Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 212: Em quyết định
Tịch Mộng
02/04/2014
Editor: Chaosuon.
Đường Phi vừa ra khỏi cửa thì Tạ Thiên Ngưng từ trong phòng trên lầu đi ra, nhìn thấy bóng lưng hắn. Cô đi xuống, tới bên cạnh Phong Khải Trạch nghi hoặc hỏi: “Con khỉ nhỏ, có phải em bị hoa mắt không, sao lại thấy người rất giống Đường Phi chứ?”
Phong Khải Trạch ngồi xuống, lạnh nhạt trả lời: "Em không hoa mắt đâu, đó đúng là Đường Phi.”
"Hắn tới để làm gì?" Tạ Thiên Ngưng ngồi xuống, khuôn mặt đầy tức giận. Trong mắt đều là sự chán ghét, có vẻ như là rất ghét Đường Phi.
Cô dĩ nhiên ghét Đường Phi, bởi hắn làm hại cô phải sống trong khoảng thời gian đau khổ đến muốn chết. Cô càng không thể quên được, lúc trước hắn đã sai người bắt lấy cô đi.
"Hắn nói lão già kia muốn gặp riêng em, hắn đã hết cách, đành tới đây nhờ chúng ta giúp đỡ, nhưng đã bị anh cự tuyệt rồi.”
"Ba anh sao lại muốn gặp em?” Phong Gia Vinh muốn gặp cô chắc hẳn không phải chuyện gì tốt, lần trước đã vậy, lần này chắc hẳn cũng thế.
"Tám phần muốn em rời khỏi anh, ngoài mục đích ấy ra thì chẳng còn gì khác nữa. Mặc kệ ông ta đi, chúng ta đều đã có cuộc sống của riêng mình, không có ông ta thì chúng ta vẫn hạnh phúc mà.”
"Con khỉ nhỏ, ba anh đến giờ vẫn không đồng ý chuyện chúng ta ở chung sao. Dù chúng ta có kết hôn, ông ấy vẫn cứ muốn loại trừ em ư. Em thật sự thấy sợ, sợ ông ấy sẽ làm gì đó khiến cho chúng ta phải chia tay nhau.” Tạ Thiên Ngưng vừa nghĩ tới Phong Gia Vinh không chấp nhận mình, tâm tình liền trầm xuống.
Mặc dù cô không thích Phong Gia Vinh, con khỉ nhỏ cũng không thích ông ta, nhưng ông ấy vẫn là ba của con khỉ nhỏ, là ba chồng cô. Cho dù bọn họ có thể rời khỏi Phong gia, sống cuộc sống của mình nhưng vẫn không thể giải tỏa được hết những cảm giác buồn bực ở trong lòng này.
Phong Khải Trạch ôm cô, dùng vòng ôm ấm áp để cô an tâm hơn: “Đứa ngốc, lại suy nghĩ lung tung rồi. Em yên tâm, chuyện này anh đã sớm đề phòng. Anh cho em 10% cổ phần Phong Thị đế quốc, mục đích chính là như vậy. Giờ em đã là cổ đông lớn thứ ba của Phong thị đế quốc, nên ông ta sẽ không dám làm gì em đâu. Vả lại sau này anh sẽ tăng thêm cổ phần cho em, để em nắm giữ cổ phần nhiều hơn ông ta. Lúc ấy em có thể “đè đầu cưỡi cổ” ông ta rồi. Chờ tới lúc đó em sẽ nắm trong tay quyền lực lớn nhất, mọi việc đều sẽ do em tự quyết định, chứ không còn dựa vào ông ta nữa, em hiểu chưa?”
"A —— khó trách anh lại muốn chuyển nhượng cổ phần sang tên em. Thì ra là để giúp em sao? Thế giờ Phong Gia Vinh sẽ không dám làm gì em rồi, vậy em có thể đi ra ngoài dạo phố, được không?”
Gần đây cứ lo lắng đi ra ngoài sẽ bị người ta bắt đi, hoặc xảy ra chuyện gì không may, cô chỉ ru rú ở trong nhà không dám ra khỏi cửa nửa bước, bây giờ mình đã có thể quay lại cuộc sống bình thường rồi.
"Có phải mấy ngày nay phải cứ ở nhà nên rất buồn bực. Muốn ra ngoài hóng gió có đúng không?” Anh cưng chiều cười nói, cũng không có ý phản bác lời cô.
