Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 208: Hết thuốc chữa
Tịch Mộng
02/04/2014
Editor: chaosuon
Lời này khiến Tạ Minh San thiếu chút nữa không chống đỡ được, cô ta cũng không phải người dễ bị lời nói hạ gục như vậy, hít sâu một hơi lại giả bộ không sao, cất giọng khinh thường: “Ôn Thiếu Hoa dĩ nhiên không bằng Phong Khải Trạch, điều này không cần phải nghi ngờ gì. Còn tiêu chuẩn đánh giá của em đều dựa theo đánh giá của tất cả mọi người thôi. Chị nói Phong Khải Trạch yêu cái đẹp ẩn giấu bên trong con người chị, vậy chị có bản lĩnh phá hủy gương mặt kia đi, rồi xem anh ta có còn yêu chị hay không?”
Tạ Minh San này cũng không phải người dễ bị đánh bại thế đâu.
Tạ Thiên Ngưng không trúng phép khích tướng của Tạ Minh San, vẫn ngẩng đầu, tràn đầy tự tin nói: “Cô thấy trên mặt tôi có vài vết thương thì Phong Khải Trạch sẽ không yêu tôi nữa sao? Tạ Minh San, cô nhầm rồi, dù tôi có hủy đi gương mặt này, Khải Trạch cũng không thích cô. Cô tự tin với dung nhan của mình như vậy, cô nghĩ cô đẹp hơn Hồng Thi Na sao? Cả Hồng Thi Na, mà Phong Khải Trạch còn không đếm xỉa tới, lại nhắm trúng cô sao?”
"Hồng Thi Na là Hồng Thi Na, tôi là tôi, cô đừng so sánh tôi với cô ta như vậy.”
Có lẽ Hồng Thi Na xuất sắc hơn cô đấy, tiếc rằng cô ta chỉ có tiền chứ không biết cách hấp dẫn trái tim của đàn ông. Chính vì thế Tạ Thiên Ngưng mới có được cái may mắn này.
Chứ không phải là cô, nếu cô ta là Hồng Thi Na thì giờ đã kết hôn với Phong Khải Trạch rồi, tuyệt đối không tới lượt Tạ Thiên Ngưng đâu.
Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, Tạ Minh San đúng là hết thuốc cứu chữa rồi, không biết làm gì hơn đành phải nói nặng lời: “Cô muốn giành lấy Phong Khải Trạch thực ra là vì coi trọng tiền của anh ấy, thân phận của anh ấy. Giữa hai người chẳng có chút tình cảm nào, sao cô tự tin rằng anh ấy bỏ tôi mà chọn cô chứ. Mặc kệ là người yêu cái đẹp bên ngoài hay bên trong, cũng đều không muốn loại phụ nữ chỉ yêu tiền của anh ta. Tôi không rõ vì sao cô và Ôn Thiếu Hoa đi tới nước này, nhưng tôi có thể khẳng định đều liên quan tới tiền bạc. Ngay cả Ôn Thiếu Hoa chỉ yêu vẻ đẹp bên ngoài cũng không chấp nhận nổi loại hám tiền như cô, huống chi là Khải Trạch. Lời tôi nói có thể nghe chướng tai, nhưng cô chỉ là giày rách bị người ta bỏ, cô lấy gì để so với tôi?”
“Cô ——" Lần này Tạ Minh San thật sự đã phát điên, muốn xông tới cho Tạ Thiên Ngưng một bạt tai, vừa bước một bước lại bị Ninh Nghiên kéo lại.
"Minh San, đừng làm loạn.”
Không chỉ có Ninh Nghiên, thím Chu và cả mấy người giúp việc cùng vệ sĩ đã định xông tới.
Thím Chu thấy tình hình có vẻ căng thẳng bèn nhắc nhở: “Hai vị, suy nghĩ kĩ rồi hãy làm. Chỗ này có hơn mười vệ sĩ, đều là ông chủ mời tới để bảo vệ bà chủ, các người muốn động thủ còn phải qua cửa này đã.”
"Tiểu Mạc, cô có thấy cô ta xinh đẹp không?”
"Không có. Trên người cô ta có loại của loại gái bán hoa (*), cô không ngửi thấy sao?”
(*) gái bán hoa, theo tiến hòa là nữ ba bồi, vừa phục vụ tình, vừa giải trí, vừa sai vặt.
