Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 267: Phỏng đoán chân tướng
Tịch Mộng
25/06/2014
Dư Tử Cường nói như vậy, mọi người đều nhất trí cho rằng bọn cướp chính là Ôn Thiếu Hoa, coi như còn nghi ngờ không muốn tin tưởng, cũng phải tin tưởng.
Tạ Thiên Ngưng nghĩ đến việc Ôn Thiếu Hoa tàn nhẫn như thế, cầm tiền xong đả thương người, nỗi oán hận trong lòng của cô đối với hắn ta cực kỳ lớn, vì vậy mắng, "Ôn Thiếu Hoa thật sự là quá ghê tởm, vì tiền mà dám làm ra chuyện như vậy, đáng đời cho anh ta."
"Không đúng, nếu Ôn Thiếu Hoa bị bắt, số tiền kia đâu rồi, số tiền ở đâu?" Đinh Tiểu Nhiên nghĩ tới khoản tiền kia, đến nay còn chưa thấy bóng dáng nó đâu, không thể không hoài nghi được.
"Đúng vậy, tiền đâu?" Đới Phương Dung cũng bắt đầu hoài nghi.
Bởi vì không nghĩ ra điểm này, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này có chút kỳ hoặc.
"Tại đồn cảnh sát người ta nói có người báo cho bọn họ biết địa điểm để bắt hắn ta, mọi người ai báo án?" Dư Tử Cường cũng bắt đầu hoài nghi chuyện này, mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng anh có thể khẳng định chắc chắn, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
"Tôi không có báo cảnh sát."
"Tôi không có."
"Tôi cũng vậy không có."
Đường Phi thấy tất cả mọi người đều không nhận mình báo cảnh sát, vì ẩn núp chính mình, cũng phủ nhận theo, "Tôi cũng vậy không có."
Hình như chuyện này đơn giản như trong tưởng tượng của hắn vậy, nguyên tưởng rằng Ôn Thiếu Hoa sau khi bị bắt sau, hắn sẽ lập tức chối bỏ trách nhiệm, vốn dĩ muốn xem tình thế trước mắt như thế nào, hình như có chút khó khăn, những người khác đầu hoài nghi, huống chi là Phong Khải Trạch.
Phong Khải Trạch không có trả lời về chuyện này, chỉ là nằm ở trên giường trầm mặc suy tư, đem chuyện này xâu chuỗi lại, đột nhiên thâm trầm hỏi một câu, "Rốt cuộc là ai báo cảnh sát?"
"Có phải là Phong Gia Vinh không?" Đới Phương Dung hồ nghi suy đoán loạn lên.
Tạ Thiên Ngưng cũng rất tán thành điểm này, "Chuyện này rất có thể, dù sao ông ta cũng biết về chuyện bắt cóc."
"Đúng là Phong Gia Vinh biết chuyện bắt cóc, nhưng ông ta cũng không thể nào biết chính xác địa điểm của bọn chúng được, thời gia Ôn Thiếu Hoa xuất hiện và thời gian cảnh sát đến cũng không cách xa nhau là mấy, cho nên người báo cảnh sát nhất định biết bọn cướp sẽ xuất hiện ở chỗ này, mà những người biết địa điểm đó trừ Thiên Ngưng chính ra thì chỉ có bọn cướp thôi, nếu như Thiên Ngưng không có báo cảnh sát, vậy thì chính là bọn cướp báo cảnh sát."Dư Tử Cường phân tích nói.
Đinh Tiểu Nhiên cũng không cho là như vậy, ban đầu phản bác anh, "Dư Tử Cường, đầu cậu có bệnh không vậy, bọn cướp làm sao có thể báo cảnh sát được, đây không phải là tự mình hại mình sao?"
"Tôi tuyệt đối không có báo cảnh sát, nhưng bọn cướp cũng không thể báo cảnh sát, điều này không phù hợp với Logic." Tạ Thiên Ngưng cũng cho là như vậy, cảm thấy không thể nào là bọn cướp báo cảnh sát, nhưng lại đoán không được là ai báo cảnh sát.
Dư Tử Cường khinh thường cười tà, châm chọc trả lời, "Sao lại không thể nào, nếu như bọn cướp không chỉ là một người thì sao?"
"Có ý gì?"
