, hai tay để trên cổ áo mình, làm bộ muốn cởi quần áo, bộ dạng phóng đãng mười phần.
Cử động của hắn như vậy làm Tạ Thiên Ngưng hoảng loạn, dưới tình thế cấp bách, dùng túi xách trong tay mình ra sức đánh người.
"Tôi đánh chết tên sắc lang như anh, tôi đánh chết anh. Đậu hũ của bà mày cũng dám ăn, đúng là muốn chết.”
"A ——" Hồng Thừa Chí không nghĩ đối phương sẽ phản kích bạo lực như thế, giống như đàn bà chanh chua, nhưng lại rất hung dữ, đang muốn phản kích nhưng vừa mới giơ tay, liền bị đối phương đạp một cước, hơn nữa còn đá xuống chỗ hiểm của hắn, bởi vì đứng ở trên cầu thang nên liền lăn thẳng xuống cầu thang.
"A —— ai u ——"
Tạ Thiên Ngưng vừa đạp Hồng Thừa Chí xuống cầu thang thì mặc kệ sống chết của hắn liền kéo rương hành lý, giống như chạy trốn người khác.
"Con đàn bà thối tha, cô quay lại đây cho tôi, ai u——" Hồng Thừa Chí lăn xuống vài bậc thang, cuối cùng dừng lại ở tầng một, nằm ở nơi đó rên rỉ kêu đau, thấy người phụ nữ này muốn chạy liền muốn đuổi theo, nhưng hạ thân đau đớn dữ dội, căn bản hắn không có sức đuổi theo.
Hai lần thua trong tay cô gái này, thật đáng giận.
Hắn nhất định sẽ bắt cô gái này, chặt ra làm trăm mảnh.
"Con đàn bà thối tha, cô chờ đó cho tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho cô.”
Tạ Thiên Ngưng đã chạy đến lầu dưới, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng rống to từ phía trên truyền xuống, sợ hoảng hồn, trong lòng biết chuyện không ổn liền vội vàng bỏ trốn.
Xem ra nơi này tạm thời không thể ở được rồi, cô nên tìm nơi để tị nạn trước, chờ sóng gió qua đi rồi hãy trở về.
Thật ra thì có trở về hay không cũng không quan trọng, bởi vì nơi này đã không còn người hay chuyện gì liên quan đến cô, không đáng để cô lưu luyến, có lẽ rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng cô nên đi đâu đây?
Hồng Thừa Chí nằm trên cầu thang, thật lâu mới đứng lên, lúc này cả người nhếch nhác, trên mặt đều là bụi, vest trắng bẩn tệ hại, tóc cũng rối, trên người còn bị một vài vết thương nhỏ.
Sự sỉ nhục hôm nay, hắn nhất định sẽ không quên.
"Con đàn bà thối, dù cho cô chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng phải tìm bắt cô trở lại mà ngũ mã phanh thây.”
Hồng Thừa Chí không đuổi theo Tạ Thiên Ngưng, mà là dựa vào cầu thang từ từ đi lên trên tìm em gái mình.
Bây giờ đuổi theo người phụ nữ kia chưa chắc đã đuổi kịp, sợ rằng cô ta đã sớm chạy mất rồi.
Hỏng bét, hắn không biết tên cô cũng không biết cô là ai, càng không có cơ hội chụp lấy một tấm ảnh, tìm cô e rằng có chút khó khăn.
Hồng Thi Na ở ngoài cửa phòng Phong Khải Trạch chần chừ một lát, thấy Hồng Thừa Chí chật vật đi lên như vậy, cực kỳ kinh ngạc.
"Anh, sao anh lại biến thành như vậy?”
Người anh này vô cùng quan tâm đến hình tượng, hơn nữa còn bị mắc chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng, bất kể cái gì cũng yêu cầu cao, ngay cả nước rửa tay cũng phải là nước tinh khiết.
