Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 100: Ỷ thế hiếp người

Tịch Mộng

31/03/2014

Moi người ở đây nhìn Mạc Khả Ngôn hoang mang gọi điện thoại, trả lời sự sợ hãi của cô là từng chút, từng chút tin tức một.

Tạ Thiên Ngưng nghe tiếng gào kinh ngạc của Mạc Khả Ngôn, trong lòng có chút vui vẻ, nhỏ giọng hỏi Phong Khải Trạch: "Này, có phải là anh giở trò quỷ hay không?"

Chắc chắn rồi, còn phải hỏi sao?

Mặc dù kết quả này làm cô có chút vui vẻ, nhưng cũng có chút sợ.

Một cuộc điện thoại của anh là có thể khiến tất cả mọi thứ của Mạc Khả Ngôn biến mất, hiển nhiên lai lịch của anh không nhỏ. Lai lịch của anh càng lớn, lòng của cô càng sợ, càng sợ hơn, bởi vì như vậy khoảng cách giữa bọn họ càng lớn, khả năng có thể ở cùng nhau lại càng nhỏ.

Vấn đề này thật sự khiến cho cô nhức đầu.

Là do cô buồn lo vô cớ, hay là do cô nghĩ quá phức tạp?

"Không phải mới vừa nói với em sao, em chỉ cần ngoan ngoãn sống ở bên cạnh anh là tốt rồi, những thứ khác cứ để anh giải quyết. Em xem, kết quả này cũng không tệ đi, tất cả đều rất viên mãn." Phong Khải Trạch anh tuấn sửa sang lại quần áo của mình một chút, tỏ ra oai phong một lần ở trước mặt người phụ nữ của mình.

Qua chuyện này rồi, chắc hẳn cô sẽ không phải động một tí là nói xin lỗi nữa chứ?

Anh cũng không muốn cô bị khi dễ rồi còn phải nói xin lỗi.

"Em ngửi thấy một mùi trên người của anh?" Cô nhíu mày nói, trong mắt có chút giễu cợt.

"Mùi gì?"

"Mùi tự kỷ."

". . . . . ." Anh liếc cô một cái, không nói gì.

Cái này gọi là uy nghiêm (oai phong), cô lại nói thành tự kỷ, thật đả thương người khác mà.

Tạ Thiên Ngưng nhìn gương mặt thối của anh, biết trong lòng anh mất hứng, cười hì hì bổ sung giải thích: "Có điều em thích."

"Thật sự thích?"

"Em không phải thích anh, mà là thích vẻ oai phong của anh, anh đừng có mà hiểu sai.”

"Mặc kệ là cái gì, chỉ cần em thích là tốt rồi." Anh vừa nghe thấy cô nói hai chữ ‘ em thích ’ này, tâm tình thật tốt, cái gì cũng không so đo nữa.

Hai người không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình, nhất là Phong Khải Trạch, vô cùng cưng chiều khiến những cô gái khác ở hiện trường nhộn nhạo như mở cờ trong bụng, rất là hâm mộ Tạ Thiên Ngưng có một người đàn ông cưng chiều mình như vậy.

Mỗi người phụ nữ đều hi vọng có một người đàn ông sủng ái mình, đàn ông như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu, họ cũng chỉ có thể nhìn và hâm mộ mà thôi.

Mạc Khả Ngôn không có tâm tư đi quan tâm người khác liếc mắt đưa tình, càng không có tinh lực suy nghĩ cái chuyện đàn ông sủng ái phụ nữ, cả trái tim đều đặt ở trên điện thoại di động, cầm trong tay điện thoại di động, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, muốn biết rốt cuộc tình hình hiện tại là thế nào.

Nhưng cô gọi điện thoại, nếu không phải là không gọi được, thì là đối phương không nhận, coi như nhận, cũng chỉ lạnh nhạt nói mấy câu, nói xong liền ngắt.