"Chính xác là bọn cướp không chỉ có một, tối thiểu có hai trở lên, một người muốn một mình nuốt luôn mười tỷ, bán đứng người khác, chuyện này cũng không phải là không có khả năng." Phong Khải Trạch đột nhiên thốt ra những lời này, làm Đường Phi sợ hết hồn, thật sự lo lắng bọn họ sẽ suy đoán ra mọi chuyện.
Xem ra hắn đã đi nhầm một nước cờ rồi, chính là không nên báo cảnh sát, khiến Ôn Thiếu Hoa bị bắt, cho nên mới lộ ra nhiều sơ hở như vậy, hắn nên lén lút chấm dứt Ôn Thiếu Hoa, như vậy thì thần không biết quỷ không hay rồi, hôm nay Ôn Thiếu Hoa bị tóm, ngộ nhỡ hắn ta khai ra hắn, coi như cảnh sát không có chứng cớ, không thể làm thế nào để bắt hắn, nhưng tuyệt đối không thể gạt được Phong Khải Trạch.
Đều do lòng dạ hắn không đủ ác độc, nên trong lúc chia tiền lúc giải quyết Ôn Thiếu Hoa mới đúng.
Thật là một lần sơ ý, liền có khả năng thua cả ván bài.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán chân tướng sự tình, không ai chú ý tới nét mặt khẩn trương của Đường Phi, hình như coi hắn như không khí.
"Con khỉ nhỏ, làm sao anh biết bọn cướp có hai người trở lên?" Tạ Thiên Ngưng ngồi ở mép giường, đau lòng nhìn gương mặt bị thương của anh, mỗi cái liếc mắt liền thống hận Ôn Thiếu Hoa một phần.
"Người đánh anh chính là Ôn Thiếu Hoa, tám phần không sai được, thế nhưng người cho anh lại là một người khác, về phần là ai, bây giờ anh vẫn chưa biết, chỉ là rất nhanh sẽ biết thối. Dư Tử Cường, làm phiền cậu giữ liên lạc với người trong đồn cảnh sát, cần phải tra từ trong miệng Ôn Thiếu Hoa ra đồng bọn của hắn là ai."
"Phong Đại Thiếu Gia, tôi nhớ ban đầu ——" Dư Tử Cường đột nhiên phát hiện trước khi Khải Trạch bị bắt mấy ngày có xảy ra chuyện, đột nhiên suy nghĩ, nhưng còn chưa nói hết câu lại bị cắt ngang.
"Cậu có thể không giúp, không có cậu, tôi cũng sẽ có biện pháp bắt Ôn Thiếu Hoa nói ra đáp án." Thái độ và giọng nói của Phong Khải Trạch đột nhiên trở nên lạnh lùng, hơn nữa còn rất nghiêm túc, không nhún nhường chút nào.
"Này, tôi nói Phong Đại Thiếu Gia, ban đầu anh làm tôi phải chật vật như vậy, hôm nay tôi giúp anh, anh không nói cảm ơn tôi còn chưa tính, dù sao cũng nên nể mặt tôi một tí chứ?"
"Ban đầu nếu như không phải là Thiên Ngưng giúp cậu, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy đâu, nếu như không phải trước đó cậu đến hôn lễ của tôi gây chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử với cậu như vậy."
"Dư Tử Cường, tôi cảm thấy được Phong Khải Trạch nói rất có đạo lý, ban đầu cậu phá hôn lễ nhà người ta, người ta quan ngươi mấy ngày, coi như là tiện nghi cho cậu rồi." Đinh Tiểu Nhiên cố ý đứng ở bên cạnh Phong Khải Trạch đối nghịch với Dư Tử Cường, cố gắng chọc tức anh.
"Thiên Ngưng, chị đến đây nói cho công bằng tí nào." Dư Tử Cường nói không lại bọn họ, chỉ cầu xin Tạ Thiên Ngưng ra tay.
Tạ Thiên Ngưng cười cười, cũng đứng về phía Phong Khải Trạch, "Tử Cường, em quên rồi ư, cái đó cũng là hôn lễ của chị, thiếu chút nữa em liền phá hư hôn lễ của chị, chuyện này không nên quân mất chứ?"
"Các người tính áp bức tôi, phải không?"
"Không phải áp bức cậu, chúng tôi chỉ nói sự thật, nói chuyện thẳng thắng cũng không được sao?" Đinh Tiểu Nhiên phản bác hùng hồn.
"Được, tôi...tôi là đàn ông chân chính kho so đo với phụ nữ."