"Lâu lắm rồi em không được đi dạo phố với Tiểu Nhiên. Em thấy hơi nhớ cô ấy, với lại em còn muốn gặp cô ấy để nhờ cô ấy làm phù dâu cho em. Nhưng mà hai cô gái đi dạo phố với nhau lại có một người đàn ông đi theo đằng sau, hình như không tốt lắm.”
Ý cô là không muốn anh đi theo.
Anh lắc đầu, cũng không phản đối cô: “Được, vậy em đi dạo phố với Tiểu Nhiên đi. Đúng lúc, mai anh cũng có chuyện cần gặp Cự Phong, nhờ cậu ta giúp chút chuyện.”
Cô hơi ngạc nhiên, lại thấy hơi mất mát, trầm giọng hỏi: “Con khỉ nhỏ, không phải anh luôn lo lắng em bị người ta bắt đi hoặc là gặp chuyện không may sao?”
Trước kia anh lúc nào cũng lo lắng như vậy, sao lúc này lại chẳng có chút lo lắng nào vậy? Thấy là lạ.
"Lời anh vừa nói em chưa hiểu rõ sao? Em là cổ đông lớn thứ ba trong Phong Thị đế quốc, lại là vợ của Phong Khải Trạch anh, ngay cả Phong Gia Vinh cũng không dám động tới em, ai còn dám nữa chứ? Hồng Thi Na và Tạ Minh San đều đã bị dạy dỗ, e là giờ chẳng còn dám bước ra ngoài đường. Nên em cứ thoải mái đi dạo phố với Tiểu Nhiên, an tâm chờ thêm ba ngày nữa để làm cô dâu của anh đi.” Anh nắm nhẹ lấy mũi cô, nhẹ nhàng nói.
Anh sẽ không để cô phải ngày ngày lẫn trốn như vậy, sẽ để cô được sốngnhư một người bình thường, muốn đi đâu thì đi, muốn chơi gì cũng được, không cần phải lo lắng từ cái này tới cái khác.
"Con khỉ nhỏ, em biết anh là tốt nhất mà.” Cô nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh, hưởng thụ vòng ôm ấm áp, vững chãi của anh.
Kiếp này có thể gặp được một người yêu mình như vậy, cô còn muốn gì hơn nữa chứ.
Cô không cầu điều gì, chỉ muốn được hạnh phúc ở bên anh mãi mãi.
"Vậy em có gì thưởng cho anh đây?” Anh chìa mặt ra, ý muốn đòi cô hôn.
Cô sớm đã nhìn quen cái điệu bộ này của anh, không nói hai lời, hướng trên mặt anh hôn một cái, động tác vô cùng tự nhiên, cũng không nhăn nhó, dè dặt như trước nữa: “Đã xong, phần thưởng cho anh đó.”
"Không đủ."
"Không đủ? Vậy anh còn muốn thế nào nữa?”
"Anh muốn, muốn ăn em.”
Phong Khải Trạch không cười nữa, sau đó đem người trong ngực bế ngang lên, bước thẳng lên lầu.
Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc, đỏ mặt, hơi kháng nghị nói: “Bây giờ là ban ngày mà.”
"Ai quy định ban ngày thì không thể cùng vợ mình ân ái chứ? Anh mặc kệ, hiện tại anh muốn.” Anh bế cô vào trong phòng, đè xuống giường, lập tức lưu loát cởi quần áo cô xuống.
"Anh….anh gấp như vậy làm gì chứ?”
"Đợi chút á..., đợi chút ——"
Cô gái kháng nghị không có tác dụng gì, cuối cùng đành chấp nhận bị ăn.
Dưới lầu, đám người giúp việc vừa lau sạch nền nhà xong, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, cửa phòng trên lầu còn chưa có đóng chặt, nên thỉnh thoảng truyền ra những tiếng ngâm nga triền miên, không khỏi làm người ta mặt đỏ tai hồng.
Phàm là người có đầu óc một chút cũng sẽ hiểu hai người trong phòng kia đang làm cái gì. Đối với những cô gái chưa chồng như họ mà nói, khi nghe thấy những tiếng này chắc chắn sẽ đỏ bừng cả mặt.
Thím Chu đi vào, lại thấy mọi người đang lười biếng, cũng hiểu họ đang nhìn cái gì, nghe cái gì, liền khiển trách: “Đừng có lười biếng nữa. Bên ngoài còn nhiều chỗ chưa làm sạch sẻ đâu, hãy mau đi làm đi.”