Nếu là lúc trước, những người này chỉ ước gì được nói thêm với cô mấy câu, nhưng bây giờ, mọi người đều giống như nhìn thấy ôn thần, liên tiếp treo điện thoại của cô, cái gì cũng không chịu nói với cô, thật đáng hận.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Mạc Khả Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, chợt nghĩ đến hai người đang liếc mắt đưa tình kia, liền hướng mắt lên người bọn họ, hoài nghi hỏi: "Có phải là do hai người giở trò quỷ hay không?"

Phong Khải Trạch nghe thấy giọng điệu không tốt của cô, khinh thường cười cười, lúc này mới châm chọc nói: "Bây giờ cô mới biết, có phải là đã quá muộn rồi hay không?"

"Anh ——" Mạc Khả Ngôn theo thói quen giận đến muốn mắng người, thế nhưng trong lúc này, lại không thể mắng được.

Bây giờ cô đã không còn là thiên hậu điện ảnh như trước kia nữa rồi, qua hôm nay, chỉ sợ sẽ hai bàn tay trắng, có thể khiến cho cô trong một đêm trở thành người hai bàn tay trắng, chính là hai người đứng ở trước mắt kia. Nếu như cô chọc giận bọn họ nữa, chẳng phải là tự tìm đường chết?

Mạc Khả Ngôn cân nhắc lợi hại, liền thay đổi giọng điệu, hòa hòa khí khí hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi anh là ai?"

Nếu người đàn ông kia thật sự có bản lãnh này, vậy lấy lòng anh ta, chẳng phải sẽ có được tất cả mọi thứ hay sao.

"Cô còn chưa đủ tư cách để biết tôi là ai. Tôi nói rồi, chọc tới tôi, cô sẽ phải trả giá thật lớn." Phong Khải Trạch cười tà, căn bản là không để Mạc Khả Ngôn vào mắt.

"Anh ——"



Mạc Khả Ngôn đang trong tình trạng cấp bách, cộng thêm trong khoảng thời gian ngắn bị dồn đến bước đường cùng nên không có cách nào bình tĩnh nói chuyện, chỉ cần nghe được một chút xíu lời khó nghe, liền muốn nổi giận.

Vốn cô nghĩ muốn lấy lòng người đàn ông này, cũng biết không thể nào chọc vào người này, nhưng do giận quá mất khôn, chỉ muốn xả giận cho bản thân.

Nhưng ngay lúc cô muốn mắng người, trợ lý bên cạnh đột nhiên kinh ngạc kêu to: "Mạc tiểu thư, cô xem, đây… đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Trợ lý đưa điện thoại qua, đến trước mặt Mạc Khả Ngôn, mở giao diện Internet lên, phía trên tất cả đều là xì căng đan về thiên hậu, còn có cả ảnh chụp, tăng thêm tính chân thật của tin tức.

Trong lòng hoảng loạn. Trên internet, tất cả đều là hình ảnh thân mật của cô với một ông chủ lớn, thậm chí ngay cả ảnh giường chiếu cũng có, chỉ ra nguyên nhân cô đạt được danh hiệu thiên hậu điện ảnh này, ngay cả việc cô phẫu thuật thẩm mỹ, nâng ngực cũng được nói rõ ràng, càng khoa trương hơn là ảnh chụp trước khi phẫu thuật thẩm mĩ của cô, quả thật chính là bình thường không có gì nổi bật.

Nhìn thấy tất cả đều là tin tức tiêu cực, Mạc Khả Ngôn luống cuống, đoạt lấy di động, hung hăng đập xuống đất, đập xong, còn dùng chân đạp, vừa đánh vừa chửi: "Ghê tởm, rốt cuộc là ai đăng những chuyện này lên mạng, là ai?"

Những chuyện này, vẫn luôn được giữ bí mật rất tốt, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở trên mạng được, hơn nữa còn là toàn bộ cùng xuất hiện, rốt cuộc là ai có thế có bản lãnh lớn như thế, trong nháy mắt hủy diệt cô?

Mạc Khả Ngôn một bên đạp vừa nghĩ, lại nghĩ tới hai người bên cạnh kia, bèn ngưng đạp điện thoại di động, chuyển tầm mắt đến trên người Phong Khải Trạch, có chút tức giận, nghiêm nghị hỏi: "Anh, anh làm như thế nào?"

