Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 36: Hãm hại
Tịch Mộng
11/04/2017
Tạ Thiên Ngưng vừa cầm ấm nước nóng, Tạ Minh San liền hét to: "A —— đau quá, đau chết mất ——"
Mọi người chung quanh nghe được tiếng gào lập tức quay lại nhìn, còn có người chạy tới, nóng nảy hỏi: "Cô Minh San, cô bị sao vậy?"
Tạ Minh San buồn bã nhìn Tạ Thiên Ngưng, sau đó uất ức khóc lóc kể lể: "Chị họ, em thật không đúng khi đã cướp Thiếu Hoa của chị, nếu như vết phỏng ở bàn tay này của em có thể giúp chị hả giận, vậy em đành chấp nhận mà không hề oán trách chị, chỉ hy vọng chị có thể tha thứ cho em."
"Cô đang nói gì vậy?" Tạ Thiên Ngưng cầm ấm nước, nghe mấy lời lộn xộn như vậy, vô cùng khó hiểu.
Ai có thể tới nói cho cô biết, chuyện này là sao?
Nghe những lời này, tất cả bọn người làm đều quay lại nhìn Tạ Thiên Ngưng, thấy cô cầm ấm nước sôi trong tay, cũng ngầm hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai dám nói chỉ biết yên lặng làm việc của mình.
"Cô Minh San, tay của cô bị phỏng rất nặng, cần phải mau chóng xử lý nhanh, để tôi đưa cô ra ngoài."
"Được." Tạ Minh San không cự tuyệt, đi theo người làm ra khỏi cửa trước, quay đầu lại liếc nhìn, lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Lần này, cô sẽ làm cho Tạ Thiên Ngưng không thể nào quay về Ôn gia, xem cô ta có thể làm sao dựa vào hai người Ôn gia để xoay chuyển thế cục này đây?
Đừng trách cô ác độc, cô cũng chỉ vì hạnh phúc của mình mà suy tính.
Tạ Thiên Ngưng vẫn cầm ấm nước, đứng ngu ngốc tại chỗ, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, nhưng sao cứ nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Tại sao Tạ Minh San lại làm phỏng tay mình, làm như vậy thì có lợi gì cho cô ta chứ?
Chẳng lẽ chỉ vì muốn cô được hả giận thôi sao?Nếu đã thế, sao cô lại có cảm giác như bị người gài bẫy?
"Cô Thiên Ngưng, ấm nước này rất nóng, cô đừng cầm nữa hãy mau đưa cho tôi đi." Một người phụ bếp đi tới, cầm lấy ấm nước nóng đi.
"À." Tạ Thiên Ngưng sững sờ buông tay ra, ngây ngô đứng một hồi, cảm thấy mình ở trong nhà bếp này không còn ý nghĩa gì, vì vậy bước ra ngoài đi vào đại sảnh.
Nhưng vừa bước vào đại sảnh, cô thấy ánh mắt mọi người nhìn cô rất khác thường, loáng thoáng lộ vẻ giận dữ.
Ôn Thiếu Hoa cũng nhìn cô một cái, nhưng sau đó dời sang chỗ khác, tiếp tục giúp Tạ Minh San bôi thuốc lên trên mu bàn tay.
Ôn Minh im lặng không nói, mà vẻ mặt cũng không còn hiền từ như ban đầu nữa, giống như đang tức giận nhưng lại như đang thở dài.
Không ai mở miệng nói chuyện, Lâm Thục Phân nhìn tay Tạ Minh San một lúc, trong lòng thật sự rất tức vì vậy liền đứng lên, giận dữ mắng Tạ Thiên Ngưng: "Thiên Ngưng, bác vẫn nghĩ cháu là một đứa bé hiền lành, nhưng không ngờ cháu lại có thể làm ra những chuyện như vậy? Cho dù Minh San có cướp đi Thiếu Hoa, nhưng đó không phải nguyên nhân dẫn đến hôn nhân giữa cháu và Thiếu Hoa tan vỡ, nguyên nhân chính là vì nó không thích cháu, cháu cần gì phải dùng phương thức này để trả thù chứ."
"Bác gái, bác đang nói gì vậy?" Tạ Thiên Ngưng càng lúc càng không hiểu, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
Từ đầu đến cuối cô chưa hề nói một câu nào, ngoài trừ lúc ở trong nhà bếp tức giận mới oán trách Tạ Minh San vài câu, ngoài ra không có làm gì cả, sao ai cũng nhìn cô đầy oán trách chứ?
"Thiên Ngưng, bác hiểu trong lòng con thấy rất uất ức, nhưng trong chuyện này con đã làm sai rồi." Ôn Minh mở miệng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng cho rằng người làm sai chính là cô.
"Bác trai bác gái, hai người đang nói cái gì sao con không hiểu?"