Hôm nay thấy anh thành ra nhếch nhách như vậy, chỉ sợ người làm anh ra thành bộ dạng như bây giờ phải gặp nạn rồi.
"Đừng nói nữa, chỉ gặp phải một người phụ nữ bị điên." Hồng Thừa Chí vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong bụng liền tràn đầy lửa giận, hận không được đem người phụ nữ kia róc xương lóc thịt.
"Loại phụ nữ điên thế nào mà có thể làm anh thành như vậy?”
"Đừng nói nữa, em không thấy anh em đã chật vật không chịu nổi hay sao mà còn hỏi”.
"Được được được, em không hỏi. Anh, chúng ta vẫn nên về trước đi, bộ dạng này của anh làm em không yên tâm.” Hồng Thi Na đỡ hắn từ từ đi xuống bậc thang.
Mặc dù Hồng Thừa Chí đi phía trước, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi: "Thi Na, không phải em nói muốn anh đến tìm Phong Khải Trạch sao, người còn chưa thấy sao lại đi rồi?”
"Hôm khác chúng ta quay lại gặp anh ấy, hơn nữa bộ dạng của anh thế này, đi gặp người ta không tiện lắm."
"Nói cũng phải."
Hình tượng nhếch nhách thế này, làm sao đi gặp em rể được?
"Anh, nói cho anh biết một chuyện." Hồng Thi Na dương dương tự đắc .
"Chuyện gì?"
"Em mới dùng kế nhỏ, liền khiến cho người phụ nữ bên cạnh Phong Khải Trạch tức giận bỏ đi, em gái anh có giỏi không?”
"Không tệ không tệ, thế này mới giống người Hồng gia chúng ta, dù là chuyện gì cũng không thể thua người khác."
"Đó là đương nhiên, em gái anh dù sao cũng là người Hồng gia. Em đã xác định Phong Khải Trạch là người của em, ai cũng đừng mong giành với em.”
"Thi Na, muốn có được một người đàn ông thì thủ đoạn cứng rắn thôi không đủ, lúc nên dịu dàng thì phải dịu dàng, bất kể là người đàn ông nào cũng thích con gái dịu dàng có biết không?"
"Em biết rồi ."
"Được."
Anh em hai người vừa đi vừa nói, nhưng bọn họ không biết cuộc nói chuyện của bọn họ, toàn bộ đều rơi vào lỗ tai của người khác.
Phong Khải Trạch từ cửa nhòm (cái lỗ nhòm ra ngoài trên cửa) không thấy Hồng Thi Na ở bên ngoài, vì vậy liền mở cửa đi ra ngoài xem một chút, thấy cô kéo một người đàn ông đi xuống lầu dưới, mà người đàn ông kia thì anh đã gặp qua rồi, chính là kẻ tại nhà hàng hôm nọ đã đuổi họ đi.
Thì ra phẩm hạnh của anh em này đều như nhau, khiến cho người ta chán ghét.
Cũng được, bọn họ như thế nào đều không liên quan đến anh.
Phong Khải Trạch thu hồi tầm mắt, nhìn cánh cửa đối diện khép chặt, đi tới, do dự có nên lấy chìa khóa ra trực tiếp mở cửa hay là gõ cửa.
Nghĩ một chút vẫn là nên đi gõ cửa.
Nhưng gõ một lúc lâu cũng không có người mở cửa, không còn cách nào khác đành phải cầm chìa khóa lên mở.
Nhưng vừa đi vào cửa vừa nhìn, bên trong trống rỗng yên tĩnh đến đáng sợ, loại tĩnh lặng này khiến cho anh bắt đầu lo sợ, sau đó chạy vào phòng ngủ cũng không thấy người, chỉ thấy trên giường để lại một cái túi lớn, trên túi dán một tờ giấy nhỏ, trên đó ghi: Trả lại.
Cảm giác có chuyện gì đấy không đúng, liền mở tủ ra thì phát hiện bên trong không có gì cả, hiển nhiên quả táo của anh đã đi rồi.
Cô đi rồi.