Nếu như không có thế lực lớn mạnh, sẽ không có khả năng làm được những chuyện như vậy, anh ta rốt cuộc là ai?

Biết rõ anh không dễ chọc, nhưng cô vẫn không thể ăn nói khép nép với anh, bởi vì làm như vậy, cô sẽ cảm thấy rất mất thể diện. (tâm: cái này là chết vì bệnh sĩ đây mà)

"Cô không phải đã thấy rõ ràng rồi sao, tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại mà thôi." Phong Khải Trạch cười lạnh trả lời, sau đó không để ý đến Mạc Khả Ngôn, nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Bây giờ cô ta đã không có 20 triệu để bao trọn khách sạn này nữa rồi, đem hành lý của chúng tôi trở về đi."

Ông chủ khách sạn đi ra, cung cung kính kính, cười hì hì nói: "Nếu cô ấy đã không có 20 triệu bao trọn nơi này, vậy anh mới vừa rồi ra giá 18 triệu, nó vẫn được tính chứ?"

Không đợi Phong Khải Trạch trả lời, Tạ Thiên Ngưng ngược lại cường thế xuất trận, đứng ở phía trước, hợp tình hợp lý tranh cãi với ông chủ: "Ông chủ, trận đấu giá vừa rồi chúng tôi đã thua, vì thua nên giá đấu trước đó sẽ không được tính. Mặc dù Mạc Khả Ngôn tiểu thư không có đủ năng lực trả 20 triệu để bao trọn nơi này nữa, nhưng chúng tôi cũng sẽ không dùng 18 triệu để bao nó. Nếu như ông cảm thấy không cam lòng, ông có thể đi hỏi Mạc Khả Ngôn tiểu thư một chút, xem xem cô ấy có đồng ý bao nơi này nữa hay không, nếu như đồng ý, vậy chúng tôi liền rời đi, nếu như không nguyện ý, tất cả liền theo giá bình thường mà tính. Tôi nói như vậy, là rất hợp lý rồi."

Muốn chiếm tiện nghi của cô, không có cửa đâu.

Phong Khải Trạch nghe những lời này của cô, lại nhìn khí thế cường hãn của cô, không nhịn được cười cười.

Vừa nãy khi đối phó với Mạc Khả Ngôn, tại sao cô lại không có khí thế như vậy? (tâm: chị này y như chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng á,gặp kẻ mạnh thì co vòi mà gặp đứa yếu thì cứ như ăn doping ==)

Nhưng mà anh thích.

Ông chủ trưng ra vẻ mặt buồn rầu, biết mình yêu cầu không hợp lý, nên ngược lại cười hì hì hỏi Mạc Khả Ngôn: "Mạc tiểu thư, xin hỏi cô còn ——"

Còn chưa nói xong, Mạc Khả Ngôn đã cắt lời hắn, rống to mắng: "Chỉ bằng cái Khách sạn rách nát này mà cũng muốn tôi trả 20 triệu để bao nó sao, nằm mơ."

"Cô đã không muốn bao khách sạn của tôi, vậy tại sao cô lại đuổi toàn bộ khách của tôi đi, cô như vậy cũng quá đáng chứ sao?" Ông chủ tức giận, không nể xíu mặt mũi nào cho Mạc Khả Ngôn, hung ác mắng lại.

"Bây giờ tâm tình của tôi không tốt, tốt nhất ông đừng đụng vào tôi."

"Cô tâm tình không tốt, chẳng lẽ tâm tình của tôi tốt sao? Việc làm ăn của tôi giờ đã bị cô làm hỏng, tổn thất của tôi ai tới bồi thường cho tôi đây?"

"Ông chủ, tôi vốn muốn bao hết tiệm của ông, nhưng là hai người bọn họ động chút tay chân, nên bây giờ tôi không bao nữa. Nếu như ông cảm thấy tức giận, thì tìm hai người bọn họ mà tính sổ, bởi vì tất cả chuyện này đều không liên quan đến tôi, là lỗi của bọn họ." Mạc Khả Ngôn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, muốn dùng cái này để trả thù bọn họ.