"Dạ, đi ngay đây ạ."
Mấy người giúp việc lập tức thu hồi tầm mắt, chạy nhanh ra ngoài làm việc.
Mọi người đi ra rồi, thím Chu cũng nhìn lên cửa phòng trên lầu một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó bà cũng rời đi, sẵn tiện đóng cánh cửa lại, không để cho ai làm phiền tới hai người bên trong.
Tình cảm của ông bà chủ thật sự quá ngọt ngào khắng khít. Tất cả những việc xảy ra vào ngày hôm nay, kết quả thê thảm của Tạ Minh San chính là để cho cô ta biết, trong mắt ông chủ chỉ có mình bà chủ, bất kì ai cũng không thể chen vào giữa họ được.
Sau khi rời đi, Tạ Minh San lập tức được Ninh Nghiên đưa tới bệnh viện. Bởi vết thương có chút nghiêm trọng nên phải nằm viện theo dõi mấy ngày, đề phòng vết thương có chuyển biến xấu.
Ninh Nghiên đưa Tạ Minh San vào phòng bệnh, sau đó đi nộp viện phí. Vừa mở ví tiền lại thấy chẳng còn bao nhiêu, chỉ đủ đóng hai ngày viện phí, giờ cả tiền ăn cũng đã trở thành vấn đề lớn rồi.
Không chỉ có vậy, Tạ Minh San bị kích động quá mạnh, được chuẩn đoán có thể tốn hại đến dây thần kinh, bác sĩ nói phải nhanh chóng trị liệu nếu không sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Dĩ nhiên, quá trình trị liệu này cũng tốn khoản một tiền rất lớn.
Nhìn con gái biến thành bộ dạng này, Ninh Nghiên vô cùng đau lòng, khóc không ra nước mắt, cảm thấy trọng trách trên vai thật nặng nề. Giờ phút này, bà rốt cuộc cũng hiểu rõ nổi khổ của Tạ Chánh Phong, khi bị dồn hết gánh nặng gia đình lên trên vai ông là như thế nào.
Từ trước đến nay bà chưa từng quan tâm đến Tạ Chánh Phong lần nào, lại còn không thông cảm việc ông phải kiếm tiền cực khổ ở bên ngoài đến mức nào, chỉ cứ biết oán trách ông đã không cho bà được một cuộc sống giàu sang.
Bà sai rồi, thực sự sai lầm rồi.
Từ lúc bị Tạ Chánh Phong đuổi đi tới giờ, cũng không có đến tìm ông, lại còn thề rằng đời này sẽ không đi tìm ông ấy nữa. Nhưng giờ bà đã đến bước đường cùng rồi, không thể không đến tìm ông ấy.
Ninh Nghiên thu xếp ổn thỏa cho Tạ Minh San xong, thừa lúc cô ta ngủ, bà một mình đi tới vườn hoa, tìm Tạ Chánh Phong, thấy ông đang bàn chuyện làm ăn, bà liền đứng một bên, vừa chờ đợi vừa ngắm nhìn xung quanh. Chợt bà nhận ra, những đóa hoa nơi này thật đẹp, nhìn mỗi bông hoa như đang muốn nói bà đã bỏ lỡ mất hạnh phúc rồi.
Bà đã từng rất hạnh phúc, đã từng có một đứa con gái thuần khiết trong sáng, nhưng tất cả, giờ đều đã bị bà làm hỏng mất rồi.
Tạ Chánh Phong biết Ninh Nghiên tới, nhưng cũng không để ý nhiều, tiếp tục tiếp khách. Tới lúc tiễn khách về, ông mới quay sang lạnh lùng hỏi: “Bà tới đây có việc gì?”
"Chánh Phong, Minh San nhập viện rồi, bác sĩ nói con bé có thể sẽ bị bệnh tâm thần, cần phải trị liệu ngay. Tôi…tôi không có tiền để điều trị thuốc thang, cho nên, không biết làm gì hơn phải tới …..” Ninh Nghiên ấp úng nói, chưa nói hết câu cũng đã cúi thấp đầu xuống, không dám tiếp tục.
Bà đi tới ngày hôm nay, hoàn toàn chính là gieo gió gặt bão, không thể oán trách được ai. Bà đã từng nói rất nhiều lần rằng sẽ không tới cầu xin Tạ Chánh Phong, nhưng hôm nay…..