"Tôi thấy cậu nói không lại nên tìm cái lỗ trốn đi thôi."
“Cô ——"
"Được rồi được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa, bây giờ chúng ta đang thảo luận chuyện bọn cướp, sao lại cứ nhắc mãi đến trước kia thế? Chuyện trước kia là quá khứ thì để cho nó là quá khứ đi, nhắc lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tử Cường, làm phiền em đến đồn cảnh sát vài chuyến rồi." Tạ Thiên Ngưng ra mặt điều binh, đối với đôi oan gia này tốt nhất là im lặng.
"Được, chuyện trước kia đúng là em không đúng, lần này xem như là em đền bù. Em sẽ nghĩ cách để Ôn Thiếu Hoa khai ra đồng bọn của hắn." Dư Tử Cường tự biết mình đuối lý, mới vừa rồi chẳng qua là muốn lái cá cười giỡn, nhưng mà bây giờ thấy không có ý nghĩa gì, bởi vì có người căn bản là không cười đùa nổi.
Đường Phi nghe thấy bọn họ nói muốn tra từ Ôn Thiếu Hoa ra, trong lòng hơi luống cuống, vì vậy chủ động chờ lệnh, "Thiếu gia, không bằng để tôi đến đồn cảnh sát một chuyến, giúp anh tìm hiểu mọi chuyện."
Hắn nhất định phải đến đồn cảnh sát một chuyến, chận miệng Ôn Thiếu Hoa lại, nếu không sẽ rắc rối lớn.
Vậy mà hắn không ngờ chính là, Phong Khải Trạch kiên quyết cự tuyệt, "Không cần, anh trở về bên cạnh Phong Gia Vinh đi, chỗ này không cần đến anh."
"Thiếu gia, tôi ——"
"Không cần nhiều lời, tôi không muốn gặp lại anh, cho nên anh không cần xuất hiện đến trườc mặt rôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
"Cậu thật sự hận tôi về chuyện kia sao?"
"Anh nên rõ tôi là loại người gì, một khắc kia anh bán đứng tôi, chúng ta liền không còn là bạn bè nữa rồi, tôi cũng không còn tin tưởng anh nữa, nhất là chuyện anh là với Thiên Ngưng, cà đời tôi cũng sẽ không tha thứ. Chuyện của tôi không cần anh xen vào, cũng không muốn anh xen vào, trở về làm tay sai đi."
Đường Phi bị lời này chọc giận, mặc kệ hắn dù cố gắng nhịn xuống nỗii tứcc giận này như thế nào, vẫn là nhịn không được, không vui chất vấn: "Cậu chỉ biết đứng trên lập trường của mình nghĩ, vậy cậu có đứng trên lập trường của tôi mà nghĩ không?"
Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh, giễu cợt hỏi ngược lại: "Vậy còn anh, anh có đứng ở lập trường của tôi mà nghĩ không?"
"Tôi ——"
"Cho tới bây giờ anh cũng không đứng trên lập trường của tôi mà suy nghĩ, thì sao tôi lại phải đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ? Anh biết rõ Thiên Ngưng đối với tôi quan trọng như thế nào, nhưng anh lại nhất định động vào cô ấy, còn nói lung tung với cô ấy, thiếu chút nữa làm cho chúng ta sinh ra hiểu lầm. Chuyện trước kia tôi chưa tính sổ với anh, anh lại muốn tôi đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ, quả thực là buồn cười."
"Tôi làm tất cả những điều này đều là do bất đắc dĩ, Phong tiên sinh muốn tôi làm như vậy, tôi không thể không làm, chuyện này không thể hoàn toàn trách tôi được."
"Đúng, cái này không thể hoàn toàn trách anh, nếu Phong Gia Vinh muốn anh làm cái gì anh sẽ làm cái đó, vậy anh cứ tiếp tục trở lại bên cạnh ông ta, làm một con chó trung thành, không cần ở chỗ này của tôi nói lung tung."
"Giữa chúng ta thật sự nhất định như vầy phải không?"
"Giữa chúng ta chỉ có thể như vậy. Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa."
Phong Khải Trạch thái độ rất cứng rắn và vô tình, khiến trong lòng Đường Phi bị đả kích thật lớn, trước kia còn có chút hối hận bắt cóc khi bắt cóc anh, nhưng hiện tại không hối hận chút nào, vì vậy không hề ăn nói khép nép nữa, nghiêm túc nói: "Được, từ nay về sau tôi sẽ không tới tìm cậu nữa."