"Anh sẽ không để em đi, muốn đi thì cùng đi."
Phong Khải Trạch giống như phát điên, chạy ra ngoài định mang Tạ Thiên Ngưng mới bỏ đi, kéo quay trở về.
Nhưng khi anh chạy đến dưới lầu, cái gì cũng không thấy, giờ phút này anh thật không biết nên đi tìm cô ở đâu.
Lấy điện thoại ra, muốn Đường Phi dùng thế lực của Phong Thị đế quốc hỗ trợ tìm người, nhưng nghĩ lại vẫn nên cất điện thoại đi.
Anh không thể tìm Đường Phi, vì Đường Phi sẽ tiết lộ hành tung của anh, hôm nay chỉ có thể dựa vào chính anh.
"Tạ Thiên Ngưng, cho dù em có chạy tới chân trời góc biển, anh cũng phải tìm cho được em."
Cô còn chưa đi sao?
Hay là chuẩn bị đi?
Nếu như chuẩn bị đi, vậy thì chứng minh lúc Phong Khải Trạch gọi điện thoại cho cô vẫn đang ở bên cạnh người phụ nữ này.
Quả nhiên là tên đàn ông thối, đã ăn trong bát lại còn muốn ăn trong nồi, loại đàn ông ghê tởm này không đáng lưu luyến.
Tạ Thiên Ngưng không chào Hồng Thi Na, trực tiếp mang theo hành lý của mình rời đi.
Hồng Thi Na cũng không chào hỏi cô, lộ ra một nụ cười hả hê với cô, sau đó nhìn theo bóng lưng từ từ khuất xa của cô, khinh thường cười một tiếng.
Xem ra biện pháp của cô quả nhiên hữu dụng, khiến người phụ nữ này tức giận bỏ đi, vậy sau này sẽ không còn ai quấn lấy Phong Khải Trạch rồi, như vậy không phải cơ hội của cô càng nhiều hơn sao?
Đúng là nên như vậy, bởi chỉ có như vậy, cô mới có thể chiến thắng.
Hồng Thi Na cô là Phượng Hoàng tỏa ánh sáng lấp lánh, một con Ma Tước nhỏ bé mà cũng dám muốn so với cô sao?
Tạ Thiên Ngưng kéo hành lý, từ từ đi xuống lầu định ra ngoài gọi taxi, trong lòng không ngừng tự nói với mình là hãy quên tất cả đi.
Nhưng chưa đi xuống hết cầu thang, trên đường lại thấy một người cô cực kỳ không muốn gặp, bèn cúi đầu không muốn để đối phương nhìn thấy cô, từ từ đi xuống.
Hồng Thừa Chí nhận được điện thoại của Hồng Thi Na, vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng mới đi được nửa cầu thang, liền nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc đang kéo hành lý từ trên đi xuống, thu hút sự chú ý của hắn.
Người phụ nữ này, dù cho hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
"Tiểu thư, có cần giúp một tay không?" Hắn giả vờ tốt bụng, mượn đề tài nói chuyện với cô.
"Không cần, cám ơn!" Tạ Thiên Ngưng trực tiếp cự tuyệt, sau đó đi nhanh xuống cầu thang, muốn tránh xa người này.
Trời ạ, cô cũng quá xui xẻo rồi, toàn là gặp phải người cô không muốn gặp chút nào.
"Thế nào, có dũng khí gạt một bữa cơm của tôi, lại không có dũng khí đối mặt với tôi hay sao?" Hồng Thừa Chí chặn đường, không để cô đi xuống.
Bởi vì cầu thang tương đối hẹp, cho nên muốn chặn lối đi là đều rất dễ dàng.
Tạ Thiên Ngưng không xuống được, buộc lòng phải dừng bước lại, ngẩng đầu lên cười nhạt, sau đó hòa nhã nói: "Tiên sinh, anh cũng đâu có quan tâm đến chút tiền nhỏ kia mà."
"Đúng là không quan tâm."