Lần này Tạ Thiên Ngưng thật sự không nhịn được nữa, không quan tâm thân phận của đối phương rốt cuộc là gì, đứng ra lý luận với cô ta: "Cái người này cô nói chuyện thật là thất đức, cũng không sợ bị sét đánh sao? Khách trong khách sạn là do cô đuổi đi, cô cũng nói muốn bao trọn nơi này trước, còn chính mình đồng ý đấu giá. Đấu giá thắng, trả tiền không nổi, giờ lại kiếm cớ đùn đẩy trách nhiệm. Mạc Khả Ngôn tiểu thư, nếu như cô không có tiền, cũng không cần học bộ dạng người có tiền mà đốt tiền như vậy, thực tế thì không ai có thể nói cô. Nhưng bây giờ cô không trả tiền được, liền muốn tìm người gánh tiếng xấu cho cô, cô không cảm thấy rất ghê tởm sao? Đánh sưng mặt lên cũng không bằng được người béo, chết vì sĩ diện."

Mạc Khả Ngôn bị Tạ Thiên Ngưng đùng đùng mắng cho một trận lại không phản bác được, cảm thấy cực kì bẽ mặt, còn chưa nghĩ ra lời đáp trả, đối phương lại bắt đầu đùng đùng mắng tiếp.

"Về sau lúc ra cửa, hoặc là cô mặc thêm quần áo vào, hoặc là lột hết đi, làm gi mà ăn mặc lôi thôi lếch thếch, ảnh hưởng bộ mặt thành phố. Cô chẳng qua cũng chỉ là một con hát, có cái gì hơn người chứ, có người theo đuổi cô,cô liền đỏ tía, nếu không có ai theo đuổi cô, cô chính là một đống phân (nguyên văn). Không có bản lĩnh còn đòi học theo chị hai xã hội đen tìm người đánh nhau, cô muốn đánh phải không, đánh đi, tôi sẽ gọi điện cho 180 (…), cô liền là quỷ đáng ghét bị vạn người trên màn ảnh phỉ nhổ

"Cô ——"

Mạc Khả Ngôn lại tức điên lên rồi, đang muốn la lối om sòm mắng lại, nhưng bên cạnh lại vang lên tiếng vỗ tay.

Phong Khải Trạch mãnh liệt vỗ tay, vừa vỗ tay vừa tán dương: "Tốt, làm phụ nữ của anh, nên có khí thế như thế này, không tệ không tệ. Tiếp tục tiếp tục, anh còn muốn nghe !"

"Anh, anh làm gì thế hả?" Tạ Thiên Ngưng quay lại, kéo lấy một góc áo của anh, không cho anh vỗ tay nữa.

Mới vừa rồi cô chẳng qua là quá tức giận, không muốn lãng phí tiền bạc một cách vô ích, cho nên mới to gan giáo huấn Mạc Khả Ngôn.

Nhưng sau khi nói xong, trong lòng cô lại phát run! Cô luôn luôn không thích chọc nhân vật như thế, hôm nay lại vì quá tức giận mà chọc phải, về sau nhất định sẽ có rất nhiều phiền toái.



"Vỗ tay cổ vũ em!" Anh trả lời cực kì rõ ràng, cười đến vô cùng vui vẻ.

"Anh đừng quên, bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông cao to đó, ngộ nhỡ đánh nhau thật, vậy chúng ta cũng chỉ có nước chịu đòn thôi, anh có biết hay không?"

Phong Khải Trạch dịu dàng cười cười, không trả lời vấn đề của cô, mà là mặt ngó những người đàn ông vạm vỡ kia, lạnh lùng nói ra: "Không muốn rơi vào kết quả hai bàn tay trắng giống như Mạc Khả Ngôn, lập tức biến mất cho tôi."

Mười mấy người kia biết người trước mắt không dễ chọc, anh vừa nói xong, bọn họ lập tức rời đi.

Mạc Khả Ngôn thấy người cô gọi tới đi mất, tất cả phách lối cùng kiêu ngạo đều biến mất, lúc này chỉ có lo lắng và sợ hãi.