Tạ Chánh Phong vẫn còn rất lo cho con gái mình, nên vừa nghe nói Tạ Minh San nhập viện, có chút sốt ruột: “Làm sao lại bị tổn thương tới thần kinh như vậy chứ? Gần đây các người đã làm ra những chuyện gì thế hả?”
"Tôi——" Ninh Nghiên không dám nói, cũng không có mặt mũi nào nói ra.
"Bà không nói tôi cũng biết, có phải Minh San lại động tới Phong Khải Trạch, lại còn bị Khải Trạch đóng cửa lại dạy dỗ, có đúng không?”
Chỉ cần đoán sơ qua liền biết ngay có kết quả này mà.
"Ông…ông làm sao mà biết?”
"Tôi đương nhiên biết, các người tưởng Phong Khải Trạch là người rất dễ chọc sao? Đừng tưởng rằng cướp được Ôn Thiếu Hoa là sẽ giành được Phong Khải Trạch. Cậu ta vừa là ma quỷ, vừa là người có rất nhiều nguyên tắc. Ngay cả Phong Gia Vinh còn phải sợ, mẹ con bà nghĩ mình là ai chứ, đúng là không biết sống chết, lại đi chọc tới cậu ta!”
"Ông đừng nói nữa, tôi không phải đã biết sai rồi sao? Giờ tôi chỉ muốn lo cho Minh San, những chuyện khác đã không còn nghĩ đến nữa. Giờ tôi không còn tiền, chỉ trả được hai ngày viện phí thôi, bác sĩ nói Minh San cần phải được sớm trị liệu, số khoản tiền này đối với tôi là rất lớn, tôi thật sự không còn cách nào khác. Chánh Phong, Minh San là con gái ruột của ông, ông không thể không cứu nó.”
"Chẳng lẽ ông muốn trơ mắt nhìn con gái mình chết sao?”
Trước đây cũng đã biết Phong Khải Trạch không phải người dễ chọc, lại cứ muốn đi trêu chọc anh, tới lúc nhận ra được hậu quả thì mới hiểu ra, quả thật không nên chọc giận tới ma quỷ.
Đường Phi vừa ra khỏi cửa thì Tạ Thiên Ngưng từ trong phòng trên lầu đi ra, nhìn thấy bóng lưng hắn. Cô đi xuống, tới bên cạnh Phong Khải Trạch nghi hoặc hỏi: “Con khỉ nhỏ, có phải em bị hoa mắt không, sao lại thấy người rất giống Đường Phi chứ?”
Phong Khải Trạch ngồi xuống, lạnh nhạt trả lời: "Em không hoa mắt đâu, đó đúng là Đường Phi.”
"Hắn tới để làm gì?" Tạ Thiên Ngưng ngồi xuống, khuôn mặt đầy tức giận. Trong mắt đều là sự chán ghét, có vẻ như là rất ghét Đường Phi.
Cô dĩ nhiên ghét Đường Phi, bởi hắn làm hại cô phải sống trong khoảng thời gian đau khổ đến muốn chết. Cô càng không thể quên được, lúc trước hắn đã sai người bắt lấy cô đi.
"Hắn nói lão già kia muốn gặp riêng em, hắn đã hết cách, đành tới đây nhờ chúng ta giúp đỡ, nhưng đã bị anh cự tuyệt rồi.”
"Ba anh sao lại muốn gặp em?” Phong Gia Vinh muốn gặp cô chắc hẳn không phải chuyện gì tốt, lần trước đã vậy, lần này chắc hẳn cũng thế.
"Tám phần muốn em rời khỏi anh, ngoài mục đích ấy ra thì chẳng còn gì khác nữa. Mặc kệ ông ta đi, chúng ta đều đã có cuộc sống của riêng mình, không có ông ta thì chúng ta vẫn hạnh phúc mà.”
"Con khỉ nhỏ, ba anh đến giờ vẫn không đồng ý chuyện chúng ta ở chung sao. Dù chúng ta có kết hôn, ông ấy vẫn cứ muốn loại trừ em ư. Em thật sự thấy sợ, sợ ông ấy sẽ làm gì đó khiến cho chúng ta phải chia tay nhau.” Tạ Thiên Ngưng vừa nghĩ tới Phong Gia Vinh không chấp nhận mình, tâm tình liền trầm xuống.
