Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 184: Khiến người ta thấy ghê tởm
Tịch Mộng
02/04/2014
Vừa khéo lúc này Phong Khải Trạch vừa đến, vừa nghe thấy câu nói cuối cùng của Tạ Minh San càng thêm khinh thường, thật sự là chịu không nổi bản tính của người này, nhịn không được châm chọc cô một phen, “Tạ Minh San, cô ở đâu mà tự tin thế, sao dám tin chắc cô gái bên cạnh tôi nhất định là cô?”
Không biết lượng sức mình.
Tạ Thiên Ngưng đi cùng với Phong Khải Trạch, đều nghe được câu nói cuối cùng kia của Tạ Minh San. Vốn cô đang khoác tay của Phong Khải Trạch đi tới, sau khi nghe xong những lời này, cánh tay càng khóa chặt hơn, dường như rất sợ anh bị người ta cướp đi.
Thì ra Tạ Minh San thật sự muốn cướp khỉ con của cô, không được, cô không cho phép. Trước đã cướp Ôn Thiếu Hoa, tuy rằng cô đau khổ, nhưng nhờ có khỉ con, cô đã không còn khổ sở nữa. Đây tình huống bất đồng, cô không thể không có khỉ con, không thể.
Phong Khải Trạch cảm nhận được cô đang sợ hãi lo lắng, vì thế nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bàn tay của cô đang nắm lấy tay anh, ý bảo cô yên tâm đi.
Thấy Hồng Thi Na còn chướng mắt, huống chi là Tạ Minh san , trên đời này ngoài trừ quả táo ra, ai cũng anh đều chướng mắt.
Cô thấy anh chỉ liếc nhìn một cái, sau đó cười yên tâm, cảm thấy bản thân đã lo lắng vớ vẩn rồi. Khỉ con đã làm nhiều nhiều chuyện cho cô như vậy. Anh yêu cô là không có hoài nghi, vậy cô cũng phải tin tưởng anh, tuyệt đối tin anh.
Tạ Minh San không thể ngờ rằng lúc này Phong Khải Trạch lại xuất hiện, bộ dáng kiêu ngạo luôn cho mình đúng liền biến mất, chỉ biết thẹn thùng cúi đầu, hơi chút lo lắng.
Cô luôn luôn muốn ở trước mặt Phong Khải Trạch để lại ấn tượng tốt, để có thể đảo ngược lại tình thế. Nhưng không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện, khiến cô trở tay không kịp.
Nên làm gì bây giờ đây?
Ninh Nghiên bất ngờ biết đến chuyện này, lúc nhìn thấy Phong Khải Trạch, đã không còn giống như trước chẳng xem ai ra gì. Thậm chí tràn đầy tôn kính, "Phong thiếu gia, chuyện vừa rồi chỉ là nói đùa, chỉ là đùa thôi."
Tạ Minh San vừa nghe liền hạ đầu thấp xuống một bậc, lập tức phụ họa, "Đúng vậy, em chỉ đùa với ba ba mà thôi, chỉ nói đùa."
Phong Khải Trạch cười lạnh, căn bản không tin vào cớ này, "Chuyện của cô, tôi không muốn biết. Nhưng có chuyện này tôi cần phải nói rõ cho cô biết, muốn làm người phụ nữ của Phong Khải Trạch này, cô còn chưa đủ tư cách đâu. Cô quá bẩn, ngay cả nhìn cũng còn thấy bẩn, chứ đừng nói là chạm vào. Cô là dâm nữ bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ, đừng nói là tôi, ngay cả một thằng đàn ông bình thường cũng sợ đến không dám. Cho cô một lời khuyên, đừng vọng tưởng tìm kiếm lợi ích từ tôi, bằng không tôi sẽ cho cô sống còn khổ sở hơn cả bây giờ."
". . . . . ."
Vừa chua chát lại tràn đầy cảnh cáo, khiến Tạ Minh San sợ đến mức phát run, thật sự rất sợ người đàn ông ở trước mắt này. Không hề nghĩ đến tâm tình của phụ nữ. .
Nhưng lời lẽ uy nghiêm của anh đối với cô mà nói, lại tràn đầy lực hấp dẫn, anh càng cự tuyệt cô, cô lại càng muốn có được anh.
