Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 137: Phải tin tưởng anh
Tịch Mộng
31/03/2014
Trên đường trở về, trong lúc vô tình Phong Khải Trạch đi ngang qua cửa hàng bán hoa, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh phim nào đó, liền dừng xe lại đi vào cửa hàng hoa, không lựa chọn gì cứ để cho ông chủ gói 99 đóa hoa hồng.
Anh cũng thường thấy Cự Phong tặng hoa cho phụ nữ, nhưng hình như anh chưa có tặng hoa cho Thiên Ngưng, vậy hôm nay cứ đi tặng.
"Thưa ngài, 99 đóa hồng để tặng cho bạn gái của ngài đây, cô gái nào nhận được nhất định sẽ rất vui và cảm động lắm". Ông chủ đưa bó hoa, nhịn không được liền khen ngợi vài câu.
"Cám ơn!" Phong Khải Trạch vui vẻ trả tiền bó hoa rồi đi ra ngoài.
Một người đàn ông cầm bó hoa hồng lớn trong tay như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của người đi đường, tất cả cùng lộ vẻ mặt ngưỡng mộ về nữ chủ nhân của bó hoa này.
Đúng lúc Hồng Thi Na cùng bạn mình đi dạo phố gần đây, từ xa thấy Phong Khải Trạch đi từ trong cửa hàng ra cầm một bó hoa hồng, ánh sáng chợt lóe, nghĩ ra một kế, vì vậy lập tức quay sang nói với bạn mình: "Người kia là bạn của mình, mình đi qua nói chuyện với anh ấy, một hồi thấy mình cầm bó hoa hồng thì bạn lấy di động chụp lại, khi nào chụp xong thì lập tức trốn sang một bên. Nếu chụp đẹp, tiền công là mười vạn".
Sau khi nói xong, không đợi bạn mình trả lời cô vội vàng chạy tới.
Người bạn đang nghĩ đến tiền công mười vạn, lập tức cầm điện thoại mở phần chụp ảnh ra, dự định chụp một tấm hình đẹp nhất.
Phong Khải Trạch đang đi tới chỗ để xe, mọi chú ý đều đặt vào bó hoa hồng trong tay, trong đầu liền nghĩ đến sau khi Tạ Thiên Ngưng thấy bó hoa này sẽ có phản ứng thế nào, nhưng đột nhiên bó hoa hồng trong tay bị người khác lấy đi, làm anh rất kinh ngạc.
"Oa, hoa hồng đẹp quá, là tặng cho em à?" Hồng Thi Na vội vàng đi tới, không được phép của Phong Khải Trạch liền giành lấy bó hoa hồng trong tay anh, hai tay ôm chặt vào trong ngực, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Ca – Người ở đằng xa cầm lấy điện thoại chụp hết tình cảnh này, sau đó nhìn hình ảnh trong điện thoại, nở nụ cười vừa lòng, tiếp đó trốn sang một bên.
Hình ảnh Hồng Thi Na tươi cười hai tay cầm lấy hoa hồng, còn Phong Khải Trạch lộ nét mặt đầy kinh ngạc đứng trước mặt cô, không hề tức giận, thoạt nhìn giống như hai người đang yêu.
Do Phong Khải Trạch quá kinh ngạc nên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tình màn này, vừa vặn bị người khác chụp được mà không hề hay biết, lúc này anh bị Hồng Thi Na chọc giận đến bốc khói, nghiến răng nghiến lợi gào thét tên cô.
"HỒNG - THI - NA".
"Khải Trạch, em, em biết sai rồi, anh đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn em, hoa hồng này em trả cho anh là được". Hồng Thi Na liếc sang cách đó không xa, phát hiện không thấy bạn mình nữa trong lòng hiểu rõ việc đã hoàn thành, vì thế liền giả bộ sợ hãi đem hoa hồng trả lại.
"Hừ" Phong Khải Trạch phẫn nộ hừ một tiếng, cầm bó hoa hồng lại, nhưng không nhìn lấy một cái, trực tiếp đem hoa ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
"Anh -----" Hành động này làm Hồng Thi Na cực kỳ kinh ngạc, muốn hỏi vì sao nhưng lại không dám.