Mặc dù cô không thích Phong Gia Vinh, con khỉ nhỏ cũng không thích ông ta, nhưng ông ấy vẫn là ba của con khỉ nhỏ, là ba chồng cô. Cho dù bọn họ có thể rời khỏi Phong gia, sống cuộc sống của mình nhưng vẫn không thể giải tỏa được hết những cảm giác buồn bực ở trong lòng này.
Phong Khải Trạch ôm cô, dùng vòng ôm ấm áp để cô an tâm hơn: “Đứa ngốc, lại suy nghĩ lung tung rồi. Em yên tâm, chuyện này anh đã sớm đề phòng. Anh cho em 10% cổ phần Phong Thị đế quốc, mục đích chính là như vậy. Giờ em đã là cổ đông lớn thứ ba của Phong thị đế quốc, nên ông ta sẽ không dám làm gì em đâu. Vả lại sau này anh sẽ tăng thêm cổ phần cho em, để em nắm giữ cổ phần nhiều hơn ông ta. Lúc ấy em có thể “đè đầu cưỡi cổ” ông ta rồi. Chờ tới lúc đó em sẽ nắm trong tay quyền lực lớn nhất, mọi việc đều sẽ do em tự quyết định, chứ không còn dựa vào ông ta nữa, em hiểu chưa?”
"A —— khó trách anh lại muốn chuyển nhượng cổ phần sang tên em. Thì ra là để giúp em sao? Thế giờ Phong Gia Vinh sẽ không dám làm gì em rồi, vậy em có thể đi ra ngoài dạo phố, được không?”
Gần đây cứ lo lắng đi ra ngoài sẽ bị người ta bắt đi, hoặc xảy ra chuyện gì không may, cô chỉ ru rú ở trong nhà không dám ra khỏi cửa nửa bước, bây giờ mình đã có thể quay lại cuộc sống bình thường rồi.
"Có phải mấy ngày nay phải cứ ở nhà nên rất buồn bực. Muốn ra ngoài hóng gió có đúng không?” Anh cưng chiều cười nói, cũng không có ý phản bác lời cô.
"Lâu lắm rồi em không được đi dạo phố với Tiểu Nhiên. Em thấy hơi nhớ cô ấy, với lại em còn muốn gặp cô ấy để nhờ cô ấy làm phù dâu cho em. Nhưng mà hai cô gái đi dạo phố với nhau lại có một người đàn ông đi theo đằng sau, hình như không tốt lắm.”
Ý cô là không muốn anh đi theo.
Anh lắc đầu, cũng không phản đối cô: “Được, vậy em đi dạo phố với Tiểu Nhiên đi. Đúng lúc, mai anh cũng có chuyện cần gặp Cự Phong, nhờ cậu ta giúp chút chuyện.”
Cô hơi ngạc nhiên, lại thấy hơi mất mát, trầm giọng hỏi: “Con khỉ nhỏ, không phải anh luôn lo lắng em bị người ta bắt đi hoặc là gặp chuyện không may sao?”
Trước kia anh lúc nào cũng lo lắng như vậy, sao lúc này lại chẳng có chút lo lắng nào vậy? Thấy là lạ.
"Lời anh vừa nói em chưa hiểu rõ sao? Em là cổ đông lớn thứ ba trong Phong Thị đế quốc, lại là vợ của Phong Khải Trạch anh, ngay cả Phong Gia Vinh cũng không dám động tới em, ai còn dám nữa chứ? Hồng Thi Na và Tạ Minh San đều đã bị dạy dỗ, e là giờ chẳng còn dám bước ra ngoài đường. Nên em cứ thoải mái đi dạo phố với Tiểu Nhiên, an tâm chờ thêm ba ngày nữa để làm cô dâu của anh đi.” Anh nắm nhẹ lấy mũi cô, nhẹ nhàng nói.
Anh sẽ không để cô phải ngày ngày lẫn trốn như vậy, sẽ để cô được sốngnhư một người bình thường, muốn đi đâu thì đi, muốn chơi gì cũng được, không cần phải lo lắng từ cái này tới cái khác.
"Con khỉ nhỏ, em biết anh là tốt nhất mà.” Cô nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh, hưởng thụ vòng ôm ấm áp, vững chãi của anh.