"Cô không nói, tôi cũng không để ý. Cô vừa nhắc tôi liền ngửi thấy ngay. Cô ta đúng thật là có mùi của gái bán hoa, loại người thế này mà cũng dám tới giành chồng của bà chủ, thật là nực cười.”
"Chẳng qua chỉ là loại phụ nữ ích kỷ, thèm khát giành lấy đồ tốt của người khác về mình, sao không tự soi gương lại mình xem có cái gì hơn người khác không? Ông chủ yêu bà chủ như vậy, tôi đoán lát nữa ông chủ quay về, khẳng định cô ta sẽ không có kết quả tốt đâu.”
"Đúng, cứ nghĩ theo mức độ ông chủ yêu bà chủ mà nói thì…người này còn thảm hơn Hồng Thi Na đó. Ông chủ không tha cho Hồng Thi Na, huống hồ là loại gái bán hoa không biết liêm sỉ này.”
". . . . . ." Tạ Minh San nhìn sắc mặt như hung thần ác sát của đám vệ sĩ, lại nhìn Tạ Thiên Ngưng đang đứng cạnh những người giúp việc kia, tất cả đều đang dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm về phía cô, khiến cô cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé. Nếu lúc này động tới Tạ Thiên Ngưng thì chính là con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết.
Phong Khải Trạch tìm nhiều vệ sĩ tới bảo vệ Tạ Thiên Ngưng như vậy, lẽ nào anh ta thực sự yêu chị ta sao?
Cô ta không tin, nhất định không tin.
Tạ Thiên Ngưng biết Tạ Minh San đã bị đả kích, cũng không muốn cô ta chịu nhiều xấu hổ, liền khuyên: “Minh San, tôi xem chú là người trên, nên còn cho cô chút thể diện. Cô về đi, nếu không chờ tới lúc Khải Trạch về, sợ là cô phải chịu nhục nhiều hơn nữa. Tôi không muốn làm hại cô, nhưng nếu cô vẫn khăng khăng muốn phá hủy hạnh phúc của tôi, tôi sẽ không nhường nhịn như lúc trước đâu. Tôi sẽ tranh đấu tới cùng. Hơn nữa, tôi có niềm tin tuyệt đối sẽ thắng. Cô đừng hi vọng vào Khải Trạch nữa, anh ấy không bao giờ thích cô đâu.”
"Chị vì cái gì mà khẳng định Phong Khải Trạch sẽ không thích tôi chứ”, Tạ Minh San vẫn không phục, không muốn cứ thế mà rút lui.
Tuy nói là không phục nhưng trong lòng cô ta cũng mất hẳn niềm tin như trước. Trước mắt thấy một màn như vậy, lại nhớ tới thái độ của Phong Khải Trạch với cô ta, muốn đoạt lấy anh ta, thực sự là rất khó.
"Tôi không cần nhìn, cũng biết chắc Phong Khải Trạch sẽ không thích cô. Minh San, cô chỉ yêu tiền của Phong Khải Trạch thôi. Cô biết rõ điều ấy, cả thiên hạ này ai cũng biết cô chỉ yêu tiền, làm gì có người đàn ông nào ngu ngốc đi yêu một người chỉ biết có tiền chứ. Không phải lúc trước cô luôn diễn kịch để giành lấy Ôn Thiếu Hoa sao, diễn y như thật vậy, sao bây giờ ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng nhìn ra con người giả dối của cô vậy?”
"Tạ Thiên Ngưng, nói chuyện với người khác đừng có quá đáng thế.” Tạ Minh San như không chịu nổi những lời vũ nhục này, lửa giận không ngừng bốc lên.
Cho dù những điều này là thật, nhưng nghe người ta nói ra miệng khiến cô thực sự khó chấp nhận được.
"Chỉ nói một chút cô đã kêu là quá đáng rồi? Tạ Minh San, cô nghĩ lại những gì cô đã làm với tôi khi xưa và lúc này đi. Không phải cô càng quá quắt hơn tôi sao? Cô cướp đi vị hôn phu của tôi cũng không sao, dù sao tôi cũng không cần hắn ta nữa, cho nên cũng chẳng hận chuyện cô đoạt mất hắn ta. Cô dàn dựng mọi chuyện để vu oan cho tôi, tôi cũng có thể không so đo, nhưng tuyệt đối không cho cô động tới Khải Trạch, anh ấy là chồng tôi, là người đàn ông của tôi.”