Như vậy mới là đàn ông chứ, một khi chiếm được, thì cả đời này sẽ rất hạnh phúc, cho nên cô không thể dễ dàng buông tay.
“Em biết lúc trước đã từng làm rất nhiều chuyện khiến cho mọi người tức giận, sau này em nhất định sẽ sửa đổi."
"Sửa hay không chẳng liên quan đến tôi, nhưng nếu cô dám cả gan tổn hại đến Thiên Ngưng, phá hư tình cảm của tôi với cô ấy, tôi sẽ làm cả đời này của cô đều sống trong Địa ngục. Các người lập tức cút ngay cho tôi, nơi này là địa bàn của tôi, không có chào đón các người."
Trong lòng Tạ Minh San càng thêm sợ hãi, thậm chí không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, hít sâu một hơi. Quay lại nói chuyện dịu dàng với Tạ Thiên Ngưng, "Chị họ, cám ơn chị đã đối xử tốt với ba trong khoảng thời gian này, sau này em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian đến thăm ba."
Không đợi Tạ Thiên Ngưng trả lời, Tạ Chánh Phong đã mở miệng trước, "Mày tốt nhất đừng đến nữa, mẹ con các người quá cao sang quyền quý, tôi chỉ là người nông dân bình thường, nếu ở cùng nhau chỉ càng khiến mẹ con các người mất mặt thêm thôi."
Lời nói ra vừa tức giận, lại kèm theo vẻ mỉa mai.
"Ba, thực xin lỗi, vừa rồi con đã nói quá lời, xin ba hãy tha thứ cho con."
Nghe những lời nhận sai chân thành, Tạ Chánh Phong chẳng những không cảm thấy được an ủi, trái lại càng làm cho lòng ông thêm nguội lạnh, bất đắc dĩ lắc đầu, thở hơi dài.
Ông biết đây là lời nói dối, Tạ Minh San vì muốn để lại ấn tượng tốt đối với Phong Khải Trạch mới dối, không thể ngờ được đứa con gái của cô, chỉ vì muốn đạt được mục đích, mà chuyện gì cũng có thể làm, diễn quả y như thật.
Lòng đã nguội lạnh rồi, nguội lạnh rồi.
Tạ Chánh Phong lắc đầu thở dài, không có trả lời lại câu nào, điều này khiến cho Tạ Minh San càng thấy rất tức giận, bởi vì ông không nói, cô sẽ không có đường lui, xem như nói không thành có. Nếu ông cứ không chịu nói, vậy cô sẽ phải rời khỏi nơi này rồi.
Làm sao bây giờ?
Ninh Nghiên biết rõ tình cảnh lúc này của Tạ Minh San, liền tìm cách để giúp cô, "Chánh Phong, Minh San đã nhận sai với ông rồi, chẳng lẽ ông không thể bày tỏ chút gì được sao?"
Bà làm sao không biết con gái đang diễn trò, dù sao cũng đã bắt đầu diễn, vì con gái, bà chỉ có thể cùng diễn với cô.
"Trong lòng các người đang nghĩ gì, tôi đây quá rõ. Đi đi, về sau đừng đến nơi này, đã nghe thấy lời cậu Phong nói rồi đó, nơi này là địa bàn của cậu ấy, cậu ấy lại không hề hoan nghênh với các người." Tạ Chánh Phong không có nói thẳng ra, chỉ cần họ hiểu là được.
Dù sao cũng là con gái của ông, dù sao cũng phải để lại chút sĩ diện cho cô.
"Này ——" Ninh Nghiên không nói lời nào, nhìn qua Tạ Minh San muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện mở miệng, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Tạ Minh San tức điên lên, nếu không phải có Phong Khải Trạch ở đây, cô tuyệt đối sẽ lớn tiếng mắng chửi Tạ Chánh Phong.
Vì phòng ngừa bản thân không thể khống chế nổi cơn giận bùng cháy, cô đành bỏ đi trước, "Ba, chị họ, con biết rõ giữa chúng ta có một chút hiểu lầm, nhưng con tin sau này mọi chuyện sẽ thay đổi. Một ngày nào đó con sẽ tìm sẽ giải thích cho mọi người hiểu, con đi trước."
