Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 236: không đủ để sợ
Tịch Mộng
09/05/2014
"Được, anh đưa em đi ăn."
"Um”.
Ôn Thiếu Hoa căm tức nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, giận đến cắn răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hận không được xông lên cho bọn họ một đấm.
Dù sao hiện tại ta cũng không còn gì nữa, có lẽ liều mạng mới có được một con đường sống . Tạ Thiên Ngưng, đừng trách tôi lòng dạ ác độc, muốn trách thì trách cô đắc tội quá nhiều người.
Tạ Thiên Ngưng lên xe, trong lúc vô tình quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, phát hiện thái độ của hắn so thường ngày ác độc rất nhiều, không chỉ có run rẩy, trong lòng có chút hoảng sợ.
Phong Khải Trạch phát hiện cô có điều gì khác lạ , vì vậy quan tâm hỏi, " sao vậy, trong người không thoải mái sao?"
"Không phải, em cảm thấy Ôn Thiếu Hoa hình như muốn trả thù, thấy phải trong lòng có chút hoàng sợ." Nàng thu hồi tầm mắt, hít một hơi, thật lòng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hắn thuận mắt nhìn lại, cũng liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, chẳng thèm ngó tới, "Một con cọp bị nhổ răng , không đủ gây sợ."
"Hồng Thi Na mang thai, đứa bé này là của Ôn Thiếu Hoa , không biết hắn biết chuyện này chưa?" chẳng lẽ cô nên nói cho Ôn Thiếu Hoa biết chuyện này?
"Em nói cái gì, Hồng Thi Na mang thai?" anh hả hê cười, càng cười càng to, thậm chí còn vỗ tay lái xe cười to, "Ha ha —— Hồng Thi Na mang thai."
"Con khỉ nhỏ, Hồng Thi Na mang thai, anh vui mừng như vậy sao, cũng đâu phải là con của anh?" cô nhìn anh chằm chằm, tức giận nói.
"Người phụ nữ kia chọn thời kỳ rụng trứng để gây chuyện, mục đích là muốn mang thai đứa bé của anh, không ngờ trời đất xui khiến mang thai con của Ôn Thiếu Hoa, em không phải cảm thấy rất buồn cười sao?"
"Có gì đáng cười, anh cười nữa đi ,em xắp chết đói rồi."
"Được, được,được, anh không cười, giờ anh đưa em đi ăn."
"Về nhà ăn đi, bộ dạng của chúng ta bây giờ rất nhếch nhác, đi chỗ nào cũng không được, hơn nữa em có chút mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi."
"Tùy ý bà xã." anh hôn một cái lên má cô một cái, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Sau khi xe khởi động, Tạ Thiên Ngưng lần nữa liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, phát hiện hắn đã đi vào bệnh viện, vì vậy không nhìn nữa, trong lòng có chút phiền muộn.
Vừa rồi ánh mắt Ôn Thiếu Hoa thật rất đáng sợ, để trong lòng của cô có chút sợ, cảm giác hắn sẽ làm chuyện xấu gì đó.
Là cô suy nghĩ nhiều quá sao?
Hy vọng là do cô suy nghĩ nhiều quá.
"Um”.
Ôn Thiếu Hoa căm tức nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, giận đến cắn răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hận không được xông lên cho bọn họ một đấm.
Dù sao hiện tại ta cũng không còn gì nữa, có lẽ liều mạng mới có được một con đường sống . Tạ Thiên Ngưng, đừng trách tôi lòng dạ ác độc, muốn trách thì trách cô đắc tội quá nhiều người.
Tạ Thiên Ngưng lên xe, trong lúc vô tình quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, phát hiện thái độ của hắn so thường ngày ác độc rất nhiều, không chỉ có run rẩy, trong lòng có chút hoảng sợ.
Phong Khải Trạch phát hiện cô có điều gì khác lạ , vì vậy quan tâm hỏi, " sao vậy, trong người không thoải mái sao?"
"Không phải, em cảm thấy Ôn Thiếu Hoa hình như muốn trả thù, thấy phải trong lòng có chút hoàng sợ." Nàng thu hồi tầm mắt, hít một hơi, thật lòng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hắn thuận mắt nhìn lại, cũng liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, chẳng thèm ngó tới, "Một con cọp bị nhổ răng , không đủ gây sợ."
"Hồng Thi Na mang thai, đứa bé này là của Ôn Thiếu Hoa , không biết hắn biết chuyện này chưa?" chẳng lẽ cô nên nói cho Ôn Thiếu Hoa biết chuyện này?
"Em nói cái gì, Hồng Thi Na mang thai?" anh hả hê cười, càng cười càng to, thậm chí còn vỗ tay lái xe cười to, "Ha ha —— Hồng Thi Na mang thai."
"Con khỉ nhỏ, Hồng Thi Na mang thai, anh vui mừng như vậy sao, cũng đâu phải là con của anh?" cô nhìn anh chằm chằm, tức giận nói.
"Người phụ nữ kia chọn thời kỳ rụng trứng để gây chuyện, mục đích là muốn mang thai đứa bé của anh, không ngờ trời đất xui khiến mang thai con của Ôn Thiếu Hoa, em không phải cảm thấy rất buồn cười sao?"
"Có gì đáng cười, anh cười nữa đi ,em xắp chết đói rồi."
"Được, được,được, anh không cười, giờ anh đưa em đi ăn."
"Về nhà ăn đi, bộ dạng của chúng ta bây giờ rất nhếch nhác, đi chỗ nào cũng không được, hơn nữa em có chút mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi."
"Tùy ý bà xã." anh hôn một cái lên má cô một cái, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Sau khi xe khởi động, Tạ Thiên Ngưng lần nữa liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hoa, phát hiện hắn đã đi vào bệnh viện, vì vậy không nhìn nữa, trong lòng có chút phiền muộn.
Vừa rồi ánh mắt Ôn Thiếu Hoa thật rất đáng sợ, để trong lòng của cô có chút sợ, cảm giác hắn sẽ làm chuyện xấu gì đó.
Là cô suy nghĩ nhiều quá sao?
Hy vọng là do cô suy nghĩ nhiều quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.