Kiếp này có thể gặp được một người yêu mình như vậy, cô còn muốn gì hơn nữa chứ.
Cô không cầu điều gì, chỉ muốn được hạnh phúc ở bên anh mãi mãi.
"Vậy em có gì thưởng cho anh đây?” Anh chìa mặt ra, ý muốn đòi cô hôn.
Cô sớm đã nhìn quen cái điệu bộ này của anh, không nói hai lời, hướng trên mặt anh hôn một cái, động tác vô cùng tự nhiên, cũng không nhăn nhó, dè dặt như trước nữa: “Đã xong, phần thưởng cho anh đó.”
"Không đủ."
"Không đủ? Vậy anh còn muốn thế nào nữa?”
"Anh muốn, muốn ăn em.”
Phong Khải Trạch không cười nữa, sau đó đem người trong ngực bế ngang lên, bước thẳng lên lầu.
Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc, đỏ mặt, hơi kháng nghị nói: “Bây giờ là ban ngày mà.”
"Ai quy định ban ngày thì không thể cùng vợ mình ân ái chứ? Anh mặc kệ, hiện tại anh muốn.” Anh bế cô vào trong phòng, đè xuống giường, lập tức lưu loát cởi quần áo cô xuống.
"Anh….anh gấp như vậy làm gì chứ?”
"Đợi chút á..., đợi chút ——"
Cô gái kháng nghị không có tác dụng gì, cuối cùng đành chấp nhận bị ăn.
Dưới lầu, đám người giúp việc vừa lau sạch nền nhà xong, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, cửa phòng trên lầu còn chưa có đóng chặt, nên thỉnh thoảng truyền ra những tiếng ngâm nga triền miên, không khỏi làm người ta mặt đỏ tai hồng.
Phàm là người có đầu óc một chút cũng sẽ hiểu hai người trong phòng kia đang làm cái gì. Đối với những cô gái chưa chồng như họ mà nói, khi nghe thấy những tiếng này chắc chắn sẽ đỏ bừng cả mặt.
Thím Chu đi vào, lại thấy mọi người đang lười biếng, cũng hiểu họ đang nhìn cái gì, nghe cái gì, liền khiển trách: “Đừng có lười biếng nữa. Bên ngoài còn nhiều chỗ chưa làm sạch sẻ đâu, hãy mau đi làm đi.”
"Dạ, đi ngay đây ạ."
Mấy người giúp việc lập tức thu hồi tầm mắt, chạy nhanh ra ngoài làm việc.
Mọi người đi ra rồi, thím Chu cũng nhìn lên cửa phòng trên lầu một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó bà cũng rời đi, sẵn tiện đóng cánh cửa lại, không để cho ai làm phiền tới hai người bên trong.
Tình cảm của ông bà chủ thật sự quá ngọt ngào khắng khít. Tất cả những việc xảy ra vào ngày hôm nay, kết quả thê thảm của Tạ Minh San chính là để cho cô ta biết, trong mắt ông chủ chỉ có mình bà chủ, bất kì ai cũng không thể chen vào giữa họ được.
Sau khi rời đi, Tạ Minh San lập tức được Ninh Nghiên đưa tới bệnh viện. Bởi vết thương có chút nghiêm trọng nên phải nằm viện theo dõi mấy ngày, đề phòng vết thương có chuyển biến xấu.
Ninh Nghiên đưa Tạ Minh San vào phòng bệnh, sau đó đi nộp viện phí. Vừa mở ví tiền lại thấy chẳng còn bao nhiêu, chỉ đủ đóng hai ngày viện phí, giờ cả tiền ăn cũng đã trở thành vấn đề lớn rồi.
Không chỉ có vậy, Tạ Minh San bị kích động quá mạnh, được chuẩn đoán có thể tốn hại đến dây thần kinh, bác sĩ nói phải nhanh chóng trị liệu nếu không sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Dĩ nhiên, quá trình trị liệu này cũng tốn khoản một tiền rất lớn.
Nhìn con gái biến thành bộ dạng này, Ninh Nghiên vô cùng đau lòng, khóc không ra nước mắt, cảm thấy trọng trách trên vai thật nặng nề. Giờ phút này, bà rốt cuộc cũng hiểu rõ nổi khổ của Tạ Chánh Phong, khi bị dồn hết gánh nặng gia đình lên trên vai ông là như thế nào.