"Dù là Phong Gia Vinh cho anh đi đến, anh cũng đừng ."
"Anh ——"
"Cút."
"Được, tôi đi." Đường Phi thật sự tức không nhịn nổi, tức giận đá cánh cửa ra, bây giờ vừa tức vừa gấp gáp, vẫn còn rất khẩn trương. Hiện tai Phong Khải Trạch chán ghét hắn như vậy, nếu như mà biết rõ chuyện bắt cóc có liên qun đến hắn, đây chẳng phải là càng hận hắn hơn sao?
Giấy cuối cùng cũng không gói được lửa, doạ lấy Ôn Thiếu Hoa, chỉ sợ không bao lâu hắn liền đem toàn bộ mọi chuyện khai ra, mặc dù cảnh sát không có chứng cớ bắt giữ hắn, nhưng Phong Khải Trạch nhất định sẽ hoài nghi hắn, đến lúc đó coi như hắn có tiền cũng không xài được, hắn phải đến đó ngay lập tức mới được.
Đường Phi đi, Phong Khải Trạch cũng không để ở trong lòng, tiếp tục suy nghĩ về vụ bắt cóc lần này, quyết định tra ra từ đầu, "Dư Tử Cường, cậu biết những người trong hắc đạo không?"
"Em cũng biết một chút, chỉ là cũng không quá quen, theo chân bọn họ không nhiều. Phong Đại Thiếu Gia, thế nào đột nhiên lại hỏi người trong hắc đạo, chẳng lẽ anh muốn người trong hắc đạo làm giùm sao?" Dư Tử Cường hồ nghi suy đoán.
Tạ Thiên Ngưng nghe thấy thế, lập tức phản đối, "Không được, con khỉ nhỏ, mặc kệ anh muốn làm gì, cũng không được dính dáng đến người của hắc đạo, nếu không sẽ rất phiền toái .".
"Em đừng nghe Dư Tử Cường nói bừa, anh chỉ muốn tìm một người, một người trước ngực có xăm hình một con rồng lửa. Chính là người đã đánh anh hôn mê, bọn họ cùng bọn cướp nhất định có liên quan, anh muốn từ bọn họ điều tra ra."
Mọi việc dính đến vụ bắt cóc lần này, một chút anh đều không bỏ qua.
Tạ Thiên Ngưng nghĩ đến việc Ôn Thiếu Hoa tàn nhẫn như thế, cầm tiền xong đả thương người, nỗi oán hận trong lòng của cô đối với hắn ta cực kỳ lớn, vì vậy mắng, "Ôn Thiếu Hoa thật sự là quá ghê tởm, vì tiền mà dám làm ra chuyện như vậy, đáng đời cho anh ta."
"Không đúng, nếu Ôn Thiếu Hoa bị bắt, số tiền kia đâu rồi, số tiền ở đâu?" Đinh Tiểu Nhiên nghĩ tới khoản tiền kia, đến nay còn chưa thấy bóng dáng nó đâu, không thể không hoài nghi được.
"Đúng vậy, tiền đâu?" Đới Phương Dung cũng bắt đầu hoài nghi.
Bởi vì không nghĩ ra điểm này, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này có chút kỳ hoặc.
"Tại đồn cảnh sát người ta nói có người báo cho bọn họ biết địa điểm để bắt hắn ta, mọi người ai báo án?" Dư Tử Cường cũng bắt đầu hoài nghi chuyện này, mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng anh có thể khẳng định chắc chắn, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
"Tôi không có báo cảnh sát."
"Tôi không có."
"Tôi cũng vậy không có."
Đường Phi thấy tất cả mọi người đều không nhận mình báo cảnh sát, vì ẩn núp chính mình, cũng phủ nhận theo, "Tôi cũng vậy không có."
Hình như chuyện này đơn giản như trong tưởng tượng của hắn vậy, nguyên tưởng rằng Ôn Thiếu Hoa sau khi bị bắt sau, hắn sẽ lập tức chối bỏ trách nhiệm, vốn dĩ muốn xem tình thế trước mắt như thế nào, hình như có chút khó khăn, những người khác đầu hoài nghi, huống chi là Phong Khải Trạch.
Phong Khải Trạch không có trả lời về chuyện này, chỉ là nằm ở trên giường trầm mặc suy tư, đem chuyện này xâu chuỗi lại, đột nhiên thâm trầm hỏi một câu, "Rốt cuộc là ai báo cảnh sát?"