"Bó hoa đã bị bàn tay dơ bẩn của cô chạm qua, nên chỉ có thể ném vào thùng rác". Phong Khải Trạch đem hoa vứt đi, quay đầu lại trừng mắt nhìn Hồng Thi Na, nhịn không được châm biếm cô một câu.
"Khải Trạch, chẳng lẽ anh không cảm thấy lời nói này quá đáng rồi sao? Em biết anh không thích em, nhưng anh cũng đừng nên sỉ nhục em như vậy chứ?".
"Cô nên may mắn là tôi chỉ sỉ nhục ngoài miệng thôi, nếu cô còn làm những chuyện thật sự khiến tôi tức giận, tôi sẽ không chỉ nói chuyện thôi đâu".
"Anh ----" Hồng Thi Na rất tức giận, nhưng nghĩ kĩ lại, cảm thấy cứ tranh cãi thế đối với mình không ích lợi gì, bèn thay đổi bộ dạng dịu dàng như nước, điềm đạm đáng yêu nói: "Khải Trạch, em biết sai rồi, em chỉ muốn được ở cạnh anh chứ không có ý gì khác, vừa rồi là do em lỗ mãng mong anh tha thứ".
"Tôi không muốn nghe thêm lời nào nữa đâu." Phong Khải Trạch không muốn lãng phí thời gian với Hồng Thi Na, ngay sau đó đi ra xe mình, rất nhanh rời khỏi.
Cự Phong từng nói, cô Hồng Thi Na này không phải loại người tốt đẹp gì, cho nên không cần nói nhiều với cô ta, ngay cả một câu cô ta nói cũng không nên tin.
Vốn định tặng bó hoa hồng cho Thiên Ngưng, nhưng đều bị người đàn bà ghê tởm này phá hủy hết, đúng là đáng giận.
Hồng Thi Na nhìn xe Phong Khải Trạch từ từ đi xa, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, sau đó gọi điện cho bạn mình đi ra.
Người bạn nghe điện thoại, lập tức chạy đến, giơ ảnh chụp ra trước mặt cô, hưng phấn nói: "Thi Na, kết quả như vậy, có thể lấy được mười vạn không?".
"Không tệ, đem ảnh chụp gửi cho mình đi, rồi cho cậu mười vạn".
"Được".
Hồng Thi Na vừa nhận được ảnh chụp, lập tức phát tán trên mạng, còn cố ý viết rõ: Phong Khải Trạch tặng 99 đóa hoa hồng.
Tấm ảnh này vừa đưa lên trên mạng, lập tức thu hút sự chú ý của giới giải trí truyền thông, người người điên cuồng gửi, cuối cùng còn phát lên trên tiết mục giới giải trí, cực kỳ nóng bỏng. Cũng bởi vì phát tán tấm ảnh này, không ít người biết bộ mặt thật của Phong Khải Trạch.
Nhìn thấy kết quả như vậy, Hồng Thi Na cực kỳ khoái chí, dù sao đây cũng là kết quả cô mong muốn.
Nhưng cô lại không biết, hiệu quả như vậy lại dẫn đến hậu quả cực xấu.
Cự Phong vô tình thấy tấm ảnh này trên mạng, cực kỳ kinh ngạc, lập tức đem hình này chuyển qua web đen, để bảo vệ quyền riêng tư cho Phong Khải Trạch, một bên làm việc một bên sốt ruột gọi điện thoại cho Phong Khải Trạch, nói cho anh biết chuyện.
Vừa lúc này Phong Khải Trạch trở về nhà, theo lời thím Chu thì Tạ Thiên Ngưng ra ngoài ăn cơm cùng bạn, đoán ra người bạn này là Đinh Tiểu Nhiên, nên không lo lắng nhiều, dự định ở trong đại sảnh ngồi chờ cô về.
Tuy anh có bá đạo, nhưng cũng không muốn hạn chế chuyện đi lại của cô, ra ngoài ăn cơm đi dạo phố cùng bạn bè chỉ là chuyện bình thường.