"Đừng có nói dễ nghe như vậy, tôi với cô hình như cũng chả khác gì nhau đâu, đều chỉ vì tiền của Phong Khải Trạch mà thôi, thế nên mới đeo bám anh ta không buông, chẳng phải sao?”
"Đừng tự cho ai cũng giống cô, giữa tôi và Khải Trạch, cô là người ngoài không hiểu được đâu, tôi cũng chẳng muốn nhiều lời với cô làm gì. Còn vài ngày nữa chúng tôi kết hôn rồi, cô từ bỏ đi. Có chuyện này tôi vốn chẳng muốn nói ra ,nhưng thấy cô hống hách như vậy tôi cũng không ngại nói ra luôn. Lúc tôi cùng Tiểu Nhiên đi dạo phố vô tình gặp cô và Ôn Thiếu Hoa, sau đó các người cãi nhau, giả vờ “đau lòng” xoay người chạy đi. Kết quả thì sao, Ôn Thiếu Hoa phát hiện cái đồng hồ đắc giá mấy triệu đồng trong túi không cánh mà bay. Hắn ta nghĩ do tôi trộm liền lục soát đồ của tôi, lại còn lấy túi của Tiểu Nhiên tìm nữa. Nói tới đây, tôi đoán cô biết chuyện gì đã xảy ra nhỉ?”
Cô vẫn luôn tin rằng Tạ Minh San dù có yêu tiền cũng sẽ không làm thế, nếu không phải gần đây rảnh rỗi, tự nhiên nghĩ tới chuyện này, cô còn không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Tạ Minh San bị nói trúng tim đen, hơi chột dạ, nhưng có chết cũng không nhận: “Cô…, tôi không biết cô đang nói linh tinh cái gì? Ôn Thiếu Hoa nghi cô ăn trộm đồng hồ của anh ta, liên quan gì tới tôi?”
"Dĩ nhiên là liên quan tới cô, bởi cái đồng hồ ấy là cô trộm. Đây là chính miệng Ôn Thiếu Hoa nói với tôi, chắc chắn không thể là giả rồi. Tôi còn nói cho cô biết, tôi từng gặp một gã đàn ông cầm dây chuyền của Lâm Thục Phân, bán cho một quý bà giàu có trong nhà hàng. Sợi dây chuyền này Lâm Thục Phân luôn coi là vật quý ngày ngày đem ra ngắm nhìn tuyệt đối không bán. Vậy mà người khác lại có được nó, lí do là gì hẳn cô rõ hơn tôi mà.”
Cô thực sự nghi ngờ Tạ Minh San đã ăn trộm sợi dây chuyền đó.
"Tạ Thiên Ngưng, cô….cô nói hươu nói vượn cái gì thế. Tôi không có ăn trộm, cô đừng có ngậm máu phun người như thế.” Tạ Minh San chột dạ, hốt hoảng, không muốn để nhiều người biết chuyện cô ta trộm đồ.
Cô ta trộm dây chuyền và đồng hồ đắt tiền ấy, kết quả bị Ôn Thiếu Hoa ly hôn. Chuyện cô trộm đồ, người nhà Ôn gia không có truyền tin ra bên ngoài, nên rất ít người biết. Chẳng ngờ, Tạ Thiên Ngưng lại biết được chuyện này.
"Tôi nói linh tinh hay không trong lòng cô rõ ràng nhất, tôi cũng chẳng cần quan tâm bởi thứ cô trộm chẳng phải đồ của tôi. Nhưng chuyện này không phải chỉ mình tôi biết, Khải Trạch cũng biết, cô nghĩ anh ấy sẽ thích một tên trộm sao?”
"Đừng nói nữa, không cho phép cô nói nữa.”
Ninh Nghiên nhìn thấy con gái sắp phát điên, không thể làm gì khác bèn cầu xin Tạ Thiên Ngưng: “Thiên Ngưng, xin cháu đừng nói nữa có được không?”
"Dì Ninh, trong lòng dì cảm thấy những việc Minh San đã làm điều là đúng hay sao?” Tạ Thiên Ngưng không nói những lời đả kích Tạ Minh San nữa, sợ làm nữa cô ta sẽ điên mất, vì vậy quay sang hỏi Ninh Nghiên.