". . . . . ."
Ninh Nghiên cười xấu hổ, sau đó cùng Tạ Minh San rời đi.
Không ai thèm để ý đến chuyện hai mẹ con họ, khi hai người còn chưa đi xa, Phong Khải Trạch thuận miệng nói ra một câu châm biếng, "Đã gặp qua không biết bao nhiêu người xấu hổ, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ đến như thế. Mọi người đều quá hiểu nhau, vậy mà cô còn giả vờ ra vẻ hồn nhiên ngây thơ, thật làm cho người ta ghê tởm."
Tạ Minh San còn chưa đi xa, nghe những lời này, trong lòng không chút cảm xúc. Nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, đi về phía trước.
Một ngày nào đó, cô sẽ thay đổi được tình thế, trở thành người phụ nữ ở duy nhất, đứng ở bên cạnh Phong Khải Trạch.
Nghe xong những lời này, đây là lần đầu tiên trong đời, Ninh Nghiên cảm thấy mất mặt vì đứa con gái của mình.
Mọi người đã quá hiểu, bà lại cho rằng không ai hay biết, cứ tiếp tục diễn, thật sự quá mất mặt.
Nhưng việc đã đến nước này, bà không có quyền lựa chọn.
Sau khi Tạ Minh San rời khỏi vườn hoa, tức giận, hái hoa dại ở ven đường, hai tay siết nát cánh hoa, mắng to: “Tạ Thiên Ngưng, mày cứ thích đối địch với tao có phải không? Được, tao sẽ đấu vói mầu, tao không tin không đấu lại mày.”
“Minh San, con đừng làm như vậy có được không?” Ninh Nghiên thấy con gái của mình thế, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Tuy rằng khi cô còn nhỏ bà đã nói đến quyền thế rất trọng yếu, nhưng không nghĩ tới con gái mình lại trở nên cực đoan như vậy, trong mắt chỉ thấy đến tiền thôi.
Nếu biết hậu quả nghiêm trọng sẽ thế này, bà tuyệt đối không dạy dỗ con gái như vậy.
"Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con, nhất định phải giúp con, con muốn giành lấy Phong Khải Trạch, mẹ hãy giúp con đi." Tạ Minh San điên cuồng kích động, tựa như mất hẳn lý trí.
"Được, mẹ giúp con, mẹ giúp con mà. Minh San, con không sao chứ, đừng có làm mẹ sợ?" Ninh Nghiên thật sự sợ đứa con gái mình vì bị đả kích mà trở nên điên loạn.
"Con không sao, con thật sự rất khỏe, chưa đánh bại Thiên Ngưng, làm sao con có chuyện được chứ? Ba đã không chịu nói cho chúng ta biết chuyện của Phong Khải Trạch, vậy con sẽ nghĩ cách khác, hừ."
Tạ Minh San vẫn bừng bừng ý chí chiến đấu, chẳng có chút nào cho thấy cô muốn từ bỏ, ngược lại còn tỏ ra độc ác hơn.
Cô nhất định phải đánh bại Tạ Thiên Ngưng, cướp lấy Phong Khải Trạch.
Nhưng cô lại không biết, đây chỉ là chuyện viễn vong.
Căn bản Phong Khải Trạch không hề quan tâm đến sự có mặt của Tạ Minh san.
Bất quá Tạ Thiên Ngưng lại có hơi lo lắng, nhưng không dám hỏi thẳng, vì có mặt Tạ Chánh Phong ở đây. Nói thế nào, Tạ Minh San vẫn là con gái ruột của Tạ Chánh phong, cô không muốn làm ông đau lòng.
Tạ Chánh Phong nhìn theo biểu cảm Thiên Ngưng liền đoán được đáp án, chủ động đề cập vấn đề này, "Thiên Ngưng, con yên tâm, chú cam đoan Minh San không có khả năng cướp đi cậu Phong đâu."
"Chú ——"
Chú nói ra những lời này, chính là tự đâm mình một đao vào người, rất là đau khổ.