Không lâu sau, di động trong túi vang lên, bèn lấy ra nhìn thấy số điện thoại gọi đến là của Cự Phong, lập tức nghe máy, sau khi nghe tin phía bên kia nói, liền đứng lên, sắc mặt thay đổi, lo lắng kèm theo phẫn nộ nói: "Lập tức đem tin này chuyển qua tin bí mật, phải dùng mọi cách để ngăn mọi thứ lại".
Sau khi nói xong Phong Khải Trạch tức giận cúp điện thoại, giận dữ đến mức hung hăng ném điện thoại lên trên sofa.
"Đáng ghét".
Hồng Thi Na chết tiệt này, thì ra vừa rồi cố ý cướp hoa hồng của anh, mục đích chính là muốn chụp bức ảnh như vậy.
Được, muốn đấu thì anh sẽ đấu tới cùng với cô.
Phong Khải Trạch cố gắng kìm chế cơn giận trong lòng, một lần nữa ngồi trên sofa cầm lấy điện thoại, sau đó gọi cho Hồng Thi Na.
Điện thoại vừa kết nối, không chờ đối phương mở miệng, anh ngầm nói: "Hồng Thi Na, cô muốn chơi với tôi sao? Tốt lắm, tôi sẽ chơi cùng cô, hãy chờ xem tôi bắt cô trả cái giá gấp mười lần cho chuyện lần này ".
Sau khi nói xong, đối phương còn chưa kịp nói một lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Hồng Thi Na vì chuyện tấm hình mà cảm thấy rất vui, đang cùng bạn mình uống cà phê ở trong quán, nhưng sau khi nhận được cuộc gọi của Phong Khải Trạch, vẻ mặt liền ãm đạm, trong lòng có một loại sợ hãi không hiểu.
Cô là thiên kim tập đoàn Hồng Thị, lại có quyền có thế, cho dù Phong Khải Trạch muốn động vào cô cũng không phải chuyện đơn giản, dù sao cô không chỉ có Hồng gia chống lưng, mà còn có Phong Gia Vinh.
Vì cái gì mà cô vẫn thấy sợ hãi a?
"Thi Na, bạn làm sao vậy?" Người bạn phát hiện sắc mặt cô không tốt, liền hỏi.
"Không có gì, uống cà phê đi." Hồng Thi Na thu hồi sợ hãi trong lòng, không để mình suy nghĩ qua nhiều, cô tin chắc mình không làm gì sai.
Cô không tố giác thân phận Tạ Thiên Ngưng cho Phong Gia Vinh biết là cực kỳ tốt bụng rồi, nên những việc nhỏ này cũng không quá đáng.
Tạ Thiên Ngưng cùng Đinh Tiểu Nhiên ăn cơm xong thì đi dạo chơi trên đường, đi qua giữa quảng trường thì thấy màn ảnh quảng cáo, đột nhiên Đinh Tiểu Nhiên dừng bước.
"Tiểu Nhiên, nhìn cái gì nữa đi thôi?" Tạ Thiên Ngưng nghi hoặc hỏi, vì thế cũng thuận mắt nhìn qua, phát hiện một màn ảnh siêu lớn, phát ảnh chụp Hồng Thi Na cầm hoa hồng, cười đến cực kỳ hạnh phúc, mà người đàn ông bên cạnh cô là Phong Khải Trạch.
Nhìn thấy một màn như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy mình sắp không thở nổi, ngực đau đến nói không được, giống như bị người ta lấy dao đâm vào thật mạnh, sau đó lại rút dao ra.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Đinh Tiểu Nhiên nhìn thấy sắc mặt Tạ Thiên Ngưng rất khó chịu, biết cô bị tấm ảnh này đả kích, vì thế đem tay che mắt cô, khuyên: "Thiên Ngưng, đừng nhìn, nhất định là bị giở trò rồi, đây ảnh do máy vi tính ghép lại, đừng nhìn".
Tạ Thiên Ngưng tách tay Đinh Tiểu Nhiên ra, tiếp tục trừng to mắt nhìn ảnh chụp, trên mặt nửa điểm biểu tình cũng không có, chỉ sững sờ không nói một câu.