"Nếu không quan tâm cần gì phải so đo nhiều, coi như mời tôi ăn bữa cơm thôi."
"Vấn đề là vì sao tôi phải mời cô ăn cơm, cô phải cho tôi một lý do đầy đủ."
"A ——"
Đàn ông kiểu gì thế này?
Đàn ông có tiền quả nhiên là rất hẹp hòi, lúc đó mời cô ăn cơm, giờ lại có thể nuốt lời với cô, hẹp hòi.
"Con người của tôi không tùy tiện mời người khác ăn cơm, nếu như cô không thể cho tôi một lý do, như vậy vẫn nên trả lại số tiền nho nhỏ kia đi."
"Lý do rất đơn giản, chính là anh tiêu tiền mua cảnh sắc mà mình thích ăn. Là anh tự nói tôi sẽ làm ảnh hưởng đến việc anh muốn ăn, sau đó bỏ tiền ra để dọn sạch hết mà. Thế nào, có gan nói khoác mà không biết ngượng, nói người khác ảnh hưởng đến việc ăn uống của anh, vậy mà lại không có khả năng lấy tiền giải quyết hay sao? Nếu như anh không có đủ điều kiện kinh tế, thì sau này cũng đừng ra vẻ làm người có tiền mà ăn nói khoác lác.”
Đàn ông, đều thối nát như nhau.
Tại sao cô lại không gặp được một người đàn ông thật sự cơ chứ?
Trước là kẻ bắt cá hai tay, trên kia là kẻ gạt người, nơi này thì là kẻ làm ra vẻ, đều không phải là loại tốt đẹp gì.
"Cô nói chuyện thật sự rất khó nghe! Tôi chính là đại thiếu gia tập đoàn Hồng Thị, cô nói xem tôi có điều kiện kinh tế hay không?" Hồng Thừa Chí vươn tay, muốn nâng cằm Tạ Thiên Ngưng lên.
Nhưng cô không để yên vậy, quay đầu, cảnh cáo nói: "Tiên sinh, coi như anh có tiền, cũng không thể khi dễ người như vậy chứ?"
"Tôi bỗng nhiên phát hiện, con gái quê mùa cũng rất thú vị."
"Sắc lang, tránh ra." Thấy người đàn ông trước mắt lộ ra vẻ say đắm, thái độ của Tạ Thiên Ngưng quay ngoắc 180¬o, vốn muốn dùng thái độ hòa nhã giải quyết mọi chuyện, nhưng giờ hòa nhã không được, bởi vì cô đã nổi trận lôi đình.
Cô không muốn trêu chọc những nhân vật lớn có quyền thế, nhưng cũng không có nghĩa cô có thể chịu đựng những người này tùy ý khi dễ vũ nhục mình.
Lần trước là thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Hồng thị, bây giờ là đại thiếu gia tập đoàn Hồng thị, xem ra bát tự của cô với tập đoàn Hồng thị không hợp lắm, cần phải tránh xa.
"Tôi không muốn thì cô làm sao đây?" Hồng Thừa Chí không ngừng lại gần hơn, hai tay để trên cổ áo mình, làm bộ muốn cởi quần áo, bộ dạng phóng đãng mười phần.
Cử động của hắn như vậy làm Tạ Thiên Ngưng hoảng loạn, dưới tình thế cấp bách, dùng túi xách trong tay mình ra sức đánh người.
"Tôi đánh chết tên sắc lang như anh, tôi đánh chết anh. Đậu hũ của bà mày cũng dám ăn, đúng là muốn chết.”
"A ——" Hồng Thừa Chí không nghĩ đối phương sẽ phản kích bạo lực như thế, giống như đàn bà chanh chua, nhưng lại rất hung dữ, đang muốn phản kích nhưng vừa mới giơ tay, liền bị đối phương đạp một cước, hơn nữa còn đá xuống chỗ hiểm của hắn, bởi vì đứng ở trên cầu thang nên liền lăn thẳng xuống cầu thang.