Từ trước đến nay bà chưa từng quan tâm đến Tạ Chánh Phong lần nào, lại còn không thông cảm việc ông phải kiếm tiền cực khổ ở bên ngoài đến mức nào, chỉ cứ biết oán trách ông đã không cho bà được một cuộc sống giàu sang.
Bà sai rồi, thực sự sai lầm rồi.
Từ lúc bị Tạ Chánh Phong đuổi đi tới giờ, cũng không có đến tìm ông, lại còn thề rằng đời này sẽ không đi tìm ông ấy nữa. Nhưng giờ bà đã đến bước đường cùng rồi, không thể không đến tìm ông ấy.
Ninh Nghiên thu xếp ổn thỏa cho Tạ Minh San xong, thừa lúc cô ta ngủ, bà một mình đi tới vườn hoa, tìm Tạ Chánh Phong, thấy ông đang bàn chuyện làm ăn, bà liền đứng một bên, vừa chờ đợi vừa ngắm nhìn xung quanh. Chợt bà nhận ra, những đóa hoa nơi này thật đẹp, nhìn mỗi bông hoa như đang muốn nói bà đã bỏ lỡ mất hạnh phúc rồi.
Bà đã từng rất hạnh phúc, đã từng có một đứa con gái thuần khiết trong sáng, nhưng tất cả, giờ đều đã bị bà làm hỏng mất rồi.
Tạ Chánh Phong biết Ninh Nghiên tới, nhưng cũng không để ý nhiều, tiếp tục tiếp khách. Tới lúc tiễn khách về, ông mới quay sang lạnh lùng hỏi: “Bà tới đây có việc gì?”
"Chánh Phong, Minh San nhập viện rồi, bác sĩ nói con bé có thể sẽ bị bệnh tâm thần, cần phải trị liệu ngay. Tôi…tôi không có tiền để điều trị thuốc thang, cho nên, không biết làm gì hơn phải tới …..” Ninh Nghiên ấp úng nói, chưa nói hết câu cũng đã cúi thấp đầu xuống, không dám tiếp tục.
Bà đi tới ngày hôm nay, hoàn toàn chính là gieo gió gặt bão, không thể oán trách được ai. Bà đã từng nói rất nhiều lần rằng sẽ không tới cầu xin Tạ Chánh Phong, nhưng hôm nay…..
Tạ Chánh Phong vẫn còn rất lo cho con gái mình, nên vừa nghe nói Tạ Minh San nhập viện, có chút sốt ruột: “Làm sao lại bị tổn thương tới thần kinh như vậy chứ? Gần đây các người đã làm ra những chuyện gì thế hả?”
"Tôi——" Ninh Nghiên không dám nói, cũng không có mặt mũi nào nói ra.
"Bà không nói tôi cũng biết, có phải Minh San lại động tới Phong Khải Trạch, lại còn bị Khải Trạch đóng cửa lại dạy dỗ, có đúng không?”
Chỉ cần đoán sơ qua liền biết ngay có kết quả này mà.
"Ông…ông làm sao mà biết?”
"Tôi đương nhiên biết, các người tưởng Phong Khải Trạch là người rất dễ chọc sao? Đừng tưởng rằng cướp được Ôn Thiếu Hoa là sẽ giành được Phong Khải Trạch. Cậu ta vừa là ma quỷ, vừa là người có rất nhiều nguyên tắc. Ngay cả Phong Gia Vinh còn phải sợ, mẹ con bà nghĩ mình là ai chứ, đúng là không biết sống chết, lại đi chọc tới cậu ta!”
"Ông đừng nói nữa, tôi không phải đã biết sai rồi sao? Giờ tôi chỉ muốn lo cho Minh San, những chuyện khác đã không còn nghĩ đến nữa. Giờ tôi không còn tiền, chỉ trả được hai ngày viện phí thôi, bác sĩ nói Minh San cần phải được sớm trị liệu, số khoản tiền này đối với tôi là rất lớn, tôi thật sự không còn cách nào khác. Chánh Phong, Minh San là con gái ruột của ông, ông không thể không cứu nó.”
"Chẳng lẽ ông muốn trơ mắt nhìn con gái mình chết sao?”
Trước đây cũng đã biết Phong Khải Trạch không phải người dễ chọc, lại cứ muốn đi trêu chọc anh, tới lúc nhận ra được hậu quả thì mới hiểu ra, quả thật không nên chọc giận tới ma quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.