Phản ứng cô như vậy càng làm Đinh Tiểu Nhiên thêm lo lắng, vì thế không ngừng nói vào bên tai cô: "Thiên Ngưng, rất nhiều chuyện không chỉ nhìn ngoài mặt, phải chứng kiến thì mới có thể tin tưởng, bức hình này căn bản không nói lên đều gì? Lúc trước có người nói Điền Vĩ cùng cô gái khác có mờ ám, mình không có tin, cả chính mình nhiều lần bắt gặp còn không tin, sau này anh ta muốn chia tay mình mới tin. Bạn phải học mình biết không, hãy cho Phong Khải Trạch một cơ hội giải thích mọi việc, không nên kết luận quá sớm. Chắc có người cố ý muốn phá hoại tình cảm của hai người, nên mới đăng ảnh chụp này".
"..........".
Tạ Thiên Ngưng vẫn im lặng không nói, chăm chú nhìn vào màn ảnh, bỗng nhiên ảnh chụp biến mất chỉ còn lại một màn hình đen tuyền.
"Oa, không còn a, có phải Phong Khải Trạch phát hiện chuyện này nên lập tức ngăn cản hay không, nói không chừng bây giờ còn đi tìm Hồng Thi Na tính sổ a?" Đinh Tiểu Nhiên suy đoán lung tung, nhưng đều là hướng mặt tốt để nói, mục đích không muốn Tạ Thiên Ngưng suy nghĩ quá nhiều.
Cô là người ngoài cuộc có thể nhìn ra, Phong Khải Trạch thật sự rất yêu Tạ Thiên Ngưng, một người đàn ông si tình như vậy, không thể nào làm chuyện đó.
"........" Tạ Thiên Ngưng vẫn trầm mặc, trong đầu nghĩ lại chuyện này.
Đúng là Hồng Thi Na đang giở trò quỷ sao?
Mặc kệ có phải hay không, cứ như Tiểu Nhiên nói, cô sẽ cho khỉ nhỏ một cơ hội giải thích, không nên chưa hỏi rõ đã định tội anh rồi.
Huống chi cô đã từng đồng ý anh, cho dù là tình cảnh gì đều phải tin tưởng anh.
Anh cũng thường thấy Cự Phong tặng hoa cho phụ nữ, nhưng hình như anh chưa có tặng hoa cho Thiên Ngưng, vậy hôm nay cứ đi tặng.
"Thưa ngài, 99 đóa hồng để tặng cho bạn gái của ngài đây, cô gái nào nhận được nhất định sẽ rất vui và cảm động lắm". Ông chủ đưa bó hoa, nhịn không được liền khen ngợi vài câu.
"Cám ơn!" Phong Khải Trạch vui vẻ trả tiền bó hoa rồi đi ra ngoài.
Một người đàn ông cầm bó hoa hồng lớn trong tay như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của người đi đường, tất cả cùng lộ vẻ mặt ngưỡng mộ về nữ chủ nhân của bó hoa này.
Đúng lúc Hồng Thi Na cùng bạn mình đi dạo phố gần đây, từ xa thấy Phong Khải Trạch đi từ trong cửa hàng ra cầm một bó hoa hồng, ánh sáng chợt lóe, nghĩ ra một kế, vì vậy lập tức quay sang nói với bạn mình: "Người kia là bạn của mình, mình đi qua nói chuyện với anh ấy, một hồi thấy mình cầm bó hoa hồng thì bạn lấy di động chụp lại, khi nào chụp xong thì lập tức trốn sang một bên. Nếu chụp đẹp, tiền công là mười vạn".
Sau khi nói xong, không đợi bạn mình trả lời cô vội vàng chạy tới.
Người bạn đang nghĩ đến tiền công mười vạn, lập tức cầm điện thoại mở phần chụp ảnh ra, dự định chụp một tấm hình đẹp nhất.
Phong Khải Trạch đang đi tới chỗ để xe, mọi chú ý đều đặt vào bó hoa hồng trong tay, trong đầu liền nghĩ đến sau khi Tạ Thiên Ngưng thấy bó hoa này sẽ có phản ứng thế nào, nhưng đột nhiên bó hoa hồng trong tay bị người khác lấy đi, làm anh rất kinh ngạc.