"A —— ai u ——"
Tạ Thiên Ngưng vừa đạp Hồng Thừa Chí xuống cầu thang thì mặc kệ sống chết của hắn liền kéo rương hành lý, giống như chạy trốn người khác.
"Con đàn bà thối tha, cô quay lại đây cho tôi, ai u——" Hồng Thừa Chí lăn xuống vài bậc thang, cuối cùng dừng lại ở tầng một, nằm ở nơi đó rên rỉ kêu đau, thấy người phụ nữ này muốn chạy liền muốn đuổi theo, nhưng hạ thân đau đớn dữ dội, căn bản hắn không có sức đuổi theo.
Hai lần thua trong tay cô gái này, thật đáng giận.
Hắn nhất định sẽ bắt cô gái này, chặt ra làm trăm mảnh.
"Con đàn bà thối tha, cô chờ đó cho tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho cô.”
Tạ Thiên Ngưng đã chạy đến lầu dưới, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng rống to từ phía trên truyền xuống, sợ hoảng hồn, trong lòng biết chuyện không ổn liền vội vàng bỏ trốn.
Xem ra nơi này tạm thời không thể ở được rồi, cô nên tìm nơi để tị nạn trước, chờ sóng gió qua đi rồi hãy trở về.
Thật ra thì có trở về hay không cũng không quan trọng, bởi vì nơi này đã không còn người hay chuyện gì liên quan đến cô, không đáng để cô lưu luyến, có lẽ rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng cô nên đi đâu đây?
Hồng Thừa Chí nằm trên cầu thang, thật lâu mới đứng lên, lúc này cả người nhếch nhác, trên mặt đều là bụi, vest trắng bẩn tệ hại, tóc cũng rối, trên người còn bị một vài vết thương nhỏ.
Sự sỉ nhục hôm nay, hắn nhất định sẽ không quên.
"Con đàn bà thối, dù cho cô chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng phải tìm bắt cô trở lại mà ngũ mã phanh thây.”
Hồng Thừa Chí không đuổi theo Tạ Thiên Ngưng, mà là dựa vào cầu thang từ từ đi lên trên tìm em gái mình.
Bây giờ đuổi theo người phụ nữ kia chưa chắc đã đuổi kịp, sợ rằng cô ta đã sớm chạy mất rồi.
Hỏng bét, hắn không biết tên cô cũng không biết cô là ai, càng không có cơ hội chụp lấy một tấm ảnh, tìm cô e rằng có chút khó khăn.
Hồng Thi Na ở ngoài cửa phòng Phong Khải Trạch chần chừ một lát, thấy Hồng Thừa Chí chật vật đi lên như vậy, cực kỳ kinh ngạc.
"Anh, sao anh lại biến thành như vậy?”
Người anh này vô cùng quan tâm đến hình tượng, hơn nữa còn bị mắc chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng, bất kể cái gì cũng yêu cầu cao, ngay cả nước rửa tay cũng phải là nước tinh khiết.
Hôm nay thấy anh thành ra nhếch nhách như vậy, chỉ sợ người làm anh ra thành bộ dạng như bây giờ phải gặp nạn rồi.
"Đừng nói nữa, chỉ gặp phải một người phụ nữ bị điên." Hồng Thừa Chí vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong bụng liền tràn đầy lửa giận, hận không được đem người phụ nữ kia róc xương lóc thịt.
"Loại phụ nữ điên thế nào mà có thể làm anh thành như vậy?”
"Đừng nói nữa, em không thấy anh em đã chật vật không chịu nổi hay sao mà còn hỏi”.
"Được được được, em không hỏi. Anh, chúng ta vẫn nên về trước đi, bộ dạng này của anh làm em không yên tâm.” Hồng Thi Na đỡ hắn từ từ đi xuống bậc thang.
Mặc dù Hồng Thừa Chí đi phía trước, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi: "Thi Na, không phải em nói muốn anh đến tìm Phong Khải Trạch sao, người còn chưa thấy sao lại đi rồi?”