"Đừng dùng ánh mắt này nhìn chú, chú rất khỏe. Nếu con khỏe, ta sẽ rất vui. Minh San có kết cục như hôm nay, là do nó gieo gió gặt bão, nếu nó không biết hối cãi, tiếp tục phạm sai lầm, thì sẽ lãnh kết cục còn thảm hơn. Nó đã lớn, làm chuyện gì cũng phải biết gánh vác lấy hậu quả, không thể trách bất cứ ai. Chú hy vọng nó có thể thay đổi, nhưng tiếc rằng tham vọng của nó đã ăn sâu vào tận góc rễ, nếu không chịu nhiều đau khổ, nhận nhiều bài học, nó sẽ không chịu quay đầu lại."
"Chú ——" Tạ Thiên Ngưng tiến lên phía trước, không cần nói nữa chỉ ôm lấy ông.
"Đứa cháu ngốc này, đừng nghĩ ngợi lung tung, hãy biết quý trọng hạnh phúc hiện tại đang có."
"Dạ."
Phong Khải Trạch cũng không để ý đến người khác nhiều, liền cảnh cáo nói, "Chú, cho dù lời lẽ không phải cháu cũng phải nói, nếu sau này Tạ Minh San dám làm ra thương hại nào cho Tạ Thiên Ngưng, con sẽ bắt cô ta trả giá lớn cho chuyện này, đến lúc đó người đừng có trách con."
"Cháu yên tâm, chú sẽ không oán trách cháu. Minh San vừa rồi đến sớm hơn, nói ra một số câu khiến chú rất đau lòng, đau đến nổi chú không còn nghĩ gì đến nó nữa. Cho nên, không để ý đến nó, tuần sau chính là hội triển lãm hoa, chú hi vọng mọi người có thể cùng chú đi tham gia, có được không?"
"Dạ được, chú, ngày đó con nhất định sẽ cùng chú đi tham gia." Tạ Thiên Ngưng lập tức đồng ý ngay.
Cô đã đồng ý, Phong Khải Trạch không còn quyền lựa chọn, chỉ có thể cùng đi.
Cứ tưởng rằng chỉ cần đối phó với Hồng Thi Na cùng Hồng Thừa Chí thôi, nhưng hai người kia còn ra chiêu, thì lại lòi đầu ra Tạ Minh san.
Không sao, không phải chỉ tăng thêm một tiểu lâu la thôi ư.
Không biết lượng sức mình.
Tạ Thiên Ngưng đi cùng với Phong Khải Trạch, đều nghe được câu nói cuối cùng kia của Tạ Minh San. Vốn cô đang khoác tay của Phong Khải Trạch đi tới, sau khi nghe xong những lời này, cánh tay càng khóa chặt hơn, dường như rất sợ anh bị người ta cướp đi.
Thì ra Tạ Minh San thật sự muốn cướp khỉ con của cô, không được, cô không cho phép. Trước đã cướp Ôn Thiếu Hoa, tuy rằng cô đau khổ, nhưng nhờ có khỉ con, cô đã không còn khổ sở nữa. Đây tình huống bất đồng, cô không thể không có khỉ con, không thể.
Phong Khải Trạch cảm nhận được cô đang sợ hãi lo lắng, vì thế nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bàn tay của cô đang nắm lấy tay anh, ý bảo cô yên tâm đi.
Thấy Hồng Thi Na còn chướng mắt, huống chi là Tạ Minh san , trên đời này ngoài trừ quả táo ra, ai cũng anh đều chướng mắt.
Cô thấy anh chỉ liếc nhìn một cái, sau đó cười yên tâm, cảm thấy bản thân đã lo lắng vớ vẩn rồi. Khỉ con đã làm nhiều nhiều chuyện cho cô như vậy. Anh yêu cô là không có hoài nghi, vậy cô cũng phải tin tưởng anh, tuyệt đối tin anh.
Tạ Minh San không thể ngờ rằng lúc này Phong Khải Trạch lại xuất hiện, bộ dáng kiêu ngạo luôn cho mình đúng liền biến mất, chỉ biết thẹn thùng cúi đầu, hơi chút lo lắng.