"Oa, hoa hồng đẹp quá, là tặng cho em à?" Hồng Thi Na vội vàng đi tới, không được phép của Phong Khải Trạch liền giành lấy bó hoa hồng trong tay anh, hai tay ôm chặt vào trong ngực, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Ca – Người ở đằng xa cầm lấy điện thoại chụp hết tình cảnh này, sau đó nhìn hình ảnh trong điện thoại, nở nụ cười vừa lòng, tiếp đó trốn sang một bên.
Hình ảnh Hồng Thi Na tươi cười hai tay cầm lấy hoa hồng, còn Phong Khải Trạch lộ nét mặt đầy kinh ngạc đứng trước mặt cô, không hề tức giận, thoạt nhìn giống như hai người đang yêu.
Do Phong Khải Trạch quá kinh ngạc nên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tình màn này, vừa vặn bị người khác chụp được mà không hề hay biết, lúc này anh bị Hồng Thi Na chọc giận đến bốc khói, nghiến răng nghiến lợi gào thét tên cô.
"HỒNG - THI - NA".
"Khải Trạch, em, em biết sai rồi, anh đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn em, hoa hồng này em trả cho anh là được". Hồng Thi Na liếc sang cách đó không xa, phát hiện không thấy bạn mình nữa trong lòng hiểu rõ việc đã hoàn thành, vì thế liền giả bộ sợ hãi đem hoa hồng trả lại.
"Hừ" Phong Khải Trạch phẫn nộ hừ một tiếng, cầm bó hoa hồng lại, nhưng không nhìn lấy một cái, trực tiếp đem hoa ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
"Anh -----" Hành động này làm Hồng Thi Na cực kỳ kinh ngạc, muốn hỏi vì sao nhưng lại không dám.
"Bó hoa đã bị bàn tay dơ bẩn của cô chạm qua, nên chỉ có thể ném vào thùng rác". Phong Khải Trạch đem hoa vứt đi, quay đầu lại trừng mắt nhìn Hồng Thi Na, nhịn không được châm biếm cô một câu.
"Khải Trạch, chẳng lẽ anh không cảm thấy lời nói này quá đáng rồi sao? Em biết anh không thích em, nhưng anh cũng đừng nên sỉ nhục em như vậy chứ?".
"Cô nên may mắn là tôi chỉ sỉ nhục ngoài miệng thôi, nếu cô còn làm những chuyện thật sự khiến tôi tức giận, tôi sẽ không chỉ nói chuyện thôi đâu".
"Anh ----" Hồng Thi Na rất tức giận, nhưng nghĩ kĩ lại, cảm thấy cứ tranh cãi thế đối với mình không ích lợi gì, bèn thay đổi bộ dạng dịu dàng như nước, điềm đạm đáng yêu nói: "Khải Trạch, em biết sai rồi, em chỉ muốn được ở cạnh anh chứ không có ý gì khác, vừa rồi là do em lỗ mãng mong anh tha thứ".
"Tôi không muốn nghe thêm lời nào nữa đâu." Phong Khải Trạch không muốn lãng phí thời gian với Hồng Thi Na, ngay sau đó đi ra xe mình, rất nhanh rời khỏi.
Cự Phong từng nói, cô Hồng Thi Na này không phải loại người tốt đẹp gì, cho nên không cần nói nhiều với cô ta, ngay cả một câu cô ta nói cũng không nên tin.
Vốn định tặng bó hoa hồng cho Thiên Ngưng, nhưng đều bị người đàn bà ghê tởm này phá hủy hết, đúng là đáng giận.
Hồng Thi Na nhìn xe Phong Khải Trạch từ từ đi xa, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, sau đó gọi điện cho bạn mình đi ra.
Người bạn nghe điện thoại, lập tức chạy đến, giơ ảnh chụp ra trước mặt cô, hưng phấn nói: "Thi Na, kết quả như vậy, có thể lấy được mười vạn không?".