"Hôm khác chúng ta quay lại gặp anh ấy, hơn nữa bộ dạng của anh thế này, đi gặp người ta không tiện lắm."
"Nói cũng phải."
Hình tượng nhếch nhách thế này, làm sao đi gặp em rể được?
"Anh, nói cho anh biết một chuyện." Hồng Thi Na dương dương tự đắc .
"Chuyện gì?"
"Em mới dùng kế nhỏ, liền khiến cho người phụ nữ bên cạnh Phong Khải Trạch tức giận bỏ đi, em gái anh có giỏi không?”
"Không tệ không tệ, thế này mới giống người Hồng gia chúng ta, dù là chuyện gì cũng không thể thua người khác."
"Đó là đương nhiên, em gái anh dù sao cũng là người Hồng gia. Em đã xác định Phong Khải Trạch là người của em, ai cũng đừng mong giành với em.”
"Thi Na, muốn có được một người đàn ông thì thủ đoạn cứng rắn thôi không đủ, lúc nên dịu dàng thì phải dịu dàng, bất kể là người đàn ông nào cũng thích con gái dịu dàng có biết không?"
"Em biết rồi ."
"Được."
Anh em hai người vừa đi vừa nói, nhưng bọn họ không biết cuộc nói chuyện của bọn họ, toàn bộ đều rơi vào lỗ tai của người khác.
Phong Khải Trạch từ cửa nhòm (cái lỗ nhòm ra ngoài trên cửa) không thấy Hồng Thi Na ở bên ngoài, vì vậy liền mở cửa đi ra ngoài xem một chút, thấy cô kéo một người đàn ông đi xuống lầu dưới, mà người đàn ông kia thì anh đã gặp qua rồi, chính là kẻ tại nhà hàng hôm nọ đã đuổi họ đi.
Thì ra phẩm hạnh của anh em này đều như nhau, khiến cho người ta chán ghét.
Cũng được, bọn họ như thế nào đều không liên quan đến anh.
Phong Khải Trạch thu hồi tầm mắt, nhìn cánh cửa đối diện khép chặt, đi tới, do dự có nên lấy chìa khóa ra trực tiếp mở cửa hay là gõ cửa.
Nghĩ một chút vẫn là nên đi gõ cửa.
Nhưng gõ một lúc lâu cũng không có người mở cửa, không còn cách nào khác đành phải cầm chìa khóa lên mở.
Nhưng vừa đi vào cửa vừa nhìn, bên trong trống rỗng yên tĩnh đến đáng sợ, loại tĩnh lặng này khiến cho anh bắt đầu lo sợ, sau đó chạy vào phòng ngủ cũng không thấy người, chỉ thấy trên giường để lại một cái túi lớn, trên túi dán một tờ giấy nhỏ, trên đó ghi: Trả lại.
Cảm giác có chuyện gì đấy không đúng, liền mở tủ ra thì phát hiện bên trong không có gì cả, hiển nhiên quả táo của anh đã đi rồi.
Cô đi rồi.
"Anh sẽ không để em đi, muốn đi thì cùng đi."
Phong Khải Trạch giống như phát điên, chạy ra ngoài định mang Tạ Thiên Ngưng mới bỏ đi, kéo quay trở về.
Nhưng khi anh chạy đến dưới lầu, cái gì cũng không thấy, giờ phút này anh thật không biết nên đi tìm cô ở đâu.
Lấy điện thoại ra, muốn Đường Phi dùng thế lực của Phong Thị đế quốc hỗ trợ tìm người, nhưng nghĩ lại vẫn nên cất điện thoại đi.
Anh không thể tìm Đường Phi, vì Đường Phi sẽ tiết lộ hành tung của anh, hôm nay chỉ có thể dựa vào chính anh.
"Tạ Thiên Ngưng, cho dù em có chạy tới chân trời góc biển, anh cũng phải tìm cho được em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.