Cô luôn luôn muốn ở trước mặt Phong Khải Trạch để lại ấn tượng tốt, để có thể đảo ngược lại tình thế. Nhưng không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện, khiến cô trở tay không kịp.
Nên làm gì bây giờ đây?
Ninh Nghiên bất ngờ biết đến chuyện này, lúc nhìn thấy Phong Khải Trạch, đã không còn giống như trước chẳng xem ai ra gì. Thậm chí tràn đầy tôn kính, "Phong thiếu gia, chuyện vừa rồi chỉ là nói đùa, chỉ là đùa thôi."
Tạ Minh San vừa nghe liền hạ đầu thấp xuống một bậc, lập tức phụ họa, "Đúng vậy, em chỉ đùa với ba ba mà thôi, chỉ nói đùa."
Phong Khải Trạch cười lạnh, căn bản không tin vào cớ này, "Chuyện của cô, tôi không muốn biết. Nhưng có chuyện này tôi cần phải nói rõ cho cô biết, muốn làm người phụ nữ của Phong Khải Trạch này, cô còn chưa đủ tư cách đâu. Cô quá bẩn, ngay cả nhìn cũng còn thấy bẩn, chứ đừng nói là chạm vào. Cô là dâm nữ bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ, đừng nói là tôi, ngay cả một thằng đàn ông bình thường cũng sợ đến không dám. Cho cô một lời khuyên, đừng vọng tưởng tìm kiếm lợi ích từ tôi, bằng không tôi sẽ cho cô sống còn khổ sở hơn cả bây giờ."
". . . . . ."
Vừa chua chát lại tràn đầy cảnh cáo, khiến Tạ Minh San sợ đến mức phát run, thật sự rất sợ người đàn ông ở trước mắt này. Không hề nghĩ đến tâm tình của phụ nữ. .
Nhưng lời lẽ uy nghiêm của anh đối với cô mà nói, lại tràn đầy lực hấp dẫn, anh càng cự tuyệt cô, cô lại càng muốn có được anh.
Như vậy mới là đàn ông chứ, một khi chiếm được, thì cả đời này sẽ rất hạnh phúc, cho nên cô không thể dễ dàng buông tay.
“Em biết lúc trước đã từng làm rất nhiều chuyện khiến cho mọi người tức giận, sau này em nhất định sẽ sửa đổi."
"Sửa hay không chẳng liên quan đến tôi, nhưng nếu cô dám cả gan tổn hại đến Thiên Ngưng, phá hư tình cảm của tôi với cô ấy, tôi sẽ làm cả đời này của cô đều sống trong Địa ngục. Các người lập tức cút ngay cho tôi, nơi này là địa bàn của tôi, không có chào đón các người."
Trong lòng Tạ Minh San càng thêm sợ hãi, thậm chí không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, hít sâu một hơi. Quay lại nói chuyện dịu dàng với Tạ Thiên Ngưng, "Chị họ, cám ơn chị đã đối xử tốt với ba trong khoảng thời gian này, sau này em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian đến thăm ba."
Không đợi Tạ Thiên Ngưng trả lời, Tạ Chánh Phong đã mở miệng trước, "Mày tốt nhất đừng đến nữa, mẹ con các người quá cao sang quyền quý, tôi chỉ là người nông dân bình thường, nếu ở cùng nhau chỉ càng khiến mẹ con các người mất mặt thêm thôi."
Lời nói ra vừa tức giận, lại kèm theo vẻ mỉa mai.
"Ba, thực xin lỗi, vừa rồi con đã nói quá lời, xin ba hãy tha thứ cho con."
Nghe những lời nhận sai chân thành, Tạ Chánh Phong chẳng những không cảm thấy được an ủi, trái lại càng làm cho lòng ông thêm nguội lạnh, bất đắc dĩ lắc đầu, thở hơi dài.
Ông biết đây là lời nói dối, Tạ Minh San vì muốn để lại ấn tượng tốt đối với Phong Khải Trạch mới dối, không thể ngờ được đứa con gái của cô, chỉ vì muốn đạt được mục đích, mà chuyện gì cũng có thể làm, diễn quả y như thật.
Lòng đã nguội lạnh rồi, nguội lạnh rồi.