"Tôi...tôi ——" Ninh Nghiên không biết nói gì, trong lòng vô cùng phiền não, hiện tại ngoài lo lắng cho con gái cũng chẳng nghĩ được gì nữa.
"Do chính dì từ nhỏ đã dạy Minh San cái tư tưởng tiền là vạn năng, nên mới có kết cục ngày hôm nay. Có phải dì cũng nghĩ chỉ cần con dì đoạt được chồng tôi, mẹ con hai người từ nay sẽ được hưởng cuộc sống giàu có, xa hoa này không?”
"Đừng nói nữa, tôi xin cô, đừng nói nữa ahhh…..Có được không?” Ninh Nghiên cũng không chịu nổi, vừa khóc lóc vừa không ngừng cầu khẩn.
Tạ Thiên Ngưng thở dài một hơi, cũng cảm thấy mình đã nói hơi quá đáng, không muốn nói thêm gì nữa, lạnh lùng nói: “Các người về đi, sau này đừng tới đây nữa. Lần sau đến, tôi sẽ không để các người vào cửa nữa đâu. Đi đi.”
Có lẽ do kìm nén quá lâu trong lòng, nên mới nói ra nhiều chuyện như vậy, mà không thèm để ý tới cảm nhận của Tạ Minh San. Nếu cô cứ thúc ép Tạ Minh San tới cùng, chú nhất định sẽ rất đau lòng.
Ninh Nghiên đành lắc đầu, kéo tay Tạ Minh San, khuyên cô trở về: “Minh San, chúng ta về thôi, về nhà thôi con.”
Tạ Minh San hai mắt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng, giằng ra khỏi tay Ninh Nghiên, hét ầm lên: “Con không đi, con muốn tìm Phong Khải Trạch, hỏi anh ta xem có thật là rất yêu cô ta không. Con không tin trên đời lại có người ngu ngốc như vậy, không thích người trẻ trung xinh đẹp, lại đi yêu một “gái già” như thế.”
". . . . . ."
Tạ Thiên Ngưng im lặng, không muốn nói thêm, cũng chẳng muốn thị uy với Tạ Minh San nữa, đang định sai người “tiễn khách”, ngờ đâu đúng lúc này, nhân vật chính lại về tới.
"Vậy thì cô mở to mắt nhìn kĩ cho tôi.”
Lời này khiến Tạ Minh San thiếu chút nữa không chống đỡ được, cô ta cũng không phải người dễ bị lời nói hạ gục như vậy, hít sâu một hơi lại giả bộ không sao, cất giọng khinh thường: “Ôn Thiếu Hoa dĩ nhiên không bằng Phong Khải Trạch, điều này không cần phải nghi ngờ gì. Còn tiêu chuẩn đánh giá của em đều dựa theo đánh giá của tất cả mọi người thôi. Chị nói Phong Khải Trạch yêu cái đẹp ẩn giấu bên trong con người chị, vậy chị có bản lĩnh phá hủy gương mặt kia đi, rồi xem anh ta có còn yêu chị hay không?”
Tạ Minh San này cũng không phải người dễ bị đánh bại thế đâu.
Tạ Thiên Ngưng không trúng phép khích tướng của Tạ Minh San, vẫn ngẩng đầu, tràn đầy tự tin nói: “Cô thấy trên mặt tôi có vài vết thương thì Phong Khải Trạch sẽ không yêu tôi nữa sao? Tạ Minh San, cô nhầm rồi, dù tôi có hủy đi gương mặt này, Khải Trạch cũng không thích cô. Cô tự tin với dung nhan của mình như vậy, cô nghĩ cô đẹp hơn Hồng Thi Na sao? Cả Hồng Thi Na, mà Phong Khải Trạch còn không đếm xỉa tới, lại nhắm trúng cô sao?”
"Hồng Thi Na là Hồng Thi Na, tôi là tôi, cô đừng so sánh tôi với cô ta như vậy.”
Có lẽ Hồng Thi Na xuất sắc hơn cô đấy, tiếc rằng cô ta chỉ có tiền chứ không biết cách hấp dẫn trái tim của đàn ông. Chính vì thế Tạ Thiên Ngưng mới có được cái may mắn này.
Chứ không phải là cô, nếu cô ta là Hồng Thi Na thì giờ đã kết hôn với Phong Khải Trạch rồi, tuyệt đối không tới lượt Tạ Thiên Ngưng đâu.
Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, Tạ Minh San đúng là hết thuốc cứu chữa rồi, không biết làm gì hơn đành phải nói nặng lời: “Cô muốn giành lấy Phong Khải Trạch thực ra là vì coi trọng tiền của anh ấy, thân phận của anh ấy. Giữa hai người chẳng có chút tình cảm nào, sao cô tự tin rằng anh ấy bỏ tôi mà chọn cô chứ. Mặc kệ là người yêu cái đẹp bên ngoài hay bên trong, cũng đều không muốn loại phụ nữ chỉ yêu tiền của anh ta. Tôi không rõ vì sao cô và Ôn Thiếu Hoa đi tới nước này, nhưng tôi có thể khẳng định đều liên quan tới tiền bạc. Ngay cả Ôn Thiếu Hoa chỉ yêu vẻ đẹp bên ngoài cũng không chấp nhận nổi loại hám tiền như cô, huống chi là Khải Trạch. Lời tôi nói có thể nghe chướng tai, nhưng cô chỉ là giày rách bị người ta bỏ, cô lấy gì để so với tôi?”
“Cô ——" Lần này Tạ Minh San thật sự đã phát điên, muốn xông tới cho Tạ Thiên Ngưng một bạt tai, vừa bước một bước lại bị Ninh Nghiên kéo lại.
"Minh San, đừng làm loạn.”
Không chỉ có Ninh Nghiên, thím Chu và cả mấy người giúp việc cùng vệ sĩ đã định xông tới.
Thím Chu thấy tình hình có vẻ căng thẳng bèn nhắc nhở: “Hai vị, suy nghĩ kĩ rồi hãy làm. Chỗ này có hơn mười vệ sĩ, đều là ông chủ mời tới để bảo vệ bà chủ, các người muốn động thủ còn phải qua cửa này đã.”
"Tiểu Mạc, cô có thấy cô ta xinh đẹp không?”
"Không có. Trên người cô ta có loại của loại gái bán hoa (*), cô không ngửi thấy sao?”
(*) gái bán hoa, theo tiến hòa là nữ ba bồi, vừa phục vụ tình, vừa giải trí, vừa sai vặt.
"Cô không nói, tôi cũng không để ý. Cô vừa nhắc tôi liền ngửi thấy ngay. Cô ta đúng thật là có mùi của gái bán hoa, loại người thế này mà cũng dám tới giành chồng của bà chủ, thật là nực cười.”
"Chẳng qua chỉ là loại phụ nữ ích kỷ, thèm khát giành lấy đồ tốt của người khác về mình, sao không tự soi gương lại mình xem có cái gì hơn người khác không? Ông chủ yêu bà chủ như vậy, tôi đoán lát nữa ông chủ quay về, khẳng định cô ta sẽ không có kết quả tốt đâu.”
"Đúng, cứ nghĩ theo mức độ ông chủ yêu bà chủ mà nói thì…người này còn thảm hơn Hồng Thi Na đó. Ông chủ không tha cho Hồng Thi Na, huống hồ là loại gái bán hoa không biết liêm sỉ này.”
". . . . . ." Tạ Minh San nhìn sắc mặt như hung thần ác sát của đám vệ sĩ, lại nhìn Tạ Thiên Ngưng đang đứng cạnh những người giúp việc kia, tất cả đều đang dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm về phía cô, khiến cô cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé. Nếu lúc này động tới Tạ Thiên Ngưng thì chính là con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết.
Phong Khải Trạch tìm nhiều vệ sĩ tới bảo vệ Tạ Thiên Ngưng như vậy, lẽ nào anh ta thực sự yêu chị ta sao?
Cô ta không tin, nhất định không tin.
Tạ Thiên Ngưng biết Tạ Minh San đã bị đả kích, cũng không muốn cô ta chịu nhiều xấu hổ, liền khuyên: “Minh San, tôi xem chú là người trên, nên còn cho cô chút thể diện. Cô về đi, nếu không chờ tới lúc Khải Trạch về, sợ là cô phải chịu nhục nhiều hơn nữa. Tôi không muốn làm hại cô, nhưng nếu cô vẫn khăng khăng muốn phá hủy hạnh phúc của tôi, tôi sẽ không nhường nhịn như lúc trước đâu. Tôi sẽ tranh đấu tới cùng. Hơn nữa, tôi có niềm tin tuyệt đối sẽ thắng. Cô đừng hi vọng vào Khải Trạch nữa, anh ấy không bao giờ thích cô đâu.”
