Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 252: Tình cảnh nào
Tịch Mộng
27/05/2014
Tạ Thiên Ngưng biết Đinh Tiểu Nhiên vào giờ phút này trong lòng khó chịu, cô cũng đã từng bị như vậy, vì vậy nắm tay cô ấy an ủi: "Tiểu Nhiên, bò tốt không ăn cỏ thối, không đáng để cậu phải suy nghĩ."
Đinh Tiểu Nhiên nhún nhún vai tỏ ý không sao cả: "Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không quay đầu lại ăn gốc cây không có dinh dưỡng, tớ đã quên anh ta rồi."
"Vậy thì tốt, nói thật, Điền Vĩ trong mắt tớ còn không bằng Tử Cường, thà rằng cậu theo đuổi Tử Cường còn hơn."
"Tạ Thiên Ngưng, cậu đừng có gán ghép tớ với cái tên kia được không?" Đinh Tiểu Nhiên trợn mắt lườm Dư Tử Cường.
"Có quan hệ với tôi, cô khó chịu lắm sao? Thế mà có rất nhiều người muốn cũng không được đấy." Dư Tử Cường tự sướng, lại bắt đầu đùa giỡn.
"Buồn nôn quá, Dư Tử Cường, cậu đừng tự sướng như vậy có được không?"
"Đây không gọi là tự sướng, đây gọi là tự tin, hiểu chưa?"
"Tự tin thái quá chính là tự sướng."
"Vừa chuẩn đấy."
"Quá mức, quá ghê tởm."
Hai oan gia lại bắt đầu tranh cãi, không phát hiện Điền Vĩ đã đi tới bàn bọn họ.
Điền Vĩ ôm bạn gái, đi tới khoe khoang: "Thì ra là các cô, đã lâu không gặp. Cô Đinh, cô nói rất nhanh sẽ tìm được bạn trai mới, xin hỏi đây là bạn trai mới của cô có phải không? Xem ra tuổi hơi nhỏ một chút, mà cô lại không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, xem ra đây không phải bạn trai cô rồi?"
"Điền Vĩ, anh có ý gì?" Tạ Thiên Ngưng bất bình thay Đinh Tiểu Nhiên.
Từ bỏ coi như xong, lại còn tới giễu cợt, đúng là tên khốn.
"Tôi không có ý gì cả, chỉ tùy tiện hỏi thăm xem cô gái tôi không thèm, có người đàn ông nào muốn không?"
"Loại đàn ông như anh, cô gái nào đi theo sẽ xui xẻo cả đời."
"Cô nói gì khó nghe như vậy?" Cô gái trong ngực Điền Vĩ bắt đầu nổi đóa, vênh váo tự đắc, không đem những người này để ở trong mắt.
"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, cô đi theo người đàn ông này cả đời cũng sẽ không hạnh phúc." Tạ Thiên Ngưng không ưa loại người như Điền Vĩ.
Cô gái kia tức giận rời khỏi ngực Điền Vĩ, giễu cợt nói: "Tôi nghĩ cô cố ý. Ai mà không biết tôi cướp Điền Vĩ từ trong tay Đinh Tiểu Nhiên chứ, cho nên cô mới cố ý nói như vậy. Không sao, nói đi, dù sao sự thật cũng không vì vài câu nói của cô mà thay đổi."
"Dĩ nhiên, bởi vì sự thật đang bày ra trước mắt rồi. Điền Vĩ có thể vứt bỏ Tiểu Nhiên để chọn cô, thì một ngày nào đó cũng sẽ vứt bỏ cô để chọn người khác, loại đàn ông này có cho, tôi cũng không thèm, chỉ có phụ nữ ngu ngốc mới muốn."
"Cô mắng ai ngu ngốc?" Cô gái kia càng tức giận, cao giọng muốn cãi cọ.
Điền Vĩ thấy vậy kéo cô ta lại, nhỏ giọng khuyên, "Vũ Huyên, thôi đi, chúng ta đừng cãi nhau với bọn họ làm gì, đi thôi."
"Không thể để yên được, từ bé đến lớn chưa có ai dám mắng em như vậy. Điền Vĩ, chẳng lẽ anh vẫn còn thích Đinh Tiểu Nhiên sao?"