Tạ Chánh Phong lắc đầu thở dài, không có trả lời lại câu nào, điều này khiến cho Tạ Minh San càng thấy rất tức giận, bởi vì ông không nói, cô sẽ không có đường lui, xem như nói không thành có. Nếu ông cứ không chịu nói, vậy cô sẽ phải rời khỏi nơi này rồi.
Làm sao bây giờ?
Ninh Nghiên biết rõ tình cảnh lúc này của Tạ Minh San, liền tìm cách để giúp cô, "Chánh Phong, Minh San đã nhận sai với ông rồi, chẳng lẽ ông không thể bày tỏ chút gì được sao?"
Bà làm sao không biết con gái đang diễn trò, dù sao cũng đã bắt đầu diễn, vì con gái, bà chỉ có thể cùng diễn với cô.
"Trong lòng các người đang nghĩ gì, tôi đây quá rõ. Đi đi, về sau đừng đến nơi này, đã nghe thấy lời cậu Phong nói rồi đó, nơi này là địa bàn của cậu ấy, cậu ấy lại không hề hoan nghênh với các người." Tạ Chánh Phong không có nói thẳng ra, chỉ cần họ hiểu là được.
Dù sao cũng là con gái của ông, dù sao cũng phải để lại chút sĩ diện cho cô.
"Này ——" Ninh Nghiên không nói lời nào, nhìn qua Tạ Minh San muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện mở miệng, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Tạ Minh San tức điên lên, nếu không phải có Phong Khải Trạch ở đây, cô tuyệt đối sẽ lớn tiếng mắng chửi Tạ Chánh Phong.
Vì phòng ngừa bản thân không thể khống chế nổi cơn giận bùng cháy, cô đành bỏ đi trước, "Ba, chị họ, con biết rõ giữa chúng ta có một chút hiểu lầm, nhưng con tin sau này mọi chuyện sẽ thay đổi. Một ngày nào đó con sẽ tìm sẽ giải thích cho mọi người hiểu, con đi trước."
". . . . . ."
Ninh Nghiên cười xấu hổ, sau đó cùng Tạ Minh San rời đi.
Không ai thèm để ý đến chuyện hai mẹ con họ, khi hai người còn chưa đi xa, Phong Khải Trạch thuận miệng nói ra một câu châm biếng, "Đã gặp qua không biết bao nhiêu người xấu hổ, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ đến như thế. Mọi người đều quá hiểu nhau, vậy mà cô còn giả vờ ra vẻ hồn nhiên ngây thơ, thật làm cho người ta ghê tởm."
Tạ Minh San còn chưa đi xa, nghe những lời này, trong lòng không chút cảm xúc. Nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, đi về phía trước.
Một ngày nào đó, cô sẽ thay đổi được tình thế, trở thành người phụ nữ ở duy nhất, đứng ở bên cạnh Phong Khải Trạch.
Nghe xong những lời này, đây là lần đầu tiên trong đời, Ninh Nghiên cảm thấy mất mặt vì đứa con gái của mình.
Mọi người đã quá hiểu, bà lại cho rằng không ai hay biết, cứ tiếp tục diễn, thật sự quá mất mặt.
Nhưng việc đã đến nước này, bà không có quyền lựa chọn.
Sau khi Tạ Minh San rời khỏi vườn hoa, tức giận, hái hoa dại ở ven đường, hai tay siết nát cánh hoa, mắng to: “Tạ Thiên Ngưng, mày cứ thích đối địch với tao có phải không? Được, tao sẽ đấu vói mầu, tao không tin không đấu lại mày.”
“Minh San, con đừng làm như vậy có được không?” Ninh Nghiên thấy con gái của mình thế, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Tuy rằng khi cô còn nhỏ bà đã nói đến quyền thế rất trọng yếu, nhưng không nghĩ tới con gái mình lại trở nên cực đoan như vậy, trong mắt chỉ thấy đến tiền thôi.
Nếu biết hậu quả nghiêm trọng sẽ thế này, bà tuyệt đối không dạy dỗ con gái như vậy.
"Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con, nhất định phải giúp con, con muốn giành lấy Phong Khải Trạch, mẹ hãy giúp con đi." Tạ Minh San điên cuồng kích động, tựa như mất hẳn lý trí.