"Có phải là Phong Gia Vinh không?" Đới Phương Dung hồ nghi suy đoán loạn lên.
Tạ Thiên Ngưng cũng rất tán thành điểm này, "Chuyện này rất có thể, dù sao ông ta cũng biết về chuyện bắt cóc."
"Đúng là Phong Gia Vinh biết chuyện bắt cóc, nhưng ông ta cũng không thể nào biết chính xác địa điểm của bọn chúng được, thời gia Ôn Thiếu Hoa xuất hiện và thời gian cảnh sát đến cũng không cách xa nhau là mấy, cho nên người báo cảnh sát nhất định biết bọn cướp sẽ xuất hiện ở chỗ này, mà những người biết địa điểm đó trừ Thiên Ngưng chính ra thì chỉ có bọn cướp thôi, nếu như Thiên Ngưng không có báo cảnh sát, vậy thì chính là bọn cướp báo cảnh sát."Dư Tử Cường phân tích nói.
Đinh Tiểu Nhiên cũng không cho là như vậy, ban đầu phản bác anh, "Dư Tử Cường, đầu cậu có bệnh không vậy, bọn cướp làm sao có thể báo cảnh sát được, đây không phải là tự mình hại mình sao?"
"Tôi tuyệt đối không có báo cảnh sát, nhưng bọn cướp cũng không thể báo cảnh sát, điều này không phù hợp với Logic." Tạ Thiên Ngưng cũng cho là như vậy, cảm thấy không thể nào là bọn cướp báo cảnh sát, nhưng lại đoán không được là ai báo cảnh sát.
Dư Tử Cường khinh thường cười tà, châm chọc trả lời, "Sao lại không thể nào, nếu như bọn cướp không chỉ là một người thì sao?"
"Có ý gì?"
"Chính xác là bọn cướp không chỉ có một, tối thiểu có hai trở lên, một người muốn một mình nuốt luôn mười tỷ, bán đứng người khác, chuyện này cũng không phải là không có khả năng." Phong Khải Trạch đột nhiên thốt ra những lời này, làm Đường Phi sợ hết hồn, thật sự lo lắng bọn họ sẽ suy đoán ra mọi chuyện.
Xem ra hắn đã đi nhầm một nước cờ rồi, chính là không nên báo cảnh sát, khiến Ôn Thiếu Hoa bị bắt, cho nên mới lộ ra nhiều sơ hở như vậy, hắn nên lén lút chấm dứt Ôn Thiếu Hoa, như vậy thì thần không biết quỷ không hay rồi, hôm nay Ôn Thiếu Hoa bị tóm, ngộ nhỡ hắn ta khai ra hắn, coi như cảnh sát không có chứng cớ, không thể làm thế nào để bắt hắn, nhưng tuyệt đối không thể gạt được Phong Khải Trạch.
Đều do lòng dạ hắn không đủ ác độc, nên trong lúc chia tiền lúc giải quyết Ôn Thiếu Hoa mới đúng.
Thật là một lần sơ ý, liền có khả năng thua cả ván bài.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán chân tướng sự tình, không ai chú ý tới nét mặt khẩn trương của Đường Phi, hình như coi hắn như không khí.
"Con khỉ nhỏ, làm sao anh biết bọn cướp có hai người trở lên?" Tạ Thiên Ngưng ngồi ở mép giường, đau lòng nhìn gương mặt bị thương của anh, mỗi cái liếc mắt liền thống hận Ôn Thiếu Hoa một phần.
"Người đánh anh chính là Ôn Thiếu Hoa, tám phần không sai được, thế nhưng người cho anh lại là một người khác, về phần là ai, bây giờ anh vẫn chưa biết, chỉ là rất nhanh sẽ biết thối. Dư Tử Cường, làm phiền cậu giữ liên lạc với người trong đồn cảnh sát, cần phải tra từ trong miệng Ôn Thiếu Hoa ra đồng bọn của hắn là ai."
"Phong Đại Thiếu Gia, tôi nhớ ban đầu ——" Dư Tử Cường đột nhiên phát hiện trước khi Khải Trạch bị bắt mấy ngày có xảy ra chuyện, đột nhiên suy nghĩ, nhưng còn chưa nói hết câu lại bị cắt ngang.
"Cậu có thể không giúp, không có cậu, tôi cũng sẽ có biện pháp bắt Ôn Thiếu Hoa nói ra đáp án." Thái độ và giọng nói của Phong Khải Trạch đột nhiên trở nên lạnh lùng, hơn nữa còn rất nghiêm túc, không nhún nhường chút nào.
"Này, tôi nói Phong Đại Thiếu Gia, ban đầu anh làm tôi phải chật vật như vậy, hôm nay tôi giúp anh, anh không nói cảm ơn tôi còn chưa tính, dù sao cũng nên nể mặt tôi một tí chứ?"
"Ban đầu nếu như không phải là Thiên Ngưng giúp cậu, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy đâu, nếu như không phải trước đó cậu đến hôn lễ của tôi gây chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử với cậu như vậy."
"Dư Tử Cường, tôi cảm thấy được Phong Khải Trạch nói rất có đạo lý, ban đầu cậu phá hôn lễ nhà người ta, người ta quan ngươi mấy ngày, coi như là tiện nghi cho cậu rồi." Đinh Tiểu Nhiên cố ý đứng ở bên cạnh Phong Khải Trạch đối nghịch với Dư Tử Cường, cố gắng chọc tức anh.
"Thiên Ngưng, chị đến đây nói cho công bằng tí nào." Dư Tử Cường nói không lại bọn họ, chỉ cầu xin Tạ Thiên Ngưng ra tay.
Tạ Thiên Ngưng cười cười, cũng đứng về phía Phong Khải Trạch, "Tử Cường, em quên rồi ư, cái đó cũng là hôn lễ của chị, thiếu chút nữa em liền phá hư hôn lễ của chị, chuyện này không nên quân mất chứ?"
"Các người tính áp bức tôi, phải không?"
"Không phải áp bức cậu, chúng tôi chỉ nói sự thật, nói chuyện thẳng thắng cũng không được sao?" Đinh Tiểu Nhiên phản bác hùng hồn.
"Được, tôi...tôi là đàn ông chân chính kho so đo với phụ nữ."
"Tôi thấy cậu nói không lại nên tìm cái lỗ trốn đi thôi."
“Cô ——"
"Được rồi được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa, bây giờ chúng ta đang thảo luận chuyện bọn cướp, sao lại cứ nhắc mãi đến trước kia thế? Chuyện trước kia là quá khứ thì để cho nó là quá khứ đi, nhắc lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tử Cường, làm phiền em đến đồn cảnh sát vài chuyến rồi." Tạ Thiên Ngưng ra mặt điều binh, đối với đôi oan gia này tốt nhất là im lặng.
"Được, chuyện trước kia đúng là em không đúng, lần này xem như là em đền bù. Em sẽ nghĩ cách để Ôn Thiếu Hoa khai ra đồng bọn của hắn." Dư Tử Cường tự biết mình đuối lý, mới vừa rồi chẳng qua là muốn lái cá cười giỡn, nhưng mà bây giờ thấy không có ý nghĩa gì, bởi vì có người căn bản là không cười đùa nổi.
Đường Phi nghe thấy bọn họ nói muốn tra từ Ôn Thiếu Hoa ra, trong lòng hơi luống cuống, vì vậy chủ động chờ lệnh, "Thiếu gia, không bằng để tôi đến đồn cảnh sát một chuyến, giúp anh tìm hiểu mọi chuyện."
Hắn nhất định phải đến đồn cảnh sát một chuyến, chận miệng Ôn Thiếu Hoa lại, nếu không sẽ rắc rối lớn.
Vậy mà hắn không ngờ chính là, Phong Khải Trạch kiên quyết cự tuyệt, "Không cần, anh trở về bên cạnh Phong Gia Vinh đi, chỗ này không cần đến anh."
"Thiếu gia, tôi ——"
"Không cần nhiều lời, tôi không muốn gặp lại anh, cho nên anh không cần xuất hiện đến trườc mặt rôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
"Cậu thật sự hận tôi về chuyện kia sao?"
"Anh nên rõ tôi là loại người gì, một khắc kia anh bán đứng tôi, chúng ta liền không còn là bạn bè nữa rồi, tôi cũng không còn tin tưởng anh nữa, nhất là chuyện anh là với Thiên Ngưng, cà đời tôi cũng sẽ không tha thứ. Chuyện của tôi không cần anh xen vào, cũng không muốn anh xen vào, trở về làm tay sai đi."