Ngay cả bác trai luôn luôn yêu thương mình, tự nhiên cũng nói như vậy làm cho cô thấy rất trống rỗng.
Mọi người chung quanh nghe được tiếng gào lập tức quay lại nhìn, còn có người chạy tới, nóng nảy hỏi: "Cô Minh San, cô bị sao vậy?"
Tạ Minh San buồn bã nhìn Tạ Thiên Ngưng, sau đó uất ức khóc lóc kể lể: "Chị họ, em thật không đúng khi đã cướp Thiếu Hoa của chị, nếu như vết phỏng ở bàn tay này của em có thể giúp chị hả giận, vậy em đành chấp nhận mà không hề oán trách chị, chỉ hy vọng chị có thể tha thứ cho em."
"Cô đang nói gì vậy?" Tạ Thiên Ngưng cầm ấm nước, nghe mấy lời lộn xộn như vậy, vô cùng khó hiểu.
Ai có thể tới nói cho cô biết, chuyện này là sao?
Nghe những lời này, tất cả bọn người làm đều quay lại nhìn Tạ Thiên Ngưng, thấy cô cầm ấm nước sôi trong tay, cũng ngầm hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai dám nói chỉ biết yên lặng làm việc của mình.
"Cô Minh San, tay của cô bị phỏng rất nặng, cần phải mau chóng xử lý nhanh, để tôi đưa cô ra ngoài."
"Được." Tạ Minh San không cự tuyệt, đi theo người làm ra khỏi cửa trước, quay đầu lại liếc nhìn, lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Lần này, cô sẽ làm cho Tạ Thiên Ngưng không thể nào quay về Ôn gia, xem cô ta có thể làm sao dựa vào hai người Ôn gia để xoay chuyển thế cục này đây?
Đừng trách cô ác độc, cô cũng chỉ vì hạnh phúc của mình mà suy tính.
Tạ Thiên Ngưng vẫn cầm ấm nước, đứng ngu ngốc tại chỗ, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, nhưng sao cứ nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Tại sao Tạ Minh San lại làm phỏng tay mình, làm như vậy thì có lợi gì cho cô ta chứ?
Chẳng lẽ chỉ vì muốn cô được hả giận thôi sao?Nếu đã thế, sao cô lại có cảm giác như bị người gài bẫy?
"Cô Thiên Ngưng, ấm nước này rất nóng, cô đừng cầm nữa hãy mau đưa cho tôi đi." Một người phụ bếp đi tới, cầm lấy ấm nước nóng đi.
"À." Tạ Thiên Ngưng sững sờ buông tay ra, ngây ngô đứng một hồi, cảm thấy mình ở trong nhà bếp này không còn ý nghĩa gì, vì vậy bước ra ngoài đi vào đại sảnh.
Nhưng vừa bước vào đại sảnh, cô thấy ánh mắt mọi người nhìn cô rất khác thường, loáng thoáng lộ vẻ giận dữ.
Ôn Thiếu Hoa cũng nhìn cô một cái, nhưng sau đó dời sang chỗ khác, tiếp tục giúp Tạ Minh San bôi thuốc lên trên mu bàn tay.
Ôn Minh im lặng không nói, mà vẻ mặt cũng không còn hiền từ như ban đầu nữa, giống như đang tức giận nhưng lại như đang thở dài.
Không ai mở miệng nói chuyện, Lâm Thục Phân nhìn tay Tạ Minh San một lúc, trong lòng thật sự rất tức vì vậy liền đứng lên, giận dữ mắng Tạ Thiên Ngưng: "Thiên Ngưng, bác vẫn nghĩ cháu là một đứa bé hiền lành, nhưng không ngờ cháu lại có thể làm ra những chuyện như vậy? Cho dù Minh San có cướp đi Thiếu Hoa, nhưng đó không phải nguyên nhân dẫn đến hôn nhân giữa cháu và Thiếu Hoa tan vỡ, nguyên nhân chính là vì nó không thích cháu, cháu cần gì phải dùng phương thức này để trả thù chứ."
"Bác gái, bác đang nói gì vậy?" Tạ Thiên Ngưng càng lúc càng không hiểu, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
Từ đầu đến cuối cô chưa hề nói một câu nào, ngoài trừ lúc ở trong nhà bếp tức giận mới oán trách Tạ Minh San vài câu, ngoài ra không có làm gì cả, sao ai cũng nhìn cô đầy oán trách chứ?
"Thiên Ngưng, bác hiểu trong lòng con thấy rất uất ức, nhưng trong chuyện này con đã làm sai rồi." Ôn Minh mở miệng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng cho rằng người làm sai chính là cô.
"Bác trai bác gái, hai người đang nói cái gì sao con không hiểu?"
Ngay cả bác trai luôn luôn yêu thương mình, tự nhiên cũng nói như vậy làm cho cô thấy rất trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.