"Sao có thể chứ, em đừng nghĩ lung tung, đây không phải nơi gây gổ, tránh cho người ta chế giễu, chúng ta đi thôi." Điền Vĩ kéo cô ta đi, thực ra là vì không dám tranh cãi với Tạ Thiên Ngưng, với thân phận của cô, thua thiệt sẽ thuộc về bọn họ.
Nhưng Tiêu Vũ Huyên không biết, muốn giữ thể diện của mình nên nhất định phải làm to chuyện "Buồn cười, nếu chúng ta cứ thế này mà đi, người khác sẽ nói Tiêu Vũ Huyên em sợ cô ta, vậy sau này em còn dám ra đường sao?"
"Vũ Huyên, đi thôi."
"Điền Vĩ, nếu như anh không còn yêu cô ta thì hãy chứng minh cho em thấy, ngay bây giờ tát cô ta một cái, bằng không chúng ta chia tay đi."
"Vũ Huyên, đừng như vậy, được không?" Điền Vĩ cảm thấy thật khó xử, nghĩ muốn bảo vệ bạn gái mới, nhưng lại không muốn đi trêu chọc Đinh Tiểu Nhiên, bởi vì hiện tại trêu chọc Đinh Tiểu Nhiên chính là trêu chọc Tạ Thiên Ngưng, người mà anh ta không dám động vào.
"Không phải anh vẫn nói yêu em sao, hiện tại em muốn anh đi đánh bạn gái trước, anh không nhẫn tâm sao? Không cần anh dùng sức đánh, chỉ cần anh đánh nhẹ một cái là được, nhanh đi."
"Này ——" Điền Vĩ thật khó khăn, ánh mắt không nhìn trên người Đinh Tiểu Nhiên, mà nhìn Tạ Thiên Ngưng, rõ ràng không phải sợ Đinh Tiểu Nhiên, mà là sợ Tạ Thiên Ngưng.
Nếu như Tạ Thiên Ngưng không ở đây, anh ta nhất định sẽ làm theo yêu cầu của Tiêu Vũ Huyên.
"Được, anh không muốn đánh? Tôi " Tiêu Vũ Huyên thấy Điền Vĩ không động đậy, định tự mình ra tay, vừa mới vung tay lên còn chưa kịp hạ xuống thì một cái tát đã rơi trên mặt, có người tốc độ nhanh hơn.
Bốp.
Cái tát vang dội khiến mọi người có mặt đều giật mình, nhất là Đinh Tiểu Nhiên, không ngờ xảy ra chuyện này.
Người ra tay là Dư Tử Cường.
Dư Tử Cường tặng Tiêu Vũ Huyên một cái tát không nhẹ, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Tiêu Vũ Huyên lấy tay che mặt của mình, kinh sợ nhìn người đã đánh mình, nghiêm nghị chất vấn, "Anh dám đánh tôi? Từ nhỏ đến lớn còn chưa có ai dám đánh tôi, anh là cái thá gì mà dám đánh tôi?"
"Tôi không đánh cô để cho cô đánh người của tôi à, cô ấy là người rất quan trọng của tôi đấy." Dư Tử Cường nhếch môi, sau đó đi tới bên Đinh Tiểu Nhiên, một tay giữ gáy cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
"Ưmh ——" Đinh Tiểu Nhiên ngây người, kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
Chuyện gì đây? Cậu ta dám hôn cô, còn nói cô là người phụ nữ của cậu ta.
Tạ Thiên Ngưng thấy vậy bật cười vui vẻ, rất hi vọng hai người bọn họ có thể bắn ra tia lửa tình yêu.
Điền Vĩ mặc dù cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, trước quan tâm bạn gái: "Vũ Huyên, em không sao chớ?"
Tiêu Vũ Huyên tức điên, không để ý hình tượng gào to, "Anh để cho người khác tát một cái xem có sao không?"
"Thôi, chúng ta đi, không ăn ở đây nữa."
"Đi, chẳng lẽ tôi bị đánh mà phải để yên sao? Hôm nay bọn họ nếu không xin lỗi tôi, tôi sẽ không để yên đâu."
"Vũ Huyên ——".
"Anh muốn đi thì đi đi, nhưng nói trước, nếu giờ anh bỏ đi vậy chúng ta chia tay, tôi không cần loại người hèn nhát như anh làm bạn trai."
"Này ——" Điền Vĩ rối như tơ vò, không thể đắc tội Tạ Thiên Ngưng, nhưng cũng không muốn chia tay bạn gái.
Dư Tử Cường ngừng hôn, ôm hông Đinh Tiểu Nhiên, hả hê tuyên bố, "Tôi chính là bạn trai mới của Tiểu Nhiên."
"A ——" Đinh Tiểu Nhiên kinh ngạc, đang muốn cãi lại thì có người ngăn lại.
Tạ Thiên Ngưng không cho cô có cơ hội phủ nhận, đứng lên nói: "Điền Vĩ, mặc dù cậu ấy nhỏ tuổi hơn nhưng đúng là bạn trai mới của Tiêu Nhiên, anh yên tâm, Tiểu Nhiên đã sớm quên anh rồi, cô ấy tuyệt đối sẽ không quay đầu lại ăn cỏ đã thối nát đâu, cậu ấy so với anh tốt hơn gấp trăm lần."
"Hừ, nhìn cậu ta lãng tử như vậy chắc là đổi phụ nữ so với việc thay quần áo còn nhanh hơn. Hôm nay cậu ta là bạn trai của cô, ngày mai có thể đã là bạn trai của người khác." Tiêu Vũ Huyên giễu cợt Đinh Tiểu Nhiên.
"Rất xin lỗi, cô ấy chính là bạn gái đầu tiên cũng là bạn gái duy nhất của tôi, không có người kế tiếp."
"Anh ——" lời nói của Dư Tử Cường khiến Đinh Tiểu Nhiên rung động, nhưng lý trí nói cho cô biết, cậu ta đang diễn trò mà thôi, không thể tin.
Điền Vĩ cảm thấy lúng túng, vì vậy khuyên Tiêu Vũ Huyên rời đi, "Vũ Huyên, chúng ta đi thôi, đừng nói nữa."
"Đi cái gì mà đi, bọn họ còn chưa xin lỗi tôi? Điền Vĩ, anh ra dáng đàn ông một chút được không, bạn gái của anh bị bắt nạt mà anh chỉ biết bỏ đi, anh không thể vì tôi xả giận sao? Tôi mặc kệ, nếu hôm nay anh không giải quyết được chuyện này thì chúng ta chia tay." Tiêu Vũ Huyên lớn tiếng uy hiếp Điền Vĩ.
"Vũ Huyên, không phải anh không cho em hả giận, chúng ta không chọc nổi họ, đi thôi."
"Buồn cười, Tiêu Vũ Huyên tôi là ai, còn có người tôi không chọc nổi sao?"
"Tạ Thiên Ngưng."
"Tạ Thiên Ngưng là cái thá gì, cô ta…” Tiêu Vũ Huyên còn định tiếp tục lải nhải, chợt nhớ ra ‘ Tạ Thiên Ngưng ’ là ai, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn Tạ Thiên Ngưng, run rẩy nói: "Cô, cô là Tạ Thiên Ngưng."
"Tôi là Tạ Thiên Ngưng, chẳng lẽ Điền Vĩ không có nói cho cô biết, Tiểu Nhiên là bạn tốt nhất của Tạ Thiên Ngưng sao?" Tạ Thiên Ngưng không muốn cho đôi cẩu nam nữ này nửa điểm mặt mũi, khiêu khích nhìn bọn họ.
"Cô là con gái của quản lý Tiêu, Tiêu Vũ Huyên, tôi nhớ công ty bố cô có một dự án muốn ngân hàng Thiên Tường đầu tư, trở về nói cho bố cô biết, dự án này ngân hàng Thiên Tường không đầu tư." Dư Tử Cường đột nhiên lên tiếng khiến Tiêu Vũ Huyên khiếp sợ, nhưng suy nghĩ lại một chút, vênh váo, giễu cợt nói: "Anh là cái thá gì, anh nói không đầu tư là không đầu tư sao?"
"Tôi chẳng là cái gì cả, tôi chỉ là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường mà thôi, tôi nói không đầu tư chính là không đầu tư."
"Cái gì, anh là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường?"
"Không sai. Đôi cẩu nam nữ các người về sau còn dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, tôi lột da xẻo thịt hai người, cút."
Tiêu Vũ Huyên sợ mất mật, cuống quít rời khỏi.
Điền Vĩ cũng vậy, trước khi đi còn nhìn Đinh Tiểu Nhiên một cái, trong con ngươi có vài phần hối tiếc. Hôm nay không chỉ chọc phải Tạ Thiên Ngưng, còn chọc phải chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, chỉ sợ con đường sau này không dễ đi.
Đinh Tiểu Nhiên nhún nhún vai tỏ ý không sao cả: "Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không quay đầu lại ăn gốc cây không có dinh dưỡng, tớ đã quên anh ta rồi."
"Vậy thì tốt, nói thật, Điền Vĩ trong mắt tớ còn không bằng Tử Cường, thà rằng cậu theo đuổi Tử Cường còn hơn."
"Tạ Thiên Ngưng, cậu đừng có gán ghép tớ với cái tên kia được không?" Đinh Tiểu Nhiên trợn mắt lườm Dư Tử Cường.
"Có quan hệ với tôi, cô khó chịu lắm sao? Thế mà có rất nhiều người muốn cũng không được đấy." Dư Tử Cường tự sướng, lại bắt đầu đùa giỡn.
"Buồn nôn quá, Dư Tử Cường, cậu đừng tự sướng như vậy có được không?"
"Đây không gọi là tự sướng, đây gọi là tự tin, hiểu chưa?"
"Tự tin thái quá chính là tự sướng."
"Vừa chuẩn đấy."
"Quá mức, quá ghê tởm."
Hai oan gia lại bắt đầu tranh cãi, không phát hiện Điền Vĩ đã đi tới bàn bọn họ.
Điền Vĩ ôm bạn gái, đi tới khoe khoang: "Thì ra là các cô, đã lâu không gặp. Cô Đinh, cô nói rất nhanh sẽ tìm được bạn trai mới, xin hỏi đây là bạn trai mới của cô có phải không? Xem ra tuổi hơi nhỏ một chút, mà cô lại không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, xem ra đây không phải bạn trai cô rồi?"
"Điền Vĩ, anh có ý gì?" Tạ Thiên Ngưng bất bình thay Đinh Tiểu Nhiên.
Từ bỏ coi như xong, lại còn tới giễu cợt, đúng là tên khốn.
"Tôi không có ý gì cả, chỉ tùy tiện hỏi thăm xem cô gái tôi không thèm, có người đàn ông nào muốn không?"
"Loại đàn ông như anh, cô gái nào đi theo sẽ xui xẻo cả đời."
"Cô nói gì khó nghe như vậy?" Cô gái trong ngực Điền Vĩ bắt đầu nổi đóa, vênh váo tự đắc, không đem những người này để ở trong mắt.
"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, cô đi theo người đàn ông này cả đời cũng sẽ không hạnh phúc." Tạ Thiên Ngưng không ưa loại người như Điền Vĩ.
Cô gái kia tức giận rời khỏi ngực Điền Vĩ, giễu cợt nói: "Tôi nghĩ cô cố ý. Ai mà không biết tôi cướp Điền Vĩ từ trong tay Đinh Tiểu Nhiên chứ, cho nên cô mới cố ý nói như vậy. Không sao, nói đi, dù sao sự thật cũng không vì vài câu nói của cô mà thay đổi."
"Dĩ nhiên, bởi vì sự thật đang bày ra trước mắt rồi. Điền Vĩ có thể vứt bỏ Tiểu Nhiên để chọn cô, thì một ngày nào đó cũng sẽ vứt bỏ cô để chọn người khác, loại đàn ông này có cho, tôi cũng không thèm, chỉ có phụ nữ ngu ngốc mới muốn."
"Cô mắng ai ngu ngốc?" Cô gái kia càng tức giận, cao giọng muốn cãi cọ.
Điền Vĩ thấy vậy kéo cô ta lại, nhỏ giọng khuyên, "Vũ Huyên, thôi đi, chúng ta đừng cãi nhau với bọn họ làm gì, đi thôi."
"Không thể để yên được, từ bé đến lớn chưa có ai dám mắng em như vậy. Điền Vĩ, chẳng lẽ anh vẫn còn thích Đinh Tiểu Nhiên sao?"
"Sao có thể chứ, em đừng nghĩ lung tung, đây không phải nơi gây gổ, tránh cho người ta chế giễu, chúng ta đi thôi." Điền Vĩ kéo cô ta đi, thực ra là vì không dám tranh cãi với Tạ Thiên Ngưng, với thân phận của cô, thua thiệt sẽ thuộc về bọn họ.
Nhưng Tiêu Vũ Huyên không biết, muốn giữ thể diện của mình nên nhất định phải làm to chuyện "Buồn cười, nếu chúng ta cứ thế này mà đi, người khác sẽ nói Tiêu Vũ Huyên em sợ cô ta, vậy sau này em còn dám ra đường sao?"
"Vũ Huyên, đi thôi."
"Điền Vĩ, nếu như anh không còn yêu cô ta thì hãy chứng minh cho em thấy, ngay bây giờ tát cô ta một cái, bằng không chúng ta chia tay đi."
"Vũ Huyên, đừng như vậy, được không?" Điền Vĩ cảm thấy thật khó xử, nghĩ muốn bảo vệ bạn gái mới, nhưng lại không muốn đi trêu chọc Đinh Tiểu Nhiên, bởi vì hiện tại trêu chọc Đinh Tiểu Nhiên chính là trêu chọc Tạ Thiên Ngưng, người mà anh ta không dám động vào.
"Không phải anh vẫn nói yêu em sao, hiện tại em muốn anh đi đánh bạn gái trước, anh không nhẫn tâm sao? Không cần anh dùng sức đánh, chỉ cần anh đánh nhẹ một cái là được, nhanh đi."
"Này ——" Điền Vĩ thật khó khăn, ánh mắt không nhìn trên người Đinh Tiểu Nhiên, mà nhìn Tạ Thiên Ngưng, rõ ràng không phải sợ Đinh Tiểu Nhiên, mà là sợ Tạ Thiên Ngưng.
Nếu như Tạ Thiên Ngưng không ở đây, anh ta nhất định sẽ làm theo yêu cầu của Tiêu Vũ Huyên.
"Được, anh không muốn đánh? Tôi " Tiêu Vũ Huyên thấy Điền Vĩ không động đậy, định tự mình ra tay, vừa mới vung tay lên còn chưa kịp hạ xuống thì một cái tát đã rơi trên mặt, có người tốc độ nhanh hơn.
Bốp.
Cái tát vang dội khiến mọi người có mặt đều giật mình, nhất là Đinh Tiểu Nhiên, không ngờ xảy ra chuyện này.
Người ra tay là Dư Tử Cường.
Dư Tử Cường tặng Tiêu Vũ Huyên một cái tát không nhẹ, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Tiêu Vũ Huyên lấy tay che mặt của mình, kinh sợ nhìn người đã đánh mình, nghiêm nghị chất vấn, "Anh dám đánh tôi? Từ nhỏ đến lớn còn chưa có ai dám đánh tôi, anh là cái thá gì mà dám đánh tôi?"
"Tôi không đánh cô để cho cô đánh người của tôi à, cô ấy là người rất quan trọng của tôi đấy." Dư Tử Cường nhếch môi, sau đó đi tới bên Đinh Tiểu Nhiên, một tay giữ gáy cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
"Ưmh ——" Đinh Tiểu Nhiên ngây người, kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
Chuyện gì đây? Cậu ta dám hôn cô, còn nói cô là người phụ nữ của cậu ta.
Tạ Thiên Ngưng thấy vậy bật cười vui vẻ, rất hi vọng hai người bọn họ có thể bắn ra tia lửa tình yêu.
Điền Vĩ mặc dù cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, trước quan tâm bạn gái: "Vũ Huyên, em không sao chớ?"
Tiêu Vũ Huyên tức điên, không để ý hình tượng gào to, "Anh để cho người khác tát một cái xem có sao không?"
"Thôi, chúng ta đi, không ăn ở đây nữa."
"Đi, chẳng lẽ tôi bị đánh mà phải để yên sao? Hôm nay bọn họ nếu không xin lỗi tôi, tôi sẽ không để yên đâu."
"Vũ Huyên ——".
"Anh muốn đi thì đi đi, nhưng nói trước, nếu giờ anh bỏ đi vậy chúng ta chia tay, tôi không cần loại người hèn nhát như anh làm bạn trai."
"Này ——" Điền Vĩ rối như tơ vò, không thể đắc tội Tạ Thiên Ngưng, nhưng cũng không muốn chia tay bạn gái.
Dư Tử Cường ngừng hôn, ôm hông Đinh Tiểu Nhiên, hả hê tuyên bố, "Tôi chính là bạn trai mới của Tiểu Nhiên."
"A ——" Đinh Tiểu Nhiên kinh ngạc, đang muốn cãi lại thì có người ngăn lại.
Tạ Thiên Ngưng không cho cô có cơ hội phủ nhận, đứng lên nói: "Điền Vĩ, mặc dù cậu ấy nhỏ tuổi hơn nhưng đúng là bạn trai mới của Tiêu Nhiên, anh yên tâm, Tiểu Nhiên đã sớm quên anh rồi, cô ấy tuyệt đối sẽ không quay đầu lại ăn cỏ đã thối nát đâu, cậu ấy so với anh tốt hơn gấp trăm lần."
"Hừ, nhìn cậu ta lãng tử như vậy chắc là đổi phụ nữ so với việc thay quần áo còn nhanh hơn. Hôm nay cậu ta là bạn trai của cô, ngày mai có thể đã là bạn trai của người khác." Tiêu Vũ Huyên giễu cợt Đinh Tiểu Nhiên.
"Rất xin lỗi, cô ấy chính là bạn gái đầu tiên cũng là bạn gái duy nhất của tôi, không có người kế tiếp."
"Anh ——" lời nói của Dư Tử Cường khiến Đinh Tiểu Nhiên rung động, nhưng lý trí nói cho cô biết, cậu ta đang diễn trò mà thôi, không thể tin.
Điền Vĩ cảm thấy lúng túng, vì vậy khuyên Tiêu Vũ Huyên rời đi, "Vũ Huyên, chúng ta đi thôi, đừng nói nữa."
"Đi cái gì mà đi, bọn họ còn chưa xin lỗi tôi? Điền Vĩ, anh ra dáng đàn ông một chút được không, bạn gái của anh bị bắt nạt mà anh chỉ biết bỏ đi, anh không thể vì tôi xả giận sao? Tôi mặc kệ, nếu hôm nay anh không giải quyết được chuyện này thì chúng ta chia tay." Tiêu Vũ Huyên lớn tiếng uy hiếp Điền Vĩ.
"Vũ Huyên, không phải anh không cho em hả giận, chúng ta không chọc nổi họ, đi thôi."
"Buồn cười, Tiêu Vũ Huyên tôi là ai, còn có người tôi không chọc nổi sao?"
"Tạ Thiên Ngưng."
"Tạ Thiên Ngưng là cái thá gì, cô ta…” Tiêu Vũ Huyên còn định tiếp tục lải nhải, chợt nhớ ra ‘ Tạ Thiên Ngưng ’ là ai, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn Tạ Thiên Ngưng, run rẩy nói: "Cô, cô là Tạ Thiên Ngưng."
"Tôi là Tạ Thiên Ngưng, chẳng lẽ Điền Vĩ không có nói cho cô biết, Tiểu Nhiên là bạn tốt nhất của Tạ Thiên Ngưng sao?" Tạ Thiên Ngưng không muốn cho đôi cẩu nam nữ này nửa điểm mặt mũi, khiêu khích nhìn bọn họ.
"Cô là con gái của quản lý Tiêu, Tiêu Vũ Huyên, tôi nhớ công ty bố cô có một dự án muốn ngân hàng Thiên Tường đầu tư, trở về nói cho bố cô biết, dự án này ngân hàng Thiên Tường không đầu tư." Dư Tử Cường đột nhiên lên tiếng khiến Tiêu Vũ Huyên khiếp sợ, nhưng suy nghĩ lại một chút, vênh váo, giễu cợt nói: "Anh là cái thá gì, anh nói không đầu tư là không đầu tư sao?"
"Tôi chẳng là cái gì cả, tôi chỉ là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường mà thôi, tôi nói không đầu tư chính là không đầu tư."
"Cái gì, anh là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường?"
"Không sai. Đôi cẩu nam nữ các người về sau còn dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, tôi lột da xẻo thịt hai người, cút."
Tiêu Vũ Huyên sợ mất mật, cuống quít rời khỏi.
Điền Vĩ cũng vậy, trước khi đi còn nhìn Đinh Tiểu Nhiên một cái, trong con ngươi có vài phần hối tiếc. Hôm nay không chỉ chọc phải Tạ Thiên Ngưng, còn chọc phải chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, chỉ sợ con đường sau này không dễ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.