"Chị vì cái gì mà khẳng định Phong Khải Trạch sẽ không thích tôi chứ”, Tạ Minh San vẫn không phục, không muốn cứ thế mà rút lui.
Tuy nói là không phục nhưng trong lòng cô ta cũng mất hẳn niềm tin như trước. Trước mắt thấy một màn như vậy, lại nhớ tới thái độ của Phong Khải Trạch với cô ta, muốn đoạt lấy anh ta, thực sự là rất khó.
"Tôi không cần nhìn, cũng biết chắc Phong Khải Trạch sẽ không thích cô. Minh San, cô chỉ yêu tiền của Phong Khải Trạch thôi. Cô biết rõ điều ấy, cả thiên hạ này ai cũng biết cô chỉ yêu tiền, làm gì có người đàn ông nào ngu ngốc đi yêu một người chỉ biết có tiền chứ. Không phải lúc trước cô luôn diễn kịch để giành lấy Ôn Thiếu Hoa sao, diễn y như thật vậy, sao bây giờ ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng nhìn ra con người giả dối của cô vậy?”
"Tạ Thiên Ngưng, nói chuyện với người khác đừng có quá đáng thế.” Tạ Minh San như không chịu nổi những lời vũ nhục này, lửa giận không ngừng bốc lên.
Cho dù những điều này là thật, nhưng nghe người ta nói ra miệng khiến cô thực sự khó chấp nhận được.
"Chỉ nói một chút cô đã kêu là quá đáng rồi? Tạ Minh San, cô nghĩ lại những gì cô đã làm với tôi khi xưa và lúc này đi. Không phải cô càng quá quắt hơn tôi sao? Cô cướp đi vị hôn phu của tôi cũng không sao, dù sao tôi cũng không cần hắn ta nữa, cho nên cũng chẳng hận chuyện cô đoạt mất hắn ta. Cô dàn dựng mọi chuyện để vu oan cho tôi, tôi cũng có thể không so đo, nhưng tuyệt đối không cho cô động tới Khải Trạch, anh ấy là chồng tôi, là người đàn ông của tôi.”
"Đừng có nói dễ nghe như vậy, tôi với cô hình như cũng chả khác gì nhau đâu, đều chỉ vì tiền của Phong Khải Trạch mà thôi, thế nên mới đeo bám anh ta không buông, chẳng phải sao?”
"Đừng tự cho ai cũng giống cô, giữa tôi và Khải Trạch, cô là người ngoài không hiểu được đâu, tôi cũng chẳng muốn nhiều lời với cô làm gì. Còn vài ngày nữa chúng tôi kết hôn rồi, cô từ bỏ đi. Có chuyện này tôi vốn chẳng muốn nói ra ,nhưng thấy cô hống hách như vậy tôi cũng không ngại nói ra luôn. Lúc tôi cùng Tiểu Nhiên đi dạo phố vô tình gặp cô và Ôn Thiếu Hoa, sau đó các người cãi nhau, giả vờ “đau lòng” xoay người chạy đi. Kết quả thì sao, Ôn Thiếu Hoa phát hiện cái đồng hồ đắc giá mấy triệu đồng trong túi không cánh mà bay. Hắn ta nghĩ do tôi trộm liền lục soát đồ của tôi, lại còn lấy túi của Tiểu Nhiên tìm nữa. Nói tới đây, tôi đoán cô biết chuyện gì đã xảy ra nhỉ?”
Cô vẫn luôn tin rằng Tạ Minh San dù có yêu tiền cũng sẽ không làm thế, nếu không phải gần đây rảnh rỗi, tự nhiên nghĩ tới chuyện này, cô còn không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Tạ Minh San bị nói trúng tim đen, hơi chột dạ, nhưng có chết cũng không nhận: “Cô…, tôi không biết cô đang nói linh tinh cái gì? Ôn Thiếu Hoa nghi cô ăn trộm đồng hồ của anh ta, liên quan gì tới tôi?”