Nhìn tình thế một chút, ngẫm lại tình cảnh của mình lúc này, đành bỏ mấy lời ngoan độc, không cam tâm tình nguyện rời đi.

"Các người cứ chờ đấy."

Cô phải đi về trước để ổn định lại địa vị thiên hậu, đây mới là chuyện quan trọng, chờ sau khi giải quyết xong, rồi quay lại tìm hai người kia tính sổ cũng không muộn.

Trợ lý đi theo Mạc Khả Ngôn, thấy cô đi, cũng lập tức đuổi theo.

Khách sạn lại khôi phục yên bình như trước, thậm chí là yên tĩnh hơn trước kia.

Ông chủ nhìn khách sạn của mình trống không, than thở: "Haiz ——"

Vui mừng vô ích một hồi.

Phong Khải Trạch không để ý tới than thở của hắn, lạnh lùng nói ra: "Ông chủ, ông còn nhận khách nữa hay không, không tiếp khách nữa vậy tôi đổi sang khách sạn khác đó?"

Nếu như là một mình anh, thì anh tuyệt đối sẽ bỏ tiền bao tron khách sạn này.

Nhưng bây giờ anh không có một mình, nếu như anh bao toàn bộ nơi này, chỉ sợ có người lại tiếc tiền.

Cân nhắc cẩn thận, anh vẫn nên đi theo tâm tư của cô thì tốt hơn.

"Nhận, sao lại không nhận chứ." Ông chủ thu hồi vẻ mặt sầu bi, lập tức khuôn mặt tươi cười hoan nghênh khách đến, sau đó ra lệnh nhân viên phục vụ một bên: "Còn không mau lên một chút, mang hàng lý của khách lên phòng."

"Vâng."

"Ông chủ, cho tôi thêm một phòng nữa, cạnh phòng của cô ấy."

"Được, tôi đã biết, lập tức có phòng cho anh."

Phong Khải Trạch nói xong, liền dịu dàng nhìn cô gái đứng bên cạnh anh, mang theo một chút ý xấu, dò hỏi: "Không ngại khi anh làm hàng xóm của em chứ?"

"Ngại thì có tác dụng gì sao?" Cô hổn hển trừng mắt anh, tức giận hỏi.

"Không có tác dụng gì cả." Anh trả lời dứt khoát. Coi như cô để ý, anh cũng sẽ ở bên cạnh cô, đây là chuyện tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Tiếp tục phát triển thêm nữa, vậy anh liền trực tiếp ở cùng một phòng với cô, đây là chuyện tất nhiên.

"Vậy sao anh còn hỏi thêm câu này nữa?" Cô liếc anh một cái, sau đó đi về phía gian phòng của mình.

Phong Khải Trạch đi theo, cùng cô sóng vai, giống như một Hộ Hoa Sứ Giả, canh giữ ở bên người cô.

Tạ Thiên Ngưng rất hài lòng cái kết quả này, vui vẻ trở về phòng, trong lòng có một loại cảm giác tự hào trước nay chưa từng có, thậm chí còn vênh mặt ưỡn ngực mà đi hơn trước kia.

Thứ lỗi cho cô có chút ỷ thế hiếp người, cô chẳng qua là muốn nếm thử cảm giác cao hơn người khác một bậc là thế nào mà thôi.

Một màn sửa chữa Mạc Khả Ngôn vừa rồi, khiến cô đột nhiên cảm thấy mình từ phía dưới bò lên phía trên, lần đầu tiên làm người cao cao tại thượng.

Chuyện từ đầu tới cuối, Phong Khải Trạch đối xử với cô dịu dàng và sủng ái, khiến cho gợn sóng trong lòng cô càng lúc càng lớn, không cách nào bình tĩnh lại, loại cảm giác này thật kỳ diệu, thật là đẹp.

Thì ra cảm giác được yêu là như vậy, xem ra cô và Ôn Thiếu Hoa căn bản là không có nói qua chuyện yêu đương, nếu không khi cô đi cùng với hắn, sao lại không có loại cảm giác kỳ diệu này chứ?

Cô muốn đắm chìm rồi.

Vậy thì chìm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook