Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 73: Thật là mất mặt
Tịch Mộng
29/03/2014
Sau khi Tạ Minh San theo Ôn Thiếu Hoa rời khỏi tiệm cắt tóc thì dừng bước, trong mắt mang theo ưu thương, ngẩng đầu lên nhìn khu khách quý ở tầng hai tiệm cắt tóc, dáng vẻ vô cùng buồn phiền, tự trách : "Thiếu Hoa, chúng ta đối xử với chị họ như vậy có hơi quá đáng không ? Chị ấy vì anh mà nỗ lực mười năm, đột nhiên không còn gì cả, chúng ta cũng nên thông cảm với chị ấy nhiều hơn mới đúng."
Nếu muốn hoàn toàn thắng được Tạ Thiên Ngưng thì nhất định phải thắng từ bản chất. Mà bản chất này chính là để Ôn Thiếu Hoa biết được không chỉ vẻ bề ngoài mà cô ta còn là người phụ nữ có lòng dạ tốt.
Cô biết mình không lương thiện gì, nhưng cô vẫn phải giả vờ lương thiện.
Nếu như cô quá lương thiện thì sẽ không có tất cả hạnh phúc như ngày hôm nay, cho nên cô nhất định phải lòng dạ ác độc hơn nữa.
Con người không thể quá lương thiện, bởi vì lương thiện có nghĩa là mất tất cả.
Ôn Thiếu hoa bị vẻ ngoài hiền lành của Tạ Minh San lừa gạt. Cô ta càng tỏ ra hiểu lòng người, hắn sẽ càng đau lòng mà chán ghét Tạ Thiên Ngưng hơn.
Hắn vươn tay, thương tiếc chạm vào mặt cô, ôn nhu nói : " Về sau đừng ở trước mặt anh mà nói giúp cho chị họ em, biết không ?"
"Nhưng mà_______"
"Không có nhưng mà, cô ta là loại người gì anh biết rất rõ. Mặc kệ em nói tốt bao nhiêu cho cô ta thì cũng không thể che dấu được lòng dạ độc ác của cô ta. Cũng may hiện giờ cô ta đã chuyển ra khỏi nhà em, bằng không anh sẽ bảo em chuyển đi, tránh bị cô ta bắt nạt."
"Thiếu Hoa --"
"Được rồi, đừng để Tạ Thiên Ngưng ảnh hưởng đến tâm tình nữa, lát nữa chúng ta còn một buổi tiệc cần phải tham gia, đi thôi. Anh không hy vọng bạn gái mang vẻ mặt buồn rầu đi dự với mình đâu chứ?"
Tạ Minh San cười dịu dàng, sau đó gật gật đầu, kéo lấy cánh tay Ôn Thiếu Hoa, cùng hắn tiến về phía trước.
Hiệu quả đã đạt được thì cũng nên có chừng mực thôi.
Dù sao cô cũng chưa nói gì, toàn bộ đều do hắn nói mà thôi. Hơn nữa, cô đã che dấu tất cả rất tốt. Sở dĩ hôm nay Tạ Thiên Ngưng tới tiệm cắt tóc, chắc chắn là muốn chứng tỏ cô ta có thể đoạt lại Ôn Thiếu Hoa, cho nên cô nhất định phải luôn luôn cảnh giác mới được.
Chỉ cần còn chưa cử hành hôn lễ, nơi nào cô cũng phải cẩn thận. Tạ Minh San xem Tạ Thiên Ngưng như là kẻ địch lớn nhất, luôn luôn đề phòng .
Bởi vì trong lòng Tạ Thiên Ngưng có một ham muốn mãnh liệt, làm chuyện gì cũng không từ bỏ, phối hợp rất tốt, trong lòng không ngừng nói với chính mình, nhất định phải kéo Tạ Minh San xuống dưới.
Từ sau khi quyết định buông tay, tuy cô còn đau lòng, nhưng không hề dự định cướp Ôn Thiếu Hoa về. Nhất là khi nghe xong những lời của Phong Khải Trạch, cô càng thận trọng với hôn nhân hơn.
Tùy tiện lấy chồng, hoặc liều chết nắm lấy một người đàn ông không yêu cô, hôn nhân như vậy tuyệt đối là bi kịch.
Cô không phải đứa ngu, sẽ không để cho bản thân rơi vào bi kịch, bởi vì cô thích hài kịch.
Lúc này, cô bé gội đầu lấy ra một chai dầu gội, đang định đổ lên trên tay.
Tạ Thiên Ngưng nhìn chai dầu gội đầu kia, lập tức ngồi dậy hô to một tiếng: "Không được dùng nhãn hiệu dầu gội đầu đó gội đầu cho tôi."
Cô bé gội đầu có một chút hoảng sợ, run rẩy cất dầu gội đi, nhanh chóng hỏi :"Tiểu thư, xin hỏi cô thích loại nhãn hiệu dầu gội nào?"
Vị khách hàng này có quan hệ với tập đoàn Phong thị, cho nên cái gì cô cũng dùng loại tốt nhất.
Nhưng không nghĩ tới, cô ấy lại không thích nhãn hiệu dầu gội này.
Vậy thì cứ để cô ấy quyết định hết đi.
"Ngọai trừ không thích nhãn hiệu kia, loại khác tôi đều thích." Tạ Thiên Ngưng tức giận đáp lại một câu, sau đó lại nằm xuống.
Đó là nhãn hiệu Ôn Thiếu Hoa thích dùng, cô cương quyết không dùng đến. Cái gì hắn thích, cô đều không thích.
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ không vì chuyện Ôn Thiếu Hoa bỏ rơi cô mà khổ sở chút xíu nào, vì tên đàn ông như vậy không đáng.
"A...." cô bé gội đầu đáp lời, sau đó chọn loại dầu gội khác, gội đầu cho cô thật cẩn thận.
Lúc này, có một chàng trai trẻ đi tới, nhỏ giọng nói vào bên tai cô bé gội đầu, hình như đang nói chuyện gì đó rất quan trọng.
"Nhớ kỹ, không được ở trước mặt cô ấy nhắc tới bốn chữ ‘Phong thị đế quốc ’."
"Vì sao?" Cô bé gội đầu cũng hạ thấp giọng hỏi, vẻ mặt nghi hoặc.
"Đây là chuyện cấp trên giao phó, đừng hỏi quá nhiều hãy chú ý một chút."
"Dạ..."
Chàng trai trẻ nói xong liền đi khỏi khu gội đầu.
Cô bé gội đầu tiếp tục làm chuyện của mình.
Tạ Thiên Ngưng nằm bên cạnh, không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chẳng qua cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện bọn họ nói.
Có lẽ là một vài việc riêng của nhân viên, không có quan hệ đến cô, không nghe cũng được.
"Tiểu thư, nếu thấy nước quá nóng thì nói một tiếng, em sẽ điều chỉnh lại nước ấm."
"Tôi không phải người hay bắt bẻ, cứ làm cho tốt đi, em không cần quá căng thẳng. Nói thật đây là lần đầu tiên tôi để người khác gội đầu cho tôi, cảm giác có chút là lạ, ha ha." Tạ Thiên Ngưng cảm giác được tay cô bé gội đầu đang run rẩy, vì thế nở một nụ cười rực rỡ với cô bé, hi vọng cô bé không cần căng thẳng như thế nữa.
Cô không phải cọp mẹ, có cần hoảng sợ như thế không?
Có điều cô cũng thấy hơi căng thẳng.
"Tới vài lần thì sẽ quen dần, hơn nữa mát xa đầu rất có lợi cho cơ thể."
Nghe xong những lời này, cô bé gội đầu có chút thả lỏng, chăm chú làm việc, không còn căng thẳng như thế nữa.
Tạ Thiên Ngưng không nói nữa, đột nhiên nhớ tới Phong Khải Trạch đã đi lâu rồi, đến giờ còn chưa trở lại, trong đầu có chút hoài nghi.
Người đàn ông này sẽ không mượn lý do đi toilet, bỏ cô ở đây mà trốn đi chứ. Vậy chi phí ở đây chẳng phải là để cô trả hết ư?
Để cô trả cũng không sao, mấu chốt là cô không mang theo tiền.
Đây là một vấn đề lớn, nếu không giải quyết được vấn đề này, đợi lát nữa chẳng phải là cô mất hết mặt mũi sao?
Vốn dĩ Tạ Thiên Ngưng đang vui vẻ làm tóc, hiện tại chỉ vì không thấy Phong Khải Trạch mà trong lòng hoang mang rối loạn, sợ anh thật sự sẽ bỏ cô lại.
Sau khi cô bé gội đầu làm sạch tóc cho cô, lấy khăn bọc lại rồi lễ phép nói: "Tiểu thư, đã gội đầu xong, chúng ta ra ngoài đi."
"Ừ..."
Tạ Thiên Ngưng mang theo tâm trạng bất an không yên ra khỏi chỗ gội đầu. Cô bé gội đầu dẫn cô ngồi xuống trước gương, trong đầu cô càng ngày càng căng thẳng.
Tên Phong Khải Trạch này, rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?
Cô vội vàng vội vàng.
Dưới tình thế cấp bách, đành phải hỏi cô bé gội đầu ở bên cạnh.
"Này cô, xin hỏi cô có biết vị tiên sinh đi cùng với tôi ở đâu không ?"
"Thực xin lỗi, tôi không biết vị tiên sinh cùng tới với cô là ai."
"Là một người đàn ông đẹp trai cao ráo, lúc nào cũng nghiêm chỉnh, thường xuyên nghiêm mặt."
"Thực xin lỗi, mỗi ngày đều có rất nhiều người đàn ông đẹp trai cao ráo dẫn bạn gái mình tới nơi này làm tóc, dáng vẻ nghiêm túc thì ở nơi này cực kỳ nhiều, cho nên tôi không biết cô đang muốn ám chỉ người nào." Cô bé gội đầu lau tóc cho Tạ Thiên Ngưng vừa lễ phép trả lời.
Ở trong này thường xuyên nhìn thấy người giàu có, cao to, đẹp trai hay đến. Nếu không phải khách quen, thật đúng là không biết lắm.
"À...." Tạ Thiên Ngưng đáp lại một tiếng, sau đó thở dài nặng nề. Trong lòng đang muốn mắng Phong Khải Trạch mấy lần thì không ngờ phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Em tìm anh sao?"
Phong Khải Trạch ngồi ở phía sau, đang mở một tờ báo thật to ra che khuất chính mình, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không nhìn thấy anh.
Cô gái này cũng có lúc đi tìm anh, không tệ không tệ.
Tạ Thiên Ngưng nghe được giọng nói, lập tức đứng dậy, quay đầu lại liền thấy người ở đằng sau tờ báo, sau đó thở phì phì đi tới, đoạt lấy tờ báo của anh, tức giận chất vấn : "Không phải là anh bỏ tôi lại, còn mình chạy trốn sao?"
"Có khi nào anh nói qua là bỏ em lại còn mình chạy đi không? Nếu nói anh chạy trốn, sao còn ở đây chứ?" Vẻ mặt anh không chút thay đổi mà hỏi lại, cảm thấy không nói nên lời với chất vấn không ra sao cả của cô.
Cho dù có bỏ người nào lại, thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại cô. (vinhanh: chết mất haha…..)
Thật không biết trong đầu cô gái này đang nghĩ cái gì?
"Tôi, tôi nghĩ anh bỏ tôi lại, tự mình rời đi." Cô thấp giọng trả lời, cảm thấy quá xấu hổ và mất mặt chết được.
Những thứ này đều do chính cô suy đoán , chỉ là cô không cẩn thận nên đã lỡ miệng nói ra.
Thật sự dọa chết người.
"Em lo anh bỏ em lại sao?" Anh đứng lên, nghiêng người về phía trước, hơi hơi khom lưng ghé sát vào mặt cô, cười trộm hỏi.
Anh thích cô ỷ lại vào anh, bởi vì điều này chứng minh trong lòng cô anh chiếm một vị trí rất quan trọng.
"Ai, ai lo lắng anh bỏ tôi lại chứ, anh muốn đi thì cứ đi đi, hừ." Tạ Thiên Ngưng lấy tay đẩy anh ra, khẩu thị tâm phi đáp lại một câu, sau đó trở lại ngồi xuống vị trí của mình, tiếp tục để cho cô bé gội đầu lau tóc cho cô.
[khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo]
Phong Khải Trạch nhìn bộ dáng thở phì phì của cô, cười dịu dàng, nhẹ giọng cho cô một lời hứa: "Yên tâm đi, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bỏ em lại."
"Thật không?" Cô nhìn anh trong gương, hỏi.
"Thật." Anh đối diện cô trong gương, nhẹ nhàng gật đầu, cho cô một viên Định Tâm Hoàn (là một loại thuốc làm người uống an tâm, giống kiểu thuốc an thần)
Có được đáp án này, Tạ Thiên Ngưng nở nụ cười , an tâm ngồi ở đó chờ thợ làm tóc đến làm tóc cho cô.
Kỳ thực cô lại thấy vui vẻ làm sao, không phải cô sợ không ai trả tiền cho cô, mà là sợ cái cảm giác bị người khác vứt bỏ.
Cho dù trên người cô không mang theo tiền, chỉ cần gọi một cú điện thoại cho Đinh Tiểu Nhiên đem đến là được rồi, cho nên căn bản tiền không phải là vấn đề.
Nếu anh bỏ cô lại mà đi, cô sẽ lại có cảm giác bị người khác vứt bỏ, đây mới là đả kích chí mạng.
Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, làm cho cô cảm thấy bản thân làm người chẳng có chút giá trị nào, ai cũng muốn vứt bỏ.
Lúc này, một thợ cắt tóc đẹp trai đã đi tới, lễ phép nói chuyện với Phong Khải Trạch: "Xin chào, tôi là --"
Còn không có kịp tự giới thiệu, đã bị ngắt lời, bị xem như bệnh dịch.
Phong Khải Trạch không muốn nghe lời vô ích, dứt khoát ngắt lời hắn ta, lạnh lùng nói : "Nhìn dáng vẻ của anh hẳn là nhà tạo mẫu tóc nơi này, không cần nhiều lời vô ích, anh cứ thiết kế một kiểu tóc hoàn mỹ thuộc về cô ấy là tốt rồi, bắt đầu đi."
"Được." Nhà tạo mẫu tóc có phần bị đả kích, nhưng không thể không làm theo, ngoan ngoãn đi làm tóc cho Tạ Thiên Ngưng.
Hắn là nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất nơi này, bất kỳ cô gái nào muốn làm tóc đều phải kính cẩn lễ phép với hắn. Vốn hôm nay hắn không muốn làm việc, nhưng cấp trên ra lệnh, nói người của Phong thị đế quốc đến làm hắn không thể không đến.
Trong giới tạo mẫu tóc, rất nhiều người phải kính cẩn lễ phép với hắn, nhưng ở trước mặt Phong thị đế quốc, ngay cả tự giới thiệu hắn cũng không thể nói.
Đây chính là uy lực của Phong thị đế quốc.
Nếu muốn hoàn toàn thắng được Tạ Thiên Ngưng thì nhất định phải thắng từ bản chất. Mà bản chất này chính là để Ôn Thiếu Hoa biết được không chỉ vẻ bề ngoài mà cô ta còn là người phụ nữ có lòng dạ tốt.
Cô biết mình không lương thiện gì, nhưng cô vẫn phải giả vờ lương thiện.
Nếu như cô quá lương thiện thì sẽ không có tất cả hạnh phúc như ngày hôm nay, cho nên cô nhất định phải lòng dạ ác độc hơn nữa.
Con người không thể quá lương thiện, bởi vì lương thiện có nghĩa là mất tất cả.
Ôn Thiếu hoa bị vẻ ngoài hiền lành của Tạ Minh San lừa gạt. Cô ta càng tỏ ra hiểu lòng người, hắn sẽ càng đau lòng mà chán ghét Tạ Thiên Ngưng hơn.
Hắn vươn tay, thương tiếc chạm vào mặt cô, ôn nhu nói : " Về sau đừng ở trước mặt anh mà nói giúp cho chị họ em, biết không ?"
"Nhưng mà_______"
"Không có nhưng mà, cô ta là loại người gì anh biết rất rõ. Mặc kệ em nói tốt bao nhiêu cho cô ta thì cũng không thể che dấu được lòng dạ độc ác của cô ta. Cũng may hiện giờ cô ta đã chuyển ra khỏi nhà em, bằng không anh sẽ bảo em chuyển đi, tránh bị cô ta bắt nạt."
"Thiếu Hoa --"
"Được rồi, đừng để Tạ Thiên Ngưng ảnh hưởng đến tâm tình nữa, lát nữa chúng ta còn một buổi tiệc cần phải tham gia, đi thôi. Anh không hy vọng bạn gái mang vẻ mặt buồn rầu đi dự với mình đâu chứ?"
Tạ Minh San cười dịu dàng, sau đó gật gật đầu, kéo lấy cánh tay Ôn Thiếu Hoa, cùng hắn tiến về phía trước.
Hiệu quả đã đạt được thì cũng nên có chừng mực thôi.
Dù sao cô cũng chưa nói gì, toàn bộ đều do hắn nói mà thôi. Hơn nữa, cô đã che dấu tất cả rất tốt. Sở dĩ hôm nay Tạ Thiên Ngưng tới tiệm cắt tóc, chắc chắn là muốn chứng tỏ cô ta có thể đoạt lại Ôn Thiếu Hoa, cho nên cô nhất định phải luôn luôn cảnh giác mới được.
Chỉ cần còn chưa cử hành hôn lễ, nơi nào cô cũng phải cẩn thận. Tạ Minh San xem Tạ Thiên Ngưng như là kẻ địch lớn nhất, luôn luôn đề phòng .
Bởi vì trong lòng Tạ Thiên Ngưng có một ham muốn mãnh liệt, làm chuyện gì cũng không từ bỏ, phối hợp rất tốt, trong lòng không ngừng nói với chính mình, nhất định phải kéo Tạ Minh San xuống dưới.
Từ sau khi quyết định buông tay, tuy cô còn đau lòng, nhưng không hề dự định cướp Ôn Thiếu Hoa về. Nhất là khi nghe xong những lời của Phong Khải Trạch, cô càng thận trọng với hôn nhân hơn.
Tùy tiện lấy chồng, hoặc liều chết nắm lấy một người đàn ông không yêu cô, hôn nhân như vậy tuyệt đối là bi kịch.
Cô không phải đứa ngu, sẽ không để cho bản thân rơi vào bi kịch, bởi vì cô thích hài kịch.
Lúc này, cô bé gội đầu lấy ra một chai dầu gội, đang định đổ lên trên tay.
Tạ Thiên Ngưng nhìn chai dầu gội đầu kia, lập tức ngồi dậy hô to một tiếng: "Không được dùng nhãn hiệu dầu gội đầu đó gội đầu cho tôi."
Cô bé gội đầu có một chút hoảng sợ, run rẩy cất dầu gội đi, nhanh chóng hỏi :"Tiểu thư, xin hỏi cô thích loại nhãn hiệu dầu gội nào?"
Vị khách hàng này có quan hệ với tập đoàn Phong thị, cho nên cái gì cô cũng dùng loại tốt nhất.
Nhưng không nghĩ tới, cô ấy lại không thích nhãn hiệu dầu gội này.
Vậy thì cứ để cô ấy quyết định hết đi.
"Ngọai trừ không thích nhãn hiệu kia, loại khác tôi đều thích." Tạ Thiên Ngưng tức giận đáp lại một câu, sau đó lại nằm xuống.
Đó là nhãn hiệu Ôn Thiếu Hoa thích dùng, cô cương quyết không dùng đến. Cái gì hắn thích, cô đều không thích.
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ không vì chuyện Ôn Thiếu Hoa bỏ rơi cô mà khổ sở chút xíu nào, vì tên đàn ông như vậy không đáng.
"A...." cô bé gội đầu đáp lời, sau đó chọn loại dầu gội khác, gội đầu cho cô thật cẩn thận.
Lúc này, có một chàng trai trẻ đi tới, nhỏ giọng nói vào bên tai cô bé gội đầu, hình như đang nói chuyện gì đó rất quan trọng.
"Nhớ kỹ, không được ở trước mặt cô ấy nhắc tới bốn chữ ‘Phong thị đế quốc ’."
"Vì sao?" Cô bé gội đầu cũng hạ thấp giọng hỏi, vẻ mặt nghi hoặc.
"Đây là chuyện cấp trên giao phó, đừng hỏi quá nhiều hãy chú ý một chút."
"Dạ..."
Chàng trai trẻ nói xong liền đi khỏi khu gội đầu.
Cô bé gội đầu tiếp tục làm chuyện của mình.
Tạ Thiên Ngưng nằm bên cạnh, không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chẳng qua cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện bọn họ nói.
Có lẽ là một vài việc riêng của nhân viên, không có quan hệ đến cô, không nghe cũng được.
"Tiểu thư, nếu thấy nước quá nóng thì nói một tiếng, em sẽ điều chỉnh lại nước ấm."
"Tôi không phải người hay bắt bẻ, cứ làm cho tốt đi, em không cần quá căng thẳng. Nói thật đây là lần đầu tiên tôi để người khác gội đầu cho tôi, cảm giác có chút là lạ, ha ha." Tạ Thiên Ngưng cảm giác được tay cô bé gội đầu đang run rẩy, vì thế nở một nụ cười rực rỡ với cô bé, hi vọng cô bé không cần căng thẳng như thế nữa.
Cô không phải cọp mẹ, có cần hoảng sợ như thế không?
Có điều cô cũng thấy hơi căng thẳng.
"Tới vài lần thì sẽ quen dần, hơn nữa mát xa đầu rất có lợi cho cơ thể."
Nghe xong những lời này, cô bé gội đầu có chút thả lỏng, chăm chú làm việc, không còn căng thẳng như thế nữa.
Tạ Thiên Ngưng không nói nữa, đột nhiên nhớ tới Phong Khải Trạch đã đi lâu rồi, đến giờ còn chưa trở lại, trong đầu có chút hoài nghi.
Người đàn ông này sẽ không mượn lý do đi toilet, bỏ cô ở đây mà trốn đi chứ. Vậy chi phí ở đây chẳng phải là để cô trả hết ư?
Để cô trả cũng không sao, mấu chốt là cô không mang theo tiền.
Đây là một vấn đề lớn, nếu không giải quyết được vấn đề này, đợi lát nữa chẳng phải là cô mất hết mặt mũi sao?
Vốn dĩ Tạ Thiên Ngưng đang vui vẻ làm tóc, hiện tại chỉ vì không thấy Phong Khải Trạch mà trong lòng hoang mang rối loạn, sợ anh thật sự sẽ bỏ cô lại.
Sau khi cô bé gội đầu làm sạch tóc cho cô, lấy khăn bọc lại rồi lễ phép nói: "Tiểu thư, đã gội đầu xong, chúng ta ra ngoài đi."
"Ừ..."
Tạ Thiên Ngưng mang theo tâm trạng bất an không yên ra khỏi chỗ gội đầu. Cô bé gội đầu dẫn cô ngồi xuống trước gương, trong đầu cô càng ngày càng căng thẳng.
Tên Phong Khải Trạch này, rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?
Cô vội vàng vội vàng.
Dưới tình thế cấp bách, đành phải hỏi cô bé gội đầu ở bên cạnh.
"Này cô, xin hỏi cô có biết vị tiên sinh đi cùng với tôi ở đâu không ?"
"Thực xin lỗi, tôi không biết vị tiên sinh cùng tới với cô là ai."
"Là một người đàn ông đẹp trai cao ráo, lúc nào cũng nghiêm chỉnh, thường xuyên nghiêm mặt."
"Thực xin lỗi, mỗi ngày đều có rất nhiều người đàn ông đẹp trai cao ráo dẫn bạn gái mình tới nơi này làm tóc, dáng vẻ nghiêm túc thì ở nơi này cực kỳ nhiều, cho nên tôi không biết cô đang muốn ám chỉ người nào." Cô bé gội đầu lau tóc cho Tạ Thiên Ngưng vừa lễ phép trả lời.
Ở trong này thường xuyên nhìn thấy người giàu có, cao to, đẹp trai hay đến. Nếu không phải khách quen, thật đúng là không biết lắm.
"À...." Tạ Thiên Ngưng đáp lại một tiếng, sau đó thở dài nặng nề. Trong lòng đang muốn mắng Phong Khải Trạch mấy lần thì không ngờ phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Em tìm anh sao?"
Phong Khải Trạch ngồi ở phía sau, đang mở một tờ báo thật to ra che khuất chính mình, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không nhìn thấy anh.
Cô gái này cũng có lúc đi tìm anh, không tệ không tệ.
Tạ Thiên Ngưng nghe được giọng nói, lập tức đứng dậy, quay đầu lại liền thấy người ở đằng sau tờ báo, sau đó thở phì phì đi tới, đoạt lấy tờ báo của anh, tức giận chất vấn : "Không phải là anh bỏ tôi lại, còn mình chạy trốn sao?"