"Không tệ, đem ảnh chụp gửi cho mình đi, rồi cho cậu mười vạn".
"Được".
Hồng Thi Na vừa nhận được ảnh chụp, lập tức phát tán trên mạng, còn cố ý viết rõ: Phong Khải Trạch tặng 99 đóa hoa hồng.
Tấm ảnh này vừa đưa lên trên mạng, lập tức thu hút sự chú ý của giới giải trí truyền thông, người người điên cuồng gửi, cuối cùng còn phát lên trên tiết mục giới giải trí, cực kỳ nóng bỏng. Cũng bởi vì phát tán tấm ảnh này, không ít người biết bộ mặt thật của Phong Khải Trạch.
Nhìn thấy kết quả như vậy, Hồng Thi Na cực kỳ khoái chí, dù sao đây cũng là kết quả cô mong muốn.
Nhưng cô lại không biết, hiệu quả như vậy lại dẫn đến hậu quả cực xấu.
Cự Phong vô tình thấy tấm ảnh này trên mạng, cực kỳ kinh ngạc, lập tức đem hình này chuyển qua web đen, để bảo vệ quyền riêng tư cho Phong Khải Trạch, một bên làm việc một bên sốt ruột gọi điện thoại cho Phong Khải Trạch, nói cho anh biết chuyện.
Vừa lúc này Phong Khải Trạch trở về nhà, theo lời thím Chu thì Tạ Thiên Ngưng ra ngoài ăn cơm cùng bạn, đoán ra người bạn này là Đinh Tiểu Nhiên, nên không lo lắng nhiều, dự định ở trong đại sảnh ngồi chờ cô về.
Tuy anh có bá đạo, nhưng cũng không muốn hạn chế chuyện đi lại của cô, ra ngoài ăn cơm đi dạo phố cùng bạn bè chỉ là chuyện bình thường.
Không lâu sau, di động trong túi vang lên, bèn lấy ra nhìn thấy số điện thoại gọi đến là của Cự Phong, lập tức nghe máy, sau khi nghe tin phía bên kia nói, liền đứng lên, sắc mặt thay đổi, lo lắng kèm theo phẫn nộ nói: "Lập tức đem tin này chuyển qua tin bí mật, phải dùng mọi cách để ngăn mọi thứ lại".
Sau khi nói xong Phong Khải Trạch tức giận cúp điện thoại, giận dữ đến mức hung hăng ném điện thoại lên trên sofa.
"Đáng ghét".
Hồng Thi Na chết tiệt này, thì ra vừa rồi cố ý cướp hoa hồng của anh, mục đích chính là muốn chụp bức ảnh như vậy.
Được, muốn đấu thì anh sẽ đấu tới cùng với cô.
Phong Khải Trạch cố gắng kìm chế cơn giận trong lòng, một lần nữa ngồi trên sofa cầm lấy điện thoại, sau đó gọi cho Hồng Thi Na.
Điện thoại vừa kết nối, không chờ đối phương mở miệng, anh ngầm nói: "Hồng Thi Na, cô muốn chơi với tôi sao? Tốt lắm, tôi sẽ chơi cùng cô, hãy chờ xem tôi bắt cô trả cái giá gấp mười lần cho chuyện lần này ".
Sau khi nói xong, đối phương còn chưa kịp nói một lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Hồng Thi Na vì chuyện tấm hình mà cảm thấy rất vui, đang cùng bạn mình uống cà phê ở trong quán, nhưng sau khi nhận được cuộc gọi của Phong Khải Trạch, vẻ mặt liền ãm đạm, trong lòng có một loại sợ hãi không hiểu.
Cô là thiên kim tập đoàn Hồng Thị, lại có quyền có thế, cho dù Phong Khải Trạch muốn động vào cô cũng không phải chuyện đơn giản, dù sao cô không chỉ có Hồng gia chống lưng, mà còn có Phong Gia Vinh.
Vì cái gì mà cô vẫn thấy sợ hãi a?
"Thi Na, bạn làm sao vậy?" Người bạn phát hiện sắc mặt cô không tốt, liền hỏi.