Đường Phi bị lời này chọc giận, mặc kệ hắn dù cố gắng nhịn xuống nỗii tứcc giận này như thế nào, vẫn là nhịn không được, không vui chất vấn: "Cậu chỉ biết đứng trên lập trường của mình nghĩ, vậy cậu có đứng trên lập trường của tôi mà nghĩ không?"
Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh, giễu cợt hỏi ngược lại: "Vậy còn anh, anh có đứng ở lập trường của tôi mà nghĩ không?"
"Tôi ——"
"Cho tới bây giờ anh cũng không đứng trên lập trường của tôi mà suy nghĩ, thì sao tôi lại phải đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ? Anh biết rõ Thiên Ngưng đối với tôi quan trọng như thế nào, nhưng anh lại nhất định động vào cô ấy, còn nói lung tung với cô ấy, thiếu chút nữa làm cho chúng ta sinh ra hiểu lầm. Chuyện trước kia tôi chưa tính sổ với anh, anh lại muốn tôi đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ, quả thực là buồn cười."
"Tôi làm tất cả những điều này đều là do bất đắc dĩ, Phong tiên sinh muốn tôi làm như vậy, tôi không thể không làm, chuyện này không thể hoàn toàn trách tôi được."
"Đúng, cái này không thể hoàn toàn trách anh, nếu Phong Gia Vinh muốn anh làm cái gì anh sẽ làm cái đó, vậy anh cứ tiếp tục trở lại bên cạnh ông ta, làm một con chó trung thành, không cần ở chỗ này của tôi nói lung tung."
"Giữa chúng ta thật sự nhất định như vầy phải không?"
"Giữa chúng ta chỉ có thể như vậy. Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa."
Phong Khải Trạch thái độ rất cứng rắn và vô tình, khiến trong lòng Đường Phi bị đả kích thật lớn, trước kia còn có chút hối hận bắt cóc khi bắt cóc anh, nhưng hiện tại không hối hận chút nào, vì vậy không hề ăn nói khép nép nữa, nghiêm túc nói: "Được, từ nay về sau tôi sẽ không tới tìm cậu nữa."
"Dù là Phong Gia Vinh cho anh đi đến, anh cũng đừng ."
"Anh ——"
"Cút."
"Được, tôi đi." Đường Phi thật sự tức không nhịn nổi, tức giận đá cánh cửa ra, bây giờ vừa tức vừa gấp gáp, vẫn còn rất khẩn trương. Hiện tai Phong Khải Trạch chán ghét hắn như vậy, nếu như mà biết rõ chuyện bắt cóc có liên qun đến hắn, đây chẳng phải là càng hận hắn hơn sao?
Giấy cuối cùng cũng không gói được lửa, doạ lấy Ôn Thiếu Hoa, chỉ sợ không bao lâu hắn liền đem toàn bộ mọi chuyện khai ra, mặc dù cảnh sát không có chứng cớ bắt giữ hắn, nhưng Phong Khải Trạch nhất định sẽ hoài nghi hắn, đến lúc đó coi như hắn có tiền cũng không xài được, hắn phải đến đó ngay lập tức mới được.
Đường Phi đi, Phong Khải Trạch cũng không để ở trong lòng, tiếp tục suy nghĩ về vụ bắt cóc lần này, quyết định tra ra từ đầu, "Dư Tử Cường, cậu biết những người trong hắc đạo không?"
"Em cũng biết một chút, chỉ là cũng không quá quen, theo chân bọn họ không nhiều. Phong Đại Thiếu Gia, thế nào đột nhiên lại hỏi người trong hắc đạo, chẳng lẽ anh muốn người trong hắc đạo làm giùm sao?" Dư Tử Cường hồ nghi suy đoán.
Tạ Thiên Ngưng nghe thấy thế, lập tức phản đối, "Không được, con khỉ nhỏ, mặc kệ anh muốn làm gì, cũng không được dính dáng đến người của hắc đạo, nếu không sẽ rất phiền toái .".
"Em đừng nghe Dư Tử Cường nói bừa, anh chỉ muốn tìm một người, một người trước ngực có xăm hình một con rồng lửa. Chính là người đã đánh anh hôn mê, bọn họ cùng bọn cướp nhất định có liên quan, anh muốn từ bọn họ điều tra ra."
Mọi việc dính đến vụ bắt cóc lần này, một chút anh đều không bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.