"Có khi nào anh nói qua là bỏ em lại còn mình chạy đi không? Nếu nói anh chạy trốn, sao còn ở đây chứ?" Vẻ mặt anh không chút thay đổi mà hỏi lại, cảm thấy không nói nên lời với chất vấn không ra sao cả của cô.
Cho dù có bỏ người nào lại, thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại cô. (vinhanh: chết mất haha…..)
Thật không biết trong đầu cô gái này đang nghĩ cái gì?
"Tôi, tôi nghĩ anh bỏ tôi lại, tự mình rời đi." Cô thấp giọng trả lời, cảm thấy quá xấu hổ và mất mặt chết được.
Những thứ này đều do chính cô suy đoán , chỉ là cô không cẩn thận nên đã lỡ miệng nói ra.
Thật sự dọa chết người.
"Em lo anh bỏ em lại sao?" Anh đứng lên, nghiêng người về phía trước, hơi hơi khom lưng ghé sát vào mặt cô, cười trộm hỏi.
Anh thích cô ỷ lại vào anh, bởi vì điều này chứng minh trong lòng cô anh chiếm một vị trí rất quan trọng.
"Ai, ai lo lắng anh bỏ tôi lại chứ, anh muốn đi thì cứ đi đi, hừ." Tạ Thiên Ngưng lấy tay đẩy anh ra, khẩu thị tâm phi đáp lại một câu, sau đó trở lại ngồi xuống vị trí của mình, tiếp tục để cho cô bé gội đầu lau tóc cho cô.
[khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo]
Phong Khải Trạch nhìn bộ dáng thở phì phì của cô, cười dịu dàng, nhẹ giọng cho cô một lời hứa: "Yên tâm đi, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bỏ em lại."
"Thật không?" Cô nhìn anh trong gương, hỏi.
"Thật." Anh đối diện cô trong gương, nhẹ nhàng gật đầu, cho cô một viên Định Tâm Hoàn (là một loại thuốc làm người uống an tâm, giống kiểu thuốc an thần)
Có được đáp án này, Tạ Thiên Ngưng nở nụ cười , an tâm ngồi ở đó chờ thợ làm tóc đến làm tóc cho cô.
Kỳ thực cô lại thấy vui vẻ làm sao, không phải cô sợ không ai trả tiền cho cô, mà là sợ cái cảm giác bị người khác vứt bỏ.
Cho dù trên người cô không mang theo tiền, chỉ cần gọi một cú điện thoại cho Đinh Tiểu Nhiên đem đến là được rồi, cho nên căn bản tiền không phải là vấn đề.
Nếu anh bỏ cô lại mà đi, cô sẽ lại có cảm giác bị người khác vứt bỏ, đây mới là đả kích chí mạng.
Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, làm cho cô cảm thấy bản thân làm người chẳng có chút giá trị nào, ai cũng muốn vứt bỏ.
Lúc này, một thợ cắt tóc đẹp trai đã đi tới, lễ phép nói chuyện với Phong Khải Trạch: "Xin chào, tôi là --"
Còn không có kịp tự giới thiệu, đã bị ngắt lời, bị xem như bệnh dịch.
Phong Khải Trạch không muốn nghe lời vô ích, dứt khoát ngắt lời hắn ta, lạnh lùng nói : "Nhìn dáng vẻ của anh hẳn là nhà tạo mẫu tóc nơi này, không cần nhiều lời vô ích, anh cứ thiết kế một kiểu tóc hoàn mỹ thuộc về cô ấy là tốt rồi, bắt đầu đi."
"Được." Nhà tạo mẫu tóc có phần bị đả kích, nhưng không thể không làm theo, ngoan ngoãn đi làm tóc cho Tạ Thiên Ngưng.
Hắn là nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất nơi này, bất kỳ cô gái nào muốn làm tóc đều phải kính cẩn lễ phép với hắn. Vốn hôm nay hắn không muốn làm việc, nhưng cấp trên ra lệnh, nói người của Phong thị đế quốc đến làm hắn không thể không đến.
Trong giới tạo mẫu tóc, rất nhiều người phải kính cẩn lễ phép với hắn, nhưng ở trước mặt Phong thị đế quốc, ngay cả tự giới thiệu hắn cũng không thể nói.
Đây chính là uy lực của Phong thị đế quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.