"Được, mẹ giúp con, mẹ giúp con mà. Minh San, con không sao chứ, đừng có làm mẹ sợ?" Ninh Nghiên thật sự sợ đứa con gái mình vì bị đả kích mà trở nên điên loạn.
"Con không sao, con thật sự rất khỏe, chưa đánh bại Thiên Ngưng, làm sao con có chuyện được chứ? Ba đã không chịu nói cho chúng ta biết chuyện của Phong Khải Trạch, vậy con sẽ nghĩ cách khác, hừ."
Tạ Minh San vẫn bừng bừng ý chí chiến đấu, chẳng có chút nào cho thấy cô muốn từ bỏ, ngược lại còn tỏ ra độc ác hơn.
Cô nhất định phải đánh bại Tạ Thiên Ngưng, cướp lấy Phong Khải Trạch.
Nhưng cô lại không biết, đây chỉ là chuyện viễn vong.
Căn bản Phong Khải Trạch không hề quan tâm đến sự có mặt của Tạ Minh san.
Bất quá Tạ Thiên Ngưng lại có hơi lo lắng, nhưng không dám hỏi thẳng, vì có mặt Tạ Chánh Phong ở đây. Nói thế nào, Tạ Minh San vẫn là con gái ruột của Tạ Chánh phong, cô không muốn làm ông đau lòng.
Tạ Chánh Phong nhìn theo biểu cảm Thiên Ngưng liền đoán được đáp án, chủ động đề cập vấn đề này, "Thiên Ngưng, con yên tâm, chú cam đoan Minh San không có khả năng cướp đi cậu Phong đâu."
"Chú ——"
Chú nói ra những lời này, chính là tự đâm mình một đao vào người, rất là đau khổ.
"Đừng dùng ánh mắt này nhìn chú, chú rất khỏe. Nếu con khỏe, ta sẽ rất vui. Minh San có kết cục như hôm nay, là do nó gieo gió gặt bão, nếu nó không biết hối cãi, tiếp tục phạm sai lầm, thì sẽ lãnh kết cục còn thảm hơn. Nó đã lớn, làm chuyện gì cũng phải biết gánh vác lấy hậu quả, không thể trách bất cứ ai. Chú hy vọng nó có thể thay đổi, nhưng tiếc rằng tham vọng của nó đã ăn sâu vào tận góc rễ, nếu không chịu nhiều đau khổ, nhận nhiều bài học, nó sẽ không chịu quay đầu lại."
"Chú ——" Tạ Thiên Ngưng tiến lên phía trước, không cần nói nữa chỉ ôm lấy ông.
"Đứa cháu ngốc này, đừng nghĩ ngợi lung tung, hãy biết quý trọng hạnh phúc hiện tại đang có."
"Dạ."
Phong Khải Trạch cũng không để ý đến người khác nhiều, liền cảnh cáo nói, "Chú, cho dù lời lẽ không phải cháu cũng phải nói, nếu sau này Tạ Minh San dám làm ra thương hại nào cho Tạ Thiên Ngưng, con sẽ bắt cô ta trả giá lớn cho chuyện này, đến lúc đó người đừng có trách con."
"Cháu yên tâm, chú sẽ không oán trách cháu. Minh San vừa rồi đến sớm hơn, nói ra một số câu khiến chú rất đau lòng, đau đến nổi chú không còn nghĩ gì đến nó nữa. Cho nên, không để ý đến nó, tuần sau chính là hội triển lãm hoa, chú hi vọng mọi người có thể cùng chú đi tham gia, có được không?"
"Dạ được, chú, ngày đó con nhất định sẽ cùng chú đi tham gia." Tạ Thiên Ngưng lập tức đồng ý ngay.
Cô đã đồng ý, Phong Khải Trạch không còn quyền lựa chọn, chỉ có thể cùng đi.
Cứ tưởng rằng chỉ cần đối phó với Hồng Thi Na cùng Hồng Thừa Chí thôi, nhưng hai người kia còn ra chiêu, thì lại lòi đầu ra Tạ Minh san.
Không sao, không phải chỉ tăng thêm một tiểu lâu la thôi ư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.