"Không có gì, uống cà phê đi." Hồng Thi Na thu hồi sợ hãi trong lòng, không để mình suy nghĩ qua nhiều, cô tin chắc mình không làm gì sai.
Cô không tố giác thân phận Tạ Thiên Ngưng cho Phong Gia Vinh biết là cực kỳ tốt bụng rồi, nên những việc nhỏ này cũng không quá đáng.
Tạ Thiên Ngưng cùng Đinh Tiểu Nhiên ăn cơm xong thì đi dạo chơi trên đường, đi qua giữa quảng trường thì thấy màn ảnh quảng cáo, đột nhiên Đinh Tiểu Nhiên dừng bước.
"Tiểu Nhiên, nhìn cái gì nữa đi thôi?" Tạ Thiên Ngưng nghi hoặc hỏi, vì thế cũng thuận mắt nhìn qua, phát hiện một màn ảnh siêu lớn, phát ảnh chụp Hồng Thi Na cầm hoa hồng, cười đến cực kỳ hạnh phúc, mà người đàn ông bên cạnh cô là Phong Khải Trạch.
Nhìn thấy một màn như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy mình sắp không thở nổi, ngực đau đến nói không được, giống như bị người ta lấy dao đâm vào thật mạnh, sau đó lại rút dao ra.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Đinh Tiểu Nhiên nhìn thấy sắc mặt Tạ Thiên Ngưng rất khó chịu, biết cô bị tấm ảnh này đả kích, vì thế đem tay che mắt cô, khuyên: "Thiên Ngưng, đừng nhìn, nhất định là bị giở trò rồi, đây ảnh do máy vi tính ghép lại, đừng nhìn".
Tạ Thiên Ngưng tách tay Đinh Tiểu Nhiên ra, tiếp tục trừng to mắt nhìn ảnh chụp, trên mặt nửa điểm biểu tình cũng không có, chỉ sững sờ không nói một câu.
Phản ứng cô như vậy càng làm Đinh Tiểu Nhiên thêm lo lắng, vì thế không ngừng nói vào bên tai cô: "Thiên Ngưng, rất nhiều chuyện không chỉ nhìn ngoài mặt, phải chứng kiến thì mới có thể tin tưởng, bức hình này căn bản không nói lên đều gì? Lúc trước có người nói Điền Vĩ cùng cô gái khác có mờ ám, mình không có tin, cả chính mình nhiều lần bắt gặp còn không tin, sau này anh ta muốn chia tay mình mới tin. Bạn phải học mình biết không, hãy cho Phong Khải Trạch một cơ hội giải thích mọi việc, không nên kết luận quá sớm. Chắc có người cố ý muốn phá hoại tình cảm của hai người, nên mới đăng ảnh chụp này".
"..........".
Tạ Thiên Ngưng vẫn im lặng không nói, chăm chú nhìn vào màn ảnh, bỗng nhiên ảnh chụp biến mất chỉ còn lại một màn hình đen tuyền.
"Oa, không còn a, có phải Phong Khải Trạch phát hiện chuyện này nên lập tức ngăn cản hay không, nói không chừng bây giờ còn đi tìm Hồng Thi Na tính sổ a?" Đinh Tiểu Nhiên suy đoán lung tung, nhưng đều là hướng mặt tốt để nói, mục đích không muốn Tạ Thiên Ngưng suy nghĩ quá nhiều.
Cô là người ngoài cuộc có thể nhìn ra, Phong Khải Trạch thật sự rất yêu Tạ Thiên Ngưng, một người đàn ông si tình như vậy, không thể nào làm chuyện đó.
"........" Tạ Thiên Ngưng vẫn trầm mặc, trong đầu nghĩ lại chuyện này.
Đúng là Hồng Thi Na đang giở trò quỷ sao?
Mặc kệ có phải hay không, cứ như Tiểu Nhiên nói, cô sẽ cho khỉ nhỏ một cơ hội giải thích, không nên chưa hỏi rõ đã định tội anh rồi.
Huống chi cô đã từng đồng ý anh, cho dù là tình cảnh gì đều phải tin tưởng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.