"Dĩ nhiên là liên quan tới cô, bởi cái đồng hồ ấy là cô trộm. Đây là chính miệng Ôn Thiếu Hoa nói với tôi, chắc chắn không thể là giả rồi. Tôi còn nói cho cô biết, tôi từng gặp một gã đàn ông cầm dây chuyền của Lâm Thục Phân, bán cho một quý bà giàu có trong nhà hàng. Sợi dây chuyền này Lâm Thục Phân luôn coi là vật quý ngày ngày đem ra ngắm nhìn tuyệt đối không bán. Vậy mà người khác lại có được nó, lí do là gì hẳn cô rõ hơn tôi mà.”
Cô thực sự nghi ngờ Tạ Minh San đã ăn trộm sợi dây chuyền đó.
"Tạ Thiên Ngưng, cô….cô nói hươu nói vượn cái gì thế. Tôi không có ăn trộm, cô đừng có ngậm máu phun người như thế.” Tạ Minh San chột dạ, hốt hoảng, không muốn để nhiều người biết chuyện cô ta trộm đồ.
Cô ta trộm dây chuyền và đồng hồ đắt tiền ấy, kết quả bị Ôn Thiếu Hoa ly hôn. Chuyện cô trộm đồ, người nhà Ôn gia không có truyền tin ra bên ngoài, nên rất ít người biết. Chẳng ngờ, Tạ Thiên Ngưng lại biết được chuyện này.
"Tôi nói linh tinh hay không trong lòng cô rõ ràng nhất, tôi cũng chẳng cần quan tâm bởi thứ cô trộm chẳng phải đồ của tôi. Nhưng chuyện này không phải chỉ mình tôi biết, Khải Trạch cũng biết, cô nghĩ anh ấy sẽ thích một tên trộm sao?”
"Đừng nói nữa, không cho phép cô nói nữa.”
Ninh Nghiên nhìn thấy con gái sắp phát điên, không thể làm gì khác bèn cầu xin Tạ Thiên Ngưng: “Thiên Ngưng, xin cháu đừng nói nữa có được không?”
"Dì Ninh, trong lòng dì cảm thấy những việc Minh San đã làm điều là đúng hay sao?” Tạ Thiên Ngưng không nói những lời đả kích Tạ Minh San nữa, sợ làm nữa cô ta sẽ điên mất, vì vậy quay sang hỏi Ninh Nghiên.
"Tôi...tôi ——" Ninh Nghiên không biết nói gì, trong lòng vô cùng phiền não, hiện tại ngoài lo lắng cho con gái cũng chẳng nghĩ được gì nữa.
"Do chính dì từ nhỏ đã dạy Minh San cái tư tưởng tiền là vạn năng, nên mới có kết cục ngày hôm nay. Có phải dì cũng nghĩ chỉ cần con dì đoạt được chồng tôi, mẹ con hai người từ nay sẽ được hưởng cuộc sống giàu có, xa hoa này không?”
"Đừng nói nữa, tôi xin cô, đừng nói nữa ahhh…..Có được không?” Ninh Nghiên cũng không chịu nổi, vừa khóc lóc vừa không ngừng cầu khẩn.
Tạ Thiên Ngưng thở dài một hơi, cũng cảm thấy mình đã nói hơi quá đáng, không muốn nói thêm gì nữa, lạnh lùng nói: “Các người về đi, sau này đừng tới đây nữa. Lần sau đến, tôi sẽ không để các người vào cửa nữa đâu. Đi đi.”
Có lẽ do kìm nén quá lâu trong lòng, nên mới nói ra nhiều chuyện như vậy, mà không thèm để ý tới cảm nhận của Tạ Minh San. Nếu cô cứ thúc ép Tạ Minh San tới cùng, chú nhất định sẽ rất đau lòng.
Ninh Nghiên đành lắc đầu, kéo tay Tạ Minh San, khuyên cô trở về: “Minh San, chúng ta về thôi, về nhà thôi con.”
Tạ Minh San hai mắt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng, giằng ra khỏi tay Ninh Nghiên, hét ầm lên: “Con không đi, con muốn tìm Phong Khải Trạch, hỏi anh ta xem có thật là rất yêu cô ta không. Con không tin trên đời lại có người ngu ngốc như vậy, không thích người trẻ trung xinh đẹp, lại đi yêu một “gái già” như thế.”
". . . . . ."
Tạ Thiên Ngưng im lặng, không muốn nói thêm, cũng chẳng muốn thị uy với Tạ Minh San nữa, đang định sai người “tiễn khách”, ngờ đâu đúng lúc này, nhân vật chính lại về tới.
"Vậy thì cô mở to mắt nhìn kĩ cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.